Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Chương 47: Chương 48

Lam Tịch

13/12/2016

Kế hoạch trang hoàng cho khách sạn LC gần tới gian đoạn cuối, Trương Minh muốn tới công trường thị sát, tôi đúng hẹn tới trước.

Hành lang lầu tám trang trí có chút không được đồng nhất, tôi cầm đồ án, mời Hoàng sư phó chỉnh sửa lại một chút, hắn khó xữ nói: "Nếu tu sửa lại, sẽ phải mua thêm vật dụng, tài chính của chúng ta có hạn, cô xem..."

Trương Minh xoay người, nhìn một ít đá và gỗ, tôi cũng ngồi xổm xuống đưa tay sờ sờ, cảm xúc không đúng, lập tức hiểu rõ, khoán đầu vì muốn cắt xén đêm vật liệu thay đổi, nhìn Trương Minh cũng phát hiện ra vấn đề, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn khẩn trương, việc này để Trương Minh phát hiện, coi như không có chuyện tốt rồi.

Tôi kêu sư phó gọi lão Phạm tới, lão Phạm là khoán đầu phụ trách cho lầu tám và chín, ở đây vật liệu xảy ra vấn đề, đương nhiên phải đi hỏi hắn trước.

Đợi sư phó đi xa, Trương Minh đứng dậy hỏi: "Phương Ngưng, có phải xảy ra vấn đề không?"

"Ừm, vật liệu bị đổi rồi"

"Đúng vậy, bề ngoài nhìn rất giống, nhưng chất lượng kém xa"

Đang nói thì lão Phạm Ngậm Yên đi tới, nhìn thấy chúng tôi liền dập điếu thuốc đang hút rồi tùy tiện ném ra ngoài cửa sổ, hắn không cao, chưa tới một mét bảy, khô khốc gầy teo, mắt nhỏ lộ ra tang thương, 50 tuổi, trán đã có nhiều nếp nhăn, không đợi hắn mở miệng tôi hỏi: "Lão Phạm, tại sao chỗ này không xài đúng vật liệu?"

Lão Phạm sững sờ sửng sốt, cười cười nói: "Vật liệu bị thiếu, thời gian lại gấp, chỉ có thể dùng vật liệu giống vậy thay vào thôi a~"

"Giống? Gỗ từ Ôn Châu chuyển qua là lấy từ Châu Phi, ông đổi thành gỗ trong nước, độ cứng, ánh sáng, hoa văn đều kém xa, vậy mà giống sao?" Thấy lão Phạm chậm chạp không nói gì, Trương Minh ở bên cạnh thì như đang coi hí kịch, chỉ nghe không nói, tôi cười cười ngữ khí chậm dần, nói: "Lão Phạm, thời gian chúng ta hợp tác không ngắn, lần này trang trí cho khách sạn LC là danh dự của công ty M, không được qua loa, công trình bã đậu càng không được, nếu bị quản lý phát hiện ra ông thay đổi vật liệu, hậu quả như thế nào ông nhất định có thể tưởng tượng ra, thừa dịp chưa ai biết vấn đề thì mau đổi lại đi, vấn đề tài chính ông tự mình giải quyết"

Lão Phạm lại lấy ra bao thuốc, châm một điếu, cân nhắc một hồi nói: "Nha đầu, tôi biết cô am hiểu vật liệu, tôi đâu có ngốc đến đổi cố ý đổi vật liệu, cô cũng biết dưới tay tôi còn có bao nhiêu người, phần lớn đều đã có vợ có con, tôi ứng không được tiền lương cho bọn họ, chỉ có thể lấy ít vật liệu bán ra ngoài, bây giờ nếu tu sữa lại, thời gian cũng không cho phép a~"

"Tiền lương các người tôi không quản được, mấy vấn đề này ông nên đi hỏi bộ tài vụ hoặc quản lí đi, tôi chỉ phụ trách chất lượng trang trí, dù có như thế nào thì cũng phải sữa lại, cũng nhất định phải hoàn thành đúng hạn, tăng thêm thời gian làm việc hay không là chuyện của ông, cái tôi quan tâm là đúng hạn hoàn thành và chất lượng" nhìn xung quanh toàn là công nhân đang đinh đinh đang đang làm việc, tôi nói làm cho bọn họ có chút dừng lại, nhìn bọn họ cơ hồ toàn là gương mặt đen sẫm gầy teo, tôi thở dài, bọn họ tiền lương không được bảo đảm, trách nhiệm nặng nề, cuộc sống còn nhiều điều mỏi mệt, trên người đầy mồ hôi, làm hơn người nhưng tiền lương lại không bằng người, đây cũng chỉ có thể nói là không có sự công bằng thật sự, tôi nói với lão Phạm: "Lão Phạm, mọi nhà mọi cảnh, tôi trước đây là mắt nhắm mắt mở, nhưng lần này không được, không chấp nhận nữa điểm sai sót, chút nữa tôi sẽ liên lạc với công ty Ôn Châu, kêu bọn họ mau đem vật liệu tới, ông cũng nên chịu vất vả mà tăng thêm giờ làm việc đi, chúng ta đều là thuộc hạ ăn cơm người khác, đều có điều bất đắc dĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói tôi vô tình"

"Ai~ được, tôi sẽ bắt bọn họ làm đêm không được nghỉ, cam đoan hoàn thành đúng hạn, chỉ là...nha đầu, cô xem việc này..."

"Yên tâm đi, sẽ không để người khác biết"



"Tốt tốt, tôi trước sẽ kêu bọn họ lên lầu chín làm, chờ vật liệu tới sẽ sửa lại bên này ngay"

"Được"

Chờ Lão Phạm đi xa, Trương Minh tháo xuống nón bảo hộ cười nói: "Khoan dụng độ lượng đúng chỗ, Phương Ngưng, không sai."

"Trương lão nói quá rồi, bọn họ cũng không dễ dàng gi, tiền lương bị xù là chuyện thường xảy ra, có thể khoan dung thì nên khoan dung"

"Đúng vậy ngoại hóa nội bất hóa*" (...câu này không hiểu luôn T^T ~...nên mình cứ để nguyên si vậy luôn ~)

"Trương lão hình như đối với thôn trang rất thích"

"Ừm, tuổi càng lớn, càng yêu thích thôn trang siêu nhiên và tâm linh, văn hóa Trung Hoa mênh mông là vậy, các nhà gia phái đều có ưu điểm, như là Nho giáo dạy ta gách vác trọng thách, Đạo giáo dạy chúng ta cử chỉ nhẹ nhàng, đều là chú tu thần"

"Đúng a~ Nho giao làm cho người là kiên trì bền bĩ, Đạo gia lại cho người ta một mảng tự tại, tâm vô tạp niệm, những ngày có thể như vậy thì không có giới hạn về tâm linh."

"Hay cho câu tâm vô tạp niệm, vừa nghe được ngoại hóa nội bất hóa có thể nghĩ ngày đến thôn trang, cô nhóc này đúng là."

"Haha, trung học có đọc 'Tiêu dao du' liền đối với thôn trang có chút hứng thú, bất quá chỉ là hiểu có một chút, trước mặt Trương lão làm màu a, còn sợ làm ngài chê cười."

"Khiêm tốn quá rồi, xã hội này, nhịp sống quá nhanh, tôi hiện tại chỉ ước có thể có nhiều thanh niên giống cô, ở trước mặt trưởng bối thỉnh thoảng nói mấy câu có lòng như vậy a~"

Cùng Trương Minh nói chuyện phiếm, vừa thị sát trang hoàng công trình, cũng may ngoại trừ lầu tám là có vấn đề, những nơi khác không có sai lầm gì quá lớn, Trương Minh hiển nhiên rất vừa lòng, thấy hắn hài lòng, tảng đá trong lòng tôi cũng gỡ xuống được.

Điền Hàm nói đúng, Lý Hiểu Mẫn muốn biết số điện thoại của tôi thì không khó. Sau hai ngày đi làm, Lý Hiểu Mẫn gọi điện tới, nói muốn cùng tôi ăn cơm, tôi lấy cớ công việc vội vã, cự tuyệt, Lý Hiểu Mẫn đương nhiên thất vọng, nhưng vẫn cười nói không sao, chờ lúc rảnh thì đi. Tôi ha ha hai tiếng cúp điện thoại, tôi và Lý Hiểu Mẫn, tốt nhất là đừng nên gặp mặt.

Những lúc sau đó, Lý Hiểu Mẫn cứ cách ba bốn ngày lại gọi điện muốn cùng đi ăn cơm, tôi lấy đủ thứ loại cớ cự tuyệt, cuối cùng, Lý Hiểu Mẫn tức giận nói: "Phương Ngưng, tôi chỉ là muốn nhìn cậu cùng tooi ăn cơm, cậu lại đề phòng tôi như vậy sao?"

Tôi nói: "Không phải đề phòng, công việc rất bận là thực"



"Công việc tuy vội nhưng đến cả thời gian ăn cơm cũng không có hả?"

"Cậu nói đúng rồi, công việc rất nhiều tớ đến cả thời gian ăn cơm cũng không có" tôi nói với Lý Hiểu Mẫn có chút không vui, khẩu khí cũng không dè chừng

"Phương Ngưng", Lý Hiểu Mẫn khẩu khí cũng không kém "Muốn tớ ep cậu đi sao?"

"Ép tớ? Ép như thế nào?"

"A~ cậu có biết hoàn cảnh của tòa soạn báo là như thế nào không? Nếu chuyện Điền Hàm tới Lạp Đi bị đồng nghiệp biết, cậu nói xem Điền Hàm sẽ thế nào?"

Tôi lặng đi một chút, nhịn cười không được nói: "Lý Hiểu Mẫn, cậu thực thông minh, được rồi, tối nay bảy giờ"

Cái gì gọi là điên cuồng? Ái Nhân Tư Thản nói: Điên cuồng chính là liên tục làm cùng một chuyện, nhưng mà lại là kết quả lại như ý.

Lý Hiểu Mẫn không ngừng gọi điện cho tôi, hành vi điên cuồng này cuối cùng ép tôi gật đầu, hẹn cùng cậu ấy.

Tan tầm, lấy xe.

Ngã tư đường, đèn đỏ sáng lên, ánh sáng màu hồng làm hoa mắt người, trước mặt là thép, xi-măng, nhà lầu cao ốc, lạnh lùng biệu hiện sự phồn hoa.

Đột nhiên thấy con đường này cực kỳ giống nhân gian, chúng đều là dừng chân ngắn ngủi, chỉ vì chưa thể đi qua, chờ có thể đi qua, lại đem người cách xa người, ai sẽ nhớ rõ chuyện đã từng xảy ra? Ai sẽ nhớ xe của mình từng cùng chiếc xe khác song hành mang cùng tâm tình chờ đợi để được đi?

Tôi ngồi trong xe, tay vỗ tay lái, nhìn từng chiếc xe dừng lại chỗ này, đều là chờ đợi để được đi, chờ đèn xanh sáng ngời.

----

Không hiểu sao...lại thấy thích một kẻ cuồng si như Lý Hiểu Mẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Này Là Những Con Số

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook