Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 60: Thay răng (2)
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
20/07/2015
Chu Quốc Cường nhìn con gái đang đứng im trước mặt mình, nhìn trái nhìn phải không thấy có gì khác thường: “Đại Nha, mấy ngày nay con càng lúc càng ít nói, thậm chí cả ngày không nói một câu. Tiểu Bảo nói gần đây con không để ý đến em. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hả?”
Đúng là trẻ con thích mách lẻo, Chu Tiểu Vân bất mãn lườm em trai, sau đó không tình nguyện giải thích: “Con rụng răng, nói chuyện hở lợi nên không muốn nói.”
Mấy câu này Triệu Ngọc Trân nghe rất quen: “Nói chuyện hở lợi thì sao. Đứa trẻ nào thay răng chẳng bị thế? Khi Hải thay răng, mẹ thấy thằng bé còn nói nhiều hơn bình thường. Đây không phải là lý do, có thể dạo này con có chuyện gì buồn không? Hay là có người bắt nạt mà con không dám nói cho bố mẹ biết? Đại Bảo, có phải con bắt nạt em gái không?”
Đại Bảo ở cạnh xem trò vui, thấy lửa lan đến chỗ mình, cậu thấy rất oan uổng: “Mẹ của con ơi, trừ lúc ăn cơm, ngủ nghỉ, con toàn chạy ra ngoài chơi, muốn bắt nạt Đại Nha cũng không có thời gian. Hơn nữa, có bao giờ con làm gì được nó đâu, em con chỉ đi bắt nạt người khác thôi, chả ai bắt nạt được nó cả!”
Cái gì mà bắt nạt người khác, chả ai bắt nạt được. Lời này nghe không tốt chút nào, Chu Quốc Cường khiển trách: “Với bạn bè càng không thể bắt nạt, con cho mình là đại ca xã hội đen muốn bắt nạt ai thì đánh người đó à? Cả ngày lêu lổng bên ngoài sớm muộn sẽ trôi hết văn hoá, sau này ít chạy ra ngoài, có nghe không?”
Không phải đang mắng Đại Nha sao? Tại sao lại quay sang mắng mình? Đại Bảo cảm thấy oan ức quá, sờ mũi đứng trong góc, không dám đứng xem trò vui nữa, khéo lại biến thành cuộc họp phê bình cậu.
Chu Quốc Cường mắng con trai xong rồi quay sang phía con gái, sắc mặt không tự chủ nhu hòa xuống, giọng nói hoà ái hơn nhiều: “Đại Nha, con có chuyện gì không vui phải nói với ba mẹ, con cứ thế này làm bố mẹ rất lo lắng, hiểu không?”
Chu Tiểu Vân không chống cự được sự ôn hoà hiếm có của cha, đành thú nhận: “Chỉ là con thấy răng rụng đi, để lại một lỗ thủng rất xấu xí nên con không muốn nói.”
Lý do trẻ con khiến cha mẹ cười ha ha.
Tiểu Bảo cũng nghe hiểu lời chị: “A, em biết rồi, hoá ra là chị thích chưng diện nên không chịu nói chuyện với em. Em còn tưởng chị giận, không muốn để ý đến em cơ. Em không chê chị nói chuyện không có hai răng cửa xấu xí mà. Em còn cảm thấy rất dễ thương!”
Đứa nhóc này biết cái gì là dễ thương!
Chu Tiểu Vân im lặng nhìn Tiểu Bảo. Từ trước đến nay em trai luôn rất ngoan, là tri kỉ của cô, nghe thấy những lời này, cô thấy thoải mái hơn hẳn. Bắt đầu tự kiểm điểm lại mình hình như gần đây quá lãnh đạm với em. Tiểu Bảo nói với cô nhưng cô mắt điếc tai ngơ, rất hờ hững, thằng bé thấy tủi thân là phải. Hôm nay đến mách ba mẹ là do cảm thấy tủi thân quá.
Triệu Ngọc Trân thấy chuyện của Chu Tiểu Vân chỉ là chuyện nhỏ cũng an lòng. Bà dặn con sau này không được giả bộ câm điếc nữa. Cuối cùng cô khắc phục được chướng ngại trong lòng, khôi phục trạng thái “Bình thường” .
Tất nhiên, trạng thái bình thường chỉ với người trong nhà, còn với bạn bè đến tìm, cô vẫn hạn chế mở miệng như trước.
Thế là suốt một kì nghỉ hè Chu Tiểu Vân đều ở nhà, rất ít khi ra ngoài. Dù sao ở nhà có Đại Bảo có Tiểu Bảo còn có Nhị Nha không hề cô đơn. Cô thường hay giúp mẹ nấu cơm, cho gà ăn, lúc rảnh rỗi còn mang sách lớp hai ra chuẩn bị bài trước. Mỗi ngày dành một giờ luyện thổi kèn harmonica, luyện viết thư pháp, thời gian biểu xếp kín.
Đến khi khai giảng, Chu Tiểu Vân rất ngạc nhiên khi thấy nhiều bạn trong lớp cũng thay răng. Tục ngữ nói “Thất răng bát xỉ”, trẻ con bảy tám tuổi bắt đầu thay răng, mình không phải là quá sớm, Chu Tiểu Vân lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cười đùa với nhóm bạn.
Vương Tinh Tinh trách cứ Chu Tiểu Vân cả mùa hè không đi chơi cùng mấy đứa. Cô dỗ hơn nửa ngày, khen đủ đường mới làm tan được oán khí của cô bạn.
Thấy bạn bảo rụng mất hai cái răng cửa Vương Tinh Tinh cũng muốn nhìn, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ há miệng.
Vương Tinh Tinh không khách sáo, ôm bụng cười: “Chu Tiểu Vân, cậu rụng răng trông buồn cười quá. Răng cửa của tớ thay từ lâu rồi. Giờ tớ đã thay tám cái răng. Sao bây giờ cậu mới bắt đầu thay răng? Hơn nữa răng rụng hơn một tháng còn chưa mọc răng mới, buồn cười quá.” Nói xong cười mãi không ngừng.
Biết ngay mà, bị nhìn thấy thể nào cũng bị cười nhạo, Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Cậu lớn hơn tớ một tuổi, tất nhiên thay răng sớm hơn. Tớ muốn răng nhanh mọc lắm mà nó cứ không mọc ra thì tớ đành chịu.”
Chu Tiểu Vân quyết định vẫn ít mở miệng thì tốt hơn.
Nói cũng lạ, hơn một tháng nay ngày nào cô cũng soi gương. Vì sao không hề có dấu hiệu mọc răng mới nhỉ? Trong lòng cô rất sốt ruột, nhưng trừ viện uống nhiều canh xương hầm, bồi bổ canxi, cô không tìm được biện pháp khác.
Vốn rất thích xung phong đọc bài trong giờ ngữ văn, nay Chu Tiểu Vân rất ít khi giơ tay, điều này làm cho Phương Văn Siêu thấy kỳ lạ. Có lúc anh cố tình gọi Chu Tiểu Vân đứng lên đọc bài, cô bé luôn cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ đi nhiều, cách phát âm cũng có chút quái dị.
Phương Văn Siêu ngạc nhiên hỏi: “Chu Tiểu Vân, sao em đọc bài mà không ngẩng cao đầu lên?”
Chu Tiểu Vân trong lòng kêu thảm: không được, Thầy Phương, thầy phải để em duy trì hình tượng trước mặt thầy chứ! Nhưng giáo viên đã bảo không thể không nghe, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Lúc này thầy Phương mới nhìn thấy hai cái răng cửa của cô học trò không thấy bóng dáng, vỡ lẽ ra lý do khác thường của trò yêu.
Nhưng mà, dáng vẻ của Chu Tiểu Vân bây giờ đúng là đặc biệt … đáng yêu!
Phương Văn Siêu nín cười, không thể làm tổn thương tâm hồn non nớt của học trò được, để Chu Tiểu Vân ngồi xuống.
Sao cô không phát hiện ra ý cười trong mắt thầy Phương chứ, giờ chỉ mong răng mới ơi mau mau mọc ra đi nào.
Có lẽ do thành tâm khẩn cầu cảm động ông trời, mấy tuần lễ sau khai giảng, răng cửa của Chu Tiểu Vân cuối cùng nhú ra một tí. Cô nhìn mầm răng nhú lên kia mà vui sướng vô cùng. Mỗi ngày đánh răng ba lần sáng trưa tối, muốn cho răng lớn lên vừa đẹp vừa trắng.
Chà chà chà! Ta chà chà chà! Ta lại chà chà này!
Hành động chăm chỉ đánh răng của Chu Tiểu Vân khiến cho kem đánh răng ở nhà mới mua mấy hôm trước đã hết nhẵn. Triệu Ngọc Trân đối với hành vi “Lãng phí” kem đánh răng này tiến hành giáo dục một hồi, đại ý là hằng ngày đánh răng một lần vào buổi sáng là được rồi, không cần đánh răng sau mỗi bữa ăn vân vân và vân vân.
