Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 316: Tha hương gặp lại (2)
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan tay nắm tay đi phía trước, Dương Phàm cùng Lý Thiên Vũ tự nhiên đi sau hộ tống một đoạn đường.
Tưởng Tiêu Đan liếc hai nam sinh đằng sau, thấp giọng hỏi Chu Tiểu Vân: “Tớ ở lại có phải làm bóng đèn không.”
Chu Tiểu Vân đập cô một cái: “Đừng đoán mò, cái gì bóng đèn không sao đâu, đều là bạn học cấp ba của tớ.”
Tưởng Tiêu Đan vỗ ngực một cái: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Tớ sợ phá hỏng chuyện tốt của các cậu.”
Chu Tiểu Vân bị chọc cười: “Được rồi được rồi, sợ cậu đó, đại tỷ, chớ suy nghĩ lung tung, cái gì mà chuyện tốt chuyện xấu, không có chuyện gì hết.”
Dương Phàm và Lý Thiên Vũ thấy hai cô bé đằng trước cười rúc rích mãi thì tò mò.
Lý Thiên Vũ hỏi: “Hai mỹ nữ đang nói gì thế, nói ra cho chúng tôi nghe cùng với.”
Tiểu Vân cướp lời: “Không nói gì cả, tớ và Tưởng Tiêu Đan bảo sắp đến nơi rồi, cậu cùng Dương Phàm không cần đưa nữa. Trời không còn sớm, hai người về trước đi!”
Tưởng Tiêu Đan mắt nhanh như chớp đảo quanh hai người Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ kiên trì nói: “Tớ và Dương Phàm đưa cậu đến dưới lầu rồi sẽ về, nam sinh đương nhiên không thể tự ý ra vào ký túc xá nữ sinh. Quy định này tớ biết, tớ chỉ đứng bên ngoài thôi.”
Lý Thiên Vũ đã nói đến nước này này, cô không thể nói gì nữa. Tới ký túc xá, Lý Thiên Vũ không tìm được lý do ở lại, đành xoay người trở về.
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan vừa đặt chân vào phòng, các nữ sinh lập tức xông tới. Chị một lời em một câu làm Chu Tiểu Vân vô lực chống đỡ.
Liêu Thanh Thanh hỏi vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Chu Tiểu Vân, tối nay gặp hai nam sinh kia trong tiệm cơm, ai mới là bạn trai của em!”
Đầu Chu Tiểu Vân lắc như trống bỏi: “Cả hai đều không phải, em chưa có người yêu.”
Thiết! Lời này ai tin. Tiền Đóa Đóa cười ái muội: “Chớ gạt các chị em, hai người đó đều cao lớn đẹp trai. Người trắng tuấn hơn một chút, người đen lại hơn một tí suất, đều là ‘Thượng phẩm’ khó có được. Mau thành thật khai báo, ai là bạn trai em.” Trắng tất nhiên là Dương Phàm, đen chính là Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười, dù phủ nhận thế nào mọi người cũng không tin.
Doãn Dao nói: “Tớ thấy nhất định là soái ca đen kia, mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Vân, chỉ thiếu nước không dính luôn lên người.”
Vu Giai reo lên: “Sau này ai trong phòng có bạn trai đều phải như Tiểu Vân dẫn về cho mọi người giám định, không qua được cửa các chị em sẽ quăng hắn.”
Chu Tiểu Vân hết nói nổi, đúng thật là không trâu bắt chó đi cày, không thừa nhận cũng không ai để ý đến bạn. Thôi, tắm rửa rồi đi ngủ.
Tưởng Tiêu Đan lại bị đoàn người ngăn cản, đương sự thề thốt phủ nhận không sao, chuyển sang gặng hỏi Tưởng Tiêu Đan: “Cậu và Chu Tiểu Vân cùng nhau trở về, thế nào, trên đường có tình huống gì đặc sắc không?”
Tưởng Tiêu Đan xua tay: “Tớ không biết gì cả, đừng hỏi tớ.”
