Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 217: Tương lai ở trong tay mình (2)
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Chu Tiểu Vân đương nhiên cũng đã nghe tin của người bạn ngày xưa. Cô rất buồn tại sao Tôn Thành Võ lại muốn Tôn Mẫn đi làm thuê nhỉ? Mới mười sáu tuổi, đi xin làm công ai người ta nhận chứ!
Ngô Mai suy đoán: “Có phải ba bạn ấy không đồng ý cho bạn ấy thi cấp ba không?”
“Sai!” Vương Tinh Tinh tuyên bố đáp án chính xác, “Là mẹ bạn ấy không đồng ý, nghe nói không muốn Tôn Mẫn tốn tiền đi học, ra ngoài kiếm tiền để xây nhà lầu!”
Chu Tiểu Vân thở dài một hơi: “Chuyện muốn xây nhà lầu có thể hiểu, nhưng cũng không thể bắt Tôn Mẫn nghỉ học chứ!”
Đúng là thói xấu của nông dân, tại sao không bắt anh Tôn Mẫn bỏ học đi làm thuê! Ghét nhất là thấy chuyện kiểu này, chẳng lẽ con gái thì không cần đi học chắc? Chẳng lẽ con gái thì bị xem nhẹ, thì phải hi sinh sao?
Chẳng lẽ con gái thì không quan trọng bằng con trai sao? Mặc dù Tôn Mẫn học xong cấp ba không chắc sẽ thi được đại học, nhưng bất kể thế nào vẫn có cơ hội, con gái học nhiều mấy năm chẳng phải là chuyện gì xấu!
Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân nghĩ tới kiếp trước của mình. Chẳng phải vì người nhà xem nhẹ nên tốt nghiệp cấp hai xong đã nghỉ học! Thử nghĩ xem, một đứa con gái mới mười mấy tuổi đã sớm va chạm xã hội thì có gì tốt?
Làm thuê kiếm tiền, sau đó yêu đương kết hôn sinh con sớm có gia đình, trên cơ bản chính là như vậy. Dù sao ở trường học còn có chút hạn chế, nhưng đã ra xã hội thì sẽ là như vậy. Thanh niên còn không phải như đám ruồi bọ dán mắt vào. Có cô gái hoài xuân* nào có thể chống cự lại đây? (Hoài xuân*: đang trong thời kì mơ mộng, tơ tưởng yêu đương)
Chà, nghĩ thật xa.
Có điều, Chu Tiểu Vân vẫn tỏ ra cực kì không đồng ý với chuyện như vậy, Ngô Mai cũng phát biểu ý kiến của mình, cách nghĩ cũng không khác Chu Tiểu Vân lắm.
Cuối cùng Vương Tinh Tinh cũng ăn xong miếng dưa hấu trong tay, vứt vỏ vào trong chậu rồi đề nghị: “Hôm nào rảnh rỗi chúng mình tới nhà Tôn Mẫn tìm bạn ấy tâm sự đi.”
Ngô Mai không thân với Tôn Mẫn lắm, từ chối cho ý kiến. Chu Tiểu Vân gật gật đầu đồng ý. Nhắc tới cũng khéo, vừa mới định đi tìm Tôn Mẫn, lúc đi mua xì dầu thì gặp bạn ấy trên đường. Nhìn vẻ mặt Tôn Mẫn buồn bã Chu Tiểu Vân có chút không đành lòng, gọi Tôn Mẫn một tiếng.
Tôn Mẫn tình cờ gặp Chu Tiểu Vân thì rất bất ngờ, trò chuyện với Chu Tiểu Vân một lúc biết tin cô sắp sửa học ở trường cấp ba Anh Minh thì thật lòng chúc mừng bạn. Lại nghĩ đến bản thân mình, lập tức sắc mặt Tôn Mẫn đượm buồn.
Chu Tiểu Vân sợ Tôn Mẫn buồn, không dám nói chuyện mình thi được bao nhiêu điểm, khuyên Tôn Mẫn kiên trì học cấp ba.
Tôn Mẫn thở dài: “Tớ cũng muốn, nhưng mẹ tớ sống chết không đồng ý. Bà nhờ dì Hai tớ tìm giúp xưởng may quần áo xin cho tớ học việc sau đó học hỏi rồi trở thành thợ may chính thức.”
Chu Tiểu Vân rầu rĩ một lúc, thật giống với kiếp trước của mình! Không phải cô cũng làm ở xưởng may quần áo sao? Sau đó mới chuyển đến xưởng đồ chơi. “Tôn Mẫn, ba của cậu nghĩ thế nào?”
Tôn Mẫn than thở: “Thật ra ba tớ không phản đối, nhưng nhà tớ đều do mẹ tớ quyết định. Mẹ tớ nói, nếu như tớ thi đậu cấp ba trọng điểm giống cậu và Vương Tinh Tinh thì sẽ cho tớ đi học. Mà tớ lại thi không tốt, thiếu gần mười điểm so với điểm chuẩn, chỉ có thể nói số tớ không tốt!”
Chuyện nhà người khác Chu Tiểu Vân không tiện nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Mẫn gượng cười tạm biệt mình. Cô đi đến nhà Chu Thiến Thiến mua một túi xì dầu, sau khi trở về ngồi trong sân ngẩn người.
Nhị Nha cười hì hì chạy tới: “Chị, chị ngẩn ngơ ở đây làm gì vậy?” Thật là. Gọi mấy lần cũng không đáp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Chu Tiểu Vân xúc động khuyên: “Nhị Nha, sau này em nhất định phải học tập thật tốt, thi đỗ đại học, ra trường tìm một công việc tốt, gia đình mình như vậy chỉ có chính mình thật cố gắng mới có tương lai.”
Cha mẹ chỉ là dân quê bình thường, buôn bán kiếm tiền có chút dư dả nhưng cũng không tính là giàu có sung túc, nhiều lắm thì có thể chu cấp cho bốn anh em đến trường, có cuộc sống thường thường bậc trung.
Đấy còn là chưa nói tới sắp đặt chuyện tương lai cho con cái như thế nào.
Chu Tiểu Vân thật lòng hi vọng mấy anh em sẽ có cuộc sống tốt, ít nhất là có sự thay đổi so với kiếp trước. Đại Bảo khiến mọi người lo lắng nhất, cuối cùng cũng không đi con đường giống khi xưa, cho dù tương lai có thế nào nhưng so kiếp trước vô cùng khác biệt. Tiểu Bảo học tập chăm chỉ trưởng thành hiểu chuyện, Chu Tiểu Vân rất ít phải lo lắng cho cậu.
Mà em gái nhỏ nhất này, vô cùng yếu ớt lại sợ chịu khổ, về bản chất rất giống Đại Bảo, mình lại ở trong thị trấn cả ngày đến trường không có thời gian lo cho nó, trước đây còn có Tiểu Bảo ở nhà đôn đốc. Nhưng bây giờ Tiểu Bảo cũng lên cấp hai, ba mẹ đều bận rộn buôn bán làm sao chăm lo cho nó được?
Hiện tại khiến Chu Tiểu Vân phải bận tâm nhất chính là cô em gái Nhị Nha này!
Nhị Nha vỗ ngực cam đoan với chị gái: “Chị, sau này em nhất định giống chị học tập thật tốt, đứng thứ nhất trong lớp! Sau này thi đỗ đại học danh tiếng cho chị xem.”
Người nhỏ, khẩu khí không nhỏ.
Chu Tiểu Vân bật cười. Con bé này đúng là tiểu quỷ khiến mọi người thương yêu! Nói đến nịnh hót, vuốt mông ngựa là hạng nhất. Người trong nhà ai không cưng chiều nó?
Chu Tiểu Vân ôm Nhị Nha lên lầu, hướng dẫn Nhị Nha làm bài tập hè. Chính mình cũng vừa lúc chuẩn bị xem trước sách giáo khoa lớp mười.
Tương lai, thật ra nằm trong tay chính mình, muốn có tương lai thế nào thì phải cố gắng, trả giá giống vậy. Chu Tiểu Vân thầm nghĩ “cần cù bù thông minh” huống chi mình tuyệt không ngốc, coi như là khá thông minh.
Chỉ cần cố gắng thật nhiều còn sợ học không tốt sao? Chưa học cấp ba thì sao chứ, tất nhiên các học sinh khác cũng là lần đầu tiên học, không tin mình học kém hơn những người khác. Đọc sách thôi!
Vương Tinh Tinh không có việc gì sẽ tới tìm Chu Tiểu Vân chơi, nhìn thấy cô bạn ngày ngày ở nhà chịu khó học tập, không nói lên lời: “Chu Tiểu Vân, còn chưa vào năm học bạn đã đọc sách rồi vậy!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Tớ chỉ chuẩn bị bài trước một chút thôi, đọc trước sách giáo khoa một lần, chỗ nào xem không hiểu thì nhớ kĩ trong lòng, đến lúc đi học sẽ nghe giảng nghiêm túc hơn.”
Chà, phương pháp này không tồi. Thảo nào Chu Tiểu Vân người ta, từ nhỏ đến lớn thành tích đều tốt hơn mình nhiều! Vương Tinh Tinh không thể không khâm phục, cũng đi mượn sách giáo khoa xem cùng Chu Tiểu Vân. Hai người cười cười nói nói thật ra lại vui vẻ hơn nhiều.
Tiểu Bảo thì thôi, không cần phải nói. Chắc chắn là lấy sách giáo khoa cũ của Chu Tiểu Vân ra xem trước! Vương Tinh Tinh tỏ ra là người chị lớn: “Tiểu Bảo, chỗ nào xem không hiểu tới hỏi chị, chị sẽ giảng cho em”
Ve mặt Tiểu Bảo rất lạnh lùng: “Hãy gọi em Chu Chí Kiệt!” Nhũ danh Tiểu Bảo này ngoại trừ anh chị cha mẹ ra, những người khác cũng có thể tùy tiện gọi bậy sao? Cậu đã mười ba tuổi, là đại nam nhi rồi có được không.
Vương Tinh Tinh bị “đâm” rất ngượng ngùng. Aizz, trẻ con tuổi này đều kỳ quái khó hầu hạ. Chu Tiểu Vân cười trộm thích thú. Thật hiếm khi nhìn thấy Vương Tinh Tinh phải kinh ngạc!
Gần đây, Đại Bảo rất bận rộn, thậm chí ngay cả chủ nhật cũng không về. Chu Tiểu Vân ở nhà nhắc tới mấy lần. Tiểu Bảo đề nghị: “Chị, hay chị em mình ngồi xe đi xem anh Đại Bảo đi! Nhân tiện mang đồ ăn ngon cho anh ấy, chắc chắn là huấn luyện rất vất vả, trời nóng như vậy luyện tập chạy bộ nhiều sẽ rất mệt!”
Chu Tiểu Vân gật đầu đồng ý, bàn bạc với ba mẹ mang theo một ít đồ ăn vặt Đại Bảo thích, mang thêm một trăm nguyên sinh hoạt phí, cùng Tiểu Bảo ngồi xe đến trường cao đẳng thể thao Phượng Tường.
Nhị Nha khóc hờn nửa ngày mà anh chị cũng cho đi theo, khàn giọng ngẫm nghĩ: Bé muốn nhanh lớn lên hơn! Đi chỗ nào cũng không cho mình đi, rất quá đáng!
Ngô Mai suy đoán: “Có phải ba bạn ấy không đồng ý cho bạn ấy thi cấp ba không?”
“Sai!” Vương Tinh Tinh tuyên bố đáp án chính xác, “Là mẹ bạn ấy không đồng ý, nghe nói không muốn Tôn Mẫn tốn tiền đi học, ra ngoài kiếm tiền để xây nhà lầu!”
Chu Tiểu Vân thở dài một hơi: “Chuyện muốn xây nhà lầu có thể hiểu, nhưng cũng không thể bắt Tôn Mẫn nghỉ học chứ!”
Đúng là thói xấu của nông dân, tại sao không bắt anh Tôn Mẫn bỏ học đi làm thuê! Ghét nhất là thấy chuyện kiểu này, chẳng lẽ con gái thì không cần đi học chắc? Chẳng lẽ con gái thì bị xem nhẹ, thì phải hi sinh sao?
Chẳng lẽ con gái thì không quan trọng bằng con trai sao? Mặc dù Tôn Mẫn học xong cấp ba không chắc sẽ thi được đại học, nhưng bất kể thế nào vẫn có cơ hội, con gái học nhiều mấy năm chẳng phải là chuyện gì xấu!
Bỗng nhiên Chu Tiểu Vân nghĩ tới kiếp trước của mình. Chẳng phải vì người nhà xem nhẹ nên tốt nghiệp cấp hai xong đã nghỉ học! Thử nghĩ xem, một đứa con gái mới mười mấy tuổi đã sớm va chạm xã hội thì có gì tốt?
Làm thuê kiếm tiền, sau đó yêu đương kết hôn sinh con sớm có gia đình, trên cơ bản chính là như vậy. Dù sao ở trường học còn có chút hạn chế, nhưng đã ra xã hội thì sẽ là như vậy. Thanh niên còn không phải như đám ruồi bọ dán mắt vào. Có cô gái hoài xuân* nào có thể chống cự lại đây? (Hoài xuân*: đang trong thời kì mơ mộng, tơ tưởng yêu đương)
Chà, nghĩ thật xa.
Có điều, Chu Tiểu Vân vẫn tỏ ra cực kì không đồng ý với chuyện như vậy, Ngô Mai cũng phát biểu ý kiến của mình, cách nghĩ cũng không khác Chu Tiểu Vân lắm.
Cuối cùng Vương Tinh Tinh cũng ăn xong miếng dưa hấu trong tay, vứt vỏ vào trong chậu rồi đề nghị: “Hôm nào rảnh rỗi chúng mình tới nhà Tôn Mẫn tìm bạn ấy tâm sự đi.”
Ngô Mai không thân với Tôn Mẫn lắm, từ chối cho ý kiến. Chu Tiểu Vân gật gật đầu đồng ý. Nhắc tới cũng khéo, vừa mới định đi tìm Tôn Mẫn, lúc đi mua xì dầu thì gặp bạn ấy trên đường. Nhìn vẻ mặt Tôn Mẫn buồn bã Chu Tiểu Vân có chút không đành lòng, gọi Tôn Mẫn một tiếng.
Tôn Mẫn tình cờ gặp Chu Tiểu Vân thì rất bất ngờ, trò chuyện với Chu Tiểu Vân một lúc biết tin cô sắp sửa học ở trường cấp ba Anh Minh thì thật lòng chúc mừng bạn. Lại nghĩ đến bản thân mình, lập tức sắc mặt Tôn Mẫn đượm buồn.
Chu Tiểu Vân sợ Tôn Mẫn buồn, không dám nói chuyện mình thi được bao nhiêu điểm, khuyên Tôn Mẫn kiên trì học cấp ba.
Tôn Mẫn thở dài: “Tớ cũng muốn, nhưng mẹ tớ sống chết không đồng ý. Bà nhờ dì Hai tớ tìm giúp xưởng may quần áo xin cho tớ học việc sau đó học hỏi rồi trở thành thợ may chính thức.”
Chu Tiểu Vân rầu rĩ một lúc, thật giống với kiếp trước của mình! Không phải cô cũng làm ở xưởng may quần áo sao? Sau đó mới chuyển đến xưởng đồ chơi. “Tôn Mẫn, ba của cậu nghĩ thế nào?”
Tôn Mẫn than thở: “Thật ra ba tớ không phản đối, nhưng nhà tớ đều do mẹ tớ quyết định. Mẹ tớ nói, nếu như tớ thi đậu cấp ba trọng điểm giống cậu và Vương Tinh Tinh thì sẽ cho tớ đi học. Mà tớ lại thi không tốt, thiếu gần mười điểm so với điểm chuẩn, chỉ có thể nói số tớ không tốt!”
Chuyện nhà người khác Chu Tiểu Vân không tiện nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tôn Mẫn gượng cười tạm biệt mình. Cô đi đến nhà Chu Thiến Thiến mua một túi xì dầu, sau khi trở về ngồi trong sân ngẩn người.
Nhị Nha cười hì hì chạy tới: “Chị, chị ngẩn ngơ ở đây làm gì vậy?” Thật là. Gọi mấy lần cũng không đáp lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Chu Tiểu Vân xúc động khuyên: “Nhị Nha, sau này em nhất định phải học tập thật tốt, thi đỗ đại học, ra trường tìm một công việc tốt, gia đình mình như vậy chỉ có chính mình thật cố gắng mới có tương lai.”
Cha mẹ chỉ là dân quê bình thường, buôn bán kiếm tiền có chút dư dả nhưng cũng không tính là giàu có sung túc, nhiều lắm thì có thể chu cấp cho bốn anh em đến trường, có cuộc sống thường thường bậc trung.
Đấy còn là chưa nói tới sắp đặt chuyện tương lai cho con cái như thế nào.
Chu Tiểu Vân thật lòng hi vọng mấy anh em sẽ có cuộc sống tốt, ít nhất là có sự thay đổi so với kiếp trước. Đại Bảo khiến mọi người lo lắng nhất, cuối cùng cũng không đi con đường giống khi xưa, cho dù tương lai có thế nào nhưng so kiếp trước vô cùng khác biệt. Tiểu Bảo học tập chăm chỉ trưởng thành hiểu chuyện, Chu Tiểu Vân rất ít phải lo lắng cho cậu.
Mà em gái nhỏ nhất này, vô cùng yếu ớt lại sợ chịu khổ, về bản chất rất giống Đại Bảo, mình lại ở trong thị trấn cả ngày đến trường không có thời gian lo cho nó, trước đây còn có Tiểu Bảo ở nhà đôn đốc. Nhưng bây giờ Tiểu Bảo cũng lên cấp hai, ba mẹ đều bận rộn buôn bán làm sao chăm lo cho nó được?
Hiện tại khiến Chu Tiểu Vân phải bận tâm nhất chính là cô em gái Nhị Nha này!
Nhị Nha vỗ ngực cam đoan với chị gái: “Chị, sau này em nhất định giống chị học tập thật tốt, đứng thứ nhất trong lớp! Sau này thi đỗ đại học danh tiếng cho chị xem.”
Người nhỏ, khẩu khí không nhỏ.
Chu Tiểu Vân bật cười. Con bé này đúng là tiểu quỷ khiến mọi người thương yêu! Nói đến nịnh hót, vuốt mông ngựa là hạng nhất. Người trong nhà ai không cưng chiều nó?
Chu Tiểu Vân ôm Nhị Nha lên lầu, hướng dẫn Nhị Nha làm bài tập hè. Chính mình cũng vừa lúc chuẩn bị xem trước sách giáo khoa lớp mười.
Tương lai, thật ra nằm trong tay chính mình, muốn có tương lai thế nào thì phải cố gắng, trả giá giống vậy. Chu Tiểu Vân thầm nghĩ “cần cù bù thông minh” huống chi mình tuyệt không ngốc, coi như là khá thông minh.
Chỉ cần cố gắng thật nhiều còn sợ học không tốt sao? Chưa học cấp ba thì sao chứ, tất nhiên các học sinh khác cũng là lần đầu tiên học, không tin mình học kém hơn những người khác. Đọc sách thôi!
Vương Tinh Tinh không có việc gì sẽ tới tìm Chu Tiểu Vân chơi, nhìn thấy cô bạn ngày ngày ở nhà chịu khó học tập, không nói lên lời: “Chu Tiểu Vân, còn chưa vào năm học bạn đã đọc sách rồi vậy!”
Chu Tiểu Vân cười nói: “Tớ chỉ chuẩn bị bài trước một chút thôi, đọc trước sách giáo khoa một lần, chỗ nào xem không hiểu thì nhớ kĩ trong lòng, đến lúc đi học sẽ nghe giảng nghiêm túc hơn.”
Chà, phương pháp này không tồi. Thảo nào Chu Tiểu Vân người ta, từ nhỏ đến lớn thành tích đều tốt hơn mình nhiều! Vương Tinh Tinh không thể không khâm phục, cũng đi mượn sách giáo khoa xem cùng Chu Tiểu Vân. Hai người cười cười nói nói thật ra lại vui vẻ hơn nhiều.
Tiểu Bảo thì thôi, không cần phải nói. Chắc chắn là lấy sách giáo khoa cũ của Chu Tiểu Vân ra xem trước! Vương Tinh Tinh tỏ ra là người chị lớn: “Tiểu Bảo, chỗ nào xem không hiểu tới hỏi chị, chị sẽ giảng cho em”
Ve mặt Tiểu Bảo rất lạnh lùng: “Hãy gọi em Chu Chí Kiệt!” Nhũ danh Tiểu Bảo này ngoại trừ anh chị cha mẹ ra, những người khác cũng có thể tùy tiện gọi bậy sao? Cậu đã mười ba tuổi, là đại nam nhi rồi có được không.
Vương Tinh Tinh bị “đâm” rất ngượng ngùng. Aizz, trẻ con tuổi này đều kỳ quái khó hầu hạ. Chu Tiểu Vân cười trộm thích thú. Thật hiếm khi nhìn thấy Vương Tinh Tinh phải kinh ngạc!
Gần đây, Đại Bảo rất bận rộn, thậm chí ngay cả chủ nhật cũng không về. Chu Tiểu Vân ở nhà nhắc tới mấy lần. Tiểu Bảo đề nghị: “Chị, hay chị em mình ngồi xe đi xem anh Đại Bảo đi! Nhân tiện mang đồ ăn ngon cho anh ấy, chắc chắn là huấn luyện rất vất vả, trời nóng như vậy luyện tập chạy bộ nhiều sẽ rất mệt!”
Chu Tiểu Vân gật đầu đồng ý, bàn bạc với ba mẹ mang theo một ít đồ ăn vặt Đại Bảo thích, mang thêm một trăm nguyên sinh hoạt phí, cùng Tiểu Bảo ngồi xe đến trường cao đẳng thể thao Phượng Tường.
Nhị Nha khóc hờn nửa ngày mà anh chị cũng cho đi theo, khàn giọng ngẫm nghĩ: Bé muốn nhanh lớn lên hơn! Đi chỗ nào cũng không cho mình đi, rất quá đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.