Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 35:
Mộ Nghị
18/09/2024
Đàn Mạt nghe thấy lời này, trong lòng cô chợt dâng lên nỗi chua xót khó hiểu: “Vâng.”
Cô vẫn còn muốn nói gì đó, thì nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đã nhắm mắt lại, cắt đứt hết mọi liên lạc với cô.
Hơn nữa trải qua một đêm như vậy, giờ phút này cô cũng thực sự không còn tâm trạng để nói thêm điều gì.
Bên ngoài trời vừa mưa xong, lúc này cơn gió lạnh thấy xương từ bên ngoài cửa sổ từ quạt gió xông vào, thổi vào trên mặt cô.
Những lời khó nghe vào tối hôm nay dường như lại lần nữa hiện lên trong đầu cô, giống như kim châm cứu liên tục đâm dày đặc vào trong tim cô, rồi lại giống như lớp mài vừa đóng vảy lại lần nữa bị xé rách, đau đớn sớm đã thành thói quen.
Đàn Mạt quay đầu sang bên kia, chớp mắt một cách mệt mỏi.
Cả hai im lặng suốt đoạn đường.
Cuối cùng Rolls-Royce trở về Gia Ngu Thiên Thành.
Về đến biệt thự, Đàn Mạt trở về phòng ngủ của mình tắm trước, cô hơi lưỡng lự không biết có cần đến phòng Tạ Kỳ Thâm ngủ hay không. Cô ra khỏi phòng, muốn đi rót cốc nước, lúc đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy Dương Hạ Lan đang nói chuyện với Tạ Kỳ Thâm.
Dương Hạ Lan nhìn thấy cô, cười nói: “Thế nào, hôm nay bà nội con tổ chức tiệc mừng thọ như thế nào? Bà ấy thích quà tặng chứ?”
“Cảm ơn mẹ, bà nội rất thích.”
“Vậy thì tốt, cũng muộn rồi, con và Mạt Mạt trở về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ cũng đi nghỉ ngơi đây.”
Dương Hạ Lan đứng dậy đi về phòng mình, trong phòng khách, Đàn Mạt ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của Tạ Kỳ Thâm.
Anh chớp mắt nhìn sang hướng khác, nói cái gì mà đi về phòng ngủ, còn để hở nửa cánh cửa cho cô.
Đàn Mạt thấy vậy, đành phải theo anh đi vào trong.
Tạ Kỳ Thâm đi vào trong nhà vệ sinh, Đàn Mạt ngồi ở bên giường, qua một lúc sau, người đàn ông đi ra ngoài, cô muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lại một mạch cầm lấy điện thoại từ trên sô pha lên, không hề nhìn cô mà cất giọng đều đều:
”Em ngủ trước đi, tôi đến phòng làm việc xử lý công việc.”
Cô chợt thất vọng, ánh mắt có hơi run rẩy: “… Vâng.”
Căn phòng chỉ còn lại một ngọn đèn sáng, vô cùng quạnh quẽ.
Sau cùng Đàn Mạt tắt đèn nằm xuống, nhìn lên trần nhà mờ tối, ánh mắt cô cũng dần tối lại.
Cả một buổi tối, lòng Đàn Mạt như bị thứ gì đó đè nặng trĩu, giấc ngủ của cô không hề yên ổn, cứ chốc lát lại giật mình tỉnh giấc. Cô chỉ mơ hồ nhớ được mỗi một lần tỉnh lại, cô nhìn về phía sô pha nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Kỳ Thâm.
Từ lúc bóng đêm nặng trĩu.
Đến lúc chân trời dần trở thành màu sáng bạc.
Lần tỉnh giấc sau cùng của Đàn Mạt đã là hơn tám giờ sáng.
Cô ngồi dậy, nương theo ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy tấm chăn bông trên sô pha được xếp ngay ngắn, giống hệt như cách bày biện tối ngày hôm qua, rõ ràng không có dấu vết có người nằm xuống.
Cho nên tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm hoàn toàn không trở về phòng ngủ sao…
Đàn Mạt xuống giường, ra khỏi phòng, rửa mặt rồi đi xuống lầu, hỏi thăm dì giúp việc trong nhà.
“Sáng sớm hôm nay tôi nhìn thấy cậu chủ đi ra từ trong phòng làm việc, cậu ấy ăn sáng xong còn rất sớm thì đã ra khỏi nhà đi đến Tập đoàn rồi.” Đối phương trả lời.
Đàn Mạt sững sờ.
“À đúng rồi, cậu chủ còn nói tối nay cậu ấy sẽ không về ăn cơm, bảo chúng ta không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho cậu ấy.”
Đàn Mạt gật đầu, im lặng không nói nên lời.
Không cần nghĩ cũng biết được, anh đang cố tình xa lánh cô.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Đàn Mạt cũng như bị phủ kín một lớp bụi, cô cứ buồn bã rầu rĩ, nhưng không rõ nguyên nhân là gì.
Cô nhốt mình trong phòng bếp nghiên cứu đồ ăn, quay phim chụp ảnh, cố gắng làm việc khác để phân tán sự chú ý của mình.
Bữa cơm tối quả nhiên là Tạ Kỳ Thâm không về, mãi cho đến chín giờ hơn, lúc Đàn Mạt đang xem ti vi cùng với Dương Hạ Lan trong phòng khách, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, qua một lúc sau, đúng là bóng dáng cao lớn lạnh lùng đi lên lầu.
Dương Hạ Lan nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, cười nói: “Sao hôm nay lại bận đến bây giờ vậy? Vất vả rồi, con qua đây ăn chút trái cây đi.”
“Vừa họp xong.”
Đàn Mạt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trong không trung.
Đáy mắt cô đầy gợn sóng, cô khẽ nhìn sang hướng khác.
Tạ Kỳ Thâm đi tới, ngồi một lúc với Dương Hạ Lan.
Đàn Mạt nói vài câu đơn giản với anh, bề ngoài thì không quá khác biệt so với trước đây, nhưng trong lòng ai cũng biết rõ rằng không muốn để cho Dương Hạ Lan phát hiện ra cái gì đó.
Sau cùng Dương Hạ Lan về phòng, còn Đàn Mạt thì đi theo Tạ Kỳ Thâm trở về phòng ngủ của anh.
Người đàn ông đi đến bên ghế sô pha, quay lưng về phía cô, cởi áo vest bên ngoài ra, Đàn Mạt đứng ở cửa nhìn anh, cô do dự một lúc, sau đó lên tiếng: “Đêm nay em vẫn nên về phòng mình ngủ thôi, sáng sớm ngày mai em sẽ dậy sớm một chút, sẽ không để mẹ phát hiện ra đâu.”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy thì nhếch môi, giọng điệu lạnh lẽo: “Không cần đâu, đêm nay em ở đây sẽ không nhìn thấy tôi, tôi đến phòng làm việc.”
Đàn Mạt như nghẹn lại.
Cô chỉ là suy nghĩ đến việc cô ở đây, ban đêm anh sẽ không ngủ ngon giấc, cô muốn để anh có thể nghỉ ngơi thật tốt trong phòng ngủ của mình, cũng là vì cảm thấy hiện tại hai người họ thế này cũng quá gượng gạo…
Cô nói không nên lời, trong dư quang từ khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông đi lướt qua vai mình, đi ra khỏi phòng ngủ.
Đáy lòng Đàn Mạt chợt thấy trống rỗng, có chút đau lòng dần trỗi dậy.
…
Cứ như thế, mối quan hệ giữa hai người họ giống như nhiệt độ của thành phố Lệ vào mùa đông, không hiểu tại sao lại giảm đến điểm đóng băng.
Rõ ràng là ngày hôm đó ban ngày lúc đi mua sắm bọn họ còn rất tốt, ở tiệc mừng thọ bọn họ cũng không hề xảy ra tranh cái gì, nhưng mọi thứ đều đột nhiên bắt đầu thay đổi.
Đàn Mạt từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra nguyên nhân tâm trạng Tạ Kỳ Thâm không tốt là gì, muốn tìm anh để nói chuyện, nhưng mỗi lần đối diện với anh thì cô lại không biết phải nói như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen giấu mọi chuyện ở trong lòng.
Cho dù có chịu bao nhiêu tủi thân oan ức ở nhà họ Đàn, cô cũng không dám nói với người khác, chỉ có thể lặng lẽ tiêu hóa nó trong lòng mình.
Nơi sâu nhất trong lòng cô, chỉ có một mình cô có thể cho chính mình được cảm giác an toàn.
Cô không biết nên thế nào để xử lý quan hệ thân mật, càng không biết nên đối diện với một cuộc hôn nhân hợp đồng như thế nào.
Mối quan hệ giữa cô và Tạ Kỳ Thâm đặc biệt mà lại tế nhị, cô không thể giống như những người vợ bình thường kia đến trước mặt Tạ Kỳ Thâm làm nũng cầu hòa được, cô cũng sợ khi mình đi tìm anh thì sẽ lại nhận được thái độ lạnh lùng của anh, cho nên cô thà rằng bao bọc chính mình lại, chứ không muốn đối mặt với anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày sau, một tuần cuối cùng trước khi một năm trôi qua.
Qua vài ngày nữa là sắp đến giao thừa rồi.
Sáng thứ hai, Dương Hạ Lan có hẹn với mấy người bạn thân ra ngoài mua sắm, buổi chiều, Đàn Mạt ở nhà không có việc gì làm nên đi lên phòng xem phim chọn lấy một bộ phim điện ảnh để xem.
Đang thảnh thơi xem phim, tiếng chuông điện thoại của cô bỗng vang lên, là Kỷ Thư gọi đến.
Đàn Mạt uể oải cầm điện thoại lên, còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nữ run rẩy: “Mạt Mạt…”
Đàn Mạt lập tức nghe ra điều gì bất thường, cô từ trên sô pha ngồi dậy: “Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mạt Mạt, ông nội tớ đi lạc rồi…”
“Đi lạc?”
“Lúc chiều tớ vừa không để ý ông đã đi ra khỏi nhà, tớ ra ngoài tìm khắp một vòng rồi mà không thấy ông đâu, không biết ông đã đi đâu rồi, cậu nói xem ông nội tớ mắc bệnh alzheimer, sẽ không biết đường đi, trong núi khắp các nơi đều rất nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây…”
Kỷ Thư từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh lúc này lại cuống cuồng rối bời như vậy, trong giọng nói còn nghẹn ngào nức nở không kìm được: “Mạt Mạt, tớ rất sợ…”
Đàn Mạt đứng dậy đi ra khỏi phòng chiếu phim, đi xuống lầu cầm lấy túi xách, vừa an ủi vừa trấn an cô ấy: “Cậu đừng nghĩ lung tung, ông nội chắc chắn sẽ không sao đâu, cậu đã nói với bố mẹ cậu chưa?”
“Nói rồi, bố tớ đang bận không thể rời khỏi công ty được, mẹ tớ giờ đang vội chạy tới.”
Đàn Mạt nghe thấy tiếng cô ấy khóc, vội trấn an: “Đừng khóc, cậu không bình tĩnh lại được sao có thể mau chóng tìm được ông nội đây? Cậu nghe tớ nói, cậu tìm nhiều người đến cùng giúp đỡ đi tìm, trước hết đi tìm ở những nơi mà bình thường ông nội thích tới thử xem, đặc biệt là phải đi đến mấy trạm xe buýt trong núi hỏi thăm xem có thấy ông cụ không, trước hết phải xác định là ông nội có ngồi xe xuống núi hay không đã.”
“Được, tớ đi ngay đây.”
Đàn Mạt đi xuống lầu một: “Bây giờ tớ sẽ đi đến tìm ông với cậu, cậu đừng khóc, chắc chắn ông nội sẽ không sao đâu.”
Giọng nói trầm tĩnh của Đàn Mạt ngay lập tức xoa dịu đi trái tim đang hoảng loạn của Kỷ Thư.
“Được, nhưng cậu đến đây liệu có phiền phức không…”
“Sẽ không đâu, tớ đi qua đó cũng chỉ hai tiếng đồng hồ, cậu đi tìm trước đi, chúng ta giữ liên lạc trên đường.”
Kỷ Thư đồng ý.
Cúp điện thoại, Đàn Mạt gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, vội vàng nói một tiếng với dì giúp việc, sau đó nhanh chóng lên xe, chạy tới thành phố Lâm ở bên cạnh.
Trên đường đi, Kỷ Thư gọi điện thoại tới cho Đàn Mạt, nói rằng lái xe của công ty giao thông công cộng đều nói là hôm nay không để ý đến ông cụ nào lên xe, bởi vì bình thường trên người ông cụ không có tiền mặt hay điện thoại, nếu như lên xe không có nhét tiền xu, chắc chắn họ sẽ nhận ra.
