Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 326: Cảm giác khi uống rượu
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Tưởng Tiêu Đan thừa dịp Doãn Dao nói chuyện cùng Vu Giai, len lén nhổ rượu trong miệng ra khăn tay, sau đó nháy mắt với Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân cười khúc khích, Tưởng Tiêu Đan thật lắm trò, tưởng cô ấy có tửu lượng rất tốt nên dám uống liền một hơi như vậy, không ngờ chỉ dùng mưu mẹo!
Có Tưởng Tiêu Đan mở đầu, các nữ sinh khác bắt đầu muốn thử.
Lộ Lệ Nhã vừa uống một ngụm nước mắt đã ứa ra: “Các cậu đều gạt người, nói rượu uống rất ngon, rõ ràng cay cay nhạt nhạt, khó uống chết đi được.”
Doãn Doa cười đắc ý: “Uống nhiều lần sẽ không thấy cay nữa, lần đầu uống rượu tớ cũng thấy vậy, nhưng giờ uống lại cảm thấy rất thơm.”
Tiền Đóa Đóa tràn đầy đồng cảm, liên tục gật đầu.
Chu Tiểu Vân lấy khăn giấy lau mắt cho Lộ Lệ Nhã, tình huống quen thuộc này khiến cô nhớ tới lần đầu tiên Đại Bảo uống rượu. Nhớ đến bộ dáng kêu la của Đại Bảo khi đó, cô không khỏi hiểu ý cười cười.
Vu Giai lại quay qua quấy nhiễu Hoa Nhược vũ, ầm ĩ đòi Hoa Nhược Vũ phải uống hai chén. Hoa Nhược Vũ đã nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lộ Lệ nhã, kiên quyết không chịu uống.
Vu Giai hào hứng nói: “Nhược Vũ, hôm nay để ăn mừng cậu, Tiểu Vân và Tiêu Đan giành được học bổng, rượu này cậu không thể không uống, không uống là không nể mặt chúng tớ.”
Hoa Nhược Vũ cái khó ló cái khôn, kéo Chu Tiểu Vân làm đệm lưng: “Tiểu Vân cũng chưa uống mà!”
Tiền Đóa Đóa sớm rót một chén rượu đưa cho Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân chớp chớp mắt liên tục, nghĩ thầm sao lại kéo lên người mình rồi.
Hoa Nhược Vũ vốn chỉ muốn dùng Chu Tiểu Vân làm tấm chắn, thật ra không muốn kéo cô xuống nước, thấy Chu Tiểu Vân cũng bị bắt phải uống, áy náy nói: “Tiểu Vân, tớ không…”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Vốn là việc vui mà, hôm nay tớ sẽ uống hai chén, nhưng tửu lượng tớ rất kém, chỉ uống hai chén thôi đó!”
Vu Giai nhún vai nói: “Được, cậu và Nhược Vũ đều uống ít, thật ra thì trong ký túc xá chúng ta chỉ có Doãn Dao và Đóa Đóa uống được, tửu lượng của tớ cũng không tốt, trước đây học cấp ba toàn ở nhà đâu có cơ hội uống rượu!”
Hoa Nhược Vũ căng thẳng nâng chén rượu lên uống, sau đó đột nhiên ho khan. Liêu Thanh Thanh ngồi bên cạnh vội vàng vỗ vỗ lưng giúp cô dễ thở.
Chu Tiểu Vân không dám uống nhanh như vậy, chậm rãi uống hết một chén rượu.
Cảm giác đầu tiên là cay, trong miệng cay, cổ họng cay, vào bụng vẫn còn cay. Sau đó là cảm giác chóng mặt.
Đây là cảm giác uống rượu sao? Dường như không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Tiền Đóa Đóa trêu: “Tiểu Vẫn vẫn luôn nhã nhặn, ngay cả uống rượu cũng khiến người ta có cảm giác văn nhã, chắc chắn tớ không thể nào làm được thục nữ như thế được, Doãn Dao, chúng ta uống tiếp thôi.”
