Cuộc Sống Mỗi Người

Chương 4: Cảnh còn người mất

Ngôn Nhược Khinh Hồng

16/08/2022

Đáng tiếc cuộc sống bình yên ở trường không kéo dài lâu, sau kỳ nghỉ nguyên đán không bao lâu liền bắt đầu rải rác có kiểm tra, thi cử, rất nhanh liền đến kỳ nghỉ tôi từng mong đợi nhất, bất quá bây giờ là ác mộng của tôi.

Tôi lúc chín tuổi mới xem như là chính thức quen biết anh, mười một tuổi cùng anh thành hàng xóm, mười lăm tuổi phát hiện mình thích anh, thầm mến hai năm, mười bảy tuổi tỏ tình với anh thành công, mà mấy năm qua quan hệ hai nhà quan hệ càng ngày càng tốt, cho đến hiện tại chúng tôi vẫn cùng nhau mở tiệc mừng năm mới. Tết là ngày lễ lớn, dù cho người ta có bận thế nào cũng sẽ nghỉ ngơi mấy ngày Tết, anh cũng vậy, mà năm nay điểm khác biệt lớn nhất là vị trí ngồi bên tay phải của anh không phải tôi, mà là một người mà tất cả mọi người đều thích, người mà tôi phải gọi là chị dâu. Tôi gọi tiếng “anh trai” đến giờ đã hơn mười ba năm, nhưng khi đó tôi thực sự không thể mở miệng gọi người đang vui vẻ bên cạnh anh một tiếng “chị dâu”, toàn bộ người trên bàn cơm đều vui sướng, mẹ tôi, cha tôi, dì, chú, bọn họ đều vui vẻ, thậm chí ngay cả anh, tất cả mọi người tràn đầy ý cười, cười đến hạnh phúc, tất cả mọi người đều thúc giục hỏi anh khi nào kết hôn, mà trên mặt của cô ấy thậm chí nở ra từng đoá từng đoá hồng đỏ ửng, một bức tranh trai tài gái sắc rất hiển nhiên, chuyện tốt như một bức tranh đẹp.

Tôi cũng bắt đầu cười, đối tất cả mọi người cười, tôi chỉ là không nói một lời mà cười, tôi sợ vừa mở miệng thì chính tôi cũng sẽ không nhịn được nữa, tôi sợ tôi sẽ gào khóc. Ngày đó lần đầu tiên trong đời tôi uống rất nhiều rượu, lại phát hiện mình vẫn tỉnh táo như trước, tôi không biết mình tửu lượng lớn như vậy. Tất cả mọi người cười nói vui mừng như vậy, tôi cũng phải nên uống rượu, huống chi hôm nay là ngay vui mà. Thật ra tôi đoán anh biết đến tại sao tôi uống rượu, anh hẳn phải biết. Tôi một ly rồi lại một ly, chúc năm mới vui vẻ, chúc dì và chú việc vui tới cửa, chúc bọn họ răng long đầu bạc, chúc tất cả mọi người hạnh phúc mỹ mãn, chúc mình thật thê thảm.

“Được rồi được rồi, đừng uống nữa, anh của em nói em dạ dày không tốt.” Cuối cùng đoạt lấy ly của tôi lại chị dâu của tôi, thật sự là một cô gái hiền lành tốt bụng, nhanh như vậy đã có tự giác của chị dâu. Đúng vậy, dạ dày tôi không tốt, anh vẫn luôn biết, tôi ít uống rượu, bởi vì anh hàng năm đều cho tôi uống sữa chua, hàng năm đều lải nhải tôi, năm nay lại rốt cuộc không còn. Tâm lý như là bị chấn động, chất lỏng nóng bỏng không ngừng thuận theo tuyến lệ tuôn ra, nhịn cũng vô dụng. Tôi đến cùng vẫn khóc, hô lên với anh “Em luyến tiếc anh!” Tất cả mọi người giật nảy mình, kinh ngạc nhìn tôi, sau đó đều đã cho tôi là huynh đệ tình thâm, đều cười tôi lớn như vậy mà cứ như là đứa trẻ. Mà anh – người duy nhất người biết chuyện, vẫn cứ không nói một lời, sau đó anh cũng cười. Cũng tốt, ít nhất tôi không cần khổ cực mà nhịn nữa.

Về đến nhà, trở về phòng, tôi nhốt mình ở trong phòng, mẹ gọi tôi, tôi không có trả lời, sau đó bà đại khái cho là tôi uống quá nhiều rồi nên đang ngủ, nói đâu vài câu liền đi. Giao thừa, tiếng pháo nổ tung huyên náo toàn bộ thành thị, thông báo năm mới đã đến. Không có mở đèn, trong phòng đen kịt, tôi đem mình vùi vào trong chăn, không có âm thanh, chỉ là rơi lệ, tất cả những gì bên ngoài đã không còn quan hệ gì với tôi nữa. Trước đây có người hỏi tôi người yêu sau khi chia tay còn có thể làm bạn hay không, tôi trả lời chỉ cần gặp lại thì sẽ thành bạn thôi. Cái gì mà gặp lại sẽ thành bạn bè, người nói lời này nhất định yêu không sâu.

Năm ấy mười lăm tuổi, tôi vừa hi xong kỳ thi tuyển sinh chuyển cấp, chính thức chạy trốn khỏi lớp 9. Anh mang tôi đi chúc mừng, đi ca hát suốt đêm, nhưng đáng tiếc chỉ hát như hai tên quỷ rống tận hai giờ, cổ họng đều sắp bốc khói, mệt đến rối tinh rối mù, sau đó anh liền khuyến khích tôi uống bia. Lần đó uống say, tôi nằm úp sấp ở trên người anh, gối lên cánh tay của anh, nhìn người vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tôi rốt cục phát hiện tình cảm trong lòng tôi không chỉ đơn giản là sự tôn kính yêu thích đối với một người anh trai, loại cảm giác đó đã vượt qua cái giới hạn kia, nó tuy rằng mông lung nhưng lại chân thật. Khi đó mắt của tôi đại khái liền không hề rời đi bóng lưng anh.

Mà hiện tại tôi căn bản không thể làm cho mình ngừng nhìn anh. Tôi đã cho là mình chuẩn bị tâm lý rất đầy đủ rồi, tôi đã cho rằng mình đã dựng lên một tấm khiên phòng bị vô cùng tốt, nhưng mà chỉ là khi nhìn thấy anh ở trước mặt tôi, chỉ cần nhìn thấy anh, trái tim của tôi liền đau đến không chịu nổi, chỉ cần nghĩ đến anh không còn thuộc về tôi, anh không cần tôi nữa, chỉ cần cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim của tôi, dạ dày của tôi, ngũ tạng lục phủ của tôi lại đau như bị quấn thành một đống.

Tôi biết tôi chỉ có thể trốn, chỉ có thể chọn rời đi. Tôi đột nhiên rất cảm tạ kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, thời gian một tháng ít nhất so với nghỉ hè ba tháng tốt hơn nhiều. gần anh như vậy thật nguy hiểm. Tôi cảm thấy được tôi sẽ nhịn không được, tôi cảm thấy chính mình lúc nào cũng có thể xông tới chất vấn anh, cầu xin anh. Tôi sợ tôi sẽ trở thành một trò cười thấp kém.Hoàn chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Mỗi Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook