Chương 1: Chương 1 - 2
Lam Tịch
13/12/2016
Tên tôi là Phương Ngưng, 26 tuổi, cao 1m72, dáng người hơi gầy, chức vụ Tổng thanh tra thiết kế.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái, tôi đã được trường đại học tiễn ra bốn năm, đôi khi ngẫm lại bốn năm này lăn lộn trong xã hội, khó tránh bản thân thấy thổn thức, còn chuyện cuộc sống cá nhân, lại khó tránh việc không lâm vào trầm mặc.
Có thể nói, tôi là cô nhi, từ nhỏ chưa từng nhìn thấy Cha, lúc tôi sinh ra người đã đi rồi, nghe nói là đi tới nơi gọi là Thiền Đường, Thiên Đường kia là một nơi bốn mùa đều có hoa nở. Mẹ nói Cha tôi là họa sỹ, Cha rất thích những bức tranh, những gì Cha để lại cho mẹ và tôi không nhiều, trừ một đống tập tranh, họa bút, màu, còn có một bức tranh phong cảnh và chân dung của mẹ.
Cha đi rồi, nhưng mẹ không tái giá, khi đó mặc dù tôi còn rất nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra mẹ yêu Cha đến chừng nào, mỗi đêm mẹ thường cầm hình của Cha rồi khóc, mẹ nghĩ tôi đã ngủ, nhưng thật ra không phải, tôi thường híp mắt nhìn mẹ khóc, lòng cảm thấy đau vô cùng.
Tôi rất thương mẹ, ở trong mắt tôi mẹ là người phụ nữ đẹp nhất. mẹ hiểu biết rất rộng, mẹ dạy tôi đọc sách viết chữ, còn dạy tôi vẽ tranh, mẹ hay nói "Ngày trước cha của con từng nói với mẹ, chờ con lớn lên, sẽ dạy con vẽ tranh, Ngưng Ngưng, con nhất định phải học vẽ tranh, biết không?"
Nhìn thấy trong mắt mẹ tràn ngập hy vọng, tôi liền gật đầu. được di truyền từ Cha, nên từ nhỏ tôi đã rất thích vẽ, thích chơi với màu nước, mỗi lần như vậy màu đều dính đầy người, một bên hồng, một bên xanh, quần áo cũng vì vậy mà rất dơ, vốn tưởng mẹ sẽ rất giận, nhưng trái lại mẹ tôi rất vui, nhìn mẹ như vậy tôi cũng yên lòng, tiếp tục đùa nghịch vơi đủ thứ màu sắc.
Mẹ thường nhìn thấy những lúc tôi ngơ ngẩn, mẹ nói đôi mắt của tôi rất giống Cha, thật to, thật tròn, chỉ cần nhìn thấy liền có thể vui vẻ. Những lúc như vậy tôi rúc vào lòng mẹ, một lần lại một lần hôn lên mặt mẹ, học theo bộ dạng của mẹ, nói "Mama ngoan, mama ngoan.", hy vọng làm như vậy có thể giảm bớt u buồn của mẹ, những lúc như vậy mẹ thường ôm tôi thật chặt, hôn lên tóc tôi, rồi hạ xuống trán, lúc đó lòng tôi sẽ cảm thấy rất yên tâm, mẹ là tất cả của tôi, chỉ cần có mẹ, cái gì tôi cũng không sợ.
Nhưng cuộc sống rất khó lường, năm tôi chin tuổi, mẹ tôi bệnh nặng, chống không lại bệnh tật, cuối cùng cũng đi theo Cha...Tôi quỳ gối bên cạnh mẹ, vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của mẹ, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, bởi vì trước khi đi, mẹ nói với tôi: "Ngưng Ngưng, ngoan, đừng khóc, mẹ muốn con phải thật vui vẻ."
Chỉ có trời mới biết, tôi ở trong mơ đã khóc đến mức nào.
--
Chương 2
Sau khi mẹ qua đời, tôi chuyển qua sống với bà ngoại.
Bất luận cuộc sống có bất hạnh hay may mắn, khó chịu hay áp lực, nếu muốn sống tốt, phải học cách chấp nhận, không có lựa chọn khác.
Tôi muốn được đến trường, muốn được vẽ tranh, từ khi có tôi, bà ngoại lại phải gồng thêm một gánh nặng, thời gian đầu có rất nhiều khó khăn. Đến năm tôi mười tuổi, bà ngoại hơn sáu mươi tuổi quyết định ra ngoài tìm công việc, công việc của bà là được người hàng xóm giới thiệu cho, làm bảo mẫu cho một nhà có tiền.
Bà ngoại đời này chỉ có thể dung hai từ "gian nan" để hình dung. Ông ngoại là quân nhân, ở chiến trường nổi tiếng thiện chiến, ông hy sinh ở chiến trường Triều Tiên, từ đó bà ngoại một mình mang mẹ tôi ba tuổi, cậu tôi chưa tròn một năm tuổi vất vả sống. Cậu nối nghiệp ông, mười tám tuổi trở thành quân nhân, cậu thật sự không chịu thua kém ông, hết lần này đến lần khác lập chiến công, bà ngoại mỗi lần nói về cậu, trong ánh mắt luôn luôn không kiềm chế sự kiêu ngạo và tự hào, có thể nói trời đố kỵ người tài, năm 1976 Đường Sơn xảy ra động đất, cậu đi theo đoàn cứu viện, ở nơi đó vô tình bị thương nặng, hôn mê ba ngày rồi cũng như ông rời bỏ bà mà đi.
Bà ngoại liên tiếp tiếp nhận nổi đau mất người thân, nỗi đau này chỉ cần biết suy nghĩ liền hiểu. Bà nói bà là vợ, lại là một người mẹ, bà không thể gục ngã, bà muốn nuôi thật tốt đứa con của bà. Từ đó về sau, mẹ và bà ngoại dựa nhau mà sống, sau đó lại là tôi và bà ngoại sống dựa vào nhau. Trên người bà, tôi có thể cảm nhận được sự kiên cường, cổ lực này đủ để một người phụ nữ gánh vác sức nặng của cả Địa Cầu.
Bà ngoại lúc còn trẻ từng làm kế toán của một bưu điện, đọc qua rất nhiều thư, trong nhà giữ thư của rất nhiều người, bà nói Cha tôi lúc trẻ từng học ở Đại Học Bắc Dương, cũng chính là đại Học Thiên Tân ngày trước, ở gia đình khuôn khổ, bà ngoại rất thích đọc sách, khi ở cùng với nhau, mỗi lần bà nhìn thấy tôi lật đi lật lại những quyển sách đã úa vàng, khóe mắt luôn luôn ánh lên sự vui vẻ, tôi biết bà ngoại rất thích đọc sách, tôi thương ngoại, cho nên, tôi cũng thích đọc sách.
Có lần cuối tuần, tôi không có gì để làm nên đã cùng bà đi làm việc, nơi đó cách nhà chúng tôi có chút xa, phải đi xe công cộng một giớ mới có thể tới, tới nơi đó mới phát hiện, chỗ làm của bà thật sự rất lớn, có hoa viên, có bể bơi, có cỏ, còn có một căn nhà hai tầng, sau này tôi mới biết, chỗ đó được gọi là "Biệt Thự".
Bà ngoại đưa tôi lên trên lầu, bố trí bên trong chỉ có thể nói hai từ "rất đẹp". Còn chưa kịp nhìn quanh, đã bị bà ngoại kéo tới trước cửa một căn phòng, bà đẩy cửa đi vào, bà muốn tôi ngồi yên trên ghế, vì bà còn phải làm việc. Như thế mới biết công việc của bà ngoại là giặt giủ, nấu nướng dọn dẹp cho căn nhà này, nhìn thấy mái tóc hoa râm của ngoại, trong long liền có chút khó chịu.
Đứng dậy đi đến bên bà ngoại, tôi nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, con giúp bà giặt, sau khi học về sớm con sẽ giúp bà ngoại."
Bà ngoại quay đầu nhìn tôi, có chút nghẹn ngào nói: "Được, được, cháu ngoan của bà, giờ con ra ngoài ngồi chơi đi."
"Không muốn chơi, con muốn cùng ngoại giặt đồ." Nói xong tôi túm lấy tay bà bắt đầu xoa bóp.
Đều nói, con nhà nghèo từ rất sớm đã có thể đảm đang việc nhà. Tuy năm đó tôi mới mười tuổi, nhưng sớm đã quen với việc giặt giũ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì có thể tôi cũng tự mình làm, mẹ tôi thân thể không khỏe, nên càng không để mẹ phải mệt nhọc. Ai ở trong hoàn cảnh này, cũng sẽ dưỡng được tính cách chịu cực chịu khổ như tôi.
Bà ngoại nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Kể từ lúc đó, mỗi chiều học về tôi liền đi nấu cơm rồi ngoan ngoãn đợi bà về cùng nhau ăn, mỗi cuối tuần đều cùng bà đến nơi bà làm việc. Dần dần chủ nhà cũng nhận ra tôi, tôi cũng biết được hai người con của chủ nhà, một là nam Diệp Hàng mười ba tuổi, một là nữ Diệp Lê mười một tuổi, tôi và Diệp Lê học cùng một trường, chung một năm, hơn nữa lại cùng một lớp.
Trận gặp gỡ này tôi nghĩ thật muốn chết, nhưng khi lớn lên nghĩ lại cũng thấy không có gì, tôi cùng Diệp Lê đều ở cùng một khu. Trung Quốc những năm 90 có thể thuê được bảo mẫu gia cảnh chắc chắn không tệ, cha của Diệp Lê là kỹ sư, coi như cũng có chút danh tiếng, bà ngoại không hề nghĩ tới công việc hàng xóm giới thiệu lại là làm cho Diệp gia. Lúc đó tôi hay tự hỏi, có phải ông trời ăn no rửng mỡ nên thích trêu chọc tôi? Nhưng lại nghĩ ông trời chắc là bị câm, nên mới không trả lời tôi được.
Bà ngoại biết tôi cùng Diệp Lê học chung một lớp, sợ tôi khó chịu liền muốn nghỉ việc, tôi liền khuyên ở lại, tính tình cha mẹ Diệp Lê không tệ, đối với bà ngoại cũng rất khách khí, tôi sợ sau khi bà ngoại nghỉ việc ở đây sẽ không tìm được người chủ nào tốt tính như cha mẹ của Diệp Lê, tôi không muốn bà ngoại phải chịu ủy khuất, cho nên tôi nói với bà là tôi không sao, tôi cùng Diệp Lê không quen biết, bình thường rất ít nói chuyện, như vậy sẽ thấy không khó chịu. Bà ngoại do dự rất lâu, cuối cùng mới đồng ý không thôi việc, nhưng bà lại không thích tôi đi tìm cậu ấy. Tôi biết ngoại tôi sợ tôi ở lớp mất mặt, nhưng khi nghĩ tới việc bà ngoại phải làm những công việc giặt giữ nấu nướng cho người ta trong lòng cảm thấy rất đau, nên tôi không có để ý lời bà ngoại nói, cuối tuần đều đến đấy giúp bà dọn dẹp, ít nhất làm vậy trong lòng tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, nhìn thấy tôi vô tư như vậy, bà ngoại mới cảm thấy yên lòng.
Tôi không có lừa bà ngoại, tôi cùng Diệp Lê chính là không hề quen biết. Mặc dù lúc ấy đều là học sinh tiểu học,tuổi cũng còn rất nhỏ, nhưng đã phân chia cấp bậc rất rõ ràng. Trong trường tôi học có bốn loại phân chia, loại quý tộc, loại nhà nghèo, loại nổi trội và loại nịnh hót, phân biệt dựa theo gia cảnh là thành tích, tuy tuổi còn nhỏ nhưng có một số người có lòng hư vinh rất cao, nhìn thấy cái vị tiểu thư, công tử có cái gì, liền sẽ năn nỉ cha mẹ mua cho bằng được thứ ấy, hiện tại nghĩ lại có chút buồn cười, nhưng ở cái tuổi đó, việc đó coi như cũng là việc quan trọng.
Ở trong lớp, tôi cùng Diệp Lê thành tích học tập không tệ, ngoại từ điểm này, chúng tôi vốn không có điểm gì giống nhau. Cậu ấy là loại quý tộc, xinh đẹp, đáng yêu, giống như tiểu công chúa được nuông chiều, học tập lại rất tốt, giáo viên và bạn học đều thích, tôi là loại nhà nghèo, trừ việc học tập không tệ, còn lại không có cái gì để khoe. Hai người chúng tôi thuộc loại cả đời này không thể qua lại với nhau.
Bộ dạng của Diệp Lê nhìn có chút trưởng thành sớm, nhưng sự trưởng thành sớm của tôi và cậu ấy vốn không giống nhau. Cậu ấy trời sinh xinh đẹp, cô độc, mà tôi lại là bị cuộc sống chèn ép mà thành, không thể không trưởng thành sớm.
Có lần cuối tuần, tôi đang giúp bà ngoại giặt quần áo, Diệp Lê đi tới cầm lấy chậu quần áo nói "Tôi giúp cậu."
Tôi chỉ gật gật đầu, cùng cậu ấy giặt quần áo, giặt xong Diệp Lê hỏi: "Cậu ở nhà tôi giúp việc, không sợ bạn học biết sẽ khi dễ sao?"
Tôi ngẩn người, không nói gì. Sợ bạn học biết? Sợ, mà cũng không sợ.
Nhớ lúc tôi vừa vào tiểu học, có một bạn học nói tôi đồ không cha, tôi ủy khuất nói cho mẹ nghe, mẹ khóc nói với tôi mẹ xin lỗi, tôi không hiểu tại sao mẹ lại xin lỗi tôi, nhưng từ đó về sau người khác nói tôi như thế nào, tôi cũng không nói lại cho mẹ biết....tôi sợ mẹ tôi sẽ khóc, sẽ hướng tôi nói xin lỗi, khi đó còn nhỏ tôi chỉ biết một điều, chỉ cần tôi và mẹ vui vẻ là tốt rồi, những người râu ria không cần phải để ý.
Tôi nhìn Diệp Lê cười cười nói: "Bọn họ muốn nói cái gì cứ nói, chỉ cần tôi không nghe là được, cho dù tôi nghe được, chỉ cần bà ngoại không nghe thấy là tốt rồi."
Diệp Lê cả người run lên, cậu ấy nắm lấy tay tôi, mở lòng bàn tay ra nhìn, bởi vì bình thường giặt giũ, nên tay đã sớm có một lớp chai sạm, Diệp Lê nhìn lớp chai sạm của tôi, nói: "Cậu cùng những người khác không giống nhau, thực không giống nhau..."
"A~ Cứ cho là vậy đi." Tôi rút tay lại, cầm lấy chậu, xoay người đi tìm bà ngoại, còn rất nhiều quần áo cần giặt, tôi không thể đứng đây nói chuyện tào lao, nếu không bà ngoại sẽ lại mệt.
Từ đó tôi cùng Diệp Lê nói chuyện với nhau nhiều hơn, có khi cũng cùng Diệp Hàng nói vài lời, Diệp Hàng đang học trung học, nếu có gì không hiểu tôi và Diệp Lê sẽ đi hỏi cậu ta, bởi vì cùng là con nít nên rất dễ kết thân, từ từ chúng tôi trở thành bạn tốt, tôi nghĩ Diệp Lê là người đáng tin tưởng, bởi vì việc tôi cùng bà ngoại giúp việc ở nhà của cậu ấy, trong lớp không có ai biết, cũng không có ai nhắc tới, giống như chuyện này là bí mật của chúng tôi, cũng vì bí mật này mà bọn tôi càng lúc càng thân thiết.
Tính khí của Diệp Lê có chút trầm, tính tình của tôi lại có chút hướng nội, trên lý thuyết, chúng tôi ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ không có gì để nói, nhưng trái lại bọn tôi nói với nhau rất nhiều, khi đó có rất nhiều bạn học nhìn tôi và Diệp Lê với ánh mắt dè bỉu, bọn họ nói tôi nịnh bợ Diệp Lê. Sau khi nghe nói Diệp Lê rất tức giận, cũng là lần đầu thấy cậu ấy tức giận như vậy, tôi liền an ủi nói: "Người khác nói cái gì cứ kệ họ, đừng để lời nói của họ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu."
Diệp Lê kinh ngạc nhìn tôi, tiếp đó nở nụ cười nói: "Phải là tôi nói với cậu những lời này mới đúng, giờ ngược lại thành cậu an ủi tôi à?"
Tôi cười haha, từ nhỏ đến lớn nghe qua không ít những lời như vậy, tôi sớm đã luyện thành mình đồng da sắt rồi, nhưng Diệp Lê lại chưa bao giờ trải qua, hẳn sẽ khó chấp nhận nên mới hướng cậu ấy trấn an.
Ngày qua ngày, từ tiểu học đến trung học cơ sở tôi đều học cùng lớp với Diệp Lê, tình cảm càng lúc càng tốt, chớp mắt một cái Diệp Lê đã mười sáu, càng lớn càng đẹp, tôi mười lăm tuổi thi tuyển trung học cũng rất thuận lợi, việc học hành rất tốt, nhưng cuộc sống thì không, bởi vì năm đó, ngày tuyển chọn thứ ba, bà ngoại qua đời.
Bà ngoại qua đời vô cùng đột ngột, bà ở Diệp gia giặt giũ xong, đi xuống lầu trượt chân, lăn xuống cầu thang đầu đập vào bậc thang, như vậy mà qua đời.
Tôi một lần nữa nhìn người thân của mình rời đi, không chịu được đau thương mà ngất đi, tôi nghĩ nếu như tôi khóc, nước mắt có thể tẩy sạch cả một thành phố.
Trước khi học kỳ mới bắt đầu, ta nhìn hình của mẹ, nhớ đến những lời mẹ từng nói trước khi qua đời: "Ngưng Ngưng ngoan, đừng khóc, phải thật vui vẻ." trên người của tôi là máu của mẹ, mẹ cho tôi sinh mệnh, tôi không thể vì vậy mà suy sụp, tôi còn muốn giúp mẹ đi trải nghiệm thế giới này, tôi cũng muốn giống ngoại ương ngạnh mà sống, không vì cái gì cả, chỉ là sinh mệnh đến không dễ, phải sống thật tôn nghiêm.
Nghĩ đến điều này, tôi cắt đầu ngón tay, lấy máu viết lên tờ giấy trắng ở Tuyên Thành viết lên hai chữ : Kiên cường. Rồi đứng lên, chuẩn bị nghênh đón thử thách của cuộc sống.
