Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ
Chương 70
Ngũ Đóa Ma Cô
27/10/2024
Còn những thứ khác, Trần Bảo Âm không đòi hỏi. Dù Đỗ Kim Hoa có lợi hại đến đâu cũng chỉ là một phụ nhân bình thưởng. Bả không muốn gả nữ nhỉ sớm như vậy, nhưng không nhịn được, người khác nói sẽ nhìn bà kỳ lạ, đ.â.m chọc sau lưng ba và Trần Hữu Phúc, bọn trẻ trong nhà cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Bà không thể chịu nổi áp lực nặng nề như vậy, Trần Bảo Am cũng không định để bà chịu đựng, đây là chuyện nàng phải giải quyết.
Nàng không trách Đỗ Kim Hoa chút nào, cũng không vì thế mà hờn dõi, cũng không tách mình ra khỏi bà. Đỗ Kim Hoa thở phao nhẹ nhõm, lại cảm thấy rất khó chịu nên nên hạ quyết tâm sẽ tìm cho nàng một mối hôn si thập toàn thập mỹ
Những người kia vớ va vớ vẩn, nghĩ cũng đừng nglĩ
Những người đến xem mắt, tất cả đều gãy giáo quay về. Không phải bị bắt bẻ gia cảnh trong nhà nghèo khó, cũng bị hắt bẻ nhân khẩu nhiều, hoặc là phụ mẫu tiếng xấu cay nghiệt, tau tử không tối, hoặc là tiểu hỏa tử lớn tuổi, ánh mắt bất chính, quá chất phác, không đủ tuấn tú...
"Ta xem ngươi tìm được loại người nào!" Người bị chọc giận buông xuống lời nói.
Đồ Kim Hoa rũ mặt xuống, cam chối quét sân, không khách khí nói: "Dù sao cũng không phải ngươi!"
Thiên địa chứng giám, bà không kén cá chọn canh, cũng không phải bà bày trò nâng lên hạ xuống!
Những người này là bộ dạng gì? Căn bản không hê xứng với Bảo Nha của bài
Kén chọn, bà còn muốn kén chọn hơn, ít nhất gia đình đó phải có điều gì đó khiến nàng thích.
Những người bị từ chối rất tức giận, và Đỗ Kim Hoa cũng tức giận.
"Dáng dấp lực điền còn thô lỗ, giống như một tòa tháp đen, nhìn rất đáng sợ! Nếu đánh Bảo Nha nhà chúng ta thì sao? Bảo Nha của chúng ta giống như trứng gà đã bóc vỏ, hắn không cần quyên đ.ấ.m cước đá, một tát đã đánh c.h.ế.t Bảo Nha rồi!"
"Hắn ta miệng vẩu ra! Trong nhà giàu có thì ích lợi gì? Muốn Bảo Nha nhà ta cùng cái miệng vẩu đó sống hết đời! Làm sao có thể?"
"Người nhà này ta biết, lão công không đứng đắn, bà bà cay nghiệt... "
Ba nữ nhân giặt quần áo bên bờ sông. Tiền Bích Hà và Tôn Ngũ Nương, một trái một phải, ngồi xổm bên cạnh Đỗ Kim Hoa, lắng nghe bà lải nhải.
Tiền Bích Hà hiếm khi lên tiếng đồng thuận: "Đúng là không xứng với Bảo Nha."
Không nói những thứ khác, Tiền Bích Hà tự nhận mình số khổ, gả vào nhà không giàu có. Tuy nhiên, trượng phu là nam nhân tốt! Cao ráo, tuấn tú lại thật thà, xưa nay không bao giờ đánh đập thê tử. Những năm này, nàng chỉ sinh một Lan Lan, Trần Đại Lang cũng chưa bao giờ thay đổi thải độ với nàng.
Ngay cả nàng cũng có thể có một hôn sự như vậy, làm sao Bảo Nha có thể tồi tệ hơn nàng?
Tôn Ngũ Nương lại càng không cần phải nói, nàng cảm thấy rằng Trần Nhị Lang là tốt nhất thiên hạ, trong lòng nghĩ thầm: "Thật không dễ để Bảo Nha tìm được một người như nhị ca nàng, nhưng cũng không thể tuỳ tiện gả đi, phải lựa chọn thật kỹ càng." Cũng may nàng biết bà bà đang sốt ruột phát hỏa, để không ăn đế giày, tốt nhất là không mở miệng.
Đúng lúc này, một vị khách khác lại đến nhà.
Vừa bước vào cửa, bà ta đã nhìn chăm chằm vào Trần Bảo Âm, còn muốn nắm tay nàng. Những hài tử đang cặm cụi viết trên mặt đất ném thanh gỗ trên tay lao tới: 'Buông cô cô ral
"Cô cô, chạy maul"
Trần Bảo Âm vừa rồi còn hơi mất kiên nhẫn, nghe hài tử đồng thanh nói, lại không thể nhịn được cười, cảm giác không vui lập tức biến mất.
"Đại nương vào trong sân ngồi đi, ta đi gọi nương và tẩu tẩu." Nháy mắt với Hạnh Nhi và Lam Lam một cái, nàng thoát thân đi ra ngoài.
Hạnh Nhi mười tuổi, rất hiểu chuyện, lập tức kéo Lam Lam ngăn cản người: "Đại nương, mời ngồi." Bọn nhỏ vây khốn người kia, Trân Bảo Am bước nhanh ra khỏi sân. Đi được một đoạn đường, vẫn còn nghe được vị kia lớn tiếng: " Buông ral Các ngươi, mấy hài tử này, ôi, thả ta ra! Đại nương cho các ngươi kẹo, các ngươi buông đại nương ra, có được không?"
Bà không thể chịu nổi áp lực nặng nề như vậy, Trần Bảo Am cũng không định để bà chịu đựng, đây là chuyện nàng phải giải quyết.
Nàng không trách Đỗ Kim Hoa chút nào, cũng không vì thế mà hờn dõi, cũng không tách mình ra khỏi bà. Đỗ Kim Hoa thở phao nhẹ nhõm, lại cảm thấy rất khó chịu nên nên hạ quyết tâm sẽ tìm cho nàng một mối hôn si thập toàn thập mỹ
Những người kia vớ va vớ vẩn, nghĩ cũng đừng nglĩ
Những người đến xem mắt, tất cả đều gãy giáo quay về. Không phải bị bắt bẻ gia cảnh trong nhà nghèo khó, cũng bị hắt bẻ nhân khẩu nhiều, hoặc là phụ mẫu tiếng xấu cay nghiệt, tau tử không tối, hoặc là tiểu hỏa tử lớn tuổi, ánh mắt bất chính, quá chất phác, không đủ tuấn tú...
"Ta xem ngươi tìm được loại người nào!" Người bị chọc giận buông xuống lời nói.
Đồ Kim Hoa rũ mặt xuống, cam chối quét sân, không khách khí nói: "Dù sao cũng không phải ngươi!"
Thiên địa chứng giám, bà không kén cá chọn canh, cũng không phải bà bày trò nâng lên hạ xuống!
Những người này là bộ dạng gì? Căn bản không hê xứng với Bảo Nha của bài
Kén chọn, bà còn muốn kén chọn hơn, ít nhất gia đình đó phải có điều gì đó khiến nàng thích.
Những người bị từ chối rất tức giận, và Đỗ Kim Hoa cũng tức giận.
"Dáng dấp lực điền còn thô lỗ, giống như một tòa tháp đen, nhìn rất đáng sợ! Nếu đánh Bảo Nha nhà chúng ta thì sao? Bảo Nha của chúng ta giống như trứng gà đã bóc vỏ, hắn không cần quyên đ.ấ.m cước đá, một tát đã đánh c.h.ế.t Bảo Nha rồi!"
"Hắn ta miệng vẩu ra! Trong nhà giàu có thì ích lợi gì? Muốn Bảo Nha nhà ta cùng cái miệng vẩu đó sống hết đời! Làm sao có thể?"
"Người nhà này ta biết, lão công không đứng đắn, bà bà cay nghiệt... "
Ba nữ nhân giặt quần áo bên bờ sông. Tiền Bích Hà và Tôn Ngũ Nương, một trái một phải, ngồi xổm bên cạnh Đỗ Kim Hoa, lắng nghe bà lải nhải.
Tiền Bích Hà hiếm khi lên tiếng đồng thuận: "Đúng là không xứng với Bảo Nha."
Không nói những thứ khác, Tiền Bích Hà tự nhận mình số khổ, gả vào nhà không giàu có. Tuy nhiên, trượng phu là nam nhân tốt! Cao ráo, tuấn tú lại thật thà, xưa nay không bao giờ đánh đập thê tử. Những năm này, nàng chỉ sinh một Lan Lan, Trần Đại Lang cũng chưa bao giờ thay đổi thải độ với nàng.
Ngay cả nàng cũng có thể có một hôn sự như vậy, làm sao Bảo Nha có thể tồi tệ hơn nàng?
Tôn Ngũ Nương lại càng không cần phải nói, nàng cảm thấy rằng Trần Nhị Lang là tốt nhất thiên hạ, trong lòng nghĩ thầm: "Thật không dễ để Bảo Nha tìm được một người như nhị ca nàng, nhưng cũng không thể tuỳ tiện gả đi, phải lựa chọn thật kỹ càng." Cũng may nàng biết bà bà đang sốt ruột phát hỏa, để không ăn đế giày, tốt nhất là không mở miệng.
Đúng lúc này, một vị khách khác lại đến nhà.
Vừa bước vào cửa, bà ta đã nhìn chăm chằm vào Trần Bảo Âm, còn muốn nắm tay nàng. Những hài tử đang cặm cụi viết trên mặt đất ném thanh gỗ trên tay lao tới: 'Buông cô cô ral
"Cô cô, chạy maul"
Trần Bảo Âm vừa rồi còn hơi mất kiên nhẫn, nghe hài tử đồng thanh nói, lại không thể nhịn được cười, cảm giác không vui lập tức biến mất.
"Đại nương vào trong sân ngồi đi, ta đi gọi nương và tẩu tẩu." Nháy mắt với Hạnh Nhi và Lam Lam một cái, nàng thoát thân đi ra ngoài.
Hạnh Nhi mười tuổi, rất hiểu chuyện, lập tức kéo Lam Lam ngăn cản người: "Đại nương, mời ngồi." Bọn nhỏ vây khốn người kia, Trân Bảo Am bước nhanh ra khỏi sân. Đi được một đoạn đường, vẫn còn nghe được vị kia lớn tiếng: " Buông ral Các ngươi, mấy hài tử này, ôi, thả ta ra! Đại nương cho các ngươi kẹo, các ngươi buông đại nương ra, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.