Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 131: Phiên ngoại – Cuộc sống của Hạo Khiết xinh đẹp

Ninh Cửu Cửu

21/06/2013

Lúc Tống Uyển Yểu mang thai Hạo Khiết, gần như ở trong bụng chỉ có một quả trứng, lặng yên không một tiếng động, yên tĩnh không nghịch phá.

Mang thai hơn hai tháng, chính Tống Uyển Yểu cũng không phát hiện ra, trong lòng chỉ nghi ngờ vì sao chu kì sinh lý của mình lại chậm như vậy?

Một giây sau, xét thấy cô đã có lịch sử nhiều lần chu kì sinh lý đến muộn nên ý nghĩ này vị quăng ra khỏi đầu.

Cô vẫn như bình thường ở trong cuộc sống chăm sóc cho chồng con, cuối cùng người phát hiện ra cô có điểm không ổn là Hàn Vệ Vũ.

Mỗi một lần hai người cùng nằm trên giường nói chuyện phiếm, Hàn Vệ Vũ đều có thói quen ôm hôn Tống Uyển Yểu, ngửi chỗ này chỗ kia, tiện thể tay chân cũng sờ đông sờ tây.

Lúc sờ đến bụng cô, Hàn Vệ Vũ sờ soạng một lần rồi lại sờ sờ lần nữa, nói với Tống Uyển Yểu: “Bà xã, em mập lên à?”

Tống Uyển Yểu nói: “Không thể nào.”

Hàn Vệ Vũ lại sờ, nói rất chắc chắn: “Mập, bụng cũng không nhỏ.”

Cô kinh hãi, vừa sờ xuống dưới, quả nhiên có thịt lồi lên, cô ra vẻ cầu xin: “Ông xã, em muốn giảm béo.”

Hàn Vệ Vũ nói: “Giảm cái gì mà giảm, mập mới đẹp.”

Tống Uyển Yểu cãi cọ vài câu, đợi đến khi cô ngủ, Hàn Vệ Vũ vẫn cảm thấy có chỗ không ổn.

Đột nhiên đầu lóe lên, bà xã của anh không phải đã mang thai rồi chứ?

Lúc hai người ra khỏi phòng của bác sĩ đều không thể tin được, Tống Uyển Yểu rõ ràng đã có thai.

Cô rất tự trách, sao lại có thể sơ ý như vậy.

“Này” cô có chút không yên lòng, “Em thật sự còn chưa chuẩn bị tốt, sao lại mang thai được.”

Hàn Vệ Vũ kinh ngạc xong lại vô cùng hưng phấn nói:“Cái này cần gì chuẩn bị, mấy năm nay anh cũng không hút thuốc, rượu cũng ít uống, không sao đâu, vừa rồi bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh.”

Tống Uyển Yểu vẫn cảm thấy lo sợ bất an, Hàn Vệ Vũ ôm cô ngồi trên chiếc ghế dài của hành lang bệnh viện trấn an:“Không sao đâu bà xã, anh cảm thấy lần này nhất định là con gái.”

Sự chú ý của Tống Uyển Yểu quả nhiên bị dời đi: “Anh lại nói mò rồi.”

“Thật mà” Hàn Vệ Vũ nói, “Bà xã, anh thích con gái.”

“Có thêm con nữa thì phải làm sao bây giờ?” Tống Uyển Yểu lại bắt đầu có chuyện phải lo, “Nhiên Nhiên đã làm em phải lo lắm rồi, nếu lại là con trai thì chắc em sẽ bị giày vò đến chết mất.”

Hàn Vệ Vũ không biết nói gì nên bắt đầu trợn mắt nói lời bịa đặt: “Một đứa nữa cũng không tồi, em xem Nhiên Nhiên nhà chúng ta láu lỉnh như vậy, lại có thêm một đứa con trai như vậy nữa nhất định sẽ đặc biệt hiểu chuyện, không để em phải lo đâu.”

Tống Uyển Yểu bị dáng vẻ này của anh chọc cười, ôm lấy cổ anh nói: “Ông xã, thôi, bất kể là con trai hay con gái em đều yêu mến cả.”

Bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên đối với chuyện mẹ mình mang thai tiểu bảo bảo thì có chút khó tin, bé rất ra vẻ người lớn hỏi:“Chuyện này bắt đầu từ khi nào?”

Tống Uyển Yểu nói: “Hôm nay ba và mẹ đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cho ba mẹ biết.”

Hàn Hạo Nhiên lại hỏi: “Vậy sao ba mẹ không nói sớm cho con biết?”

Tống Uyển Yểu kiên nhẫn giải thích: “Ba và mẹ cũng vừa mới biết thôi mà, con xem ba mẹ vừa biết đã lập tức nói cho con nghe rồi.”

Hàn Hạo Nhiên “À” một tiếng, gục đầu xuống.

Tống Uyển Yểu lo bé nhất thời không thể tiếp nhận được nên nháy mắt ra dấu với Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ vỗ vỗ đầu vai Hàn Hạo Nhiên: “Nhiên Nhiên, con sắp làm anh rồi, từ nay về sau phải chăm sóc cho em trai em gái nghe chưa.”

Đột nhiên Hàn Hạo Nhiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, lắc đầu nhìn mẹ mình.

Mẹ bé bị bé thu phục, vội vàng ôm bé vào trong ngực:“Nhiên Nhiên, con làm sao vậy?”

“Mẹ ~~” Bé rơi nước mắt dụi vào ngực mẹ mình, “Mẹ nhất định phải sinh em gái.”

Tống Uyển Yểu cảm thấy buồn cười: “Nếu như là em trai thì sao?”

“Oa” Hàn Hạo Nhiên khóc lớn, “Vậy chúng ta không cần nó, được không?”

Tống Uyển Yểu thật là đồng tình cho bé trai còn chưa biết có phải hay không kia, mới đến với thế gian này đã bị anh nó vứt bỏ.

Hàn Vệ Vũ có chút tức giận: “Nhiên Nhiên, sao con có thể nói vậy với em trai con? Lúc con còn chưa sinh ra, nếu ba và mẹ cũng nói không cần con thì sao?”

Hàn Hạo Nhiên thương tâm nép vào ngực mẹ mình: “Mẹ, ba không thương con.”

Tống Uyển Yểu dở khóc dở cười an ủi bé, Hàn Vệ Vũ còn đang tức giận vì lời nói của Hàn Hạo Nhiên, ngồi bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này, thật sự đã bị làm hư rồi.”

Vì vậy, tin tức nhà họ Hàn sắp sinh con trai đã truyền đi trong sự phản ứng không giống nhau của mọi người, tiện đà bị mọi người truyền đi tiếp.

Trong tất cả mọi người, thản nhiên nhất chính là tiểu bảo bảo trong bụng Tống Uyển Yểu.

Bé trước sau như một vẫn bình tình, không gây cho mẹ bé bất kì phiền phức gì, yên tĩnh ngủ, yên tĩnh lớn lên, đến sau bảy tháng thì nhẹ nhàng nhúc nhích.

Việc này ngay cả Tống Uyển Yểu cũng không thể tin, trong bụng của cô chính là một bé gái, bằng không sẽ rất quậy phá không nói nổi.

Mang thai hơn chín tháng, Tống Uyển Yểu không phụ sự mong đợi của mọi người sinh ra một bé gái.

Người vui mừng nhất trong nhà là Hàn Hạo Nhiên, giống y hệt một con chó nhỏ suốt ngày vây quanh giường của em gái, em gái của bé mới ra đời nên chưa biết gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn nhìn không ra hình dáng thế nào.

Nhưng mà bạn nhỏ Hàn Hạo Nhiên tự hào tuyên bố với bạn học: “Mẹ tớ sinh một em gái, khuôn mặt rất xinh xắn.”



Sau hai tuần, em gái của bé lớn hơn một chút, không còn giống như một con khỉ con nữa, mọi người nhìn thật lâu rồi kết luận, cô bé này đều rất giống bà nội của bé.

Hàn Vệ Vũ gọi điện thoại sang Mĩ cho Hà Tương Tương, Hà Tương Tương rất áy náy với con của anh, liếc nhìn thấy cô bé này giống bà như đúc thì lúc này rơi nước mắt, cuối cùng đặt tên cho bé là Hàn Hạo Khiết.

Tống Uyển Yểu nghe thấy cái tên thì hiếu kì hỏi Hàn Vệ Vũ: “Sao mẹ lại lấy chữ Khiết vậy?”

Hàn Vệ Vũ như đang suy nghĩ, hôn lên thái dương cô một cái: “Đại khái có ý là thuần khiết.”

Lúc Hàn Hạo Khiết được bốn tuổi thì Hàn Hạo Nhiên tốt nghiệp tiểu học thi vào cấp 2.

Hai anh em tuy kém nhau bảy tám tuổi nhưng tình cảm rất ốt, Hàn Hạo Nhiên lúc ra ngoài chơi luôn nhớ đến em gái ở nhà, còn khi lớn hơn thì để tiền tiêu vặt cho em gái mua đồ chơi.

Trong mắt Hàn Hạo Nhiên thì em gái của mình là thiên hạ vô song, tài mạo nhiều mặt.

Nhưng mà, mọi người đều biết Hàn Hạo Khiết là một cô bé rất bình thường, ngoại trừ đến trường thì đều không ra ngoài.

Người lớn nói, linh khí của con gái nhà họ Bạch đều do Đinh Hạo Tình kế thừa. Hạo Tình là chị họ của Hạo Khiết, muôn miệng một lời tài sắc vô song, là một nhân tài xuất sắc.

Ai cũng không muốn có một người chị em như vậy, cũng may Hạo Khiết là một cô gái tốt bụng lại nhu mì, cũng không qua quan tâm đến những lời so sánh trên hình thức này.

Nếu nói Hạo Khiết có điểm nào hơn Hạo Tình thì đó chính là tính cách này.

Hạo Khiết cùng Hạo Tình kém nhau một tuổi, hai người học chênh nhau một lớp, cùng học đàn dương cầm, học vẽ tranh, về sau Hạo Tình lại học violin, Hạo Khiết thật sự là không đủ sức nên không thể theo được.

Đúng vậy, trên con đường đời này, cô chính là người đuổi theo.

Cô vốn nên là đối tượng mà bạn học cực kì hâm mộ, nhưng có Hạo Tình nên trên người cô thiếu một chút hào quang, bù lại bóng tối lại nhiều hơn.

Lúc Hạo Tình là một học sinh vĩ đại phát biểu trên đài thì cô lại là một khán giả đứng dưới đài nhìn lên. Lúc Hạo Tình tham gia cuộc thi đàn dương cầm được giải thưởng, được đài truyền hình phỏng vấn thì cô lại là khán giả theo dõi trên TV.

Tống Uyển Yểu đã từng lo lắng cho tâm lí của Hạo Khiết, đặc biệt nói chuyện với Hạo Khiết: “Tiểu Khiết, có một số ít người vĩ đại hơn chúng ta không có nghĩa là chúng ta không vĩ đại.”

Hạo Khiết kinh ngạc vài giây rồi nói: “Mẹ, mẹ đang nói đến chị Hạo Tình sao.”

Tống Uyển Yểu đột nhiên phát hiện, con gái của mình rất thông minh, Hạo Khiết mỉm cười nói: “Ai nha, chị Hạo Tình rất tốt nha, con cảm thấy con cũng không tồi nha, tuy không thể chơi đàn giỏi nhất, nhưng mà luôn có thể đàn trước lớp mà. Con đành đàn tuy không có giải thưởng, nhưng mà cũng có thể đàn bài Thiên Không Chi Thành cho mọi người trong nhà nghe nha. Mẹ, con biết mà, thỏa mãn mới chính là hạnh phúc.”

Tống Uyển Yểu nghĩ ngợi, con gái cô không phải rất thông minh mà là có trí khôn.

Cô hôn lên khuôn mặt nhỏ của Hạo Khiết một cái: “Con gái ngoan, trong mắt mẹ con là người ưu tú nhất.”

Hạo Khiết cười tủm tỉm.

Sau khi Hạo Khiết tốt nghiệp trung học thì thi vào trường đại học trọng điểm của thành phố khoa tiếng Pháp, Hạo Tình làm cho người ta mở rộng tầm mắt khi thi vào khoa vật lý của đại học T, hai năm sau sang California du học tại đại học Bork. Lúc Hạo Tình học ở đại học Bork đã được một vị giáo sự uy quyền trong giới vật lỳ cực kì thưởng thức cô, cô đã chuẩn bị tốt, muốn theo ông ta học hỏi trong thời gian dài.

Khi Hạo Khiết học năm thứ tư thì Đinh Hạo Dương cùng với con gái lớn của nhà họ Lâm ở thành phố S trải qua mười năm yêu đương rốt cuộc đi đến hôn nhân. Hạo Khiết cùng Hạo Tình là họ hàng thân thuộc bên nhà trai nên tất nhiên phải tham gia.

Tiệc cưới sắp xếp vô cùng chu đáo, vì sợ khách mời ngại ngùng nên đặc biệt sắp xếp chỗ của người lớn cùng các cô cậu trẻ tuổi xa nhau.

Ngồi cùng bàn với Hạo Khiết và Hạo Tình còn có em trai của cô dâu, hai cô gái đồng thời nghe thấy mọi người trong bàn ăn gọi cậu là Nguyên Triết.

Thì ra anh ta tên là Nguyên Triết.

Lâm Nguyên Triết đang ở độ tuổi chuyển giao giữa một cậu thanh niên và một người đàn ông, vốn là cái tuổi hay xấu hổ, nhưng trên người anh lại không để lại dấu vết ấy, vô cùng tự nhiên. Anh còn trẻ tuổi, đẹp trai, phong độ nhẹ nhàng, rụt rè giữ lễ, còn có một đôi mắt xinh đẹp.

Đó là một người con trai hoàn mỹ tìm không ra tỳ vết.

Lúc người con trai hoàn mĩ kia lúc ăn vẫn nhìn về bên này vài lần, Hạo Khiết nhìn Hạo Tình chói lọi bên cạnh, đáy lòng đã có đáp án.

Cơm nước xong, mọi người lục đục rời đi.

Hạo Khiết đứng ở một góc khuất chờ anh mang xe đến đón cô về nhà, cô cầm điện thoại chơi bowling, đang ném hăng say thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi cô: “Hàn Hạo Khiết.”

Cô sợ đến mức tay run lên, quả bóng trượt vào trong khe, cô phẫn nộ giương mắt nhìn về phía người vừa gọi mình, người kia cười tao nhã: “Hàn tiểu thư”

Hạo Khiết có chút xấu hổ, bỏ đi động vào trong túi áo, lễ phép gật đầu: “Lâm tiên sinh”

Lâm Nguyên Triết không tìm được lời nào để nói, “Hàn tiểu thư đang đợi ai sao?”

“Đúng vậy ạ” Hạo Khiết nói, “Chờ anh tôi.”

“À” Lâm Nguyên Triết trả lời một tiếng.

Hạo Khiết thấy anh không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh cô, cô thấy khó hiểu hỏi: “Lâm tiên sinh cũng đợi người sao?”

“À” Lâm Nguyên Triết lấy lại tinh thần, “Đúng vậy đấy, đợi đã lâu rồi.”

Hạo Khiết hoài nghi nhìn người con trai đứng bên cạnh, Lâm Nguyên Triết cười cười: “Vừa rồi cô đang chơi bowling sao?”

“Đúng vậy ạ” Hạo Khiết lầy điện thoại di động từ trong túi ra, Lâm Nguyên Triết cũng lấy điện thoại ra đưa cho Hạo Khiết xem, “Cô xem, tôi cũng chơi bowling, điểm cao nhất của cô là bao nhiêu?”

Hạo Khiết nhẩm đếm một chút: “225”

Lâm Nguyên Triết cười ha ha, Hạo Khiết nhướng cổ nhìn sang điện thoại di động của anh, khốn thật, 245.

Cô lại nhìn anh, trong ánh mắt như đang hỏi, anh là người sao?

Lâm Nguyên Triết cười vô cùng rụt rè, dường như đang nói…bình thường bình thường, thứ ba thế giới thôi.

Hạo Khiết đột nhiên phát hiện ra người đàn ông trước mắt này không phiêu dật giống như trước kia mình đã tưởng tượng, nhìn thì cũng rất thú vị, cũng bình thường thôi nha.



Cô thoải mái rất nhiều, bắt đầu tham khảo Lâm Nguyên Triết xem phải làm thế nào để nâng cao điểm chơi game trên điện thoại, Lâm Nguyên Triết dạy cô mấy chiêu, cô nhất thời không thể tiếp thu được, Lâm Nguyên Triết nói: “Làm sao chân tay em vẫn luôn vụng về như trước vậy hả?”

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Vẫn luôn?”

Lâm Nguyên Triết vô cùng thần bí, Hàn Hạo Nhiên đi tới:“Nguyên Triết, tên nhóc này sao lại tinh quái như vậy, hôm nay cậu có thể chạy thoát không ít lượt rượu, lần sau phải đánh gục cậu mới được!”

Lâm Nguyên Triết hi hi ha ha: “Chập nhận chấp nhận, lần sau chúng ta lại uống.”

Thẳng đến khi Hàn Hạo Nhiên đưa Hạo Khiết đi rất xa, cô quay đầu nhìn lại trông thấy Lâm Nguyên Triết vẫn đứng chỗ cũ nhìn theo cô.

Cô hỏi Hàn Hạo Nhiên: “Anh, anh quen Lâm Nguyên Triết sao?”

“Đúng vậy” anh của cô nói: “Em không nhớ sao? Mùa hè nhiều năm trước, cậu ta và chị mình đến đây, ở lại trong nhà dì, đó cũng là làn Hạo Dương và Tiêu Thần quen biết nhau. Mấy người chúng ta còn cùng chơi trò chơi, em thật không nhớ rõ sao?”

Đã rất nhiều năm rồi, cô chỉ có ấn tượng mơ hồ, cô gãi gãi đầu, lại hỏi: “Chị Hạo Tình đi đâu rồi?”

Hàn Hạo Nhiên nói: “Hình như là tham gia trại hè gì đó, em cũng không phải không biết hàng năm đến hè Hạo Tình đều tham gia trại hè nghệ thuật sao, so với lúc đi học còn bận hơn. Ôi chao, sao em lại hỏi nó?”

Hạo Khiết thuận miệng tìm một lí do, đến khi cô quay đầu lại lần nữa thì đã không còn nhìn thấy Lâm Nguyên Triết.

Đây là chuyện cực kì nhỏ trong sinh hoạt của Hạo Khiết, cũng không lâu sau cô đã vứt ra sau đầu.

Một lần nữa nhớ tới người này là khi Hạo Tình đến tìm cô, cô chưa bao giờ nhìn thấy Hạo Tình uể oải như vậy, vào phòng ngủ của cô, Hạo Tình ngồi trên ghế ngẩn người một lúc lâu.

Hạo Khiết rót cho cô một ly nước, yên lặng ngồi bên cạnh cô.

“Hạo Khiết” Hạo Tình hắng giọng một cái: “Hôm nay chị đi tìm Lâm Nguyên Triết.”

Cô khẽ giật mình, ai cơ? Lâm Nguyên Triết?

Hạo Tình rất bi thương: “Chị nói với anh ấy chị yêu anh ấy. Trước kia đều là người khác thổ lộ với chị, lớn như vậy đây mới là lần đầu tiên chị thổ lộ với người khác, kết quả…bị từ chối.”

Hạo Khiết vô cùng khiếp sợ, ai ngờ Hạo Tình lại cho cô một tin sét đánh: “Anh ấy nói anh ấy thích em.”

Hạo Khiết kinh hãi lắp bắp: “Không, không thể nào, em, em không quen biết anh ta.”

Hạo Tình bị dáng vẻ ngốc nghếch của cô chọc cười, rất nhanh lại trở nên ảm đạm: “Lâm Nguyên Triết nói anh ấy thích em rất nhiều năm rồi.”

Hạo Tình nói xong thì rời đi, cô không có vẻ gì là hận Hạo Khiết cả, có lẽ sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô, chỉ có Hạo Khiết biết chị Hạo Tình của cô tuy cao ngạo nhưng thật ra thì là một cô gái rất lương thiện.

