Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 26:
Mộ Nghị
18/09/2024
Vì vậy, sau khi Đàn Mạt ăn xong, cô đi lên lầu để làm bài tập cuối cùng trên máy tính.
Hơn chín giờ tối, cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ngay sau đó bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa lại, chắc là Tạ Kỳ Thâm đã về.
Cô không muốn quan tâm, tiếp tục làm việc đến hơn mười giờ, sau khi làm xong, đang định đi tắm rửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô sững sờ, bước ra mở cửa và thấy Tạ Kỳ Thâm đứng bên ngoài cửa.
Giữa đêm giữa hôm, tại sao người này đột nhiên gõ cửa phòng cô...
Cô ngửi thấy mùi hương tắm nhàn nhạt trên cơ thể anh, tay giữ nắm cửa, như thể sợ anh đi vào:
“Có chuyện gì vậy?”
Tạ Kỳ Thâm đang mặc áo choàng tắm, hạ thấp mí mắt, nhìn thẳng vào cô: “Nhìn thấy tôi tại sao lại căng thẳng đến như vậy?”
“Ai, ai căng thẳng chứ... Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy? Nếu không nói em sẽ đi ngủ đấy.”
Người đàn ông không trêu chọc cô nữa: “Sáng mai tôi sẽ đến tỉnh R công tác, đêm hôm sau mới quay về.”
“Ồ.”
Anh đang báo cáo đấy à?
“Tôi đã thuê một vài người giúp việc, bình thường sẽ quét dọn biệt thự, dọn dẹp khu vườn. Nếu em có việc gì cần có thể dặn dò bọn họ làm, sau đó tôi còn thuê một đầu bếp nữa.”
Đàn Mạt kinh ngạc: “Đầu bếp?”
“À, đã từng làm việc trong một khách sạn năm sao, món ăn phương Đông và phương Tây đều có thể nấu được.”
Quả nhiên, người này đã bị sự khó nuốt của món cơm cô làm ngày hôm trước dọa đến mức phát sợ rồi, vì vậy mới quyết định mời một đầu bếp đến nấu cơm cho anh, để tránh bị cô tra tấn nữa.
Cũng đúng, tài nghệ của cô làm sao có thể so sánh với một đầu bếp năm sao được...
Đàn Mạt vốn có chút tự tin đã bị công kích, rũ mắt xuống, nghẹn giọng đáp: “Cũng tốt.”
“Sao thế?” Người đàn ông thắc mắc.
Cô lắc đầu, siết chặt khuôn mặt nhỏ: “Vậy thì em đi ngủ đây.”
“Ừm.”
Cô đóng cửa, bên tai trở về trạng thái yên tĩnh.
Cô ở trong phòng buồn chán một hồi, cô đi lấy bộ đồ ngủ, đi vào nhà vệ sinh, “hừ” một tiếng.
Sau này sẽ không bao giờ nấu ăn cho anh nữa!
-
Tạ Kỳ Thâm có mặt trên chuyến bay lúc 9 giờ sáng. Khi thức dậy vào ngày hôm sau, anh ở trong phòng ngủ thu dọn hành lý, Ôn Thành đã gửi một tin nhắn đến:
[Tổng giám đốc Tạ, giúp việc và đầu bếp đã đến biệt thự rồi.]
Trước khi Tạ Kỳ Thâm khóa màn hình, anh nhấn công tắc cảm biến của cửa ở tầng dưới và trả lời: [Bảo bọn họ vào đi.]
Hai phút sau, anh đi xuống lầu, ba người giúp việc đứng xếp hàng trong phòng khách, ngoài cùng bên phải là đầu bếp.
Khi nhìn thấy anh, bọn họ gật đầu kính cẩn: “Xin chào, ông chủ.”
Tạ Kỳ Thâm nhẹ nhàng đáp lại, nói những việc bình thường bọn họ sẽ phải làm trong biệt thự, ba người giúp việc trong đó là do Ôn Thành cẩn thận lựa chọn trên chợ nội trợ, bọn họ tranh nhau muốn vỡ đầu để đến đây, bởi vì mức lương Tạ Kỳ Thâm đưa ra thực sự quá hậu hĩnh, đương nhiên yêu cầu đối với bọn họ sẽ khắt khe hơn.
Lời nói của Tạ Kỳ Thâm ngắn gọn và súc tích, khí chất của anh rất mạnh mẽ, khiến người ta phải vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe.
Cuối cùng, anh nói: “Vợ tôi vẫn còn ngủ trên lầu, bình thường mỗi ngày trước chín giờ đừng lên lầu làm phiền cô ấy.”
Nói đến Đàn Mạt, bốn người bọn họ đều nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông nghiêm chỉnh lóe lên vẻ dịu dàng, đột nhiên bọn họ thầm hiểu được tầm quan trọng của người trên lầu.
Sau khi dặn dò xong mọi việc, Tạ Kỳ Thâm đi ra ngoài.
Các dì giúp việc bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, đầu bếp xách nguyên liệu đi vào bếp, cho đến hai giờ sau, mọi người cuối cùng cũng đã được nhìn thấy “khuôn mặt thật” của bà Tạ mà ai cũng đang mong ngóng.
Đàn Mạt từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt thanh tú to bằng lòng bàn tay, tuy rằng mới ngủ dậy không trang điểm, nhưng làn da như sữa của cô vẫn mềm mượt, còn có chút trẻ con, thật sự là người đẹp được giấu trong nhà mà người đàn ông yêu nhất.
Cả ba người bọn họ đều không ngờ rằng bà Tạ lại trẻ như vậy.
Nhóm người vội vàng chào hỏi, Đàn Mạt giật mình, nhớ tới chuyện tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm đã giải thích, cô cong môi lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Sau một hồi giao tiếp, Đàn Mạt kêu bọn họ tiếp tục công việc, cô đi ăn sáng.
Trong phòng bếp, đầu bếp nhìn thấy cô, mỉm cười: “Bà chủ, chào buổi sáng.”
“Xin, xin chào.”
“Ông chủ Tạ đã bảo tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Cô xem nó có hợp với khẩu vị của mình không.”
Đầu bếp dẫn cô vào nhà ăn, Đàn Mạt ngồi xuống nếm thử một ít đồ ăn tinh xảo trên đĩa, cả người như muốn thăng hoa.
Không hổ danh là đầu bếp năm sao! Mẹ ơi ngon quá!
Đầu bếp kiên nhẫn hỏi những món ăn, nguyên liệu mà Đàn Mạt thích, tìm hiểu chi tiết về khẩu vị của cô, rồi ghi lại: “Bà chủ, sau này cô có thể cho ý kiến về các món ăn của tôi làm, và tôi có thể điều chỉnh theo khẩu vị của cô.”
“Được.”
Đầu bếp trở lại phòng bếp, đầu óc Đàn Mạt quay cuồng, chợt nghĩ: “Chờ đã.”
“Bà chủ, cô nói đi.”
Đàn Mạt như phát hiện ra một lục địa mới, hai mắt sáng lên: “Đầu bếp, hay là tôi trả tiền thuê anh, anh dạy tôi nấu ăn?”
-
“Vì vậy, cô đang dự định cải thiện kỹ năng nấu ăn của mình vì Tạ Kỳ Thâm sao? Ây da, thật là ngọt ngào.”
“Phụt! Ai vì anh ấy cơ chứ!”
Vào buổi chiều, Đàn Mạt vừa vui vẻ, hứng khởi sắp xếp các công thức nấu ăn do đầu bếp đưa cho cô trên máy máy tính, đồng thời gọi cho Kỷ Thư:
“Tạ Kỳ Thâm có tài đức gì mà có thể khiến tớ như thế này, anh ấy cũng xứng đáng sao! Tớ là vì quan tâm đến các cục cưng của mình thôi, có được chứ? Tớ nghĩ bọn họ mỗi ngày đều xem video của tớ, tớ cũng muốn làm một vài món ăn ngon để chia sẻ cùng bọn họ, để bọn họ cũng có thể học hỏi.”
Ngày hôm qua sau khi hỏi đầu bếp, đối phương cũng vui vẻ đồng ý, cô bắt đầu theo ông ta để học nấu ăn.
Trước đây cô có ý định học nấu ăn nhưng không thực hiện được, bây giờ trong nhà đã có một đầu bếp, cô phải tận dụng nguồn lợi này, để nhanh khỏi thoát khỏi cái danh blogger thất bại này.
Đàn Mạt cảm thán: “Cậu đừng nói chứ, nấu ăn là vấn đề to lớn, tớ không định làm đầu bếp, tớ chỉ nấu những món ăn trong nhà bình thường mà thôi, các fan hâm mộ cũng có thể học.”
“Không tồi, không tồi, rất có tham vọng, đồng chí.”
“... Tớ chỉ muốn nấu một bữa ăn nhà bình thường mà có tham vọng sao. Tớ gà đến cỡ nào cơ chứ.”
Kỷ Thư mỉm cười và chuyển chủ đề: “Mà này, Mạt Mạt, tối nay cậu có rảnh không?”
“Tớ rảnh, có chuyện gì vậy?”
“Cậu đi cùng tớ tới một bữa tiệc xã giao đi.”
“À, không đi đâu.”
“Không phải là một nơi lộn xộn gì đâu, cậu cứ yên tâm đi, chỉ cần ăn tối cùng tớ với một nữ giám đốc là được.”
Đúng lúc gần đây hai công ty hợp tác với nhau, Kỷ Thư định hẹn ăn cơm với đối phương, đối phương nói có thể rủ bạn bè đi cùng để náo nhiệt.
“Mạt Mạt tớ cầu xin cậu đấy, chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm mà thôi, chủ yếu là tớ sợ đến lúc đó tớ uống quá nhiều sẽ không có ai chăm sóc...”
Dưới sự nhõng nhẽo và nài nỉ của Kỷ Thư, Đàn Mạt đau đầu đỡ trán: “Được rồi, được rồi, được rồi, tớ đi.”
Đúng lúc đã mấy ngày rồi cô không đi ra ngoài.
“Này này này, đến lúc đó tớ sẽ đón cậu.”
Cúp điện thoại, Đàn Mạt tiếp tục sự nghiệp nấu ăn cao cả của cô, buổi tối Kỷ Thư đến đón cô, Đàn Mạt thông báo với những người giúp việc trong biệt thự một tiếng rồi đi ra ngoài.
Xe chạy thẳng đến một nhà hàng riêng của người Quảng Đông, khi bước xuống xe, Kỷ Thư nói với cô: “Tối nay tớ sẽ uống rượu đấy, cậu phải chịu trách nhiệm lái xe về.”
“Được rồi, nếu cậu không sợ bị xước chiếc xe tiền triệu của mình.”
“Quên đi, chúng ta vẫn nên tìm tài xế lái thay đi.”
Hai người đi vào trong phòng vip và chờ đợi, một lúc sau, cửa phòng vip lại mở ra, một người phụ nữ bước vào.
Người phụ nữ tên là Phong Chỉ, mặc một bộ đồ vest, tóc đen và môi đỏ, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, vô cùng giỏi giang và mạnh mẽ, dáng vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Kỷ Thư mỉm cười chào bà ấy, cuối cùng giới thiệu với Đàn Mạt: “Đây là bạn thân của tôi, Đàn Mạt. Hôm nay tôi đưa cô ấy đến để dùng bữa với cô, cô không phiền chứ?”
“Chào tổng giám đốc Phong.”
Đàn Mạt vội chào hỏi.
Phong Chỉ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, mỉm cười: “Không phiền đâu, tùy tiện ăn một bữa cơm thôi mà.”
Ba người ngồi xuống, Phong Chỉ lấy hộp thuốc lá ra, định châm một điếu thuốc, rồi lại rút tay lại: “Có hai em gái nhỏ ở đây tôi sẽ không hút thuốc nữa.”
“Chị Phong, chúng tôi đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, còn em gái nhỏ gì nữa chứ?”
Phong Chỉ xoa hộp thuốc và mỉm cười: “Tôi lớn hơn hai người hai mươi tuổi, trong mắt tôi hai người đều em gái, hả, Tiểu Đàn cũng hơn hai mươi rồi à? Trông giống như học sinh trung học vậy.”
Đàn Mạt mỉm cười: “Năm nay tôi đã là đại học năm tư rồi.”
“Tuổi trẻ thật tốt. Tôi còn không học đại học, tốt nghiệp trung học xong đã một mình ra ngoài bạt mạng kiếm tiền rồi.”
Các món ăn lần lượt được bưng ra, Phong Chỉ rót cho mình một ly rượu vang: “Chúng ta không làm văn hóa bàn rượu gì hết, mọi người muốn uống bao nhiêu thì uống.”
Kỷ Thư: “Không sao đâu, tôi uống cùng với chị.”
Kỷ Thư và Phong Chỉ nói về sự phát triển của ngành nghề ngày nay, Đàn Mạt vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện, cũng được mở mang tầm mắt.
Cô ngưỡng mộ Phong Chỉ từ tận đáy lòng, hy vọng rằng mình có thể sống như bà ấy, có sự nghiệp của riêng mình.
Sau ba tuần rượu, sắc trời bên ngoài cũng đã khuya dần.
Sau bữa ăn, Phong Chỉ rất vui vẻ và đề nghị đi hát, Kỷ Thư không dám làm mất hứng, vì vậy cô ấy đã đưa Đàn Mạt đến KTV.
Phong Chỉ thích hát, sau khi cầm được micro thì không hề đặt nó xuống. Kỷ Thư hát với bà ấy, Đàn Mạt đi theo uống một ít rượu, dần dần cũng hứng lên tùy tiện hát vài bài, không khí vô cũng vui vẻ.
Thời gian trôi qua.
Đã rất khuya rồi.
Ở phía bên kia, trong biệt thự của Gia Ngu Thiên Thành.
Chiếc Rolls-Royce đang đậu ở cửa, người đàn ông vừa đi công tác từ sân bay trở về ra khỏi xe, trong tay kéo hành lý.
Tạ Kỳ Thâm bước vào hành lang, một người giúp việc nhìn thấy anh đã về, vội vàng bước tới đón anh: “Chào anh Tạ.”
“Ừm.”
Người đàn ông lên lầu thay quần áo, không thấy bóng dáng của Đàn Mạt nên hỏi dì giúp việc ở nhà: “Bà chủ đâu?”
“Bà chủ buổi tối đã đi ra ngoài rồi, nói rằng tối nay cô ấy sẽ về trễ một chút.”
Trễ một chút?
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình, khẽ cau mày.
Đã mười giờ rồi mà vẫn chưa định về nhà sao?
Tạ Kỳ Thâm vừa lấy điện thoại di động ra, vừa hỏi về tình hình của Đàn Mạt ở nhà trong hai ngày qua. Dì giúp việc nói rằng Đàn Mạt đều chỉ ở nhà học nấu ăn với đầu bếp: “Bà chủ vui vẻ lắm.”
Người đàn ông nghe vậy, khóe môi cong lên.
Chắc là cũng khá vui đấy.
Anh đi công tác hai ngày, cô gái nhỏ hoàn toàn không hề nhắn một tin nào cho anh, anh thật sự sống như không khí vậy.
Anh hỏi cô: [Tôi đi công tác về rồi, em đang ở bên ngoài à?]
Vài giây sau, tin nhắn từ đầu bên kia trả lời lại, anh bấm vào rồi để sát bên tai, nào ngờ trong điện thoại truyền đến giọng hát cùng với giọng nói mềm nhũn của cô gái đã say rượu: “Tiểu Tạ, anh tìm em làm gì, em không rảnh, chị đây bận đi xã giao rồi.”
“...”
Tạ Kỳ Thâm nhíu chặt mày, sau vài giây, anh bấm điện thoại, đối phương nhấc máy, giọng anh lạnh như hầm băng:
“Đàn Mạt, em đang ở đâu.”
–
Hơn mười giờ, ở KTV.
Phong Chỉ hát mệt rồi nên bà ấy rời đi trước, ở phòng riêng cuối cùng chỉ còn lại Đàn Mạt, Kỷ Thư và trợ lý của Kỷ Thư.
