Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 76: Tình thế khó xử
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
20/07/2015
Phương Văn Siêu từ lúc bạn gái đi, tâm tình không hiểu sao từ từ đi xuống. Trong lớp, ít cười hơn, nói ít hơn trước. Học sinh đều cảm thấy thầy có phiền não, ngoan ngoãn hơn hẳn.
Chu Tiểu Vân cảm giác rất kỳ lạ, ngày đó thấy thầy vẫn vui vẻ lắm cơ mà, sao giờ bạn gái vừa đi đã biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ, cô ấy nói gì với thầy sao?
Cô chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Kiếp trước, năm cô tám tuổi học lớp một, đúng lúc thầy chuyển vào thị trấn? Tính lại không phải là năm nay sao? Chẳng lẽ vì bạn gái nên thầy quyết định chuyển đi?
Nếu vậy, chẳng phải sau khi nghỉ hè không được gặp thầy nữa?
Chu Tiểu Vân hoảng hốt, sau khi tan lớp trực tiếp đến thẳng phòng làm việc tìm Phương Văn Siêu. Các giáo viên khác đều đang ở lớp chưa về, chỉ có một mình Phương Văn Siêu.
Chỉ thấy thầy đang cầm bút ngẩn người, giáo án trước mặt trắng tinh, chưa viết được chữ nào.
Chu Tiểu Vân đứng trước mặt thầy một lúc lâu không thấy tầm mắt thầy nhìn đến người mình, cô gọi nhỏ: “Thầy Phương!”
Phương Văn Siêu giật mình tỉnh lại: “A, Chu Tiểu Vân là em à. Em đến mang bài tập về sao? Thầy vẫn chưa chấm xong?”
Một đống vở bài tập buổi sáng đặt ở đó vẫn y nguyên.
Chu Tiểu Vân cắn môi, không biết hỏi từ đâu. Nếu hỏi, thầy Phương có phải nghĩ là mình nhiều chuyện không? Nhưng mà, không hỏi trong lòng lại không chịu được.
Lấy hết dũng khí, Chu Tiểu Vân vẫn quyết định hỏi thẳng: “Thầy Phương, em thấy mấy hôm nay thầy không vui. Em rất lo cho thầy. Em biết em chỉ là học sinh, không nên xen vào việc riêng của người khác, nhưng nhìn thầy ngày nào cũng có tâm sự, em rất lo lắng. Em còn nhỏ không thể giúp gì cho thầy nhưng trong lòng có chuyện, suy nghĩ mãi không tốt cho cơ thể. Hay là, thầy cứ nói ra, em cam đoan không nói lung tung.”
Phương Văn Siêu bị học trò cưng chọc cười, xem ra lần này tâm trạng của mình quá thất thường, cả học sinh cũng cảm nhận được. Chu Tiểu Vân là học trò cưng tất nhiên vị trí trong lòng anh không giống người thường, lúc này nghe cô bé nói như vậy làm cho Phương Văn Siêu cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động, không ngờ anh thực sự nói ra khúc mắc: “Thầy đang do dự về vấn đề công việc, có khả năng, kỳ sau thầy sẽ chuyển đi, chỉ là có thể thôi.”
Phương Văn Siêu thậm chí nhấn mạnh hai chữ “có thể”.
Những chuyện khác không cần nói Chu Tiểu Vân có thể đoán được, đại khái đây là đề nghị Đới Thư Kỳ đưa ra!
Chu Tiểu Vân chỉ đoán đúng một nửa, quả thực do Đới Thư Kỳ nói, nhưng yêu cầu này do cha mẹ cô đưa ra. Bản thân cô không sao cả, nhưng làm Phương Văn Siêu rất khó xử. Thực tình mà nói, ban đầu anh đến trường này không phải do tự nguyện. Bằng tài năng của anh, phân đến một trường trong thị trấn không quá đáng, nhưng lại đến trường nhỏ bé ở nông thôn này, lòng anh cũng có chút không vui. Nhưng, ba năm qua, anh đã nảy sinh cảm tình với nơi này. Hiệu trưởng Kiều khoan dung, đồng nghiệp hiền hòa, học sinh đáng yêu hoạt bát, vườn trường hơi cũ, ký túc xá đơn sơ, tất cả khiến Phương Văn Siêu lưu luyến. Lúc này, yêu cầu nhà Đới Thư Kỳ đưa ra khiến anh rơi vào tình thế khó xử.
Đi, luyến tiếc mọi thứ ở đây.
Không đi, sau này lo lắng bên nhà bạn gái. Lại nói thêm, cho dù muốn chuyển đi không phải việc dễ, phải dùng tiền và quan hệ đả thông. Phương Văn Siêu nghĩ tới đây, liền đau đầu.
Chu Tiểu Vân an ủi thầy: “Thầy Phương, thầy đừng suy nghĩ nhiều. Ta cảm thấy, thầy chuyển đi đổi môi trường mới là việc tốt, không đi cũng tốt chúng em luyến tiếc thầy. Dù sao đi hay không đi đều rất tốt!”
Thực ra những lời này trái với lương tâm của cô. Cô ước gì thầy mãi ở trường, sau khi cô tốt nghiệp hãy chuyển đi, nhưng đây là xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân, nên cô chỉ dám nghĩ thầm trong lòng không nói ra.
Đứng trên góc độ của thầy, nên chuyển đến trường trong thị trấn, tiền đồ rộng lớn hơn.
Phương Văn Siêu nghe Chu Tiểu Vân nói như thế tâm tình u ám bỗng chốc tươi sáng, không ngờ mình là một người đàn ông mà còn phải dựa vào ý kiến một đứa bé để ngộ ra.
Đúng rồi, có thể chuyển đi rất tốt, không đi cũng không có gì đáng ngại. Thư Kỳ không phải đã nói rồi sao? Đó là ý kiến của cha mẹ, cô ấy không sao cả. Như vậy, dù mình ở lại đây, cô ấy không buồn bã, không tức giận, không ngó lơ mình thì mình có gì phải phiền não chứ?
Nghĩ thông suốt, trên mặt Phương Văn Siêu một lần nữa hiện lên nụ cười ấm áp như gió xuân.
Anh cười nói: “Cám ơn em, Chu Tiểu Vân. Em an ủi thầy rất nhiều!”
Chu Tiểu Vân thấy Phương Văn Siêu tâm tình tốt cũng vui vẻ tạm biệt. Có lẽ sau khi nghỉ hè không được nhìn thấy thầy nữa rồi. Hai năm qua thầy rất tốt với cô, có thể nói cả đời này không quên được. Đó đã là quãng thời gian hạnh phúc cô trộm được, nên nhớ, kiếp trước, giáo viên của cô vẫn là cô Hoàng khó tính cổ hủ ở sát vách kia kìa.
Đã không tránh được chia ly thì đừng nghĩ đến nó nữa, nên chúc phúc cho thầy!
Chu Tiểu Vân cũng nghĩ thông, so với buồn bã, ỉu xìa, còn không bằng thừa dịp một tháng này học thêm chút tài năng của thầy! Vì thế, sau khi tan học cô rất chịu khó chạy đến kí túc xá của thầy, thời gian ở lại càng ngày càng dài, thậm chí được học sơ sơ về đàn ác-cooc-đê-ông.
Cô rất muốn, tận dụng thầy giáo cẩn thận và quan trọng nhất là miễn phí này dạy mình luyện đàn. Sau này cô sẽ phải tự mình đi mua, đồng thời đọc nhạc phổ tự học, không bằng nhân lúc thầy đang ở đây học hỏi nhiều hơn?
Phương Văn Siêu vì Chu Tiểu Vân chăm chỉ cố gắng cảm thấy rất vui mừng. Nếu anh biết ý nghĩ trong lòng cô chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết, hoá ra trong lòng học trò anh là giáo viên dạy nhạc cụ miễn phí hả????
May mà thầy Phương đơn thuần nhiệt tình không nghĩ tâm lý Chu Tiểu Vân đã thành thục, anh chìm đắm trong cảm giác danh sư xuất cao đồ, trò giỏi hơn thầy vui sướng tít cả mắt, càng dạy càng hăng say .
Chu Tiểu Vân cảm giác rất kỳ lạ, ngày đó thấy thầy vẫn vui vẻ lắm cơ mà, sao giờ bạn gái vừa đi đã biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ, cô ấy nói gì với thầy sao?
Cô chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Kiếp trước, năm cô tám tuổi học lớp một, đúng lúc thầy chuyển vào thị trấn? Tính lại không phải là năm nay sao? Chẳng lẽ vì bạn gái nên thầy quyết định chuyển đi?
Nếu vậy, chẳng phải sau khi nghỉ hè không được gặp thầy nữa?
Chu Tiểu Vân hoảng hốt, sau khi tan lớp trực tiếp đến thẳng phòng làm việc tìm Phương Văn Siêu. Các giáo viên khác đều đang ở lớp chưa về, chỉ có một mình Phương Văn Siêu.
Chỉ thấy thầy đang cầm bút ngẩn người, giáo án trước mặt trắng tinh, chưa viết được chữ nào.
Chu Tiểu Vân đứng trước mặt thầy một lúc lâu không thấy tầm mắt thầy nhìn đến người mình, cô gọi nhỏ: “Thầy Phương!”
Phương Văn Siêu giật mình tỉnh lại: “A, Chu Tiểu Vân là em à. Em đến mang bài tập về sao? Thầy vẫn chưa chấm xong?”
Một đống vở bài tập buổi sáng đặt ở đó vẫn y nguyên.
Chu Tiểu Vân cắn môi, không biết hỏi từ đâu. Nếu hỏi, thầy Phương có phải nghĩ là mình nhiều chuyện không? Nhưng mà, không hỏi trong lòng lại không chịu được.
Lấy hết dũng khí, Chu Tiểu Vân vẫn quyết định hỏi thẳng: “Thầy Phương, em thấy mấy hôm nay thầy không vui. Em rất lo cho thầy. Em biết em chỉ là học sinh, không nên xen vào việc riêng của người khác, nhưng nhìn thầy ngày nào cũng có tâm sự, em rất lo lắng. Em còn nhỏ không thể giúp gì cho thầy nhưng trong lòng có chuyện, suy nghĩ mãi không tốt cho cơ thể. Hay là, thầy cứ nói ra, em cam đoan không nói lung tung.”
Phương Văn Siêu bị học trò cưng chọc cười, xem ra lần này tâm trạng của mình quá thất thường, cả học sinh cũng cảm nhận được. Chu Tiểu Vân là học trò cưng tất nhiên vị trí trong lòng anh không giống người thường, lúc này nghe cô bé nói như vậy làm cho Phương Văn Siêu cảm thấy rất ấm áp, rất cảm động, không ngờ anh thực sự nói ra khúc mắc: “Thầy đang do dự về vấn đề công việc, có khả năng, kỳ sau thầy sẽ chuyển đi, chỉ là có thể thôi.”
Phương Văn Siêu thậm chí nhấn mạnh hai chữ “có thể”.
Những chuyện khác không cần nói Chu Tiểu Vân có thể đoán được, đại khái đây là đề nghị Đới Thư Kỳ đưa ra!
Chu Tiểu Vân chỉ đoán đúng một nửa, quả thực do Đới Thư Kỳ nói, nhưng yêu cầu này do cha mẹ cô đưa ra. Bản thân cô không sao cả, nhưng làm Phương Văn Siêu rất khó xử. Thực tình mà nói, ban đầu anh đến trường này không phải do tự nguyện. Bằng tài năng của anh, phân đến một trường trong thị trấn không quá đáng, nhưng lại đến trường nhỏ bé ở nông thôn này, lòng anh cũng có chút không vui. Nhưng, ba năm qua, anh đã nảy sinh cảm tình với nơi này. Hiệu trưởng Kiều khoan dung, đồng nghiệp hiền hòa, học sinh đáng yêu hoạt bát, vườn trường hơi cũ, ký túc xá đơn sơ, tất cả khiến Phương Văn Siêu lưu luyến. Lúc này, yêu cầu nhà Đới Thư Kỳ đưa ra khiến anh rơi vào tình thế khó xử.
Đi, luyến tiếc mọi thứ ở đây.
Không đi, sau này lo lắng bên nhà bạn gái. Lại nói thêm, cho dù muốn chuyển đi không phải việc dễ, phải dùng tiền và quan hệ đả thông. Phương Văn Siêu nghĩ tới đây, liền đau đầu.
Chu Tiểu Vân an ủi thầy: “Thầy Phương, thầy đừng suy nghĩ nhiều. Ta cảm thấy, thầy chuyển đi đổi môi trường mới là việc tốt, không đi cũng tốt chúng em luyến tiếc thầy. Dù sao đi hay không đi đều rất tốt!”
Thực ra những lời này trái với lương tâm của cô. Cô ước gì thầy mãi ở trường, sau khi cô tốt nghiệp hãy chuyển đi, nhưng đây là xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân, nên cô chỉ dám nghĩ thầm trong lòng không nói ra.
Đứng trên góc độ của thầy, nên chuyển đến trường trong thị trấn, tiền đồ rộng lớn hơn.
Phương Văn Siêu nghe Chu Tiểu Vân nói như thế tâm tình u ám bỗng chốc tươi sáng, không ngờ mình là một người đàn ông mà còn phải dựa vào ý kiến một đứa bé để ngộ ra.
Đúng rồi, có thể chuyển đi rất tốt, không đi cũng không có gì đáng ngại. Thư Kỳ không phải đã nói rồi sao? Đó là ý kiến của cha mẹ, cô ấy không sao cả. Như vậy, dù mình ở lại đây, cô ấy không buồn bã, không tức giận, không ngó lơ mình thì mình có gì phải phiền não chứ?
Nghĩ thông suốt, trên mặt Phương Văn Siêu một lần nữa hiện lên nụ cười ấm áp như gió xuân.
Anh cười nói: “Cám ơn em, Chu Tiểu Vân. Em an ủi thầy rất nhiều!”
Chu Tiểu Vân thấy Phương Văn Siêu tâm tình tốt cũng vui vẻ tạm biệt. Có lẽ sau khi nghỉ hè không được nhìn thấy thầy nữa rồi. Hai năm qua thầy rất tốt với cô, có thể nói cả đời này không quên được. Đó đã là quãng thời gian hạnh phúc cô trộm được, nên nhớ, kiếp trước, giáo viên của cô vẫn là cô Hoàng khó tính cổ hủ ở sát vách kia kìa.
Đã không tránh được chia ly thì đừng nghĩ đến nó nữa, nên chúc phúc cho thầy!
Chu Tiểu Vân cũng nghĩ thông, so với buồn bã, ỉu xìa, còn không bằng thừa dịp một tháng này học thêm chút tài năng của thầy! Vì thế, sau khi tan học cô rất chịu khó chạy đến kí túc xá của thầy, thời gian ở lại càng ngày càng dài, thậm chí được học sơ sơ về đàn ác-cooc-đê-ông.
Cô rất muốn, tận dụng thầy giáo cẩn thận và quan trọng nhất là miễn phí này dạy mình luyện đàn. Sau này cô sẽ phải tự mình đi mua, đồng thời đọc nhạc phổ tự học, không bằng nhân lúc thầy đang ở đây học hỏi nhiều hơn?
Phương Văn Siêu vì Chu Tiểu Vân chăm chỉ cố gắng cảm thấy rất vui mừng. Nếu anh biết ý nghĩ trong lòng cô chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết, hoá ra trong lòng học trò anh là giáo viên dạy nhạc cụ miễn phí hả????
May mà thầy Phương đơn thuần nhiệt tình không nghĩ tâm lý Chu Tiểu Vân đã thành thục, anh chìm đắm trong cảm giác danh sư xuất cao đồ, trò giỏi hơn thầy vui sướng tít cả mắt, càng dạy càng hăng say .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.