Chu Tiểu Vân trước mặt đồng ý sau lưng lại làm theo ý mình, Triệu Ngọc Trân đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt không hỏi đến nữa.
Đúng là trẻ con thích mách lẻo, Chu Tiểu Vân bất mãn lườm em trai, sau đó không tình nguyện giải thích: “Con rụng răng, nói chuyện hở lợi nên không muốn nói.”
Mấy câu này Triệu Ngọc Trân nghe rất quen: “Nói chuyện hở lợi thì sao. Đứa trẻ nào thay răng chẳng bị thế? Khi Hải thay răng, mẹ thấy thằng bé còn nói nhiều hơn bình thường. Đây không phải là lý do, có thể dạo này con có chuyện gì buồn không? Hay là có người bắt nạt mà con không dám nói cho bố mẹ biết? Đại Bảo, có phải con bắt nạt em gái không?”
Đại Bảo ở cạnh xem trò vui, thấy lửa lan đến chỗ mình, cậu thấy rất oan uổng: “Mẹ của con ơi, trừ lúc ăn cơm, ngủ nghỉ, con toàn chạy ra ngoài chơi, muốn bắt nạt Đại Nha cũng không có thời gian. Hơn nữa, có bao giờ con làm gì được nó đâu, em con chỉ đi bắt nạt người khác thôi, chả ai bắt nạt được nó cả!”
Cái gì mà bắt nạt người khác, chả ai bắt nạt được. Lời này nghe không tốt chút nào, Chu Quốc Cường khiển trách: “Với bạn bè càng không thể bắt nạt, con cho mình là đại ca xã hội đen muốn bắt nạt ai thì đánh người đó à? Cả ngày lêu lổng bên ngoài sớm muộn sẽ trôi hết văn hoá, sau này ít chạy ra ngoài, có nghe không?”
Không phải đang mắng Đại Nha sao? Tại sao lại quay sang mắng mình? Đại Bảo cảm thấy oan ức quá, sờ mũi đứng trong góc, không dám đứng xem trò vui nữa, khéo lại biến thành cuộc họp phê bình cậu.
Chu Quốc Cường mắng con trai xong rồi quay sang phía con gái, sắc mặt không tự chủ nhu hòa xuống, giọng nói hoà ái hơn nhiều: “Đại Nha, con có chuyện gì không vui phải nói với ba mẹ, con cứ thế này làm bố mẹ rất lo lắng, hiểu không?”
Chu Tiểu Vân không chống cự được sự ôn hoà hiếm có của cha, đành thú nhận: “Chỉ là con thấy răng rụng đi, để lại một lỗ thủng rất xấu xí nên con không muốn nói.”
Lý do trẻ con khiến cha mẹ cười ha ha.
Tiểu Bảo cũng nghe hiểu lời chị: “A, em biết rồi, hoá ra là chị thích chưng diện nên không chịu nói chuyện với em. Em còn tưởng chị giận, không muốn để ý đến em cơ. Em không chê chị nói chuyện không có hai răng cửa xấu xí mà. Em còn cảm thấy rất dễ thương!”
Đứa nhóc này biết cái gì là dễ thương!
Chu Tiểu Vân im lặng nhìn Tiểu Bảo. Từ trước đến nay em trai luôn rất ngoan, là tri kỉ của cô, nghe thấy những lời này, cô thấy thoải mái hơn hẳn. Bắt đầu tự kiểm điểm lại mình hình như gần đây quá lãnh đạm với em. Tiểu Bảo nói với cô nhưng cô mắt điếc tai ngơ, rất hờ hững, thằng bé thấy tủi thân là phải. Hôm nay đến mách ba mẹ là do cảm thấy tủi thân quá.
Triệu Ngọc Trân thấy chuyện của Chu Tiểu Vân chỉ là chuyện nhỏ cũng an lòng. Bà dặn con sau này không được giả bộ câm điếc nữa. Cuối cùng cô khắc phục được chướng ngại trong lòng, khôi phục trạng thái “Bình thường” .
Tất nhiên, trạng thái bình thường chỉ với người trong nhà, còn với bạn bè đến tìm, cô vẫn hạn chế mở miệng như trước.
Thế là suốt một kì nghỉ hè Chu Tiểu Vân đều ở nhà, rất ít khi ra ngoài. Dù sao ở nhà có Đại Bảo có Tiểu Bảo còn có Nhị Nha không hề cô đơn. Cô thường hay giúp mẹ nấu cơm, cho gà ăn, lúc rảnh rỗi còn mang sách lớp hai ra chuẩn bị bài trước. Mỗi ngày dành một giờ luyện thổi kèn harmonica, luyện viết thư pháp, thời gian biểu xếp kín.
Đến khi khai giảng, Chu Tiểu Vân rất ngạc nhiên khi thấy nhiều bạn trong lớp cũng thay răng. Tục ngữ nói “Thất răng bát xỉ”, trẻ con bảy tám tuổi bắt đầu thay răng, mình không phải là quá sớm, Chu Tiểu Vân lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cười đùa với nhóm bạn.
Vương Tinh Tinh trách cứ Chu Tiểu Vân cả mùa hè không đi chơi cùng mấy đứa. Cô dỗ hơn nửa ngày, khen đủ đường mới làm tan được oán khí của cô bạn.
Thấy bạn bảo rụng mất hai cái răng cửa Vương Tinh Tinh cũng muốn nhìn, Chu Tiểu Vân bất đắc dĩ há miệng.
Vương Tinh Tinh không khách sáo, ôm bụng cười: “Chu Tiểu Vân, cậu rụng răng trông buồn cười quá. Răng cửa của tớ thay từ lâu rồi. Giờ tớ đã thay tám cái răng. Sao bây giờ cậu mới bắt đầu thay răng? Hơn nữa răng rụng hơn một tháng còn chưa mọc răng mới, buồn cười quá.” Nói xong cười mãi không ngừng.
Biết ngay mà, bị nhìn thấy thể nào cũng bị cười nhạo, Chu Tiểu Vân tức giận nói: “Cậu lớn hơn tớ một tuổi, tất nhiên thay răng sớm hơn. Tớ muốn răng nhanh mọc lắm mà nó cứ không mọc ra thì tớ đành chịu.”
Chu Tiểu Vân quyết định vẫn ít mở miệng thì tốt hơn.
Nói cũng lạ, hơn một tháng nay ngày nào cô cũng soi gương. Vì sao không hề có dấu hiệu mọc răng mới nhỉ? Trong lòng cô rất sốt ruột, nhưng trừ viện uống nhiều canh xương hầm, bồi bổ canxi, cô không tìm được biện pháp khác.
Vốn rất thích xung phong đọc bài trong giờ ngữ văn, nay Chu Tiểu Vân rất ít khi giơ tay, điều này làm cho Phương Văn Siêu thấy kỳ lạ. Có lúc anh cố tình gọi Chu Tiểu Vân đứng lên đọc bài, cô bé luôn cúi thấp đầu, thanh âm nhỏ đi nhiều, cách phát âm cũng có chút quái dị.
Phương Văn Siêu ngạc nhiên hỏi: “Chu Tiểu Vân, sao em đọc bài mà không ngẩng cao đầu lên?”
Chu Tiểu Vân trong lòng kêu thảm: không được, Thầy Phương, thầy phải để em duy trì hình tượng trước mặt thầy chứ! Nhưng giáo viên đã bảo không thể không nghe, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Lúc này thầy Phương mới nhìn thấy hai cái răng cửa của cô học trò không thấy bóng dáng, vỡ lẽ ra lý do khác thường của trò yêu.
Nhưng mà, dáng vẻ của Chu Tiểu Vân bây giờ đúng là đặc biệt … đáng yêu!
Phương Văn Siêu nín cười, không thể làm tổn thương tâm hồn non nớt của học trò được, để Chu Tiểu Vân ngồi xuống.
Sao cô không phát hiện ra ý cười trong mắt thầy Phương chứ, giờ chỉ mong răng mới ơi mau mau mọc ra đi nào.
Có lẽ do thành tâm khẩn cầu cảm động ông trời, mấy tuần lễ sau khai giảng, răng cửa của Chu Tiểu Vân cuối cùng nhú ra một tí. Cô nhìn mầm răng nhú lên kia mà vui sướng vô cùng. Mỗi ngày đánh răng ba lần sáng trưa tối, muốn cho răng lớn lên vừa đẹp vừa trắng.
Chà chà chà! Ta chà chà chà! Ta lại chà chà này!
Hành động chăm chỉ đánh răng của Chu Tiểu Vân khiến cho kem đánh răng ở nhà mới mua mấy hôm trước đã hết nhẵn. Triệu Ngọc Trân đối với hành vi “Lãng phí” kem đánh răng này tiến hành giáo dục một hồi, đại ý là hằng ngày đánh răng một lần vào buổi sáng là được rồi, không cần đánh răng sau mỗi bữa ăn vân vân và vân vân.
Chu Tiểu Vân trước mặt đồng ý sau lưng lại làm theo ý mình, Triệu Ngọc Trân đành phải mở một con mắt nhắm một con mắt không hỏi đến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.