Kỷ Thư mệt đến mức nghiêng ngả xuống sô pha: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Dỗ chị gái chơi cũng mệt thật đấy. Cậu nói xem chị Phong không thích uống rượu, vậy sao lại thích ca hát đến như vậy cơ chứ.”
Lúc này, cô gái nhỏ có đôi má hồng như ngọc cầm micro, nhìn vào màn hình, ngừng tiếng ậm ừ, mềm giọng lẩm bẩm:
“Hát cũng được mà, tớ thích ca hát.”
Kỷ Thư nhìn cô mà đau đầu: “Mạt Mạt, tối nay cậu uống nhiều quá rồi à? Cậu có chút không đúng đấy nhé.”
“Không có đâu, chỉ uống có chút xíu thôi.”
Cô nghiêm túc làm ký hiệu 1.
“...”
Kỷ Thư: “Cũng may là Tạ Kỳ Thâm vẫn đang đi công tác, nếu không cậu cứ như thế này trở về, đoán chừng anh ấy sẽ giết tớ mất.”
Kỷ Thư nghe tiếng bản tình ca đau khổ đang vang lên, vội vàng ra lệnh cho trợ lý: “Có thể đừng hát những bài buồn như vậy được không, khiến cho mọi người nửa đêm phải sầu thảm rồi, mở bài gì vui vẻ đấy, tôi vừa bàn xong công việc mà.”
Trợ lý chạy đi đổi bài và chọn bài “Cung Hỉ Phát Tài”: “Chị ơi, bài này được không?”
“Được! Bài này đi! Vui vẻ!”
Đối diện với bài hát vui tươi, Kỷ Thư cầm micro đứng lên: “Các chị em ơi, mục tiêu của tớ trong năm nay là kiếm thật nhiều tiền! Kiếm thật nhiều được!”
Đàn Mạt cũng kêu to theo: “Kiếm nhiều tiền!”
Kỷ Thư: “Tớ muốn ký được một đơn hàng lớn và trở thành một quý bà siêu giàu!”
Đàn Mạt: “Trở thành quý bà siêu giàu!”
Kỷ Thư: “Sau đó tớ muốn bao nuôi một tiểu thịt tươi*! Tớ muốn tìm một người đàn ông!”
*Những chàng trai trẻ trung, ngoại hình đẹp đẽ, dễ thương.
Đàn Mạt dễ thương ôm mặt, cái đầu nhỏ nhắn cũng gật gù theo: “Đúng vậy, tìm đàn ông! Tìm đủ loại đàn ông!”
Ngay khi cô nói xong câu này, cánh cửa phòng riêng bị mở ra.
Một người đàn ông xuất hiện ở ngay cửa.
Tạ Kỳ Thâm mặc một chiếc áo khoác dài có hàng cúc, hai đôi chân bị chiếc quần dài che phủ dài đến nghịch thiên. Ánh sáng mờ ảo trong phòng riêng chiếu sáng đường quai hàm sắc nét và khuôn mặt lạnh giá của anh.
Đôi mắt Đàn Mạt mờ mịt, cô chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng đại khái của anh, nuốt nước bọt ừng ực:
“Nói đàn ông, đàn ông đến rồi đây.”
“Còn là một người đàn ông rất cực phẩm.”
Lời nói của Đàn Mạt rơi xuống, cả phòng riêng vào sự im lặng chết chóc.
Kỷ Thư vội vàng che miệng Đàn Mạt lại.
Đàn ông gì chứ! Đây là chồng của cậu đấy, tỉnh lại đi!
Kỷ Thư nhìn Tạ Kỳ Thâm, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh: “Cái đó, chào tổng giám đốc Tạ...”
Từ cổ họng của người đàn ông trầm thấp vang lên một chữ đáp lại, bước vào và nhìn về phía Kỷ Thư:
“Cô ấy đã uống bao nhiêu rồi?”
“Tôi không biết nữa... chắc chỉ là một vài ly rượu vang đỏ mà thôi.”
“Tôi đưa Đàn Mạt về trước.”
“Vâng.”
Tạ Kỳ Thâm nắm cổ tay cô gái nhỏ, bế cô lên và đưa cô ra khỏi phòng riêng.
Rời khỏi phòng riêng, Đàn Mạt bị lôi đi, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Anh là ai, anh buông tay ra trước đã...”
Cô đã hoàn toàn quên mất rằng ban nãy cô là người đã đích thân nói cho anh biết địa chỉ.
Tạ Kỳ Thâm không đáp, Đàn Mạt đã say nên giở tính khí trẻ con ra:
“Anh buông ra, tôi phải trở lại phòng...”
Cô liến thoắt nói không ngừng, eo bỗng nhiên bị nhéo một cái.
Tạ Kỳ Thâm tiến lại gần một bước, ép cô vào bức tường hành lang không có ai đi qua.
Động tác của người đàn ông rất mạnh mẽ, hai người áp sát vào nhau, mùi trầm hương gỗ mun trên người anh tạo ra khí thế xâm chiếm quanh quẩn, chiếm hết giác quan của cô như lửa đốt. Hơi nóng từ bàn tay đặt trên eo thấm từng chút một vào da thịt, khiến cho cô đỏ mặt. Anh khẽ rít giọng.
“Quay về làm gì? Tìm đàn ông à?”
Đôi mắt của Tạ Kỳ Thâm sâu như mực, anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nóng rực phả vào má cô, mang theo sự chiếm hữu không thể kiểm soát, dục vọng sắp không thể kiềm chế nổi được nữa:
“Nói thử xem, tôi không có ở nhà, em muốn tìm người đàn ông như thế nào?”
Hơn chín giờ tối, cô nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ngay sau đó bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa lại, chắc là Tạ Kỳ Thâm đã về.
Cô không muốn quan tâm, tiếp tục làm việc đến hơn mười giờ, sau khi làm xong, đang định đi tắm rửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô sững sờ, bước ra mở cửa và thấy Tạ Kỳ Thâm đứng bên ngoài cửa.
Giữa đêm giữa hôm, tại sao người này đột nhiên gõ cửa phòng cô...
Cô ngửi thấy mùi hương tắm nhàn nhạt trên cơ thể anh, tay giữ nắm cửa, như thể sợ anh đi vào:
“Có chuyện gì vậy?”
Tạ Kỳ Thâm đang mặc áo choàng tắm, hạ thấp mí mắt, nhìn thẳng vào cô: “Nhìn thấy tôi tại sao lại căng thẳng đến như vậy?”
“Ai, ai căng thẳng chứ... Rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy? Nếu không nói em sẽ đi ngủ đấy.”
Người đàn ông không trêu chọc cô nữa: “Sáng mai tôi sẽ đến tỉnh R công tác, đêm hôm sau mới quay về.”
“Ồ.”
Anh đang báo cáo đấy à?
“Tôi đã thuê một vài người giúp việc, bình thường sẽ quét dọn biệt thự, dọn dẹp khu vườn. Nếu em có việc gì cần có thể dặn dò bọn họ làm, sau đó tôi còn thuê một đầu bếp nữa.”
Đàn Mạt kinh ngạc: “Đầu bếp?”
“À, đã từng làm việc trong một khách sạn năm sao, món ăn phương Đông và phương Tây đều có thể nấu được.”
Quả nhiên, người này đã bị sự khó nuốt của món cơm cô làm ngày hôm trước dọa đến mức phát sợ rồi, vì vậy mới quyết định mời một đầu bếp đến nấu cơm cho anh, để tránh bị cô tra tấn nữa.
Cũng đúng, tài nghệ của cô làm sao có thể so sánh với một đầu bếp năm sao được...
Đàn Mạt vốn có chút tự tin đã bị công kích, rũ mắt xuống, nghẹn giọng đáp: “Cũng tốt.”
“Sao thế?” Người đàn ông thắc mắc.
Cô lắc đầu, siết chặt khuôn mặt nhỏ: “Vậy thì em đi ngủ đây.”
“Ừm.”
Cô đóng cửa, bên tai trở về trạng thái yên tĩnh.
Cô ở trong phòng buồn chán một hồi, cô đi lấy bộ đồ ngủ, đi vào nhà vệ sinh, “hừ” một tiếng.
Sau này sẽ không bao giờ nấu ăn cho anh nữa!
-
Tạ Kỳ Thâm có mặt trên chuyến bay lúc 9 giờ sáng. Khi thức dậy vào ngày hôm sau, anh ở trong phòng ngủ thu dọn hành lý, Ôn Thành đã gửi một tin nhắn đến:
[Tổng giám đốc Tạ, giúp việc và đầu bếp đã đến biệt thự rồi.]
Trước khi Tạ Kỳ Thâm khóa màn hình, anh nhấn công tắc cảm biến của cửa ở tầng dưới và trả lời: [Bảo bọn họ vào đi.]
Hai phút sau, anh đi xuống lầu, ba người giúp việc đứng xếp hàng trong phòng khách, ngoài cùng bên phải là đầu bếp.
Khi nhìn thấy anh, bọn họ gật đầu kính cẩn: “Xin chào, ông chủ.”
Tạ Kỳ Thâm nhẹ nhàng đáp lại, nói những việc bình thường bọn họ sẽ phải làm trong biệt thự, ba người giúp việc trong đó là do Ôn Thành cẩn thận lựa chọn trên chợ nội trợ, bọn họ tranh nhau muốn vỡ đầu để đến đây, bởi vì mức lương Tạ Kỳ Thâm đưa ra thực sự quá hậu hĩnh, đương nhiên yêu cầu đối với bọn họ sẽ khắt khe hơn.
Lời nói của Tạ Kỳ Thâm ngắn gọn và súc tích, khí chất của anh rất mạnh mẽ, khiến người ta phải vểnh tai lên và chăm chú lắng nghe.
Cuối cùng, anh nói: “Vợ tôi vẫn còn ngủ trên lầu, bình thường mỗi ngày trước chín giờ đừng lên lầu làm phiền cô ấy.”
Nói đến Đàn Mạt, bốn người bọn họ đều nhìn thấy trong ánh mắt của người đàn ông nghiêm chỉnh lóe lên vẻ dịu dàng, đột nhiên bọn họ thầm hiểu được tầm quan trọng của người trên lầu.
Sau khi dặn dò xong mọi việc, Tạ Kỳ Thâm đi ra ngoài.
Các dì giúp việc bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, đầu bếp xách nguyên liệu đi vào bếp, cho đến hai giờ sau, mọi người cuối cùng cũng đã được nhìn thấy “khuôn mặt thật” của bà Tạ mà ai cũng đang mong ngóng.
Đàn Mạt từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt thanh tú to bằng lòng bàn tay, tuy rằng mới ngủ dậy không trang điểm, nhưng làn da như sữa của cô vẫn mềm mượt, còn có chút trẻ con, thật sự là người đẹp được giấu trong nhà mà người đàn ông yêu nhất.
Cả ba người bọn họ đều không ngờ rằng bà Tạ lại trẻ như vậy.
Nhóm người vội vàng chào hỏi, Đàn Mạt giật mình, nhớ tới chuyện tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm đã giải thích, cô cong môi lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Sau một hồi giao tiếp, Đàn Mạt kêu bọn họ tiếp tục công việc, cô đi ăn sáng.
Trong phòng bếp, đầu bếp nhìn thấy cô, mỉm cười: “Bà chủ, chào buổi sáng.”
“Xin, xin chào.”
“Ông chủ Tạ đã bảo tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô. Cô xem nó có hợp với khẩu vị của mình không.”
Đầu bếp dẫn cô vào nhà ăn, Đàn Mạt ngồi xuống nếm thử một ít đồ ăn tinh xảo trên đĩa, cả người như muốn thăng hoa.
Không hổ danh là đầu bếp năm sao! Mẹ ơi ngon quá!
Đầu bếp kiên nhẫn hỏi những món ăn, nguyên liệu mà Đàn Mạt thích, tìm hiểu chi tiết về khẩu vị của cô, rồi ghi lại: “Bà chủ, sau này cô có thể cho ý kiến về các món ăn của tôi làm, và tôi có thể điều chỉnh theo khẩu vị của cô.”
“Được.”
Đầu bếp trở lại phòng bếp, đầu óc Đàn Mạt quay cuồng, chợt nghĩ: “Chờ đã.”
“Bà chủ, cô nói đi.”
Đàn Mạt như phát hiện ra một lục địa mới, hai mắt sáng lên: “Đầu bếp, hay là tôi trả tiền thuê anh, anh dạy tôi nấu ăn?”
-
“Vì vậy, cô đang dự định cải thiện kỹ năng nấu ăn của mình vì Tạ Kỳ Thâm sao? Ây da, thật là ngọt ngào.”
“Phụt! Ai vì anh ấy cơ chứ!”
Vào buổi chiều, Đàn Mạt vừa vui vẻ, hứng khởi sắp xếp các công thức nấu ăn do đầu bếp đưa cho cô trên máy máy tính, đồng thời gọi cho Kỷ Thư:
“Tạ Kỳ Thâm có tài đức gì mà có thể khiến tớ như thế này, anh ấy cũng xứng đáng sao! Tớ là vì quan tâm đến các cục cưng của mình thôi, có được chứ? Tớ nghĩ bọn họ mỗi ngày đều xem video của tớ, tớ cũng muốn làm một vài món ăn ngon để chia sẻ cùng bọn họ, để bọn họ cũng có thể học hỏi.”
Ngày hôm qua sau khi hỏi đầu bếp, đối phương cũng vui vẻ đồng ý, cô bắt đầu theo ông ta để học nấu ăn.
Trước đây cô có ý định học nấu ăn nhưng không thực hiện được, bây giờ trong nhà đã có một đầu bếp, cô phải tận dụng nguồn lợi này, để nhanh khỏi thoát khỏi cái danh blogger thất bại này.
Đàn Mạt cảm thán: “Cậu đừng nói chứ, nấu ăn là vấn đề to lớn, tớ không định làm đầu bếp, tớ chỉ nấu những món ăn trong nhà bình thường mà thôi, các fan hâm mộ cũng có thể học.”
“Không tồi, không tồi, rất có tham vọng, đồng chí.”
“... Tớ chỉ muốn nấu một bữa ăn nhà bình thường mà có tham vọng sao. Tớ gà đến cỡ nào cơ chứ.”
Kỷ Thư mỉm cười và chuyển chủ đề: “Mà này, Mạt Mạt, tối nay cậu có rảnh không?”
“Tớ rảnh, có chuyện gì vậy?”
“Cậu đi cùng tớ tới một bữa tiệc xã giao đi.”
“À, không đi đâu.”
“Không phải là một nơi lộn xộn gì đâu, cậu cứ yên tâm đi, chỉ cần ăn tối cùng tớ với một nữ giám đốc là được.”
Đúng lúc gần đây hai công ty hợp tác với nhau, Kỷ Thư định hẹn ăn cơm với đối phương, đối phương nói có thể rủ bạn bè đi cùng để náo nhiệt.
“Mạt Mạt tớ cầu xin cậu đấy, chỉ là đơn giản ăn một bữa cơm mà thôi, chủ yếu là tớ sợ đến lúc đó tớ uống quá nhiều sẽ không có ai chăm sóc...”
Dưới sự nhõng nhẽo và nài nỉ của Kỷ Thư, Đàn Mạt đau đầu đỡ trán: “Được rồi, được rồi, được rồi, tớ đi.”
Đúng lúc đã mấy ngày rồi cô không đi ra ngoài.
“Này này này, đến lúc đó tớ sẽ đón cậu.”
Cúp điện thoại, Đàn Mạt tiếp tục sự nghiệp nấu ăn cao cả của cô, buổi tối Kỷ Thư đến đón cô, Đàn Mạt thông báo với những người giúp việc trong biệt thự một tiếng rồi đi ra ngoài.
Xe chạy thẳng đến một nhà hàng riêng của người Quảng Đông, khi bước xuống xe, Kỷ Thư nói với cô: “Tối nay tớ sẽ uống rượu đấy, cậu phải chịu trách nhiệm lái xe về.”
“Được rồi, nếu cậu không sợ bị xước chiếc xe tiền triệu của mình.”
“Quên đi, chúng ta vẫn nên tìm tài xế lái thay đi.”
Hai người đi vào trong phòng vip và chờ đợi, một lúc sau, cửa phòng vip lại mở ra, một người phụ nữ bước vào.
Người phụ nữ tên là Phong Chỉ, mặc một bộ đồ vest, tóc đen và môi đỏ, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, vô cùng giỏi giang và mạnh mẽ, dáng vẻ là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Kỷ Thư mỉm cười chào bà ấy, cuối cùng giới thiệu với Đàn Mạt: “Đây là bạn thân của tôi, Đàn Mạt. Hôm nay tôi đưa cô ấy đến để dùng bữa với cô, cô không phiền chứ?”
“Chào tổng giám đốc Phong.”
Đàn Mạt vội chào hỏi.
Phong Chỉ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, mỉm cười: “Không phiền đâu, tùy tiện ăn một bữa cơm thôi mà.”
Ba người ngồi xuống, Phong Chỉ lấy hộp thuốc lá ra, định châm một điếu thuốc, rồi lại rút tay lại: “Có hai em gái nhỏ ở đây tôi sẽ không hút thuốc nữa.”
“Chị Phong, chúng tôi đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, còn em gái nhỏ gì nữa chứ?”
Phong Chỉ xoa hộp thuốc và mỉm cười: “Tôi lớn hơn hai người hai mươi tuổi, trong mắt tôi hai người đều em gái, hả, Tiểu Đàn cũng hơn hai mươi rồi à? Trông giống như học sinh trung học vậy.”
Đàn Mạt mỉm cười: “Năm nay tôi đã là đại học năm tư rồi.”
“Tuổi trẻ thật tốt. Tôi còn không học đại học, tốt nghiệp trung học xong đã một mình ra ngoài bạt mạng kiếm tiền rồi.”
Các món ăn lần lượt được bưng ra, Phong Chỉ rót cho mình một ly rượu vang: “Chúng ta không làm văn hóa bàn rượu gì hết, mọi người muốn uống bao nhiêu thì uống.”
Kỷ Thư: “Không sao đâu, tôi uống cùng với chị.”
Kỷ Thư và Phong Chỉ nói về sự phát triển của ngành nghề ngày nay, Đàn Mạt vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện, cũng được mở mang tầm mắt.
Cô ngưỡng mộ Phong Chỉ từ tận đáy lòng, hy vọng rằng mình có thể sống như bà ấy, có sự nghiệp của riêng mình.
Sau ba tuần rượu, sắc trời bên ngoài cũng đã khuya dần.
Sau bữa ăn, Phong Chỉ rất vui vẻ và đề nghị đi hát, Kỷ Thư không dám làm mất hứng, vì vậy cô ấy đã đưa Đàn Mạt đến KTV.
Phong Chỉ thích hát, sau khi cầm được micro thì không hề đặt nó xuống. Kỷ Thư hát với bà ấy, Đàn Mạt đi theo uống một ít rượu, dần dần cũng hứng lên tùy tiện hát vài bài, không khí vô cũng vui vẻ.
Thời gian trôi qua.
Đã rất khuya rồi.
Ở phía bên kia, trong biệt thự của Gia Ngu Thiên Thành.
Chiếc Rolls-Royce đang đậu ở cửa, người đàn ông vừa đi công tác từ sân bay trở về ra khỏi xe, trong tay kéo hành lý.
Tạ Kỳ Thâm bước vào hành lang, một người giúp việc nhìn thấy anh đã về, vội vàng bước tới đón anh: “Chào anh Tạ.”
“Ừm.”
Người đàn ông lên lầu thay quần áo, không thấy bóng dáng của Đàn Mạt nên hỏi dì giúp việc ở nhà: “Bà chủ đâu?”
“Bà chủ buổi tối đã đi ra ngoài rồi, nói rằng tối nay cô ấy sẽ về trễ một chút.”
Trễ một chút?
Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình, khẽ cau mày.
Đã mười giờ rồi mà vẫn chưa định về nhà sao?
Tạ Kỳ Thâm vừa lấy điện thoại di động ra, vừa hỏi về tình hình của Đàn Mạt ở nhà trong hai ngày qua. Dì giúp việc nói rằng Đàn Mạt đều chỉ ở nhà học nấu ăn với đầu bếp: “Bà chủ vui vẻ lắm.”
Người đàn ông nghe vậy, khóe môi cong lên.
Chắc là cũng khá vui đấy.
Anh đi công tác hai ngày, cô gái nhỏ hoàn toàn không hề nhắn một tin nào cho anh, anh thật sự sống như không khí vậy.
Anh hỏi cô: [Tôi đi công tác về rồi, em đang ở bên ngoài à?]
Vài giây sau, tin nhắn từ đầu bên kia trả lời lại, anh bấm vào rồi để sát bên tai, nào ngờ trong điện thoại truyền đến giọng hát cùng với giọng nói mềm nhũn của cô gái đã say rượu: “Tiểu Tạ, anh tìm em làm gì, em không rảnh, chị đây bận đi xã giao rồi.”
“...”
Tạ Kỳ Thâm nhíu chặt mày, sau vài giây, anh bấm điện thoại, đối phương nhấc máy, giọng anh lạnh như hầm băng:
“Đàn Mạt, em đang ở đâu.”
–
Hơn mười giờ, ở KTV.
Phong Chỉ hát mệt rồi nên bà ấy rời đi trước, ở phòng riêng cuối cùng chỉ còn lại Đàn Mạt, Kỷ Thư và trợ lý của Kỷ Thư.
Kỷ Thư mệt đến mức nghiêng ngả xuống sô pha: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Dỗ chị gái chơi cũng mệt thật đấy. Cậu nói xem chị Phong không thích uống rượu, vậy sao lại thích ca hát đến như vậy cơ chứ.”
Lúc này, cô gái nhỏ có đôi má hồng như ngọc cầm micro, nhìn vào màn hình, ngừng tiếng ậm ừ, mềm giọng lẩm bẩm:
“Hát cũng được mà, tớ thích ca hát.”
Kỷ Thư nhìn cô mà đau đầu: “Mạt Mạt, tối nay cậu uống nhiều quá rồi à? Cậu có chút không đúng đấy nhé.”
“Không có đâu, chỉ uống có chút xíu thôi.”
Cô nghiêm túc làm ký hiệu 1.
“...”
Kỷ Thư: “Cũng may là Tạ Kỳ Thâm vẫn đang đi công tác, nếu không cậu cứ như thế này trở về, đoán chừng anh ấy sẽ giết tớ mất.”
Kỷ Thư nghe tiếng bản tình ca đau khổ đang vang lên, vội vàng ra lệnh cho trợ lý: “Có thể đừng hát những bài buồn như vậy được không, khiến cho mọi người nửa đêm phải sầu thảm rồi, mở bài gì vui vẻ đấy, tôi vừa bàn xong công việc mà.”
Trợ lý chạy đi đổi bài và chọn bài “Cung Hỉ Phát Tài”: “Chị ơi, bài này được không?”
“Được! Bài này đi! Vui vẻ!”
Đối diện với bài hát vui tươi, Kỷ Thư cầm micro đứng lên: “Các chị em ơi, mục tiêu của tớ trong năm nay là kiếm thật nhiều tiền! Kiếm thật nhiều được!”
Đàn Mạt cũng kêu to theo: “Kiếm nhiều tiền!”
Kỷ Thư: “Tớ muốn ký được một đơn hàng lớn và trở thành một quý bà siêu giàu!”
Đàn Mạt: “Trở thành quý bà siêu giàu!”
Kỷ Thư: “Sau đó tớ muốn bao nuôi một tiểu thịt tươi*! Tớ muốn tìm một người đàn ông!”
*Những chàng trai trẻ trung, ngoại hình đẹp đẽ, dễ thương.
Đàn Mạt dễ thương ôm mặt, cái đầu nhỏ nhắn cũng gật gù theo: “Đúng vậy, tìm đàn ông! Tìm đủ loại đàn ông!”
Ngay khi cô nói xong câu này, cánh cửa phòng riêng bị mở ra.
Một người đàn ông xuất hiện ở ngay cửa.
Tạ Kỳ Thâm mặc một chiếc áo khoác dài có hàng cúc, hai đôi chân bị chiếc quần dài che phủ dài đến nghịch thiên. Ánh sáng mờ ảo trong phòng riêng chiếu sáng đường quai hàm sắc nét và khuôn mặt lạnh giá của anh.
Đôi mắt Đàn Mạt mờ mịt, cô chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng đại khái của anh, nuốt nước bọt ừng ực:
“Nói đàn ông, đàn ông đến rồi đây.”
“Còn là một người đàn ông rất cực phẩm.”
Lời nói của Đàn Mạt rơi xuống, cả phòng riêng vào sự im lặng chết chóc.
Kỷ Thư vội vàng che miệng Đàn Mạt lại.
Đàn ông gì chứ! Đây là chồng của cậu đấy, tỉnh lại đi!
Kỷ Thư nhìn Tạ Kỳ Thâm, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh: “Cái đó, chào tổng giám đốc Tạ...”
Từ cổ họng của người đàn ông trầm thấp vang lên một chữ đáp lại, bước vào và nhìn về phía Kỷ Thư:
“Cô ấy đã uống bao nhiêu rồi?”
“Tôi không biết nữa... chắc chỉ là một vài ly rượu vang đỏ mà thôi.”
“Tôi đưa Đàn Mạt về trước.”
“Vâng.”
Tạ Kỳ Thâm nắm cổ tay cô gái nhỏ, bế cô lên và đưa cô ra khỏi phòng riêng.
Rời khỏi phòng riêng, Đàn Mạt bị lôi đi, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Anh là ai, anh buông tay ra trước đã...”
Cô đã hoàn toàn quên mất rằng ban nãy cô là người đã đích thân nói cho anh biết địa chỉ.
Tạ Kỳ Thâm không đáp, Đàn Mạt đã say nên giở tính khí trẻ con ra:
“Anh buông ra, tôi phải trở lại phòng...”
Cô liến thoắt nói không ngừng, eo bỗng nhiên bị nhéo một cái.
Tạ Kỳ Thâm tiến lại gần một bước, ép cô vào bức tường hành lang không có ai đi qua.
Động tác của người đàn ông rất mạnh mẽ, hai người áp sát vào nhau, mùi trầm hương gỗ mun trên người anh tạo ra khí thế xâm chiếm quanh quẩn, chiếm hết giác quan của cô như lửa đốt. Hơi nóng từ bàn tay đặt trên eo thấm từng chút một vào da thịt, khiến cho cô đỏ mặt. Anh khẽ rít giọng.
“Quay về làm gì? Tìm đàn ông à?”
Đôi mắt của Tạ Kỳ Thâm sâu như mực, anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nóng rực phả vào má cô, mang theo sự chiếm hữu không thể kiểm soát, dục vọng sắp không thể kiềm chế nổi được nữa:
“Nói thử xem, tôi không có ở nhà, em muốn tìm người đàn ông như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.