Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 297: Học sinh được cử đi (1)

Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình

21/07/2015

Hôm nay Sở Đình Đình cứ ngoái đầu nhìn về phía Chu Tiểu Vân, giống như có điều gì đó muốn nói.

Chu Tiểu Vân đã để ý đến, nhưng cô không chủ động gọi Sở Đình Đình. Lại nói tiếp, sắp là bạn cùng lớp với Sở Đình Đình gần ba năm nhưng cô không thể thích nổi cô bạn này.

Nói thế nào nhỉ, Sở Đình Đình không phải loại con gái làm người ta chán ghét, nhiệt tâm nhiệt tình, ở lớp nhân duyên của cô ta cũng không tồi. Nhưng, Chu Tiểu Vân không tiếp xúc không nhiều với cô ta. Có thể vì Chu Tiểu Vân đặc biệt không thích nữ sinh nhiều chuyện!

Sở Đình Đình tranh thủ mười phút nghỉ giữa tiết, tự dưng chạy đến vị trí bên cạnh Chu Tiểu Vân, thần bí hề hề hỏi: “Hi, Chu Tiểu Vân, có tin này cậu nghe thấy chưa?”

Chỉ sợ những câu này là lời mở đầu Sở Đình Đình thích nhất, còn có các câu khác là: “Cậu chưa biết à?”, “Tớ nói cho cậu biết một bí mật” đại loại thế.

Chu Tiểu Vân bật cười: “Tiểu thư ơi, cậu hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, tớ chẳng hiểu gì cả!”

Sở Đình Đình vẫy tay bảo cả Lưu Lộ cũng quay đầu sang đây, lòng hiếu kỳ của Lưu Lộ bị gợi lên, vội chụm đầu lại.

Sở Đình Đình đợi sự tò mò của Chu Tiểu Vân và Lưu Lộ lên thật cao rồi mới lên tiếng: “Tớ và Thiệu Sắc Vi ở cùng phòng ký túc, các cậu biết không tối qua Thiệu Sắc Vi về ký túc rồi nói cho tớ biết, nghe nói trường chúng ta sẽ cử hai học sinh đi học ở trường đại học sư phạm N đấy!”

Trường đại học sư phạm N? Đây là trường sư phạm tốt nhất trong tỉnh, đứng ở top mười mấy trường đại học nổi tiếng trên toàn quốc.

Tất nhiên trường cấp ba Anh Minh là trường trung học phổ thông tốt nhất của huyện thậm chí của mấy huyện phụ cận, nhưng so với các trường cấp ba trọng điểm ở thành phố lớn thì kém một chút. Hàng năm tỷ lệ thi đỗ đại học chiếm khoảng mười phần trăm trên tổng số các học sinh lớp mười hai. Mặt khác phần lớn học sinh thi vào trường cao đẳng hoặc học ở các trường dạy nghề chuyên nghiệp, còn có một số học sinh lựa chọn học lại — nhưng, lúc này việc học lại không phải hiện tượng quá phổ biến.

Lịch sử huy hoàng nhất của trường Anh Minh chính là mấy năm trước từng có một học sinh thi đỗ đại học Thanh Hoa. Việc này đủ để hiệu trưởng, các giáo viên của trường kiêu ngạo rất nhiều năm.

Trong tỉnh này có không ít trường đại học có tên tuổi nổi danh toàn quốc, đại bộ phận đều nằm ở thành phố N trung tâm của tình. Trong đó, trường đại học sư phạm N chính là một ngôi trường sư phạm rất tốt.

Cử đi học mấy chữ này ý nghĩa như thế nào đương nhiên Chu Tiểu Vân rõ rành mạch từng từ. Nếu nhận được tư cách đại biểu thì không cần trải qua kì thi vào đại học, chẳng cần đi qua cầu độc mộc cũng có trường đại học tốt đang chờ bạn.



Có học sinh nào nghe thấy tin tức này tim không nhảy mạnh chứ?

Sở Đình Đình đã nghĩ kĩ phân lượng của mình, cô biết rõ mình không có tư cách cạnh tranh vị trí kia. Học sinh cử đi học à, chí ít phải thành tích rất tốt mới được, thứ hai mới xem xét đến phương diện tài năng, các mặt khác vân vân.

Chu Tiểu Vân kiềm chế cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong lòng, hỏi Sở Đình Đình: “Tin tức này có thể tin được không?”

Phần lớn lời Sở Đình Đình nói ra phải chuẩn bị chiết khấu đi mấy phần, từ trước đến nay cô ta luôn thổi phồng, độ tin cậy của tin tức rất thấp.

Sở Đình Đình bị đả kích lớn: “Cậu nói thế làm tổn thương trái tim tớ qua, tớ đã nói dối bao giờ đâu. Tối qua Thiệu Sắc Vi vô tình lỡ miệng một câu, sau khi nghe thấy tớ nghĩ ngay đến sáng nay tới lớp sẽ báo cho cậu biết một tiếng. Một tấm chân tình của tớ dành cho cậu, tại sao cậu có thể đối xử với tớ như thế!”

Chu Tiểu Vân giơ tay đầu hàng: “Được rồi chị Hai à, là em không đúng, miệng em không nói lời hay, rất xin lỗi. Cảm ơn sự quan tâm của chị.”

Bấy giờ Sở Đình Đình mới hài lòng cười.

Lưu Lộ hiếu kỳ dò hỏi: “Kỳ quái, sao Thiệu Sắc Vi lại biết việc này?” Cô chưa nghe phong phanh gì về tin này.

Sở Đình Đình cười rất ái muội: “Còn phải nói, hiển nhiên là Ân Vĩnh Kiện vì lấy lòng người nào đó nên nói cho người đó biết rồi!”

Chu Tiểu Vân nghĩ có thể có chuyện như vậy thật. Ân Vĩnh Kiện là con trai hiệu trưởng, chẳng lạ gì khi cậu ta là người đầu tiên biết tin này, sau đó sẽ nói cho Thiệu Sắc Vi, âu là chuyện thuận lý thành chương thôi.

Sở Đình Đình chọt chọt Chu Tiểu Vân: “Tớ bảo, cậu rất có cơ hội tranh thủ một suất học sinh cử đi này đấy, tìm cô Diệp hỏi thăm một chút xem sao!”

Trong lòng Chu Tiểu Vân tự có tính toán, hiển nhiên không muốn nói nhiều trước mặt Sở Đình Đình. Lúc tan học, khi Lưu Lộ hỏi, cô lại không thể không trả lời.

Chu Tiểu Vân nhún vai: “Thuận theo tự nhiên đi, nói thật, nghe về suất học sinh được cử đi học tớ cũng động tâm. Dù sao thi vào đại học là một trạm kiểm soát, không ai có thể đảm bảo 100% đến lúc đó mình phát huy tốt. Nếu như được cử đi qua thì quá tốt. Thế nhưng…”

“Thế nhưng, số người được cử đi quá ít, có lẽ sớm đã có người âm thầm giở trò.” Lưu Lộ nói tiếp lời Chu Tiểu Vân dang dở.



Chu Tiểu Vân giơ ngón tay cái lên: “Người hiểu tớ chỉ có Lưu Lộ.”

Cũng liên quan đến trường học, mấy việc như cử học sinh đi học thế này kiểu gì chả có mấy điểm khuất tất? Nếu bàn về thành tích tổng hợp và năng lực, Chu Tiểu Vân có thừa sức cạnh tranh.

Đáng tiếc, trên đời này từ trước đến nay chuyện không công bằng có rất nhiều, khắp nơi phải chú ý quan hệ giao tình, trường học cũng không ngoại lệ. Trừ lý do đó, Chu Tiểu Vân còn có một mong ước giấu kín trong lòng không thể nói ra.

Kiếp trước cô chỉ tốt nghiệp cấp hai đã thôi học, kiếp này nếu đã học cấp ba sắp thi vào đại học, cô rất muốn thử một lần xem mình có thể thi đỗ vào trường đại học gì. Vàng thật không sợ lửa!

Nếu nói thật lòng, trường đại học sư phạm N rất tốt, nhưng Chu Tiểu Vân vẫn mong được thi vào trường đại học tốt hơn!

Lưu Lộ thở dài: “Thật ra tớ vẫn mơ ước sẽ đỗ trường đại học sư phạm N, nghe được nói có tin sẽ cử học sinh đi học tớ cực kì hi vọng. Chỉ tiếc, chắc chắn tớ không thể cạnh tranh được.”

Chu Tiểu Vân nghe Lưu Lộ nói xong giật mình, Lưu Lộ vẫn ước mơ thi vào đại học sư phạm, nếu có thể tranh thủ được một suất đối với bạn ấy là chuyện cực kì tốt!

Chu Tiểu Vân an ủi Lưu Lộ: “Cậu đừng tự coi nhẹ mình, trong lớp này thành tích của cậu nằm ở top đầu, tại sao có thể nói chắc chắn không cạnh tranh nổi! Nếu như lớp chúng ta được phân một suất, cậu cứ đi báo danh, cố gắng cạnh tranh.”

Lưu Lộ nửa thật nửa giả nói giỡn: “Quên đi, nếu lớp chúng ta được phân một suất cô Diệp nhất định ghi tên cậu, sao đến phiên tớ!” Chu Tiểu Vân cười đánh Lưu Lộ một cái.

Không quá hai ngày, cô Diệp thần bí gọi Chu Tiểu Vân lên văn phòng.

Chu Tiểu Vân vừa thấy sắc mặt cô Diệp bỗng nhiên tim đập rất nhanh, trực giác cô nghĩ đến chuyện của trường đại học sư phạm N. Trước khi đi, Lưu Lộ giơ cao nắm tay tỏ vẻ ủng hộ.

Vào trong phòng làm việc, đầu tiên cô Diệp nhìn xung quanh một lượt, thấy các giáo viên khác trong phòng đều đang tán gẫu, không chú ý đến mình mới yên tâm, thấp giọng thủ thỉ với Chu Tiểu Vân một hồi: “Chu Tiểu Vân, hôm nay cô gọi em tới là có một việc cực kì quan trọng muốn bàn với em. Sáng nay, hiệu trưởng Ân gọi cô và thầy Tiêu đến, nói là trường có mấy suất cử học sinh đi học ở trường đại học sư phạm N, chuẩn bị để cho lớp một ban tự nhiên và ban xã hội mỗi lớp đề cử một người. Cô định báo tên em, em thấy thế nào?”

Chu Tiểu Vân sửng sốt, nhất thời không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook