Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 340: Giật dây bắc cầu (1)
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Buổi chiều thứ sáu hết giờ học, Dương Phàm ra cổng trường học chờ Lý Thiên Vũ.
Đợi hơn nửa giờ mới thấy Lý Thiên Vũ đạp xe đạp đến, Dương Phàm trách: “Sao giờ mới đến hả? Tớ chờ cậu lâu quá rồi.”
Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Hết tiết là tớ phi đến ngay, suốt đoạn đường đạp xe rất nhanh. Năng lượng toàn thân tiêu hao hết sạch, không được, tối nay cậu phải mời tớ ăn một bữa no nê để tớ bồi bổ.”
Dương Phàm cười vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Đi, xin mời. Học kỳ này tớ lại cầm học bổng loại một, tiền kia tớ vẫn giữ lại không tiêu đến. Đêm nay mời cậu và Chu Tiểu Vân oánh chén một bữa.”
Lý Thiên Vũ không khách khí nói : “Đương nhiên, tớ muốn chọn cửa hàng đắt một chút, tiêu hết học bổng của cậu thì thôi.”
Hai người đùa giỡn một lúc, thì thấy Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cùng đi tới.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân sớm lên nghênh đón, kỳ quái chính là, luôn luôn bình tĩnh Dương Phàm hình như cũng có chút kích động a! Nhìn lại ánh mắt Dương Phàm nhìn thẳng vào Tưởng Tiêu Đan bên cạnh Chu Tiểu Vân, trong lòng anh đã hiểu. Ha ha, hóa ra Dương Phàm coi trọng Tưởng Tiêu Đan a!
Trong lòng Lý Thiên Vũ đang thầm vui mừng, Dương Phàm ơi Dương Phàm, cậu cười tớ bao nhiêu năm qua. Bây giờ, cuối cùng đến lượt cậu. Ha ha!
Chu Tiểu Vân nhìn thấy Lý Thiên Vũ, nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, có vẻ cậu rất bận nhỉ!”
Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt thở dài nói: “Không có cách nào khác, ai giống cậu và Dương Phàm học giỏi thế. Con nhà nghèo tụi tớ muốn học đại học đành phải vất vả hơn người.”
Bị Dương Phàm đập một quyền: “Xuống địa ngục đi!”
Đương nhiên Chu Tiểu Vân biết gia cảnh của Lý Thiên Vũ.
Nhà Lý Thiên Vũ chỉ bình thường, em trai em gái cậu ấy đều đang đến trường, trong nhà thực sự không dễ chu cấp tiền học đại học cho cậu ấy. Vì thế, Lý Thiên Vũ từ lúc đỗ đại học vẫn cố gắng làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí. Dưới tình huống như thế, vẫn được học bổng loại hai có thể nói cậu ấy vẫn chăm chỉ học tập.
Tuy cô và Lý Thiên Vũ không thường gặp mặt, nhưng vẫn liên lạc qua lại. Gần như mỗi tuần Lý Thiên Vũ đều gửi một phong thư cho Chu Tiểu Vân nên đối với cuộc sống của cậu ấy cô vẫn biết rõ tám, chin phần.
Nói thật, Chu Tiểu Vân rất hưởng thụ loại quan hệ như hiện nay.
Nói là người yêu thì chưa tới. Thế nhưng gần gũi hơn bạn bè bình thường rất nhiều.
Cảm giác mơ hồ này rất tốt, Chu Tiểu Vân quyết định cứ tiếp tục duy trì như vậy. Chuyện sau này sau này hãy nói, giờ tuổi còn nhỏ mà! Cô mới mười tám tuổi, Lý Thiên Vũ cũng mới hai mươi thôi!
Tưởng Tiêu Đan từng tiếp xúc với Lý Thiên Vũ, Dương Phàm mấy lần, người trẻ tuổi rất dễ hòa mình, vì thế có thể nói chuyện mấy câu.
Dương Phàm nói chuyện với Tưởng Tiêu Đan bỗng nhắc tới chuyện lần trước ở sân vận động: “Tưởng Tiêu Đan, cậu chơi bóng rổ rất khá.”
Tưởng Tiêu Đan được Dương Phàm khen mở cờ trong bụng, cười ha ha nói: “Đừng khen tớ nữa, tớ sắp bay lên trời rồi. Tớ từng nghe Tiểu Vân nói, cậu và Lý Thiên Vũ đều là cao thủ bóng rổ. Hôm khác có cơ hội dạy tớ mấy chiêu nhé.”
Dương Phàm vội khiêm tốn mấy câu, nhân cơ hội này hẹn Tưởng Tiêu Đan mấy ngày nữa gặp mặt ở sân bóng rổ.
Lý Thiên Vũ lập tức nảy sinh vài phần kính trọng với cậu bạn thân. Biết tận dụng cơ hội tiếp cận giai nhân a, điểm ấy đáng giá học tập.
Chu Tiểu Vân biết rõ tâm ý Dương Phàm cố ý lấy cậu ta ra đùa: “Dương Phàm, hôm nay cậu đến lớp chúng tớ tìm tớ làm gì hả! Không phải chỉ đứng ở đây nói chuyện chứ!”
Dương Phàm cười hì hì: “Đương nhiên không rồi, Chu đại tiểu thư, hôm nay tớ đặc biệt đến mời khách. Học kỳ lại cầm học bổng loại một, đã sớm muốn mời khách rồi, đáng tiếc Thiên Vũ luôn bận không có thời gian. Hôm nay vừa vặn cậu ấy rảnh rỗi qua đây, đương nhiên tớ phải gọi cả cậu nữa.”
Lý Thiên Vũ vừa định nói “Rõ ràng là cậu gọi tớ đến sao đã biến thành tớ rảnh rỗi sang cọ cơm hả”, bị Dương Phàm véo một cái sau lưng. Ai a, đau quá!
Lý Thiên Vũ một bên len lén xoa lưng một bên gật đầu: “Đúng vậy, lâu rồi tớ không tới thăm các cậu, rất muốn sang chơi. Chiều hôm nay đúng lúc học xong nên đến.”
Nể tình quá khứ Dương Phàm giúp mình nhiều thứ, Lý Thiên Vũ nghĩa bất dung từ cõng vết nhơ, giúp Dương Phàm một phen. Thật ra đây cũng là lời trong lòng anh. Tuy thường xuyên gửi thư cho Chu Tiểu Vân nhưng cơ hội gặp mặt ít đến đáng thương. Một hai tháng mới thấy gặp một lần là chuyện rất đau khổ. Ai!
Chu Tiểu Vân tinh mắt thấy ngay giữa Lý Thiên Vũ và Dương Phàm có mờ ám, cười thầm không ngớt. Dương Phàm muốn theo đuổi bạn gái cư nhiên lấy cô và Lý Thiên Vũ ra làm tấm chắn.
Tưởng Tiêu Đan cười sang sảng: “Tớ là người ngoài tới tham gia lần tụ hội của các bạn học cũ này có phải không thức thời không, nếu không tớ về trước!”
Dương Phàm liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, ở lại cùng nhau ăn cơm trong mắt hai người bọn họ nào có sự tồn tại của tớ a. Coi như cậu ngồi cùng tớ cho vui. Đi nào, chúng ta đi trước, để hai người đó nói chuyện đi.”
Nhìn Dương Phàm cùng Tưởng Tiêu Đan cười cười nói nói đi trước một bước, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau, Dương Phàm, mặt dày quá, lời như thế cũng không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.
Cái gì gọi là “ở lại cùng nhau ăn cơm trong mắt hai người bọn họ nào có sự tồn tại của tớ a “? Rõ là trợn mắt nói mò.
Chu Tiểu Vân oán hận nói: “Dương Phàm chết tiệt, sớm biết thế không giúp cậu ta nữa. Không gọi Tưởng Tiêu Đan ra, để cậu ta lo lắng hoài luôn.”
Nói nói Chu Tiểu Vân xì nở nụ cười. Hôm nay Dương Phàm đến lớp tìm cô, nàng còn tưởng có chuyện gì quan trọng, không ngờ mục đích của cậu ta là nhờ cô hẹn cả Tưởng Tiêu Đan ra ăn cơm cùng bọn họ.
Giật dây bắc cầu? Việc này Chu Tiểu Vân chưa bao giờ làm, nể tình bạn học cũ cô lập tức đáp ứng .
Được rồi được rồi, thành thật thừa nhận, cô muốn xem trò vui của Dương Phàm!
Dương Phàm này, cả ngày như bà tám động tí lấy người khác ra pha trò, Chu Tiểu Vân sớm khó chịu vì điểm đó của cậu ta. Hiện tại á, hắc hắc, cuối cùng đến phiên Dương Phàm động dục — ách, không, là động tâm. Không cười nhạo cậu ta thì uổng quá.
Lý Thiên Vũ nghĩ không khác Chu Tiểu Vân lắm, hai người đều ôm tâm tình xem kịch vui đi theo.
Bốn người chia làm hai, Dương Phàm cùng Tưởng Tiêu Đan đi trước, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đi sau một đoạn.
Lý Thiên Vũ vừa đi vừa hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, thời gian này trôi qua thế nào?” Mỗi lần Lý Thiên Vũ viết thư đều kín một tờ giấy, Chu Tiểu Vân hồi âm chỉ có mấy câu.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ không dám xoi mói gì, nghĩ thầm chỉ cần cô ấy chịu hồi âm là được rồi.
Chu Tiểu Vân kể chuyện ở Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm.
Lý Thiên Vũ mẫn cảm phát giác cái tên Tần Hãn hội trưởng trong miệng Chu Tiểu Vân kia có chút vấn đề, thầm nghĩ sau khi ăn xong phải hỏi Dương Phàm xem vị Tần Hãn này là thần thánh phương nào.
Lý Thiên Vũ kể cho Chu Tiểu Vân chuyện làm gia sư: “Học sinh của tớ là một em lớp mười một, cả ngày mê lên mạng, coi như thông minh, chỉ lười không chịu học. Một tuần hai tối, cộng thêm làm thứ bảy và nửa ngày chủ nhật.”
Dương Phàm nghe Lý Thiên Vũ kể chuyện làm gia sư, cảm thấy hứng thú cũng hóng hớt nghe.
Đợi hơn nửa giờ mới thấy Lý Thiên Vũ đạp xe đạp đến, Dương Phàm trách: “Sao giờ mới đến hả? Tớ chờ cậu lâu quá rồi.”
Lý Thiên Vũ hô to oan uổng: “Hết tiết là tớ phi đến ngay, suốt đoạn đường đạp xe rất nhanh. Năng lượng toàn thân tiêu hao hết sạch, không được, tối nay cậu phải mời tớ ăn một bữa no nê để tớ bồi bổ.”
Dương Phàm cười vỗ vai Lý Thiên Vũ: “Đi, xin mời. Học kỳ này tớ lại cầm học bổng loại một, tiền kia tớ vẫn giữ lại không tiêu đến. Đêm nay mời cậu và Chu Tiểu Vân oánh chén một bữa.”
Lý Thiên Vũ không khách khí nói : “Đương nhiên, tớ muốn chọn cửa hàng đắt một chút, tiêu hết học bổng của cậu thì thôi.”
Hai người đùa giỡn một lúc, thì thấy Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan cùng đi tới.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân sớm lên nghênh đón, kỳ quái chính là, luôn luôn bình tĩnh Dương Phàm hình như cũng có chút kích động a! Nhìn lại ánh mắt Dương Phàm nhìn thẳng vào Tưởng Tiêu Đan bên cạnh Chu Tiểu Vân, trong lòng anh đã hiểu. Ha ha, hóa ra Dương Phàm coi trọng Tưởng Tiêu Đan a!
Trong lòng Lý Thiên Vũ đang thầm vui mừng, Dương Phàm ơi Dương Phàm, cậu cười tớ bao nhiêu năm qua. Bây giờ, cuối cùng đến lượt cậu. Ha ha!
Chu Tiểu Vân nhìn thấy Lý Thiên Vũ, nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, có vẻ cậu rất bận nhỉ!”
Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt thở dài nói: “Không có cách nào khác, ai giống cậu và Dương Phàm học giỏi thế. Con nhà nghèo tụi tớ muốn học đại học đành phải vất vả hơn người.”
Bị Dương Phàm đập một quyền: “Xuống địa ngục đi!”
Đương nhiên Chu Tiểu Vân biết gia cảnh của Lý Thiên Vũ.
Nhà Lý Thiên Vũ chỉ bình thường, em trai em gái cậu ấy đều đang đến trường, trong nhà thực sự không dễ chu cấp tiền học đại học cho cậu ấy. Vì thế, Lý Thiên Vũ từ lúc đỗ đại học vẫn cố gắng làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí. Dưới tình huống như thế, vẫn được học bổng loại hai có thể nói cậu ấy vẫn chăm chỉ học tập.
Tuy cô và Lý Thiên Vũ không thường gặp mặt, nhưng vẫn liên lạc qua lại. Gần như mỗi tuần Lý Thiên Vũ đều gửi một phong thư cho Chu Tiểu Vân nên đối với cuộc sống của cậu ấy cô vẫn biết rõ tám, chin phần.
Nói thật, Chu Tiểu Vân rất hưởng thụ loại quan hệ như hiện nay.
Nói là người yêu thì chưa tới. Thế nhưng gần gũi hơn bạn bè bình thường rất nhiều.
Cảm giác mơ hồ này rất tốt, Chu Tiểu Vân quyết định cứ tiếp tục duy trì như vậy. Chuyện sau này sau này hãy nói, giờ tuổi còn nhỏ mà! Cô mới mười tám tuổi, Lý Thiên Vũ cũng mới hai mươi thôi!
Tưởng Tiêu Đan từng tiếp xúc với Lý Thiên Vũ, Dương Phàm mấy lần, người trẻ tuổi rất dễ hòa mình, vì thế có thể nói chuyện mấy câu.
Dương Phàm nói chuyện với Tưởng Tiêu Đan bỗng nhắc tới chuyện lần trước ở sân vận động: “Tưởng Tiêu Đan, cậu chơi bóng rổ rất khá.”
Tưởng Tiêu Đan được Dương Phàm khen mở cờ trong bụng, cười ha ha nói: “Đừng khen tớ nữa, tớ sắp bay lên trời rồi. Tớ từng nghe Tiểu Vân nói, cậu và Lý Thiên Vũ đều là cao thủ bóng rổ. Hôm khác có cơ hội dạy tớ mấy chiêu nhé.”
Dương Phàm vội khiêm tốn mấy câu, nhân cơ hội này hẹn Tưởng Tiêu Đan mấy ngày nữa gặp mặt ở sân bóng rổ.
Lý Thiên Vũ lập tức nảy sinh vài phần kính trọng với cậu bạn thân. Biết tận dụng cơ hội tiếp cận giai nhân a, điểm ấy đáng giá học tập.
Chu Tiểu Vân biết rõ tâm ý Dương Phàm cố ý lấy cậu ta ra đùa: “Dương Phàm, hôm nay cậu đến lớp chúng tớ tìm tớ làm gì hả! Không phải chỉ đứng ở đây nói chuyện chứ!”
Dương Phàm cười hì hì: “Đương nhiên không rồi, Chu đại tiểu thư, hôm nay tớ đặc biệt đến mời khách. Học kỳ lại cầm học bổng loại một, đã sớm muốn mời khách rồi, đáng tiếc Thiên Vũ luôn bận không có thời gian. Hôm nay vừa vặn cậu ấy rảnh rỗi qua đây, đương nhiên tớ phải gọi cả cậu nữa.”
Lý Thiên Vũ vừa định nói “Rõ ràng là cậu gọi tớ đến sao đã biến thành tớ rảnh rỗi sang cọ cơm hả”, bị Dương Phàm véo một cái sau lưng. Ai a, đau quá!
Lý Thiên Vũ một bên len lén xoa lưng một bên gật đầu: “Đúng vậy, lâu rồi tớ không tới thăm các cậu, rất muốn sang chơi. Chiều hôm nay đúng lúc học xong nên đến.”
Nể tình quá khứ Dương Phàm giúp mình nhiều thứ, Lý Thiên Vũ nghĩa bất dung từ cõng vết nhơ, giúp Dương Phàm một phen. Thật ra đây cũng là lời trong lòng anh. Tuy thường xuyên gửi thư cho Chu Tiểu Vân nhưng cơ hội gặp mặt ít đến đáng thương. Một hai tháng mới thấy gặp một lần là chuyện rất đau khổ. Ai!
Chu Tiểu Vân tinh mắt thấy ngay giữa Lý Thiên Vũ và Dương Phàm có mờ ám, cười thầm không ngớt. Dương Phàm muốn theo đuổi bạn gái cư nhiên lấy cô và Lý Thiên Vũ ra làm tấm chắn.
Tưởng Tiêu Đan cười sang sảng: “Tớ là người ngoài tới tham gia lần tụ hội của các bạn học cũ này có phải không thức thời không, nếu không tớ về trước!”
Dương Phàm liên tục xua tay: “Đừng đừng đừng, ở lại cùng nhau ăn cơm trong mắt hai người bọn họ nào có sự tồn tại của tớ a. Coi như cậu ngồi cùng tớ cho vui. Đi nào, chúng ta đi trước, để hai người đó nói chuyện đi.”
Nhìn Dương Phàm cùng Tưởng Tiêu Đan cười cười nói nói đi trước một bước, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ hai mặt nhìn nhau, Dương Phàm, mặt dày quá, lời như thế cũng không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.
Cái gì gọi là “ở lại cùng nhau ăn cơm trong mắt hai người bọn họ nào có sự tồn tại của tớ a “? Rõ là trợn mắt nói mò.
Chu Tiểu Vân oán hận nói: “Dương Phàm chết tiệt, sớm biết thế không giúp cậu ta nữa. Không gọi Tưởng Tiêu Đan ra, để cậu ta lo lắng hoài luôn.”
Nói nói Chu Tiểu Vân xì nở nụ cười. Hôm nay Dương Phàm đến lớp tìm cô, nàng còn tưởng có chuyện gì quan trọng, không ngờ mục đích của cậu ta là nhờ cô hẹn cả Tưởng Tiêu Đan ra ăn cơm cùng bọn họ.
Giật dây bắc cầu? Việc này Chu Tiểu Vân chưa bao giờ làm, nể tình bạn học cũ cô lập tức đáp ứng .
Được rồi được rồi, thành thật thừa nhận, cô muốn xem trò vui của Dương Phàm!
Dương Phàm này, cả ngày như bà tám động tí lấy người khác ra pha trò, Chu Tiểu Vân sớm khó chịu vì điểm đó của cậu ta. Hiện tại á, hắc hắc, cuối cùng đến phiên Dương Phàm động dục — ách, không, là động tâm. Không cười nhạo cậu ta thì uổng quá.
Lý Thiên Vũ nghĩ không khác Chu Tiểu Vân lắm, hai người đều ôm tâm tình xem kịch vui đi theo.
Bốn người chia làm hai, Dương Phàm cùng Tưởng Tiêu Đan đi trước, Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ đi sau một đoạn.
Lý Thiên Vũ vừa đi vừa hỏi Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, thời gian này trôi qua thế nào?” Mỗi lần Lý Thiên Vũ viết thư đều kín một tờ giấy, Chu Tiểu Vân hồi âm chỉ có mấy câu.
Đương nhiên Lý Thiên Vũ không dám xoi mói gì, nghĩ thầm chỉ cần cô ấy chịu hồi âm là được rồi.
Chu Tiểu Vân kể chuyện ở Hội văn học Trăng Lưỡi Liềm.
Lý Thiên Vũ mẫn cảm phát giác cái tên Tần Hãn hội trưởng trong miệng Chu Tiểu Vân kia có chút vấn đề, thầm nghĩ sau khi ăn xong phải hỏi Dương Phàm xem vị Tần Hãn này là thần thánh phương nào.
Lý Thiên Vũ kể cho Chu Tiểu Vân chuyện làm gia sư: “Học sinh của tớ là một em lớp mười một, cả ngày mê lên mạng, coi như thông minh, chỉ lười không chịu học. Một tuần hai tối, cộng thêm làm thứ bảy và nửa ngày chủ nhật.”
Dương Phàm nghe Lý Thiên Vũ kể chuyện làm gia sư, cảm thấy hứng thú cũng hóng hớt nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.