Cuộc Sống Ngọt Ngào Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Giám Đốc Tạ
Chương 41:
Mộ Nghị
18/09/2024
Đàn Mạt nhìn tin nhắn, hai mắt run lên như nước trong ly thủy tinh, trong lòng chợt sững lại.
Tiếng pháo nổ bên ngoài phút chốc biến mất.
Đôi mắt cô dán chặt vào điện thoại, những suy nghĩ khác trong đầu toàn bộ đều đứt đoạn.
Hai giây sau, cô nhanh chóng khóa màn hình điện thoại lại như trốn tránh. Cô chớp chớp mắt, cố gắng kìm lại dòng ký ức.
Cô ngồi dậy từ trên giường, gắng sức trấn tĩnh tinh thần.
Nhưng ngữ điệu cùng nội dung thân mật của người con gái trong tin nhắn kia dường như đã in sâu vào thị giác của cô, chẳng thể thoát khỏi, khiến trái tim cô như bị dùi trống gõ xuống liên hồi.
Nỗi chua xót vô thức dâng lên trong lòng cô, hệt như trước đây vậy, khiến cô cảm thấy vừa mâu thuẫn lại vừa bối rối.
Việc gì cô phải quan tâm chứ, chuyện giữa Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm đâu liên quan gì đến cô...
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô ngồi bên giường không biết đang suy nghĩ gì, bất động như một chú thỏ đầy hoang mang.
“Đang ngơ ngẩn nghĩ gì thế?”
Tạ Kỳ Thâm đi đến.
Đàn Mạt nghe thấy tiếng bèn nâng mắt nhìn anh một cái, sau đó mới định thần lại, ngơ ngác lắc đầu: "Không có gì."
“Không phải tối nay em nói muốn đi biển ăn tiệc nướng sao? Hai ngày nữa em có thể gọi thêm mấy người bạn tới, cả chú út của em nữa, tôi sẽ thu xếp công việc ở đây, đến lúc đó chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau."
Tạ Kỳ Thâm vừa sửa sang lại quần áo vừa nói chuyện với cô, đợi hồi lâu không thấy cô đáp lời, anh quay đầu lại, phát hiện Đàn Mạt đang rũ mắt xuất thần, tâm trạng chẳng chút lên xuống.
Cô ngơ ngác một hồi, sắp xếp lại mớ thông tin vừa nghe thấy: "Được, thế đến lúc đó em sẽ rủ bạn cùng đi."
Tạ Kỳ Thâm tinh ý phát giác có gì đó không ổn bèn đi tới trước mặt cô, đưa tay sờ trán cô: "Khó chịu ở đâu sao?"
Anh nghiêng người nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, anh thấp giọng cười:
“Có chuyện gì mà ủ rũ vậy? Buồn ngủ hả? Hay vì tôi không cho em thức đêm nên em không vui?"
Khuôn mặt của người đàn ông trước mặt cô cùng với khuôn mặt của chàng thiếu niên mà cô chỉ có thể âm thầm ngước nhìn trong trí nhớ chồng lên nhau, khiến cô chợt hoảng hốt.
Sau đó, cô dường như mới nhớ ra quan hệ hiện tại giữa hai người họ là vợ chồng, vào thời khắc này, anh đang cách rất gần cô.
Đàn Mạt dập tắt hết thảy những cảm xúc dư thừa, mỉm cười lộ ra núm đồng tiền: "Đâu có, chỉ là ban nãy em suy nghĩ chút chuyện nên có hơi thất thần."
Tạ Kỳ Thâm cầm điện thoại trên giường lên xem, Đàn Mạt giả bộ thản nhiên nói:
"Này...hình như vừa rồi có người gửi tin nhắn cho anh, không biết có việc gì không."
Tạ Kỳ Thâm tùy ý liếc nhìn một cái, cúi đầu nhắn tin trả lời, giọng điệu không mặn không nhạt: "Không có việc gì đâu, có người bạn nhắn tin báo mình sắp về nước thôi."
Đàn Mạt hơi nắm chặt lòng bàn tay, câu hỏi dồn vừa muốn thoát ra khỏi miệng đã bị kìm lại: "Ừ..."
Trong lòng anh, Tống Nhiên Hạ chỉ là một người bạn thôi sao?
Tạ Kỳ Thâm trả lời xong, anh để điện thoại di động xuống, toàn bộ sự chú ý chỉ dừng trên người cô. Anh nghiêng người nhìn cô, trầm giọng dỗ hỏi:
"Em có muốn đi bắn pháo hoa không?"
“Bây giờ á?”
Tạ Kỳ Thâm quay lại nhìn đồng hồ trên tường: "Chứ sao, bây giờ là 23 giờ 45 phút, vẫn còn kịp."
Anh nắm lấy cổ tay cô: "Đi nào."
Đàn Mạt bị anh kéo ra khỏi phòng ngủ, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Cô dần ném tin nhắn ban nãy ra sau đầu, không còn nghĩ tới nữa.
Để bắn pháo hoa, sau cùng hai người đi lên tầng cao nhất lộ thiên của biệt thự.
Lúc này, trong thành phố đã có rất nhiều người đốt pháo, nơi bầu trời phía xa sáng rực đủ các loại pháo hoa, vô cùng náo nhiệt.
Đàn Mạt đặt túi xuống đất, tò mò mở ra xem: “Anh mua cái gì thế?"
Tạ Kỳ Thâm đút một tay vào túi, đứng ở một bên quan sát: "Tiện đường mua, tôi hỏi chủ tiệm mua mấy món chơi vui về, em xem thử đi, toàn là thứ em thích đấy."
Đàn Mạt chờ mong mở túi ra.
Cô nhìn thấy một thùng pháo hoa.
He he he, cô thích thứ này.
Nhưng trừ cái đó ra, còn lại toàn các loại pháo khác nhau, như pháo ném, pháo bay, pháo nhện, pháo roi…
Đàn Mạt: ? ? ?
Cô vừa khóc vừa mếu máo: "Pháo hoa của em đâu, sao toàn là pháo gì thế này QAQ."
Tạ Kỳ Thâm khẽ cau mày, sắc mặt đen xì: "...Tên chủ tiệm này lừa anh."
Anh nhớ hồi chiều mình đã kêu chủ tiệm lấy cho mấy món chơi vui, chủ tiệm đưa thẳng cho anh một cái túi đầy rồi cười nói: “Yên tâm, chắc chắc chơi vui.”
Đàn Mạt không biết nên cười hay nên khóc: "Quên đi, chắc người ta tưởng anh mua về cho cậu nhóc nào chơi đấy, mà thật ra những thứ này cũng không tệ, hồi nhỏ em từng chơi cái pháo roi này rồi, để em biểu diễn cho anh xem."
Pháo roi là một loại pháo có hình dạng như một cây roi dài, cầm rồi phóng.
Đàn Mạt lấy ra một cái, đứng cách xa chút rồi cầm bật lửa, cẩn thận từng tí mà châm lửa.
Anh nhìn dáng vẻ nhát cáy của cô: "Để anh châm cho."
"Không cần, gan em lớn lắm."
Vài giây sau, dây pháo được châm lửa, tia lửa bắn tung, tiếng nổ đùng đùng gần như ngang tiếng pháo hoa khiến Đàn Mạt sợ đến mức hét lên, nhắm mắt đưa tay ra xa, chỉ hận không thể giang ra xa tít hai mét: “Đáng sợ quá, chết em chết em hu hu hu!!!"
Cô không chịu nổi nữa, vội vàng ném cây pháo roi xuống đất.
Vật nhỏ vô hại đập mạnh trên mặt đất vài cái, mấy giây sau tắt ngúm.
Đàn Mạt xấu hổ im bặt, Tạ Kỳ Thâm dựa vào lan can nhướng mày nhìn cô:
"Ừ, gan to thật."
“…”
Đàn Mạt chột dạ: "Tại lâu quá rồi em không chơi chứ bộ."
Cô nhặt hộp pháo nhện lên: "Anh dám chơi cái này không? Theo em nhớ thì hình như hồi nhỏ anh chưa từng chơi cái này bao giờ."
Tạ Kỳ Thâm nhận lấy, cầm một cái lên rồi lấy bật lửa từ tay cô. Đàn Mạt núp ở sau lưng anh, thò cái đầu nhỏ tập trung quan sát động tác của anh. Đột nhiên, anh quay người lại hét lên một tiếng với cô, làm cô sợ đến mức che hai tai lại: "A!"
Tạ Kỳ Thâm thấp giọng cười, đưa cho cô xem pháo nhện trong tay: "Tôi đã châm lửa đâu."
“…?!”
Đàn Mạt nhận ra mình bị lừa, vừa xấu hổ vừa buồn bực, cô tức giận quay đầu định bỏ đi nhưng bị anh kéo lại.
Anh hạ mắt nhìn dáng vẻ vô cùng dễ thương của cô, lồng ngực rung lên vì cười:
"Sao cô ngốc này lại nhát gan như vậy chứ?"
Đàn Mạt tức giận đánh anh: "Tạ Kỳ Thâm, anh đúng thật là nhàm chán."
Đàn ông ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn trẻ trâu thế không biết!
Anh cười xoa đầu cô rồi cất đống pháo nhện đi: "Có hơi nguy hiểm, em đừng chơi cái này một mình."
"Em đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng đâu còn là trẻ con nữa."
"Em cầm pháo lên rồi mình nói tiếp."
“…”
Đàn Mạt ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cuối cùng gần đến 0 giờ, Tạ Kỳ Thâm bắn pháo hoa, Đàn Mạt đứng sang một bên, Tạ Kỳ Thâm đốt xong lập tức đi đến bên cạnh cô.
Ngòi nổ cháy hết, ngay sau đó một chùm pháo hoa phóng lên bầu trời, bung nở rực rỡ trên không trung.
Từng chùm pháo hoa đầy màu sắc hiện ra.
Cô ngước mắt lên nhìn pháo hoa tuyệt đẹp, đôi mắt nhuốm đầy những tia sáng nhỏ vụn, chợt cô nhớ tới lần đó khi ở trên biển, Tạ Kỳ Thâm cũng đã bắn một loạt pháo hoa rất đẹp cho cô, cũng đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay cô, ký ức ấy lãng mạn đến chẳng thể thốt nên lời.
Tạ Kỳ Thâm buông rèm mi, ánh mắt rơi trên người cô: "Thích không?"
Đàn Mạt cười nói: "Cũng được đấy."
"Cũng, được."
Cô không nhịn được cười, chuyển mắt nhìn anh: "Đùa thôi, em thích lắm."
Cảm ơn anh đã cùng cô trải qua một đêm giao thừa vui vẻ đến vậy.
Dù cho đến một ngày nào đó họ sẽ phải chia xa, những khoảng thời gian như thế này cũng chẳng còn, nhưng ký ức đẹp đẽ này sẽ không bao giờ bị phai mờ trong trái tim cô.
…
Đốt pháo hoa xong, hai người xuống lầu, Đàn Mạt trở về phòng tắm rửa, sau đó đến phòng khách lầu hai xem Gala chào xuân.
Cuối cùng, cô buồn ngủ quá nên nằm ngủ quên trên ghế sô pha.
Tạ Kỳ Thâm đi tới trước mặt cô, nhìn cô nhắm mắt, tay che nửa bên má, miệng khẽ thì thầm:
"Cho nhiều xách bò chút...Đừng cho thịt bò lát..."
Nằm mơ mà vẫn nhớ thương món lẩu.
Tạ Kỳ Thâm bất lực mỉm cười, vòng tay qua đầu gối cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Trở lại phòng ngủ, anh đặt Đàn Mạt xuống giường.
Đèn đầu giường bật sáng, không gian phòng ngủ ấm cúng hẳn lên.
Tạ Kỳ Thâm nghiêng người nhìn thẳng khuôn mặt điềm tĩnh của cô, ánh mắt dịu dàng như thể sắp tan ra đến nơi, cuối cùng anh chẳng thể kiềm nổi tình yêu dành cho cô được nữa mà ghé lên trán cô hôn một nụ hôn nhẹ:
"Chúc mừng năm mới, cô Tạ."
-
Buổi sáng ngày hôm sau, cũng là ngày đầu tiên của năm mới, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm về nhà cô ăn cơm.
Theo phong tục thì ngày đầu năm mới phải đi thăm nhà họ hàng, bạn bè, nên đến chiều, hai người đi cùng bố Đàn mẹ Đàn đến nhà mấy người họ hàng chúc Tết, buổi tối hai người đặt bàn tại nhà hàng rồi mời Tạ Văn Tông đến ăn một bữa đoàn viên. Tạ Văn Tông rất vừa ý cô con dâu ngoan ngoãn đáng yêu này, còn tặng cho Đàn Mạt một phong bao lì xì rất lớn.
Mấy ngày Tết, Tạ Kỳ Thâm hiếm có được mà không bận công việc, có lẽ vì dịp thăm hỏi bạn bè thân nhân này cần phải vậy, nên về cơ bản mọi lúc anh đều tháp tùng Đàn Mạt, thậm chí còn đưa cô đi chơi một lần.
Mùng bốn Tết, Dương Hạ Lan đi du lịch về, bà chỉ ở lại biệt thự hai ngày, đến mùng sáu tết lại bay ra nước ngoài cùng nhóm bạn thân, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm nói một thời gian nữa sẽ ra nước ngoài thăm bà.
Chớp mắt, bảy ngày nghỉ phép bận rộn nhưng vui vẻ đã trôi qua.
Công việc của mọi người trở lại đúng quỹ đạo.
Sáng sớm, bầu trời rải xuống chút ánh ban mai, gió lạnh thổi từ đầu đường tới từng góc phố, ngày đông vắng lặng.
Trong phòng ngủ, một người đàn ông đang đứng trước tấm gương soi toàn thân, ngón tay với đốt xương rõ ràng chỉnh chiếc cà vạt đen, sau đó cầm đồng hồ trên bàn đeo lên, đôi mắt đào hoa dài hẹp rũ xuống.
Mặt gương lạnh băng phản chiếu khí chất lạnh lùng xa cách quanh thân người nọ.
Sau khi sửa sang quần áo xong, Tạ Kỳ Thâm đi xuống lầu.
Anh vừa đọc báo sáng vừa uống cà phê, sau đó ra ngoài.
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce lái vào khu trung tâm cao tầng, cuối cùng dừng lại ở lối vào của tòa nhà Cao Sáng.
Cửa xe mở ra, Tạ Kỳ Thâm bước xuống theo trợ lý vào tòa nhà, lên tầng cao nhất rồi bước vào văn phòng, người của văn phòng tổng giám đốc đem theo đủ loại giấy tờ đi vào đưa cho anh xử lý.
Một lúc sau, Ôn Thành bưng một tách cà phê đen vào, Tạ Kỳ Thâm khoanh chân, gấp tài liệu lại:
"Thông báo cho các bộ phận, 9 giờ 30 sáng nay sẽ tổ chức một cuộc họp cấp cao."
"Vâng."
Ôn Thành đặt hộp quà lên bàn: "Đúng rồi, thưa tổng giám đốc Tạ, đây là hộp quà mà tổng giám Tạ Thiệu vừa nhờ tôi đưa cho anh, là quà năm mới tặng anh."
Tạ Kỳ Thâm nhớ hai ngày trước Tạ Văn Khang và Tạ Thiệu đã mời anh cùng Đàn Mạt đến nhà họ dùng bữa, nhưng ngày hôm đó hai người có kế hoạch khác nên đã từ chối.
"Anh ta vẫn luôn nhớ đến anh." Ôn Thành cười nói.
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy bèn nhìn xuống hộp quà: "Biết rồi, cậu để đó đi."
Tiếng pháo nổ bên ngoài phút chốc biến mất.
Đôi mắt cô dán chặt vào điện thoại, những suy nghĩ khác trong đầu toàn bộ đều đứt đoạn.
Hai giây sau, cô nhanh chóng khóa màn hình điện thoại lại như trốn tránh. Cô chớp chớp mắt, cố gắng kìm lại dòng ký ức.
Cô ngồi dậy từ trên giường, gắng sức trấn tĩnh tinh thần.
Nhưng ngữ điệu cùng nội dung thân mật của người con gái trong tin nhắn kia dường như đã in sâu vào thị giác của cô, chẳng thể thoát khỏi, khiến trái tim cô như bị dùi trống gõ xuống liên hồi.
Nỗi chua xót vô thức dâng lên trong lòng cô, hệt như trước đây vậy, khiến cô cảm thấy vừa mâu thuẫn lại vừa bối rối.
Việc gì cô phải quan tâm chứ, chuyện giữa Tống Nhiên Hạ và Tạ Kỳ Thâm đâu liên quan gì đến cô...
Một lúc sau, Tạ Kỳ Thâm từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy cô ngồi bên giường không biết đang suy nghĩ gì, bất động như một chú thỏ đầy hoang mang.
“Đang ngơ ngẩn nghĩ gì thế?”
Tạ Kỳ Thâm đi đến.
Đàn Mạt nghe thấy tiếng bèn nâng mắt nhìn anh một cái, sau đó mới định thần lại, ngơ ngác lắc đầu: "Không có gì."
“Không phải tối nay em nói muốn đi biển ăn tiệc nướng sao? Hai ngày nữa em có thể gọi thêm mấy người bạn tới, cả chú út của em nữa, tôi sẽ thu xếp công việc ở đây, đến lúc đó chúng ta sẽ đi chơi cùng nhau."
Tạ Kỳ Thâm vừa sửa sang lại quần áo vừa nói chuyện với cô, đợi hồi lâu không thấy cô đáp lời, anh quay đầu lại, phát hiện Đàn Mạt đang rũ mắt xuất thần, tâm trạng chẳng chút lên xuống.
Cô ngơ ngác một hồi, sắp xếp lại mớ thông tin vừa nghe thấy: "Được, thế đến lúc đó em sẽ rủ bạn cùng đi."
Tạ Kỳ Thâm tinh ý phát giác có gì đó không ổn bèn đi tới trước mặt cô, đưa tay sờ trán cô: "Khó chịu ở đâu sao?"
Anh nghiêng người nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng, anh thấp giọng cười:
“Có chuyện gì mà ủ rũ vậy? Buồn ngủ hả? Hay vì tôi không cho em thức đêm nên em không vui?"
Khuôn mặt của người đàn ông trước mặt cô cùng với khuôn mặt của chàng thiếu niên mà cô chỉ có thể âm thầm ngước nhìn trong trí nhớ chồng lên nhau, khiến cô chợt hoảng hốt.
Sau đó, cô dường như mới nhớ ra quan hệ hiện tại giữa hai người họ là vợ chồng, vào thời khắc này, anh đang cách rất gần cô.
Đàn Mạt dập tắt hết thảy những cảm xúc dư thừa, mỉm cười lộ ra núm đồng tiền: "Đâu có, chỉ là ban nãy em suy nghĩ chút chuyện nên có hơi thất thần."
Tạ Kỳ Thâm cầm điện thoại trên giường lên xem, Đàn Mạt giả bộ thản nhiên nói:
"Này...hình như vừa rồi có người gửi tin nhắn cho anh, không biết có việc gì không."
Tạ Kỳ Thâm tùy ý liếc nhìn một cái, cúi đầu nhắn tin trả lời, giọng điệu không mặn không nhạt: "Không có việc gì đâu, có người bạn nhắn tin báo mình sắp về nước thôi."
Đàn Mạt hơi nắm chặt lòng bàn tay, câu hỏi dồn vừa muốn thoát ra khỏi miệng đã bị kìm lại: "Ừ..."
Trong lòng anh, Tống Nhiên Hạ chỉ là một người bạn thôi sao?
Tạ Kỳ Thâm trả lời xong, anh để điện thoại di động xuống, toàn bộ sự chú ý chỉ dừng trên người cô. Anh nghiêng người nhìn cô, trầm giọng dỗ hỏi:
"Em có muốn đi bắn pháo hoa không?"
“Bây giờ á?”
Tạ Kỳ Thâm quay lại nhìn đồng hồ trên tường: "Chứ sao, bây giờ là 23 giờ 45 phút, vẫn còn kịp."
Anh nắm lấy cổ tay cô: "Đi nào."
Đàn Mạt bị anh kéo ra khỏi phòng ngủ, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Cô dần ném tin nhắn ban nãy ra sau đầu, không còn nghĩ tới nữa.
Để bắn pháo hoa, sau cùng hai người đi lên tầng cao nhất lộ thiên của biệt thự.
Lúc này, trong thành phố đã có rất nhiều người đốt pháo, nơi bầu trời phía xa sáng rực đủ các loại pháo hoa, vô cùng náo nhiệt.
Đàn Mạt đặt túi xuống đất, tò mò mở ra xem: “Anh mua cái gì thế?"
Tạ Kỳ Thâm đút một tay vào túi, đứng ở một bên quan sát: "Tiện đường mua, tôi hỏi chủ tiệm mua mấy món chơi vui về, em xem thử đi, toàn là thứ em thích đấy."
Đàn Mạt chờ mong mở túi ra.
Cô nhìn thấy một thùng pháo hoa.
He he he, cô thích thứ này.
Nhưng trừ cái đó ra, còn lại toàn các loại pháo khác nhau, như pháo ném, pháo bay, pháo nhện, pháo roi…
Đàn Mạt: ? ? ?
Cô vừa khóc vừa mếu máo: "Pháo hoa của em đâu, sao toàn là pháo gì thế này QAQ."
Tạ Kỳ Thâm khẽ cau mày, sắc mặt đen xì: "...Tên chủ tiệm này lừa anh."
Anh nhớ hồi chiều mình đã kêu chủ tiệm lấy cho mấy món chơi vui, chủ tiệm đưa thẳng cho anh một cái túi đầy rồi cười nói: “Yên tâm, chắc chắc chơi vui.”
Đàn Mạt không biết nên cười hay nên khóc: "Quên đi, chắc người ta tưởng anh mua về cho cậu nhóc nào chơi đấy, mà thật ra những thứ này cũng không tệ, hồi nhỏ em từng chơi cái pháo roi này rồi, để em biểu diễn cho anh xem."
Pháo roi là một loại pháo có hình dạng như một cây roi dài, cầm rồi phóng.
Đàn Mạt lấy ra một cái, đứng cách xa chút rồi cầm bật lửa, cẩn thận từng tí mà châm lửa.
Anh nhìn dáng vẻ nhát cáy của cô: "Để anh châm cho."
"Không cần, gan em lớn lắm."
Vài giây sau, dây pháo được châm lửa, tia lửa bắn tung, tiếng nổ đùng đùng gần như ngang tiếng pháo hoa khiến Đàn Mạt sợ đến mức hét lên, nhắm mắt đưa tay ra xa, chỉ hận không thể giang ra xa tít hai mét: “Đáng sợ quá, chết em chết em hu hu hu!!!"
Cô không chịu nổi nữa, vội vàng ném cây pháo roi xuống đất.
Vật nhỏ vô hại đập mạnh trên mặt đất vài cái, mấy giây sau tắt ngúm.
Đàn Mạt xấu hổ im bặt, Tạ Kỳ Thâm dựa vào lan can nhướng mày nhìn cô:
"Ừ, gan to thật."
“…”
Đàn Mạt chột dạ: "Tại lâu quá rồi em không chơi chứ bộ."
Cô nhặt hộp pháo nhện lên: "Anh dám chơi cái này không? Theo em nhớ thì hình như hồi nhỏ anh chưa từng chơi cái này bao giờ."
Tạ Kỳ Thâm nhận lấy, cầm một cái lên rồi lấy bật lửa từ tay cô. Đàn Mạt núp ở sau lưng anh, thò cái đầu nhỏ tập trung quan sát động tác của anh. Đột nhiên, anh quay người lại hét lên một tiếng với cô, làm cô sợ đến mức che hai tai lại: "A!"
Tạ Kỳ Thâm thấp giọng cười, đưa cho cô xem pháo nhện trong tay: "Tôi đã châm lửa đâu."
“…?!”
Đàn Mạt nhận ra mình bị lừa, vừa xấu hổ vừa buồn bực, cô tức giận quay đầu định bỏ đi nhưng bị anh kéo lại.
Anh hạ mắt nhìn dáng vẻ vô cùng dễ thương của cô, lồng ngực rung lên vì cười:
"Sao cô ngốc này lại nhát gan như vậy chứ?"
Đàn Mạt tức giận đánh anh: "Tạ Kỳ Thâm, anh đúng thật là nhàm chán."
Đàn ông ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn trẻ trâu thế không biết!
Anh cười xoa đầu cô rồi cất đống pháo nhện đi: "Có hơi nguy hiểm, em đừng chơi cái này một mình."
"Em đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng đâu còn là trẻ con nữa."
"Em cầm pháo lên rồi mình nói tiếp."
“…”
Đàn Mạt ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cuối cùng gần đến 0 giờ, Tạ Kỳ Thâm bắn pháo hoa, Đàn Mạt đứng sang một bên, Tạ Kỳ Thâm đốt xong lập tức đi đến bên cạnh cô.
Ngòi nổ cháy hết, ngay sau đó một chùm pháo hoa phóng lên bầu trời, bung nở rực rỡ trên không trung.
Từng chùm pháo hoa đầy màu sắc hiện ra.
Cô ngước mắt lên nhìn pháo hoa tuyệt đẹp, đôi mắt nhuốm đầy những tia sáng nhỏ vụn, chợt cô nhớ tới lần đó khi ở trên biển, Tạ Kỳ Thâm cũng đã bắn một loạt pháo hoa rất đẹp cho cô, cũng đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay cô, ký ức ấy lãng mạn đến chẳng thể thốt nên lời.
Tạ Kỳ Thâm buông rèm mi, ánh mắt rơi trên người cô: "Thích không?"
Đàn Mạt cười nói: "Cũng được đấy."
"Cũng, được."
Cô không nhịn được cười, chuyển mắt nhìn anh: "Đùa thôi, em thích lắm."
Cảm ơn anh đã cùng cô trải qua một đêm giao thừa vui vẻ đến vậy.
Dù cho đến một ngày nào đó họ sẽ phải chia xa, những khoảng thời gian như thế này cũng chẳng còn, nhưng ký ức đẹp đẽ này sẽ không bao giờ bị phai mờ trong trái tim cô.
…
Đốt pháo hoa xong, hai người xuống lầu, Đàn Mạt trở về phòng tắm rửa, sau đó đến phòng khách lầu hai xem Gala chào xuân.
Cuối cùng, cô buồn ngủ quá nên nằm ngủ quên trên ghế sô pha.
Tạ Kỳ Thâm đi tới trước mặt cô, nhìn cô nhắm mắt, tay che nửa bên má, miệng khẽ thì thầm:
"Cho nhiều xách bò chút...Đừng cho thịt bò lát..."
Nằm mơ mà vẫn nhớ thương món lẩu.
Tạ Kỳ Thâm bất lực mỉm cười, vòng tay qua đầu gối cô, nhẹ nhàng bế cô lên.
Trở lại phòng ngủ, anh đặt Đàn Mạt xuống giường.
Đèn đầu giường bật sáng, không gian phòng ngủ ấm cúng hẳn lên.
