Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Chương 287: Vương Tinh Tinh và Uông Tử Kỳ
Tầm Hoa Thất Lạc Đích Ái Tình
21/07/2015
Uông Tử Kỳ hiển nhiên không ngờ Vương Tinh Tinh sẽ hét to như thế, tay bị dọa run lên, nước canh nóng sái vào tay, kêu “ai u”.
Chu Tiểu Vân vội vàng bê khay cơm trong tay Uông Tử Kỳ đặt lên bàn, sau đó hướng về phía Vương Tinh Tinh nói: “Không mau cống hiến khăn tay của cậu cho Uông Tử Kỳ lau lau tay?”
Lúc này Vương Tinh Tinh mới hoàn hồn, luống cuống tay chân lấy một gói nhỏ trong túi ra… Băng vệ sinh? Nguy rồi, cầm nhầm, khăn tay ở ngăn khác! Mặt Vương Tinh Tinh hồng rực, nhanh như bay nhét băng vệ sinh gây sự kia vào chỗ cũ. Cũng may Uông Tử Kỳ bận chiếu cố cái tay của mình, không thấy rõ Vương Tinh Tinh vừa lấy ra là vật gì, nếu không cô chỉ có nước khóc lớn.
Ngay cả thế, Vương Tinh Tinh đang khóc không ra nước mắt. Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất! Ô ô!
Đối với Vương Tinh Tinh càng làm càng sai, Chu Tiểu Vân ôm mười hai phần đồng tình, từ trong túi xách của mình lấy ra một chiếc khăn tay: “Này, cậu cầm lau tay đi.”
Uông Tử Kỳ nhìn chiếc khăn trắng tinh mềm mại trước mắt hơi thất thần, khăn tay tốt như vậy mà để mình lau tay đúng là hơi tiếc!
Nhìn gương mặt Chu Tiểu Vân mỉm cười, trái tim Uông Tử Kỳ hơi đập rộn rã. Cậu không tự chủ tiếp nhận khăn tay, lau qua nước canh trên tay, sau đó nói: “Xấu hổ quá, làm dơ khăn tay của cậu, đợi tớ giặt sạch sau này trả lại cậu nhé.”
Chu Tiểu Vân đang tiếc cái khăn tay mình thích nhất, ngoài miệng đương nhiên vẫn khách sáo vài câu với Uông Tử Kỳ.
Chu Tiểu Vân là cô gái hiếm thấy thích dùng khăn tay, đại bộ phận nữ sinh thích dùng khăn giấy, cực ít người còn dùng khăn tay. Mỗi lần đi dạo phố mua quần áo giầy dép, cô luôn thích đi dạo quanh cửa hàng quà tặng nhỏ, hàng trang sức, nếu thấy chiếc khăn tay mình thích thì mua luôn. Mỗi ngày đổi một cái, trong nhà ít nhất cũng có bảy tám cái khăn.
Tuy khăn giấy dùng xong vứt luôn sẽ tiện hơn, nhưng khăn tay thắng ở điểm có thêm một phần tinh tế và yên tâm, sau khi dùng xong mỗi tối vò qua với nước rồi vắt lên mắc áo, cảm giác này rất tốt.
Uông Tử Kỳ thuận lý thành chương ngồi cùng bàn ăn cơm với Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh. Bàn ăn ở căng tin đều rất dài, một cái bàn có thể ngồi bảy tám người. Có nam sinh cùng lớp tinh mắt thấy Uông Tử Kỳ ngồi ăn cơm với Chu Tiểu Vân, cũng mặt dày ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, chiếc bàn dài đã ngồi kín người.
Đều là bạn cùng lớp, đương nhiên Chu Tiểu Vân không tiện bày sắc mặt cho ai nhìn, cười cười nói nói với mọi người. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô được đông đảo bạn học hoan nghênh và yêu thích. Có ai không thích nữ sinh dịu dàng thân thiết. Con gái đẹp nếu không phải loại hung dữ thì là lạnh như băng cũng khiến người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận. Như Chu Tiểu Vân văn tĩnh dịu dàng hoà đồng hiển nhiên rất được yêu mến.
Vương Tinh Tinh thì thôi, từ trước đến nay nổi danh mạnh mẽ khó dây vào, nhưng, hôm nay có Uông Tử Kỳ ở đây, cô hiếm khi bộc lộ một mặt thuỳ mị, làm cho nam sinh ngồi bên cạnh được mở rộng tầm mắt.
Có một nam sinh tên Mạc Bằng bình thường luôn đấu võ mồm với Vương Tinh Tinh, hôm nay nhân cơ hội này tất nhiên không quên chế giễu cô một hồi: “Tôi nói này Vương Tinh Tinh, bình thường quen nhìn bà như cọp mẹ, hôm nay bỗng nhiên bà biến thành an tĩnh đúng là làm cho người ta không quen đấy!”
Cuối cùng Vương Tinh Tinh từ trong thất thố khôi phục lại, nghe vậy lườm Mạc Bằng một cái: “Không quen thì ông đừng nhìn.” Đây coi như Vương Tinh Tinh đã nhượng bộ, đổi là ngày xưa sớm nhanh mồm nhanh miệng mắng lại, đâu ra cơ hội cho Mạc Bằng kiêu ngạo.
Mạc Bằng gật gù đắc ý nói: “Bà ngồi đối diện tôi, tôi không muốn nhìn cũng không được!”
Nhìn bình thường là bại tướng dưới miệng lưỡi của mình giờ mồm như tép nhảy, khỏi phải nói Vương Tinh Tinh tức cỡ nào. Liếc mắt nhìn Uông Tử Kỳ một cái, cô miễn cưỡng đè nén nỗi xúc động muốn “Đại Chiến” một trận với Mạc Bằng.
Hít sâu, hít sâu, đúng, chính là như vậy, mỉm cười một chút, rất tốt!
Uông Tử Kỳ không để ý đến Vương Tinh Tinh khác hẳn bình thường. Cậu chuyên tâm tán gẫu với Chu Tiểu Vân. Điều này khiến Vương Tinh Tinh thoáng hơi thất vọng.
Chu Tiểu Vân thấy Vương Tinh Tinh bị vắng vẻ vội vàng kéo cô bạn vào phe buôn chuyện. Vương Tinh Tinh thấy Uông Tử Kỳ nói chuyện với mình thì vui lắm, sớm ném lửa giận ban nãy qua một bên.
Một bữa cơm cực kỳ phấn khích a!
Điều làm cho Tinh Tinh cảm thấy vui mừng chính là, sau này hễ lúc ăn cơm ở căng tin luôn có thể “Vô tình gặp được” Uông Tử Kỳ. Hằng ngày được ngồi ăn cơm cùng với nam sinh mình thích là chuyện khiến người ta cảm thấy thoả mãn biết bao. Nếu cậu ấy có thể nhìn mình nhiều hơn, nói chuyện nhiều với mình hơn thì càng tốt… Vương Tinh Tinh không nhịn được nghĩ như vậy.
Uông Tử Kỳ luôn vô tình hoặc cố ý nói chuyện với Chu Tiểu Vân, trái lại thời gian để ý đến mình ít hơn. Điều này làm cho lòng tràn đầy mong đợi, tràn đầy ảo tưởng Vương Tinh Tinh có chút thất lạc không nói nên lời.
Uông Tử Kỳ giặt sạch khăn tay của Chu Tiểu Vân, tìm một cơ hội trả lại cho cô: “Chu Tiểu Vân, cảm ơn ngày đó ở thời khắc nguy cấp cậu cho mình mượn khăn tay dùng một lát, mình giặt sạch năm lần mới khiến khăn tay trắng tinh sạch sẽ như cũ. Nè, trả cho cậu. Cám ơn cậu.”
Chu Tiểu Vân cười nói “Không cần cảm ơn” sau đó thu hồi khăn tay của mình, nghĩ thầm khăn tay này chắc chắn cô sẽ không dùng nữa. Về nhà để lại cho Nhị Nha dùng.
Không phải cô không nhận ra Uông Tử Kỳ mấy ngày nay ân cần khác thường. Hằng ngày buổi trưa đến căng tin luôn “vô tình gặp” Uông mỗ mỗ*, độ trùng hợp quả thực làm cho người ta không khỏi không nghi ngờ.
(Mỗ: là một danh từ thay thế, đối với tên của người, sự, vật nếu nói đến mà không chỉ ngay tên thật của người, sự, vật ấy ra, thì đều nói là mỗ nhơn, mỗ sự, mỗ vật.)
Hơn nữa Uông Tử Kỳ luôn luôn ngồi cùng bàn ăn cơm, tán gẫu với mình và Vương Tinh Tinh. Tuy là bạn học một lần hai lần như vậy thì không sao nhưng cứ làm thế mãi khiến người ta sinh nghi!
Mà hình như cậu ta có hứng thú với mình hơn, luôn lấy cớ này cớ nọ nói với mình, không để ý đến có vẻ không lễ phép lắm. Phản ứng lại thì gạt Vương Tinh Tinh qua một bên. Mỗi khi như thế, nụ cười trên mặt Vương Tinh Tinh luôn có một chút miễn cưỡng không nói nên lời.
Vương Tinh Tinh mất tự nhiên, Chu Tiểu Vân đều nhìn trong mắt, cô thầm thở dài trong lòng: Ngàn vạn đừng xuất hiện lời thoại cẩu huyết như phim truyền hình, cái gì mà “Tớ thích cậu nhưng cậu lại thích bạn thân của tớ” nhé.
Chu Tiểu Vân chưa từng chờ mong loại hài kịch này nảy sinh trên người mình. Hơn nữa, cô không hề có tình cảm dư thừa với Uông Tử Kỳ, chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Nếu không phải nhìn ra Vương Tinh Tinh có ý với cậu ta, ngày đó sao cô có thể lấy ra khăn tay mình thích cho cậu ta mượn!
Đều là khăn tay gây họa!
Sau khi vào lớp, số lần Uông Tử Kỳ đến tìm Chu Tiểu Vân từ từ tăng nhanh, đương nhiên đều có lý do quang minh chính đại. Thí dụ như, mượn đồ này, hỏi vấn đề này, đều là một số lý do làm cho người ta không bới ra lỗi, không thể từ chối.
Nếu cô cố tình không để ý đến cậu ta, hình như không hợp tình hợp lý. Nếu đồng ý, số lần cậu ta đến tìm cô càng lúc càng nhiều. Mà số lần Vương Tinh Tinh ngồi sau nói chuyện với cô có vẻ ít đi hẳn.
Chu Tiểu Vân thực sự bị mớ bòng bong này làm đau đầu, nghĩ thầm vẫn là hồi bé tốt nhất, đâu có nhiều lo lắng phiền não như vậy. Người lớn lên, mấy loại phiền não này cũng theo đó mà đến. Ai!
Chu Tiểu Vân vội vàng bê khay cơm trong tay Uông Tử Kỳ đặt lên bàn, sau đó hướng về phía Vương Tinh Tinh nói: “Không mau cống hiến khăn tay của cậu cho Uông Tử Kỳ lau lau tay?”
Lúc này Vương Tinh Tinh mới hoàn hồn, luống cuống tay chân lấy một gói nhỏ trong túi ra… Băng vệ sinh? Nguy rồi, cầm nhầm, khăn tay ở ngăn khác! Mặt Vương Tinh Tinh hồng rực, nhanh như bay nhét băng vệ sinh gây sự kia vào chỗ cũ. Cũng may Uông Tử Kỳ bận chiếu cố cái tay của mình, không thấy rõ Vương Tinh Tinh vừa lấy ra là vật gì, nếu không cô chỉ có nước khóc lớn.
Ngay cả thế, Vương Tinh Tinh đang khóc không ra nước mắt. Hôm nay nhất định là ngày xui xẻo nhất! Ô ô!
Đối với Vương Tinh Tinh càng làm càng sai, Chu Tiểu Vân ôm mười hai phần đồng tình, từ trong túi xách của mình lấy ra một chiếc khăn tay: “Này, cậu cầm lau tay đi.”
Uông Tử Kỳ nhìn chiếc khăn trắng tinh mềm mại trước mắt hơi thất thần, khăn tay tốt như vậy mà để mình lau tay đúng là hơi tiếc!
Nhìn gương mặt Chu Tiểu Vân mỉm cười, trái tim Uông Tử Kỳ hơi đập rộn rã. Cậu không tự chủ tiếp nhận khăn tay, lau qua nước canh trên tay, sau đó nói: “Xấu hổ quá, làm dơ khăn tay của cậu, đợi tớ giặt sạch sau này trả lại cậu nhé.”
Chu Tiểu Vân đang tiếc cái khăn tay mình thích nhất, ngoài miệng đương nhiên vẫn khách sáo vài câu với Uông Tử Kỳ.
Chu Tiểu Vân là cô gái hiếm thấy thích dùng khăn tay, đại bộ phận nữ sinh thích dùng khăn giấy, cực ít người còn dùng khăn tay. Mỗi lần đi dạo phố mua quần áo giầy dép, cô luôn thích đi dạo quanh cửa hàng quà tặng nhỏ, hàng trang sức, nếu thấy chiếc khăn tay mình thích thì mua luôn. Mỗi ngày đổi một cái, trong nhà ít nhất cũng có bảy tám cái khăn.
Tuy khăn giấy dùng xong vứt luôn sẽ tiện hơn, nhưng khăn tay thắng ở điểm có thêm một phần tinh tế và yên tâm, sau khi dùng xong mỗi tối vò qua với nước rồi vắt lên mắc áo, cảm giác này rất tốt.
Uông Tử Kỳ thuận lý thành chương ngồi cùng bàn ăn cơm với Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh. Bàn ăn ở căng tin đều rất dài, một cái bàn có thể ngồi bảy tám người. Có nam sinh cùng lớp tinh mắt thấy Uông Tử Kỳ ngồi ăn cơm với Chu Tiểu Vân, cũng mặt dày ngồi xuống. Chỉ chốc lát sau, chiếc bàn dài đã ngồi kín người.
Đều là bạn cùng lớp, đương nhiên Chu Tiểu Vân không tiện bày sắc mặt cho ai nhìn, cười cười nói nói với mọi người. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô được đông đảo bạn học hoan nghênh và yêu thích. Có ai không thích nữ sinh dịu dàng thân thiết. Con gái đẹp nếu không phải loại hung dữ thì là lạnh như băng cũng khiến người ta cảm thấy khó có thể tiếp cận. Như Chu Tiểu Vân văn tĩnh dịu dàng hoà đồng hiển nhiên rất được yêu mến.
Vương Tinh Tinh thì thôi, từ trước đến nay nổi danh mạnh mẽ khó dây vào, nhưng, hôm nay có Uông Tử Kỳ ở đây, cô hiếm khi bộc lộ một mặt thuỳ mị, làm cho nam sinh ngồi bên cạnh được mở rộng tầm mắt.
Có một nam sinh tên Mạc Bằng bình thường luôn đấu võ mồm với Vương Tinh Tinh, hôm nay nhân cơ hội này tất nhiên không quên chế giễu cô một hồi: “Tôi nói này Vương Tinh Tinh, bình thường quen nhìn bà như cọp mẹ, hôm nay bỗng nhiên bà biến thành an tĩnh đúng là làm cho người ta không quen đấy!”
Cuối cùng Vương Tinh Tinh từ trong thất thố khôi phục lại, nghe vậy lườm Mạc Bằng một cái: “Không quen thì ông đừng nhìn.” Đây coi như Vương Tinh Tinh đã nhượng bộ, đổi là ngày xưa sớm nhanh mồm nhanh miệng mắng lại, đâu ra cơ hội cho Mạc Bằng kiêu ngạo.
Mạc Bằng gật gù đắc ý nói: “Bà ngồi đối diện tôi, tôi không muốn nhìn cũng không được!”
Nhìn bình thường là bại tướng dưới miệng lưỡi của mình giờ mồm như tép nhảy, khỏi phải nói Vương Tinh Tinh tức cỡ nào. Liếc mắt nhìn Uông Tử Kỳ một cái, cô miễn cưỡng đè nén nỗi xúc động muốn “Đại Chiến” một trận với Mạc Bằng.
Hít sâu, hít sâu, đúng, chính là như vậy, mỉm cười một chút, rất tốt!
Uông Tử Kỳ không để ý đến Vương Tinh Tinh khác hẳn bình thường. Cậu chuyên tâm tán gẫu với Chu Tiểu Vân. Điều này khiến Vương Tinh Tinh thoáng hơi thất vọng.
Chu Tiểu Vân thấy Vương Tinh Tinh bị vắng vẻ vội vàng kéo cô bạn vào phe buôn chuyện. Vương Tinh Tinh thấy Uông Tử Kỳ nói chuyện với mình thì vui lắm, sớm ném lửa giận ban nãy qua một bên.
Một bữa cơm cực kỳ phấn khích a!
Điều làm cho Tinh Tinh cảm thấy vui mừng chính là, sau này hễ lúc ăn cơm ở căng tin luôn có thể “Vô tình gặp được” Uông Tử Kỳ. Hằng ngày được ngồi ăn cơm cùng với nam sinh mình thích là chuyện khiến người ta cảm thấy thoả mãn biết bao. Nếu cậu ấy có thể nhìn mình nhiều hơn, nói chuyện nhiều với mình hơn thì càng tốt… Vương Tinh Tinh không nhịn được nghĩ như vậy.
Uông Tử Kỳ luôn vô tình hoặc cố ý nói chuyện với Chu Tiểu Vân, trái lại thời gian để ý đến mình ít hơn. Điều này làm cho lòng tràn đầy mong đợi, tràn đầy ảo tưởng Vương Tinh Tinh có chút thất lạc không nói nên lời.
Uông Tử Kỳ giặt sạch khăn tay của Chu Tiểu Vân, tìm một cơ hội trả lại cho cô: “Chu Tiểu Vân, cảm ơn ngày đó ở thời khắc nguy cấp cậu cho mình mượn khăn tay dùng một lát, mình giặt sạch năm lần mới khiến khăn tay trắng tinh sạch sẽ như cũ. Nè, trả cho cậu. Cám ơn cậu.”
Chu Tiểu Vân cười nói “Không cần cảm ơn” sau đó thu hồi khăn tay của mình, nghĩ thầm khăn tay này chắc chắn cô sẽ không dùng nữa. Về nhà để lại cho Nhị Nha dùng.
Không phải cô không nhận ra Uông Tử Kỳ mấy ngày nay ân cần khác thường. Hằng ngày buổi trưa đến căng tin luôn “vô tình gặp” Uông mỗ mỗ*, độ trùng hợp quả thực làm cho người ta không khỏi không nghi ngờ.
(Mỗ: là một danh từ thay thế, đối với tên của người, sự, vật nếu nói đến mà không chỉ ngay tên thật của người, sự, vật ấy ra, thì đều nói là mỗ nhơn, mỗ sự, mỗ vật.)
Hơn nữa Uông Tử Kỳ luôn luôn ngồi cùng bàn ăn cơm, tán gẫu với mình và Vương Tinh Tinh. Tuy là bạn học một lần hai lần như vậy thì không sao nhưng cứ làm thế mãi khiến người ta sinh nghi!
Mà hình như cậu ta có hứng thú với mình hơn, luôn lấy cớ này cớ nọ nói với mình, không để ý đến có vẻ không lễ phép lắm. Phản ứng lại thì gạt Vương Tinh Tinh qua một bên. Mỗi khi như thế, nụ cười trên mặt Vương Tinh Tinh luôn có một chút miễn cưỡng không nói nên lời.
Vương Tinh Tinh mất tự nhiên, Chu Tiểu Vân đều nhìn trong mắt, cô thầm thở dài trong lòng: Ngàn vạn đừng xuất hiện lời thoại cẩu huyết như phim truyền hình, cái gì mà “Tớ thích cậu nhưng cậu lại thích bạn thân của tớ” nhé.
Chu Tiểu Vân chưa từng chờ mong loại hài kịch này nảy sinh trên người mình. Hơn nữa, cô không hề có tình cảm dư thừa với Uông Tử Kỳ, chỉ là bạn học bình thường mà thôi. Nếu không phải nhìn ra Vương Tinh Tinh có ý với cậu ta, ngày đó sao cô có thể lấy ra khăn tay mình thích cho cậu ta mượn!
Đều là khăn tay gây họa!
Sau khi vào lớp, số lần Uông Tử Kỳ đến tìm Chu Tiểu Vân từ từ tăng nhanh, đương nhiên đều có lý do quang minh chính đại. Thí dụ như, mượn đồ này, hỏi vấn đề này, đều là một số lý do làm cho người ta không bới ra lỗi, không thể từ chối.
Nếu cô cố tình không để ý đến cậu ta, hình như không hợp tình hợp lý. Nếu đồng ý, số lần cậu ta đến tìm cô càng lúc càng nhiều. Mà số lần Vương Tinh Tinh ngồi sau nói chuyện với cô có vẻ ít đi hẳn.
Chu Tiểu Vân thực sự bị mớ bòng bong này làm đau đầu, nghĩ thầm vẫn là hồi bé tốt nhất, đâu có nhiều lo lắng phiền não như vậy. Người lớn lên, mấy loại phiền não này cũng theo đó mà đến. Ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.