Uống cạn một chai rượu, Tiền Đóa Đóa vung tay gọi phục vụ lấy thêm một chai nữa.
Hoa Nhược Vũ vội nói: “Đừng uống nữa, cứ như vậy sẽ say mất.”
Vu Giai cợt nhả: “Nhược Vũ, tiếc tiền sao?”
Hoa Nhược Vũ liên tục phủ nhận, trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ lại mở tiếp một bình rượu đế, trong lòng không ngừng than thở: rượu đế này bao nhiêu tiền một chai a!
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan dùng chén nhỏ uống thêm chút nữa. Thực ra từ từ uống rượu và ăn các món ăn, cảm giác này không quá tệ. Thảo nào mọi người thường nói bạn nhậu, rượu và thịt luôn đi đôi với nhau, trên bàn tiệc không thể không có rượu.
Liêu Thanh Thanh lớn gan hơn, cũng uống không ít. Lộ Lệ Nhã bị sặc một lần không uống tiếp nữa, bây giờ nhìn thấy mọi người khác uống cả cũng thấy ngứa ngáy, bảo Doãn Dao rót cho mình một chén, sau đó chậm rãi uống. Rất nhanh, bình rượu thứ hai đã bị các nữ sinh uống cạn sạch. Chu Tiểu Vân uống tổng cộng năm chén, đầu hơi choáng váng, tâm tình dâng cao, nói chuyện nhiều gấp đôi bình thường.
Tưởng Tiêu Đan uống không khác Chu Tiểu Vân là mấy, giọng nói hơi cao vút lên: “Tiểu Vân, cậu nên uống rượu nhiều hơn đi, trông đôi mắt ngập nước, khuôn mặt hồng tựa hoa đào kia thật đẹp nha! Trách không được Giang Học Lỗi lớp ta vẫn theo đuổi cậu không buông!”
Chu Tiểu Vân cười vỗ tay Tưởng Tiêu Đan: “Biến đi, đừng nói nhảm. Sao lại kéo người không liên quan ra đây chứ!”
Tiền Đóa Đóa cũng chạy qua góp vui, nhéo nhéo khuôn mặt bóng loáng của Chu Tiểu Vân: “Oa, làn da thật mịn, lại còn trắng nữa, sờ thật thích nha!”
Các nữ sinh khác đều vây lại trêu đùa, Chu Tiểu Vân không chống đỡ được, đành phải giơ tay đầu hàng.
Lộ Lệ Nhã từ lúc nghe thấy tên Giang Học Lỗi đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô rất thích Giang Học Lỗi, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Giang Học Lỗi luôn một lòng hướng về Chu Tiểu Vân.
Người có mắt đều nhìn ra tâm tư của Giang Học Lỗi, đi học ngồi ngay sau lưng Chu Tiểu Vân, dù vô tình hay cố ý luôn chạy qua bắt chuyện, chỉ cần liếc thấy bóng dáng Chu Tiểu Vân là được.
Lộ Lệ Nhã thu lại tâm tình phiền muộn của mình, la hét muốn cùng Chu Tiểu Vân uống rượu.
Chu Tiểu Vân vốn không muốn uống tiếp, nhưng thấy Lộ Lệ Nhã quấn quýt tỏ vẻ không uống không được, đành phải uống thêm một chén.
Thật vất vả chịu đựng đến khi tiệc rượu kết thúc, Chu Tiểu Vân gần như chạy trốn đi tính tiền, sau đó mấy nữ sinh đi đứng xiêu vẹo cùng nhau về trường.
Tiền Đóa Đóa uống nhiều rượu đột nhiên hứng lên muốn hát: “Các chị em, để tớ mời mọi người đi KTV hát một chầu, thế nào?”
Doãn Dao hơi động tâm, hôm nay cô và Tiền Đóa Đóa cùng uống ít ra phải hết nửa cân rượu, tuy có chút tửu lượng, nhưng uống nhiều đương nhiên vẫn hơi say.
Chu Tiểu Vân cau mày, nói: “Hay là thôi đi, đã chín giờ rồi, nếu còn đi hát thì ít nhất pmười một giờ mới về, khi đó ký túc xá đã đóng cửa mất rồi. Nếu muốn hát thì hôm khác chúng ta sẽ đi từ bảy giờ, hát cho thoải mái.”
Tiền Đóa Đóa thấy không mấy người đồng ý đề nghị của cô, đành thôi không nói nữa.
Trong rừng cây ở trường có rất nhiều đôi nam nữ sinh đang hẹn hò, gan lớn một chút thì ôm ấp ngay tại chỗ, còn có vài đôi nơi góc khuất còn thân mật hơn.
Chu Tiểu Vân liếc nhìn thoáng qua lại thấy một đôi đang hôn nhau dưới tàng cây. Cô lập tức thu ánh mắt lại, nghĩ thầm sinh viên đại học hiện nay lớn gan thật, không thèm tìm một chỗ bí mật hơn.
Nhóm nữ sinh đi chung thu hút vô số ánh mắt, còn có vài nam sinh huýt gió vang dội. Mấy người không hề thấy phản cảm, ngoài miệng thì oán trách đôi câu nhưng trong lòng thầm đắc ý. Thật vất vả đoàn người mới về dưới lầu ký túc xá – chủ yếu vì Tiền Đóa Đóa hơi say, bước đi lảo đảo.
Chu Tiểu Vân liếc thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng chờ dưới ký túc.
Là Lý Thiên Vũ!
Trong lòng cô căng thẳng, không biết cảm giác hiện tại của mình gọi là gì.
Là cao hứng sao? Hình như không phải.
Là tức giận sao? Hình như cũng không đúng.
Là chờ mong? Là mừng rỡ? Là phiền lòng? Là hưng phấn? Hay là chán ghét?
Hình như mỗi cảm giác đều có một chút, nhưng hình như đều không phải.
Nói chung, rất phức tạp, nhìn thấy nam sinh kia, trong lòng cô pha trộn quá nhiều cảm xúc không thể nói thành lời.
Chu Tiểu Vân cười khúc khích, Tưởng Tiêu Đan thật lắm trò, tưởng cô ấy có tửu lượng rất tốt nên dám uống liền một hơi như vậy, không ngờ chỉ dùng mưu mẹo!
Có Tưởng Tiêu Đan mở đầu, các nữ sinh khác bắt đầu muốn thử.
Lộ Lệ Nhã vừa uống một ngụm nước mắt đã ứa ra: “Các cậu đều gạt người, nói rượu uống rất ngon, rõ ràng cay cay nhạt nhạt, khó uống chết đi được.”
Doãn Doa cười đắc ý: “Uống nhiều lần sẽ không thấy cay nữa, lần đầu uống rượu tớ cũng thấy vậy, nhưng giờ uống lại cảm thấy rất thơm.”
Tiền Đóa Đóa tràn đầy đồng cảm, liên tục gật đầu.
Chu Tiểu Vân lấy khăn giấy lau mắt cho Lộ Lệ Nhã, tình huống quen thuộc này khiến cô nhớ tới lần đầu tiên Đại Bảo uống rượu. Nhớ đến bộ dáng kêu la của Đại Bảo khi đó, cô không khỏi hiểu ý cười cười.
Vu Giai lại quay qua quấy nhiễu Hoa Nhược vũ, ầm ĩ đòi Hoa Nhược Vũ phải uống hai chén. Hoa Nhược Vũ đã nhìn thấy bộ dáng chật vật của Lộ Lệ nhã, kiên quyết không chịu uống.
Vu Giai hào hứng nói: “Nhược Vũ, hôm nay để ăn mừng cậu, Tiểu Vân và Tiêu Đan giành được học bổng, rượu này cậu không thể không uống, không uống là không nể mặt chúng tớ.”
Hoa Nhược Vũ cái khó ló cái khôn, kéo Chu Tiểu Vân làm đệm lưng: “Tiểu Vân cũng chưa uống mà!”
Tiền Đóa Đóa sớm rót một chén rượu đưa cho Chu Tiểu Vân. Chu Tiểu Vân chớp chớp mắt liên tục, nghĩ thầm sao lại kéo lên người mình rồi.
Hoa Nhược Vũ vốn chỉ muốn dùng Chu Tiểu Vân làm tấm chắn, thật ra không muốn kéo cô xuống nước, thấy Chu Tiểu Vân cũng bị bắt phải uống, áy náy nói: “Tiểu Vân, tớ không…”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Vốn là việc vui mà, hôm nay tớ sẽ uống hai chén, nhưng tửu lượng tớ rất kém, chỉ uống hai chén thôi đó!”
Vu Giai nhún vai nói: “Được, cậu và Nhược Vũ đều uống ít, thật ra thì trong ký túc xá chúng ta chỉ có Doãn Dao và Đóa Đóa uống được, tửu lượng của tớ cũng không tốt, trước đây học cấp ba toàn ở nhà đâu có cơ hội uống rượu!”
Hoa Nhược Vũ căng thẳng nâng chén rượu lên uống, sau đó đột nhiên ho khan. Liêu Thanh Thanh ngồi bên cạnh vội vàng vỗ vỗ lưng giúp cô dễ thở.
Chu Tiểu Vân không dám uống nhanh như vậy, chậm rãi uống hết một chén rượu.
Cảm giác đầu tiên là cay, trong miệng cay, cổ họng cay, vào bụng vẫn còn cay. Sau đó là cảm giác chóng mặt.
Đây là cảm giác uống rượu sao? Dường như không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Tiền Đóa Đóa trêu: “Tiểu Vẫn vẫn luôn nhã nhặn, ngay cả uống rượu cũng khiến người ta có cảm giác văn nhã, chắc chắn tớ không thể nào làm được thục nữ như thế được, Doãn Dao, chúng ta uống tiếp thôi.”
Uống cạn một chai rượu, Tiền Đóa Đóa vung tay gọi phục vụ lấy thêm một chai nữa.
Hoa Nhược Vũ vội nói: “Đừng uống nữa, cứ như vậy sẽ say mất.”
Vu Giai cợt nhả: “Nhược Vũ, tiếc tiền sao?”
Hoa Nhược Vũ liên tục phủ nhận, trơ mắt nhìn nhân viên phục vụ lại mở tiếp một bình rượu đế, trong lòng không ngừng than thở: rượu đế này bao nhiêu tiền một chai a!
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan dùng chén nhỏ uống thêm chút nữa. Thực ra từ từ uống rượu và ăn các món ăn, cảm giác này không quá tệ. Thảo nào mọi người thường nói bạn nhậu, rượu và thịt luôn đi đôi với nhau, trên bàn tiệc không thể không có rượu.
Liêu Thanh Thanh lớn gan hơn, cũng uống không ít. Lộ Lệ Nhã bị sặc một lần không uống tiếp nữa, bây giờ nhìn thấy mọi người khác uống cả cũng thấy ngứa ngáy, bảo Doãn Dao rót cho mình một chén, sau đó chậm rãi uống. Rất nhanh, bình rượu thứ hai đã bị các nữ sinh uống cạn sạch. Chu Tiểu Vân uống tổng cộng năm chén, đầu hơi choáng váng, tâm tình dâng cao, nói chuyện nhiều gấp đôi bình thường.
Tưởng Tiêu Đan uống không khác Chu Tiểu Vân là mấy, giọng nói hơi cao vút lên: “Tiểu Vân, cậu nên uống rượu nhiều hơn đi, trông đôi mắt ngập nước, khuôn mặt hồng tựa hoa đào kia thật đẹp nha! Trách không được Giang Học Lỗi lớp ta vẫn theo đuổi cậu không buông!”
Chu Tiểu Vân cười vỗ tay Tưởng Tiêu Đan: “Biến đi, đừng nói nhảm. Sao lại kéo người không liên quan ra đây chứ!”
Tiền Đóa Đóa cũng chạy qua góp vui, nhéo nhéo khuôn mặt bóng loáng của Chu Tiểu Vân: “Oa, làn da thật mịn, lại còn trắng nữa, sờ thật thích nha!”
Các nữ sinh khác đều vây lại trêu đùa, Chu Tiểu Vân không chống đỡ được, đành phải giơ tay đầu hàng.
Lộ Lệ Nhã từ lúc nghe thấy tên Giang Học Lỗi đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Cô rất thích Giang Học Lỗi, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Giang Học Lỗi luôn một lòng hướng về Chu Tiểu Vân.
Người có mắt đều nhìn ra tâm tư của Giang Học Lỗi, đi học ngồi ngay sau lưng Chu Tiểu Vân, dù vô tình hay cố ý luôn chạy qua bắt chuyện, chỉ cần liếc thấy bóng dáng Chu Tiểu Vân là được.
Lộ Lệ Nhã thu lại tâm tình phiền muộn của mình, la hét muốn cùng Chu Tiểu Vân uống rượu.
Chu Tiểu Vân vốn không muốn uống tiếp, nhưng thấy Lộ Lệ Nhã quấn quýt tỏ vẻ không uống không được, đành phải uống thêm một chén.
Thật vất vả chịu đựng đến khi tiệc rượu kết thúc, Chu Tiểu Vân gần như chạy trốn đi tính tiền, sau đó mấy nữ sinh đi đứng xiêu vẹo cùng nhau về trường.
Tiền Đóa Đóa uống nhiều rượu đột nhiên hứng lên muốn hát: “Các chị em, để tớ mời mọi người đi KTV hát một chầu, thế nào?”
Doãn Dao hơi động tâm, hôm nay cô và Tiền Đóa Đóa cùng uống ít ra phải hết nửa cân rượu, tuy có chút tửu lượng, nhưng uống nhiều đương nhiên vẫn hơi say.
Chu Tiểu Vân cau mày, nói: “Hay là thôi đi, đã chín giờ rồi, nếu còn đi hát thì ít nhất pmười một giờ mới về, khi đó ký túc xá đã đóng cửa mất rồi. Nếu muốn hát thì hôm khác chúng ta sẽ đi từ bảy giờ, hát cho thoải mái.”
Tiền Đóa Đóa thấy không mấy người đồng ý đề nghị của cô, đành thôi không nói nữa.
Trong rừng cây ở trường có rất nhiều đôi nam nữ sinh đang hẹn hò, gan lớn một chút thì ôm ấp ngay tại chỗ, còn có vài đôi nơi góc khuất còn thân mật hơn.
Chu Tiểu Vân liếc nhìn thoáng qua lại thấy một đôi đang hôn nhau dưới tàng cây. Cô lập tức thu ánh mắt lại, nghĩ thầm sinh viên đại học hiện nay lớn gan thật, không thèm tìm một chỗ bí mật hơn.
Nhóm nữ sinh đi chung thu hút vô số ánh mắt, còn có vài nam sinh huýt gió vang dội. Mấy người không hề thấy phản cảm, ngoài miệng thì oán trách đôi câu nhưng trong lòng thầm đắc ý. Thật vất vả đoàn người mới về dưới lầu ký túc xá – chủ yếu vì Tiền Đóa Đóa hơi say, bước đi lảo đảo.
Chu Tiểu Vân liếc thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng chờ dưới ký túc.
Là Lý Thiên Vũ!
Trong lòng cô căng thẳng, không biết cảm giác hiện tại của mình gọi là gì.
Là cao hứng sao? Hình như không phải.
Là tức giận sao? Hình như cũng không đúng.
Là chờ mong? Là mừng rỡ? Là phiền lòng? Là hưng phấn? Hay là chán ghét?
Hình như mỗi cảm giác đều có một chút, nhưng hình như đều không phải.
Nói chung, rất phức tạp, nhìn thấy nam sinh kia, trong lòng cô pha trộn quá nhiều cảm xúc không thể nói thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.