Kỳ thực, Tưởng Tiêu Đan liếc thấy cái người tên Lý Thiên Vũ kia rõ ràng có ý với Chu Tiểu Vân. Dọc đường đi cậu ta ân cần hỏi han, quan hệ chắc chắn không bình thường. Nhưng từ trước đến nay cô không thích nói ba nói bốn sau lưng người khác. Vì thế những gì trên đường thấy không nói một chữ.
Buổi tối lúc Chu Tiểu Vân ngủ lại bị mấy nữ sinh lăn qua lăn lại thẩm vấn một phen, không quan tâm cô có tình nguyện hay không vui không, mọi người đã nhất trí nhận định Lý Thiên Vũ là bạn trai của cô. Ai! Cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Tú tài gặp nhà binh, có lý mà không thể nói rõ”.
Từ nay về sau, các nữ sinh phòng 301 tạo thành lệ cũ, chỉ cần ai có người yêu đều phải mang về cho mọi người “Thẩm tra”. Ha ha!
Chu Tiểu Vân sáng sớm rời giường, chăm chút qua một chút. Chỉ là buộc tóc đuôi ngựa cao cao, sau đó thay một chiếc áo sơ mi màu hồng dài tay, bên dưới mặc váy trắng dài đến đầu gối, bên dưới đi đôi giày bệt búp bê.
Sau khi Hoa Nhược Vũ nhìn thấy, hâm mộ nói: “Tớ đã nói rồi mà, Chu Tiểu Vân trang điểm qua một tí còn xinh hơn hệ hoa Nhạc Tuyền kia.”
Tưởng Tiêu Đan nổi hứng đọc thơ thơ: “Nước trong xuất phù dung! Tiểu Vân, cậu đúng là nữ thần trong lòng tớ!”
Chu Tiểu Vân cười chọc Tưởng Tiêu Đan mấy câu.
Ra cổng trường, Lý Thiên Vũ cùng Dương Phàm sớm chờ ở đó. Kỳ lạ là, hai người đều đạp xe đạp.
Lý Thiên Vũ nhìn thấy Chu Tiểu Vân đôi mắt sáng lên: “Tiểu Vân, bên này!”
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ một cái, nghĩ thầm lúc nào Chu Tiểu Vân lại biến thành Tiểu Vân rồi? Người này da mặt không phải dày bình thường đâu!
Dương Phàm ngáp một cái nói: “Ai nha, cuối cùng cậu đã tới. Hơn sáu giờ sáng tớ đã bị người nào đó kéo tới, buồn ngủ chết mất.”
Chu Tiểu Vân chuyển đề tài: “Xe đạp ở đâu ra thế?”
Lý Thiên Vũ cười nói: “Bên ngoài trường học các cậu có một cửa hoàng chuyên cho thuê xe đạp, không đắt, chỉ hai nguyên một ngày, buổi trưa về trả lại là được.”
Dương Phàm bổ sung: “Không phải cậu bị say xe à, ngồi xe buýt cô cộng nhất định không thoải mái, vì thế Lý Thiên Vũ sáng sớm đã chạy ra ngoài thuê hai chiếc xe đạp.”
Trong lòng Chu Tiểu Vân có một gợn sóng nho nhỏ, có chút cảm động, có chút bất ngờ. Cho nên khi Lý Thiên Vũ mời cô ngồi đằng sau, Chu Tiểu Vân do dự một lúc rồi ngồi lên.
Nếu vứt bỏ tất cả thành kiến, hiện tại Lý Thiên Vũ thực sự là một nam sinh rất cẩn thận rất chu đáo, khác hẳn chàng trai lười biếng trước kia…
Ngồi đằng sau xe đạp ngắm nhìn phong cảnh phố phường ở thành phố xa lạ này là chuyện rất vui vẻ.
Dương Phàm nói chuyện với Chu Tiểu Vân: “Hôm nay may mà đạp xe, tớ thấy nếu ngồi xe buýt chưa chắc đã nhanh bằng chúng ta đi xe!”
Chu Tiểu Vân gật đầu. Dọc đường đi rất nhiều đèn giao thông, mỗi lần qua một ngã tư, giao lộ luôn có một hàng xe đỗ rất dài. Ở làn đi bộ, tốc độ xe đạp còn nhanh hơn xe buýt.
Đại khái mất nửa tiếng đã đến trường đại học sư phạm N.
Lý Thiên Vũ quen việc vào cổng trường chạy thẳng tới khu túc xá của nữ.
Lúc Lưu Lộ mở cửa phòng bị ba người trước mắt cười hì hì làm hoảng sợ, rồi vui mừng kêu lên: “Tiểu Vân!” Hai cô gái cười ôm nhau thắm thiết. Tha hương gặp bạn cũ, còn chuyện gì vui vẻ hơn?
Lưu Lộ dẫn ba người dạo qua một vòng quanh sân trường. Mấy người vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân tìm lại được cảm giác ấm áp bị mất đã lâu, bạn bè ấy à càng cũ càng thân thiết!
Chu Tiểu Vân chậc chậc tán thưởng: “Lưu Lộ, trường các cậu đẹp quá!”
Lưu Lộ cười nói: “Làm trò, Đại học N của cậu chả nổi danh phong cảnh tú lệ, lúc nào nhớ dẫn tớ đi tham quan tham quan nhá!”
Chu Tiểu Vân cũng cười trả lời: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào, dù sao chủ nhật tớ hầu như không ra ngoài, đến trường cậu cứ trực tiếp đến ký túc xá nữ sinh tìm tớ.”
Lý Thiên Vũ tranh thủ: “Lưu Lộ, trước khi đi em gọi điện thoại báo cho anh một tiếng, anh đi cùng em!” Kỳ thực ký túc xá cũng có điện thoại, chỉ là muốn gọi quá phiền phức, còn phải nói với người canh một tiếng. Vì thế mọi người không thích gọi điện ở ký túc.
Lưu Lộ cười ha ha liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân một cái, đồng ý.
Tưởng Tiêu Đan liếc hai nam sinh đằng sau, thấp giọng hỏi Chu Tiểu Vân: “Tớ ở lại có phải làm bóng đèn không.”
Chu Tiểu Vân đập cô một cái: “Đừng đoán mò, cái gì bóng đèn không sao đâu, đều là bạn học cấp ba của tớ.”
Tưởng Tiêu Đan vỗ ngực một cái: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Tớ sợ phá hỏng chuyện tốt của các cậu.”
Chu Tiểu Vân bị chọc cười: “Được rồi được rồi, sợ cậu đó, đại tỷ, chớ suy nghĩ lung tung, cái gì mà chuyện tốt chuyện xấu, không có chuyện gì hết.”
Dương Phàm và Lý Thiên Vũ thấy hai cô bé đằng trước cười rúc rích mãi thì tò mò.
Lý Thiên Vũ hỏi: “Hai mỹ nữ đang nói gì thế, nói ra cho chúng tôi nghe cùng với.”
Tiểu Vân cướp lời: “Không nói gì cả, tớ và Tưởng Tiêu Đan bảo sắp đến nơi rồi, cậu cùng Dương Phàm không cần đưa nữa. Trời không còn sớm, hai người về trước đi!”
Tưởng Tiêu Đan mắt nhanh như chớp đảo quanh hai người Chu Tiểu Vân và Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ kiên trì nói: “Tớ và Dương Phàm đưa cậu đến dưới lầu rồi sẽ về, nam sinh đương nhiên không thể tự ý ra vào ký túc xá nữ sinh. Quy định này tớ biết, tớ chỉ đứng bên ngoài thôi.”
Lý Thiên Vũ đã nói đến nước này này, cô không thể nói gì nữa. Tới ký túc xá, Lý Thiên Vũ không tìm được lý do ở lại, đành xoay người trở về.
Chu Tiểu Vân và Tưởng Tiêu Đan vừa đặt chân vào phòng, các nữ sinh lập tức xông tới. Chị một lời em một câu làm Chu Tiểu Vân vô lực chống đỡ.
Liêu Thanh Thanh hỏi vấn đề mà mọi người quan tâm nhất: “Chu Tiểu Vân, tối nay gặp hai nam sinh kia trong tiệm cơm, ai mới là bạn trai của em!”
Đầu Chu Tiểu Vân lắc như trống bỏi: “Cả hai đều không phải, em chưa có người yêu.”
Thiết! Lời này ai tin. Tiền Đóa Đóa cười ái muội: “Chớ gạt các chị em, hai người đó đều cao lớn đẹp trai. Người trắng tuấn hơn một chút, người đen lại hơn một tí suất, đều là ‘Thượng phẩm’ khó có được. Mau thành thật khai báo, ai là bạn trai em.” Trắng tất nhiên là Dương Phàm, đen chính là Lý Thiên Vũ.
Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười, dù phủ nhận thế nào mọi người cũng không tin.
Doãn Dao nói: “Tớ thấy nhất định là soái ca đen kia, mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Vân, chỉ thiếu nước không dính luôn lên người.”
Vu Giai reo lên: “Sau này ai trong phòng có bạn trai đều phải như Tiểu Vân dẫn về cho mọi người giám định, không qua được cửa các chị em sẽ quăng hắn.”
Chu Tiểu Vân hết nói nổi, đúng thật là không trâu bắt chó đi cày, không thừa nhận cũng không ai để ý đến bạn. Thôi, tắm rửa rồi đi ngủ.
Tưởng Tiêu Đan lại bị đoàn người ngăn cản, đương sự thề thốt phủ nhận không sao, chuyển sang gặng hỏi Tưởng Tiêu Đan: “Cậu và Chu Tiểu Vân cùng nhau trở về, thế nào, trên đường có tình huống gì đặc sắc không?”
Tưởng Tiêu Đan xua tay: “Tớ không biết gì cả, đừng hỏi tớ.”
Kỳ thực, Tưởng Tiêu Đan liếc thấy cái người tên Lý Thiên Vũ kia rõ ràng có ý với Chu Tiểu Vân. Dọc đường đi cậu ta ân cần hỏi han, quan hệ chắc chắn không bình thường. Nhưng từ trước đến nay cô không thích nói ba nói bốn sau lưng người khác. Vì thế những gì trên đường thấy không nói một chữ.
Buổi tối lúc Chu Tiểu Vân ngủ lại bị mấy nữ sinh lăn qua lăn lại thẩm vấn một phen, không quan tâm cô có tình nguyện hay không vui không, mọi người đã nhất trí nhận định Lý Thiên Vũ là bạn trai của cô. Ai! Cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Tú tài gặp nhà binh, có lý mà không thể nói rõ”.
Từ nay về sau, các nữ sinh phòng 301 tạo thành lệ cũ, chỉ cần ai có người yêu đều phải mang về cho mọi người “Thẩm tra”. Ha ha!
Chu Tiểu Vân sáng sớm rời giường, chăm chút qua một chút. Chỉ là buộc tóc đuôi ngựa cao cao, sau đó thay một chiếc áo sơ mi màu hồng dài tay, bên dưới mặc váy trắng dài đến đầu gối, bên dưới đi đôi giày bệt búp bê.
Sau khi Hoa Nhược Vũ nhìn thấy, hâm mộ nói: “Tớ đã nói rồi mà, Chu Tiểu Vân trang điểm qua một tí còn xinh hơn hệ hoa Nhạc Tuyền kia.”
Tưởng Tiêu Đan nổi hứng đọc thơ thơ: “Nước trong xuất phù dung! Tiểu Vân, cậu đúng là nữ thần trong lòng tớ!”
Chu Tiểu Vân cười chọc Tưởng Tiêu Đan mấy câu.
Ra cổng trường, Lý Thiên Vũ cùng Dương Phàm sớm chờ ở đó. Kỳ lạ là, hai người đều đạp xe đạp.
Lý Thiên Vũ nhìn thấy Chu Tiểu Vân đôi mắt sáng lên: “Tiểu Vân, bên này!”
Chu Tiểu Vân liếc mắt nhìn Lý Thiên Vũ một cái, nghĩ thầm lúc nào Chu Tiểu Vân lại biến thành Tiểu Vân rồi? Người này da mặt không phải dày bình thường đâu!
Dương Phàm ngáp một cái nói: “Ai nha, cuối cùng cậu đã tới. Hơn sáu giờ sáng tớ đã bị người nào đó kéo tới, buồn ngủ chết mất.”
Chu Tiểu Vân chuyển đề tài: “Xe đạp ở đâu ra thế?”
Lý Thiên Vũ cười nói: “Bên ngoài trường học các cậu có một cửa hoàng chuyên cho thuê xe đạp, không đắt, chỉ hai nguyên một ngày, buổi trưa về trả lại là được.”
Dương Phàm bổ sung: “Không phải cậu bị say xe à, ngồi xe buýt cô cộng nhất định không thoải mái, vì thế Lý Thiên Vũ sáng sớm đã chạy ra ngoài thuê hai chiếc xe đạp.”
Trong lòng Chu Tiểu Vân có một gợn sóng nho nhỏ, có chút cảm động, có chút bất ngờ. Cho nên khi Lý Thiên Vũ mời cô ngồi đằng sau, Chu Tiểu Vân do dự một lúc rồi ngồi lên.
Nếu vứt bỏ tất cả thành kiến, hiện tại Lý Thiên Vũ thực sự là một nam sinh rất cẩn thận rất chu đáo, khác hẳn chàng trai lười biếng trước kia…
Ngồi đằng sau xe đạp ngắm nhìn phong cảnh phố phường ở thành phố xa lạ này là chuyện rất vui vẻ.
Dương Phàm nói chuyện với Chu Tiểu Vân: “Hôm nay may mà đạp xe, tớ thấy nếu ngồi xe buýt chưa chắc đã nhanh bằng chúng ta đi xe!”
Chu Tiểu Vân gật đầu. Dọc đường đi rất nhiều đèn giao thông, mỗi lần qua một ngã tư, giao lộ luôn có một hàng xe đỗ rất dài. Ở làn đi bộ, tốc độ xe đạp còn nhanh hơn xe buýt.
Đại khái mất nửa tiếng đã đến trường đại học sư phạm N.
Lý Thiên Vũ quen việc vào cổng trường chạy thẳng tới khu túc xá của nữ.
Lúc Lưu Lộ mở cửa phòng bị ba người trước mắt cười hì hì làm hoảng sợ, rồi vui mừng kêu lên: “Tiểu Vân!” Hai cô gái cười ôm nhau thắm thiết. Tha hương gặp bạn cũ, còn chuyện gì vui vẻ hơn?
Lưu Lộ dẫn ba người dạo qua một vòng quanh sân trường. Mấy người vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân tìm lại được cảm giác ấm áp bị mất đã lâu, bạn bè ấy à càng cũ càng thân thiết!
Chu Tiểu Vân chậc chậc tán thưởng: “Lưu Lộ, trường các cậu đẹp quá!”
Lưu Lộ cười nói: “Làm trò, Đại học N của cậu chả nổi danh phong cảnh tú lệ, lúc nào nhớ dẫn tớ đi tham quan tham quan nhá!”
Chu Tiểu Vân cũng cười trả lời: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào, dù sao chủ nhật tớ hầu như không ra ngoài, đến trường cậu cứ trực tiếp đến ký túc xá nữ sinh tìm tớ.”
Lý Thiên Vũ tranh thủ: “Lưu Lộ, trước khi đi em gọi điện thoại báo cho anh một tiếng, anh đi cùng em!” Kỳ thực ký túc xá cũng có điện thoại, chỉ là muốn gọi quá phiền phức, còn phải nói với người canh một tiếng. Vì thế mọi người không thích gọi điện ở ký túc.
Lưu Lộ cười ha ha liếc mắt nhìn Chu Tiểu Vân một cái, đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.