Sau khi Hạo Tình đi khỏi thì Hạo Khiết nằm trên giường trằn trọc, dù có thế nào cũng không ngủ được.

Ngày hôm sau, cô mang đôi mắt gấu mèo xuống lầu, anh trai của cô vội chào đón: “Em gái, em đoán xem ai tới này?”

Cô liếc mắt hỏi: “Ai ạ?”

Trong phòng khách có một người đi tới, nhìn cô cười chào hỏi: “Hạo Khiết.”

Cô quá sợ hãi, lập tức định chạy lên lầu trốn, ai ngời Lâm Nguyên Triết đi đến trước mặt cô, rất trịnh trọng nói với cô:“Hạo Khiết, anh muốn nói chuyện với em.”

Hạo Khiết vừa thấy tránh không khỏi nên đành ủ rũ đi theo Lâm Nguyên Triết ra sau cửa.

Ra khỏi Lệ Cảnh, Lâm Nguyên Triết dẫn Hạo Khiết đến một quán mì thịt bò. Bát mì thịt bò thơm ngào ngạt đặt trước mặt, cô lại hoàn toàn không muốn ăn, mà Lâm Nguyên Triết lại ăn rất nhiều, anh thấy rất ngon.

Ăn xong, Lâm Nguyên Triết chuyên chú nhìn cô: “Hạo Khiết, anh thích em.”

Cô trố mắt ra nhìn trong vài giây rồi cúi đầu xuống: “Ừ, tôi biết rồi.”

Lâm Nguyên Triết cũng giật mình, cười cười: “Đinh Hạo Tình nói cho em biết hả?”

Hạo Khiết liền gật gật đầu.

Lâm Nguyên Triết thở nhẹ ra: “Vậy hiện tại, Hạo Khiết, em thấy thế nào?”

Hạo Khiết rầu rĩ nói: “Anh nói thích tôi đã lâu là gạt chị tôi sao?”

Lâm Nguyên Triết khẽ giật mình, lắc đầu: “Không phải, cái lần anh đến đây chơi thì đã thầm thích em rồi.”

Hạo Khiết vẫn nửa tin nửa ngờ, Lâm Nguyên Triết lấy ra từ trong ví tiền một tấm hình đưa cho cô: “Em xem đi, lúc mấy người chúng ta cùng đến vườn bách thú, anh cố ý cùng em chụp một tấm ảnh.”

Hao Khiết xem ảnh, tại một chiếc lồng sắt nhốt báo rất nổi bật, một người thiếu niên đẹp trai tuấn tú, một cô gái vừa dậy thì còn hơi mập mạp ngốc nghếch, thật sự là vô cùng thê thảm.

Cô trả lại ảnh chụp cho Lâm Nguyên Triết, hai tay bụm má bi ai trong chốc lát, Lâm Nguyên Triết kiên nhẫn chờ cô.

Qua một hồi lâu, cô ngẩng đầu: “Tôi nói này, làm sao lúc trước tôi lại ngốc như vậy nhỉ?!”

Lâm Nguyên Triết nhìn tấm ảnh trong tay, khóe miệng tạo thành một nụ cười: “Ngốc sao? Anh lại cảm thấy cực kì đáng yêu nha.”

Sau khi hai người đã thành một đôi, Hạo Khiết từng hỏi đùa Lâm Nguyên Triết: “Viên Viên, anh thích em mà không thích chị Hạo Tình, nhất định là người khác sẽ cảm thấy mắt anh bị mù nha.” (Viên Viên là tên gọi thân mật của Lâm Nguyên Triết)

Lâm Nguyên Triết hết sức nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Tình yêu làm cho người ta mù quáng, vả lại, anh không cảm thấy em có chỗ nào thua kém Đinh Hạo Tình cả.”

Hạo Khiết cười không ngừng: “Người yêu trong mắt là Tây Thi”

Lâm Nguyên Triết cũng cười: “Hạo Khiết, cho dù người khác có theo đuổi anh thì anh cũng mặc kệ, anh chỉ thích em, trong mắt anh cũng chỉ có em.”

Hạo Khiết khẽ giật mình, đây là lời nói ngọt ngào nhất cô từng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Mỹ Mãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook