Chương 40: Chương 41
Lam Tịch
13/12/2016
Tiếp tục rửa mặt, sửa lại tốt dáng vẻ, bước đi có chút vô lực lại chỗ ngồi mới phát hiện ra tiếng di động rất lớn, thấy Diệp Lê, tôi chạy nhanh bắt máy, cậu ấy hỏi tôi ở đâu, tôi nói địa điểm, sẵn nhờ cậu ấy lại đón, có bia trong người rồi, tốt nhất vẫn là nhờ cậu ấy tới rước về a~
Lúc Diệp Lê đến thì Ngụy Tử Minh đã uống tới không thấy đông tây, Ngụy Tử Minh nhìn Diệp Lê, cười ngớ ngẩn, hàm hàm hồ hồ nói: "Phương Ngưng, tôi hình như nhìn thấy Diệp Lê, cô có thấy không?"
Diệp Lê cau mày, trừng mắt liếc tôi một cái, trước tới cửa kêu taxi, rồi cùng tài xế đi vào giúp Ngụy Tử Minh lên xe, nói cho tài xế địa chỉ, rồi xoay người nhìn tôi hỏi: "Cậu và Ngụy Tử Minh từ khi nào thân thiết như vậy?"
"Vừa mới thân thiết" tôi cười cười "Vừa mới thân thiết ở đây, à, Diệp Lê, tớ không thể lái xe, cậu chở tớ về được không?"
"Gặp quỷ hả, không có gì thì sao lại uống nhiều như vậy hả? Còn cùng với đàn ông không thân thiết uống nữa chứ" Thanh âm Diệp Lê nghe ra hung hăng, nhưng động tác đỡ tôi rất mềm mại, tôi yên tâm giao trọng lượng của mình lên Diệp Lê, lảo đảo cùng cậu ấy ra ngoài.
Ở trên xe Diệp Lê một bên giúp tôi thắt dây an toàn, một bên trách cứ nói: "Lúc tớ ở dưới lầu công ty đã thấy cậu và Ngụy Tử Minh nói chuyện, hai người cùng nhau rời đi tớ còn tưởng có chuyện gì, không nghĩ tới là tới đây phát tiết, đừng tưởng cậu không nói là tớ không biết cậu cả ngày nghĩ suy nghĩ vớ vẩn cái gì, một bức tường, một người bạn, một con đường, chúng ta đâu phải là con nít bảy tám tuổi, sao thể theo ý thích của chính mình mà muốn tuyệt giao với ai là tuyệt giao hả? Cậu nghĩ những gì cậu muốn tớ chưa nghĩ qua hả? Nhưng đâu phải cứ muốn là có thể làm đâu, cậu cả ngày cứ suy nghĩ lung tung cái gì? Quan hệ của tớ và Cao Lập Tam cũng rõ ràng là hiểu còn miên man suy nghĩ, cậu nếu không vui, tớ lập tức không gặp mặt Cao Lập Tam, làm vậy thì cậu cũng không cần cùng một người xa lạ uống rượu. Tớ nghĩ chờ cậu đến khi cậu khôi phục cảm xúc rồi mới nói, nhưng ai biết chờ hoài lại thấy cậu không có tiền đồ như vậy, uống đến say..."
Nghe Diệp Lê nói, tâm lý của tôi cảm giác thõa mãn tràn đây, nhờ dũng khí của rượu, tôi một tay vạy cổ Diệp Lê ra, hôn thật sâu, a~ Diệp Lê, phụ nữ luôn mẫn cảm như vậy, chỉ có như vậy liền khoa trương nghĩ là chuyện lớn, được rồi xin lỗi vì những suy nghĩ miên man của tôi, tôi không dám hứa sau này sẽ không như vậy, nhưng sẽ cố gắng khống chế chính mình, bởi vì tình hình thực tế của chúng ta, bởi vì chúng ta yêu nhau sâu đậm như vậy, thật sự không có lý do gì để người ngoài chưa đánh chính mình đã thảm bại.
Đợi đến khi hôn muốn ngạt thở, tôi mới buông ra Diệp Lê hai má ửng đỏ, liếc tôi một cái, giọng như ra lệnh nói: "Mắc kệ sau này có chuyện gì, thấy cái gì, nghe cái gì, đều không có cậu nghi ngờ tình cảm của tớ đối với cậu."
"Được được, tuân lệnh"
"Aiz~ thật là"
Ngày kết hôn của Diệp Hàng và Hải Bình tới, tôi và Diệp Lê cùng đi tham gia hôn lễ, Điền Hàm và Hồng San mang theo thái độ ăn free uống chùa cũng tới.
Trong nhà hàng, mọi người nói chuyện rất vui vẻ, cha mẹ Diệp Lê đều có mặt, tuy hai vợ chòng ly dị đã lâu nhưng không có mặt lạnh mà đều tỏa ra hài hoa, vẫn rạng rỡ, con cái lập gia đình, bọn họ cười đương nhiên rất vui vẻ. Tôi trước cùng cha mẹ Diệp Lê khách sáo vài cậu, lúc sau Diệp mẫu thâm ý hỏi Diệp Lê "Con và Cao Lập Tam sao rồi?"
Diệp Lê nhíu mày: "Không có ra sao, mẹ, hiện tại con muốn đọc thân, chuyện của con mẹ đừng quan tâm"
Diệp mẫu giật mình, vừa muốn nói cái gì đó, lúcnày Diệp phụ xen vào nói: "Hôm nay diễn viên là Diệp Hàng, chuyện của Diệp Lê sau này hãy nói đi."
Diệp mẫu trừng hướng Diệp phụ, diễn cảm rất làbất mãn, nhưng hiện tại vẫn là đem bất mãn chuyển thành ý cười dạt dào.
Diệp Lê thấy vậy liền nhân cơ hội kéo tôi, Điền Hàm Hồng San đi vào chỗ ngồi nhập tiệc, tôi đối với cậu ấy nhỏ giọng trêu ghẹo: "Độc thân không khó, khó chính là không lẽ cứ lấy lý do muốn độc thân, Diệp Lê, cậu chết chắc rồi"
"Cậu nha~ đừng có nói chuyện huề vốn như vậy, tớ mà chết cậu nghĩ cậu sống đc hả?" Ánh mắt cậu ấy hơi trầm xuống: "Cha mẹ tớ hiện tại là bằng mặt không bằng lòng, nếu không phải anh hai kết hôn, bọn họ làm sao nhìn nhau cười được? Thật không biết nên nói cái gì mới tốt?"
"A, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"ừm"
Diệp Hàng và Hải Bình mặc lế phục từ trong bước ra, Diệp Hàng trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, cười vui sướng, Hải Bình cười cũng rất chân thành, đối với phụ nữ mà nói, hôn lễ tốt đẹp là kỷ niệm cả đời, hiển nhiên nụ cười của Hải Bình là phát ra từ nội tâm.
Hóng San ngại ngùng nhìn Diệp Lê nói: "Tớ và Điền Hàm không quen biết cũng tới dự, cơm này ăn có chút chột dạ"
"Chột dạ cái gì?" ", Diệp Lê cười lắc đầu, nói: "Hai cậu là tớ mời tới, cứ ăn uống góp vui là được rồi, đừng có nghĩ nhiều"
"Di~ cô dâu kia..." Điền Hàm chỉ vào Hải bình nói: "Không phải phiên dịch viên của kiến trúc sư người pháp Đan Dâng sao?Là...Hải Bình, đúng không?"
Diệp Lê nhìn Hải Bình nói: "Đúng đó, Hải Bình chuyên ngành tiếng Pháp"
"Nha~, anh của cậu thực có phúc, cưới được vợ xinh đẹp như vậy, đúng không?"
"Chỉ mong là vậy" Diệp Lê nhún nhúnvai, từ chối cho ý kiến.
Một lát sau Diệp Hàng và Hải Bình đi tới bàn của chúng tôi, Hải Bình nhìn thấy tôi và Diệp Lê nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, Diệp Lê đứng dậy hướng Điền Hàm và Hồng San giới thiệu, Diệp Hàng vui vẻ nói với tôi: "Phương Ngưng, em có thể tới tham gia hôn lễ của anh thật là tốt, cám ơn a~"
"Aiz, khách sao rồi, bạn bè từ nhỏ, tới tham gia hôn lễ của anh là chuyện đương nhiên nha~"
"Tốt, vậy mấy đứa trò chuyện trước đi, anh cùng Hải Bình đi tới mấy bàn khác"
"Đi thôi"
Bọn họ đi rồi, Hồng San cau mày có chút do dự nói với tôi và Diệp Lê: "Hải Bình này...ánh mắt lúc nhìn hai cậu có gì đó không đúng, không lẽ cô ấy biết quan hệ của hai người sao?"
"Biết chứ" Diệp Lê thản nhiêngật đầu, nói: "Không gạt các cậu, Hải Bình trước là yêu thích tớ, còn bây giờ thì không biết"
"Không phải chứ!" Điền Hàm trừng to mắt há to miệng: "Cô ấy thích cậu thì sao lại cùng Diệp Hàng kết hôn? Không lẽ cố ý kích thích cậu??"
"Không phải, cô ấy cũng thích Diệp Hàng, mà tớ cũng không biết nói sao cho rõ, tóm lại là cô ấy trước thích anh tớ, sau cùng tớ tiếp xúc lại thích tớ, nhưng cuối cùng là lựa chọn kết hôn với anh tớ, đại loại vậy đó"
"Di, thật đúnglà phức tạp, bất quá, cũng thật là thú vị" Hồng San một bên cắn hạt dưa một bên hỏi: "Ý của cậu là Hải Bình trong lòng có hai người, hai người kia lại là anh em ruột?"
"Ừm, có thể xem là vậy"
"Hải Bình bây giờ thành chị dâu của cậu, vậy sau này cậu tính sao?"
"Có thể tính sao?" Diệp Lê nắm nắm tay tôi, sau đó buông ra cười nói: "Trước đó làm gì thì bây giờ làm vậy thôi, tớ chỉ cần biết với tớ ai là người quan trọng là được rồi"
"Tốt, tốt, Diệp Lê nha~ tớ phát hiện ra là tớ càng lúc càng thích cậu" Điềm Hàm nằm tay Hồng San, dùng miệng vừa ăn còn nhiều dầu hôn một cái, Hồng San trừng to mắt không tưởng tượng nổi nhìn cậu ấy, thuận tay tát một cái, Điền Hàm bị đau, vuốt tay của mình nói: "Ra là không phải tay của Diệp Lê, thuận tay nắm ai dè lại sai, thiệt là"
Điền Hàm làm bọn tôi cười lớn, Hồng San vẫy vẫy tay, tức giận nói: "Miệng toàn dầu, gớm muốn chết"
"Tớ không cố ý nắm sai đâu" Điền Hàm ủy khuất chề cái môi nhỏ xíu, có chút không cam lòng, chỉ có thể đoạt lấy hạt dưa trong tay Hồng San dùng sức cắn.
Để biểu hiện thái độ bất mãn, Điền Hàm cắn hạt dưa phát ra tiếng động rất lớn, đất rung núi chuyển, hạt dưa bị cậu ấy giải quyết trong vòng một phút.
-----
Lúc Diệp Lê đến thì Ngụy Tử Minh đã uống tới không thấy đông tây, Ngụy Tử Minh nhìn Diệp Lê, cười ngớ ngẩn, hàm hàm hồ hồ nói: "Phương Ngưng, tôi hình như nhìn thấy Diệp Lê, cô có thấy không?"
Diệp Lê cau mày, trừng mắt liếc tôi một cái, trước tới cửa kêu taxi, rồi cùng tài xế đi vào giúp Ngụy Tử Minh lên xe, nói cho tài xế địa chỉ, rồi xoay người nhìn tôi hỏi: "Cậu và Ngụy Tử Minh từ khi nào thân thiết như vậy?"
"Vừa mới thân thiết" tôi cười cười "Vừa mới thân thiết ở đây, à, Diệp Lê, tớ không thể lái xe, cậu chở tớ về được không?"
"Gặp quỷ hả, không có gì thì sao lại uống nhiều như vậy hả? Còn cùng với đàn ông không thân thiết uống nữa chứ" Thanh âm Diệp Lê nghe ra hung hăng, nhưng động tác đỡ tôi rất mềm mại, tôi yên tâm giao trọng lượng của mình lên Diệp Lê, lảo đảo cùng cậu ấy ra ngoài.
Ở trên xe Diệp Lê một bên giúp tôi thắt dây an toàn, một bên trách cứ nói: "Lúc tớ ở dưới lầu công ty đã thấy cậu và Ngụy Tử Minh nói chuyện, hai người cùng nhau rời đi tớ còn tưởng có chuyện gì, không nghĩ tới là tới đây phát tiết, đừng tưởng cậu không nói là tớ không biết cậu cả ngày nghĩ suy nghĩ vớ vẩn cái gì, một bức tường, một người bạn, một con đường, chúng ta đâu phải là con nít bảy tám tuổi, sao thể theo ý thích của chính mình mà muốn tuyệt giao với ai là tuyệt giao hả? Cậu nghĩ những gì cậu muốn tớ chưa nghĩ qua hả? Nhưng đâu phải cứ muốn là có thể làm đâu, cậu cả ngày cứ suy nghĩ lung tung cái gì? Quan hệ của tớ và Cao Lập Tam cũng rõ ràng là hiểu còn miên man suy nghĩ, cậu nếu không vui, tớ lập tức không gặp mặt Cao Lập Tam, làm vậy thì cậu cũng không cần cùng một người xa lạ uống rượu. Tớ nghĩ chờ cậu đến khi cậu khôi phục cảm xúc rồi mới nói, nhưng ai biết chờ hoài lại thấy cậu không có tiền đồ như vậy, uống đến say..."
Nghe Diệp Lê nói, tâm lý của tôi cảm giác thõa mãn tràn đây, nhờ dũng khí của rượu, tôi một tay vạy cổ Diệp Lê ra, hôn thật sâu, a~ Diệp Lê, phụ nữ luôn mẫn cảm như vậy, chỉ có như vậy liền khoa trương nghĩ là chuyện lớn, được rồi xin lỗi vì những suy nghĩ miên man của tôi, tôi không dám hứa sau này sẽ không như vậy, nhưng sẽ cố gắng khống chế chính mình, bởi vì tình hình thực tế của chúng ta, bởi vì chúng ta yêu nhau sâu đậm như vậy, thật sự không có lý do gì để người ngoài chưa đánh chính mình đã thảm bại.
Đợi đến khi hôn muốn ngạt thở, tôi mới buông ra Diệp Lê hai má ửng đỏ, liếc tôi một cái, giọng như ra lệnh nói: "Mắc kệ sau này có chuyện gì, thấy cái gì, nghe cái gì, đều không có cậu nghi ngờ tình cảm của tớ đối với cậu."
"Được được, tuân lệnh"
"Aiz~ thật là"
Ngày kết hôn của Diệp Hàng và Hải Bình tới, tôi và Diệp Lê cùng đi tham gia hôn lễ, Điền Hàm và Hồng San mang theo thái độ ăn free uống chùa cũng tới.
Trong nhà hàng, mọi người nói chuyện rất vui vẻ, cha mẹ Diệp Lê đều có mặt, tuy hai vợ chòng ly dị đã lâu nhưng không có mặt lạnh mà đều tỏa ra hài hoa, vẫn rạng rỡ, con cái lập gia đình, bọn họ cười đương nhiên rất vui vẻ. Tôi trước cùng cha mẹ Diệp Lê khách sáo vài cậu, lúc sau Diệp mẫu thâm ý hỏi Diệp Lê "Con và Cao Lập Tam sao rồi?"
Diệp Lê nhíu mày: "Không có ra sao, mẹ, hiện tại con muốn đọc thân, chuyện của con mẹ đừng quan tâm"
Diệp mẫu giật mình, vừa muốn nói cái gì đó, lúcnày Diệp phụ xen vào nói: "Hôm nay diễn viên là Diệp Hàng, chuyện của Diệp Lê sau này hãy nói đi."
Diệp mẫu trừng hướng Diệp phụ, diễn cảm rất làbất mãn, nhưng hiện tại vẫn là đem bất mãn chuyển thành ý cười dạt dào.
Diệp Lê thấy vậy liền nhân cơ hội kéo tôi, Điền Hàm Hồng San đi vào chỗ ngồi nhập tiệc, tôi đối với cậu ấy nhỏ giọng trêu ghẹo: "Độc thân không khó, khó chính là không lẽ cứ lấy lý do muốn độc thân, Diệp Lê, cậu chết chắc rồi"
"Cậu nha~ đừng có nói chuyện huề vốn như vậy, tớ mà chết cậu nghĩ cậu sống đc hả?" Ánh mắt cậu ấy hơi trầm xuống: "Cha mẹ tớ hiện tại là bằng mặt không bằng lòng, nếu không phải anh hai kết hôn, bọn họ làm sao nhìn nhau cười được? Thật không biết nên nói cái gì mới tốt?"
"A, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"ừm"
Diệp Hàng và Hải Bình mặc lế phục từ trong bước ra, Diệp Hàng trên mặt lộ vẻ thỏa mãn, cười vui sướng, Hải Bình cười cũng rất chân thành, đối với phụ nữ mà nói, hôn lễ tốt đẹp là kỷ niệm cả đời, hiển nhiên nụ cười của Hải Bình là phát ra từ nội tâm.
Hóng San ngại ngùng nhìn Diệp Lê nói: "Tớ và Điền Hàm không quen biết cũng tới dự, cơm này ăn có chút chột dạ"
"Chột dạ cái gì?" ", Diệp Lê cười lắc đầu, nói: "Hai cậu là tớ mời tới, cứ ăn uống góp vui là được rồi, đừng có nghĩ nhiều"
"Di~ cô dâu kia..." Điền Hàm chỉ vào Hải bình nói: "Không phải phiên dịch viên của kiến trúc sư người pháp Đan Dâng sao?Là...Hải Bình, đúng không?"
Diệp Lê nhìn Hải Bình nói: "Đúng đó, Hải Bình chuyên ngành tiếng Pháp"
"Nha~, anh của cậu thực có phúc, cưới được vợ xinh đẹp như vậy, đúng không?"
"Chỉ mong là vậy" Diệp Lê nhún nhúnvai, từ chối cho ý kiến.
Một lát sau Diệp Hàng và Hải Bình đi tới bàn của chúng tôi, Hải Bình nhìn thấy tôi và Diệp Lê nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, Diệp Lê đứng dậy hướng Điền Hàm và Hồng San giới thiệu, Diệp Hàng vui vẻ nói với tôi: "Phương Ngưng, em có thể tới tham gia hôn lễ của anh thật là tốt, cám ơn a~"
"Aiz, khách sao rồi, bạn bè từ nhỏ, tới tham gia hôn lễ của anh là chuyện đương nhiên nha~"
"Tốt, vậy mấy đứa trò chuyện trước đi, anh cùng Hải Bình đi tới mấy bàn khác"
"Đi thôi"
Bọn họ đi rồi, Hồng San cau mày có chút do dự nói với tôi và Diệp Lê: "Hải Bình này...ánh mắt lúc nhìn hai cậu có gì đó không đúng, không lẽ cô ấy biết quan hệ của hai người sao?"
"Biết chứ" Diệp Lê thản nhiêngật đầu, nói: "Không gạt các cậu, Hải Bình trước là yêu thích tớ, còn bây giờ thì không biết"
"Không phải chứ!" Điền Hàm trừng to mắt há to miệng: "Cô ấy thích cậu thì sao lại cùng Diệp Hàng kết hôn? Không lẽ cố ý kích thích cậu??"
"Không phải, cô ấy cũng thích Diệp Hàng, mà tớ cũng không biết nói sao cho rõ, tóm lại là cô ấy trước thích anh tớ, sau cùng tớ tiếp xúc lại thích tớ, nhưng cuối cùng là lựa chọn kết hôn với anh tớ, đại loại vậy đó"
"Di, thật đúnglà phức tạp, bất quá, cũng thật là thú vị" Hồng San một bên cắn hạt dưa một bên hỏi: "Ý của cậu là Hải Bình trong lòng có hai người, hai người kia lại là anh em ruột?"
"Ừm, có thể xem là vậy"
"Hải Bình bây giờ thành chị dâu của cậu, vậy sau này cậu tính sao?"
"Có thể tính sao?" Diệp Lê nắm nắm tay tôi, sau đó buông ra cười nói: "Trước đó làm gì thì bây giờ làm vậy thôi, tớ chỉ cần biết với tớ ai là người quan trọng là được rồi"
"Tốt, tốt, Diệp Lê nha~ tớ phát hiện ra là tớ càng lúc càng thích cậu" Điềm Hàm nằm tay Hồng San, dùng miệng vừa ăn còn nhiều dầu hôn một cái, Hồng San trừng to mắt không tưởng tượng nổi nhìn cậu ấy, thuận tay tát một cái, Điền Hàm bị đau, vuốt tay của mình nói: "Ra là không phải tay của Diệp Lê, thuận tay nắm ai dè lại sai, thiệt là"
Điền Hàm làm bọn tôi cười lớn, Hồng San vẫy vẫy tay, tức giận nói: "Miệng toàn dầu, gớm muốn chết"
"Tớ không cố ý nắm sai đâu" Điền Hàm ủy khuất chề cái môi nhỏ xíu, có chút không cam lòng, chỉ có thể đoạt lấy hạt dưa trong tay Hồng San dùng sức cắn.
Để biểu hiện thái độ bất mãn, Điền Hàm cắn hạt dưa phát ra tiếng động rất lớn, đất rung núi chuyển, hạt dưa bị cậu ấy giải quyết trong vòng một phút.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.