Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 228: Anh trai Đại Bảo đáng yêu nhất
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Đại Bảo về nhà từ sớm, cầm trong tay tờ giấy chứng nhận hài lòng cười mãi không ngừng.
Chu Tiểu Vân vừa thấy thế vội vàng hỏi: “Anh à, lần trước anh tham gia thi đấu đứng thứ mấy?” Đại Bảo tham gia cuộc thi điền kinh của học sinh cấp tỉnh vì thế anh ấy phải chịu huấn luyện cả mùa hè!
Miệng của Đại Bảo cười ngoác đến mang tai, tự đại khoác lác nói: “Anh chạy đương nhiên là nhanh nhất, nếu không phải là phía trước có một người chạy nhanh hơn anh một chút xíu, thì anh đã đứng nhất rồi.”
Tiểu Bảo cười không có ý tốt: “À, hoá ra anh chỉ đứng thứ hai. Không phải anh nói anh chạy nhanh “nhất” sao?” Tiểu Bảo cố ý cường điệu chữ “nhất” này!
Đúng là thằng nhóc không làm người khác thích Đại Bảo bất mãn trừng Tiểu Bảo một cái, dùng ưu thế chiều cao của mình liếc nhìn Tiểu Bảo: “Nếu không phải anh xuất phát chậm hơn cậu ta một chút thì sao anh không chạy nhanh bằng cậu ta chứ. Hừ, lần sau có đi thi nhất định anh phải lấy vị trí thứ nhất về.”
Nhớ tới này Đại Bảo cũng có chút chán nản. Thật ra lúc huấn luyện cậu vẫn thể hiện rất xuất sắc, đến ngày thi đấu chính thức, nói đi nói lại chưa từng trải qua nhiều cuộc thi nên trong lòng cậu rất căng thẳng.
Luôn căng thẳng lo lắng, vì thế khi hiệu lệnh vang lên cậu chạy xuất phát muộn một giây. Chỉ vì một giây này khiến cậu vuột mất vị trí số một. Khi cuộc thi kết thúc, thầy dẫn đội thể dục an ủi cậu nói đừng lo, sau này tham gia nhiều cuộc thi kiểu này sẽ khắc phục được vấn đề đó. Cầm bằng khen đứng thứ hai đã không tệ rồi, dù sao cũng là thi đấu cấp tỉnh mà! Đại Bảo được khuyên bảo một hồi đã ném việc này ra sau ót, cầm giấy chứng nhận ngồi xe về nhà.
Thực ra trong lòng Tiểu Bảo cũng rất vui mừng thay anh trai Đại Bảo, nhưng, ngoài miệng nhất định phải đấu mấy câu. Đây là hình thức ở chung của hai anh em, không cãi nhau ầm ĩ ngược xuôi, nhao nhao ồn ào thì lại không quen.
Nhưng, đến bao giờ cậu mới cao được như anh Đại Bảo chứ.
Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn anh ấy cao hơn mình rất nhiều, trong lòng thở dài não nề. Anh Đại Bảo chỉ lớn hơn mình bốn tuổi, thế mà sao lại cao hơn mình nhiều thế nhỉ? Tiểu Bảo đố kị nghĩ: Anh ấy có thể ăn có thể ngủ không tim không phổi, chắc là phát triển chiều cao không dài trí óc, mình thông minh hơn anh ấy nhiều.
Chu Tiểu Vân cầm lấy giấy chứng nhận của Đại Bảo mở ra xem một chút, thật lòng chúc mừng nói: “Anh trai, anh thật giỏi!”
Đại Bảo hehe cười ngây ngô.
Nhị Nha chen qua đây, kiên quyết muốn gia nhập trận doanh nói chuyện với các anh chị, reo lên: “Anh ơi anh ơi, em cũng muốn xem!”
Đại Bảo như hiến vật quý lập tức đưa giấy chứng nhận bằng bìa cứng cáp cho Nhị Nha nhìn: “Nhị Nha, anh nói cho em biết nhé. Cuộc thi điền kinh này quy mô cực kỳ lớn. Trong số người mà trường cao đẳng thể thao của bọn anh đưa đi thi, anh trai em lợi hại nhất, đứng thứ hai đấy!”