Tạ Kỳ Thâm nghiêng người nhìn thẳng khuôn mặt điềm tĩnh của cô, ánh mắt dịu dàng như thể sắp tan ra đến nơi, cuối cùng anh chẳng thể kiềm nổi tình yêu dành cho cô được nữa mà ghé lên trán cô hôn một nụ hôn nhẹ:
"Chúc mừng năm mới, cô Tạ."
-
Buổi sáng ngày hôm sau, cũng là ngày đầu tiên của năm mới, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm về nhà cô ăn cơm.
Theo phong tục thì ngày đầu năm mới phải đi thăm nhà họ hàng, bạn bè, nên đến chiều, hai người đi cùng bố Đàn mẹ Đàn đến nhà mấy người họ hàng chúc Tết, buổi tối hai người đặt bàn tại nhà hàng rồi mời Tạ Văn Tông đến ăn một bữa đoàn viên. Tạ Văn Tông rất vừa ý cô con dâu ngoan ngoãn đáng yêu này, còn tặng cho Đàn Mạt một phong bao lì xì rất lớn.
Mấy ngày Tết, Tạ Kỳ Thâm hiếm có được mà không bận công việc, có lẽ vì dịp thăm hỏi bạn bè thân nhân này cần phải vậy, nên về cơ bản mọi lúc anh đều tháp tùng Đàn Mạt, thậm chí còn đưa cô đi chơi một lần.
Mùng bốn Tết, Dương Hạ Lan đi du lịch về, bà chỉ ở lại biệt thự hai ngày, đến mùng sáu tết lại bay ra nước ngoài cùng nhóm bạn thân, Đàn Mạt và Tạ Kỳ Thâm nói một thời gian nữa sẽ ra nước ngoài thăm bà.
Chớp mắt, bảy ngày nghỉ phép bận rộn nhưng vui vẻ đã trôi qua.
Công việc của mọi người trở lại đúng quỹ đạo.
Sáng sớm, bầu trời rải xuống chút ánh ban mai, gió lạnh thổi từ đầu đường tới từng góc phố, ngày đông vắng lặng.
Trong phòng ngủ, một người đàn ông đang đứng trước tấm gương soi toàn thân, ngón tay với đốt xương rõ ràng chỉnh chiếc cà vạt đen, sau đó cầm đồng hồ trên bàn đeo lên, đôi mắt đào hoa dài hẹp rũ xuống.
Mặt gương lạnh băng phản chiếu khí chất lạnh lùng xa cách quanh thân người nọ.
Sau khi sửa sang quần áo xong, Tạ Kỳ Thâm đi xuống lầu.
Anh vừa đọc báo sáng vừa uống cà phê, sau đó ra ngoài.
Nửa tiếng sau, chiếc Rolls-Royce lái vào khu trung tâm cao tầng, cuối cùng dừng lại ở lối vào của tòa nhà Cao Sáng.
Cửa xe mở ra, Tạ Kỳ Thâm bước xuống theo trợ lý vào tòa nhà, lên tầng cao nhất rồi bước vào văn phòng, người của văn phòng tổng giám đốc đem theo đủ loại giấy tờ đi vào đưa cho anh xử lý.
Một lúc sau, Ôn Thành bưng một tách cà phê đen vào, Tạ Kỳ Thâm khoanh chân, gấp tài liệu lại:
"Thông báo cho các bộ phận, 9 giờ 30 sáng nay sẽ tổ chức một cuộc họp cấp cao."
"Vâng."
Ôn Thành đặt hộp quà lên bàn: "Đúng rồi, thưa tổng giám đốc Tạ, đây là hộp quà mà tổng giám Tạ Thiệu vừa nhờ tôi đưa cho anh, là quà năm mới tặng anh."
Tạ Kỳ Thâm nhớ hai ngày trước Tạ Văn Khang và Tạ Thiệu đã mời anh cùng Đàn Mạt đến nhà họ dùng bữa, nhưng ngày hôm đó hai người có kế hoạch khác nên đã từ chối.
"Anh ta vẫn luôn nhớ đến anh." Ôn Thành cười nói.
Tạ Kỳ Thâm nghe vậy bèn nhìn xuống hộp quà: "Biết rồi, cậu để đó đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.