Chương 34: Chương 35
Lam Tịch
13/12/2016
Hồng San nói một tràng, không nhanh không chậm, giọng không cao không thấp nhưng dư âm quanh quẩn thật lâu .Mọi thứ trước mắt,phút chốc trở nên mông lung, tôi đứng ở đây, trái tim không yên tĩnh, do dự, u buồn, kim giây tích tắc quay, quay thành một vòng tròn.
Diệp Lê thản nhiên nói: "Về phần cha mẹ của tớ, tớ có thể dễ dàng ứng phó, tình cảm của mọi người, tựa như đang đánh bạc vậy đó, không mua xổ số thì vĩnh viễn không bao giờ trúng. Mua, chí ít vẫn có cơ hội trúng thưởng, nhiều người mua xổ số, nhưng ít người trúng, giống như tình yêu của mọi người, lúc bắt đầu có thể yêu không nhiều, nhưng không nhiều không có nghĩa là không yêu. Hồng San, tớ không thể chắc chắn với cậu điều gì, chuyện sau này không ai biết trước được, nhưng tớ nguyện ý cùng Phương Ngưng đánh cược, lấy tình cảm của bọn trớ lấp đầy tương lai của bọn tớ."
Trong phòng thật im lặng, im lặng đến mức có thể nghe được nhịp tim của nhau, tôi nhìn Diệp Lê, ánh mắt mang theo cảm kích và cảm động, đột nhiên thực muốn khóc.
Hồng San nhìn Diệp Lê, trầm mặc thật lâu cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Diệp Lê, cậu so với tưởng tượng của tớ can đảm hơn, cũng khó trách cậu si tình với Phương Ngưng như vậy, Phương Ngưng...đích thật là đối tượng rất khó để không mê luyến."
"Hồng San...cậu..." Hồng San nói những lời này là có ý gì?? Tôi kinh dị nhìn cậu ấy, muốn hỏi, nhưng không biết phải hỏi như thế nào.
Tôi hỏi không được, không có nghĩa là Điền Hàm cũng không hỏi được, Điền Hàm nghẹn họng dòm trân trối hỏi: "Đừng nói là...cậu vẫn luôn yêu thầm Phương Ngưng nhaaaaa"
"Điên hả, hiểu sai ý của tớ rồi" Hồng San liếc cậu ấy một cái, than thở nói: "Ý của tớ là, phụ nữ như Phương Ngưng, từ nới thấp nhất của xã hội vươn lên cao, rất khó làm người khác không thích, cậu cũng biết người thầm mến cậu ấy đâu có ít. Một người thành đạt không nhất định phải có nhiều chiến tích, cũng không phải rất có vinh dự, chỉ cần ở trong cuộc sống, có thể lèo lái cả một gia đình thì chính là đã thành công. Mà ai cũng thích người thành công, tớ cũng không ngoại lệ. Đương nhiên tớ cũng không phủ nhận là tớ từng nghĩ nếu như Phương Ngưng là đàn ông, đời này trừ bỏ cậu ấy, tớ thấy ai cũng không hiếm lạ, bất quá chỉ là nếu như, Phương Ngưng là phụ nữ, so với phụ nữ còn phụ nữ hơn, aiz~ nếu lúc đó tư tưởng của tớ rộng mở một chút thì...Được rồi, không nói cái này nữa, dù sao thì chỉ cần các cậu tốt là được rồi."
"Bọn tớ sẽ tốt, hiện tại tốt, sẽ cố gắng cho tương lai cũng tốt" Diệp Lê nắm lấy tay Hồng San, yêu thương lộ ra trong ánh mắt nói: "Cậu cũng phải tốt"
"Nha~ biết"
"Hồng San hỗn đản, Diệp Lê cũng vậy, ai cũng yêu thích Phương Ngưng nhưng không có ai yêu tớ, thực đả kích nha" Điền Hàn lau lau mắt, dựa sát vào tôi thì thầm: "Đúng thực tớ cũng có tức giận, hai người ở cùng nhau mà không có nói với tớ, đúng là không đặt người bạn là tớ vào mắt nha, lúc nãy còn muốn chửi chết hai cậu luôn đó, chỉ là bây giờ thì tốt rồi, không còn tức giận nữa, Phương Ngưng, Diệp Lê vừa nãy có nói cậu đem cắt mấy bài viết của tớ, để ở đâu? Lấy cho tớ xem"
"Ừm"
Tôi lấy hai cái văn kiện có những bài viết của Điền Hàm đưa cho cậu ấy nói: "Vốn tính đợi khi nào cậu về hưu mới tặng, hiện tại thì không đợi được rồi."
Điền Hàm lật từng tớ bào, lật xong liền ôm lấy tôi gào khóc lớn, khóc còn rất nhiệt tình làm quần áo của tôi ướt một mảng, coi ra lần này là khóc thực rồi, cậu vừa khóc vừa như con nít nói: "Phương Ngưng, cậu hỗn đản, hại tớ khóc, chính tớ còn chưa từng giữ lại mấy cái này, cậu lại giữ gìn cẩn thận như vậy, còn dùng lá cây và cọ màu đánh dấu, ngay cả mấy bài báo tớ viết hồi đại học cũng có, cậu không lẽ không biết hồi đó tớ viết rất dọa người hả? Có phải cậu đặc biệt muốn đả tổn thương tớ không?"
"Đúng nha~ tớ là đặc biệt muốn tổn thương cậu" Tôi giúp Điền Hàm lau nước mắt, cố ý nói: "Đừng khóc, thật khó coi quá đi, nước mũi với nước mắt tèm lem cả rồi kìa, tớ vừa mới tắm xong đó, đừng khóc được không?"
"Được...không khóc, Hồng San, tớ muốn ăn cơm ở nhà Phương Ngưng, cậu đi thì đi đi, đánh chết tớ cũng không đi."
"Ai nói tớ đi? Cái lỗ tai nào của cậu nghe là tớ đi? Từ Xa Mao Vũ chạy tới đây rồi cứ như vậy đi, thần tiên cũng nổi nóng nha~ tớ không đi đâu hết á" Hồng San liếc Điền Hàm sau đó đặt mông xuống ghế salon, mở TV phân phó nói: "Phương Ngưng, cậu và Diệp Lê làm cơm đi, hôm nay đừng hòng tớ và Điền Hàm giúp cậu, trước khi nấu cơm thì pha cho tớ ly trà, tớ nhớ là nhà cậu có trà Long Tĩnh nha, pha nó đi"
"Tớ muốn uống cà phê cơ" Điền Hàm yên vị trên ghế salon, gác chân lên đùi Hồng San quơ quơ chân nói: "Vì bù lại sai lầm giấu diếm tình cảm của hai cậu, hôm nay phải để hai cậu hầu hạ mới hả giận được, mau dâng trà cho chủ tử, đưa cà phê cho nhị chủ."
Hồng San khinh thường nói: "Suốt ngày uống cà phê, coi chừng cái mặt lòi ra hạt cà phê đó"
Điền Hàm bất mãn nói: "Cậu cả ngày uồng trà, tớ còn lo cái mặt cậu nở đầy hoa trà đó"
"Tớ thích, cậu quản được à?"
"Tớ cũng thích, cậu quản được chắc?"
.....
Nhìn hai cậu ấy ngồi đấu võ mồm, tôi và Diệp Lê nhìn nhau cười khổ, chỉ có thể đi vào bếp, một pha trà, một pha cà phê hầu hạ hai cậu ấy, cũng may đã nói rõ ràng, tuy rằng lời nói cuối cùng của Hồng San làm tôi có chút khó chịu, nhưng quan hệ của bạn tôi được bạn bè chấp nhận rồi, còn cái gì khác vui hơn sao?
"Phương Ngưng, chúng ta sống qua một cửa rồi" Diệp Lê ở sau ôm tôi nhỏ giọng nói.
"Ừm, đúng vậy, sống qua một cửa rồi."
"Lúc nãy Hồng San vừa nói đến cha mẹ của tớ, sắc mặt của cậu trông rất kém, Phương Ngưng, những điều Hồng San nói cậu đã từng nghĩ qua phải không?"
"Ừm, đã từng nghĩ qua" Tôi xoay người, tóc lướt qua trán cậu ấy rớt xuống tai ôn nhu nhìn cậu ấy: "Tớ thì không có ai, nên cái gì cũng không băn khoăn, chỉ có một mình dù có đi đâu cũng có thể tự mình nuôi sống chính mình, còn cậu thì khác, Diệp Lê cậu có cha mẹ, có người thân, còn cả dòng họ cùng bạn bè đồng nghiệp, còn có công ty, trải qua mấy năm nay tớ biết trong cuộc sống muốn muốn sống thực tốt thì không nên yêu, cơm áo gạo tiền đã chiếm rất nhiều phần quan trọng, tình yêu, chỉ là một phần nhỏ, cùng tớ ở một chỗ...cậu chưa từng cảm thấy sợ sao?"
"Đã từng" Diệp Lê vuốt mặt tôi, mỉm cười nói: "Ai cũng nói, nghé con không sợ hổ, kỳ thực nghé con không phải không sợ hổ, mà là không biết hổ đáng sợ như thế nào. Tình yêu là chuyện hai người, nhưng cuộc sống lại không phải là chuyện hai người, nó liên quan tới rất nhiều thứ, cho nên phải có sức lực để đối phó với nó. Chúng ta không phải nghé con mới sinh, đối với thế tục như hổ đói này làm sao không sợ? Bất quá chỉ cần có cậu ở bên cạnh, dù là hổ đói tớ vẫn sẽ có dũng khí để đối mặt, đối với một người có chí hướng rộng lớn mà nói, tình yêu chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng với phụ nữ của chúng ta mà nói, tình yêu là tất cả của cuộc sống, có tình yêu, cơm áo gạo tiền mới thực có ý nghĩa, không có tình yêu, tớ có thể sống rất tốt, nhưng cuộc đời của tớ liền sẽ biến thành mặt nước quá phẳng lặng chán chường, biết không?"
"Tớ biết, chỉ là nếu như quan hệ của chúng ta bị cha mẹ cậu biết, lúc đó sẽ làm khổ cậu..."
"Không khổ, có cậu ở đây, có chịu khổ cũng đáng, hơn nữa cậu phải tin tớ, tin tớ có thể ứng phó được cha mẹ"
"Ừm..nhưng cậu đã nghĩ qua ứng phó với cha mẹ như thế nào chưa? Giống như Hồng San nói, chúng ta đều đã đến tuổi lập gia đình rồi, làm sao không bị sự thúc giục của cha mẹ, nếu nói là vì sự nghiệp, thì chỉ là một nữa sự thật..."
"Đúng nha~, hai chữ sự nghiệp, nói dễ làm khó, thôi thì cứ vuốt đá để qua sông, tới đâu tính tới đó, cậu phải biết là dù có thể nào trời cũng không sập, nếu có sập sẽ có người chống đỡ, cậu ý, đừng có cái gì cũng nghĩ cho tớ, tớ không muốn thấy cậu cả ngày lo lắng, vô cớ không vui đâu."
"A~ được được" Tôi nghiêng đầu hôn cậu ấy nói: "Cậu pha cà phê, tớ pha trà, được không?"
"Được, tuy tớ nấu ăn không tốt, nhưng pha cà phê là sở trường đó nha~"
Diệp Lê buông tôi ra, xoay người lấy bình cà phê, cà phê rất nhanh nhiễu từng giọt, cả căn phòng phút chốc tràn ngập mùi cà phê.
Tôi cười cười lấy ra trà Long Tĩnh, nhẹ nhàng ngâm trà vào nước, hơi nước tỏa ra như sương mù, từng đợt mùi trà tỏa ra, phả vào mặt, vào mũi chỉ cần hít một hơi hương trà liền có thể đi thẳng vào phổi, thơm ngọt thanh nhã, vui vẻ hít thật sâu mùi hương này vào phổi. Nhịn không được tôi liền mỉm cười, cuối tuần, vốn là nên thả lỏng hưởng thụ, không phải sao?
--------
Cuộc đời này có thể yêu một người giống như Diệp Lê, thì thực may mắn...^^~ Nhưng trước khi muốn người mình yêu là Diệp Lê, thì phải coi lại chính mình có thiết tha như Phương Ngưng không...Aiz~ vẫn là bỏ đi, mãn kiếp cũng không có được T^T
~3 cái tết cuối cùng cũng tan zồi, thôi thì để ghi nhớ nay up thêm 1c :">
~
Diệp Lê thản nhiên nói: "Về phần cha mẹ của tớ, tớ có thể dễ dàng ứng phó, tình cảm của mọi người, tựa như đang đánh bạc vậy đó, không mua xổ số thì vĩnh viễn không bao giờ trúng. Mua, chí ít vẫn có cơ hội trúng thưởng, nhiều người mua xổ số, nhưng ít người trúng, giống như tình yêu của mọi người, lúc bắt đầu có thể yêu không nhiều, nhưng không nhiều không có nghĩa là không yêu. Hồng San, tớ không thể chắc chắn với cậu điều gì, chuyện sau này không ai biết trước được, nhưng tớ nguyện ý cùng Phương Ngưng đánh cược, lấy tình cảm của bọn trớ lấp đầy tương lai của bọn tớ."
Trong phòng thật im lặng, im lặng đến mức có thể nghe được nhịp tim của nhau, tôi nhìn Diệp Lê, ánh mắt mang theo cảm kích và cảm động, đột nhiên thực muốn khóc.
Hồng San nhìn Diệp Lê, trầm mặc thật lâu cuối cùng thở dài, bất đắc dĩ cười nói: "Diệp Lê, cậu so với tưởng tượng của tớ can đảm hơn, cũng khó trách cậu si tình với Phương Ngưng như vậy, Phương Ngưng...đích thật là đối tượng rất khó để không mê luyến."
"Hồng San...cậu..." Hồng San nói những lời này là có ý gì?? Tôi kinh dị nhìn cậu ấy, muốn hỏi, nhưng không biết phải hỏi như thế nào.
Tôi hỏi không được, không có nghĩa là Điền Hàm cũng không hỏi được, Điền Hàm nghẹn họng dòm trân trối hỏi: "Đừng nói là...cậu vẫn luôn yêu thầm Phương Ngưng nhaaaaa"
"Điên hả, hiểu sai ý của tớ rồi" Hồng San liếc cậu ấy một cái, than thở nói: "Ý của tớ là, phụ nữ như Phương Ngưng, từ nới thấp nhất của xã hội vươn lên cao, rất khó làm người khác không thích, cậu cũng biết người thầm mến cậu ấy đâu có ít. Một người thành đạt không nhất định phải có nhiều chiến tích, cũng không phải rất có vinh dự, chỉ cần ở trong cuộc sống, có thể lèo lái cả một gia đình thì chính là đã thành công. Mà ai cũng thích người thành công, tớ cũng không ngoại lệ. Đương nhiên tớ cũng không phủ nhận là tớ từng nghĩ nếu như Phương Ngưng là đàn ông, đời này trừ bỏ cậu ấy, tớ thấy ai cũng không hiếm lạ, bất quá chỉ là nếu như, Phương Ngưng là phụ nữ, so với phụ nữ còn phụ nữ hơn, aiz~ nếu lúc đó tư tưởng của tớ rộng mở một chút thì...Được rồi, không nói cái này nữa, dù sao thì chỉ cần các cậu tốt là được rồi."
"Bọn tớ sẽ tốt, hiện tại tốt, sẽ cố gắng cho tương lai cũng tốt" Diệp Lê nắm lấy tay Hồng San, yêu thương lộ ra trong ánh mắt nói: "Cậu cũng phải tốt"
"Nha~ biết"
"Hồng San hỗn đản, Diệp Lê cũng vậy, ai cũng yêu thích Phương Ngưng nhưng không có ai yêu tớ, thực đả kích nha" Điền Hàn lau lau mắt, dựa sát vào tôi thì thầm: "Đúng thực tớ cũng có tức giận, hai người ở cùng nhau mà không có nói với tớ, đúng là không đặt người bạn là tớ vào mắt nha, lúc nãy còn muốn chửi chết hai cậu luôn đó, chỉ là bây giờ thì tốt rồi, không còn tức giận nữa, Phương Ngưng, Diệp Lê vừa nãy có nói cậu đem cắt mấy bài viết của tớ, để ở đâu? Lấy cho tớ xem"
"Ừm"
Tôi lấy hai cái văn kiện có những bài viết của Điền Hàm đưa cho cậu ấy nói: "Vốn tính đợi khi nào cậu về hưu mới tặng, hiện tại thì không đợi được rồi."
Điền Hàm lật từng tớ bào, lật xong liền ôm lấy tôi gào khóc lớn, khóc còn rất nhiệt tình làm quần áo của tôi ướt một mảng, coi ra lần này là khóc thực rồi, cậu vừa khóc vừa như con nít nói: "Phương Ngưng, cậu hỗn đản, hại tớ khóc, chính tớ còn chưa từng giữ lại mấy cái này, cậu lại giữ gìn cẩn thận như vậy, còn dùng lá cây và cọ màu đánh dấu, ngay cả mấy bài báo tớ viết hồi đại học cũng có, cậu không lẽ không biết hồi đó tớ viết rất dọa người hả? Có phải cậu đặc biệt muốn đả tổn thương tớ không?"
"Đúng nha~ tớ là đặc biệt muốn tổn thương cậu" Tôi giúp Điền Hàm lau nước mắt, cố ý nói: "Đừng khóc, thật khó coi quá đi, nước mũi với nước mắt tèm lem cả rồi kìa, tớ vừa mới tắm xong đó, đừng khóc được không?"
"Được...không khóc, Hồng San, tớ muốn ăn cơm ở nhà Phương Ngưng, cậu đi thì đi đi, đánh chết tớ cũng không đi."
"Ai nói tớ đi? Cái lỗ tai nào của cậu nghe là tớ đi? Từ Xa Mao Vũ chạy tới đây rồi cứ như vậy đi, thần tiên cũng nổi nóng nha~ tớ không đi đâu hết á" Hồng San liếc Điền Hàm sau đó đặt mông xuống ghế salon, mở TV phân phó nói: "Phương Ngưng, cậu và Diệp Lê làm cơm đi, hôm nay đừng hòng tớ và Điền Hàm giúp cậu, trước khi nấu cơm thì pha cho tớ ly trà, tớ nhớ là nhà cậu có trà Long Tĩnh nha, pha nó đi"
"Tớ muốn uống cà phê cơ" Điền Hàm yên vị trên ghế salon, gác chân lên đùi Hồng San quơ quơ chân nói: "Vì bù lại sai lầm giấu diếm tình cảm của hai cậu, hôm nay phải để hai cậu hầu hạ mới hả giận được, mau dâng trà cho chủ tử, đưa cà phê cho nhị chủ."
Hồng San khinh thường nói: "Suốt ngày uống cà phê, coi chừng cái mặt lòi ra hạt cà phê đó"
Điền Hàm bất mãn nói: "Cậu cả ngày uồng trà, tớ còn lo cái mặt cậu nở đầy hoa trà đó"
"Tớ thích, cậu quản được à?"
"Tớ cũng thích, cậu quản được chắc?"
.....
Nhìn hai cậu ấy ngồi đấu võ mồm, tôi và Diệp Lê nhìn nhau cười khổ, chỉ có thể đi vào bếp, một pha trà, một pha cà phê hầu hạ hai cậu ấy, cũng may đã nói rõ ràng, tuy rằng lời nói cuối cùng của Hồng San làm tôi có chút khó chịu, nhưng quan hệ của bạn tôi được bạn bè chấp nhận rồi, còn cái gì khác vui hơn sao?
"Phương Ngưng, chúng ta sống qua một cửa rồi" Diệp Lê ở sau ôm tôi nhỏ giọng nói.
"Ừm, đúng vậy, sống qua một cửa rồi."
"Lúc nãy Hồng San vừa nói đến cha mẹ của tớ, sắc mặt của cậu trông rất kém, Phương Ngưng, những điều Hồng San nói cậu đã từng nghĩ qua phải không?"
"Ừm, đã từng nghĩ qua" Tôi xoay người, tóc lướt qua trán cậu ấy rớt xuống tai ôn nhu nhìn cậu ấy: "Tớ thì không có ai, nên cái gì cũng không băn khoăn, chỉ có một mình dù có đi đâu cũng có thể tự mình nuôi sống chính mình, còn cậu thì khác, Diệp Lê cậu có cha mẹ, có người thân, còn cả dòng họ cùng bạn bè đồng nghiệp, còn có công ty, trải qua mấy năm nay tớ biết trong cuộc sống muốn muốn sống thực tốt thì không nên yêu, cơm áo gạo tiền đã chiếm rất nhiều phần quan trọng, tình yêu, chỉ là một phần nhỏ, cùng tớ ở một chỗ...cậu chưa từng cảm thấy sợ sao?"
"Đã từng" Diệp Lê vuốt mặt tôi, mỉm cười nói: "Ai cũng nói, nghé con không sợ hổ, kỳ thực nghé con không phải không sợ hổ, mà là không biết hổ đáng sợ như thế nào. Tình yêu là chuyện hai người, nhưng cuộc sống lại không phải là chuyện hai người, nó liên quan tới rất nhiều thứ, cho nên phải có sức lực để đối phó với nó. Chúng ta không phải nghé con mới sinh, đối với thế tục như hổ đói này làm sao không sợ? Bất quá chỉ cần có cậu ở bên cạnh, dù là hổ đói tớ vẫn sẽ có dũng khí để đối mặt, đối với một người có chí hướng rộng lớn mà nói, tình yêu chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng với phụ nữ của chúng ta mà nói, tình yêu là tất cả của cuộc sống, có tình yêu, cơm áo gạo tiền mới thực có ý nghĩa, không có tình yêu, tớ có thể sống rất tốt, nhưng cuộc đời của tớ liền sẽ biến thành mặt nước quá phẳng lặng chán chường, biết không?"
"Tớ biết, chỉ là nếu như quan hệ của chúng ta bị cha mẹ cậu biết, lúc đó sẽ làm khổ cậu..."
"Không khổ, có cậu ở đây, có chịu khổ cũng đáng, hơn nữa cậu phải tin tớ, tin tớ có thể ứng phó được cha mẹ"
"Ừm..nhưng cậu đã nghĩ qua ứng phó với cha mẹ như thế nào chưa? Giống như Hồng San nói, chúng ta đều đã đến tuổi lập gia đình rồi, làm sao không bị sự thúc giục của cha mẹ, nếu nói là vì sự nghiệp, thì chỉ là một nữa sự thật..."
"Đúng nha~, hai chữ sự nghiệp, nói dễ làm khó, thôi thì cứ vuốt đá để qua sông, tới đâu tính tới đó, cậu phải biết là dù có thể nào trời cũng không sập, nếu có sập sẽ có người chống đỡ, cậu ý, đừng có cái gì cũng nghĩ cho tớ, tớ không muốn thấy cậu cả ngày lo lắng, vô cớ không vui đâu."
"A~ được được" Tôi nghiêng đầu hôn cậu ấy nói: "Cậu pha cà phê, tớ pha trà, được không?"
"Được, tuy tớ nấu ăn không tốt, nhưng pha cà phê là sở trường đó nha~"
Diệp Lê buông tôi ra, xoay người lấy bình cà phê, cà phê rất nhanh nhiễu từng giọt, cả căn phòng phút chốc tràn ngập mùi cà phê.
Tôi cười cười lấy ra trà Long Tĩnh, nhẹ nhàng ngâm trà vào nước, hơi nước tỏa ra như sương mù, từng đợt mùi trà tỏa ra, phả vào mặt, vào mũi chỉ cần hít một hơi hương trà liền có thể đi thẳng vào phổi, thơm ngọt thanh nhã, vui vẻ hít thật sâu mùi hương này vào phổi. Nhịn không được tôi liền mỉm cười, cuối tuần, vốn là nên thả lỏng hưởng thụ, không phải sao?
--------
Cuộc đời này có thể yêu một người giống như Diệp Lê, thì thực may mắn...^^~ Nhưng trước khi muốn người mình yêu là Diệp Lê, thì phải coi lại chính mình có thiết tha như Phương Ngưng không...Aiz~ vẫn là bỏ đi, mãn kiếp cũng không có được T^T
~3 cái tết cuối cùng cũng tan zồi, thôi thì để ghi nhớ nay up thêm 1c :">
~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.