Chương 7: Trai tài gái sắc
Ngôn Nhược Khinh Hồng
16/08/2022
Học kỳ mới bắt đầu, mỗi ngày lại bắt đầu bận rộn với chương trình học, lại bắt đầu quen biết thầy cô mới, người mới. Tôi tự nói với mình mỗi ngày phải mỉm cười làm mọi chuyện. Không hút thuốc, rượu cũng không làm sao uống thêm được nữa. Tôi tựa hồ trở về cuộc sống bình thường của sinh viên. Tình cờ tham gia một ít hoạt động ở trường, làm tình nguyện viên, cuối tuần sẽ không bỏ thời gian ra vì anh nữa, thỉnh thoảng cùng bạn cùng phòng cùng đi chơi, ca hát, xem phim, thời gian trôi qua cũng rất sung sướng. Chỉ là không nghĩ tới trình ca hát của mình dễ nghe như vậy, không nghĩ tới tôi đã bỏ qua nhiều thứ như vậy. một năm rưỡi của quá khứ tôi vì một người mà vứt đi cuộc sống của mình, thật sự quá ngu. Tôi bắt đầu suy nghĩ thật kỹ.
Tôi luôn khiến mình thật bận rộn, ngay cả cuối tuần cũng đầy việc, cả chuyện nửa tháng về nhà một lần cũng quên mất. Bởi vậy, mẹ thường gọi điện thoại đến oán giận, trong lòng tôi cũng có chút hổ thẹn, nhưng tôi cũng chỉ nói chút lời an ủi.
Sau đó lại qua một quãng thời gian, mẹ điện thoại nói cho tôi biết Hàn Đạc phải đính hôn, thời gian là kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5, bảo tôi đừng quên trở về. Vào lúc ấy tôi có chút không rõ, cũng không biết trong lòng mình có tư vị gì, sau đó mẹ nói cái gì tôi cũng không làm sao nghe rõ ràng. Ngày 1 tháng 5 nghỉ học tôi cũng không có cớ gì mà không trở về, có nên có trở về hay không? Làm sao bây giờ? Hai vấn đề này vẫn cứ chen chúc trong đầu óc. Sau mấy ngày, tôi tận lực không nghĩ đến chuyện này nữa, trong lòng vẫn còn do dự chưa quyết định. Sau đó tôi quyết định trở về là bởi vì một cú điện thoại, cú điện thoại của anh.
“…” Nhìn dãy số quen thuộc tôi rất lâu mới nhận cuộc gọi, nhưng đáp lại là sự yên tĩnh hoàn toàn, trong điện thoại không có âm thanh, tôi cũng không mở miệng. Lại qua rất lâu, tôi lên tiếng đánh vỡ loại trầm mặc khiến người ta nghẹt thở kia.
“Có chuyện gì không?”
“Vũ Dương…” Không nghĩ tới hai người lựa chọn mở miệng cùng một lúc. Nếu như trước đây loại hiểu ngầm sẽ khiến tôi sẽ nở nụ cười, bây giờ chỉ còn lại lúng túng.
“Anh nói đi.” Tôi tận lực để cho mình tỏ ra bình thản, trong thanh âm vẫn không tự chủ mang theo run rẩy.
“Em... Quãng thời gian trước gọi điện thoại cho anh?” Nín nửa ngày, anh vậy mà lại hỏi vấn đề ngốc như vậy, quãng thời gian trước? Đó đã là một tháng trước, vậy mà anh còn nhớ.
“Không có gì, ngày đó gọi nhầm thôi.” Tôi chỉ muốn kết thúc đoạn đối thoại này.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, lại bắt đầu trầm mặc.
Tôi thật sự có chút giận, nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, tôi mỗi ngày đều thôi miên chính mình, mỗi ngày tự nhủ một người một mình rất tốt, tôi đã cho rằng tôi thôi miên sắp có hiệu quả, tôi đã cho rằng tôi đã thật sự buông tay, anh lại dễ dàng đến náo lọan cuộc sống này của tôi.
“Không có việc gì vậy tôi cúp.” Tôi mang theo tâm tình tức giận, lập tức muốn cúp điện thoại.
“Vũ Dương...” Anh lại gọi lại tôi, âm thanh dịu dàng nhưng lại tàn nhẫn như vậy, “Anh sắp đính hôn.”
“Tô biết.” Tôi lạnh lùng mở miệng.
“Emsẽ đến chứ? Anh hi vọng em có thể đến.”
Tôi không biết anh tại sao lại tàn nhẫn như vậy, muốn cho trái tim của tôi bị tra tấn như thế nào mới đủ.
“Anh không an tâm nếu như em không đến.” Anh còn nói.
Tôi xưa nay không phát hiện anh ích kỷ như vậy, nhu nhược như vậy, trong lòng tôi vậy mà dấy lên sự thương hại. Lại trầm mặc nửa ngày, tôi đáp ứng một tiếng rồi cúp điện thoại.
Trước ngày đính hôn một ngày, mẹ căn dặn tôi về nhà sớm chút, tôi đồng ý, chỉ có thể tốn cả buổi chiều ngồi trên xe buýt, lại không nghĩ rằng anh đến đón, chờ tôi ở cửa. Tôi không biết là nên cảm động hay là bi ai, làm nhân vật chính đính hôn, chắc chắn anh hẳn phải rất bận, mấy ngày nay lại đặc biệt nhàn rỗi, nhưng người này cố tình xuất hiện ở đây, đặc biệt tới đón tôi tham gia chuyện đại sự của anh. Làm anh trai, bạn bè, lại không phải là tình nhân.
Đi tới cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy anh đứng bên cạnh xe, tôi không nói gì, không làm gì cả, tôi nhìn cái người kia, có quá nhiều suy nghĩ. Do dự, nhưng mà vẫn là chậm rãi đi đến hướng anh. Anh cười cười, mở cửa cạnh tài xế, nhìn động tác của anh cùng ánh mắt anh, tôi đột nhiên sợ hãi. Tôi nghĩ tới một giấc mơ.
Trong mơ, trời cũng nắng như vậy, cũng là sau giữa trưa, động tác giống nhau, anh lái xe mang theo tôi, tôi ngồi ở vị trí này, cùng anh trò chuyện, rất vui vẻ. Dọc theo đường đi cười cười nói nói, đến bên một cái hồ, dưới hồ là những cơn sóng phản chiếu tia nắng lấp lánh như những viên kim cương, sau đó anh hôn tôi, tôi hạnh phúc mà đáp lại. Sau đó tỉnh mộng lại phát hiện mình đang khóc.
Nghĩ đến giấc mộng kia, bước chân sắp bước đi của tôi đột ngột chuyển hướng, tôi bỗng nhiên rất sợ vị trí kia, vừa sợ sệt thật sự xảy ra chuyện gì cũng sợ chuyện gì cũng không xảy ra. Rốt cục vẫn là mở ra cửa sau xe. Ý tốt bị cự tuyệt, ánh mắt của anh rõ ràng buồn bã, sắc mặt tối lại, bất quá vẫn lên xe, không hề nói gì, chỉ là khởi động xe. Anh lớn hơn so với tôi bốn tuổi, nhưng ở trước mặt tôi vẫn lộ ra tính tình trẻ con, thường thường buồn vui vô thường. Đây là từ lúc chia tay tới nay, tôi lần đầu tiên lên lại xe của anh, thái độ của tôi yên tĩnh khác thường, tận lực không tiết lộ ra một tia tâm tình. Anh nhìn tôi trong gương chiếu hậu vài lần lại từ đầu đến cuối không nói ra một chữ. Một đường trầm mặc, một đường dằn vặt.Hoàn chương 7.
Tôi luôn khiến mình thật bận rộn, ngay cả cuối tuần cũng đầy việc, cả chuyện nửa tháng về nhà một lần cũng quên mất. Bởi vậy, mẹ thường gọi điện thoại đến oán giận, trong lòng tôi cũng có chút hổ thẹn, nhưng tôi cũng chỉ nói chút lời an ủi.
Sau đó lại qua một quãng thời gian, mẹ điện thoại nói cho tôi biết Hàn Đạc phải đính hôn, thời gian là kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5, bảo tôi đừng quên trở về. Vào lúc ấy tôi có chút không rõ, cũng không biết trong lòng mình có tư vị gì, sau đó mẹ nói cái gì tôi cũng không làm sao nghe rõ ràng. Ngày 1 tháng 5 nghỉ học tôi cũng không có cớ gì mà không trở về, có nên có trở về hay không? Làm sao bây giờ? Hai vấn đề này vẫn cứ chen chúc trong đầu óc. Sau mấy ngày, tôi tận lực không nghĩ đến chuyện này nữa, trong lòng vẫn còn do dự chưa quyết định. Sau đó tôi quyết định trở về là bởi vì một cú điện thoại, cú điện thoại của anh.
“…” Nhìn dãy số quen thuộc tôi rất lâu mới nhận cuộc gọi, nhưng đáp lại là sự yên tĩnh hoàn toàn, trong điện thoại không có âm thanh, tôi cũng không mở miệng. Lại qua rất lâu, tôi lên tiếng đánh vỡ loại trầm mặc khiến người ta nghẹt thở kia.
“Có chuyện gì không?”
“Vũ Dương…” Không nghĩ tới hai người lựa chọn mở miệng cùng một lúc. Nếu như trước đây loại hiểu ngầm sẽ khiến tôi sẽ nở nụ cười, bây giờ chỉ còn lại lúng túng.
