Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 32:
Mộ Nghị
18/09/2024
Ăn xong bữa cơm, Đàn Mạt ngồi đối diện Tạ Kỳ Thâm, nóng đến mức sắp tự bốc cháy.
Xấu hổ quá đi, nghĩ đến vừa rồi khi Dương Hạ Lan bưng cả chén canh đến trước mặt Tạ Kỳ Thâm để anh uống hết, sắc mặt anh còn đen hơn than, cô không nhịn được cười ra tiếng.
Cô chỉ là thuận miệng nói thôi, ai biết được lại bị Dương Hạ Lan hiểu lầm là Tạ Kỳ Thâm bị thận hư...
Chủ yếu có thể là do Tạ Kỳ Thâm nhìn qua không phải loại đàn ông cơ bắp, nên có lẽ dễ khiến người ta hiểu lầm...
Sau khi ăn xong, Dương Hạ Lan đứng dậy trước, phòng ăn chỉ còn lại hai người.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Đàn Mạt kéo bát, vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, vài giây sau làm dịu bầu không khí, chủ động hỏi anh: "Cái kia... Hôm nay em nấu món này, mùi vị như này có được không?"
Tạ Kỳ Thâm nhấc mí mắt lên, nhìn thẳng cô: "Mùi vị rất ngon. Nhất là chén canh bồ câu kia, vô cùng bổ dưỡng."
Đàn Mạt: "..."
Gương mặt của cô gái nhỏ bị anh làm cho ửng đỏ, cúi đầu ăn cơm: "Đúng, đúng là rất bổ dưỡng."
Nếu anh quả thực bị hư thận, thì đây chính xác là một bài thuốc chữa bệnh ...
Tạ Kỳ Thâm đẩy canh về phía cô, giọng điệu lười biếng bình thản: "Thế em có muốn uống chút không?"
"Tôi vừa mới tra được trên mạng, canh này còn có thể nâng cao trí lực, dưỡng não an thần."
"Được."
Cô vừa muốn giả vờ, sau đó phản ứng lại, tức giận: "Anh mắng ai ngu?!"
Ai muốn nâng cao trí lực, dưỡng não cơ chứ! !
Người đàn ông buông khăn giấy đứng dậy, nhìn cô một cái, đáy mắt nổi lên ý trêu chọc: "Nói sự thật thôi mà."
Tạ Kỳ Thâm rời đi, Đàn Mạt tức thành cá nóc.
Đồ đàn ông xấu xa!
Đàn Mạt đi tìm đầu bếp, phân phó từ ngày hôm sau mỗi ngày đều nấu canh bồ câu cho Tạ Kỳ Thâm.
Bồi bổ chết anh!
Sau khi ăn cơm xong, Đàn Mạt lên lầu, thấy Dương Hạ Lan đang một mình ở ban công uống trà, cô đi tới, nói: "Mẹ, mẹ ngồi ở đây sẽ lạnh đó ạ. "
“Không sao, mẹ ngồi đây uống chút trà, chủ yếu là hệ thống sưởi ấm trong phòng quá đầy đủ, làm mẹ không muốn ở trong đó."
"Vậy con đi lấy cho mẹ một cái chăn."
Đàn Mạt trở về phòng lấy chăn, khoác lên cho Dương Hạ Lan, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh bà: "Mẹ, con ngồi đây với mẹ. "
“Được: " Dương Hạ Lan cười nhìn cô: "Hôm nay con nấu ăn vất vả rồi, ngon lắm, lần sau dạy mẹ vài món đi. "
“Không có đâu, con chỉ biết chút ít thôi."
Dương Hạ Lan rót trà cho cô: "Đột nhiên phát hiện vẫn là con gái mới tốt, con trai không có chu đáo như con gái, cơ mà hiện tại mẹ cũng xem như là trai gái đầy đủ rồi. "
Đàn Mạt cười, Dương Hạ Lan tán gẫu với cô: "Trước kia thân thể A Thâm quả thật không tốt lắm, chủ yếu là vì công việc."
"Mấy năm này anh ấy ở nước ngoài… có mệt không ạ?"
Dương Hạ Lan thở dài: "Đâu chỉ có thể dùng từ mệt mỏi để hình dung, năm đó thằng bé ra nước ngoài, không lấy đi bất kỳ một chút tiền tài nào của nhà họ Tạ, xem như là khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, một mình chịu đựng tất cả. Thường xuyên vì mấy dự án mà mấy ngày mấy đêm không ngủ, để tiết kiệm chi phí mà ở trong phòng cho thuê giá rẻ, lúc mới bắt đầu trên người không có lấy chút địa vị nào, bị người ta xem thường, còn rất nhiều lần bị người khác vũ nhục.”
