Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 133: Bà nội (2)
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
20/07/2015
Lúc bà nội về đến nhà rất có cảm giác tự hào vẻ vang trở về quê cũ, thường xuyên đáp lời người trong thôn gặp trên đường, nụ cười trên mặt chưa hề tắt.
Ban đầu Chu Quốc Phú muốn mẹ ở nhà mình. Dù sao nhà ông nhiều phòng, nhà rộng nhưng Thẩm Hoa Phượng lẩm bẩm có vẻ không vui.
Tuy trong nhà Triệu Ngọc Trân không rộng bằng nhưng vẫn nhận việc mẹ ở nhà mình. Không thể cả hai nhà đều dùng giằng, không ai chịu đứng ra được. Nó sẽ khiến mẹ đang vui mừng trở về nghĩ thế nào?
Không có chỗ nên đành thu dọn phòng chứa đồ cạnh phòng Chu Tiểu Vân, kê giường và bàn ghế để bà cụ ở tạm.
Bà nội không để ý điều đó, vui vẻ bước vào căn phòng nhỏ vẻn vẹn mấy mét vuông.
Trong lòng Chu Quốc Cường không nói rõ nổi là có cảm xúc gì, nói với mẹ rằng: “Mẹ, trước ủy khuất mẹ ở tạm. Qua hai năm nữa, con sẽ xây nhà lầu để mẹ ở.”
Bà nội nghe những lời này rất cảm động: “Con à, con có tâm mẹ biết là đủ rồi. Mẹ cái thân già này ở đâu mà chẳng như nhau? Đừng lăn tăn mãi chuyện này, các con lên đón mẹ về mẹ đã mừng lắm rồi. Ở đây cũng rất tốt.”
Con dâu cả lòng dạ hẹp hòi sao bà không hiểu. Rõ ràng nhà con cả nhiều phòng lại khiến bà ở nhà con thứ hai đông nhân khẩu nhất. Không cần phải nói đây chắc chắn là chủ ý của con dâu cả Thẩm Hoa Phượng.
Thẩm Hoa Phượng không nói dễ nghe không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu ở cùng với nó dưới một mái hiên chưa biết chừng sẽ có không biết bao nhiêu cơn giận vô cớ. Con dâu Triệu Ngọc Trân tuy hay nói lỡ lời, tính tình thẳng thắn, tâm địa cũng tốt, vì thế bà cũ không có dị nghị gì với cách an bài này.
Có bà nội ở nhà, trên bàn cơm nhà họ Chu bắt đầu xuất hiện thêm nhiều món ăn ngon.
Nào là hộp rau hẹ, sủi cảo mỳ vằn thắn hay bánh dán vân vân và vân vân. Món chính hằng ngày không còn là bánh bột mì rán đơn điệu như trước kia nữa mà trở nên phong phú hơn. Đặc biệt sở trường bà nội là món bánh hành, một lớp hành băm nhuyễn, một ít dầu là có thể rán làm ra nhất nhiều lớp, hương mặn mặn xốp giòn ngon tuyệt.
Một mình Đại Bảo có thể ăn năm, sáu cái. Cả Tiểu Bảo, Nhị Nha và Chu Tiểu Vân, mấy đứa nhóc nhanh chóng yêu tay nghề nấu nướng của bà nội chết đi được.
Triệu Ngọc Trân ở nhà lúc thì bận buôn bán lúc lại vội vàng làm việc đồng áng, bình thường làm gì rảnh rỗi chuẩn bị nhiều món ngon như vậy.
Tuy nói Chu Tiểu Vân biết nấu ăn nhưng đối với phương diện này không am hiểu lắm. Giờ có bà nội hằng ngày tốn công làm ra vô số món từ bột mì, lúc ăn cơm khỏi phải nói hạnh phúc cỡ nào.
Từ lúc bà nội về, Chu Tiểu Vân lập tức trở thành trợ thủ, lúc ăn cơm dọn bát cầm đũa. Nấu cơm xào rau xong rửa bát rửa nồi gì gì đó bà nội căn bản không cho cô động vào, luôn miệng bảo cô học hành cho tốt, chuyện bếp núc không cần cô lo.
Có bà nội ở đây thật quá tốt! Chu Tiểu Vân cảm động nghĩ thầm.
Triệu Ngọc Trân càng thoải mái hơn. Việc ở nhà phần lớn cứ để cho bà cụ làm, còn có Chu Tiểu Vân phụ giúp gần như không cần bà nhúng tay.
Nhị Nha lớn rồi, không giống như trước dính lấy mẹ như hình với mẹ nữa. Đang lúc nghỉ hè nên để mẹ ở nhà thỉnh thoảng ngó mấy đứa nhỏ là được. Vì thế, mỗi buổi sáng bà chỉ cần đi chợ chính, vì không cần mang theo Nhị Nha nên làm việc nhanh nhẹn hơn nhiều.
Chu Chí Hải là một con mèo tham ăn, đến giờ cơm tối lúc hoàng hôn lập tức có mặt. Ngoài miệng nói ngon nói ngọt “Bà nội ơi”, “Bà nội à” không ngừng, dỗ bà nội vui vẻ làm một đống bánh hành cho các cháu ăn.
Đối với người già, còn chuyện gì vui bằng nấu món ngon cho cháu trai, cháu gái ăn đây.
Mỗi khi thấy cảnh mấy đứa cháu tranh giành đồ ăn bà rất vui mừng, trong lòng bà nội có cảm giác thoải mái không nói nên lời, không khỏi nhớ tới Chu Chí Viễn ở thị trấn. Đứa cháu trai này thân thiết với bà nhất, do một tay bà nuôi lớn. Mình không ở đó không biết nó có ăn được cơm mẹ nó nấu không nữa.
Không lâu sau, Chu Tiểu Hà cũng bắt đầu đến cọ cơm tối.
Bà nội cho ít thịt băm trên mỗi bát mì, làm từng cái bánh nướng tròn tròn nhỏ bé thơm ngào ngạt. Hai người Chu Tiểu Hà với Chu Chí Hải ăn xong không muốn về nữa.
Thẩm Hoa Phượng đến gọi hai con về nhà ăn cơm chiều, thấy hai đứa đã ăn no giả vờ trách mắng mấy câu.
Lúc này Triệu Ngọc Trân không thể không lên tiếng: “Chị dâu à, bọn nhỏ thích ăn thì cứ để chúng thường xuyên sang đây. Tay nghề bà nội Đại Bảo đúng là rất tốt, bọn Đại Bảo ngày nào cũng ăn no bụng căng tròn.”
Hai chị em dâu mặc kệ trong lòng thế nào mặt ngoài đều hòa hợp êm ấm.
Thẩm Hoa Phượng thân thiết nói chuyện với mẹ chồng một lúc lâu mới dắt hai con khoan thai ra về.
Vẻ tươi cười trên mặt Triệu Ngọc chưa hề tắt, trong lòng không hề đồng ý với cách làm của Thẩm Hoa Phượng, nghĩ thầm Thẩm Hoa Phượng ơi là Thẩm Hoa Phượng, chị không chịu đón mẹ về nhà sống cùng thì sợ rằng sau này còn phải trường kì qua đây, muốn đuổi cũng không đuổi được, trái lại còn phải nói dễ nghe. Aizz, bình thường chị ta suốt ngày nghĩ một đằng nói một nẻo!
Chu Phương biết mẹ về quê cực kì vui vẻ. Nhân lúc trong nhà không có việc gì lớn, đón mẹ qua ở với mình hai hôm. Con gái và con dâu tất nhiên khác hẳn nhau. Ngoài miệng con dâu nói rất dịu dàng nhưng trong lòng chưa chắc muốn thế. Con gái với mẹ thì có sao nói vậy thật lòng thật dạ.
Bà nội hỏi ý kiến Triệu Ngọc Trân rồi ngồi xe ba bánh đến nhà Chu Phương ở mấy ngày, còn lôi kéo cả Chu Tiểu Vân đến nhà cô ở hai ngày nữa, cô nghĩ ở nhà không có việc gì lớn nên cũng đi theo!
Đúng thời điểm nho chín, vừa vặn có thể đến nhà Ngô Mai ăn nho.
Chu Tiểu Vân và bà nội ở nhà Chu Phương rất nhàn hạ. Ngô Hữu Đức cả ngày không ở nhà, Ngô Lỗi ham chơi, trong nhà toàn nữ. Chu Phương cả ngày ngồi tâm sự với mẹ, không biết giữa hai mẹ con có gì mà nói nhiều đến thế.
Ngô Mai thì không cần Chu Tiểu Vân mở miệng đã là một cái loa phát thanh nhỏ, Chu Tiểu Vân cực kì nghi ngờ cô bé muốn lôi kéo mình về ở cùng để làm người nghe hay không.
Không ngờ không tới vài ngày trong nhà có điện thoại gọi tới. Hoá ra vợ chồng chú Ba, thím Ba dẫn Chu Chí Viễn về.
Bà nội vừa nghe thấy đứa cháu bà yêu quý nhất về lập tức vui vẻ ra mặt. Nửa tháng rồi không gặp cháu, trong lòng bà cực kì nhớ. Ngay cả bữa trưa cũng không ăn, vội trở về.
Chu Phương nghĩ thầm trong lòng mẹ quả nhiên vẫn thương nhất Chu Chí Viễn nhà anh Ba, biết mẹ kiên trì không có cách nào giữ lại, cứ để mẹ về đi, cường giữ mẹ ở lại trong lòng mẹ cũng không yên.
Chu Tiểu Vân và bà nội lại cùng nhau ngồi xe ba bánh về nhà, chưa kịp xuống xe Chu Chí Viễn từ xa nghe thấy tiếng xe vội vàng chạy tới: “Bà nội! Bà nội! Bà đã về, thiệt nhiều ngày không gặp, cháu nhớ bà chết đi được!”
Bà nội ôm cháu đầy thương yêu làm cho mấy đứa nhỏ đều ăn dấm chua. Chu Tiểu Vân không lên tiếng nhưng Tiểu Bảo không nhịn được nói: “Bà nội thương Viễn Viễn nhất!”
Chu Tiểu Vân kéo áo Tiểu Bảo ý bảo cậu đừng nói nữa, cố ý chuyển đề tài: “Anh Đại Bảo đâu? Sao chưa nhìn thấy anh ấy!”
Trên thực tế phần lớn người lớn ở đây đều nghe được câu nói kia của Tiểu Bảo, người có tâm tư chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Tính Tiểu Bảo đơn thuần, không nghĩ đến mình nói câu kia đã khiến người lớn rơi vào cảnh khó xử, nói với chị: “Nghe bảo hôm nay có điểm thi, anh ấy đến trường xem điểm, nhận tiện nhận thư thông báo trúng tuyển!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Đại Bảo cầm một tờ giấy trong tay chạy vội về.
Ban đầu Chu Quốc Phú muốn mẹ ở nhà mình. Dù sao nhà ông nhiều phòng, nhà rộng nhưng Thẩm Hoa Phượng lẩm bẩm có vẻ không vui.
Tuy trong nhà Triệu Ngọc Trân không rộng bằng nhưng vẫn nhận việc mẹ ở nhà mình. Không thể cả hai nhà đều dùng giằng, không ai chịu đứng ra được. Nó sẽ khiến mẹ đang vui mừng trở về nghĩ thế nào?
Không có chỗ nên đành thu dọn phòng chứa đồ cạnh phòng Chu Tiểu Vân, kê giường và bàn ghế để bà cụ ở tạm.
Bà nội không để ý điều đó, vui vẻ bước vào căn phòng nhỏ vẻn vẹn mấy mét vuông.
Trong lòng Chu Quốc Cường không nói rõ nổi là có cảm xúc gì, nói với mẹ rằng: “Mẹ, trước ủy khuất mẹ ở tạm. Qua hai năm nữa, con sẽ xây nhà lầu để mẹ ở.”
Bà nội nghe những lời này rất cảm động: “Con à, con có tâm mẹ biết là đủ rồi. Mẹ cái thân già này ở đâu mà chẳng như nhau? Đừng lăn tăn mãi chuyện này, các con lên đón mẹ về mẹ đã mừng lắm rồi. Ở đây cũng rất tốt.”
Con dâu cả lòng dạ hẹp hòi sao bà không hiểu. Rõ ràng nhà con cả nhiều phòng lại khiến bà ở nhà con thứ hai đông nhân khẩu nhất. Không cần phải nói đây chắc chắn là chủ ý của con dâu cả Thẩm Hoa Phượng.
Thẩm Hoa Phượng không nói dễ nghe không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu ở cùng với nó dưới một mái hiên chưa biết chừng sẽ có không biết bao nhiêu cơn giận vô cớ. Con dâu Triệu Ngọc Trân tuy hay nói lỡ lời, tính tình thẳng thắn, tâm địa cũng tốt, vì thế bà cũ không có dị nghị gì với cách an bài này.
Có bà nội ở nhà, trên bàn cơm nhà họ Chu bắt đầu xuất hiện thêm nhiều món ăn ngon.
Nào là hộp rau hẹ, sủi cảo mỳ vằn thắn hay bánh dán vân vân và vân vân. Món chính hằng ngày không còn là bánh bột mì rán đơn điệu như trước kia nữa mà trở nên phong phú hơn. Đặc biệt sở trường bà nội là món bánh hành, một lớp hành băm nhuyễn, một ít dầu là có thể rán làm ra nhất nhiều lớp, hương mặn mặn xốp giòn ngon tuyệt.
Một mình Đại Bảo có thể ăn năm, sáu cái. Cả Tiểu Bảo, Nhị Nha và Chu Tiểu Vân, mấy đứa nhóc nhanh chóng yêu tay nghề nấu nướng của bà nội chết đi được.
Triệu Ngọc Trân ở nhà lúc thì bận buôn bán lúc lại vội vàng làm việc đồng áng, bình thường làm gì rảnh rỗi chuẩn bị nhiều món ngon như vậy.
Tuy nói Chu Tiểu Vân biết nấu ăn nhưng đối với phương diện này không am hiểu lắm. Giờ có bà nội hằng ngày tốn công làm ra vô số món từ bột mì, lúc ăn cơm khỏi phải nói hạnh phúc cỡ nào.
Từ lúc bà nội về, Chu Tiểu Vân lập tức trở thành trợ thủ, lúc ăn cơm dọn bát cầm đũa. Nấu cơm xào rau xong rửa bát rửa nồi gì gì đó bà nội căn bản không cho cô động vào, luôn miệng bảo cô học hành cho tốt, chuyện bếp núc không cần cô lo.
Có bà nội ở đây thật quá tốt! Chu Tiểu Vân cảm động nghĩ thầm.
Triệu Ngọc Trân càng thoải mái hơn. Việc ở nhà phần lớn cứ để cho bà cụ làm, còn có Chu Tiểu Vân phụ giúp gần như không cần bà nhúng tay.
Nhị Nha lớn rồi, không giống như trước dính lấy mẹ như hình với mẹ nữa. Đang lúc nghỉ hè nên để mẹ ở nhà thỉnh thoảng ngó mấy đứa nhỏ là được. Vì thế, mỗi buổi sáng bà chỉ cần đi chợ chính, vì không cần mang theo Nhị Nha nên làm việc nhanh nhẹn hơn nhiều.
Chu Chí Hải là một con mèo tham ăn, đến giờ cơm tối lúc hoàng hôn lập tức có mặt. Ngoài miệng nói ngon nói ngọt “Bà nội ơi”, “Bà nội à” không ngừng, dỗ bà nội vui vẻ làm một đống bánh hành cho các cháu ăn.
Đối với người già, còn chuyện gì vui bằng nấu món ngon cho cháu trai, cháu gái ăn đây.
Mỗi khi thấy cảnh mấy đứa cháu tranh giành đồ ăn bà rất vui mừng, trong lòng bà nội có cảm giác thoải mái không nói nên lời, không khỏi nhớ tới Chu Chí Viễn ở thị trấn. Đứa cháu trai này thân thiết với bà nhất, do một tay bà nuôi lớn. Mình không ở đó không biết nó có ăn được cơm mẹ nó nấu không nữa.
Không lâu sau, Chu Tiểu Hà cũng bắt đầu đến cọ cơm tối.
Bà nội cho ít thịt băm trên mỗi bát mì, làm từng cái bánh nướng tròn tròn nhỏ bé thơm ngào ngạt. Hai người Chu Tiểu Hà với Chu Chí Hải ăn xong không muốn về nữa.
Thẩm Hoa Phượng đến gọi hai con về nhà ăn cơm chiều, thấy hai đứa đã ăn no giả vờ trách mắng mấy câu.
Lúc này Triệu Ngọc Trân không thể không lên tiếng: “Chị dâu à, bọn nhỏ thích ăn thì cứ để chúng thường xuyên sang đây. Tay nghề bà nội Đại Bảo đúng là rất tốt, bọn Đại Bảo ngày nào cũng ăn no bụng căng tròn.”
Hai chị em dâu mặc kệ trong lòng thế nào mặt ngoài đều hòa hợp êm ấm.
Thẩm Hoa Phượng thân thiết nói chuyện với mẹ chồng một lúc lâu mới dắt hai con khoan thai ra về.
Vẻ tươi cười trên mặt Triệu Ngọc chưa hề tắt, trong lòng không hề đồng ý với cách làm của Thẩm Hoa Phượng, nghĩ thầm Thẩm Hoa Phượng ơi là Thẩm Hoa Phượng, chị không chịu đón mẹ về nhà sống cùng thì sợ rằng sau này còn phải trường kì qua đây, muốn đuổi cũng không đuổi được, trái lại còn phải nói dễ nghe. Aizz, bình thường chị ta suốt ngày nghĩ một đằng nói một nẻo!
Chu Phương biết mẹ về quê cực kì vui vẻ. Nhân lúc trong nhà không có việc gì lớn, đón mẹ qua ở với mình hai hôm. Con gái và con dâu tất nhiên khác hẳn nhau. Ngoài miệng con dâu nói rất dịu dàng nhưng trong lòng chưa chắc muốn thế. Con gái với mẹ thì có sao nói vậy thật lòng thật dạ.
Bà nội hỏi ý kiến Triệu Ngọc Trân rồi ngồi xe ba bánh đến nhà Chu Phương ở mấy ngày, còn lôi kéo cả Chu Tiểu Vân đến nhà cô ở hai ngày nữa, cô nghĩ ở nhà không có việc gì lớn nên cũng đi theo!
Đúng thời điểm nho chín, vừa vặn có thể đến nhà Ngô Mai ăn nho.
Chu Tiểu Vân và bà nội ở nhà Chu Phương rất nhàn hạ. Ngô Hữu Đức cả ngày không ở nhà, Ngô Lỗi ham chơi, trong nhà toàn nữ. Chu Phương cả ngày ngồi tâm sự với mẹ, không biết giữa hai mẹ con có gì mà nói nhiều đến thế.
Ngô Mai thì không cần Chu Tiểu Vân mở miệng đã là một cái loa phát thanh nhỏ, Chu Tiểu Vân cực kì nghi ngờ cô bé muốn lôi kéo mình về ở cùng để làm người nghe hay không.
Không ngờ không tới vài ngày trong nhà có điện thoại gọi tới. Hoá ra vợ chồng chú Ba, thím Ba dẫn Chu Chí Viễn về.
Bà nội vừa nghe thấy đứa cháu bà yêu quý nhất về lập tức vui vẻ ra mặt. Nửa tháng rồi không gặp cháu, trong lòng bà cực kì nhớ. Ngay cả bữa trưa cũng không ăn, vội trở về.
Chu Phương nghĩ thầm trong lòng mẹ quả nhiên vẫn thương nhất Chu Chí Viễn nhà anh Ba, biết mẹ kiên trì không có cách nào giữ lại, cứ để mẹ về đi, cường giữ mẹ ở lại trong lòng mẹ cũng không yên.
Chu Tiểu Vân và bà nội lại cùng nhau ngồi xe ba bánh về nhà, chưa kịp xuống xe Chu Chí Viễn từ xa nghe thấy tiếng xe vội vàng chạy tới: “Bà nội! Bà nội! Bà đã về, thiệt nhiều ngày không gặp, cháu nhớ bà chết đi được!”
Bà nội ôm cháu đầy thương yêu làm cho mấy đứa nhỏ đều ăn dấm chua. Chu Tiểu Vân không lên tiếng nhưng Tiểu Bảo không nhịn được nói: “Bà nội thương Viễn Viễn nhất!”
Chu Tiểu Vân kéo áo Tiểu Bảo ý bảo cậu đừng nói nữa, cố ý chuyển đề tài: “Anh Đại Bảo đâu? Sao chưa nhìn thấy anh ấy!”
Trên thực tế phần lớn người lớn ở đây đều nghe được câu nói kia của Tiểu Bảo, người có tâm tư chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Tính Tiểu Bảo đơn thuần, không nghĩ đến mình nói câu kia đã khiến người lớn rơi vào cảnh khó xử, nói với chị: “Nghe bảo hôm nay có điểm thi, anh ấy đến trường xem điểm, nhận tiện nhận thư thông báo trúng tuyển!”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Đại Bảo cầm một tờ giấy trong tay chạy vội về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.