Nhị Nha miệng ngọt như mật cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, dùng sùng bái ánh mắt nhìn Đại Bảo nói: “Anh ơi, anh lợi hại như vậy sao? Em muốn khoe với tất cả bạn học cùng lớp và những người em quen biết rằng anh trai của em là giỏi nhất, chạy nhanh nhất, không ai sánh bằng.”
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo nghe mà nổi da gà rớt đầy đất. Nhị Nha vỗ mông ngựa cũng thái quá, trông Đại Bảo lại rất vui vẻ, rất hưởng thụ.
Đại Bảo đắc ý xoè ra tiền thưởng: “Nhìn xem, trường còn phát tiền thưởng cho anh nữa!” Tròn hai trăm nguyên, Đại Bảo giấu trong túi quần vốn không định lấy ra, tương đương với có tiền riêng. Kết quả bị Nhị Nha nịnh hót đến choáng váng quên hết tất cả lại lấy ra khoe, nghĩ thầm để em trai em gái cũng được dính ánh sáng.
Nhị Nha khoa trương hô thật to, thỏa mãn đầy đủ lòng hư vinh của đồng chí Đại Bảo, cậu vung tay lên: “Nhìn trúng cái gì, anh trai đi mua tặng em!”
Không đợi Nhị Nha lên tiếng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tiểu Bảo sán lại: “Anh Đại Bảo, anh được nhiều tiền thưởng như vậy à? Em rất khâm phục anh, có nhiều người thi đấu như thế mà anh có thể đứng thứ hai, không hổ là anh trai của Chu Chí Kiệt này! Anh quả thực là thần tượng và mục tiêu phấn đấu của em!”
Nịnh hót cao cấp có hiệu quả không giống người thường, huống chi còn xuất phát từ miệng Tiểu Bảo trước đến nay thích bới móc, tính cảnh giác của Đại Bảo lập tức bị vứt lên chín tầng mây: “Nói đi, thích gì, anh cũng mua cho em!”
Chỉ chờ câu này của anh thôi! Tiểu Bảo cười trộm không ngớt: “Anh, lần trước trong hiệu sách Tân Hoa em nhìn trúng một quyển Tân Hoa đại tự điển, bản chỉnh sửa mới ra, anh mua nó cho em đi!”
Cái gì? Tân Hoa đại tự điển? Sao nghe có vẻ đắt tiền vậy?
Đại Bảo tỉnh lại, phân vân chần chừ nửa ngày: “Quyển Tân Hoa đại tự điển kia có phải rất đắt hay không, Tiểu Bảo, anh…” Tiểu Bảo vội cười làm lành: “Không mắc không mắc, hơn bốn mươi mà thôi.” Thật dày, lại cứng cáp. Bên trong có thể tra từ ngữ thành ngữ vân vân, vì thế đề giá rất cao.
Hơn bốn mươi? Mà thôi?
Đại Bảo bắt đầu xót ruột. Đánh bi-a cũng chỉ một, hai nguyên, đến tiệm cơm ăn món ngon cũng chỉ mười nguyên. Sao một quyển từ điển đã hơn bốn mươi, thế này quá đắt rồi.
Đại Bảo lưỡng lự mãi giữa lời hứa, sĩ diện và tiền tiết kiệm.
Tiểu Bảo nhìn ra Đại Bảo có dấu hiệu nuốt lời, vội vã bồi thêm một câu: “Anh Đại Bảo nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh nói chuyện giữ lời, sau này em sẽ giống như anh Đại Bảo là một người đàn ông chân chính!”
Ba chữ “Người đàn ông” vừa ra, còn sợ Đại Bảo nuốt lời sao?
Đại Bảo khụ khụ: “Đương nhiên anh nói chuyện sẽ giữ lời, ngày mai sẽ dẫn em đi mua.” Trong lòng ruột đau quặn lại, hơn bốn mươi nguyên đó, cứ thế không cánh mà bay.
Nhị Nha vội vàng nói: “Em cũng muốn đi, đừng lần nào ba anh chị ra ngoài cũng ném một mình em ở nhà. Nhân tiện anh mua cho em mấy quyển chuyện xưa để em ở nhà xem giải buồn.”
Chuyện xưa? Còn muốn mấy quyển?
Đại Bảo lập tức tính toán tiền riêng của mình còn lại bao nhiêu.
Chu Tiểu Vân cười khúc khích nửa ngày, thật sự làm người ta buồn cười. Tính tình của Đại Bảo đúng là thật thà đáng yêu, đã mười bảy tuổi còn cao hơn cả ba lại không nhịn được nghe hai câu nịnh hót, sống chết giữ mặt mũi. Đúng là kiểu con vịt chết còn mạnh miệng. Tiểu Bảo và Nhị Nha ai không biết tính này của anh ấy?
Trong bốn anh em, Đại Bảo dễ bị “bắt nạt” nhất! Có lẽ dinh dưỡng đều để phát triển người rồi, đại não quá ít nếp nhăn! Ha ha!
Đại Bảo than thở nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nói: “Yên tâm đi, Đại Nha, ngày mai cùng đi, cũng có phần của em. Thích sách gì anh mua cho em.” Trong cả nhà, Đại Bảo vẫn rất thương Chu Tiểu Vân.
Trong lòng Chu Tiểu Vân ấm áp, khẽ gật đầu.
Anh trai Đại Bảo đáng yêu quá! Ai mà không thích có anh trai như vậy?
Lúc ăn cơm tối, Chu Quốc Cường cười ha ha, Triệu Ngọc Trân cũng cười không ngớt, cầm bình rượu đưa cho chồng rót rượu.
Đại Bảo nhớ lần trước bị sặc rượu mất hết mặt mũi, thấy bình rượu thì rụt lại, có lẽ trong một thời gian ngắn không còn dũng khí uống rượu.
Chu Tiểu Vân ăn cơm tối, nói giỡn với anh trai, em trai, em gái, nói chuyện phiếm với ba mẹ, cảm thấy rất hạnh phúc rất hạnh phúc.
Chu Tiểu Vân vừa thấy thế vội vàng hỏi: “Anh à, lần trước anh tham gia thi đấu đứng thứ mấy?” Đại Bảo tham gia cuộc thi điền kinh của học sinh cấp tỉnh vì thế anh ấy phải chịu huấn luyện cả mùa hè!
Miệng của Đại Bảo cười ngoác đến mang tai, tự đại khoác lác nói: “Anh chạy đương nhiên là nhanh nhất, nếu không phải là phía trước có một người chạy nhanh hơn anh một chút xíu, thì anh đã đứng nhất rồi.”
Tiểu Bảo cười không có ý tốt: “À, hoá ra anh chỉ đứng thứ hai. Không phải anh nói anh chạy nhanh “nhất” sao?” Tiểu Bảo cố ý cường điệu chữ “nhất” này!
Đúng là thằng nhóc không làm người khác thích Đại Bảo bất mãn trừng Tiểu Bảo một cái, dùng ưu thế chiều cao của mình liếc nhìn Tiểu Bảo: “Nếu không phải anh xuất phát chậm hơn cậu ta một chút thì sao anh không chạy nhanh bằng cậu ta chứ. Hừ, lần sau có đi thi nhất định anh phải lấy vị trí thứ nhất về.”
Nhớ tới này Đại Bảo cũng có chút chán nản. Thật ra lúc huấn luyện cậu vẫn thể hiện rất xuất sắc, đến ngày thi đấu chính thức, nói đi nói lại chưa từng trải qua nhiều cuộc thi nên trong lòng cậu rất căng thẳng.
Luôn căng thẳng lo lắng, vì thế khi hiệu lệnh vang lên cậu chạy xuất phát muộn một giây. Chỉ vì một giây này khiến cậu vuột mất vị trí số một. Khi cuộc thi kết thúc, thầy dẫn đội thể dục an ủi cậu nói đừng lo, sau này tham gia nhiều cuộc thi kiểu này sẽ khắc phục được vấn đề đó. Cầm bằng khen đứng thứ hai đã không tệ rồi, dù sao cũng là thi đấu cấp tỉnh mà! Đại Bảo được khuyên bảo một hồi đã ném việc này ra sau ót, cầm giấy chứng nhận ngồi xe về nhà.
