Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 361: Sinh nhật hai mươi tuổi
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
22/07/2015
Sáng sớm rời giường, Chu Tiểu Vân nhận được điện thoại từ nhà gọi tới.
Chu Tiểu Vân cầm lấy tai nghe cảm thấy lạ, nghĩ thầm sáng sớm ra đã có ai gọi điện thoại đến ký túc xá nhỉ? Đúng là hiếm thấy.
Chờ nghe được đầu kia điện thoại lại là giọng Triệu Ngọc Trân cô rất bất ngờ: “Mẹ, sao sáng sớm mẹ đã gọi cho con?”
Triệu Ngọc Trân ngay tức khắc cười nói: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của con, không phải con quên chứ!”
Chu Tiểu Vân vỗ trán, thiếu chút nữa đã quên rồi!
Triệu Ngọc Trân nói: “Lần sinh nhật hai mươi tuổi của con gái rất quan trọng, đáng tiếc mẹ và cha con không có biện pháp tổ chức sinh nhật cho con, đành phải sáng sớm ở nhà ăn mì xem như mừng sinh nhật con. Hôm nay con nhớ phải ăn mình nhé!”
Chu Tiểu Vân vâng dạ.
Nhớ hồi bé sinh nhật đều là mẹ tự tay cán mỳ, bên trên lại bỏ thêm mấy quả trứng chần. Một bát mỳ trường thọ đầy yêu thương.
Chu Tiểu Vân hồi tưởng lại chi tiết này đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Không ngờ nơi phương xa ba mẹ vẫn nhớ sinh nhật của cô!
Chu Tiểu Vân nghe lời Triệu Ngọc Trân nói sáng đến căng tin gọi một bát mỳ.
Hai mươi tuổi, ở nông thôn con gái hai mươi tuổi là một ngày rất quan trọng, bởi vì, hai mươi tuổi ý nghĩa một cô gái chính thức trưởng thành thậm chí có thể bàn luận chuyện hôn nhân.
Đừng nên lấy lạ, ở nông thôn con gái hai mươi tuổi lập gia đình không ít đâu!
Kiếp trước Chu Tiểu Vân cũng hai mươi mốt tuổi đã kết hôn… Đình chỉ đình chỉ, đừng nghĩ đến việc này nữa.
Điện thoại của Đại Bảo buổi trưa đúng giờ gọi tới: “Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ!”
Chu Tiểu Vân cười nói tiếng cám ơn.
Đại Bảo ở điện thoại đầu kia nói: “Tiểu Vân, lâu rồi anh không đến thăm em, vốn định hôm nay sinh nhật em đi, mà huấn luyện lại không cho tụi anh xin nghỉ.
Bảo là muốn toàn lực dốc sức chiến đấu cao nhất nên từ giờ mọi người giống nhau đều không được xin nghỉ. Anh chỉ có thể bớt thời giờ gọi điện thoại cho em. Nhưng, quà thì nhất định phải mua. Anh mua di động cho em, tối hôm qua Tiểu Bảo đến anh đã đưa cho nó để hôm nay chuyển cho em. Chắc là nó sắp đến chỗ em rồi.”
Chu Tiểu Vân hơi trách nói: “Anh, anh tốn kém thế làm gì, em mới là sinh viên, không có di động không sao cả.”
Đại Bảo cười ha ha: “Dù sao anh đã mua, cũng trả lạ được. Em chấp dùng tạm đi!”
Sau khi Chu Tiểu Vân buông tai nghe, Tiểu Bảo đến ký túc tìm cô.
Nhiều ngày không gặp Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân phát giác thoạt nhìn Tiểu Bảo lại cao thêm một chút.
Tiểu Bảo thân thiết hàn huyên với Chu Tiểu Vân rồi đem đồ Đại Bảo dặn anh mang đến ra: “Chị, di động này là anh cả đặc biệt xin nghỉ ra ngoài mua cho chị. Hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho em bảo sợ rằng không tiện ra ngoài nên em đến chỗ ấy lấy di động, hôm nay đưa cho chị. Anh cả sợ chị không chịu dùng, đã chọn cả sim cho chị, còn nạp tiền, phỏng chừng đủ cho chị dùng ba tháng.”
Chu Tiểu Vân cầm chiếc xinh xắn kia, trong lòng cảm động không nói nên lời.
Tiểu Bảo cười hì hì đưa quà tự mình chuẩn bị: “Chị, em không có tiền như anh cả. Quà của em đơn giản hơn.”
Chu Tiểu Vân mở, là một bộ “loạn thế giai nhân” bản bìa cứng.
Cô cảm thấy rất vui, cô rất thích đọc sách nước ngoài. Sách hay có thể đặt ở đầu giường chậm rãi thưởng thức, món quà này cô rất thích.
“Chí Kiệt, cám ơn em!”
Bởi vì ký túc xá có mấy người rảnh rỗi hóng, Chu Tiểu Vân thực sự không tiện gọi tên thân mật Tiểu Bảo. Một chàng trai khí vũ hiên ngang bị gọi bằng nhũ danh buồn cười như thế chẳng phải làm cho Tiểu Bảo xấu hổ?
Tưởng Tiêu Đan qua góp vui: “Tiểu Vân, hôm nay sinh nhật cậu a! Ký túc xá chúng ta hẳn là tổ chức một bữa chúc mừng cho cậu. Chi bằng đêm nay chúng ta góp tiền cùng đi ra ngoài ăn cơm hát KTV đi!”
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, ầm ĩ nói buổi tối cùng đi ra ngoài đàn đúm một hồi.
Tiểu Bảo nhìn thấy Chu Tiểu Vân và mấy người bạn cùng phòng hỉ hả hưng trí bừng bừng lên kế hoạch buổi tối đến chỗ nào ăn cơm, nói: “Chị, đến tối bọn chị ra ngoài náo nhiệt náo nhiệt, em không dự được.”
Chu Tiểu Vân thấy Tiểu Bảo phải đi vội vã ra tiễn em trai.
Chu Tiểu Vân đánh giá Tiểu Bảo, nhìn mặt nào đều cảm giác em trai mình ưu tú nhất: “Tiểu Bảo, bây giờ em có bạn gái chưa?”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Hiện tại em không có suy nghĩ này. Trong đại học nhiều nữ sinh chính vì muốn vui đùa, ăn uống có người mời khách, mua đồ có người thanh toán nên có bạn trai, không có ý nghĩa. Chị, không phải em nói chị. Chị và anh Lý Thiên Vũ tất nhiên không nằm trong phạm vi này.”
Chu Tiểu Vân bị Tiểu Bảo nói mặt hơi đỏ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều đã biết chuyện của cô và Lý Thiên Vũ nhưng chưa hề trực tiếp vấn đề này.
Hiện tại nghe được Tiểu Bảo nhắc tới cô và Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân không tự chủ được xấu hổ.
Nói thế nào nhỉ, đàm luận với em trai mình về chuyện của Lý Thiên Vũ hình như rất lạ. Giống như chính mình làm sai chuyện vậy…
Tiểu Bảo thông minh phát hiện Chu Tiểu Vân mất tự nhiên, lập tức chuyển đề tài. Nhưng có lời nói trong lòng.
Ấn tượng của Tiểu Bảo đối với Lý Thiên Vũ bình thường, hoặc hẳn là, Tiểu Bảo cảm thấy kiểu con trai nào cũng có điểm không xứng với chị gái bảo bối của mình. Anh chàng Lý Thiên Vũ kia theo đuổi chị nhiều năm, nể tình anh ta đối chị đích xác không tồi chị cũng thích anh ta, Tiểu Bảo cố gắng tiếp nhận sự tồn tại của anh ta.
Thế nhưng, tốt nhất Lý Thiên Vũ đừng làm chuyện gì xin lỗi chị, nếu không, anh khẳng định không tha cho Lý Thiên Vũ.
Những ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong lòng Tiểu Bảo, không nói ra miệng.
Chu Tiểu Vân cười nhắc đến chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ.
Tiểu Bảo sớm nghe một chút về việc Đại Bảo theo đuổi Lưu Lộ, cảm thấy hứng thú nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới tiến triển mới nhất của hai người: “Anh cả một tuần gửi một phong thư tớ chỗ Lưu Lộ, hai người phát triển không tệ lắm. Phỏng chừng, sớm muộn có thể bắt Lưu Lộ về nhà. Đến lúc đó, mẹ mình không cần cả ngày lo lắng chung thân đại sự của anh cả.”
Tiểu Bảo nhớ tới mẹ già nhà mình không có việc gì lại nhắc chuyện này trên đầu lưỡi: “Chị Tiểu Hà đã có bạn trai sắp kết hôn không biết Đại Bảo nhà mình không biết lúc nào mới rước người đẹp về.” Nghĩ tới đây, Tiểu Bảo nở nụ cười.
Tiểu Bảo cười nói: “Chị Lưu Lộ vừa thông minh lại đẹp, không biết vì sao lại coi trọng anh cả ngốc hồ hồ.”
Chu Tiểu Vân bị lời Tiểu Bảo nói chọc cười: “Anh cả sao lại ngốc hồ hồ? Chị nói cho em biết, anh cả sau khi nhận định mục tiêu rất chăm chỉ theo đuổi.”
Một chàng trai ngốc đến mấy gặp được chuyện tình cảm cũng sẽ trở nên thông minh.
Tiểu Bảo thật lòng hi vọng Đại Bảo sớm ngày quang minh chính đại rước Lưu Lộ về nhà.
Lưu Lộ là một cô gái rất tốt, rất thích hợp làm chị dâu của mình!
Chu Tiểu Vân tiễn Tiểu Bảo tới cổng trường học, nhìn Tiểu Bảo lên xe buýt. Hai chị em lưu luyến không rời vẫy tay chia tay.
Tâm trạng cô rất tốt trở về ký túc xá.
Chu Tiểu Vân cầm lấy tai nghe cảm thấy lạ, nghĩ thầm sáng sớm ra đã có ai gọi điện thoại đến ký túc xá nhỉ? Đúng là hiếm thấy.
Chờ nghe được đầu kia điện thoại lại là giọng Triệu Ngọc Trân cô rất bất ngờ: “Mẹ, sao sáng sớm mẹ đã gọi cho con?”
Triệu Ngọc Trân ngay tức khắc cười nói: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của con, không phải con quên chứ!”
Chu Tiểu Vân vỗ trán, thiếu chút nữa đã quên rồi!
Triệu Ngọc Trân nói: “Lần sinh nhật hai mươi tuổi của con gái rất quan trọng, đáng tiếc mẹ và cha con không có biện pháp tổ chức sinh nhật cho con, đành phải sáng sớm ở nhà ăn mì xem như mừng sinh nhật con. Hôm nay con nhớ phải ăn mình nhé!”
Chu Tiểu Vân vâng dạ.
Nhớ hồi bé sinh nhật đều là mẹ tự tay cán mỳ, bên trên lại bỏ thêm mấy quả trứng chần. Một bát mỳ trường thọ đầy yêu thương.
Chu Tiểu Vân hồi tưởng lại chi tiết này đột nhiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Không ngờ nơi phương xa ba mẹ vẫn nhớ sinh nhật của cô!
Chu Tiểu Vân nghe lời Triệu Ngọc Trân nói sáng đến căng tin gọi một bát mỳ.
Hai mươi tuổi, ở nông thôn con gái hai mươi tuổi là một ngày rất quan trọng, bởi vì, hai mươi tuổi ý nghĩa một cô gái chính thức trưởng thành thậm chí có thể bàn luận chuyện hôn nhân.
Đừng nên lấy lạ, ở nông thôn con gái hai mươi tuổi lập gia đình không ít đâu!
Kiếp trước Chu Tiểu Vân cũng hai mươi mốt tuổi đã kết hôn… Đình chỉ đình chỉ, đừng nghĩ đến việc này nữa.
Điện thoại của Đại Bảo buổi trưa đúng giờ gọi tới: “Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ!”
Chu Tiểu Vân cười nói tiếng cám ơn.
Đại Bảo ở điện thoại đầu kia nói: “Tiểu Vân, lâu rồi anh không đến thăm em, vốn định hôm nay sinh nhật em đi, mà huấn luyện lại không cho tụi anh xin nghỉ.
Bảo là muốn toàn lực dốc sức chiến đấu cao nhất nên từ giờ mọi người giống nhau đều không được xin nghỉ. Anh chỉ có thể bớt thời giờ gọi điện thoại cho em. Nhưng, quà thì nhất định phải mua. Anh mua di động cho em, tối hôm qua Tiểu Bảo đến anh đã đưa cho nó để hôm nay chuyển cho em. Chắc là nó sắp đến chỗ em rồi.”
Chu Tiểu Vân hơi trách nói: “Anh, anh tốn kém thế làm gì, em mới là sinh viên, không có di động không sao cả.”
Đại Bảo cười ha ha: “Dù sao anh đã mua, cũng trả lạ được. Em chấp dùng tạm đi!”
Sau khi Chu Tiểu Vân buông tai nghe, Tiểu Bảo đến ký túc tìm cô.
Nhiều ngày không gặp Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân phát giác thoạt nhìn Tiểu Bảo lại cao thêm một chút.
Tiểu Bảo thân thiết hàn huyên với Chu Tiểu Vân rồi đem đồ Đại Bảo dặn anh mang đến ra: “Chị, di động này là anh cả đặc biệt xin nghỉ ra ngoài mua cho chị. Hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho em bảo sợ rằng không tiện ra ngoài nên em đến chỗ ấy lấy di động, hôm nay đưa cho chị. Anh cả sợ chị không chịu dùng, đã chọn cả sim cho chị, còn nạp tiền, phỏng chừng đủ cho chị dùng ba tháng.”
Chu Tiểu Vân cầm chiếc xinh xắn kia, trong lòng cảm động không nói nên lời.
Tiểu Bảo cười hì hì đưa quà tự mình chuẩn bị: “Chị, em không có tiền như anh cả. Quà của em đơn giản hơn.”
Chu Tiểu Vân mở, là một bộ “loạn thế giai nhân” bản bìa cứng.
Cô cảm thấy rất vui, cô rất thích đọc sách nước ngoài. Sách hay có thể đặt ở đầu giường chậm rãi thưởng thức, món quà này cô rất thích.
“Chí Kiệt, cám ơn em!”
Bởi vì ký túc xá có mấy người rảnh rỗi hóng, Chu Tiểu Vân thực sự không tiện gọi tên thân mật Tiểu Bảo. Một chàng trai khí vũ hiên ngang bị gọi bằng nhũ danh buồn cười như thế chẳng phải làm cho Tiểu Bảo xấu hổ?
Tưởng Tiêu Đan qua góp vui: “Tiểu Vân, hôm nay sinh nhật cậu a! Ký túc xá chúng ta hẳn là tổ chức một bữa chúc mừng cho cậu. Chi bằng đêm nay chúng ta góp tiền cùng đi ra ngoài ăn cơm hát KTV đi!”
Đề nghị này được mọi người nhất trí tán thành, ầm ĩ nói buổi tối cùng đi ra ngoài đàn đúm một hồi.
Tiểu Bảo nhìn thấy Chu Tiểu Vân và mấy người bạn cùng phòng hỉ hả hưng trí bừng bừng lên kế hoạch buổi tối đến chỗ nào ăn cơm, nói: “Chị, đến tối bọn chị ra ngoài náo nhiệt náo nhiệt, em không dự được.”
Chu Tiểu Vân thấy Tiểu Bảo phải đi vội vã ra tiễn em trai.
Chu Tiểu Vân đánh giá Tiểu Bảo, nhìn mặt nào đều cảm giác em trai mình ưu tú nhất: “Tiểu Bảo, bây giờ em có bạn gái chưa?”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Hiện tại em không có suy nghĩ này. Trong đại học nhiều nữ sinh chính vì muốn vui đùa, ăn uống có người mời khách, mua đồ có người thanh toán nên có bạn trai, không có ý nghĩa. Chị, không phải em nói chị. Chị và anh Lý Thiên Vũ tất nhiên không nằm trong phạm vi này.”
Chu Tiểu Vân bị Tiểu Bảo nói mặt hơi đỏ.
Đại Bảo và Tiểu Bảo đều đã biết chuyện của cô và Lý Thiên Vũ nhưng chưa hề trực tiếp vấn đề này.
Hiện tại nghe được Tiểu Bảo nhắc tới cô và Lý Thiên Vũ, Chu Tiểu Vân không tự chủ được xấu hổ.
Nói thế nào nhỉ, đàm luận với em trai mình về chuyện của Lý Thiên Vũ hình như rất lạ. Giống như chính mình làm sai chuyện vậy…
Tiểu Bảo thông minh phát hiện Chu Tiểu Vân mất tự nhiên, lập tức chuyển đề tài. Nhưng có lời nói trong lòng.
Ấn tượng của Tiểu Bảo đối với Lý Thiên Vũ bình thường, hoặc hẳn là, Tiểu Bảo cảm thấy kiểu con trai nào cũng có điểm không xứng với chị gái bảo bối của mình. Anh chàng Lý Thiên Vũ kia theo đuổi chị nhiều năm, nể tình anh ta đối chị đích xác không tồi chị cũng thích anh ta, Tiểu Bảo cố gắng tiếp nhận sự tồn tại của anh ta.
Thế nhưng, tốt nhất Lý Thiên Vũ đừng làm chuyện gì xin lỗi chị, nếu không, anh khẳng định không tha cho Lý Thiên Vũ.
Những ý nghĩ này nhanh chóng xẹt qua trong lòng Tiểu Bảo, không nói ra miệng.
Chu Tiểu Vân cười nhắc đến chuyện của Đại Bảo và Lưu Lộ.
Tiểu Bảo sớm nghe một chút về việc Đại Bảo theo đuổi Lưu Lộ, cảm thấy hứng thú nghe Chu Tiểu Vân nhắc tới tiến triển mới nhất của hai người: “Anh cả một tuần gửi một phong thư tớ chỗ Lưu Lộ, hai người phát triển không tệ lắm. Phỏng chừng, sớm muộn có thể bắt Lưu Lộ về nhà. Đến lúc đó, mẹ mình không cần cả ngày lo lắng chung thân đại sự của anh cả.”
Tiểu Bảo nhớ tới mẹ già nhà mình không có việc gì lại nhắc chuyện này trên đầu lưỡi: “Chị Tiểu Hà đã có bạn trai sắp kết hôn không biết Đại Bảo nhà mình không biết lúc nào mới rước người đẹp về.” Nghĩ tới đây, Tiểu Bảo nở nụ cười.
Tiểu Bảo cười nói: “Chị Lưu Lộ vừa thông minh lại đẹp, không biết vì sao lại coi trọng anh cả ngốc hồ hồ.”
Chu Tiểu Vân bị lời Tiểu Bảo nói chọc cười: “Anh cả sao lại ngốc hồ hồ? Chị nói cho em biết, anh cả sau khi nhận định mục tiêu rất chăm chỉ theo đuổi.”
Một chàng trai ngốc đến mấy gặp được chuyện tình cảm cũng sẽ trở nên thông minh.
Tiểu Bảo thật lòng hi vọng Đại Bảo sớm ngày quang minh chính đại rước Lưu Lộ về nhà.
Lưu Lộ là một cô gái rất tốt, rất thích hợp làm chị dâu của mình!
Chu Tiểu Vân tiễn Tiểu Bảo tới cổng trường học, nhìn Tiểu Bảo lên xe buýt. Hai chị em lưu luyến không rời vẫy tay chia tay.
Tâm trạng cô rất tốt trở về ký túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.