~
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái, tôi đã được trường đại học tiễn ra bốn năm, đôi khi ngẫm lại bốn năm này lăn lộn trong xã hội, khó tránh bản thân thấy thổn thức, còn chuyện cuộc sống cá nhân, lại khó tránh việc không lâm vào trầm mặc.
Có thể nói, tôi là cô nhi, từ nhỏ chưa từng nhìn thấy Cha, lúc tôi sinh ra người đã đi rồi, nghe nói là đi tới nơi gọi là Thiền Đường, Thiên Đường kia là một nơi bốn mùa đều có hoa nở. Mẹ nói Cha tôi là họa sỹ, Cha rất thích những bức tranh, những gì Cha để lại cho mẹ và tôi không nhiều, trừ một đống tập tranh, họa bút, màu, còn có một bức tranh phong cảnh và chân dung của mẹ.
Cha đi rồi, nhưng mẹ không tái giá, khi đó mặc dù tôi còn rất nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra mẹ yêu Cha đến chừng nào, mỗi đêm mẹ thường cầm hình của Cha rồi khóc, mẹ nghĩ tôi đã ngủ, nhưng thật ra không phải, tôi thường híp mắt nhìn mẹ khóc, lòng cảm thấy đau vô cùng.
Tôi rất thương mẹ, ở trong mắt tôi mẹ là người phụ nữ đẹp nhất. mẹ hiểu biết rất rộng, mẹ dạy tôi đọc sách viết chữ, còn dạy tôi vẽ tranh, mẹ hay nói "Ngày trước cha của con từng nói với mẹ, chờ con lớn lên, sẽ dạy con vẽ tranh, Ngưng Ngưng, con nhất định phải học vẽ tranh, biết không?"
Nhìn thấy trong mắt mẹ tràn ngập hy vọng, tôi liền gật đầu. được di truyền từ Cha, nên từ nhỏ tôi đã rất thích vẽ, thích chơi với màu nước, mỗi lần như vậy màu đều dính đầy người, một bên hồng, một bên xanh, quần áo cũng vì vậy mà rất dơ, vốn tưởng mẹ sẽ rất giận, nhưng trái lại mẹ tôi rất vui, nhìn mẹ như vậy tôi cũng yên lòng, tiếp tục đùa nghịch vơi đủ thứ màu sắc.
Mẹ thường nhìn thấy những lúc tôi ngơ ngẩn, mẹ nói đôi mắt của tôi rất giống Cha, thật to, thật tròn, chỉ cần nhìn thấy liền có thể vui vẻ. Những lúc như vậy tôi rúc vào lòng mẹ, một lần lại một lần hôn lên mặt mẹ, học theo bộ dạng của mẹ, nói "Mama ngoan, mama ngoan.", hy vọng làm như vậy có thể giảm bớt u buồn của mẹ, những lúc như vậy mẹ thường ôm tôi thật chặt, hôn lên tóc tôi, rồi hạ xuống trán, lúc đó lòng tôi sẽ cảm thấy rất yên tâm, mẹ là tất cả của tôi, chỉ cần có mẹ, cái gì tôi cũng không sợ.
Nhưng cuộc sống rất khó lường, năm tôi chin tuổi, mẹ tôi bệnh nặng, chống không lại bệnh tật, cuối cùng cũng đi theo Cha...Tôi quỳ gối bên cạnh mẹ, vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của mẹ, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, bởi vì trước khi đi, mẹ nói với tôi: "Ngưng Ngưng, ngoan, đừng khóc, mẹ muốn con phải thật vui vẻ."
Chỉ có trời mới biết, tôi ở trong mơ đã khóc đến mức nào.
--
Chương 2
Sau khi mẹ qua đời, tôi chuyển qua sống với bà ngoại.
Bất luận cuộc sống có bất hạnh hay may mắn, khó chịu hay áp lực, nếu muốn sống tốt, phải học cách chấp nhận, không có lựa chọn khác.
Tôi muốn được đến trường, muốn được vẽ tranh, từ khi có tôi, bà ngoại lại phải gồng thêm một gánh nặng, thời gian đầu có rất nhiều khó khăn. Đến năm tôi mười tuổi, bà ngoại hơn sáu mươi tuổi quyết định ra ngoài tìm công việc, công việc của bà là được người hàng xóm giới thiệu cho, làm bảo mẫu cho một nhà có tiền.
Bà ngoại đời này chỉ có thể dung hai từ "gian nan" để hình dung. Ông ngoại là quân nhân, ở chiến trường nổi tiếng thiện chiến, ông hy sinh ở chiến trường Triều Tiên, từ đó bà ngoại một mình mang mẹ tôi ba tuổi, cậu tôi chưa tròn một năm tuổi vất vả sống. Cậu nối nghiệp ông, mười tám tuổi trở thành quân nhân, cậu thật sự không chịu thua kém ông, hết lần này đến lần khác lập chiến công, bà ngoại mỗi lần nói về cậu, trong ánh mắt luôn luôn không kiềm chế sự kiêu ngạo và tự hào, có thể nói trời đố kỵ người tài, năm 1976 Đường Sơn xảy ra động đất, cậu đi theo đoàn cứu viện, ở nơi đó vô tình bị thương nặng, hôn mê ba ngày rồi cũng như ông rời bỏ bà mà đi.
Bà ngoại liên tiếp tiếp nhận nổi đau mất người thân, nỗi đau này chỉ cần biết suy nghĩ liền hiểu. Bà nói bà là vợ, lại là một người mẹ, bà không thể gục ngã, bà muốn nuôi thật tốt đứa con của bà. Từ đó về sau, mẹ và bà ngoại dựa nhau mà sống, sau đó lại là tôi và bà ngoại sống dựa vào nhau. Trên người bà, tôi có thể cảm nhận được sự kiên cường, cổ lực này đủ để một người phụ nữ gánh vác sức nặng của cả Địa Cầu.
Bà ngoại lúc còn trẻ từng làm kế toán của một bưu điện, đọc qua rất nhiều thư, trong nhà giữ thư của rất nhiều người, bà nói Cha tôi lúc trẻ từng học ở Đại Học Bắc Dương, cũng chính là đại Học Thiên Tân ngày trước, ở gia đình khuôn khổ, bà ngoại rất thích đọc sách, khi ở cùng với nhau, mỗi lần bà nhìn thấy tôi lật đi lật lại những quyển sách đã úa vàng, khóe mắt luôn luôn ánh lên sự vui vẻ, tôi biết bà ngoại rất thích đọc sách, tôi thương ngoại, cho nên, tôi cũng thích đọc sách.
Có lần cuối tuần, tôi không có gì để làm nên đã cùng bà đi làm việc, nơi đó cách nhà chúng tôi có chút xa, phải đi xe công cộng một giớ mới có thể tới, tới nơi đó mới phát hiện, chỗ làm của bà thật sự rất lớn, có hoa viên, có bể bơi, có cỏ, còn có một căn nhà hai tầng, sau này tôi mới biết, chỗ đó được gọi là "Biệt Thự".
Bà ngoại đưa tôi lên trên lầu, bố trí bên trong chỉ có thể nói hai từ "rất đẹp". Còn chưa kịp nhìn quanh, đã bị bà ngoại kéo tới trước cửa một căn phòng, bà đẩy cửa đi vào, bà muốn tôi ngồi yên trên ghế, vì bà còn phải làm việc. Như thế mới biết công việc của bà ngoại là giặt giủ, nấu nướng dọn dẹp cho căn nhà này, nhìn thấy mái tóc hoa râm của ngoại, trong long liền có chút khó chịu.
Đứng dậy đi đến bên bà ngoại, tôi nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, con giúp bà giặt, sau khi học về sớm con sẽ giúp bà ngoại."
Bà ngoại quay đầu nhìn tôi, có chút nghẹn ngào nói: "Được, được, cháu ngoan của bà, giờ con ra ngoài ngồi chơi đi."
"Không muốn chơi, con muốn cùng ngoại giặt đồ." Nói xong tôi túm lấy tay bà bắt đầu xoa bóp.
Đều nói, con nhà nghèo từ rất sớm đã có thể đảm đang việc nhà. Tuy năm đó tôi mới mười tuổi, nhưng sớm đã quen với việc giặt giũ. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì có thể tôi cũng tự mình làm, mẹ tôi thân thể không khỏe, nên càng không để mẹ phải mệt nhọc. Ai ở trong hoàn cảnh này, cũng sẽ dưỡng được tính cách chịu cực chịu khổ như tôi.
Bà ngoại nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Kể từ lúc đó, mỗi chiều học về tôi liền đi nấu cơm rồi ngoan ngoãn đợi bà về cùng nhau ăn, mỗi cuối tuần đều cùng bà đến nơi bà làm việc. Dần dần chủ nhà cũng nhận ra tôi, tôi cũng biết được hai người con của chủ nhà, một là nam Diệp Hàng mười ba tuổi, một là nữ Diệp Lê mười một tuổi, tôi và Diệp Lê học cùng một trường, chung một năm, hơn nữa lại cùng một lớp.
Trận gặp gỡ này tôi nghĩ thật muốn chết, nhưng khi lớn lên nghĩ lại cũng thấy không có gì, tôi cùng Diệp Lê đều ở cùng một khu. Trung Quốc những năm 90 có thể thuê được bảo mẫu gia cảnh chắc chắn không tệ, cha của Diệp Lê là kỹ sư, coi như cũng có chút danh tiếng, bà ngoại không hề nghĩ tới công việc hàng xóm giới thiệu lại là làm cho Diệp gia. Lúc đó tôi hay tự hỏi, có phải ông trời ăn no rửng mỡ nên thích trêu chọc tôi? Nhưng lại nghĩ ông trời chắc là bị câm, nên mới không trả lời tôi được.
Bà ngoại biết tôi cùng Diệp Lê học chung một lớp, sợ tôi khó chịu liền muốn nghỉ việc, tôi liền khuyên ở lại, tính tình cha mẹ Diệp Lê không tệ, đối với bà ngoại cũng rất khách khí, tôi sợ sau khi bà ngoại nghỉ việc ở đây sẽ không tìm được người chủ nào tốt tính như cha mẹ của Diệp Lê, tôi không muốn bà ngoại phải chịu ủy khuất, cho nên tôi nói với bà là tôi không sao, tôi cùng Diệp Lê không quen biết, bình thường rất ít nói chuyện, như vậy sẽ thấy không khó chịu. Bà ngoại do dự rất lâu, cuối cùng mới đồng ý không thôi việc, nhưng bà lại không thích tôi đi tìm cậu ấy. Tôi biết ngoại tôi sợ tôi ở lớp mất mặt, nhưng khi nghĩ tới việc bà ngoại phải làm những công việc giặt giữ nấu nướng cho người ta trong lòng cảm thấy rất đau, nên tôi không có để ý lời bà ngoại nói, cuối tuần đều đến đấy giúp bà dọn dẹp, ít nhất làm vậy trong lòng tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, nhìn thấy tôi vô tư như vậy, bà ngoại mới cảm thấy yên lòng.
Tôi không có lừa bà ngoại, tôi cùng Diệp Lê chính là không hề quen biết. Mặc dù lúc ấy đều là học sinh tiểu học,tuổi cũng còn rất nhỏ, nhưng đã phân chia cấp bậc rất rõ ràng. Trong trường tôi học có bốn loại phân chia, loại quý tộc, loại nhà nghèo, loại nổi trội và loại nịnh hót, phân biệt dựa theo gia cảnh là thành tích, tuy tuổi còn nhỏ nhưng có một số người có lòng hư vinh rất cao, nhìn thấy cái vị tiểu thư, công tử có cái gì, liền sẽ năn nỉ cha mẹ mua cho bằng được thứ ấy, hiện tại nghĩ lại có chút buồn cười, nhưng ở cái tuổi đó, việc đó coi như cũng là việc quan trọng.
Ở trong lớp, tôi cùng Diệp Lê thành tích học tập không tệ, ngoại từ điểm này, chúng tôi vốn không có điểm gì giống nhau. Cậu ấy là loại quý tộc, xinh đẹp, đáng yêu, giống như tiểu công chúa được nuông chiều, học tập lại rất tốt, giáo viên và bạn học đều thích, tôi là loại nhà nghèo, trừ việc học tập không tệ, còn lại không có cái gì để khoe. Hai người chúng tôi thuộc loại cả đời này không thể qua lại với nhau.
Bộ dạng của Diệp Lê nhìn có chút trưởng thành sớm, nhưng sự trưởng thành sớm của tôi và cậu ấy vốn không giống nhau. Cậu ấy trời sinh xinh đẹp, cô độc, mà tôi lại là bị cuộc sống chèn ép mà thành, không thể không trưởng thành sớm.
Có lần cuối tuần, tôi đang giúp bà ngoại giặt quần áo, Diệp Lê đi tới cầm lấy chậu quần áo nói "Tôi giúp cậu."
Tôi chỉ gật gật đầu, cùng cậu ấy giặt quần áo, giặt xong Diệp Lê hỏi: "Cậu ở nhà tôi giúp việc, không sợ bạn học biết sẽ khi dễ sao?"
Tôi ngẩn người, không nói gì. Sợ bạn học biết? Sợ, mà cũng không sợ.
Nhớ lúc tôi vừa vào tiểu học, có một bạn học nói tôi đồ không cha, tôi ủy khuất nói cho mẹ nghe, mẹ khóc nói với tôi mẹ xin lỗi, tôi không hiểu tại sao mẹ lại xin lỗi tôi, nhưng từ đó về sau người khác nói tôi như thế nào, tôi cũng không nói lại cho mẹ biết....tôi sợ mẹ tôi sẽ khóc, sẽ hướng tôi nói xin lỗi, khi đó còn nhỏ tôi chỉ biết một điều, chỉ cần tôi và mẹ vui vẻ là tốt rồi, những người râu ria không cần phải để ý.
