Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 195: Vô tình nhớ ra
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Không ngoài dự liệu, đầu tiên Nghê Lượng khen Chu Tiểu Vân một hồi, ngay sau đó lại nhắc nhở Chu Tiểu Vân ngàn vạn lần không nên bởi vậy mà ảnh hưởng đến học tập vân vân. Cô luôn miệng cam đoan sau đó vui vẻ ra khỏi văn phòng trở về lớp.
Dựa theo tình huống trước mắt có lẽ thầy Nghê tuyệt đối sẽ không tuyên dương chuyện này trước cả lớp. Dù sao vẫn sợ sẽ làm ảnh hưởng tới việc học của học sinh, nếu phân tán sự chú ý khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến học tập một chút.
Về phần Chu Tiểu Vân, thứ nhất thái độ học tập nghiêm túc chăm chỉ, có ấn tượng rất tốt với giáo viên, thứ hai gần đây thành tích vẫn trong top đầu, hai tháng gần nhất cũng không xuống dốc, vì thế Nghê Lượng khoan dung bỏ qua không đề cập đến chuyện này nữa.
Chỉ là sau này lúc nào có thư, khi Nghê Lượng đưa cho Chu Tiểu Vân mặt luôn luôn mỉm cười làm cho cả lớp cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Thật ra trên cương vị giáo viên mà nói, Nghê Lượng rất thưởng thức Chu Tiểu Vân. Vừa thông minh cố gắng lại kiên định, có mục tiêu lý tưởng của riêng mình. Cho dù dành thời gian sau khi học xong viết bản thảo cũng không ảnh hưởng tới kết quả học tập. Chẳng qua, học sinh khác trong lớp của mình cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.
Vì thế, ở lớp Nghê Lượng không nhắc tới chuyện Chu Tiểu Vân gửi bản thảo trước mặt học sinh khác. Nghĩ thầm có một nhân tài như Chu Tiểu Vân là đủ rồi.
Lưu Lộ quả thực vô cùng tò mò, cả ngày quấn quít lấy Chu Tiểu Vân hỏi rốt cuộc ngày đó Nghê Lượng gọi cô lên văn phòng nói chuyện gì. Chu Tiểu Vân chỉ cười không đáp, khiến lòng hiếu kỳ của Lưu Lộ càng lớn.
Lý Thiên Vũ không dám đứng gần chẳng qua cái tai lại vểnh lên rất cao, muốn nghe một chút hai người đang nói cái gì.
Có điều, Chu Tiểu Vân nhất định không nói gì. Nhìn vẻ mặt Lưu Lộ bất mãn thì biết cô bé lại ủ rũ quay về!
Lưu Lộ nghiến răng uy hiếp: “Chu Tiểu Vân, rốt cuộc cậu có nói hay không, nếu không nói chắc chắn tớ sẽ tuyệt giao với cậu!” Thật là, khơi ra lòng hiếu kì của người ta bây giờ lại không nói cho người ta biết, rất quá đáng!
Rốt cuộc Chu Tiểu Vân phải giơ tay đầu hàng: “Được rồi, hôm nay lúc tan học sẽ nói cho cậu biết. Trong lớp nhiều người như vậy tớ làm sao nói được!” Lúc này Lưu Lộ mới vừa ý.
Chu Tiểu Vân cảm thán: Haiz, có bạn thân dễ lắm sao? Cũng không biết như thế nào, bạn ấy luôn thích làm rõ mọi chuyện. Không nói chính là không coi bạn ấy là bạn thân, đây là lí luận, logic của ai chứ?
Kiếp trước cô có rất ít bạn bởi vì cô không thích nói chuyện, tính cách không thú vị! Giống hũ nút, muốn gì cũng không nói cho người khác biết, dần dần các bạn nữ xung quanh chơi thành nhóm gạt bỏ cô ra ngoài.
Vì thế, kiếp này Chu Tiểu Vân rất quý trọng những người bạn tốt mình có. Cô biết rõ mùi vị cô độc khó chịu nhường nào.
Tan học Lưu Lộ gọi Lý Thiên Vũ đi cùng, Chu Tiểu Vân liếc một cái, Lý Thiên Vũ tự động lui về phía sau mấy mét để hai cô bé yên lặng nói chuyện.
Chợt nghe Lưu Lộ không ngừng nói “A”, “Thật không”, “Cậu thật lợi hại”, biểu tình tràn ngập kinh ngạc lẫn hâm mộ. Khiến cho Lý Thiên Vũ không nghe được hai người nói gì càng ngứa ngáy khó nhịn. Chu Tiểu Vân thì cậu không dám tới hỏi, có điều Lưu Lộ dễ đối phó hơn. Chút nữa mời con bé uống sữa chua chẳng lẽ còn không hỏi được?
Hôm nay Đại Bảo ra cửa sớm, đến dưới lầu đúng lúc gặp ba người Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ. Lưu Lộ đang la hét bắt Chu Tiểu Vân mời mình ăn gì đó.
Chu Tiểu Vân nhớ ra trong nhà cũng không có gì để ăn, dứt khoát mời mấy người tới quán cơm nhỏ ăn cơm tối luôn! Từ lúc Đại Bảo nhìn thấy Lưu Lộ thì bắt đầu cười ngây ngô, Chu Tiểu Vân giục mấy lần cậu mới biết em gái nhờ mình mang túi sách lên lầu.
Mặc dù phố Thượng Hải không rộng, nhưng cũng đông đúc. Có không ít học sinh tới đây dùng cơm, vì vậy mọc lên khá nhiều quán cơm nhỏ xinh đẹp giá cả lại không quá cao.
Chu Tiểu Vân dẫn mấy người tới một quán cơm rang, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng buôn bán khá tốt. Chủ yếu do tay nghề của chủ quán không tồi, cơm rang trứng, cơm rang rau xanh, cơm rang thịt bò, các món cơm rang đều ăn rất ngon, giá lại không đắt.
Đầu tiên Chu Tiểu Vân gọi cho mình một đĩa cơm rang rau xanh rồi gọi cho Đại Bảo một đĩa cơm rang thịt bò, Lưu Lộ giơ tay nói muốn một suất cơm rang trứng. Quay đầu lại tìm, hả? Vừa mới chớp mắt, Lý Thiên Vũ đã chạy đi đâu rồi.
Mặc kệ, gọi một suất cơm rang Dương Châu cho Lý Thiên Vũ đi! Nhớ lại đây chính là món mà trước kia cậu ta thích ăn nhất.
Chu Tiểu Vân một bên trả tiền một bên khinh bỉ chính mình, lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ Lý Thiên Vũ thích ăn cái gì, thật là đồ ngu.
Ngồi chờ cơm rang mang lên, chốc lát sau Lý Thiên Vũ chạy tới tay cầm bốn chai nước ngọt.
Lý Thiên Vũ đưa cho Đại Bảo một chai Côca, Lưu Lộ một chai Sprite, chính mình uống nước chanh. Cuối cùng đưa một chai nước dừa tới trước mặt Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, cô vẫn luôn thích vị ngọt ngào của nước dừa nhưng thật ra rất ít uống, điều này ngay cả Đại Bảo cũng không biết. Tại sao Lý Thiên Vũ lại biết…
Lý Thiên Vũ lo lắng hỏi: “Tớ cũng không biết cậu thích uống gì, thuận tay lấy cái này cho cậu. Có phải cậu không thích hay không?” Nhìn nét mặt Chu Tiểu Vân kì lạ, chẳng lẽ không thích uống?
Chu Tiểu Vân trấn định lại, lắc lắc đầu nói: “Tớ uống cái gì cũng được, cái này là được rồi.”
Nói xong, mở nắp bình chậm rãi uống một ngụm, nước dừa màu trắng ngà mát lạnh ngọt ngào, uống vào miệng không rõ là vị gì.
Chu Tiểu Vân chợt nhớ tới thời gian yêu Lý Thiên Vũ thường thích đi công viên, khi đó anh ấy một chai nước cam, mình một chai nước dừa có thể uống cả buổi sáng, hai người ngốc nghếch ngồi một chỗ không biết lấy ở đâu ra chuyện mà nói nhiều như vậy.
Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng khổ sở trong miệng cũng đắng chát.
Lý Thiên Vũ thấy đĩa của mình là cơm rang Dương Châu vui vẻ kêu lên: “Đây là loại cơm rang tớ thích ăn nhất!” Nói xong ăn liên tục mấy miếng.
Đến khi Lưu Lộ nói cho cậu biết cơm này là Chu Tiểu Vân gọi cho cậu, Lý Thiên Vũ ăn càng vui vẻ, cảm thấy cơm rang đặc biệt ngon!
Chu Tiểu Vân im lặng khác thường không khiến Đại Bảo và Lưu Lộ chú ý đến, bởi vì hai người đang bận nói chuyện phiếm!
Nước miếng Đại Bảo bắn tứ tung, kể chuyện ở trường cậu chơi đá bóng với bạn cùng lớp, Lưu Lộ nghe Đại Bảo ba hoa chích chòe cười khanh khách không ngừng. Đại Bảo thấy Lưu Lộ lắng nghe lời mình nói, dáng vẻ thật sự đáng yêu lại càng nói hăng say. Nghĩ thầm nếu có thể thường xuyên nhìn thấy Lưu Lộ đáng yêu như vậy thì tốt!
Ấn tượng của Lưu Lộ với Đại Bảo coi như không tồi, có điều cô cũng không biết Đại Bảo thích mình. Nếu biết có lẽ sẽ không nói cười vui vẻ với Đại Bảo như vậy, đã sớm lánh xa rồi.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân vẫn cúi đầu ăn cơm không lên tiếng, lấy làm lạ hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu sao thế? Đến giờ vẫn không thấy cậu nói gì, có chỗ nào không thoải mái phải không?”
Chu Tiểu Vân miễn cưỡng cười cười: “Không có gì.”
Lý Thiên Vũ, anh mà cũng có lúc cẩn thận như vậy sao?
Lần thứ hai Chu Tiểu Vân rơi vào hồi ức, lần thứ hai hoảng hốt.
Lý Thiên Vũ là kiểu đàn ông luôn cẩu thả qua quýt, nhiều lúc cô tức giận nhưng anh ta cũng không phát hiện ra. Lúc hết tức nói cho anh ta biết, anh ta lại nói kiểu “Sao anh lại không nhìn ra được là em đang tức giận nhỉ”.
Vì cái này mà Chu Tiểu Vân ngầm nảy sinh không biết bao nhiêu hờn dỗi.
Có người con gái nào lại không muốn có một người đàn ông ôn nhu, quan tâm chăm sóc, luôn đi sau mình hỏi han ân cần, quan tâm đến mình?
Đáng tiếc, Lý Thiên Vũ không phải người đàn ông như vậy.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, chẳng lẽ kiếp này Lý Thiên Vũ sẽ thay đổi, có tính cách hiền lành ư? Đó cũng không phải là chuyện xấu.
Dựa theo tình huống trước mắt có lẽ thầy Nghê tuyệt đối sẽ không tuyên dương chuyện này trước cả lớp. Dù sao vẫn sợ sẽ làm ảnh hưởng tới việc học của học sinh, nếu phân tán sự chú ý khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến học tập một chút.
Về phần Chu Tiểu Vân, thứ nhất thái độ học tập nghiêm túc chăm chỉ, có ấn tượng rất tốt với giáo viên, thứ hai gần đây thành tích vẫn trong top đầu, hai tháng gần nhất cũng không xuống dốc, vì thế Nghê Lượng khoan dung bỏ qua không đề cập đến chuyện này nữa.
Chỉ là sau này lúc nào có thư, khi Nghê Lượng đưa cho Chu Tiểu Vân mặt luôn luôn mỉm cười làm cho cả lớp cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Thật ra trên cương vị giáo viên mà nói, Nghê Lượng rất thưởng thức Chu Tiểu Vân. Vừa thông minh cố gắng lại kiên định, có mục tiêu lý tưởng của riêng mình. Cho dù dành thời gian sau khi học xong viết bản thảo cũng không ảnh hưởng tới kết quả học tập. Chẳng qua, học sinh khác trong lớp của mình cũng chưa chắc có thể làm được như vậy.
Vì thế, ở lớp Nghê Lượng không nhắc tới chuyện Chu Tiểu Vân gửi bản thảo trước mặt học sinh khác. Nghĩ thầm có một nhân tài như Chu Tiểu Vân là đủ rồi.
Lưu Lộ quả thực vô cùng tò mò, cả ngày quấn quít lấy Chu Tiểu Vân hỏi rốt cuộc ngày đó Nghê Lượng gọi cô lên văn phòng nói chuyện gì. Chu Tiểu Vân chỉ cười không đáp, khiến lòng hiếu kỳ của Lưu Lộ càng lớn.
Lý Thiên Vũ không dám đứng gần chẳng qua cái tai lại vểnh lên rất cao, muốn nghe một chút hai người đang nói cái gì.
Có điều, Chu Tiểu Vân nhất định không nói gì. Nhìn vẻ mặt Lưu Lộ bất mãn thì biết cô bé lại ủ rũ quay về!
Lưu Lộ nghiến răng uy hiếp: “Chu Tiểu Vân, rốt cuộc cậu có nói hay không, nếu không nói chắc chắn tớ sẽ tuyệt giao với cậu!” Thật là, khơi ra lòng hiếu kì của người ta bây giờ lại không nói cho người ta biết, rất quá đáng!
Rốt cuộc Chu Tiểu Vân phải giơ tay đầu hàng: “Được rồi, hôm nay lúc tan học sẽ nói cho cậu biết. Trong lớp nhiều người như vậy tớ làm sao nói được!” Lúc này Lưu Lộ mới vừa ý.
Chu Tiểu Vân cảm thán: Haiz, có bạn thân dễ lắm sao? Cũng không biết như thế nào, bạn ấy luôn thích làm rõ mọi chuyện. Không nói chính là không coi bạn ấy là bạn thân, đây là lí luận, logic của ai chứ?
Kiếp trước cô có rất ít bạn bởi vì cô không thích nói chuyện, tính cách không thú vị! Giống hũ nút, muốn gì cũng không nói cho người khác biết, dần dần các bạn nữ xung quanh chơi thành nhóm gạt bỏ cô ra ngoài.
Vì thế, kiếp này Chu Tiểu Vân rất quý trọng những người bạn tốt mình có. Cô biết rõ mùi vị cô độc khó chịu nhường nào.
Tan học Lưu Lộ gọi Lý Thiên Vũ đi cùng, Chu Tiểu Vân liếc một cái, Lý Thiên Vũ tự động lui về phía sau mấy mét để hai cô bé yên lặng nói chuyện.
Chợt nghe Lưu Lộ không ngừng nói “A”, “Thật không”, “Cậu thật lợi hại”, biểu tình tràn ngập kinh ngạc lẫn hâm mộ. Khiến cho Lý Thiên Vũ không nghe được hai người nói gì càng ngứa ngáy khó nhịn. Chu Tiểu Vân thì cậu không dám tới hỏi, có điều Lưu Lộ dễ đối phó hơn. Chút nữa mời con bé uống sữa chua chẳng lẽ còn không hỏi được?
Hôm nay Đại Bảo ra cửa sớm, đến dưới lầu đúng lúc gặp ba người Chu Tiểu Vân, Lưu Lộ và Lý Thiên Vũ. Lưu Lộ đang la hét bắt Chu Tiểu Vân mời mình ăn gì đó.
Chu Tiểu Vân nhớ ra trong nhà cũng không có gì để ăn, dứt khoát mời mấy người tới quán cơm nhỏ ăn cơm tối luôn! Từ lúc Đại Bảo nhìn thấy Lưu Lộ thì bắt đầu cười ngây ngô, Chu Tiểu Vân giục mấy lần cậu mới biết em gái nhờ mình mang túi sách lên lầu.
Mặc dù phố Thượng Hải không rộng, nhưng cũng đông đúc. Có không ít học sinh tới đây dùng cơm, vì vậy mọc lên khá nhiều quán cơm nhỏ xinh đẹp giá cả lại không quá cao.
Chu Tiểu Vân dẫn mấy người tới một quán cơm rang, mặt tiền cửa hàng không lớn nhưng buôn bán khá tốt. Chủ yếu do tay nghề của chủ quán không tồi, cơm rang trứng, cơm rang rau xanh, cơm rang thịt bò, các món cơm rang đều ăn rất ngon, giá lại không đắt.
Đầu tiên Chu Tiểu Vân gọi cho mình một đĩa cơm rang rau xanh rồi gọi cho Đại Bảo một đĩa cơm rang thịt bò, Lưu Lộ giơ tay nói muốn một suất cơm rang trứng. Quay đầu lại tìm, hả? Vừa mới chớp mắt, Lý Thiên Vũ đã chạy đi đâu rồi.
Mặc kệ, gọi một suất cơm rang Dương Châu cho Lý Thiên Vũ đi! Nhớ lại đây chính là món mà trước kia cậu ta thích ăn nhất.
Chu Tiểu Vân một bên trả tiền một bên khinh bỉ chính mình, lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ Lý Thiên Vũ thích ăn cái gì, thật là đồ ngu.
Ngồi chờ cơm rang mang lên, chốc lát sau Lý Thiên Vũ chạy tới tay cầm bốn chai nước ngọt.
Lý Thiên Vũ đưa cho Đại Bảo một chai Côca, Lưu Lộ một chai Sprite, chính mình uống nước chanh. Cuối cùng đưa một chai nước dừa tới trước mặt Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, cô vẫn luôn thích vị ngọt ngào của nước dừa nhưng thật ra rất ít uống, điều này ngay cả Đại Bảo cũng không biết. Tại sao Lý Thiên Vũ lại biết…
Lý Thiên Vũ lo lắng hỏi: “Tớ cũng không biết cậu thích uống gì, thuận tay lấy cái này cho cậu. Có phải cậu không thích hay không?” Nhìn nét mặt Chu Tiểu Vân kì lạ, chẳng lẽ không thích uống?
Chu Tiểu Vân trấn định lại, lắc lắc đầu nói: “Tớ uống cái gì cũng được, cái này là được rồi.”
Nói xong, mở nắp bình chậm rãi uống một ngụm, nước dừa màu trắng ngà mát lạnh ngọt ngào, uống vào miệng không rõ là vị gì.
Chu Tiểu Vân chợt nhớ tới thời gian yêu Lý Thiên Vũ thường thích đi công viên, khi đó anh ấy một chai nước cam, mình một chai nước dừa có thể uống cả buổi sáng, hai người ngốc nghếch ngồi một chỗ không biết lấy ở đâu ra chuyện mà nói nhiều như vậy.
Đột nhiên cô cảm thấy trong lòng khổ sở trong miệng cũng đắng chát.
Lý Thiên Vũ thấy đĩa của mình là cơm rang Dương Châu vui vẻ kêu lên: “Đây là loại cơm rang tớ thích ăn nhất!” Nói xong ăn liên tục mấy miếng.
Đến khi Lưu Lộ nói cho cậu biết cơm này là Chu Tiểu Vân gọi cho cậu, Lý Thiên Vũ ăn càng vui vẻ, cảm thấy cơm rang đặc biệt ngon!
Chu Tiểu Vân im lặng khác thường không khiến Đại Bảo và Lưu Lộ chú ý đến, bởi vì hai người đang bận nói chuyện phiếm!
Nước miếng Đại Bảo bắn tứ tung, kể chuyện ở trường cậu chơi đá bóng với bạn cùng lớp, Lưu Lộ nghe Đại Bảo ba hoa chích chòe cười khanh khách không ngừng. Đại Bảo thấy Lưu Lộ lắng nghe lời mình nói, dáng vẻ thật sự đáng yêu lại càng nói hăng say. Nghĩ thầm nếu có thể thường xuyên nhìn thấy Lưu Lộ đáng yêu như vậy thì tốt!
Ấn tượng của Lưu Lộ với Đại Bảo coi như không tồi, có điều cô cũng không biết Đại Bảo thích mình. Nếu biết có lẽ sẽ không nói cười vui vẻ với Đại Bảo như vậy, đã sớm lánh xa rồi.
Lý Thiên Vũ thấy Chu Tiểu Vân vẫn cúi đầu ăn cơm không lên tiếng, lấy làm lạ hỏi: “Chu Tiểu Vân, cậu sao thế? Đến giờ vẫn không thấy cậu nói gì, có chỗ nào không thoải mái phải không?”
Chu Tiểu Vân miễn cưỡng cười cười: “Không có gì.”
Lý Thiên Vũ, anh mà cũng có lúc cẩn thận như vậy sao?
Lần thứ hai Chu Tiểu Vân rơi vào hồi ức, lần thứ hai hoảng hốt.
Lý Thiên Vũ là kiểu đàn ông luôn cẩu thả qua quýt, nhiều lúc cô tức giận nhưng anh ta cũng không phát hiện ra. Lúc hết tức nói cho anh ta biết, anh ta lại nói kiểu “Sao anh lại không nhìn ra được là em đang tức giận nhỉ”.
Vì cái này mà Chu Tiểu Vân ngầm nảy sinh không biết bao nhiêu hờn dỗi.
Có người con gái nào lại không muốn có một người đàn ông ôn nhu, quan tâm chăm sóc, luôn đi sau mình hỏi han ân cần, quan tâm đến mình?
Đáng tiếc, Lý Thiên Vũ không phải người đàn ông như vậy.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm, chẳng lẽ kiếp này Lý Thiên Vũ sẽ thay đổi, có tính cách hiền lành ư? Đó cũng không phải là chuyện xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.