Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 425: Sinh mệnh mới ra đời
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
22/07/2015
Mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi Cố Cầm báo cho cô tin tốt, Chu Tiểu Vân vẫn vui mừng nhảy dựng lên.
Sau khi hoàn thành tất cả thủ tục, khi Chu Tiểu Vân tốt nghiệp đồng thời cũng chính thức thành nữ giảng viên trẻ tuổi nhất của đại học N. Nghỉ hè tất nhiên không cần đi làm, hai mươi tháng tám cô bắt đầu làm việc.
Vì thế, Chu Tiểu Vân lại có một kì nghỉ hè nhàn rỗi, thoải mái. Đại Bảo đi thi đấu, cô nghĩ đợi đến khi anh trở về mới báo cho anh tin tốt này cũng không muộn.
Tiểu Bảo nghe xong cũng vui vẻ nhảy nhót, đến ngày nghỉ anh tới nhà chúc mừng chị gái. Hiện nay Tiểu Bảo là bác sĩ trẻ nhất trong bệnh viện, tương lai đầy hứa hẹn, được nhiều người ngưỡng mộ, chỉ tiếc hình như anh chưa tính đến chuyện yêu đương. Đến nay chưa nghe thấy anh có bạn gái.
Chu Tiểu Vân có khuyên bảo em trai. Tiểu Bảo cười nói: “Thế này đi, đợi qua mấy năm nữa, đến khi em hai mươi tám tuổi, chị tìm cho em một người trong đại học N.”
Chu Tiểu Vân cười hỏi: “Dù sao em cũng phải nói cho chị biết em thích mẫu người nào chứ!” Cô chưa từng nói chuyện với Tiểu Bảo về vấn đề này, không biết hình mẫu anh thích!
Tiểu Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Dịu dàng, hiểu ý người khác, không giận linh tinh, tính nết không khó chiều.” Tốt nhất là giống chị, anh ghét nhất loại con gái tự cho là đúng, cao ngạo khó hầu hạ.
Chu Tiểu Vân không hề hỏi kĩ Tiểu Bảo những điểm này, nghĩ thầm lúc duyên phận tới tự nhiên Tiểu Bảo sẽ tìm được nửa kia thuộc về mình. Lúc này nói gì cũng hão huyền.
Bây giờ Tưởng Tiêu Đan đã mang thai ở tháng cuối, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển dạ, nhưng vẫn kiên trì bắt Dương Phàm cho đến chơi với Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ. Dương Phàm bó tay với vợ, đành phải hầu hạ vợ như lão phật gia, đỡ Tưởng Tiêu Đan.
Chu Tiểu Vân nhìn Tưởng Tiêu Đan bụng to, cười trêu: “Tiêu Đan, bụng cậu to quá, chưa đến ngày sinh dự tính à?”
Tưởng Tiêu Đan tính toán: “Nửa tháng nữa mới đến.”
Chu Tiểu Vân sờ sờ bụng cô: “Không biết bên trong là cô nhóc hay thằng cu.”
Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm nhìn nhau cười: “Nam nữ đều được.”
Lý Thiên Vũ hâm mộ lắm, cố ý thở dài: “Ai, không biết tớ và Tiểu Vân bao giờ mới có baby.” Rõ ràng lời này nói cho cô nghe.
Chu Tiểu Vân không để ý đến anh, nói chuyện với Tưởng Tiêu Đan về em bé. Thực ra, sau khi hai người nhận giấy kết hôn, quang minh chính đại ở cùng nhau, không khác gì vợ chồng. Có điều, Lý Thiên Vũ luôn nhắc hai người bao giờ mới tổ chức đám cưới.
Mặc kệ như thế nào, người Trung Quốc kết hôn vẫn có quan niệm rất truyền thống. Lý Thiên Vũ chân thành hy vọng đến ngày chính thức rước Chu Tiểu Vân về dinh, để cô gả cho anh trong hôn lễ hoành tráng.
Chu Tiểu Vân thì luôn lấy lý do này ra chặn: “Anh em và Lưu Lộ còn chưa kết hôn mà, em làm em gái không thể cưới trước! Anh chờ thêm một thời gian đi!”
Lý Thiên Vũ nghĩ đến đây lại ai oán, đợi đến bao giờ a!
Từ lúc Tưởng Tiêu Đan mang thai, Dương Phàm biến thành người chồng tốt kiêm người cha tốt đúng chuẩn. Nghe nói hằng ngày ở nhà, anh đọc cho vợ đang mang thai nghe rất nhiều chuyện xưa, bảo là để dạy con từ trong bụng mẹ.
Khi Dương Phàm nói đến đề tài này trước mặt Lý Thiên Vũ, rõ ràng Lý Thiên Vũ thấy trên mặt bạn thân sự kiêu ngạo — đó là sự kiêu ngạo mừng rỡ của người cha.
Tưởng Tiêu Đan không ngừng hâm mộ việc Chu Tiểu Vân được về trường học cũ làm việc: “Tiểu Vân, cậu còn trẻ như vậy đã trở thành giảng viên ở N đại, e rằng đó là chuyện xưa nay hiếm! Đến lúc ấy, khéo có một đám nam sinh đi theo cậu ấy chứ.”
Lý Thiên Vũ vừa nghe nói thế, lập tức sinh lòng cảnh giác: “Tiểu Vân, sau này em đừng để ý đến mấy thằng nhóc choai choai đó.” Nói tiếp thật làm cho người ta không yên lòng, anh tính sau này có nên đưa đón vợ đi làm mỗi ngày không.
Chu Tiểu Vân cười mắng một câu.
Đúng vào lúc này, Tưởng Tiêu Đan bỗng nhiên đau bụng: “Dương Phàm, bụng em đau quá, aaa!”
Quay sang nhìn, Tưởng Tiêu Đan đau đến độ trên trán toát mồ hôi.
Dương Phàm kinh ngạc, chân tay luống cuống: “Làm sao bây giờ? Tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Lý Thiên Vũ lập tức xông ra ngoài: “Tớ ra ngoài gọi xe, trực tiếp đến bệnh viện!”
Dương Phàm lúc này hoang mang lo sợ, đâu còn nhớ rõ mấy bước cần làm mà lúc trước suy nghĩ sẵn. Khi xe đến, Dương Phàm và Chu Tiểu Vân cùng đỡ Tưởng Tiêu Đan lên xe.
Xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Kiểm tra trong bệnh viện, quả nhiên sắp sanh. Tưởng Tiêu Đan vào phòng đẻ, ở bên ngoài Dương Phàm sốt ruột đi tới đi lui.
Chu Tiểu Vân nhắc nhở: “Dương Phàm, có phải cậu quên gọi về nhà báo tin không!”~~
Lúc này Dương Phàm mới nhớ gọi về cho cha mẹ hai bên.
Cũng may một tháng trước mẹ Dương Phàm đã đến thành phố N, chuẩn bị chăm sóc con dâu ở cữ. Vừa nhận được điện thoại, bà gọi xe đến bệnh viện ngay. Trong tay mẹ Dương Phàm ôm một đống quần áo, đồ dùng trẻ sơ sinh, vội vội vàng vàng tới bệnh viện.
Chờ đợi mấy tiếng, Tưởng Tiêu Đan cuối cùng đã sinh. Là một bé trai kháu khỉnh.
Mẹ Dương Phàm ôm cháu cười rạng rỡ, Dương Phàm đến cạnh giường xem vợ. Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ở trong bệnh viện thêm một lát, đến tối mới trở về.
Cô đang nghỉ hè, vừa vặn rảnh rỗi, có nhiều thời gian. Vì thế, cô thường xuyên đến thăm Tưởng Tiêu Đan, đương nhiên, cũng giúp bạn bế em bé.