Đàn Mạt sững sờ.
Những điều này cô chưa bao giờ nghe anh nói cả.
Tạ Kỳ Thâm hiện tại trong mắt mọi người, thân phận cao quý, vạn người bám lấy, không ngờ đằng sau hào quang này còn có nhiều chua xót khổ sở như vậy.
"Dù sao lúc ấy nó vì sự nghiệp mà thiếu chút nữa khiến cho thân thể suy sụp, bây giờ dạ dày còn không tốt, hai năm nay sự nghiệp đi lên mới bắt đầu chú trọng điều trị."
"Con cũng không biết là dạ dày của anh ấy không tốt, sau này con sẽ bảo đầu bếp làm cho anh ấy nhiều món bổ dưỡng dạ dày."
Ánh mắt Dương Hạ Lan nhìn về phía mặt sông xa xa, nhớ tới trước kia: "Lúc A Thâm bốn tuổi thì mẹ và bố nó đã ly hôn, bởi vì điều kiện kinh tế của mẹ không tốt, cho nên nó vẫn do bố nuôi nấng, nhưng vì mọi người đều ở thành phố Lệ, nên cuối tuần nó sẽ được đưa đến chỗ mẹ."
"Lúc đầu, khi đi theo bố nó rất vui vẻ, cho đến khi bố nó cưới một người vợ mới và có một đứa con trai khác. Không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ kia chắc chắn không hy vọng trong nhà còn có một đứa con trai nữa đến tranh giành nuông chiều với con trai bà ta.”
Dương Hạ Lan thở dài một tiếng: "Khi đó A Thâm thường xuyên đến chỗ mẹ, không muốn về nhà bố nó nữa, mẹ nhìn thấy nó ngồi xổm ở cửa nhà, mắt đỏ hoe nói ‘mẹ ơi con không muốn về đâu’, lúc ấy mẹ liền đau lòng không chịu nổi.”
“Mẹ muốn đưa nó đến ở cùng mẹ, nhưng khi đó mẹ căn bản không đủ kinh tế để cho nó một cuộc sống tốt hơn, một bên là quang minh chính đại làm con trai cả nhà họ Tạ, một bên là đi theo mẹ, phải tiết kiệm sống một cuộc sống khổ cực ngày qua ngày, con nói xem nếu con là mẹ thì con chọn như thế nào?”
Đàn Mạt rũ mắt xuống, không trả lời được.
Cho nên Tạ Kỳ Thâm đã từng chịu rất nhiều uất ức khi ở nhà họ Tạ, sau đó mới cố gắng dốc sức sự nghiệp như vậy, chỉ là khi cô quen anh ở trường cấp ba, anh làm cho người ta có cảm giác đặc biệt dịu dàng, có lẽ những thống khổ kia đều bị anh giấu dưới bề ngoài kia rồi.
"Mẹ, bây giờ cuộc sống của chúng con đều tốt lên rồi, hết thảy đều đang tốt lên."
Dương Hạ Lan gật gật đầu, giữ chặt tay cô: "Đúng vậy, cũng may bây giờ A Thâm có con, mẹ có thể cảm giác được nó và con sau khi kết hôn rất hạnh phúc."
Đàn Mạt hơi sững sờ.
Anh ấy hạnh phúc sao...
Dương Hạ Lan còn muốn nói gì đó, ngoài ý muốn lại nhìn thấy người đàn ông trong câu chuyện một tay đút túi, trong tay cầm tách cà phê dựa vào cửa ban công, khuôn mặt dưới ánh trăng lạnh nhạt, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Này, con nghe lén hai mẹ con mẹ nói chuyện đúng không?"
Tạ Kỳ Thâm đứng thẳng người lại, đi về phía bọn họ: "Không có, con thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ thôi.”
Dương Hạ Lan cười: "Vừa rồi mẹ nói sau khi con và Mạt Mạt kết hôn, trạng thái của con tốt hơn rất nhiều, mấy năm trước lúc ở nước ngoài mẹ cũng không thường xuyên thấy con cười đâu."
Đàn Mạt ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Tạ Kỳ Thâm, chỉ thấy khóe môi anh cong nhẹ: "Có lẽ là phong thủy trong nước nuôi dưỡng con người tốt hơn thôi ạ."
"Được rồi được rồi, phong thủy gì đó vứt ra chỗ khác đi..."
Tán gẫu vài câu, Dương Hạ Lan cuối cùng định về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Đàn Mạt đưa Dương Hạ Lan về phòng, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đứng ở hành lang dài.
Cô không để ý lướt qua anh, cổ tay lại bị nắm chặt.
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô: "Còn giận hả?"
Cô tránh thoát tay anh ra, khẽ cười một tiếng: "Cảm phiền tránh xa người không thông minh một chút, nếu không phong thủy cũng không tốt được đâu."
Anh cười: "Còn nói mình như vậy?"
Cô kiêu ngạo nhìn anh: "Nghĩ cái gì vậy, đây chỉ là lời em tự cảnh cáo bản thân thôi."
Cô đi vào phòng khách, Tạ Kỳ Thâm nhìn bóng lưng hùng dũng của cô gái nhỏ, ý cười tràn đầy ở đáy mắt.
Buổi tối Đàn Mạt không cần chỉnh sửa video, liền nhàn nhã nằm trên ghế dài trong phòng khách đọc sách, một lát sau, dư quang của cô thoáng nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đi từ thư phòng ra, ngồi xuống ghế sa lon cách đó không xa, xử lý công việc.
Người này sao lại ngồi chung một không gian với cô...
Đàn Mạt vẫn còn tức giận với anh.
Đọc sách một lát, Đàn Mạt nhàm chán liền đi lướt điện thoại, một đống hình ảnh mỹ thực của lẩu, thịt nướng, trà nữa đáng ghét hiện ra, khiến cô thèm không chịu nổi.
Cô thuận tay reup đến tài khoản của mình: Không thể để tui chết một mình được, phải kéo theo người khác nữa.”
Fan nhanh chóng bình luận phía dưới: “Cô Hoa Nhài cũng quá xấu xa rồi đó, khuya rồi mà còn không cho người ta ngủ!”
“Dạo này tui đang giảm cân, nhìn đống ảnh này làm tui thèm ứa nước miếng!!!”
“Unfollow *icon đầu chó*, trừ phi cô livestream ăn khuya thì tui mới tha thứ cho cô.”
“Làm tôi đói quá đi, phải mau đi xem video nấu ăn của Mạt Mạt để bớt thèm một chút mới được.”
“Giống lầu trên, xem Mạt Mạt nấu ăn giải trí dễ sợ, bởi vì cô ấy thường tự vả cho nên không còn thèm ăn lun, *icon đầu chó*.”
“Ha ha ha ha hai người độc ác quá đi..."
Đàn Mạt cười tương tác vài câu cùng mọi người, cuối cùng thoát tài khoản, tiếp tục đọc sách.
Hơn mười giờ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu vang lên, đang sửng sốt liền thấy người đàn ông trên sô pha đứng lên, đi xuống lầu.
Ai lại đến lúc muộn thế này?
Cô đang nghi hoặc, rất nhanh đã thấy Tạ Kỳ Thâm đi lên lầu hai, trong tay xách một cái túi, cô thò đầu ra nhìn anh: "Ai vậy?"
"Giao đồ ăn."
"A?"
Tạ Kỳ Thâm thờ ơ liếc cô: "Bữa khuya, trà sữa với thịt nướng."
Ánh mắt Đàn Mạt nhất thời sáng lên: "Anh gọi cái này về làm gì?!"
“Mua về không ăn chẳng lẽ để xem?”
Con sâu trong bụng Đàn Mạt trong nháy mắt bị gắp lên, đứng dậy chậm rãi đến trước mặt anh, ánh mắt len lén đi qua, nhìn xem anh mua mấy phần.
Cô không biết bộ dáng này đều rơi vào trong mắt anh, anh không khỏi cười ra tiếng, thấp giọng hỏi cô: "Muốn ăn không?"
Đàn Mạt lắc lắc cánh tay, giảo miệng: "Anh gọi nhiều thế này chắc không ăn hết đâu… để em giúp anh ăn một ít nha.”
Tạ Kỳ Thâm đưa túi cho cô, đáy mắt Đàn Mạt sáng ngời, vừa muốn cầm lấy, anh lại thu tay lại, không cho cô cầm, cười như không cười: "Nhưng không phải em nói là muốn tránh xa người không thông minh sao, bữa khuya của anh ta mà em cũng dám ăn hả?"
“ ......”
Đàn Mạt biết người này lại muốn trêu cô, sĩ diện nói: "Quên đi, em không ăn nữa."
Cô đang muốn đi, lại bị anh cười giữ lại: "Trêu em thôi mà, đây là tôi gọi cho em đó."
Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó nghe anh nói: "Đem về phòng ăn đi."
"Ò..."
Đàn Mạt không nghĩ tới người này lại tốt như vậy, khóe môi không giấu nổi ý cười, ngâm nga bài hát đi vào phòng ngủ.
Ai ngờ, cô vừa đến cửa phòng ngủ của mình lại bị ngăn lại: "Phòng nào?"
Người đàn ông cao cao chắn trước cửa phòng cô.
Cô nghe vậy, vành tai đỏ lên: "Về phòng của mình, đêm nay em tự ngủ..."
Cô thừa dịp anh không chú ý, muốn chui vào phòng từ bên cạnh anh, ai biết eo lại bị một tay ôm kéo đến trước mặt, một giây sau cánh tay người đàn ông mạnh mẽ nâng cô lên, đi về phía phòng ngủ của anh.
Cô sợ tới mức bám lấy bả vai anh: "Tạ Kỳ Thâm!"
Cô nhìn thấy anh đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, trong đầu Đàn Mạt trống rỗng: "Tạ Kỳ Thâm, anh thả em xuống. Anh đang làm gì vậy... Hu hu hu..."
Giọng cô gái mềm mại ngọt ngào như kẹo dẻo, mềm mại đến mức có thể nhỏ ra nước, rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Cuối cùng cô bị đặt lên ghế quý phi, người đàn ông nửa chống người xuống nhìn cô, con ngươi đen nóng rực: "Đàn Mạt, nếu em lại lớn tiếng thêm chút nữa để cho mẹ tôi nghe được, bà ấy sẽ cho rằng em…"
"Cho rằng cái gì?"
"Cho rằng, canh bồ câu em hầm tối nay đặc biệt có hiệu quả."
Đàn Mạt ngơ ngác, rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Mặt nóng đến như muốn nổ tung.
Sắc mặt cô đỏ ửng, ánh mắt đều xuất hiện thêm một tầng hơi nước, nghiêng đầu không dám nhìn anh, vài giây sau liền cảm giác được hơi thở xâm lược cực mạnh đã rút đi, dần dần biến mất: "Vẫn giống như tối hôm qua, em ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha, em ăn khuya trước đi."
Đàn Mạt ngoan ngoãn đáp: "Ừm..."
Quên đi, tối nay cô vẫn là nên thành thành thật thật ngủ ở chỗ này đi.
Nếu bị Dương Hạ Lan phát hiện bọn họ đang lừa bà, quả thật không dễ giải thích...
Đàn Mạt an tâm ngồi trên ghế ăn đồ ăn khuya, Tạ Kỳ Thâm cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng nước.
Khi Đàn Mạt ăn đến xiên mì nướng cuối cùng, cửa phòng tắm cũng mở ra.
Người đàn ông đi ra, đi sấy tóc, Đàn Mạt hỏi anh: "Làm sao mà anh lại biết tối nay em muốn gọi đồ ăn khuya? Không phải... không phải là anh vào xem hoạt động của em đó chứ?"
“Ừm.”
Đàn Mạt không nghĩ tới người này lại thừa nhận, xấu hổ: "Không phải em từng bảo anh đừng follow tài khoản của em sao? Anh làm sao lại xem..."
Người đàn ông dựa vào bàn lau tóc, nhìn về phía cô: "Sao, bị tôi nhìn thấy nên căng thẳng như vậy?"
"Em không căng thẳng mà, đấy là..." Cô cứng miệng: "Chỉ là em cảm thấy anh đang nhìn lén em thôi. "
“Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy em ở nhà tự vả thì cuộc sống của tôi cũng đủ vui rồi."
“......”
Đàn Mạt tức giận muốn ném đống xiên trong tay làm phi tiêu: "Tạ Kỳ Thâm, anh có biết lúc anh nói chuyện rất gợi đòn không!"
Đàn Mạt tiếp tục uống trà sữa không để ý tới anh nữa, Tạ Kỳ Thâm nhìn bộ dáng xù lông của cô gái nhỏ, không tiếng động nhếch môi lên, lau tóc xong, rút khăn giấy trên mặt bàn ra, cúi người lau khóe miệng dính nước sốt thịt nướng của cô.
Đối diện với tầm mắt của người đàn ông chợt đến gần mình, hô hấp Đàn Mạt chậm lại, nghe được tiếng cười khẽ của anh: "Tục ngữ có câu: cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, đã ăn đồ ăn khuya của tôi, lại còn tức giận như vậy?"
Đàn Mạt căng thẳng: "Quên đi, em đại nhân độ lượng, lười so đo với anh đó.”
Uống trà sữa xong, Đàn Mạt về phòng mình rửa mặt trước, bởi vì đồ skincare của cô đều ở trong phòng mình, sau khi làm xong, cô đi về cửa phòng anh, gõ nhẹ cửa.
Vài giây sau, cửa mở ra, Tạ Kỳ Thâm nhìn về phía cô: "Làm gì mà như ăn trộm vậy? Không biết tự mình mở cửa mà vào à?"
“......”
Xấu hổ quá đi, nghĩ đến vừa rồi khi Dương Hạ Lan bưng cả chén canh đến trước mặt Tạ Kỳ Thâm để anh uống hết, sắc mặt anh còn đen hơn than, cô không nhịn được cười ra tiếng.
Cô chỉ là thuận miệng nói thôi, ai biết được lại bị Dương Hạ Lan hiểu lầm là Tạ Kỳ Thâm bị thận hư...
Chủ yếu có thể là do Tạ Kỳ Thâm nhìn qua không phải loại đàn ông cơ bắp, nên có lẽ dễ khiến người ta hiểu lầm...
Sau khi ăn xong, Dương Hạ Lan đứng dậy trước, phòng ăn chỉ còn lại hai người.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Đàn Mạt kéo bát, vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, vài giây sau làm dịu bầu không khí, chủ động hỏi anh: "Cái kia... Hôm nay em nấu món này, mùi vị như này có được không?"
Tạ Kỳ Thâm nhấc mí mắt lên, nhìn thẳng cô: "Mùi vị rất ngon. Nhất là chén canh bồ câu kia, vô cùng bổ dưỡng."
Đàn Mạt: "..."
Gương mặt của cô gái nhỏ bị anh làm cho ửng đỏ, cúi đầu ăn cơm: "Đúng, đúng là rất bổ dưỡng."
Nếu anh quả thực bị hư thận, thì đây chính xác là một bài thuốc chữa bệnh ...
Tạ Kỳ Thâm đẩy canh về phía cô, giọng điệu lười biếng bình thản: "Thế em có muốn uống chút không?"
"Tôi vừa mới tra được trên mạng, canh này còn có thể nâng cao trí lực, dưỡng não an thần."
"Được."
Cô vừa muốn giả vờ, sau đó phản ứng lại, tức giận: "Anh mắng ai ngu?!"
Ai muốn nâng cao trí lực, dưỡng não cơ chứ! !
Người đàn ông buông khăn giấy đứng dậy, nhìn cô một cái, đáy mắt nổi lên ý trêu chọc: "Nói sự thật thôi mà."
Tạ Kỳ Thâm rời đi, Đàn Mạt tức thành cá nóc.
Đồ đàn ông xấu xa!
Đàn Mạt đi tìm đầu bếp, phân phó từ ngày hôm sau mỗi ngày đều nấu canh bồ câu cho Tạ Kỳ Thâm.
Bồi bổ chết anh!
Sau khi ăn cơm xong, Đàn Mạt lên lầu, thấy Dương Hạ Lan đang một mình ở ban công uống trà, cô đi tới, nói: "Mẹ, mẹ ngồi ở đây sẽ lạnh đó ạ. "
“Không sao, mẹ ngồi đây uống chút trà, chủ yếu là hệ thống sưởi ấm trong phòng quá đầy đủ, làm mẹ không muốn ở trong đó."
"Vậy con đi lấy cho mẹ một cái chăn."
Đàn Mạt trở về phòng lấy chăn, khoác lên cho Dương Hạ Lan, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh bà: "Mẹ, con ngồi đây với mẹ. "
“Được: " Dương Hạ Lan cười nhìn cô: "Hôm nay con nấu ăn vất vả rồi, ngon lắm, lần sau dạy mẹ vài món đi. "
“Không có đâu, con chỉ biết chút ít thôi."
Dương Hạ Lan rót trà cho cô: "Đột nhiên phát hiện vẫn là con gái mới tốt, con trai không có chu đáo như con gái, cơ mà hiện tại mẹ cũng xem như là trai gái đầy đủ rồi. "
Đàn Mạt cười, Dương Hạ Lan tán gẫu với cô: "Trước kia thân thể A Thâm quả thật không tốt lắm, chủ yếu là vì công việc."
"Mấy năm này anh ấy ở nước ngoài… có mệt không ạ?"
Dương Hạ Lan thở dài: "Đâu chỉ có thể dùng từ mệt mỏi để hình dung, năm đó thằng bé ra nước ngoài, không lấy đi bất kỳ một chút tiền tài nào của nhà họ Tạ, xem như là khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, một mình chịu đựng tất cả. Thường xuyên vì mấy dự án mà mấy ngày mấy đêm không ngủ, để tiết kiệm chi phí mà ở trong phòng cho thuê giá rẻ, lúc mới bắt đầu trên người không có lấy chút địa vị nào, bị người ta xem thường, còn rất nhiều lần bị người khác vũ nhục.”
Đàn Mạt sững sờ.
Những điều này cô chưa bao giờ nghe anh nói cả.
Tạ Kỳ Thâm hiện tại trong mắt mọi người, thân phận cao quý, vạn người bám lấy, không ngờ đằng sau hào quang này còn có nhiều chua xót khổ sở như vậy.
"Dù sao lúc ấy nó vì sự nghiệp mà thiếu chút nữa khiến cho thân thể suy sụp, bây giờ dạ dày còn không tốt, hai năm nay sự nghiệp đi lên mới bắt đầu chú trọng điều trị."
"Con cũng không biết là dạ dày của anh ấy không tốt, sau này con sẽ bảo đầu bếp làm cho anh ấy nhiều món bổ dưỡng dạ dày."
Ánh mắt Dương Hạ Lan nhìn về phía mặt sông xa xa, nhớ tới trước kia: "Lúc A Thâm bốn tuổi thì mẹ và bố nó đã ly hôn, bởi vì điều kiện kinh tế của mẹ không tốt, cho nên nó vẫn do bố nuôi nấng, nhưng vì mọi người đều ở thành phố Lệ, nên cuối tuần nó sẽ được đưa đến chỗ mẹ."
"Lúc đầu, khi đi theo bố nó rất vui vẻ, cho đến khi bố nó cưới một người vợ mới và có một đứa con trai khác. Không cần nghĩ cũng biết, người phụ nữ kia chắc chắn không hy vọng trong nhà còn có một đứa con trai nữa đến tranh giành nuông chiều với con trai bà ta.”
Dương Hạ Lan thở dài một tiếng: "Khi đó A Thâm thường xuyên đến chỗ mẹ, không muốn về nhà bố nó nữa, mẹ nhìn thấy nó ngồi xổm ở cửa nhà, mắt đỏ hoe nói ‘mẹ ơi con không muốn về đâu’, lúc ấy mẹ liền đau lòng không chịu nổi.”
“Mẹ muốn đưa nó đến ở cùng mẹ, nhưng khi đó mẹ căn bản không đủ kinh tế để cho nó một cuộc sống tốt hơn, một bên là quang minh chính đại làm con trai cả nhà họ Tạ, một bên là đi theo mẹ, phải tiết kiệm sống một cuộc sống khổ cực ngày qua ngày, con nói xem nếu con là mẹ thì con chọn như thế nào?”
Đàn Mạt rũ mắt xuống, không trả lời được.
Cho nên Tạ Kỳ Thâm đã từng chịu rất nhiều uất ức khi ở nhà họ Tạ, sau đó mới cố gắng dốc sức sự nghiệp như vậy, chỉ là khi cô quen anh ở trường cấp ba, anh làm cho người ta có cảm giác đặc biệt dịu dàng, có lẽ những thống khổ kia đều bị anh giấu dưới bề ngoài kia rồi.
"Mẹ, bây giờ cuộc sống của chúng con đều tốt lên rồi, hết thảy đều đang tốt lên."
Dương Hạ Lan gật gật đầu, giữ chặt tay cô: "Đúng vậy, cũng may bây giờ A Thâm có con, mẹ có thể cảm giác được nó và con sau khi kết hôn rất hạnh phúc."
Đàn Mạt hơi sững sờ.
Anh ấy hạnh phúc sao...
Dương Hạ Lan còn muốn nói gì đó, ngoài ý muốn lại nhìn thấy người đàn ông trong câu chuyện một tay đút túi, trong tay cầm tách cà phê dựa vào cửa ban công, khuôn mặt dưới ánh trăng lạnh nhạt, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
"Này, con nghe lén hai mẹ con mẹ nói chuyện đúng không?"
Tạ Kỳ Thâm đứng thẳng người lại, đi về phía bọn họ: "Không có, con thấy hai người đang trò chuyện vui vẻ thôi.”
Dương Hạ Lan cười: "Vừa rồi mẹ nói sau khi con và Mạt Mạt kết hôn, trạng thái của con tốt hơn rất nhiều, mấy năm trước lúc ở nước ngoài mẹ cũng không thường xuyên thấy con cười đâu."
Đàn Mạt ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Tạ Kỳ Thâm, chỉ thấy khóe môi anh cong nhẹ: "Có lẽ là phong thủy trong nước nuôi dưỡng con người tốt hơn thôi ạ."
"Được rồi được rồi, phong thủy gì đó vứt ra chỗ khác đi..."
Tán gẫu vài câu, Dương Hạ Lan cuối cùng định về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Đàn Mạt đưa Dương Hạ Lan về phòng, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đứng ở hành lang dài.
Cô không để ý lướt qua anh, cổ tay lại bị nắm chặt.
Người đàn ông cụp mắt nhìn cô: "Còn giận hả?"
Cô tránh thoát tay anh ra, khẽ cười một tiếng: "Cảm phiền tránh xa người không thông minh một chút, nếu không phong thủy cũng không tốt được đâu."
Anh cười: "Còn nói mình như vậy?"
Cô kiêu ngạo nhìn anh: "Nghĩ cái gì vậy, đây chỉ là lời em tự cảnh cáo bản thân thôi."
Cô đi vào phòng khách, Tạ Kỳ Thâm nhìn bóng lưng hùng dũng của cô gái nhỏ, ý cười tràn đầy ở đáy mắt.
Buổi tối Đàn Mạt không cần chỉnh sửa video, liền nhàn nhã nằm trên ghế dài trong phòng khách đọc sách, một lát sau, dư quang của cô thoáng nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đi từ thư phòng ra, ngồi xuống ghế sa lon cách đó không xa, xử lý công việc.
Người này sao lại ngồi chung một không gian với cô...
Đàn Mạt vẫn còn tức giận với anh.
Đọc sách một lát, Đàn Mạt nhàm chán liền đi lướt điện thoại, một đống hình ảnh mỹ thực của lẩu, thịt nướng, trà nữa đáng ghét hiện ra, khiến cô thèm không chịu nổi.
Cô thuận tay reup đến tài khoản của mình: Không thể để tui chết một mình được, phải kéo theo người khác nữa.”
Fan nhanh chóng bình luận phía dưới: “Cô Hoa Nhài cũng quá xấu xa rồi đó, khuya rồi mà còn không cho người ta ngủ!”
“Dạo này tui đang giảm cân, nhìn đống ảnh này làm tui thèm ứa nước miếng!!!”
“Unfollow *icon đầu chó*, trừ phi cô livestream ăn khuya thì tui mới tha thứ cho cô.”
“Làm tôi đói quá đi, phải mau đi xem video nấu ăn của Mạt Mạt để bớt thèm một chút mới được.”
“Giống lầu trên, xem Mạt Mạt nấu ăn giải trí dễ sợ, bởi vì cô ấy thường tự vả cho nên không còn thèm ăn lun, *icon đầu chó*.”
“Ha ha ha ha hai người độc ác quá đi..."
Đàn Mạt cười tương tác vài câu cùng mọi người, cuối cùng thoát tài khoản, tiếp tục đọc sách.
Hơn mười giờ, cô nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu vang lên, đang sửng sốt liền thấy người đàn ông trên sô pha đứng lên, đi xuống lầu.
Ai lại đến lúc muộn thế này?
Cô đang nghi hoặc, rất nhanh đã thấy Tạ Kỳ Thâm đi lên lầu hai, trong tay xách một cái túi, cô thò đầu ra nhìn anh: "Ai vậy?"
"Giao đồ ăn."
"A?"
Tạ Kỳ Thâm thờ ơ liếc cô: "Bữa khuya, trà sữa với thịt nướng."
Ánh mắt Đàn Mạt nhất thời sáng lên: "Anh gọi cái này về làm gì?!"
“Mua về không ăn chẳng lẽ để xem?”
Con sâu trong bụng Đàn Mạt trong nháy mắt bị gắp lên, đứng dậy chậm rãi đến trước mặt anh, ánh mắt len lén đi qua, nhìn xem anh mua mấy phần.
Cô không biết bộ dáng này đều rơi vào trong mắt anh, anh không khỏi cười ra tiếng, thấp giọng hỏi cô: "Muốn ăn không?"
Đàn Mạt lắc lắc cánh tay, giảo miệng: "Anh gọi nhiều thế này chắc không ăn hết đâu… để em giúp anh ăn một ít nha.”
Tạ Kỳ Thâm đưa túi cho cô, đáy mắt Đàn Mạt sáng ngời, vừa muốn cầm lấy, anh lại thu tay lại, không cho cô cầm, cười như không cười: "Nhưng không phải em nói là muốn tránh xa người không thông minh sao, bữa khuya của anh ta mà em cũng dám ăn hả?"
“ ......”
Đàn Mạt biết người này lại muốn trêu cô, sĩ diện nói: "Quên đi, em không ăn nữa."
Cô đang muốn đi, lại bị anh cười giữ lại: "Trêu em thôi mà, đây là tôi gọi cho em đó."
Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó nghe anh nói: "Đem về phòng ăn đi."
"Ò..."
Đàn Mạt không nghĩ tới người này lại tốt như vậy, khóe môi không giấu nổi ý cười, ngâm nga bài hát đi vào phòng ngủ.
Ai ngờ, cô vừa đến cửa phòng ngủ của mình lại bị ngăn lại: "Phòng nào?"
Người đàn ông cao cao chắn trước cửa phòng cô.
Cô nghe vậy, vành tai đỏ lên: "Về phòng của mình, đêm nay em tự ngủ..."
Cô thừa dịp anh không chú ý, muốn chui vào phòng từ bên cạnh anh, ai biết eo lại bị một tay ôm kéo đến trước mặt, một giây sau cánh tay người đàn ông mạnh mẽ nâng cô lên, đi về phía phòng ngủ của anh.
Cô sợ tới mức bám lấy bả vai anh: "Tạ Kỳ Thâm!"
Cô nhìn thấy anh đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, trong đầu Đàn Mạt trống rỗng: "Tạ Kỳ Thâm, anh thả em xuống. Anh đang làm gì vậy... Hu hu hu..."
Giọng cô gái mềm mại ngọt ngào như kẹo dẻo, mềm mại đến mức có thể nhỏ ra nước, rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Cuối cùng cô bị đặt lên ghế quý phi, người đàn ông nửa chống người xuống nhìn cô, con ngươi đen nóng rực: "Đàn Mạt, nếu em lại lớn tiếng thêm chút nữa để cho mẹ tôi nghe được, bà ấy sẽ cho rằng em…"
"Cho rằng cái gì?"
"Cho rằng, canh bồ câu em hầm tối nay đặc biệt có hiệu quả."
Đàn Mạt ngơ ngác, rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Mặt nóng đến như muốn nổ tung.
Sắc mặt cô đỏ ửng, ánh mắt đều xuất hiện thêm một tầng hơi nước, nghiêng đầu không dám nhìn anh, vài giây sau liền cảm giác được hơi thở xâm lược cực mạnh đã rút đi, dần dần biến mất: "Vẫn giống như tối hôm qua, em ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha, em ăn khuya trước đi."
Đàn Mạt ngoan ngoãn đáp: "Ừm..."
Quên đi, tối nay cô vẫn là nên thành thành thật thật ngủ ở chỗ này đi.
Nếu bị Dương Hạ Lan phát hiện bọn họ đang lừa bà, quả thật không dễ giải thích...
Đàn Mạt an tâm ngồi trên ghế ăn đồ ăn khuya, Tạ Kỳ Thâm cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, không lâu sau, bên trong liền truyền đến tiếng nước.
Khi Đàn Mạt ăn đến xiên mì nướng cuối cùng, cửa phòng tắm cũng mở ra.
Người đàn ông đi ra, đi sấy tóc, Đàn Mạt hỏi anh: "Làm sao mà anh lại biết tối nay em muốn gọi đồ ăn khuya? Không phải... không phải là anh vào xem hoạt động của em đó chứ?"
“Ừm.”
Đàn Mạt không nghĩ tới người này lại thừa nhận, xấu hổ: "Không phải em từng bảo anh đừng follow tài khoản của em sao? Anh làm sao lại xem..."
Người đàn ông dựa vào bàn lau tóc, nhìn về phía cô: "Sao, bị tôi nhìn thấy nên căng thẳng như vậy?"
"Em không căng thẳng mà, đấy là..." Cô cứng miệng: "Chỉ là em cảm thấy anh đang nhìn lén em thôi. "
“Mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy em ở nhà tự vả thì cuộc sống của tôi cũng đủ vui rồi."
“......”
Đàn Mạt tức giận muốn ném đống xiên trong tay làm phi tiêu: "Tạ Kỳ Thâm, anh có biết lúc anh nói chuyện rất gợi đòn không!"
Đàn Mạt tiếp tục uống trà sữa không để ý tới anh nữa, Tạ Kỳ Thâm nhìn bộ dáng xù lông của cô gái nhỏ, không tiếng động nhếch môi lên, lau tóc xong, rút khăn giấy trên mặt bàn ra, cúi người lau khóe miệng dính nước sốt thịt nướng của cô.
Đối diện với tầm mắt của người đàn ông chợt đến gần mình, hô hấp Đàn Mạt chậm lại, nghe được tiếng cười khẽ của anh: "Tục ngữ có câu: cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, đã ăn đồ ăn khuya của tôi, lại còn tức giận như vậy?"
Đàn Mạt căng thẳng: "Quên đi, em đại nhân độ lượng, lười so đo với anh đó.”
Uống trà sữa xong, Đàn Mạt về phòng mình rửa mặt trước, bởi vì đồ skincare của cô đều ở trong phòng mình, sau khi làm xong, cô đi về cửa phòng anh, gõ nhẹ cửa.
Vài giây sau, cửa mở ra, Tạ Kỳ Thâm nhìn về phía cô: "Làm gì mà như ăn trộm vậy? Không biết tự mình mở cửa mà vào à?"
“......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.