Người ở trạm xe buýt đều không nhìn thấy ông cụ đến nơi này, khả năng lớn nhất là ông cụ chắc hẳn vẫn còn ở trong núi, nhưng diện tích núi Khắc Ô rất lớn, muốn tìm cũng không phải là chuyện đơn giản.
Đàn Mạt bảo Kỷ Thư soạn một thông báo tìm người, trước mắt đi hỏi thăm những du khách lên núi cùng với những cư dân ở trấn trên, cô cũng giúp đỡ đăng thông báo tìm người trên mạng, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Cúp điện thoại, Đàn Mạt bất chợt nhớ đến thời cấp ba Đàn Viễn Chu đi học ở thành phố Lâm, chắc chắn sẽ có mối quan hệ ở thành phố Lâm.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho anh ta: “Chú út, chú có thể giúp cháu một việc không?”
Đàn Viễn Chu ở đầu dây bên kia buông hết mọi công việc trong tay xuống, sau khi biết rõ thực hư, anh ta lập tức đồng ý: “Chú có mấy người bạn ở thành phố Lâm, chú sẽ liên hệ với bọn họ, để trước mắt họ cử vài người cùng đi lên núi tìm người, người càng nhiều thì sức càng lớn, cháu gửi số điện thoại của Kỷ Thư cho chú đi.”
“Được ạ, cảm ơn chú út.”
“Cháu còn khách sáo với chú sao?”
Tiếp sau đó, Đàn Mạt gửi số điện thoại của Kỷ Thư cho Đàn Viễn Chu, qua một lúc sau chú út đã gửi tin nhắn đến nói đã sắp xếp xong xuôi rồi, sẽ có người đi đến giúp đỡ.
Cúp máy, Đàn Mạt nhìn ra ngoài đường cao tốc đang lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ, trái tim cô như đang treo lơ lửng vậy.
Xe riêng ở nhà cho nên chạy vô cùng nhanh.
Khi chạy tới thành phố Lâm, trời cũng đã mờ tối.
Trời tối rồi, đừng nói là địa thế trong núi nguy hiểm đến thế nào, chỉ riêng nhiệt độ ở bên ngoài thôi thì đã gần không độ rồi, đối với sức khỏe của người già mà nói thì khó mà chịu nổi, còn đối với bọn họ thì việc tìm kiếm lại càng thêm khó khăn.
Chiếc xe chạy vào núi Khắc Ô, cuối cùng chạy vào trong trấn, dừng ở trước cửa nhà của Kỷ Thư.
Cô xuống xe, Kỷ Thư và người trong nhà đi ra ngoài, Đàn Mạt nhìn thấy cô bạn thân thì lập tức hỏi: “Thế nào rồi, còn chưa tìm được sao?”
Kỷ Thư nắm chặt lấy tay của Đàn Mạt, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Vẫn chưa, nhà tớ vừa đi tìm cả tiếng đồng hồ, cũng đã báo cảnh sát rồi.”
Thường ngày trong nhà chỉ có ông nội và bà nội, chân bà nội đi đứng không tiện, giờ phút này lòng bà nội cũng nóng như lửa đốt: “Ông già này muốn chúng ta lo lắng chết hay sao đây mà…”
Đàn Mạt trấn an bà nội, lên tiếng hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu người hỗ trợ đi tìm người?”
Mẹ Kỷ Thư ở bên cạnh nói: “Người trong trấn cộng thêm người mà chú út của cháu cử tới thì có hơn hai mươi người, nhưng mà ngọn núi này quá lớn, bây giờ dì chỉ lo ông cụ không đi trên đường, mà là đi vào trong núi.”
Vậy thì lúc tìm kiếm phải lùng tìm trải dài trên diện rộng.
Đàn Mạt trấn an: “Cháu cho rằng ông nội chắc hẳn sẽ không đi lung tung mà không có mục đích đâu, ước chừng là trong ý thức của ông muốn đi đến nơi nào đó, dì à, dì cũng đừng lo lắng quá, chúng ta tiếp tục chia nhau ra tìm, chắc chắn sẽ tìm được ông nội.”
“Được.”
Vì thế mọi người trấn an bà nội xong xuôi, bảo bà nội ở trong nhà đợi tin về, Đàn Mạt bảo tài xế ở lại trước cửa nhà để phòng những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Cô và nhóm người Kỷ Thư bắt đầu nhắm tới lộ trình tìm kiếm của mình.
Mà cùng lúc đó…
Ở thành phố Lệ bên kia.
Bầu trời ánh lên màu xanh bạc, một mảnh trăng khuyết lơ lửng trên cao.
Chiếc Rolls Royce chậm rãi dừng lại trước cổng căn biệt thự.
Cánh cửa sau mở ra, một đôi giày da bước xuống xe, người đàn ông kéo chặt chiếc áo khoác bên ngoài, đi vào trong nhà.
Hôm nay Tạ Kỳ Thâm cố ý làm chậm lại công việc ở Tập đoàn, sau đó lại nhớ đến cả ngày hôm nay Dương Hạ Lan không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình cô gái nhỏ, nên anh muốn về nhà sớm một chút.
Đến cuối cùng, anh vẫn không nỡ lạnh nhạt với cô.
Anh nhớ rõ cô gái nhỏ gần đây cứ luôn miệng bảo muốn ăn lẩu, anh dự định trở về sẽ đưa cô ra ngoài ăn.
Bước vào trong nhà, quả nhiên Dương Hạ Lan vẫn còn ở ngoài chưa về, Tạ Kỳ Thâm đi lên lầu không thấy Đàn Mạt đâu, anh có hơi ngạc nhiên, lập tức gọi dì giúp việc tới:
“Đàn Mạt không ở nhà?”
Dì giúp việc gật đầu: “Lúc chiều mợ chủ hình như nhận được một cuộc gọi, sau đó nói với chúng tôi buổi tối không cần chuẩn bị thức ăn cho cô ấy, rồi mợ chủ vội vàng cuống cuồng ra ngoài.”
Người đàn ông nhướng mày: “Cuống cuồng? Cô ấy đi đâu?”
“Tôi chỉ nghe được cô ấy gọi điện thoại cho tài xế nói là đi đến thành phố Lâm, nói là muốn đi giúp đỡ gì đó…”
Tạ Kỳ Thâm lập tức lấy điện thoại ra gọi ngay cho Đàn Mạt.
“Tút tút tút….”
Nhưng lại không có người nghe máy.
Người đàn ông nghiêm mặt, gọi điện thoại cho tài xế, mấy giây sau đầu dây bên kia nghe máy, anh trầm giọng hỏi: “Mợ chủ đi đâu?”
Người tài xế lập tức giải thích với anh: “… Bây giờ mợ chủ đang đi với bạn thân mợ chủ vào trong núi tìm người, tôi vốn cũng không yên tâm muốn đi theo, nhưng mợ chủ bảo tôi ở lại nhà.”
Ban đêm ban hôm mà ở trong núi tối đen như mực tìm người.
Bản thân cô lại lạ nước lạ cái, một cô gái đi vào trong núi thì sẽ nguy hiểm như thế nào chứ?
Gặp phải chuyện lớn như vậy mà lại không biết nói với anh một tiếng nào…
Sắc mặt Tạ Kỳ Thâm vô cùng lạnh lẽo, anh cúp máy đi xuống lầu, nói một tiếng với Ôn Thành.
Sau cùng, anh trở lại lên xe một lần nữa.
“Đi núi Khắc Ô, thành phố Lâm.”
Trong núi, bóng đêm lạnh lẽo, gió lạnh như gào thét thổi đến.
Ròng rã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Một đoàn người vẫn chưa nhận được tin tốt nào.
Đàn Mạt trấn an Kỷ Thư đang càng lúc càng lo lắng trong điện thoại, sau đó tiếp tục chia ra tìm kiếm với những người khác.
Đi đến một ngã tư đường trên đỉnh núi, nhóm nhỏ bốn người đi cùng Đàn Mạt quyết định chia nhau ra tìm: “Cho dù có tìm được hay không, mười phút sau phải tập họp ở ngã tư này.”
“Được.”
Đàn Mạt mở đèn pin, một mình đi vào con đường trong số bốn ngã rẽ ở ngã tư.
Trong núi rừng tối đen như mực, bàn tay đưa ra cũng không thấy rõ ngón tay, khắp nơi chỗ nào cũng chỉ là bụi cây gai và đá tảng.
Cơn gió lạnh như gào thét thổi đến, lúc Đàn Mạt đến đi chỉ khoác một chiếc áo khoác ngoài, giờ phút này gió lạnh thổi vào trong áo, lạnh thấu xương cốt, làm cho cô lạnh đến run rẩy.
Cô cố gắng kéo chặt chiếc áo khoác ngoài, khắp nơi đều hô tên của ông nội, cô cố tìm bóng dáng của ông.
Mệt mỏi rã rời cùng với lạnh giá từng chút một ăn mòn vào trong ý thức của cô.
Đàn Mạt cắn chặt răng, trong lòng kiên định ý nghĩ phải tìm được người, cô cố gắng hết sức để chống đỡ.
Đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu mà tối đen, cô nhấc tay đẩy những cây cỏ và dây leo cản đường, mu bàn tay trong lúc không cẩn thận đã bị xước qua rất nhiều vết rách, cảm giác đau rát vô cùng
Vẫn chưa tìm thấy được ông cụ, cô lo lắng cho an toàn của bản thân mình, không dám đi vào sâu bên trong thêm nữa, nên quyết định vòng về theo đường cũ.
Cứ liên tục đi, cho đến khi cô dần dần nhận ra mình mất đi phương hướng.
Cô cố gắng phân biệt hướng đi, mà không để ý đến dưới chân mình, không cẩn thận vấp phải cỏ dại dưới chân, ngã sõng xoài xuống đất.
Cô đau đớn hít sâu một hơi, trong phút chốc cô thấy hoảng hốt, nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh mà đứng dậy, dựa vào cảm giác phương hướng trong đầu mà phân tích một hồi, cuối cùng tìm được phương hướng đi về phía trước.
Dần dần, lối ra của con đường nhỏ phía trước càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đúng lúc này điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Cô lấy ra xem, là Kỷ Thư gọi tới.
Cô nghe máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói hồ hởi vui vẻ: “Mạt Mạt, tìm được ông nội rồi! Tìm được rồi!”
“Tìm được rồi sao? Ông nội có sao không?”
“Không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, tớ nghe người ta nói tìm được ông nội ở đập nước bên kia, Mạt Mạt, cậu mau trở lại đi!”
Tảng đá lớn trong lòng Đàn Mạt lúc này mới được hạ xuống, cô vui mừng hớn hở nói: “Ừm, tìm được ông là tốt rồi, tớ về ngay đây…”
Cúp điện thoại, Đàn Mạt bước nhanh đi ra khỏi con đường nhỏ, bỗng nhiên cô chú ý tới một chiếc xe chạy tới ở phía trước, sau đó dừng lại ở trước mắt cô.
Ánh sáng của đèn xe vô cùng chói mắt.
Trong tầm mắt phảng phất không rõ ràng, cô chỉ nhìn thấy cánh cửa sau xe được đẩy ra, người đàn ông trên xe đi xuống. Nhìn thấy cô, người đó lập tức bước nhanh đi về phía cô.
Đàn Mạt nương theo ánh sáng đèn, vài giây sau cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông.
“Tạ Kỳ Thâm?”
Anh đi đến trước mặt cô, Đàn Mạt không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở trước mắt mình, đầu óc cô chợt trống rỗng: “Sao anh lại…”
Cô còn chưa nói hết, một loạt câu hỏi chất vấn của người đàn ông đã đổ dồn xuống:
“Một mình chạy đến thành phố Lâm tìm người, chuyện lớn như vậy mà hoàn toàn không nói với tôi một tiếng nào? Gọi điện thoại cho em mà em cũng không nghe, Đàn Mạt, em cho rằng chỉ có bản thân em rất nóng vội thôi phải không?”
Đàn Mạt bị chất vấn thẳng thừng như vậy thì ngây người, cô không ngờ anh sẽ lo lắng cho mình như vậy, cô nhìn anh, giờ phút này cô kìm nén lại nỗi sợ hãi bóng tối và nỗi sợ khi suýt chút nữa lạc đường kia cùng với những buồn bã trong lòng mà mấy ngày vừa qua đã chiến tranh lạnh với anh, trong phút chốc những cảm xúc ấy như xông thẳng lên đầu, chóp mũi cô cay cay chua xót: “Thật xin lỗi…”
Cô vừa dứt lời, cơ thể lập tức bị kéo về phía trước.
Tạ Kỳ Thâm đưa tay kéo cô ôm vào trong lòng mình.
Ánh mắt người đàn ông nổi nóng, anh giữ lấy gáy của cô, giọng nói trầm khàn:
“Đàn Mạt… Em có biết tôi lo lắng cho em đến thế nào không?”
Cô vẫn còn muốn nói gì đó, thì nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đã nhắm mắt lại, cắt đứt hết mọi liên lạc với cô.