Tôi nhìn Diệp Lê cười cười nói: "Bọn họ muốn nói cái gì cứ nói, chỉ cần tôi không nghe là được, cho dù tôi nghe được, chỉ cần bà ngoại không nghe thấy là tốt rồi."
Diệp Lê cả người run lên, cậu ấy nắm lấy tay tôi, mở lòng bàn tay ra nhìn, bởi vì bình thường giặt giũ, nên tay đã sớm có một lớp chai sạm, Diệp Lê nhìn lớp chai sạm của tôi, nói: "Cậu cùng những người khác không giống nhau, thực không giống nhau..."
"A~ Cứ cho là vậy đi." Tôi rút tay lại, cầm lấy chậu, xoay người đi tìm bà ngoại, còn rất nhiều quần áo cần giặt, tôi không thể đứng đây nói chuyện tào lao, nếu không bà ngoại sẽ lại mệt.
Từ đó tôi cùng Diệp Lê nói chuyện với nhau nhiều hơn, có khi cũng cùng Diệp Hàng nói vài lời, Diệp Hàng đang học trung học, nếu có gì không hiểu tôi và Diệp Lê sẽ đi hỏi cậu ta, bởi vì cùng là con nít nên rất dễ kết thân, từ từ chúng tôi trở thành bạn tốt, tôi nghĩ Diệp Lê là người đáng tin tưởng, bởi vì việc tôi cùng bà ngoại giúp việc ở nhà của cậu ấy, trong lớp không có ai biết, cũng không có ai nhắc tới, giống như chuyện này là bí mật của chúng tôi, cũng vì bí mật này mà bọn tôi càng lúc càng thân thiết.
Tính khí của Diệp Lê có chút trầm, tính tình của tôi lại có chút hướng nội, trên lý thuyết, chúng tôi ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ không có gì để nói, nhưng trái lại bọn tôi nói với nhau rất nhiều, khi đó có rất nhiều bạn học nhìn tôi và Diệp Lê với ánh mắt dè bỉu, bọn họ nói tôi nịnh bợ Diệp Lê. Sau khi nghe nói Diệp Lê rất tức giận, cũng là lần đầu thấy cậu ấy tức giận như vậy, tôi liền an ủi nói: "Người khác nói cái gì cứ kệ họ, đừng để lời nói của họ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu."
Diệp Lê kinh ngạc nhìn tôi, tiếp đó nở nụ cười nói: "Phải là tôi nói với cậu những lời này mới đúng, giờ ngược lại thành cậu an ủi tôi à?"
Tôi cười haha, từ nhỏ đến lớn nghe qua không ít những lời như vậy, tôi sớm đã luyện thành mình đồng da sắt rồi, nhưng Diệp Lê lại chưa bao giờ trải qua, hẳn sẽ khó chấp nhận nên mới hướng cậu ấy trấn an.
Ngày qua ngày, từ tiểu học đến trung học cơ sở tôi đều học cùng lớp với Diệp Lê, tình cảm càng lúc càng tốt, chớp mắt một cái Diệp Lê đã mười sáu, càng lớn càng đẹp, tôi mười lăm tuổi thi tuyển trung học cũng rất thuận lợi, việc học hành rất tốt, nhưng cuộc sống thì không, bởi vì năm đó, ngày tuyển chọn thứ ba, bà ngoại qua đời.
Bà ngoại qua đời vô cùng đột ngột, bà ở Diệp gia giặt giũ xong, đi xuống lầu trượt chân, lăn xuống cầu thang đầu đập vào bậc thang, như vậy mà qua đời.
Tôi một lần nữa nhìn người thân của mình rời đi, không chịu được đau thương mà ngất đi, tôi nghĩ nếu như tôi khóc, nước mắt có thể tẩy sạch cả một thành phố.
Trước khi học kỳ mới bắt đầu, ta nhìn hình của mẹ, nhớ đến những lời mẹ từng nói trước khi qua đời: "Ngưng Ngưng ngoan, đừng khóc, phải thật vui vẻ." trên người của tôi là máu của mẹ, mẹ cho tôi sinh mệnh, tôi không thể vì vậy mà suy sụp, tôi còn muốn giúp mẹ đi trải nghiệm thế giới này, tôi cũng muốn giống ngoại ương ngạnh mà sống, không vì cái gì cả, chỉ là sinh mệnh đến không dễ, phải sống thật tôn nghiêm.
Nghĩ đến điều này, tôi cắt đầu ngón tay, lấy máu viết lên tờ giấy trắng ở Tuyên Thành viết lên hai chữ : Kiên cường. Rồi đứng lên, chuẩn bị nghênh đón thử thách của cuộc sống.
~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.