Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 312: Cuộc sống mới
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Chờ đến khi ra khỏi ký túc xá đã là hai giờ chiều, bụng Chu Tiểu Vân réo thầm thì.
Đi đâu ăn cơm đây? Giờ này căng tin không còn cơm nữa, đành ra quán ăn vậy.
Trước cổng Đại học N là một con đường rộng, hai bên đường đều là cửa hàng và tiệm cơm. Chu Quốc Cường chọn một nhà thoạt nhìn tương đối sạch sẽ. Có ba ở đây tất nhiên không cần cô phải đi gọi món.
Ba anh em ngồi tại chỗ cười cười nói nói, ngắm nhìn bốn phía, lúc này khá ít người còn ăn cơm, trên tường treo một tấm bảng dài, phía trên ghi tên các món và giá.
Chu Tiểu Vân tùy ý nhìn, mày hơi chau lại.
Tiểu Bảo góp lời: “Chị, đồ ăn ở đây thật đắt, ít nhất đắt gấp đôi so với chỗ chúng ta.”
Chu Tiểu Vân gật gật đầu, xem chừng mức sinh hoạt phí ở đây đắt hơn hẳn ở quê!
Đại Bảo trêu em trai em gái: “Hai em chưa nhìn qua thế thôi. Giá này làm gì đã đắt, em chỉ cần đi qua các hàng ăn lớn một chút nhìn thử menu giá có thể doạ chết người cơ. Anh từng ra ngoài ăn cơm với bạn hai lần, về sau có gọi anh cũng không dám ra nữa.”
Chu Quốc Cường nghe thấy các con bàn tán cười nói: “Muốn ăn gì cứ bảo ba, không cần xem giá.”
Ba đã mở lời, Chu Tiểu Vân, Đại Bảo và Tiểu Bảo tự nhiên không khách sáo. Một bữa cơm tốn hơn tám mươi nguyên, rốt cuộc mọi người đều ăn no.
Sau khi cơm nước xong, Chu Quốc Cường cùng Tiểu Bảo chuẩn bị ngồi xe về. Đại Bảo vì phải về đội điền kinh nên không ở chơi lâu. Chu Tiểu Vân nhìn cha, anh trai, em trai đều lên xe bus, trong lòng ngập tràn lưu luyến không muốn rời xa. Chỉ còn lại mình cô!
Nhìn xung quanh, toàn những khuôn mặt xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm làm cô hốt hoảng. Cô thấy mờ mịt không biết nên đi nơi nào.
Cuộc sống mới, đã bắt đầu sao? Không có ba mẹ bên cạnh, không có em trai em gái ở bên, không còn bạn bè thân thiết xung quanh. Cái gì cũng phải dựa vào chính mình…
Có chút lạc lối, có chút kích động, có chút mất mát, có chút lo sợ nghi ngờ, có chút bất an, có chút mừng rỡ, có chút chờ mong… Nói chung, ngũ vị tạp trần, cảm giác gì cũng có.
Từ từ đi về phía cánh cổng sừng sững kia, cổng trường luôn là nơi người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Nhiều tân sinh viên đến làm thủ tục nhập học, cố ý nghe kĩ sẽ thấy có đủ giọng nói từ khắp các nơi thiên kì bách quái. Nên khi nói chuyện với nhau đành phải nói tiếng phổ thông.
Tiếng phổ thông cỉa Chu Tiểu Vân rất tốt, nhưng trước đây chỉ khi đọc bài trên lớp mới dùng tiếng phổ thông. Trong sinh hoạt hàng ngày nếu nói tiếng phổ thông sẽ rất bất tiện và mất tự nhiên.
Về tới ký túc xá, cô bắt đầu tỉ mỉ sắp xếp đồ đạc. Giường dưới là một cô gái tóc ngắn có vẻ rất thoải mái, lông mày anh tuấn tự nhiên có chút không giống người thường. Làn da không quá trắng mà hồng hào khỏe mạnh. Cô ấy tự giới thiệu tên là Tưởng Tiêu Đan, cũng người tỉnh này nhưng đến từ thị trấn khác chỗ Chu Tiểu Vân. Cô mỉm cười nói chuyện với cô gái thẳng thắn vui vẻ này.
Ban đầu dùng tiếng phổ thông chưa quen, cũng may nói một lúc dần dần tiến vào “trạng thái”. Chỉ trong lúc vô tình mới thốt ra một, hai câu nói giọng địa phương. Ha ha!
Chỉ chốc lát sau, các cô gái khác trong phòng lục tục trở về.
Chưa quen thân lắm, lúc đầu mấy nữ sinh có điểm câu nệ, Tưởng Tiêu Đan đề nghị: “Sau này chúng ta là bạn học cùng lớp, lại là bạn cùng phòng ký túc, sẽ sống chung với nhau bốn năm dưới một mái nhà. Tớ thấy, mỗi người tự giới thiệu về mình đi. Tớ là Tưởng Tiêu Đan, năm nay mười chín tuổi.”
Các nữ sinh sôi nổi gật đầu tán thành.
Cô gái nhỏ nhắn, khá xinh xắn, khuôn mặt hơi giống trẻ con nói: “Tớ là Lộ Lệ Nhã, năm nay mười tám tuổi!”
Mặc váy ngắn lộ ra một cặp đùi đẹp thon dài, một nữ sinh nhún vai: “Mọi người hảo, tôi là Doãn Dao, năm nay mười chín tuổi.”
Nữ sinh buộc đuôi ngựa mặt mụn là Liêu Thanh Thanh, cũng mười chín tuổi.
Cô gái hơi béo tên Hoa Nhược Vũ, nói rất nhỏ. Khi cô ấy giới thiệu tên của mình, mấy cô gái khác đều cười trộm. Tên thì dễ nghe, đáng tiếc người lớn lên quá bình thường.
Lông mày được sửa gọn gàng tinh tế thật dài, vóc dáng cao ráo gọi là Vu Giai.
Làm người khác chú ý nhất tất nhiên là cô gái tên Tiền Đóa Đóa kia, vừa nghe tên này mấy nữ sinh đều bật cười. Rất nhiều tiền? Mau đọc lại mà xem, không phải rất nhiều tiền sao.
Lại nhìn chiếc váy liền áo đắt đỏ trên người và chiếc dây chuyền vàng 24K trên cổ cô ấy, vừa nhìn đã biết gia cảnh cô ấy không kém.
Chu Tiểu Vân không dấu vết đánh giá Tiền Đóa Đóa mấy lần, cảm giác đầu tiên chính là chắc chắn cô gái này rất thích trang điểm. Móng tay đều sơn đỏ.
Cuối cùng đến lượt Chu Tiểu Vân. Cô mỉm cười tự giới thiệu: “Xin chào mọi người, em là Chu Tiểu Vân, năm nay mười bảy tuổi.”
Tưởng Tiêu Đan kêu lên đầu tiên: “Không thể nào, sao em mới mười bảy, vậy mấy tuổi em đi học?” Mấy cô kia sôi nổi phụ họa.
Chu Tiểu Vân cười giải thích: “Sáu tuổi em học lớp một.”
Lớn tuổi nhất là Tiền Đóa Đóa năm nay hai mươi tuổi. Sau khi cô nghe xong Chu Tiểu Vân nói mở to hai mắt nhìn: “Không phải chứ, đến trường sớm thế á! Nói như vậy, chẳng phải ở đây chị già nhất sao?”
Con gái chị một lời em một câu rất náo nhiệt.
Lúc ăn tối, Chu Tiểu Vân theo Tưởng Tiêu Đan cùng đi căng tin.
Chu Tiểu Vân dạo qua các món một vòng, mua một phần mì sợi. Ăn mấy miếng, hương vị rất ngon.
Tưởng Tiêu Đan vừa ăn vừa nói với Chu Tiểu Vân: “Hai ngày nữa sẽ làm thẻ cơm thống nhất cho chúng ta. Sau này tiền cơm nước sẽ tích hết trong thẻ, ăn cơm chỉ cần quẹt, rất tiện.”
Chu Tiểu Vân gật gật đầu.
Nói thật, cô không phải loại người hay nói. Với những người bạn mới quen này, chủ yếu cô chỉ lắng nghe.
Tưởng Tiêu Đan vừa lúc tương phản với Chu Tiểu Vân, rất hay nói, lúc nói chuyện cũng thấy có nhiều kiến thức.
Chu Tiểu Vân yên lặng quan sát, cảm thấy trên người cô bé này có loại tư thế oai hùng hiên ngang hiếm thấy, nói đơn giản dễ hiểu là y như thằng con trai, ha ha!
Sau khi cơm nước xong, hai người đi bộ một vòng trong sân trường.
Đi nửa tiếng chưa hết khuôn viên trường, mệt nhọc cả ngày Chu Tiểu Vân đề nghị: “Chúng ta về ký túc tắm rửa đi ngủ nhé, hôm nay bận rộn cả ngày thật mệt mỏi.”
Hai người trở về phòng thì thấy chỉ có Hoa Nhược Vũ đang ở trong đó thu dọn đồ đạc!
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cầm phích nước sôi mới màu hồng được phát đi lấy nước nóng, lau rửa qua rồi đi ngủ. Cô cẩn thận đặt chân ở cạnh giường, trèo lên giường của mình, sau khi nằm xuống toàn thân mỏi nhừ và đau.
Mơ mơ màng màng đang thiêm thiếp, mấy người Tiền Đóa Đóa và Doãn Dao về.
Bị đánh thức Chu Tiểu Vân nghe âm thanh líu ríu trong phòng, phát hiện rất khó ngủ được.
Ai! Đây là cuộc sống tập thể a! Thích ứng đi!
Chu Tiểu Vân yên lặng an ủi mình, thật vất vả đợi đến khi tắt đèn, nghĩ thầm chắc là các bạn đi ngủ rồi chứ! Ai ngờ sau khi tắt đèn, các nàng ấy nằm dài trên giường trò chuyện trên trời dưới đất mãi không dứt.
Đi đâu ăn cơm đây? Giờ này căng tin không còn cơm nữa, đành ra quán ăn vậy.
Trước cổng Đại học N là một con đường rộng, hai bên đường đều là cửa hàng và tiệm cơm. Chu Quốc Cường chọn một nhà thoạt nhìn tương đối sạch sẽ. Có ba ở đây tất nhiên không cần cô phải đi gọi món.
Ba anh em ngồi tại chỗ cười cười nói nói, ngắm nhìn bốn phía, lúc này khá ít người còn ăn cơm, trên tường treo một tấm bảng dài, phía trên ghi tên các món và giá.
Chu Tiểu Vân tùy ý nhìn, mày hơi chau lại.
Tiểu Bảo góp lời: “Chị, đồ ăn ở đây thật đắt, ít nhất đắt gấp đôi so với chỗ chúng ta.”
Chu Tiểu Vân gật gật đầu, xem chừng mức sinh hoạt phí ở đây đắt hơn hẳn ở quê!
Đại Bảo trêu em trai em gái: “Hai em chưa nhìn qua thế thôi. Giá này làm gì đã đắt, em chỉ cần đi qua các hàng ăn lớn một chút nhìn thử menu giá có thể doạ chết người cơ. Anh từng ra ngoài ăn cơm với bạn hai lần, về sau có gọi anh cũng không dám ra nữa.”
Chu Quốc Cường nghe thấy các con bàn tán cười nói: “Muốn ăn gì cứ bảo ba, không cần xem giá.”
Ba đã mở lời, Chu Tiểu Vân, Đại Bảo và Tiểu Bảo tự nhiên không khách sáo. Một bữa cơm tốn hơn tám mươi nguyên, rốt cuộc mọi người đều ăn no.
Sau khi cơm nước xong, Chu Quốc Cường cùng Tiểu Bảo chuẩn bị ngồi xe về. Đại Bảo vì phải về đội điền kinh nên không ở chơi lâu. Chu Tiểu Vân nhìn cha, anh trai, em trai đều lên xe bus, trong lòng ngập tràn lưu luyến không muốn rời xa. Chỉ còn lại mình cô!
Nhìn xung quanh, toàn những khuôn mặt xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm làm cô hốt hoảng. Cô thấy mờ mịt không biết nên đi nơi nào.
Cuộc sống mới, đã bắt đầu sao? Không có ba mẹ bên cạnh, không có em trai em gái ở bên, không còn bạn bè thân thiết xung quanh. Cái gì cũng phải dựa vào chính mình…
Có chút lạc lối, có chút kích động, có chút mất mát, có chút lo sợ nghi ngờ, có chút bất an, có chút mừng rỡ, có chút chờ mong… Nói chung, ngũ vị tạp trần, cảm giác gì cũng có.
Từ từ đi về phía cánh cổng sừng sững kia, cổng trường luôn là nơi người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. Nhiều tân sinh viên đến làm thủ tục nhập học, cố ý nghe kĩ sẽ thấy có đủ giọng nói từ khắp các nơi thiên kì bách quái. Nên khi nói chuyện với nhau đành phải nói tiếng phổ thông.
Tiếng phổ thông cỉa Chu Tiểu Vân rất tốt, nhưng trước đây chỉ khi đọc bài trên lớp mới dùng tiếng phổ thông. Trong sinh hoạt hàng ngày nếu nói tiếng phổ thông sẽ rất bất tiện và mất tự nhiên.
Về tới ký túc xá, cô bắt đầu tỉ mỉ sắp xếp đồ đạc. Giường dưới là một cô gái tóc ngắn có vẻ rất thoải mái, lông mày anh tuấn tự nhiên có chút không giống người thường. Làn da không quá trắng mà hồng hào khỏe mạnh. Cô ấy tự giới thiệu tên là Tưởng Tiêu Đan, cũng người tỉnh này nhưng đến từ thị trấn khác chỗ Chu Tiểu Vân. Cô mỉm cười nói chuyện với cô gái thẳng thắn vui vẻ này.
Ban đầu dùng tiếng phổ thông chưa quen, cũng may nói một lúc dần dần tiến vào “trạng thái”. Chỉ trong lúc vô tình mới thốt ra một, hai câu nói giọng địa phương. Ha ha!
Chỉ chốc lát sau, các cô gái khác trong phòng lục tục trở về.
Chưa quen thân lắm, lúc đầu mấy nữ sinh có điểm câu nệ, Tưởng Tiêu Đan đề nghị: “Sau này chúng ta là bạn học cùng lớp, lại là bạn cùng phòng ký túc, sẽ sống chung với nhau bốn năm dưới một mái nhà. Tớ thấy, mỗi người tự giới thiệu về mình đi. Tớ là Tưởng Tiêu Đan, năm nay mười chín tuổi.”
Các nữ sinh sôi nổi gật đầu tán thành.
Cô gái nhỏ nhắn, khá xinh xắn, khuôn mặt hơi giống trẻ con nói: “Tớ là Lộ Lệ Nhã, năm nay mười tám tuổi!”
Mặc váy ngắn lộ ra một cặp đùi đẹp thon dài, một nữ sinh nhún vai: “Mọi người hảo, tôi là Doãn Dao, năm nay mười chín tuổi.”
Nữ sinh buộc đuôi ngựa mặt mụn là Liêu Thanh Thanh, cũng mười chín tuổi.
Cô gái hơi béo tên Hoa Nhược Vũ, nói rất nhỏ. Khi cô ấy giới thiệu tên của mình, mấy cô gái khác đều cười trộm. Tên thì dễ nghe, đáng tiếc người lớn lên quá bình thường.
Lông mày được sửa gọn gàng tinh tế thật dài, vóc dáng cao ráo gọi là Vu Giai.
Làm người khác chú ý nhất tất nhiên là cô gái tên Tiền Đóa Đóa kia, vừa nghe tên này mấy nữ sinh đều bật cười. Rất nhiều tiền? Mau đọc lại mà xem, không phải rất nhiều tiền sao.
Lại nhìn chiếc váy liền áo đắt đỏ trên người và chiếc dây chuyền vàng 24K trên cổ cô ấy, vừa nhìn đã biết gia cảnh cô ấy không kém.
Chu Tiểu Vân không dấu vết đánh giá Tiền Đóa Đóa mấy lần, cảm giác đầu tiên chính là chắc chắn cô gái này rất thích trang điểm. Móng tay đều sơn đỏ.
Cuối cùng đến lượt Chu Tiểu Vân. Cô mỉm cười tự giới thiệu: “Xin chào mọi người, em là Chu Tiểu Vân, năm nay mười bảy tuổi.”
Tưởng Tiêu Đan kêu lên đầu tiên: “Không thể nào, sao em mới mười bảy, vậy mấy tuổi em đi học?” Mấy cô kia sôi nổi phụ họa.
Chu Tiểu Vân cười giải thích: “Sáu tuổi em học lớp một.”
Lớn tuổi nhất là Tiền Đóa Đóa năm nay hai mươi tuổi. Sau khi cô nghe xong Chu Tiểu Vân nói mở to hai mắt nhìn: “Không phải chứ, đến trường sớm thế á! Nói như vậy, chẳng phải ở đây chị già nhất sao?”
Con gái chị một lời em một câu rất náo nhiệt.
Lúc ăn tối, Chu Tiểu Vân theo Tưởng Tiêu Đan cùng đi căng tin.
Chu Tiểu Vân dạo qua các món một vòng, mua một phần mì sợi. Ăn mấy miếng, hương vị rất ngon.
Tưởng Tiêu Đan vừa ăn vừa nói với Chu Tiểu Vân: “Hai ngày nữa sẽ làm thẻ cơm thống nhất cho chúng ta. Sau này tiền cơm nước sẽ tích hết trong thẻ, ăn cơm chỉ cần quẹt, rất tiện.”
Chu Tiểu Vân gật gật đầu.
Nói thật, cô không phải loại người hay nói. Với những người bạn mới quen này, chủ yếu cô chỉ lắng nghe.
Tưởng Tiêu Đan vừa lúc tương phản với Chu Tiểu Vân, rất hay nói, lúc nói chuyện cũng thấy có nhiều kiến thức.
Chu Tiểu Vân yên lặng quan sát, cảm thấy trên người cô bé này có loại tư thế oai hùng hiên ngang hiếm thấy, nói đơn giản dễ hiểu là y như thằng con trai, ha ha!
Sau khi cơm nước xong, hai người đi bộ một vòng trong sân trường.
Đi nửa tiếng chưa hết khuôn viên trường, mệt nhọc cả ngày Chu Tiểu Vân đề nghị: “Chúng ta về ký túc tắm rửa đi ngủ nhé, hôm nay bận rộn cả ngày thật mệt mỏi.”
Hai người trở về phòng thì thấy chỉ có Hoa Nhược Vũ đang ở trong đó thu dọn đồ đạc!
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cầm phích nước sôi mới màu hồng được phát đi lấy nước nóng, lau rửa qua rồi đi ngủ. Cô cẩn thận đặt chân ở cạnh giường, trèo lên giường của mình, sau khi nằm xuống toàn thân mỏi nhừ và đau.
Mơ mơ màng màng đang thiêm thiếp, mấy người Tiền Đóa Đóa và Doãn Dao về.
Bị đánh thức Chu Tiểu Vân nghe âm thanh líu ríu trong phòng, phát hiện rất khó ngủ được.
Ai! Đây là cuộc sống tập thể a! Thích ứng đi!
Chu Tiểu Vân yên lặng an ủi mình, thật vất vả đợi đến khi tắt đèn, nghĩ thầm chắc là các bạn đi ngủ rồi chứ! Ai ngờ sau khi tắt đèn, các nàng ấy nằm dài trên giường trò chuyện trên trời dưới đất mãi không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.