Chương 26: Chương 27
Lam Tịch
13/12/2016
Chúng tôi quay đầu lập tức nhìn thấy nhà giàu kia và con của hắn, Vương Thiên Phong đáng khinh cũng ở bên cạnh, khó trách môi của Hồng San run rẩy, bởi vì tôi cũng bắt đầu run rẩy nha~
Mấy ngày nay Phương Thiên Phong cứ cách hai tiếng sẽ lại gọi cho tôi, mỗi lấy thấy hắn gọi là tôi lập tức tắt máy, nhưng hắn thật kiên nhẫn, liền lấy số điện thoại công cộng gọi cho tôi, tôi nhìn thấy số không biết ai chỉ có thể bắt máy vừa nghe là hắn lập tức dập điện thoại. Cự tuyệt rõ ràng như vậy, đối phương nếu là người bình thường đã biết khó mà lui rồi, nhưng Vương Thiên Phong là quái nhân mặt chai mày đá, tôi khắc cốt ghi tâm giáo huấn...sau này nhất định sẽ không ăn bữa cơm miễn phí nào nữa.
Vương Trung Sơn theo đuổi Hồng San cũng rất rõ ràng, Hồng San không chỉ một lần gọi cho tôi than khổ, nói ngàn vạn lần không nên nói dối với Vương Trung Sơn trong bữa sinh nhật là làm thư ký cho một công ty nhỏ, hiện tại bị hắn quấn quýt không rời, lúc đầu còn thấy thú vị bây giờ lại là mệt thấu tim gan, tôi và Hồng San là đồng bệnh tương lâm, mỗi lần nhắc tới Vương Thiên Phong hay Vương Trung Sơn đều hận đến nghiến răng, ngăn không được muốn hỏi ông trời, chúng tôi có thù gì mà đụng phải hai quái nhân này.
Tôi chỉ hướng bọn hắn cười cười, không nói gì trực tiếp đi đến bên cạnh Hồng San, Hồng San cũng hướng bọn họ cười cười nói: "Đúng nha~ thật ngẫu nhiên" sau đó kéo tay tôi và Diệp Lê đi đến nhân viên công vụ, nhỏ giọng nói với nhân viên: "Hai người này là bạn của tôi, không cần tra xét, ba người phía sau nhất định phải tra xét kỹ lưỡng"
Nhân viên công vụ liền gật đầu, Hồng San lập tức kéo chúng tôi vào cửa, nhân viên công vụ lời nói nghiêm túc: "Xin chào, mời trình giấy tờ chứng nhận" Tôi nhịn không được cười, Hồng San quả thật đáng yêu nha~
Hồng San đau đầu nói: "Đúng là âm hồn bất tán mà"
Diệp Lê an ủi: "Chuyện đã vậy, sau này không cần để ý bọn họ là được mà."
"Đành phải như vậy thôi." Hồng San vỗ vỗ trán nói: "Đúng rồi, tớ có sắp xếp hai chỗ ngồi rồi ,đợi lát nữa xem thật kỹ, lần này đấu giá có rất nhiều đồ, đồ cổ có mà tranh cũng có nhất định sẽ để hai cậu mở rộng tầm mắt."
Tớ hỏi: "Điền Hàm đâu? Chưa đến hả?"
"Tới từ sớm rồi, bây giờ chắc đang đi theo ông chủ nào đó lấy tin tức rồi."
"Aiz~ Điền Hàm thật là"
Đi vào bên trong, ngồi xuống, thời gian vừa đúng, người đấu giá lên sân khấu bắt đầu đọc quy tắc đấu giá này nọ, đọc xong tuyên bố bắt đầu.
Tới tham gia có rất nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, đại đa số đều là người có địa vị. Đấu giá thật kịch liệt, khi thì tiếng chùy của người đầu giá, khi thì tiếng người ồn ào, khi thì lại chết lặng, tâm tình của tôi cùng một hồi lên một hồi xuống.
Diệp Lê nhấc chân, dùng chân cọ cọ vào đùi của tôi nói: "Tớ là lần đầu tới đây, trước đó chỉ thấy trên ti vi thôi, cảm giác thật kỳ lạ, cậu có thường tới những nơi này không?"
Diệp Lê va chạm làm tôi có chút không yên, liền đáp: "Cũng không thường lắm, chỉ ghé qua hai ba lần, môi lần có lễ hội lớn Hồng San đều gọi tớ và Điền Hàm tới, chúng tớ đối với đấu giá cũng không quan tâm, đến đây là góp vui thôi."
"Có được hai người bạn như vậy là phúc khí của cậu đó."
"Hiện tại cũng là phúc khí của cậu."
"Ừm" Diệp Lê vuốt một ít tóc trên trán đột nhiên hỏi: "Phương Ngưng, toàn bộ trang sức bên trong cậu thích cái gì?"
"Trân châu"
"A~" Diệp Lê dương dương tự đắc hỏi: "Sao lại thích?"
Tôi lặng lẽ vuốt ve mạch máu của cậu ấy nói: "Trân châu không giống kim cương nhiều góc cạnh, khó có thể chạm tới, cũng không giống hoàng kim chói mắt, càng không giống bạch kim mạnh mẽ, trân châu tự nhiên nhìn nhã nhặn lịch sự còn làm người khác thấy dễ gần, lại tràn đầy ánh sáng, giống như tiểu thư khuê các thời trung cổ hơn. Hơn nữa toàn bộ trang sức bên trong chỉ duy nhất trân châu là có sinh mạng, trân châu lúc tuổi con trẻ là trong suốt lóa mắt, tuổi già vì được thời gian rột rữa sẽ chuyển sang ánh vàng, cùng với sinh mạng con người giống nhau, như một thời tuổi trẻ, khi già xuống mộ, mặc dù có nuối tiếc nhưng lại tự nhiên và chân thật."
"Đúng vậy, tớ cũng thích trân châu, phải trải qua quá trình thai nghén, rất giống với những cô gái, nhất định phải trải qua tai thương, trải qua khổ cực trăm ngàn lần mới lắng động nội tâm vì vậy mới có thể sáng như ngọc. Tớ nghĩ nếu nói trân châu là biểu đạt cho phụ nữ hoàn mỹ cũng không sai"
"Cậu nghĩ trên đời này có hoàn mỹ sao?"
"Không có, nhưng tớ thích theo đuổi sự hoàn mỹ, tớ nghĩ truy tìm sự hoàn mỹ trên đời này có lâu thế nào cũng không đủ, giống như tình cảm của chúng ta, hiện tại chúng ta có thể cảm thấy đây là hoàn mỹ, nhưng nếu không chú ý, mỗi ngày sẽ mỗi khác, tớ và cậu lúc đó sẽ dễ dàng xuất hiện các vấn đề lớn nhỏ khác nhau, để tiếp tục cầu hoàn mỹ chỉ có thể tự mình xem xét đánh giá, tình cảm cũng cần như vậy, chỉ có như vậy mới có thể duy trì tình cảm lâu dài, Phương Ngưng, tớ với cậu cùng nhau cố gắng được không?"
Diệp Lê mặc áo trắng, quần tây, chân mang dép lê, tóc đen xoăn tự nhiên xõa trên vai, xinh đẹp giỏi giang, còn ôn như chân thật, mặc như vậy đã cảm thấy rất đẹp, ngón út nhẹ nhàng vẽ vẽ lên lòng bàn tay của tôi, trên mặt mang một ít khiêu khích, tôi nhìn thấy xương quai xanh hơi lộ ra, tự nhiên muốn tới gần cậu ấy, hôn môi cậu ấy, muốn gắt gao cùng cậu ấy ôm nhau ngủ, nhưng tự biết hoàn cảnh không hợp chỉ có thể áp chế lửa trong lòng, cầm ngón út của cậu ấy, gật đầu cắn răng nói: "Được"
Diệp Lê che miêng cười, tôi nhíu mày muốn khóc.
Trung tâm đấu giá, mọi người thét giá mỗi lúc mỗi cao, không khỏi làm tôi cảm thán có tiền thật tốt.
Tan cuộc, Hồng San và Điền Hàm tìm thấy bọn tôi, vừa mời chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm thì Vương Trung Sơn và Vương Thiên Phong từ đâu đi tới, mặt Vương Thiên Phong cười toe toét muốn rách cả da: "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới đến nơi nay có thể gặp mọi người."
Điền Hàm nói: "Đúng nha~ chúng tôi cũng không thích tới đến nơi này cũng gặp hai người."
Vương Trung Sơn nhìn thấy trên cổ Điền Hàm thẻ phóng viên kinh ngac hỏi: "Cô là phóng viên?"
"Đúng, sao vậy?" Điền Hàm đương nhiên quên là Hồng San từng nói qua, sửng sờ ngẩn người một chút liền nói
"Các người không phải thư ký sao?" Vương Thiên Phong trừng mắt qua lại đánh giá chúng tôi nói: "Các người cuối cùng là làm gì?"
Diệp Lê lau trán chỉ vào chúng tôi nói: "Một phóng viên, một giám đinh sư, một thiết kế tổng thanh tra, ba người họ đều là hoa đã có chủ, tôi là kiến trúc sư, lần trước ở tiệc sinh nhật là nói dối, phiền hai người đừng đi theo chúng tôi nữa, chúng tôi còn việc phải làm, đi trước."
Diệp Lê nói xong kéo chúng tôi rời đi, Hồng San mơ màng hỏi: "Như vậy là xong hả?"
Diệp Lê cười hỏi: "Cậu còn muốn tiếp tục sao? Không sợ phiền hả?"
"Nha~ biết thế nói thật cho rồi, chỉ là nhìn Vương Trung Sơn thật thà phúc hậu, từ đầu cứ nghĩ cùng hắn nói chuyện phiếm được rồi, sau lại sợ đả kích hắn, như vậy cũng tốt, mong hắn sau này bỏ luôn ý định đi."
Điền Hàm khinh thường nhăn mặt nhăn mũi âm thanh kỳ quặc nói: "Còn sợ đả kích hắn, cậu hảo tâm như vậy từ khi nào?? Cậu không phải trúng chiêu của tên nhóc đó rồi chứ? Tớ còn chưa thấy cậu đối tốt với tớ như vậy nha, tính toán nóng tính, bạn tốt hết sức, cậu trước giờ toàn đả kích tớ, trái lại toàn là nói tục đối đãi không tốt, không có lương tâm"
"Di~" Hồng San không nể mặt, nắm lỗ tai Điền Hàm nói: "Điền Hàm, cậu nói mấy lời này mới là không có lương tâm nha, tớ đối xữ không tốt với cậu khi nào? Đối với cậu không khách sao là vì thân thiết, chẳng lẽ cậu thích tớ đối với cậu cả ngày cười nói giống như đeo mặt nạ với mấy người ngoài kia?"
"Được được, cậu tốt, đối với tớ rất tốt" Điền Hàm xoa tai, đột nhiên nhảy dựng chỉ vào tay Hồng San "Nhẫn của tớ đâu? Sao không mang?"
"Nhẫn của cậu cái gì? Tặng cho tớ là của tớ nha~"
"Tặng gì, rõ ràng là cướp lấy, cậu nếu không mang thì trả lại cho tớ đi, mắc lắm đó."
"Tới địa ngục đòi đi, ai nói tớ không mang? Tớ là vì phối hợp quần áo nên không mang, muốn lấy lại? Chờ tớ mang chán rồi tính đi."
"A! AAAA" Điền Hàm bất mãn đến phát tiết làm mọi người đi đường đều nhìn cậu ấy.
Tôi vội vàng đem thẻ phóng viên bỏ vào trong giỏ, sau đó che miệng cậu ấy: "Đừng nha~, để sức lát nữa ăn cơm, các cậu nói coi muốn đi đâu ăn?"
Hồng San nói: "Tớ đặt bàn ở Hảo Tòa rồi, bây giờ đi là được."
"Được, nhanh đi, đừng để Điền Hàm tiếp tục làm mất mặt."
Bồi Căn nói, tình bạn có thể dùng ngay tại chỗ, nó thể khiến lòng người đang uất hiện hạ xuống, đối với bạn bè thân thiết có thể gửi ưu sầu, vui mừng, sợ hãi, hy vọng, nghi kỵ, thẳng thắn, cũng có thể nói, tình bạn còn tốt hơn tình yêu.
Tôi nắm tay Diệp Lê, thỉnh thoảng nhìn Hồng San và Điền Hàm đấu võ mồm, bất giác khóe miệng cong lên.
-----
Chuyện nội bộ mình vẫn chưa giải quyết xong, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không nên để mọi người chờ quá lâu, vậy nên mình up tiếp. Chúc mọi người năm mới an khang và có thật nhiều niềm vui nhe
Mấy ngày nay Phương Thiên Phong cứ cách hai tiếng sẽ lại gọi cho tôi, mỗi lấy thấy hắn gọi là tôi lập tức tắt máy, nhưng hắn thật kiên nhẫn, liền lấy số điện thoại công cộng gọi cho tôi, tôi nhìn thấy số không biết ai chỉ có thể bắt máy vừa nghe là hắn lập tức dập điện thoại. Cự tuyệt rõ ràng như vậy, đối phương nếu là người bình thường đã biết khó mà lui rồi, nhưng Vương Thiên Phong là quái nhân mặt chai mày đá, tôi khắc cốt ghi tâm giáo huấn...sau này nhất định sẽ không ăn bữa cơm miễn phí nào nữa.
Vương Trung Sơn theo đuổi Hồng San cũng rất rõ ràng, Hồng San không chỉ một lần gọi cho tôi than khổ, nói ngàn vạn lần không nên nói dối với Vương Trung Sơn trong bữa sinh nhật là làm thư ký cho một công ty nhỏ, hiện tại bị hắn quấn quýt không rời, lúc đầu còn thấy thú vị bây giờ lại là mệt thấu tim gan, tôi và Hồng San là đồng bệnh tương lâm, mỗi lần nhắc tới Vương Thiên Phong hay Vương Trung Sơn đều hận đến nghiến răng, ngăn không được muốn hỏi ông trời, chúng tôi có thù gì mà đụng phải hai quái nhân này.
Tôi chỉ hướng bọn hắn cười cười, không nói gì trực tiếp đi đến bên cạnh Hồng San, Hồng San cũng hướng bọn họ cười cười nói: "Đúng nha~ thật ngẫu nhiên" sau đó kéo tay tôi và Diệp Lê đi đến nhân viên công vụ, nhỏ giọng nói với nhân viên: "Hai người này là bạn của tôi, không cần tra xét, ba người phía sau nhất định phải tra xét kỹ lưỡng"
Nhân viên công vụ liền gật đầu, Hồng San lập tức kéo chúng tôi vào cửa, nhân viên công vụ lời nói nghiêm túc: "Xin chào, mời trình giấy tờ chứng nhận" Tôi nhịn không được cười, Hồng San quả thật đáng yêu nha~
Hồng San đau đầu nói: "Đúng là âm hồn bất tán mà"
Diệp Lê an ủi: "Chuyện đã vậy, sau này không cần để ý bọn họ là được mà."
"Đành phải như vậy thôi." Hồng San vỗ vỗ trán nói: "Đúng rồi, tớ có sắp xếp hai chỗ ngồi rồi ,đợi lát nữa xem thật kỹ, lần này đấu giá có rất nhiều đồ, đồ cổ có mà tranh cũng có nhất định sẽ để hai cậu mở rộng tầm mắt."
Tớ hỏi: "Điền Hàm đâu? Chưa đến hả?"
"Tới từ sớm rồi, bây giờ chắc đang đi theo ông chủ nào đó lấy tin tức rồi."
"Aiz~ Điền Hàm thật là"
Đi vào bên trong, ngồi xuống, thời gian vừa đúng, người đấu giá lên sân khấu bắt đầu đọc quy tắc đấu giá này nọ, đọc xong tuyên bố bắt đầu.
Tới tham gia có rất nhiều người, tốt xấu lẫn lộn, đại đa số đều là người có địa vị. Đấu giá thật kịch liệt, khi thì tiếng chùy của người đầu giá, khi thì tiếng người ồn ào, khi thì lại chết lặng, tâm tình của tôi cùng một hồi lên một hồi xuống.
Diệp Lê nhấc chân, dùng chân cọ cọ vào đùi của tôi nói: "Tớ là lần đầu tới đây, trước đó chỉ thấy trên ti vi thôi, cảm giác thật kỳ lạ, cậu có thường tới những nơi này không?"
Diệp Lê va chạm làm tôi có chút không yên, liền đáp: "Cũng không thường lắm, chỉ ghé qua hai ba lần, môi lần có lễ hội lớn Hồng San đều gọi tớ và Điền Hàm tới, chúng tớ đối với đấu giá cũng không quan tâm, đến đây là góp vui thôi."
"Có được hai người bạn như vậy là phúc khí của cậu đó."
"Hiện tại cũng là phúc khí của cậu."
"Ừm" Diệp Lê vuốt một ít tóc trên trán đột nhiên hỏi: "Phương Ngưng, toàn bộ trang sức bên trong cậu thích cái gì?"
"Trân châu"
"A~" Diệp Lê dương dương tự đắc hỏi: "Sao lại thích?"
Tôi lặng lẽ vuốt ve mạch máu của cậu ấy nói: "Trân châu không giống kim cương nhiều góc cạnh, khó có thể chạm tới, cũng không giống hoàng kim chói mắt, càng không giống bạch kim mạnh mẽ, trân châu tự nhiên nhìn nhã nhặn lịch sự còn làm người khác thấy dễ gần, lại tràn đầy ánh sáng, giống như tiểu thư khuê các thời trung cổ hơn. Hơn nữa toàn bộ trang sức bên trong chỉ duy nhất trân châu là có sinh mạng, trân châu lúc tuổi con trẻ là trong suốt lóa mắt, tuổi già vì được thời gian rột rữa sẽ chuyển sang ánh vàng, cùng với sinh mạng con người giống nhau, như một thời tuổi trẻ, khi già xuống mộ, mặc dù có nuối tiếc nhưng lại tự nhiên và chân thật."
"Đúng vậy, tớ cũng thích trân châu, phải trải qua quá trình thai nghén, rất giống với những cô gái, nhất định phải trải qua tai thương, trải qua khổ cực trăm ngàn lần mới lắng động nội tâm vì vậy mới có thể sáng như ngọc. Tớ nghĩ nếu nói trân châu là biểu đạt cho phụ nữ hoàn mỹ cũng không sai"
"Cậu nghĩ trên đời này có hoàn mỹ sao?"
"Không có, nhưng tớ thích theo đuổi sự hoàn mỹ, tớ nghĩ truy tìm sự hoàn mỹ trên đời này có lâu thế nào cũng không đủ, giống như tình cảm của chúng ta, hiện tại chúng ta có thể cảm thấy đây là hoàn mỹ, nhưng nếu không chú ý, mỗi ngày sẽ mỗi khác, tớ và cậu lúc đó sẽ dễ dàng xuất hiện các vấn đề lớn nhỏ khác nhau, để tiếp tục cầu hoàn mỹ chỉ có thể tự mình xem xét đánh giá, tình cảm cũng cần như vậy, chỉ có như vậy mới có thể duy trì tình cảm lâu dài, Phương Ngưng, tớ với cậu cùng nhau cố gắng được không?"
Diệp Lê mặc áo trắng, quần tây, chân mang dép lê, tóc đen xoăn tự nhiên xõa trên vai, xinh đẹp giỏi giang, còn ôn như chân thật, mặc như vậy đã cảm thấy rất đẹp, ngón út nhẹ nhàng vẽ vẽ lên lòng bàn tay của tôi, trên mặt mang một ít khiêu khích, tôi nhìn thấy xương quai xanh hơi lộ ra, tự nhiên muốn tới gần cậu ấy, hôn môi cậu ấy, muốn gắt gao cùng cậu ấy ôm nhau ngủ, nhưng tự biết hoàn cảnh không hợp chỉ có thể áp chế lửa trong lòng, cầm ngón út của cậu ấy, gật đầu cắn răng nói: "Được"
Diệp Lê che miêng cười, tôi nhíu mày muốn khóc.
Trung tâm đấu giá, mọi người thét giá mỗi lúc mỗi cao, không khỏi làm tôi cảm thán có tiền thật tốt.
Tan cuộc, Hồng San và Điền Hàm tìm thấy bọn tôi, vừa mời chuẩn bị cùng nhau đi ăn cơm thì Vương Trung Sơn và Vương Thiên Phong từ đâu đi tới, mặt Vương Thiên Phong cười toe toét muốn rách cả da: "Đã lâu không gặp, không nghĩ tới đến nơi nay có thể gặp mọi người."
Điền Hàm nói: "Đúng nha~ chúng tôi cũng không thích tới đến nơi này cũng gặp hai người."
Vương Trung Sơn nhìn thấy trên cổ Điền Hàm thẻ phóng viên kinh ngac hỏi: "Cô là phóng viên?"
"Đúng, sao vậy?" Điền Hàm đương nhiên quên là Hồng San từng nói qua, sửng sờ ngẩn người một chút liền nói
"Các người không phải thư ký sao?" Vương Thiên Phong trừng mắt qua lại đánh giá chúng tôi nói: "Các người cuối cùng là làm gì?"
Diệp Lê lau trán chỉ vào chúng tôi nói: "Một phóng viên, một giám đinh sư, một thiết kế tổng thanh tra, ba người họ đều là hoa đã có chủ, tôi là kiến trúc sư, lần trước ở tiệc sinh nhật là nói dối, phiền hai người đừng đi theo chúng tôi nữa, chúng tôi còn việc phải làm, đi trước."
Diệp Lê nói xong kéo chúng tôi rời đi, Hồng San mơ màng hỏi: "Như vậy là xong hả?"
Diệp Lê cười hỏi: "Cậu còn muốn tiếp tục sao? Không sợ phiền hả?"
"Nha~ biết thế nói thật cho rồi, chỉ là nhìn Vương Trung Sơn thật thà phúc hậu, từ đầu cứ nghĩ cùng hắn nói chuyện phiếm được rồi, sau lại sợ đả kích hắn, như vậy cũng tốt, mong hắn sau này bỏ luôn ý định đi."
Điền Hàm khinh thường nhăn mặt nhăn mũi âm thanh kỳ quặc nói: "Còn sợ đả kích hắn, cậu hảo tâm như vậy từ khi nào?? Cậu không phải trúng chiêu của tên nhóc đó rồi chứ? Tớ còn chưa thấy cậu đối tốt với tớ như vậy nha, tính toán nóng tính, bạn tốt hết sức, cậu trước giờ toàn đả kích tớ, trái lại toàn là nói tục đối đãi không tốt, không có lương tâm"
"Di~" Hồng San không nể mặt, nắm lỗ tai Điền Hàm nói: "Điền Hàm, cậu nói mấy lời này mới là không có lương tâm nha, tớ đối xữ không tốt với cậu khi nào? Đối với cậu không khách sao là vì thân thiết, chẳng lẽ cậu thích tớ đối với cậu cả ngày cười nói giống như đeo mặt nạ với mấy người ngoài kia?"
"Được được, cậu tốt, đối với tớ rất tốt" Điền Hàm xoa tai, đột nhiên nhảy dựng chỉ vào tay Hồng San "Nhẫn của tớ đâu? Sao không mang?"
"Nhẫn của cậu cái gì? Tặng cho tớ là của tớ nha~"
"Tặng gì, rõ ràng là cướp lấy, cậu nếu không mang thì trả lại cho tớ đi, mắc lắm đó."
"Tới địa ngục đòi đi, ai nói tớ không mang? Tớ là vì phối hợp quần áo nên không mang, muốn lấy lại? Chờ tớ mang chán rồi tính đi."
"A! AAAA" Điền Hàm bất mãn đến phát tiết làm mọi người đi đường đều nhìn cậu ấy.
Tôi vội vàng đem thẻ phóng viên bỏ vào trong giỏ, sau đó che miệng cậu ấy: "Đừng nha~, để sức lát nữa ăn cơm, các cậu nói coi muốn đi đâu ăn?"
Hồng San nói: "Tớ đặt bàn ở Hảo Tòa rồi, bây giờ đi là được."
"Được, nhanh đi, đừng để Điền Hàm tiếp tục làm mất mặt."
Bồi Căn nói, tình bạn có thể dùng ngay tại chỗ, nó thể khiến lòng người đang uất hiện hạ xuống, đối với bạn bè thân thiết có thể gửi ưu sầu, vui mừng, sợ hãi, hy vọng, nghi kỵ, thẳng thắn, cũng có thể nói, tình bạn còn tốt hơn tình yêu.
Tôi nắm tay Diệp Lê, thỉnh thoảng nhìn Hồng San và Điền Hàm đấu võ mồm, bất giác khóe miệng cong lên.
-----
Chuyện nội bộ mình vẫn chưa giải quyết xong, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không nên để mọi người chờ quá lâu, vậy nên mình up tiếp. Chúc mọi người năm mới an khang và có thật nhiều niềm vui nhe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.