Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 155: Lý Thiên Vũ độc thoại: Bao giờ cậu mới chịu nói chuyện với tớ?
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Tôi tên là Lý Thiên Vũ.
Nghe nói tên của tôi rất có lịch sử, bởi vì khi tôi sinh ra là con trưởng trong nhà, lại là cháu đích tôn của một dòng học lớn. Ông nội tôi lật từ điển một tuần, cuối cùng chọn cho tôi cái tên này.
Từ nhỏ, tôi đã biết mình là đứa bé được cả nhà cưng chiều nhất. Mặc dù, gia đình tôi không giàu có, nhưng cha mẹ rất chiều tôi. Ông nội bà nội cũng rất thương tôi.
Tôi muốn cái gì ba mẹ luôn luôn cố gắng hết sức mua cho tôi. Nếu bố muốn đánh tôi, tôi chỉ cần gào to một tiếng, ông nội sẽ ngăn chặn hành vi bạo lực của bố. Tôi cảm thấy may mắn khi tìm ra cách tốt nhất để đối phó với bố. Mẹ tôi, thì càng đơn giản. Tôi nói gì bà đều gật đầu, thật ra tôi muốn làm gì thì làm cái đó bà không quản được tôi.
Nhưng, tôi luôn giả vờ ngoan ngoãn một tí. Tôi sớm phát hiện ra, người lớn đều thích diễn trò. Họ giơ cao tay đánh tôi nhưng luôn hạ xuống rất nhẹ, đánh vào người căn bản không đau!
Về sau, tôi có thêm em trai. Nhưng, em trai sinh ra cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đến tôi. Ở nhà địa vị được cưng chiều nhất của tôi không hề bị dao động. Qua hai năm nữa, em gái của tôi ra đời. Tôi không thích con bé động một tí là khóc nhè kia, vì thế tôi bắt đầu thường xuyên chạy ra ngoài chơi.
Cố Xuân Lai là bạn học cùng lớp với tôi từ lớp một, ở cùng thôn, hai chúng tôi chẳng khác gì anh em ruột. Nhà cậu ấy khá giả hơn nhà tôi, vì thế cậu ấy thường mua đồ ăn ngon gì đó mời tôi ăn.
Có một lần, một thằng bé còn cao hơn tôi ỷ vào to lớn bắt nạt tôi. Mấy thằng con trai khác không dám lên tiếng, chỉ có Cố Xuân Lai xông lên giật tóc thằng bé kia, còn đánh nhau với nó một trận.
Kết quả đương nhiên là Cố Xuân Lai bị đánh thê thảm. Cũng từ lần đó, tình cảm của chúng tôi càng thân thiết hơn. Chủ nhật, tôi thường đến nhà Cố Xuân Lai, ngủ chung giường với cậu ấy, hai đứa nằm trên giường nói không hết chuyện.
Năm lớp bốn, hai chúng tôi đồng thời chuyển đến trường tiểu học Hưng Vượng. Biết được chúng tôi vẫn học cùng một lớp, hai đứa hưng phấn nhảy dựng lên.
Ngày khai giảng, tôi vô cùng vui vẻ, vừa chạy về phòng học vừa ngoái đầu trêu đùa Cố Xuân Lai.
Không ngờ lại va phải một bạn nữ. Cô bé kia giận dữ nói lại một câu. Tôi cũng thờ ơ nhìn xem người mình đụng là ai.
Trong phút chốc, tôi bị đôi mắt trong veo ấy làm hoảng sợ.
Tại sao, tôi có cảm giác quen thuộc đến vậy? Giống như, tôi đã biết cô bé này từ rất lâu rồi.
Nhưng, rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
Hình ảnh ngày hôm đó in sâu trong lòng tôi. Thậm chí tôi nhớ hôm đó bạn ấy mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông, tóc đuôi ngựa buộc vổng rất dài, rất xinh xắn, rất dễ nhìn.
Không biết tại sao, tôi luôn muốn nói chuyện với bạn ấy.
Tôi rất muốn hỏi bạn ấy: Nè, Chu Tiểu Vân, chúng ta trước đây từng gặp nhau chưa? Sao tớ cứ có cảm giác nhìn cậu rất quen nhỉ?
Nhưng, tôi không có cơ hội này. Bởi vì, dù bạn ấy ngồi đằng trước cũng không bao giờ quay đầu lại nhìn tôi một lần.
Thế là tôi mặt dày bắt chuyện, bạn ấy cũng không để ý tới tôi.
Tôi nhìn bạn ấy nói chuyện với Chu Chí Hải, nói chuyện với Vương Tinh Tinh, nói chuyện với Ngô Mai, nói chuyện với Trịnh Hạo Nhiên, thậm chí thỉnh thoảng nói mấy câu với Cố Xuân Lai. Nhưng chưa bao giờ nói chuyện với tôi.
Ánh mắt của bạn ấy chưa bao giờ nhìn thẳng tôi, tầm mắt vừa rơi xuống người tôi lập tức dời đi chỗ khác.
Tôi không biết sự cố chấp trong lòng mình từ đâu mà đến, tôi biết rõ bạn ấy không để ý đến mình, tôi vẫn không có việc gì cứ thích mượn bạn ấy tẩy, bút máy, hỏi bài vân vân và vân vân, dù bạn ấy chẳng để ý đến! Về sau, khiến Cố Xuân Lai luôn trêu tôi, Vương Tinh Tinh cũng không cho tôi sắc mặt dễ nhìn.
Thẳng đến một ngày, tâm trạng của bạn ấy có vẻ rất tốt, không ngờ nhìn tôi mấy phút liền. Đến khi tôi nói với bạn ấy, bạn ấy lại quay đầu đi .
Aizz, Chu Tiểu Vân, bao giờ cậu mới chịu nói với tôi một tiếng?
Nếu nói trong lớp, nam sinh tôi ghét nhất ngoài Trịnh Hạo Nhiên chẳng còn ai khác. Thành tích của cậu ta cao, dễ gần, là con giáo viên, lại là lớp phó. Mọi người mạnh hơn tôi thì thôi. Tại sao Chu Tiểu Vân cười nói với cậu ta mà với tôi thì hững hờ chứ? Vì thế, suốt ngày tôi đối nghịch với Trịnh Hạo Nhiên.
Rốt cuộc có một ngày, Chu Tiểu Vân bắt đầu nói chuyện với tôi. Mặc dù vì chuyện tôi và Trịnh Hạo Nhiên cãi nhau tôi cũng thấy đủ. Hoá ra cậu đã để ý đến tôi. Như vậy, tôi có thể nghịch hơn nữa. Cái đuôi tóc dài dài luôn lắc lư trước mặt tôi, tôi rất muốn kéo thử một lần, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không dám.
Lúc bạn ấy chơi đàn accordion trong tiết nhạc, tôi quả thực muốn đứng lên vỗ tay. Thật dễ nghe, khi say mê hoà với âm nhạc bạn ấy rất xinh đẹp, vì sao bạn ấy xuất sắc đến thế?
Chữ viết bằng phấn đẹp đẽ trên bảng cũng là bạn ấy viết.
Tôi không biết có cái gì bạn ấy không biết không.
Bạn ấy đọc bài rất êm tai, mỗi khi đến lượt bạn ấy đọc bài tôi đều nghiêm túc lắng nghe. Nếu bạn ấy viết chữ lên bảng cho cả lớp viết chính tả, tôi chưa bao giờ quấy rối, mở vở ngoan ngoãn viết.
Tôi chỉ hi vọng bạn ấy có thể nói nhiều hơn với tôi mấy câu. Cho dù bạn ấy chỉ trừng mắt nhìn, rồi giáo huấn tôi.
Sau lưng Cố Xuân Lai không biết chê cười tôi bao nhiêu lần, nhưng tôi không biết tại sao mình lại như vậy.
Hôm ấy, tôi và Cố Xuân Lai định đến quán game. Gần đây, hai chúng tôi thường đi. Tôi rất thích chơi, tiếc là chỉ chủ nhật mới có thể đến đó.
Không ngờ tôi lại gặp Chu Tiểu Vân. Tôi mặt dày kéo Cố Xuân Lai theo bạn ấy tới hiệu sách Tân Hoa, không đi chơi game.
Ngày đó, bạn ấy nói với tôi một đoạn rất dài, còn nhiều hơn cả số câu từng nói với tôi cộng lại, từng từ từng chữ tôi đều ghi nhớ trong lòng.
Trong ánh mắt của bạn ấy có sự quan tâm tôi chưa từng thấy, mặc dù bạn ấy không muốn biểu hiện ra ngoài, nhưng tôi biết bạn ấy muốn tốt cho tôi.
Nhìn bóng lưng bạn ấy xa dần, tôi tự nhủ với mình: Lý Thiên Vũ, mày phải thay đổi bản thân thôi.
Thật ra, đây là chuyện cực kì khó khăn với tôi. Tôi lười biếng đã quen, rất ít nghiêm túc làm việc gì, đặt trái tim vào việc học thực sự rất khó, còn phải từ chối đề nghị mê người của Cố Xuân Lai đến quán game.
Nhưng khi thi cuối kì điểm thi của tôi cao hơn, trong lòng tôi cảm thấy rất thỏa mãn. Hoá ra, cảm giác nghiêm túc cảm giác tiến bộ là thế này!
Bạn ấy cổ vũ tôi mấy câu, tôi cực kỳ vui sướng.
Xin lỗi, Cố Xuân Lai, tôi không bao giờ vào quán game nữa.
Tôi muốn nghiêm túc học tập, tôi muốn đuổi kịp bước chân một người.
Chẳng sợ vất vả, rất vất vả.
Tôi ghi danh trường trung học Sao Mai, mong mỏi vào cấp hai có thể học chung một lớp với bạn ấy. Trước khi thi tôi lo lắng ôn tập, tôi rất sợ tôi không thi được. Tôi hi vọng mình thay đổi tốt một chút, tôi hi vọng nhận được ánh mắt tán thưởng của bạn ấy.
Vì thế, khi cầm thư thông báo tôi rất lo lắng, rất lo lắng. Biết mình thi đỗ tôi rất kích động và cao hứng, chỉ tiếc là phải tách khỏi Cố Xuân Lai. Không sao cả, tôi và cậu ấy vĩnh viễn là bạn tốt.
Nhưng tại sao Chu Tiểu Vân lại thi đậu trường trung học Anh Minh?
Sự vui sướng của bạn ấy, khuôn mặt tươi cười của bạn ấy lay động trong mắt tôi, tôi chán nản nói không ra lời.
Hoá ra, tớ vẫn chẳng thể đuổi kịp bước chân của cậu. Khi tớ cho là mình đã chạy rất nhanh, cậu đã chạy cách tớ rất xa rất xa.
Tôi nhìn bạn ấy mừng rỡ, nhìn bạn ấy không nỡ tạm biệt bạn bè, tôi cũng muốn nói lời tạm biệt với bạn ấy.
Nhưng mà từ đầu tới cuối bạn ấy không hề quay đầu lại nhìn tôi một lần.
Tôi buồn bã cùng Cố Xuân Lai ra khỏi trường.
Hẹn gặp lại, trường tiểu học Hưng Vượng!
Hẹn gặp lại, Chu Tiểu Vân!
Nghe nói tên của tôi rất có lịch sử, bởi vì khi tôi sinh ra là con trưởng trong nhà, lại là cháu đích tôn của một dòng học lớn. Ông nội tôi lật từ điển một tuần, cuối cùng chọn cho tôi cái tên này.
Từ nhỏ, tôi đã biết mình là đứa bé được cả nhà cưng chiều nhất. Mặc dù, gia đình tôi không giàu có, nhưng cha mẹ rất chiều tôi. Ông nội bà nội cũng rất thương tôi.
Tôi muốn cái gì ba mẹ luôn luôn cố gắng hết sức mua cho tôi. Nếu bố muốn đánh tôi, tôi chỉ cần gào to một tiếng, ông nội sẽ ngăn chặn hành vi bạo lực của bố. Tôi cảm thấy may mắn khi tìm ra cách tốt nhất để đối phó với bố. Mẹ tôi, thì càng đơn giản. Tôi nói gì bà đều gật đầu, thật ra tôi muốn làm gì thì làm cái đó bà không quản được tôi.
Nhưng, tôi luôn giả vờ ngoan ngoãn một tí. Tôi sớm phát hiện ra, người lớn đều thích diễn trò. Họ giơ cao tay đánh tôi nhưng luôn hạ xuống rất nhẹ, đánh vào người căn bản không đau!
Về sau, tôi có thêm em trai. Nhưng, em trai sinh ra cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đến tôi. Ở nhà địa vị được cưng chiều nhất của tôi không hề bị dao động. Qua hai năm nữa, em gái của tôi ra đời. Tôi không thích con bé động một tí là khóc nhè kia, vì thế tôi bắt đầu thường xuyên chạy ra ngoài chơi.
Cố Xuân Lai là bạn học cùng lớp với tôi từ lớp một, ở cùng thôn, hai chúng tôi chẳng khác gì anh em ruột. Nhà cậu ấy khá giả hơn nhà tôi, vì thế cậu ấy thường mua đồ ăn ngon gì đó mời tôi ăn.
Có một lần, một thằng bé còn cao hơn tôi ỷ vào to lớn bắt nạt tôi. Mấy thằng con trai khác không dám lên tiếng, chỉ có Cố Xuân Lai xông lên giật tóc thằng bé kia, còn đánh nhau với nó một trận.
Kết quả đương nhiên là Cố Xuân Lai bị đánh thê thảm. Cũng từ lần đó, tình cảm của chúng tôi càng thân thiết hơn. Chủ nhật, tôi thường đến nhà Cố Xuân Lai, ngủ chung giường với cậu ấy, hai đứa nằm trên giường nói không hết chuyện.
Năm lớp bốn, hai chúng tôi đồng thời chuyển đến trường tiểu học Hưng Vượng. Biết được chúng tôi vẫn học cùng một lớp, hai đứa hưng phấn nhảy dựng lên.
Ngày khai giảng, tôi vô cùng vui vẻ, vừa chạy về phòng học vừa ngoái đầu trêu đùa Cố Xuân Lai.
Không ngờ lại va phải một bạn nữ. Cô bé kia giận dữ nói lại một câu. Tôi cũng thờ ơ nhìn xem người mình đụng là ai.
Trong phút chốc, tôi bị đôi mắt trong veo ấy làm hoảng sợ.
Tại sao, tôi có cảm giác quen thuộc đến vậy? Giống như, tôi đã biết cô bé này từ rất lâu rồi.
Nhưng, rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.
Hình ảnh ngày hôm đó in sâu trong lòng tôi. Thậm chí tôi nhớ hôm đó bạn ấy mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông, tóc đuôi ngựa buộc vổng rất dài, rất xinh xắn, rất dễ nhìn.
Không biết tại sao, tôi luôn muốn nói chuyện với bạn ấy.
Tôi rất muốn hỏi bạn ấy: Nè, Chu Tiểu Vân, chúng ta trước đây từng gặp nhau chưa? Sao tớ cứ có cảm giác nhìn cậu rất quen nhỉ?
Nhưng, tôi không có cơ hội này. Bởi vì, dù bạn ấy ngồi đằng trước cũng không bao giờ quay đầu lại nhìn tôi một lần.
Thế là tôi mặt dày bắt chuyện, bạn ấy cũng không để ý tới tôi.
Tôi nhìn bạn ấy nói chuyện với Chu Chí Hải, nói chuyện với Vương Tinh Tinh, nói chuyện với Ngô Mai, nói chuyện với Trịnh Hạo Nhiên, thậm chí thỉnh thoảng nói mấy câu với Cố Xuân Lai. Nhưng chưa bao giờ nói chuyện với tôi.
Ánh mắt của bạn ấy chưa bao giờ nhìn thẳng tôi, tầm mắt vừa rơi xuống người tôi lập tức dời đi chỗ khác.
Tôi không biết sự cố chấp trong lòng mình từ đâu mà đến, tôi biết rõ bạn ấy không để ý đến mình, tôi vẫn không có việc gì cứ thích mượn bạn ấy tẩy, bút máy, hỏi bài vân vân và vân vân, dù bạn ấy chẳng để ý đến! Về sau, khiến Cố Xuân Lai luôn trêu tôi, Vương Tinh Tinh cũng không cho tôi sắc mặt dễ nhìn.
Thẳng đến một ngày, tâm trạng của bạn ấy có vẻ rất tốt, không ngờ nhìn tôi mấy phút liền. Đến khi tôi nói với bạn ấy, bạn ấy lại quay đầu đi .
Aizz, Chu Tiểu Vân, bao giờ cậu mới chịu nói với tôi một tiếng?
Nếu nói trong lớp, nam sinh tôi ghét nhất ngoài Trịnh Hạo Nhiên chẳng còn ai khác. Thành tích của cậu ta cao, dễ gần, là con giáo viên, lại là lớp phó. Mọi người mạnh hơn tôi thì thôi. Tại sao Chu Tiểu Vân cười nói với cậu ta mà với tôi thì hững hờ chứ? Vì thế, suốt ngày tôi đối nghịch với Trịnh Hạo Nhiên.
Rốt cuộc có một ngày, Chu Tiểu Vân bắt đầu nói chuyện với tôi. Mặc dù vì chuyện tôi và Trịnh Hạo Nhiên cãi nhau tôi cũng thấy đủ. Hoá ra cậu đã để ý đến tôi. Như vậy, tôi có thể nghịch hơn nữa. Cái đuôi tóc dài dài luôn lắc lư trước mặt tôi, tôi rất muốn kéo thử một lần, đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không dám.
Lúc bạn ấy chơi đàn accordion trong tiết nhạc, tôi quả thực muốn đứng lên vỗ tay. Thật dễ nghe, khi say mê hoà với âm nhạc bạn ấy rất xinh đẹp, vì sao bạn ấy xuất sắc đến thế?
Chữ viết bằng phấn đẹp đẽ trên bảng cũng là bạn ấy viết.
Tôi không biết có cái gì bạn ấy không biết không.
Bạn ấy đọc bài rất êm tai, mỗi khi đến lượt bạn ấy đọc bài tôi đều nghiêm túc lắng nghe. Nếu bạn ấy viết chữ lên bảng cho cả lớp viết chính tả, tôi chưa bao giờ quấy rối, mở vở ngoan ngoãn viết.
Tôi chỉ hi vọng bạn ấy có thể nói nhiều hơn với tôi mấy câu. Cho dù bạn ấy chỉ trừng mắt nhìn, rồi giáo huấn tôi.
Sau lưng Cố Xuân Lai không biết chê cười tôi bao nhiêu lần, nhưng tôi không biết tại sao mình lại như vậy.
Hôm ấy, tôi và Cố Xuân Lai định đến quán game. Gần đây, hai chúng tôi thường đi. Tôi rất thích chơi, tiếc là chỉ chủ nhật mới có thể đến đó.
Không ngờ tôi lại gặp Chu Tiểu Vân. Tôi mặt dày kéo Cố Xuân Lai theo bạn ấy tới hiệu sách Tân Hoa, không đi chơi game.
Ngày đó, bạn ấy nói với tôi một đoạn rất dài, còn nhiều hơn cả số câu từng nói với tôi cộng lại, từng từ từng chữ tôi đều ghi nhớ trong lòng.
Trong ánh mắt của bạn ấy có sự quan tâm tôi chưa từng thấy, mặc dù bạn ấy không muốn biểu hiện ra ngoài, nhưng tôi biết bạn ấy muốn tốt cho tôi.
Nhìn bóng lưng bạn ấy xa dần, tôi tự nhủ với mình: Lý Thiên Vũ, mày phải thay đổi bản thân thôi.
Thật ra, đây là chuyện cực kì khó khăn với tôi. Tôi lười biếng đã quen, rất ít nghiêm túc làm việc gì, đặt trái tim vào việc học thực sự rất khó, còn phải từ chối đề nghị mê người của Cố Xuân Lai đến quán game.
Nhưng khi thi cuối kì điểm thi của tôi cao hơn, trong lòng tôi cảm thấy rất thỏa mãn. Hoá ra, cảm giác nghiêm túc cảm giác tiến bộ là thế này!
Bạn ấy cổ vũ tôi mấy câu, tôi cực kỳ vui sướng.
Xin lỗi, Cố Xuân Lai, tôi không bao giờ vào quán game nữa.
Tôi muốn nghiêm túc học tập, tôi muốn đuổi kịp bước chân một người.
Chẳng sợ vất vả, rất vất vả.
Tôi ghi danh trường trung học Sao Mai, mong mỏi vào cấp hai có thể học chung một lớp với bạn ấy. Trước khi thi tôi lo lắng ôn tập, tôi rất sợ tôi không thi được. Tôi hi vọng mình thay đổi tốt một chút, tôi hi vọng nhận được ánh mắt tán thưởng của bạn ấy.
Vì thế, khi cầm thư thông báo tôi rất lo lắng, rất lo lắng. Biết mình thi đỗ tôi rất kích động và cao hứng, chỉ tiếc là phải tách khỏi Cố Xuân Lai. Không sao cả, tôi và cậu ấy vĩnh viễn là bạn tốt.
Nhưng tại sao Chu Tiểu Vân lại thi đậu trường trung học Anh Minh?
Sự vui sướng của bạn ấy, khuôn mặt tươi cười của bạn ấy lay động trong mắt tôi, tôi chán nản nói không ra lời.
Hoá ra, tớ vẫn chẳng thể đuổi kịp bước chân của cậu. Khi tớ cho là mình đã chạy rất nhanh, cậu đã chạy cách tớ rất xa rất xa.
Tôi nhìn bạn ấy mừng rỡ, nhìn bạn ấy không nỡ tạm biệt bạn bè, tôi cũng muốn nói lời tạm biệt với bạn ấy.
Nhưng mà từ đầu tới cuối bạn ấy không hề quay đầu lại nhìn tôi một lần.
Tôi buồn bã cùng Cố Xuân Lai ra khỏi trường.
Hẹn gặp lại, trường tiểu học Hưng Vượng!
Hẹn gặp lại, Chu Tiểu Vân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.