Tiểu bảo bảo hai má phúng phính, chắc nịch, rất chọc người yêu thích, Chu Tiểu Vân thích lắm.
Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân ôm bé con không buông, nói đùa: “Thích bé con thế, chi bằng cậu cũng sinh một đứa. Dù sao cậu và Lý Thiên Vũ đã là vợ chồng!”
Chu Tiểu Vân động lòng, tiểu sinh mệnh đáng yêu a, kết tinh tình yêu, em bé tựa như thiên sứ. Cô thực sự rất muốn có một cô con gái đáng yêu!
Sau khi Tưởng Tiêu Đan ra tháng, người béo lên một vòng. Cô ấy oán giận nói: “Giờ tớ béo quá, mỗi bữa đều ăn nhiều.”
Dương Phàm cười nói: “Béo thì béo, dù sao anh đâu ghét bỏ em. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là nuôi mình trắng trẻo mập mạp, thuận tiện nuôi con của chúng ta béo trắng.”
Lý Thiên Vũ thấy Dương Phàm ôm con đung đưa, hận mình không thể lập tức có con ngay bây giờ.
Anh lại bắt đầu nhắc tới trước mặt Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, em xem, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đã có con trai, chúng ta cũng sinh một đứa đi! Mẹ anh đã gọi điện giục chuyện này.”
Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ nói: “Chờ thêm một thời gian, em đã nói với anh. Đến khi anh cả kết hôn, chúng ta cũng kết hôn, đến lúc đó sẽ có em bé.” Kỳ thực, cô nhìn bé con cũng động lòng.
Mắt Lý Thiên Vũ đảo quanh một vòng: “Thế… Hiện tại chúng ta cố gắng có con trước đã.” Nói xong, anh nhào tới.
Nếu có thật thì sinh em bé trước. Đến lúc đó, cô mặc áo cưới để con làm hoa đồng… Lý Thiên Vũ nghĩ thế.
Sau khi hoàn thành tất cả thủ tục, khi Chu Tiểu Vân tốt nghiệp đồng thời cũng chính thức thành nữ giảng viên trẻ tuổi nhất của đại học N. Nghỉ hè tất nhiên không cần đi làm, hai mươi tháng tám cô bắt đầu làm việc.
Vì thế, Chu Tiểu Vân lại có một kì nghỉ hè nhàn rỗi, thoải mái. Đại Bảo đi thi đấu, cô nghĩ đợi đến khi anh trở về mới báo cho anh tin tốt này cũng không muộn.
Tiểu Bảo nghe xong cũng vui vẻ nhảy nhót, đến ngày nghỉ anh tới nhà chúc mừng chị gái. Hiện nay Tiểu Bảo là bác sĩ trẻ nhất trong bệnh viện, tương lai đầy hứa hẹn, được nhiều người ngưỡng mộ, chỉ tiếc hình như anh chưa tính đến chuyện yêu đương. Đến nay chưa nghe thấy anh có bạn gái.
Chu Tiểu Vân có khuyên bảo em trai. Tiểu Bảo cười nói: “Thế này đi, đợi qua mấy năm nữa, đến khi em hai mươi tám tuổi, chị tìm cho em một người trong đại học N.”
Chu Tiểu Vân cười hỏi: “Dù sao em cũng phải nói cho chị biết em thích mẫu người nào chứ!” Cô chưa từng nói chuyện với Tiểu Bảo về vấn đề này, không biết hình mẫu anh thích!
Tiểu Bảo suy nghĩ một chút rồi nói: “Dịu dàng, hiểu ý người khác, không giận linh tinh, tính nết không khó chiều.” Tốt nhất là giống chị, anh ghét nhất loại con gái tự cho là đúng, cao ngạo khó hầu hạ.
Chu Tiểu Vân không hề hỏi kĩ Tiểu Bảo những điểm này, nghĩ thầm lúc duyên phận tới tự nhiên Tiểu Bảo sẽ tìm được nửa kia thuộc về mình. Lúc này nói gì cũng hão huyền.
Bây giờ Tưởng Tiêu Đan đã mang thai ở tháng cuối, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển dạ, nhưng vẫn kiên trì bắt Dương Phàm cho đến chơi với Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ. Dương Phàm bó tay với vợ, đành phải hầu hạ vợ như lão phật gia, đỡ Tưởng Tiêu Đan.
Chu Tiểu Vân nhìn Tưởng Tiêu Đan bụng to, cười trêu: “Tiêu Đan, bụng cậu to quá, chưa đến ngày sinh dự tính à?”
Tưởng Tiêu Đan tính toán: “Nửa tháng nữa mới đến.”
Chu Tiểu Vân sờ sờ bụng cô: “Không biết bên trong là cô nhóc hay thằng cu.”
Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm nhìn nhau cười: “Nam nữ đều được.”
Lý Thiên Vũ hâm mộ lắm, cố ý thở dài: “Ai, không biết tớ và Tiểu Vân bao giờ mới có baby.” Rõ ràng lời này nói cho cô nghe.
Chu Tiểu Vân không để ý đến anh, nói chuyện với Tưởng Tiêu Đan về em bé. Thực ra, sau khi hai người nhận giấy kết hôn, quang minh chính đại ở cùng nhau, không khác gì vợ chồng. Có điều, Lý Thiên Vũ luôn nhắc hai người bao giờ mới tổ chức đám cưới.
Mặc kệ như thế nào, người Trung Quốc kết hôn vẫn có quan niệm rất truyền thống. Lý Thiên Vũ chân thành hy vọng đến ngày chính thức rước Chu Tiểu Vân về dinh, để cô gả cho anh trong hôn lễ hoành tráng.
Chu Tiểu Vân thì luôn lấy lý do này ra chặn: “Anh em và Lưu Lộ còn chưa kết hôn mà, em làm em gái không thể cưới trước! Anh chờ thêm một thời gian đi!”
Lý Thiên Vũ nghĩ đến đây lại ai oán, đợi đến bao giờ a!
Từ lúc Tưởng Tiêu Đan mang thai, Dương Phàm biến thành người chồng tốt kiêm người cha tốt đúng chuẩn. Nghe nói hằng ngày ở nhà, anh đọc cho vợ đang mang thai nghe rất nhiều chuyện xưa, bảo là để dạy con từ trong bụng mẹ.
Khi Dương Phàm nói đến đề tài này trước mặt Lý Thiên Vũ, rõ ràng Lý Thiên Vũ thấy trên mặt bạn thân sự kiêu ngạo — đó là sự kiêu ngạo mừng rỡ của người cha.
Tưởng Tiêu Đan không ngừng hâm mộ việc Chu Tiểu Vân được về trường học cũ làm việc: “Tiểu Vân, cậu còn trẻ như vậy đã trở thành giảng viên ở N đại, e rằng đó là chuyện xưa nay hiếm! Đến lúc ấy, khéo có một đám nam sinh đi theo cậu ấy chứ.”
Lý Thiên Vũ vừa nghe nói thế, lập tức sinh lòng cảnh giác: “Tiểu Vân, sau này em đừng để ý đến mấy thằng nhóc choai choai đó.” Nói tiếp thật làm cho người ta không yên lòng, anh tính sau này có nên đưa đón vợ đi làm mỗi ngày không.
Chu Tiểu Vân cười mắng một câu.
Đúng vào lúc này, Tưởng Tiêu Đan bỗng nhiên đau bụng: “Dương Phàm, bụng em đau quá, aaa!”
Quay sang nhìn, Tưởng Tiêu Đan đau đến độ trên trán toát mồ hôi.
Dương Phàm kinh ngạc, chân tay luống cuống: “Làm sao bây giờ? Tiếp theo nên làm gì bây giờ?”
Lý Thiên Vũ lập tức xông ra ngoài: “Tớ ra ngoài gọi xe, trực tiếp đến bệnh viện!”
Dương Phàm lúc này hoang mang lo sợ, đâu còn nhớ rõ mấy bước cần làm mà lúc trước suy nghĩ sẵn. Khi xe đến, Dương Phàm và Chu Tiểu Vân cùng đỡ Tưởng Tiêu Đan lên xe.
Xe chạy thẳng tới bệnh viện.
Kiểm tra trong bệnh viện, quả nhiên sắp sanh. Tưởng Tiêu Đan vào phòng đẻ, ở bên ngoài Dương Phàm sốt ruột đi tới đi lui.
Chu Tiểu Vân nhắc nhở: “Dương Phàm, có phải cậu quên gọi về nhà báo tin không!”~~
Lúc này Dương Phàm mới nhớ gọi về cho cha mẹ hai bên.
Cũng may một tháng trước mẹ Dương Phàm đã đến thành phố N, chuẩn bị chăm sóc con dâu ở cữ. Vừa nhận được điện thoại, bà gọi xe đến bệnh viện ngay. Trong tay mẹ Dương Phàm ôm một đống quần áo, đồ dùng trẻ sơ sinh, vội vội vàng vàng tới bệnh viện.
Chờ đợi mấy tiếng, Tưởng Tiêu Đan cuối cùng đã sinh. Là một bé trai kháu khỉnh.
Mẹ Dương Phàm ôm cháu cười rạng rỡ, Dương Phàm đến cạnh giường xem vợ. Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ ở trong bệnh viện thêm một lát, đến tối mới trở về.
Cô đang nghỉ hè, vừa vặn rảnh rỗi, có nhiều thời gian. Vì thế, cô thường xuyên đến thăm Tưởng Tiêu Đan, đương nhiên, cũng giúp bạn bế em bé.
Tiểu bảo bảo hai má phúng phính, chắc nịch, rất chọc người yêu thích, Chu Tiểu Vân thích lắm.
Tưởng Tiêu Đan thấy Chu Tiểu Vân ôm bé con không buông, nói đùa: “Thích bé con thế, chi bằng cậu cũng sinh một đứa. Dù sao cậu và Lý Thiên Vũ đã là vợ chồng!”
Chu Tiểu Vân động lòng, tiểu sinh mệnh đáng yêu a, kết tinh tình yêu, em bé tựa như thiên sứ. Cô thực sự rất muốn có một cô con gái đáng yêu!
Sau khi Tưởng Tiêu Đan ra tháng, người béo lên một vòng. Cô ấy oán giận nói: “Giờ tớ béo quá, mỗi bữa đều ăn nhiều.”
Dương Phàm cười nói: “Béo thì béo, dù sao anh đâu ghét bỏ em. Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của em là nuôi mình trắng trẻo mập mạp, thuận tiện nuôi con của chúng ta béo trắng.”
Lý Thiên Vũ thấy Dương Phàm ôm con đung đưa, hận mình không thể lập tức có con ngay bây giờ.
Anh lại bắt đầu nhắc tới trước mặt Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, em xem, Dương Phàm và Tưởng Tiêu Đan đã có con trai, chúng ta cũng sinh một đứa đi! Mẹ anh đã gọi điện giục chuyện này.”
Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ nói: “Chờ thêm một thời gian, em đã nói với anh. Đến khi anh cả kết hôn, chúng ta cũng kết hôn, đến lúc đó sẽ có em bé.” Kỳ thực, cô nhìn bé con cũng động lòng.
Mắt Lý Thiên Vũ đảo quanh một vòng: “Thế… Hiện tại chúng ta cố gắng có con trước đã.” Nói xong, anh nhào tới.
Nếu có thật thì sinh em bé trước. Đến lúc đó, cô mặc áo cưới để con làm hoa đồng… Lý Thiên Vũ nghĩ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.