“Anh nói đi.” Tôi tận lực để cho mình tỏ ra bình thản, trong thanh âm vẫn không tự chủ mang theo run rẩy.
“Em... Quãng thời gian trước gọi điện thoại cho anh?” Nín nửa ngày, anh vậy mà lại hỏi vấn đề ngốc như vậy, quãng thời gian trước? Đó đã là một tháng trước, vậy mà anh còn nhớ.
“Không có gì, ngày đó gọi nhầm thôi.” Tôi chỉ muốn kết thúc đoạn đối thoại này.
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, lại bắt đầu trầm mặc.
Tôi thật sự có chút giận, nhọc nhằn khổ sở lâu như vậy, tôi mỗi ngày đều thôi miên chính mình, mỗi ngày tự nhủ một người một mình rất tốt, tôi đã cho rằng tôi thôi miên sắp có hiệu quả, tôi đã cho rằng tôi đã thật sự buông tay, anh lại dễ dàng đến náo lọan cuộc sống này của tôi.
“Không có việc gì vậy tôi cúp.” Tôi mang theo tâm tình tức giận, lập tức muốn cúp điện thoại.
“Vũ Dương...” Anh lại gọi lại tôi, âm thanh dịu dàng nhưng lại tàn nhẫn như vậy, “Anh sắp đính hôn.”
“Tô biết.” Tôi lạnh lùng mở miệng.
“Emsẽ đến chứ? Anh hi vọng em có thể đến.”
Tôi không biết anh tại sao lại tàn nhẫn như vậy, muốn cho trái tim của tôi bị tra tấn như thế nào mới đủ.
“Anh không an tâm nếu như em không đến.” Anh còn nói.
Tôi xưa nay không phát hiện anh ích kỷ như vậy, nhu nhược như vậy, trong lòng tôi vậy mà dấy lên sự thương hại. Lại trầm mặc nửa ngày, tôi đáp ứng một tiếng rồi cúp điện thoại.
Trước ngày đính hôn một ngày, mẹ căn dặn tôi về nhà sớm chút, tôi đồng ý, chỉ có thể tốn cả buổi chiều ngồi trên xe buýt, lại không nghĩ rằng anh đến đón, chờ tôi ở cửa. Tôi không biết là nên cảm động hay là bi ai, làm nhân vật chính đính hôn, chắc chắn anh hẳn phải rất bận, mấy ngày nay lại đặc biệt nhàn rỗi, nhưng người này cố tình xuất hiện ở đây, đặc biệt tới đón tôi tham gia chuyện đại sự của anh. Làm anh trai, bạn bè, lại không phải là tình nhân.
Đi tới cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy anh đứng bên cạnh xe, tôi không nói gì, không làm gì cả, tôi nhìn cái người kia, có quá nhiều suy nghĩ. Do dự, nhưng mà vẫn là chậm rãi đi đến hướng anh. Anh cười cười, mở cửa cạnh tài xế, nhìn động tác của anh cùng ánh mắt anh, tôi đột nhiên sợ hãi. Tôi nghĩ tới một giấc mơ.
Trong mơ, trời cũng nắng như vậy, cũng là sau giữa trưa, động tác giống nhau, anh lái xe mang theo tôi, tôi ngồi ở vị trí này, cùng anh trò chuyện, rất vui vẻ. Dọc theo đường đi cười cười nói nói, đến bên một cái hồ, dưới hồ là những cơn sóng phản chiếu tia nắng lấp lánh như những viên kim cương, sau đó anh hôn tôi, tôi hạnh phúc mà đáp lại. Sau đó tỉnh mộng lại phát hiện mình đang khóc.
Nghĩ đến giấc mộng kia, bước chân sắp bước đi của tôi đột ngột chuyển hướng, tôi bỗng nhiên rất sợ vị trí kia, vừa sợ sệt thật sự xảy ra chuyện gì cũng sợ chuyện gì cũng không xảy ra. Rốt cục vẫn là mở ra cửa sau xe. Ý tốt bị cự tuyệt, ánh mắt của anh rõ ràng buồn bã, sắc mặt tối lại, bất quá vẫn lên xe, không hề nói gì, chỉ là khởi động xe. Anh lớn hơn so với tôi bốn tuổi, nhưng ở trước mặt tôi vẫn lộ ra tính tình trẻ con, thường thường buồn vui vô thường. Đây là từ lúc chia tay tới nay, tôi lần đầu tiên lên lại xe của anh, thái độ của tôi yên tĩnh khác thường, tận lực không tiết lộ ra một tia tâm tình. Anh nhìn tôi trong gương chiếu hậu vài lần lại từ đầu đến cuối không nói ra một chữ. Một đường trầm mặc, một đường dằn vặt.Hoàn chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.