Thực ra trong lòng Tiểu Bảo cũng rất vui mừng thay anh trai Đại Bảo, nhưng, ngoài miệng nhất định phải đấu mấy câu. Đây là hình thức ở chung của hai anh em, không cãi nhau ầm ĩ ngược xuôi, nhao nhao ồn ào thì lại không quen.
Nhưng, đến bao giờ cậu mới cao được như anh Đại Bảo chứ.
Tiểu Bảo ngửa đầu nhìn anh ấy cao hơn mình rất nhiều, trong lòng thở dài não nề. Anh Đại Bảo chỉ lớn hơn mình bốn tuổi, thế mà sao lại cao hơn mình nhiều thế nhỉ? Tiểu Bảo đố kị nghĩ: Anh ấy có thể ăn có thể ngủ không tim không phổi, chắc là phát triển chiều cao không dài trí óc, mình thông minh hơn anh ấy nhiều.
Chu Tiểu Vân cầm lấy giấy chứng nhận của Đại Bảo mở ra xem một chút, thật lòng chúc mừng nói: “Anh trai, anh thật giỏi!”
Đại Bảo hehe cười ngây ngô.
Nhị Nha chen qua đây, kiên quyết muốn gia nhập trận doanh nói chuyện với các anh chị, reo lên: “Anh ơi anh ơi, em cũng muốn xem!”
Đại Bảo như hiến vật quý lập tức đưa giấy chứng nhận bằng bìa cứng cáp cho Nhị Nha nhìn: “Nhị Nha, anh nói cho em biết nhé. Cuộc thi điền kinh này quy mô cực kỳ lớn. Trong số người mà trường cao đẳng thể thao của bọn anh đưa đi thi, anh trai em lợi hại nhất, đứng thứ hai đấy!”
Nhị Nha miệng ngọt như mật cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, dùng sùng bái ánh mắt nhìn Đại Bảo nói: “Anh ơi, anh lợi hại như vậy sao? Em muốn khoe với tất cả bạn học cùng lớp và những người em quen biết rằng anh trai của em là giỏi nhất, chạy nhanh nhất, không ai sánh bằng.”
Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo nghe mà nổi da gà rớt đầy đất. Nhị Nha vỗ mông ngựa cũng thái quá, trông Đại Bảo lại rất vui vẻ, rất hưởng thụ.
Đại Bảo đắc ý xoè ra tiền thưởng: “Nhìn xem, trường còn phát tiền thưởng cho anh nữa!” Tròn hai trăm nguyên, Đại Bảo giấu trong túi quần vốn không định lấy ra, tương đương với có tiền riêng. Kết quả bị Nhị Nha nịnh hót đến choáng váng quên hết tất cả lại lấy ra khoe, nghĩ thầm để em trai em gái cũng được dính ánh sáng.
Nhị Nha khoa trương hô thật to, thỏa mãn đầy đủ lòng hư vinh của đồng chí Đại Bảo, cậu vung tay lên: “Nhìn trúng cái gì, anh trai đi mua tặng em!”
Không đợi Nhị Nha lên tiếng, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Tiểu Bảo sán lại: “Anh Đại Bảo, anh được nhiều tiền thưởng như vậy à? Em rất khâm phục anh, có nhiều người thi đấu như thế mà anh có thể đứng thứ hai, không hổ là anh trai của Chu Chí Kiệt này! Anh quả thực là thần tượng và mục tiêu phấn đấu của em!”
Nịnh hót cao cấp có hiệu quả không giống người thường, huống chi còn xuất phát từ miệng Tiểu Bảo trước đến nay thích bới móc, tính cảnh giác của Đại Bảo lập tức bị vứt lên chín tầng mây: “Nói đi, thích gì, anh cũng mua cho em!”
Chỉ chờ câu này của anh thôi! Tiểu Bảo cười trộm không ngớt: “Anh, lần trước trong hiệu sách Tân Hoa em nhìn trúng một quyển Tân Hoa đại tự điển, bản chỉnh sửa mới ra, anh mua nó cho em đi!”
Cái gì? Tân Hoa đại tự điển? Sao nghe có vẻ đắt tiền vậy?
Đại Bảo tỉnh lại, phân vân chần chừ nửa ngày: “Quyển Tân Hoa đại tự điển kia có phải rất đắt hay không, Tiểu Bảo, anh…” Tiểu Bảo vội cười làm lành: “Không mắc không mắc, hơn bốn mươi mà thôi.” Thật dày, lại cứng cáp. Bên trong có thể tra từ ngữ thành ngữ vân vân, vì thế đề giá rất cao.
Hơn bốn mươi? Mà thôi?
Đại Bảo bắt đầu xót ruột. Đánh bi-a cũng chỉ một, hai nguyên, đến tiệm cơm ăn món ngon cũng chỉ mười nguyên. Sao một quyển từ điển đã hơn bốn mươi, thế này quá đắt rồi.
Đại Bảo lưỡng lự mãi giữa lời hứa, sĩ diện và tiền tiết kiệm.
Tiểu Bảo nhìn ra Đại Bảo có dấu hiệu nuốt lời, vội vã bồi thêm một câu: “Anh Đại Bảo nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh nói chuyện giữ lời, sau này em sẽ giống như anh Đại Bảo là một người đàn ông chân chính!”
Ba chữ “Người đàn ông” vừa ra, còn sợ Đại Bảo nuốt lời sao?
Đại Bảo khụ khụ: “Đương nhiên anh nói chuyện sẽ giữ lời, ngày mai sẽ dẫn em đi mua.” Trong lòng ruột đau quặn lại, hơn bốn mươi nguyên đó, cứ thế không cánh mà bay.
Nhị Nha vội vàng nói: “Em cũng muốn đi, đừng lần nào ba anh chị ra ngoài cũng ném một mình em ở nhà. Nhân tiện anh mua cho em mấy quyển chuyện xưa để em ở nhà xem giải buồn.”
Chuyện xưa? Còn muốn mấy quyển?
Đại Bảo lập tức tính toán tiền riêng của mình còn lại bao nhiêu.
Chu Tiểu Vân cười khúc khích nửa ngày, thật sự làm người ta buồn cười. Tính tình của Đại Bảo đúng là thật thà đáng yêu, đã mười bảy tuổi còn cao hơn cả ba lại không nhịn được nghe hai câu nịnh hót, sống chết giữ mặt mũi. Đúng là kiểu con vịt chết còn mạnh miệng. Tiểu Bảo và Nhị Nha ai không biết tính này của anh ấy?
Trong bốn anh em, Đại Bảo dễ bị “bắt nạt” nhất! Có lẽ dinh dưỡng đều để phát triển người rồi, đại não quá ít nếp nhăn! Ha ha!
Đại Bảo than thở nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nói: “Yên tâm đi, Đại Nha, ngày mai cùng đi, cũng có phần của em. Thích sách gì anh mua cho em.” Trong cả nhà, Đại Bảo vẫn rất thương Chu Tiểu Vân.
Trong lòng Chu Tiểu Vân ấm áp, khẽ gật đầu.
Anh trai Đại Bảo đáng yêu quá! Ai mà không thích có anh trai như vậy?
Lúc ăn cơm tối, Chu Quốc Cường cười ha ha, Triệu Ngọc Trân cũng cười không ngớt, cầm bình rượu đưa cho chồng rót rượu.
Đại Bảo nhớ lần trước bị sặc rượu mất hết mặt mũi, thấy bình rượu thì rụt lại, có lẽ trong một thời gian ngắn không còn dũng khí uống rượu.
Chu Tiểu Vân ăn cơm tối, nói giỡn với anh trai, em trai, em gái, nói chuyện phiếm với ba mẹ, cảm thấy rất hạnh phúc rất hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.