Hơn nữa trải qua một đêm như vậy, giờ phút này cô cũng thực sự không còn tâm trạng để nói thêm điều gì.
Bên ngoài trời vừa mưa xong, lúc này cơn gió lạnh thấy xương từ bên ngoài cửa sổ từ quạt gió xông vào, thổi vào trên mặt cô.
Những lời khó nghe vào tối hôm nay dường như lại lần nữa hiện lên trong đầu cô, giống như kim châm cứu liên tục đâm dày đặc vào trong tim cô, rồi lại giống như lớp mài vừa đóng vảy lại lần nữa bị xé rách, đau đớn sớm đã thành thói quen.
Đàn Mạt quay đầu sang bên kia, chớp mắt một cách mệt mỏi.
Cả hai im lặng suốt đoạn đường.
Cuối cùng Rolls-Royce trở về Gia Ngu Thiên Thành.
Về đến biệt thự, Đàn Mạt trở về phòng ngủ của mình tắm trước, cô hơi lưỡng lự không biết có cần đến phòng Tạ Kỳ Thâm ngủ hay không. Cô ra khỏi phòng, muốn đi rót cốc nước, lúc đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy Dương Hạ Lan đang nói chuyện với Tạ Kỳ Thâm.
Dương Hạ Lan nhìn thấy cô, cười nói: “Thế nào, hôm nay bà nội con tổ chức tiệc mừng thọ như thế nào? Bà ấy thích quà tặng chứ?”
“Cảm ơn mẹ, bà nội rất thích.”
“Vậy thì tốt, cũng muộn rồi, con và Mạt Mạt trở về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ cũng đi nghỉ ngơi đây.”
Dương Hạ Lan đứng dậy đi về phòng mình, trong phòng khách, Đàn Mạt ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của Tạ Kỳ Thâm.
Anh chớp mắt nhìn sang hướng khác, nói cái gì mà đi về phòng ngủ, còn để hở nửa cánh cửa cho cô.
Đàn Mạt thấy vậy, đành phải theo anh đi vào trong.
Tạ Kỳ Thâm đi vào trong nhà vệ sinh, Đàn Mạt ngồi ở bên giường, qua một lúc sau, người đàn ông đi ra ngoài, cô muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lại một mạch cầm lấy điện thoại từ trên sô pha lên, không hề nhìn cô mà cất giọng đều đều:
”Em ngủ trước đi, tôi đến phòng làm việc xử lý công việc.”
Cô chợt thất vọng, ánh mắt có hơi run rẩy: “… Vâng.”
Căn phòng chỉ còn lại một ngọn đèn sáng, vô cùng quạnh quẽ.
Sau cùng Đàn Mạt tắt đèn nằm xuống, nhìn lên trần nhà mờ tối, ánh mắt cô cũng dần tối lại.
Cả một buổi tối, lòng Đàn Mạt như bị thứ gì đó đè nặng trĩu, giấc ngủ của cô không hề yên ổn, cứ chốc lát lại giật mình tỉnh giấc. Cô chỉ mơ hồ nhớ được mỗi một lần tỉnh lại, cô nhìn về phía sô pha nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Tạ Kỳ Thâm.
Từ lúc bóng đêm nặng trĩu.
Đến lúc chân trời dần trở thành màu sáng bạc.
Lần tỉnh giấc sau cùng của Đàn Mạt đã là hơn tám giờ sáng.
Cô ngồi dậy, nương theo ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy tấm chăn bông trên sô pha được xếp ngay ngắn, giống hệt như cách bày biện tối ngày hôm qua, rõ ràng không có dấu vết có người nằm xuống.
Cho nên tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm hoàn toàn không trở về phòng ngủ sao…
Đàn Mạt xuống giường, ra khỏi phòng, rửa mặt rồi đi xuống lầu, hỏi thăm dì giúp việc trong nhà.
“Sáng sớm hôm nay tôi nhìn thấy cậu chủ đi ra từ trong phòng làm việc, cậu ấy ăn sáng xong còn rất sớm thì đã ra khỏi nhà đi đến Tập đoàn rồi.” Đối phương trả lời.
Đàn Mạt sững sờ.
“À đúng rồi, cậu chủ còn nói tối nay cậu ấy sẽ không về ăn cơm, bảo chúng ta không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho cậu ấy.”
Đàn Mạt gật đầu, im lặng không nói nên lời.
Không cần nghĩ cũng biết được, anh đang cố tình xa lánh cô.
Cả ngày hôm nay, tâm trạng của Đàn Mạt cũng như bị phủ kín một lớp bụi, cô cứ buồn bã rầu rĩ, nhưng không rõ nguyên nhân là gì.
Cô nhốt mình trong phòng bếp nghiên cứu đồ ăn, quay phim chụp ảnh, cố gắng làm việc khác để phân tán sự chú ý của mình.
Bữa cơm tối quả nhiên là Tạ Kỳ Thâm không về, mãi cho đến chín giờ hơn, lúc Đàn Mạt đang xem ti vi cùng với Dương Hạ Lan trong phòng khách, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, qua một lúc sau, đúng là bóng dáng cao lớn lạnh lùng đi lên lầu.
Dương Hạ Lan nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, cười nói: “Sao hôm nay lại bận đến bây giờ vậy? Vất vả rồi, con qua đây ăn chút trái cây đi.”
“Vừa họp xong.”
Đàn Mạt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trong không trung.
Đáy mắt cô đầy gợn sóng, cô khẽ nhìn sang hướng khác.
Tạ Kỳ Thâm đi tới, ngồi một lúc với Dương Hạ Lan.
Đàn Mạt nói vài câu đơn giản với anh, bề ngoài thì không quá khác biệt so với trước đây, nhưng trong lòng ai cũng biết rõ rằng không muốn để cho Dương Hạ Lan phát hiện ra cái gì đó.
Sau cùng Dương Hạ Lan về phòng, còn Đàn Mạt thì đi theo Tạ Kỳ Thâm trở về phòng ngủ của anh.
Người đàn ông đi đến bên ghế sô pha, quay lưng về phía cô, cởi áo vest bên ngoài ra, Đàn Mạt đứng ở cửa nhìn anh, cô do dự một lúc, sau đó lên tiếng: “Đêm nay em vẫn nên về phòng mình ngủ thôi, sáng sớm ngày mai em sẽ dậy sớm một chút, sẽ không để mẹ phát hiện ra đâu.”
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy thì nhếch môi, giọng điệu lạnh lẽo: “Không cần đâu, đêm nay em ở đây sẽ không nhìn thấy tôi, tôi đến phòng làm việc.”
Đàn Mạt như nghẹn lại.
Cô chỉ là suy nghĩ đến việc cô ở đây, ban đêm anh sẽ không ngủ ngon giấc, cô muốn để anh có thể nghỉ ngơi thật tốt trong phòng ngủ của mình, cũng là vì cảm thấy hiện tại hai người họ thế này cũng quá gượng gạo…
Cô nói không nên lời, trong dư quang từ khóe mắt, cô nhìn thấy người đàn ông đi lướt qua vai mình, đi ra khỏi phòng ngủ.
Đáy lòng Đàn Mạt chợt thấy trống rỗng, có chút đau lòng dần trỗi dậy.
…
Cứ như thế, mối quan hệ giữa hai người họ giống như nhiệt độ của thành phố Lệ vào mùa đông, không hiểu tại sao lại giảm đến điểm đóng băng.
Rõ ràng là ngày hôm đó ban ngày lúc đi mua sắm bọn họ còn rất tốt, ở tiệc mừng thọ bọn họ cũng không hề xảy ra tranh cái gì, nhưng mọi thứ đều đột nhiên bắt đầu thay đổi.
Đàn Mạt từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra nguyên nhân tâm trạng Tạ Kỳ Thâm không tốt là gì, muốn tìm anh để nói chuyện, nhưng mỗi lần đối diện với anh thì cô lại không biết phải nói như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen giấu mọi chuyện ở trong lòng.
Cho dù có chịu bao nhiêu tủi thân oan ức ở nhà họ Đàn, cô cũng không dám nói với người khác, chỉ có thể lặng lẽ tiêu hóa nó trong lòng mình.
Nơi sâu nhất trong lòng cô, chỉ có một mình cô có thể cho chính mình được cảm giác an toàn.
Cô không biết nên thế nào để xử lý quan hệ thân mật, càng không biết nên đối diện với một cuộc hôn nhân hợp đồng như thế nào.
Mối quan hệ giữa cô và Tạ Kỳ Thâm đặc biệt mà lại tế nhị, cô không thể giống như những người vợ bình thường kia đến trước mặt Tạ Kỳ Thâm làm nũng cầu hòa được, cô cũng sợ khi mình đi tìm anh thì sẽ lại nhận được thái độ lạnh lùng của anh, cho nên cô thà rằng bao bọc chính mình lại, chứ không muốn đối mặt với anh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày sau, một tuần cuối cùng trước khi một năm trôi qua.
Qua vài ngày nữa là sắp đến giao thừa rồi.
Sáng thứ hai, Dương Hạ Lan có hẹn với mấy người bạn thân ra ngoài mua sắm, buổi chiều, Đàn Mạt ở nhà không có việc gì làm nên đi lên phòng xem phim chọn lấy một bộ phim điện ảnh để xem.
Đang thảnh thơi xem phim, tiếng chuông điện thoại của cô bỗng vang lên, là Kỷ Thư gọi đến.
Đàn Mạt uể oải cầm điện thoại lên, còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nữ run rẩy: “Mạt Mạt…”
Đàn Mạt lập tức nghe ra điều gì bất thường, cô từ trên sô pha ngồi dậy: “Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Mạt Mạt, ông nội tớ đi lạc rồi…”
“Đi lạc?”
“Lúc chiều tớ vừa không để ý ông đã đi ra khỏi nhà, tớ ra ngoài tìm khắp một vòng rồi mà không thấy ông đâu, không biết ông đã đi đâu rồi, cậu nói xem ông nội tớ mắc bệnh alzheimer, sẽ không biết đường đi, trong núi khắp các nơi đều rất nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây…”
Kỷ Thư từ trước đến nay vốn luôn bình tĩnh lúc này lại cuống cuồng rối bời như vậy, trong giọng nói còn nghẹn ngào nức nở không kìm được: “Mạt Mạt, tớ rất sợ…”
Đàn Mạt đứng dậy đi ra khỏi phòng chiếu phim, đi xuống lầu cầm lấy túi xách, vừa an ủi vừa trấn an cô ấy: “Cậu đừng nghĩ lung tung, ông nội chắc chắn sẽ không sao đâu, cậu đã nói với bố mẹ cậu chưa?”
“Nói rồi, bố tớ đang bận không thể rời khỏi công ty được, mẹ tớ giờ đang vội chạy tới.”
Đàn Mạt nghe thấy tiếng cô ấy khóc, vội trấn an: “Đừng khóc, cậu không bình tĩnh lại được sao có thể mau chóng tìm được ông nội đây? Cậu nghe tớ nói, cậu tìm nhiều người đến cùng giúp đỡ đi tìm, trước hết đi tìm ở những nơi mà bình thường ông nội thích tới thử xem, đặc biệt là phải đi đến mấy trạm xe buýt trong núi hỏi thăm xem có thấy ông cụ không, trước hết phải xác định là ông nội có ngồi xe xuống núi hay không đã.”
“Được, tớ đi ngay đây.”
Đàn Mạt đi xuống lầu một: “Bây giờ tớ sẽ đi đến tìm ông với cậu, cậu đừng khóc, chắc chắn ông nội sẽ không sao đâu.”
Giọng nói trầm tĩnh của Đàn Mạt ngay lập tức xoa dịu đi trái tim đang hoảng loạn của Kỷ Thư.
“Được, nhưng cậu đến đây liệu có phiền phức không…”
“Sẽ không đâu, tớ đi qua đó cũng chỉ hai tiếng đồng hồ, cậu đi tìm trước đi, chúng ta giữ liên lạc trên đường.”
Kỷ Thư đồng ý.
Cúp điện thoại, Đàn Mạt gọi điện thoại cho tài xế trong nhà, vội vàng nói một tiếng với dì giúp việc, sau đó nhanh chóng lên xe, chạy tới thành phố Lâm ở bên cạnh.
Trên đường đi, Kỷ Thư gọi điện thoại tới cho Đàn Mạt, nói rằng lái xe của công ty giao thông công cộng đều nói là hôm nay không để ý đến ông cụ nào lên xe, bởi vì bình thường trên người ông cụ không có tiền mặt hay điện thoại, nếu như lên xe không có nhét tiền xu, chắc chắn họ sẽ nhận ra.
Người ở trạm xe buýt đều không nhìn thấy ông cụ đến nơi này, khả năng lớn nhất là ông cụ chắc hẳn vẫn còn ở trong núi, nhưng diện tích núi Khắc Ô rất lớn, muốn tìm cũng không phải là chuyện đơn giản.
Đàn Mạt bảo Kỷ Thư soạn một thông báo tìm người, trước mắt đi hỏi thăm những du khách lên núi cùng với những cư dân ở trấn trên, cô cũng giúp đỡ đăng thông báo tìm người trên mạng, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Cúp điện thoại, Đàn Mạt bất chợt nhớ đến thời cấp ba Đàn Viễn Chu đi học ở thành phố Lâm, chắc chắn sẽ có mối quan hệ ở thành phố Lâm.
Cô vội vàng gọi điện thoại cho anh ta: “Chú út, chú có thể giúp cháu một việc không?”
Đàn Viễn Chu ở đầu dây bên kia buông hết mọi công việc trong tay xuống, sau khi biết rõ thực hư, anh ta lập tức đồng ý: “Chú có mấy người bạn ở thành phố Lâm, chú sẽ liên hệ với bọn họ, để trước mắt họ cử vài người cùng đi lên núi tìm người, người càng nhiều thì sức càng lớn, cháu gửi số điện thoại của Kỷ Thư cho chú đi.”
“Được ạ, cảm ơn chú út.”
“Cháu còn khách sáo với chú sao?”
Tiếp sau đó, Đàn Mạt gửi số điện thoại của Kỷ Thư cho Đàn Viễn Chu, qua một lúc sau chú út đã gửi tin nhắn đến nói đã sắp xếp xong xuôi rồi, sẽ có người đi đến giúp đỡ.
Cúp máy, Đàn Mạt nhìn ra ngoài đường cao tốc đang lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ, trái tim cô như đang treo lơ lửng vậy.
Xe riêng ở nhà cho nên chạy vô cùng nhanh.
Khi chạy tới thành phố Lâm, trời cũng đã mờ tối.
Trời tối rồi, đừng nói là địa thế trong núi nguy hiểm đến thế nào, chỉ riêng nhiệt độ ở bên ngoài thôi thì đã gần không độ rồi, đối với sức khỏe của người già mà nói thì khó mà chịu nổi, còn đối với bọn họ thì việc tìm kiếm lại càng thêm khó khăn.
Chiếc xe chạy vào núi Khắc Ô, cuối cùng chạy vào trong trấn, dừng ở trước cửa nhà của Kỷ Thư.
Cô xuống xe, Kỷ Thư và người trong nhà đi ra ngoài, Đàn Mạt nhìn thấy cô bạn thân thì lập tức hỏi: “Thế nào rồi, còn chưa tìm được sao?”
Kỷ Thư nắm chặt lấy tay của Đàn Mạt, lắc đầu nghẹn ngào nói: “Vẫn chưa, nhà tớ vừa đi tìm cả tiếng đồng hồ, cũng đã báo cảnh sát rồi.”
Thường ngày trong nhà chỉ có ông nội và bà nội, chân bà nội đi đứng không tiện, giờ phút này lòng bà nội cũng nóng như lửa đốt: “Ông già này muốn chúng ta lo lắng chết hay sao đây mà…”
Đàn Mạt trấn an bà nội, lên tiếng hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu người hỗ trợ đi tìm người?”
Mẹ Kỷ Thư ở bên cạnh nói: “Người trong trấn cộng thêm người mà chú út của cháu cử tới thì có hơn hai mươi người, nhưng mà ngọn núi này quá lớn, bây giờ dì chỉ lo ông cụ không đi trên đường, mà là đi vào trong núi.”
Vậy thì lúc tìm kiếm phải lùng tìm trải dài trên diện rộng.
Đàn Mạt trấn an: “Cháu cho rằng ông nội chắc hẳn sẽ không đi lung tung mà không có mục đích đâu, ước chừng là trong ý thức của ông muốn đi đến nơi nào đó, dì à, dì cũng đừng lo lắng quá, chúng ta tiếp tục chia nhau ra tìm, chắc chắn sẽ tìm được ông nội.”
“Được.”
Vì thế mọi người trấn an bà nội xong xuôi, bảo bà nội ở trong nhà đợi tin về, Đàn Mạt bảo tài xế ở lại trước cửa nhà để phòng những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra.
Cô và nhóm người Kỷ Thư bắt đầu nhắm tới lộ trình tìm kiếm của mình.
Mà cùng lúc đó…
Ở thành phố Lệ bên kia.
Bầu trời ánh lên màu xanh bạc, một mảnh trăng khuyết lơ lửng trên cao.
Chiếc Rolls Royce chậm rãi dừng lại trước cổng căn biệt thự.
Cánh cửa sau mở ra, một đôi giày da bước xuống xe, người đàn ông kéo chặt chiếc áo khoác bên ngoài, đi vào trong nhà.
Hôm nay Tạ Kỳ Thâm cố ý làm chậm lại công việc ở Tập đoàn, sau đó lại nhớ đến cả ngày hôm nay Dương Hạ Lan không có ở nhà, trong nhà chỉ có một mình cô gái nhỏ, nên anh muốn về nhà sớm một chút.
Đến cuối cùng, anh vẫn không nỡ lạnh nhạt với cô.
Anh nhớ rõ cô gái nhỏ gần đây cứ luôn miệng bảo muốn ăn lẩu, anh dự định trở về sẽ đưa cô ra ngoài ăn.
Bước vào trong nhà, quả nhiên Dương Hạ Lan vẫn còn ở ngoài chưa về, Tạ Kỳ Thâm đi lên lầu không thấy Đàn Mạt đâu, anh có hơi ngạc nhiên, lập tức gọi dì giúp việc tới:
“Đàn Mạt không ở nhà?”
Dì giúp việc gật đầu: “Lúc chiều mợ chủ hình như nhận được một cuộc gọi, sau đó nói với chúng tôi buổi tối không cần chuẩn bị thức ăn cho cô ấy, rồi mợ chủ vội vàng cuống cuồng ra ngoài.”
Người đàn ông nhướng mày: “Cuống cuồng? Cô ấy đi đâu?”
“Tôi chỉ nghe được cô ấy gọi điện thoại cho tài xế nói là đi đến thành phố Lâm, nói là muốn đi giúp đỡ gì đó…”
Tạ Kỳ Thâm lập tức lấy điện thoại ra gọi ngay cho Đàn Mạt.
“Tút tút tút….”
Nhưng lại không có người nghe máy.
Người đàn ông nghiêm mặt, gọi điện thoại cho tài xế, mấy giây sau đầu dây bên kia nghe máy, anh trầm giọng hỏi: “Mợ chủ đi đâu?”
Người tài xế lập tức giải thích với anh: “… Bây giờ mợ chủ đang đi với bạn thân mợ chủ vào trong núi tìm người, tôi vốn cũng không yên tâm muốn đi theo, nhưng mợ chủ bảo tôi ở lại nhà.”
Ban đêm ban hôm mà ở trong núi tối đen như mực tìm người.
Bản thân cô lại lạ nước lạ cái, một cô gái đi vào trong núi thì sẽ nguy hiểm như thế nào chứ?
Gặp phải chuyện lớn như vậy mà lại không biết nói với anh một tiếng nào…
Sắc mặt Tạ Kỳ Thâm vô cùng lạnh lẽo, anh cúp máy đi xuống lầu, nói một tiếng với Ôn Thành.
Sau cùng, anh trở lại lên xe một lần nữa.
“Đi núi Khắc Ô, thành phố Lâm.”
Trong núi, bóng đêm lạnh lẽo, gió lạnh như gào thét thổi đến.
Ròng rã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Một đoàn người vẫn chưa nhận được tin tốt nào.
Đàn Mạt trấn an Kỷ Thư đang càng lúc càng lo lắng trong điện thoại, sau đó tiếp tục chia ra tìm kiếm với những người khác.
Đi đến một ngã tư đường trên đỉnh núi, nhóm nhỏ bốn người đi cùng Đàn Mạt quyết định chia nhau ra tìm: “Cho dù có tìm được hay không, mười phút sau phải tập họp ở ngã tư này.”
“Được.”
Đàn Mạt mở đèn pin, một mình đi vào con đường trong số bốn ngã rẽ ở ngã tư.
Trong núi rừng tối đen như mực, bàn tay đưa ra cũng không thấy rõ ngón tay, khắp nơi chỗ nào cũng chỉ là bụi cây gai và đá tảng.
Cơn gió lạnh như gào thét thổi đến, lúc Đàn Mạt đến đi chỉ khoác một chiếc áo khoác ngoài, giờ phút này gió lạnh thổi vào trong áo, lạnh thấu xương cốt, làm cho cô lạnh đến run rẩy.
Cô cố gắng kéo chặt chiếc áo khoác ngoài, khắp nơi đều hô tên của ông nội, cô cố tìm bóng dáng của ông.
Mệt mỏi rã rời cùng với lạnh giá từng chút một ăn mòn vào trong ý thức của cô.
Đàn Mạt cắn chặt răng, trong lòng kiên định ý nghĩ phải tìm được người, cô cố gắng hết sức để chống đỡ.
Đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu mà tối đen, cô nhấc tay đẩy những cây cỏ và dây leo cản đường, mu bàn tay trong lúc không cẩn thận đã bị xước qua rất nhiều vết rách, cảm giác đau rát vô cùng
Vẫn chưa tìm thấy được ông cụ, cô lo lắng cho an toàn của bản thân mình, không dám đi vào sâu bên trong thêm nữa, nên quyết định vòng về theo đường cũ.
Cứ liên tục đi, cho đến khi cô dần dần nhận ra mình mất đi phương hướng.
Cô cố gắng phân biệt hướng đi, mà không để ý đến dưới chân mình, không cẩn thận vấp phải cỏ dại dưới chân, ngã sõng xoài xuống đất.
Cô đau đớn hít sâu một hơi, trong phút chốc cô thấy hoảng hốt, nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh mà đứng dậy, dựa vào cảm giác phương hướng trong đầu mà phân tích một hồi, cuối cùng tìm được phương hướng đi về phía trước.
Dần dần, lối ra của con đường nhỏ phía trước càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đúng lúc này điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Cô lấy ra xem, là Kỷ Thư gọi tới.
Cô nghe máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói hồ hởi vui vẻ: “Mạt Mạt, tìm được ông nội rồi! Tìm được rồi!”
“Tìm được rồi sao? Ông nội có sao không?”
“Không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, tớ nghe người ta nói tìm được ông nội ở đập nước bên kia, Mạt Mạt, cậu mau trở lại đi!”
Tảng đá lớn trong lòng Đàn Mạt lúc này mới được hạ xuống, cô vui mừng hớn hở nói: “Ừm, tìm được ông là tốt rồi, tớ về ngay đây…”
Cúp điện thoại, Đàn Mạt bước nhanh đi ra khỏi con đường nhỏ, bỗng nhiên cô chú ý tới một chiếc xe chạy tới ở phía trước, sau đó dừng lại ở trước mắt cô.
Ánh sáng của đèn xe vô cùng chói mắt.
Trong tầm mắt phảng phất không rõ ràng, cô chỉ nhìn thấy cánh cửa sau xe được đẩy ra, người đàn ông trên xe đi xuống. Nhìn thấy cô, người đó lập tức bước nhanh đi về phía cô.
Đàn Mạt nương theo ánh sáng đèn, vài giây sau cuối cùng cũng nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông.
“Tạ Kỳ Thâm?”
Anh đi đến trước mặt cô, Đàn Mạt không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở trước mắt mình, đầu óc cô chợt trống rỗng: “Sao anh lại…”
Cô còn chưa nói hết, một loạt câu hỏi chất vấn của người đàn ông đã đổ dồn xuống:
“Một mình chạy đến thành phố Lâm tìm người, chuyện lớn như vậy mà hoàn toàn không nói với tôi một tiếng nào? Gọi điện thoại cho em mà em cũng không nghe, Đàn Mạt, em cho rằng chỉ có bản thân em rất nóng vội thôi phải không?”
Đàn Mạt bị chất vấn thẳng thừng như vậy thì ngây người, cô không ngờ anh sẽ lo lắng cho mình như vậy, cô nhìn anh, giờ phút này cô kìm nén lại nỗi sợ hãi bóng tối và nỗi sợ khi suýt chút nữa lạc đường kia cùng với những buồn bã trong lòng mà mấy ngày vừa qua đã chiến tranh lạnh với anh, trong phút chốc những cảm xúc ấy như xông thẳng lên đầu, chóp mũi cô cay cay chua xót: “Thật xin lỗi…”
Cô vừa dứt lời, cơ thể lập tức bị kéo về phía trước.
Tạ Kỳ Thâm đưa tay kéo cô ôm vào trong lòng mình.
Ánh mắt người đàn ông nổi nóng, anh giữ lấy gáy của cô, giọng nói trầm khàn:
“Đàn Mạt… Em có biết tôi lo lắng cho em đến thế nào không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.