Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 152: Thư báo trúng tuyển (1)
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Sáng hôm sau, Ngô Mai đạp xe tới, đắc ý khoe với Chu Tiểu Vân số tiền tiêu vặt mang theo: “Đại Nha, mẹ mình cho mình tiền mua sách nè. Hai mươi nguyên đấy!”
Chu Tiểu Vân hé miệng cười. Hôm qua cô vừa xin bố mẹ cho đi hiệu sách, mắt Chu Quốc Cường không chớp cái nào, móc ngay ra ba mươi nguyên cho cô, hiện nó đang nằm yên vị trong túi quần!
Chốc lát sau Vương Tinh Tinh tới, cao hứng nói: “Mẹ tớ cho hơn mười nguyên, hôm nay có thể đi mua hai quyển sách hay hay về đọc, tớ rất thích “nghìn lẻ một đêm”, chúng ta lên đường đi!”
Lần này Tiểu Bảo muốn đi cùng nhưng chẳng ai để ý đến cậu. Các cô gái tụ tập, con trai vẫn nên tránh xa thì hơn.
Ba cô gái mỗi người đạp một chiếc xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lắc lư không nhanh không chậm về phía hiệu sách Tân Hoa. Không ngờ trên đường lại gặp Hứa Mỹ Lệ.
Hứa Mỹ Lệ ngồi sau xe máy của bố là Hứa Đại Sơn, từ xa đã nhận ra ba người phía trước, vội vàng giục bố nhanh đuổi theo ba người.
Tiếng còi xe máy chói tai khiến ba cô gái không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn: A, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tình cờ gặp ai lại gặp phải nhỏ này chứ!
Ba người đồng loạt thở dài.
Chu Tiểu Vân trước tiên kịp phản ứng lại, chào hỏi Hứa Đại Sơn trước: “Cháu chào chú! Chú và bạn đi đâu vậy ạ?”
Căn bản không hề trông đợi câu trả lời, thói quen chào hỏi của người Trung Quốc xưa nay đã như vậy rồi. “Ăn chưa?”, “Đi đâu thế?”, “Làm gì đó?”, người hỏi cố nhiên tuỳ tiện, người đáp cũng không cần nói rõ ràng. Chỉ là lễ phép xã giao tối thiểu thôi.
Chu Tiểu Vân hỏi xong, không ngờ Hứa Mỹ Lệ nhanh nhẩu trả lời: “Tớ vừa thi xong, bố muốn dẫn tớ lên thị trấn chơi, mua cho tớ quần áo mới.”
Ngôn từ trong đó vô cùng khoe khoang, điển hình kiểu ngôn ngữ “của Hứa Mỹ Lệ”.
Nếu như bình thường Vương Tinh Tinh đã sớm châm chọc lại hai câu, hôm nay thấy Hứa Đại Sơn ở đây nên cố nhịn.
Hứa Đại Sơn hỏi: “Ba cháu đi đâu thế?”
Chu Tiểu Vân cười đúng mực: “Bọn cháu chuẩn bị đến hiệu sách Tân Hoa, mua ít sách về đọc.”
Hứa Đại tán thưởng nói: “Ừ, mua sách đọc rất tốt.” Nói rồi quay đầu hỏi Hứa Mỹ Lệ: “Hay là ba cũng dẫn con đi mua sách nhé!”
Ba người Chu Tiểu Vân âm thầm cầu khẩn trong lòng: đừng đi cùng với chúng tôi! Ngàn vạn lần đừng đồng ý.
Cuối cùng Hứa Mỹ Lệ cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, lắc đầu từ chối: “Không, ba ba, con muốn đi mua quần áo mới. Chờ ít ngày nữa thành tích được công bố, con có thể đỗ vào trường trung học Anh Minh, ba đã hứa sẽ mua váy mới cho con rồi mà.”
Xôn xao, tự tin quá nhỉ!
Vương Tinh Tinh không chịu nổi nữa, cố ý ngó qua chỗ khác nói chuyện với Ngô Mai.
Lưu lại Chu Tiểu Vân vui vẻ trò chuyện với Hứa Đại Sơn mấy câu, cuối cùng Hứa Mỹ Lệ lại phát tác, bắt đầu thúc giục bố lái xe nhanh lên một chút.
Nhìn theo chiếc xe máy đã đi xa, cuối cùng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tinh Tinh sớm không nhịn được, phải nói ra hết những điều giấu trong lòng: “Tớ thấy Hứa Mỹ Lệ này quá buồn cười, vừa mới thi xong, thành tích còn chưa công bố, nhỏ đó cứ rêu rao khắp nơi, chẳng thấy xấu hổ tẹo nào. Ông trời phù hộ cho nhỏ không đỗ vào trường Anh Minh, để con được ác độc châm chọc nhỏ một hồi.”
Ngô Mai và Chu Tiểu Vân vô cùng đồng cảm.
Trong lòng Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, vẫn là điệu thấp lúc đỗ mới nói thì tốt hơn, nếu thi không đỗ thì nguy rồi. Không nên như người kia.
Tới hiệu sách Tân Hoa đi dạo nửa ngày, mỗi người đều chọn được cuốn sách mình yêu thích, sau khi thanh toán xong đã là buổi trưa, giờ đạp xe về nhà sợ rằng cả nhà đã ăn cơm xong rồi.
Ngô Mai đề nghị dứt khoát ở gần đó tìm quán cơm ăn một bữa, Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đều tán thành.
Hiệu sách Tân Hoa nằm giữa hai trường Anh Minh và Sao Mai. Đi mấy bước về phía bên trái có rất nhiều quán cơm nhỏ, chuyên phục vụ học sinh, giá rẻ hương vị khá ngon, vì thế, ba người tìm một hàng nhìn có vẻ tương đối sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Ăn cái gì đây? Gọi món ăn thì hơi đắt, mỗi người gọi một bát mì đi!
Ba cô gái mỗi người ăn một bát mỳ thịt băm, no bụng rồi đạp xe đạp về nhà.
Lúc đi ngang qua cổng trường trung học Sao Mai, Vương Tinh Tinh mộng mơ nói: “Nếu như học kỳ sau ba người chúng ta có thể cùng đến đây học, vào cùng một lớp thì tốt quá!”
Ngô Mai uể oải nói: “Aizz, sợ là tớ chẳng còn hy vọng.”
Chu Tiểu Vân an ủi Ngô Mai mấy lời, ám chỉ Vương Tinh Tinh đừng nhắc tới đề tài này nữa. Vương Tinh Tinh nhanh trí lập tức đổi chủ đề, bắt đầu bàn luận về kế hoạch đi chơi hè.
Lúc này Ngô Mai mới vui vẻ trở lại, cứ như vậy đi một chút nói một chút chậm rì rì hơn ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà.
Những ngày tiếp theo chính là những ngày khổ sở chờ đợi thư thông báo trúng tuyển chuyển về. Đối với những người như Chu Tiểu Vân mà nói, mấy ngày này trôi qua dài dằng dặc, rõ ràng chỉ có khoảng mười ngày, hết một ngày trừ đi một ngày mà lâu vô cùng. Có lẽ vì có thêm sự chờ mong, lo lắng và bất an nữa, nói chung, rất giày vò người ta!
Chờ thành tích chính thức được gửi về các trường, các lớp trong khối lớp năm như ong vỡ tổ ngồi chờ trong lớp. Phương Văn Siêu ở phòng hiệu trưởng vội vàng nhận phiếu điểm và thư thông báo trúng tuyển, nhất thời phải đợi một lúc mới về lớp.
Mọi người túm tụm thảo luận, đề tài vẫn xoay quanh chuyện có đỗ vào trường cấp hai không. Bầu không khí chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Trịnh Băng sớm lợi dụng đặc quyền dẫn Trịnh Hạo Nhiên chạy đến phòng hiệu trưởng trước. Cảnh này khiến mọi người trong lớp càng thêm khẩn trương. Nếu nói một câu thì đúng là còn ầm ĩ hơn cả chợ bán thức ăn.
Mặc dù Lý Thiên Vũ tỏ vẻ chẳng sao cả, nhưng đã quen với từng động tác nhỏ của cậu, Chu Tiểu Vân vừa thấy tay cậu gõ nhẹ xuống bàn thì biết ngay trong lòng cậu nhất định rất lo lắng, bất an.
Mỗi khi bực bội, bất an, anh sẽ lấy tay gõ nhẹ xuống bàn, sau khi sống cùng anh mấy năm Chu Tiểu Vân mới ngẫu nhiên phát hiện ra thói quen đó.
Cố Xuân Lai đang than thở: “Người anh em, mắt thấy cậu sắp được vào thị trấn đọc sách, hai anh em chúng ta sắp xa nhau rồi.”
Lý Thiên Vũ còn an ủi Cố Xuân Lai: “Đừng nói như vậy, chưa biết chừng hai ta lại thi đỗ cũng nên!” Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng có thể sẽ xảy ra chứ!
Cố Xuân Lai được cổ vũ thoáng tỉnh lại: “Ông nói đúng, kết quả còn chưa công bố, tôi không nên sớm nhụt chí.”
Tim Vương Tinh Tinh đập nhanh hơn, đứng ngồi không yên, thấy Chu Tiểu Vân vô cùng bình tĩnh thì rất hâm mộ: “Chu Tiểu Vân, thành tích của cậu tốt như vậy đỗ Sao Mai là chuyện chắc chắn, đâu giống tớ sợ hãi thế này, còn hơn cả thi toàn quốc nữa.”
Chu Tiểu Vân cười, khuyên bảo Vương Tinh Tinh: “Đừng nghĩ nhiều, đợi lát nữa thầy Phương vào không phải sẽ biết luôn sao? Giờ lo nhiều hơn cũng vô dụng.”
Tuy nói vậy, thực ra trong lòng Chu Tiểu Vân cũng rất khẩn trương, bên ngoài vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong tâm sóng trào mãnh liệt, chỉ là người khác không nhìn ra mà thôi.
Trịnh Hạo Nhiên nhẹ nhàng khoan thai bước vào, vẻ hưng phấn kích động trên mặt không che giấu được, khiến người ta vừa nhìn đã biết cậu thi rất tốt.
Chu Tiểu Vân nhìn cậu, chỉ thấy Trịnh Hạo Nhiên cũng gật gật đầu, ám chỉ Chu Tiểu Vân cũng thi đỗ.
Nhất thời cô mở cờ trong bụng mừng không kể xiết, tim đập càng lúc càng nhanh.
Chu Tiểu Vân hé miệng cười. Hôm qua cô vừa xin bố mẹ cho đi hiệu sách, mắt Chu Quốc Cường không chớp cái nào, móc ngay ra ba mươi nguyên cho cô, hiện nó đang nằm yên vị trong túi quần!
Chốc lát sau Vương Tinh Tinh tới, cao hứng nói: “Mẹ tớ cho hơn mười nguyên, hôm nay có thể đi mua hai quyển sách hay hay về đọc, tớ rất thích “nghìn lẻ một đêm”, chúng ta lên đường đi!”
Lần này Tiểu Bảo muốn đi cùng nhưng chẳng ai để ý đến cậu. Các cô gái tụ tập, con trai vẫn nên tránh xa thì hơn.
Ba cô gái mỗi người đạp một chiếc xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lắc lư không nhanh không chậm về phía hiệu sách Tân Hoa. Không ngờ trên đường lại gặp Hứa Mỹ Lệ.
Hứa Mỹ Lệ ngồi sau xe máy của bố là Hứa Đại Sơn, từ xa đã nhận ra ba người phía trước, vội vàng giục bố nhanh đuổi theo ba người.
Tiếng còi xe máy chói tai khiến ba cô gái không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn: A, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tình cờ gặp ai lại gặp phải nhỏ này chứ!
Ba người đồng loạt thở dài.
Chu Tiểu Vân trước tiên kịp phản ứng lại, chào hỏi Hứa Đại Sơn trước: “Cháu chào chú! Chú và bạn đi đâu vậy ạ?”
Căn bản không hề trông đợi câu trả lời, thói quen chào hỏi của người Trung Quốc xưa nay đã như vậy rồi. “Ăn chưa?”, “Đi đâu thế?”, “Làm gì đó?”, người hỏi cố nhiên tuỳ tiện, người đáp cũng không cần nói rõ ràng. Chỉ là lễ phép xã giao tối thiểu thôi.
Chu Tiểu Vân hỏi xong, không ngờ Hứa Mỹ Lệ nhanh nhẩu trả lời: “Tớ vừa thi xong, bố muốn dẫn tớ lên thị trấn chơi, mua cho tớ quần áo mới.”
Ngôn từ trong đó vô cùng khoe khoang, điển hình kiểu ngôn ngữ “của Hứa Mỹ Lệ”.
Nếu như bình thường Vương Tinh Tinh đã sớm châm chọc lại hai câu, hôm nay thấy Hứa Đại Sơn ở đây nên cố nhịn.
Hứa Đại Sơn hỏi: “Ba cháu đi đâu thế?”
Chu Tiểu Vân cười đúng mực: “Bọn cháu chuẩn bị đến hiệu sách Tân Hoa, mua ít sách về đọc.”
Hứa Đại tán thưởng nói: “Ừ, mua sách đọc rất tốt.” Nói rồi quay đầu hỏi Hứa Mỹ Lệ: “Hay là ba cũng dẫn con đi mua sách nhé!”
Ba người Chu Tiểu Vân âm thầm cầu khẩn trong lòng: đừng đi cùng với chúng tôi! Ngàn vạn lần đừng đồng ý.
Cuối cùng Hứa Mỹ Lệ cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, lắc đầu từ chối: “Không, ba ba, con muốn đi mua quần áo mới. Chờ ít ngày nữa thành tích được công bố, con có thể đỗ vào trường trung học Anh Minh, ba đã hứa sẽ mua váy mới cho con rồi mà.”
Xôn xao, tự tin quá nhỉ!
Vương Tinh Tinh không chịu nổi nữa, cố ý ngó qua chỗ khác nói chuyện với Ngô Mai.
Lưu lại Chu Tiểu Vân vui vẻ trò chuyện với Hứa Đại Sơn mấy câu, cuối cùng Hứa Mỹ Lệ lại phát tác, bắt đầu thúc giục bố lái xe nhanh lên một chút.
Nhìn theo chiếc xe máy đã đi xa, cuối cùng ba người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tinh Tinh sớm không nhịn được, phải nói ra hết những điều giấu trong lòng: “Tớ thấy Hứa Mỹ Lệ này quá buồn cười, vừa mới thi xong, thành tích còn chưa công bố, nhỏ đó cứ rêu rao khắp nơi, chẳng thấy xấu hổ tẹo nào. Ông trời phù hộ cho nhỏ không đỗ vào trường Anh Minh, để con được ác độc châm chọc nhỏ một hồi.”
Ngô Mai và Chu Tiểu Vân vô cùng đồng cảm.
Trong lòng Chu Tiểu Vân thầm nghĩ, vẫn là điệu thấp lúc đỗ mới nói thì tốt hơn, nếu thi không đỗ thì nguy rồi. Không nên như người kia.
Tới hiệu sách Tân Hoa đi dạo nửa ngày, mỗi người đều chọn được cuốn sách mình yêu thích, sau khi thanh toán xong đã là buổi trưa, giờ đạp xe về nhà sợ rằng cả nhà đã ăn cơm xong rồi.
Ngô Mai đề nghị dứt khoát ở gần đó tìm quán cơm ăn một bữa, Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đều tán thành.
Hiệu sách Tân Hoa nằm giữa hai trường Anh Minh và Sao Mai. Đi mấy bước về phía bên trái có rất nhiều quán cơm nhỏ, chuyên phục vụ học sinh, giá rẻ hương vị khá ngon, vì thế, ba người tìm một hàng nhìn có vẻ tương đối sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Ăn cái gì đây? Gọi món ăn thì hơi đắt, mỗi người gọi một bát mì đi!
Ba cô gái mỗi người ăn một bát mỳ thịt băm, no bụng rồi đạp xe đạp về nhà.
Lúc đi ngang qua cổng trường trung học Sao Mai, Vương Tinh Tinh mộng mơ nói: “Nếu như học kỳ sau ba người chúng ta có thể cùng đến đây học, vào cùng một lớp thì tốt quá!”
Ngô Mai uể oải nói: “Aizz, sợ là tớ chẳng còn hy vọng.”
Chu Tiểu Vân an ủi Ngô Mai mấy lời, ám chỉ Vương Tinh Tinh đừng nhắc tới đề tài này nữa. Vương Tinh Tinh nhanh trí lập tức đổi chủ đề, bắt đầu bàn luận về kế hoạch đi chơi hè.
Lúc này Ngô Mai mới vui vẻ trở lại, cứ như vậy đi một chút nói một chút chậm rì rì hơn ba tiếng đồng hồ mới về đến nhà.
Những ngày tiếp theo chính là những ngày khổ sở chờ đợi thư thông báo trúng tuyển chuyển về. Đối với những người như Chu Tiểu Vân mà nói, mấy ngày này trôi qua dài dằng dặc, rõ ràng chỉ có khoảng mười ngày, hết một ngày trừ đi một ngày mà lâu vô cùng. Có lẽ vì có thêm sự chờ mong, lo lắng và bất an nữa, nói chung, rất giày vò người ta!
Chờ thành tích chính thức được gửi về các trường, các lớp trong khối lớp năm như ong vỡ tổ ngồi chờ trong lớp. Phương Văn Siêu ở phòng hiệu trưởng vội vàng nhận phiếu điểm và thư thông báo trúng tuyển, nhất thời phải đợi một lúc mới về lớp.
Mọi người túm tụm thảo luận, đề tài vẫn xoay quanh chuyện có đỗ vào trường cấp hai không. Bầu không khí chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Trịnh Băng sớm lợi dụng đặc quyền dẫn Trịnh Hạo Nhiên chạy đến phòng hiệu trưởng trước. Cảnh này khiến mọi người trong lớp càng thêm khẩn trương. Nếu nói một câu thì đúng là còn ầm ĩ hơn cả chợ bán thức ăn.
Mặc dù Lý Thiên Vũ tỏ vẻ chẳng sao cả, nhưng đã quen với từng động tác nhỏ của cậu, Chu Tiểu Vân vừa thấy tay cậu gõ nhẹ xuống bàn thì biết ngay trong lòng cậu nhất định rất lo lắng, bất an.
Mỗi khi bực bội, bất an, anh sẽ lấy tay gõ nhẹ xuống bàn, sau khi sống cùng anh mấy năm Chu Tiểu Vân mới ngẫu nhiên phát hiện ra thói quen đó.
Cố Xuân Lai đang than thở: “Người anh em, mắt thấy cậu sắp được vào thị trấn đọc sách, hai anh em chúng ta sắp xa nhau rồi.”
Lý Thiên Vũ còn an ủi Cố Xuân Lai: “Đừng nói như vậy, chưa biết chừng hai ta lại thi đỗ cũng nên!” Mặc dù khả năng này không lớn, nhưng có thể sẽ xảy ra chứ!
Cố Xuân Lai được cổ vũ thoáng tỉnh lại: “Ông nói đúng, kết quả còn chưa công bố, tôi không nên sớm nhụt chí.”
Tim Vương Tinh Tinh đập nhanh hơn, đứng ngồi không yên, thấy Chu Tiểu Vân vô cùng bình tĩnh thì rất hâm mộ: “Chu Tiểu Vân, thành tích của cậu tốt như vậy đỗ Sao Mai là chuyện chắc chắn, đâu giống tớ sợ hãi thế này, còn hơn cả thi toàn quốc nữa.”
Chu Tiểu Vân cười, khuyên bảo Vương Tinh Tinh: “Đừng nghĩ nhiều, đợi lát nữa thầy Phương vào không phải sẽ biết luôn sao? Giờ lo nhiều hơn cũng vô dụng.”
Tuy nói vậy, thực ra trong lòng Chu Tiểu Vân cũng rất khẩn trương, bên ngoài vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong tâm sóng trào mãnh liệt, chỉ là người khác không nhìn ra mà thôi.
Trịnh Hạo Nhiên nhẹ nhàng khoan thai bước vào, vẻ hưng phấn kích động trên mặt không che giấu được, khiến người ta vừa nhìn đã biết cậu thi rất tốt.
Chu Tiểu Vân nhìn cậu, chỉ thấy Trịnh Hạo Nhiên cũng gật gật đầu, ám chỉ Chu Tiểu Vân cũng thi đỗ.
Nhất thời cô mở cờ trong bụng mừng không kể xiết, tim đập càng lúc càng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.