Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 39
Từ Từ Tiêu
11/03/2016
Nhạc Tư Trà nói đúng, cúng ông táo đúng là không có gì thú vị. Hiện giờ cúng táo quân không nhiều lễ nghi phiền phức như ngày xưa, bây giờ chỉ cần chuẩn bị đầy đủ những thứ Táo quân thích, bày hoa quả, thắp hương, chờ hương cháy hết thì mọi người chia số hoa quả đã cúng, vậy là xong.
Nhưng Diệp Kình lại cảm thấy những thứ này rất mới lạ, anh hớn hở thắp hương theo mọi người, còn đứng suốt dưới bếp – nơi mà bình thường anh sẽ không bao giờ xuống, chờ hương đốt xong, còn lấy không ít hoa quả, chia cho Nhạc Tư Trà cùng ăn, mặc dù Diệp Kình không hề thích đồ ngọt.
Nhạc Tư Trà thấy anh thực sự vui, cũng không nói gì.
Trải qua lễ cúng Táo quân, vài vị trưởng bối sau khi thương lượng đều quyết định năm nay sẽ tổ chức đón năm mới tại nhà họ Nhạc, chỗ ông bà Tôn ở chỉ cần quét tước qua là được. Thứ nhất là vì năm nay các vị khách đều cảm thấy hứng thú với tập tục đón tân niên, muốn được tham gia; thứ hai là vì Diệp Kình.
Vài vị trưởng bối từng lén hỏi Nhạc Tư Trà về bối cảnh gia đình nhà Diệp Kình, Diệp Kình không tỏ vẻ kiêng kị nên Nhạc Tư Trà cũng chọn vài chuyện có thể nói kể cho bọn họ.
Nghe xong chuyện của Diệp Kình, vài vị trưởng bối đều cảm thấy thương cảm, nhất trí rằng nếu cậu đã tới đây để trải qua năm mới thì nhất định sẽ cho cậu một lễ tân niên đúng chất.
Vậy nên, hôm sau, ông Tôn lôi kéo Diệp Kình cùng viết câu đối với mình.
Ông Tôn đã rèn luyện lối cuồng thảo vài chục năm, viết ra đương nhiên rất có phong cách quý phái, thường xuyên có người nhờ ông viết, lễ mừng tân niên năm nay đương nhiên cũng không thể bớt đi tay bút của ông.
Không ngờ tới là tay bút lông của Diệp Kình cũng rất tốt.
“Không tồi, không tồi, bút pháp mạnh mẽ hữu lực, hàm súc, tiêu sái, phi thường tốt.” Ông Tôn nhìn chữ Diệp Kình viết ra, khen không dứt miệng, ông vẫn cho rằng nét chữ nết người, mà chữ của Diệp Kình rất hợp ý ông, vì vậy ấn tượng đối với Diệp Kình lại càng tốt hơn.
“Hồi còn nhỏ cháu vẫn nghịch ngợm, vì thế từ sáu tuổi mẹ đã mời thầy tới dạy để cháu yên tĩnh hơn.”
“Đúng là danh sư xuất cao đồ, không giống Tư Trà….aiz!” vừa nghĩa tới chữ của Nhạc Tư Trà, ông Tôn chỉ biết lắc đầu.
“Cháu sao ạ?” Nhạc Tư Trà chỉ nghe thấy ông Tôn nhắc đến tên mình, không biết mới hỏi.
“Làm sao? Cháu nhìn nét chữ của Diệp Kình xem, lại nhớ tới của cháu, xem làm sao!” Ông Tôn nói móc.
Nhạc Tư Trà nhìn chữ của Diệp Kình, lại nhớ tới chữ mình, cảm thấy ghen tị vô cùng.
Cậu vốn được ông Tôn dạy nhiều năm vậy mà giờ cũng chỉ được xem là có quy củ, không có gì xuất sắc, ông Tôn vẫn thường than thở nếu chữ cậu cũng được như tài đánh đàn thì tốt biết bao.
“Mọi người đều có sở trường riêng, giờ ông chẳng phải đã gặp được người có thiên phú rồi sao, hai người cứ vui vẻ nói chuyện đi thôi.” Nói xong, cậu bỏ xuống mấy thứ đang cầm xuống, chạy nhanh như chớp.
“Xem, lần nào cũng bỏ chạy như thế.” Ông Tôn bất đắc dĩ lắc đầu “Kệ đi, ông cháu mình tiếp tục, vẫn còn nhiều chữ chưa viết mà.”
“Vâng.” Diệp Kình vui vẻ đồng ý.
“Thế nào? Viết xong hết rồi?” trong phòng, Nhạc Tư Trà thấy Diệp Kình tiến vào liền ngừng tay, hỏi.
“Ừ.” Nhu nhu cánh tay đã đau nhức, Diệp Kình ngồi xuống cạnh cậu “Lâu rồi không viết, đúng là vẫn không quen.”
“Để em giúp anh xoa bóp.” Nhạc Tư Trà cầm lấy tay anh, mát xa.
“Anh viết thêm một phần để dán trong không gian của em này.” Diệp Kình đưa thứ đang cầm cho cậu.
Nhạc Tư Trà mở ra thì thấy “ [Lục trúc biệt kỳ tam phân cảnh, hồng mai chính báo vạn gia xuân, hoành phê: xuân hồi đại địa], đúng là thích hợp với tiểu viện của em.” Cậu vừa lòng gật đầu, tiếp tục mát xa.
“Em thích là tốt rồi.” Diệp Kình nhìn giấy đỏ tán loạn khắp nơi, tiện tay cầm một tờ giở ra, giấy đỏ lại thành hoa văn.
“Này?! Em cắt giấy dán cửa sổ, mọi năm đều là bà cắt, nhưng giờ bà lại bận giúp dì nên mấy mẫu đơn giản thì đưa em cắt.”
“Em biết làm thứ này sao?” Diệp Kình hoài nghi nhìn cậu.
“Là bà dạy em, tuy rằng những hình phức tạp em không biết cắt nhưng đơn giản thì không thành vấn đề, muốn em dạy không?”
“Được.”
Nhạc Tư Trà đưa kéo cho anh, chọn mẫu đơn giản nhất, cẩn thận dạy.
“Bắt đầu từ đây….cắt dọc theo đường ….. cẩn thận đừng cắt đứt…đúng rồi, chính thế…..”
“Nghệ thuật cắt giấy đúng là không hợp với anh.” Diệp Kình nhìn thành quả của mình, thở dài nói.
Bởi vì Diệp Kình mới học nên Nhạc Tư Trà chọn hình mẫu đơn giản nhất cho anh: cá – ý nghĩa là cả năm dư dật.
“Khá tốt đấy chứ.” Nhạc Tư Trà cầm lại tác phẩm của anh, giơ lên cao “Dù có lẹm một chút nhưng cũng không bị hỏng mà, vậy là tốt lắm rồi, anh cắt thêm vài cái đi, em dán ở tiểu viện trong không gian, dù gì cũng năm mới, phải có chút không khí chứ.”
“Chỉ cần em không chê tay nghề anh kém là được.”
“Vậy tiếp đi.” Nhạc Tư Trà lại chọn vài kiểu mẫu đơn giản cho anh, chính mình cũng bắt tay vào cắt.
“Hôm nay muốn làm gì?”
“Ừm…đậu hủ ma bà đi.” Nhạc Tư Trà nghĩ nghĩ, nói.
“Xay bằng máy sao?”
“Không, xay bằng máy không thơm bằng cối xay đá, năm mới đương nhiên phải dùng cối xay rồi.” Nhạc Tư Trà lắc đầu đáp.
“Cối xay đá? Dường như nơi này không có.” Diệp Kình chắc chắn rằng ở nhà vườn không có thứ đó.
“Trong thôn có, dượng và mọi người đã ngâm đậu rồi, chắc cũng đã mang cối xay qua, anh có muốn đi xem không? ”
“Đương nhiên.”
Cối xay đá được đặt ở phía sau nhà ông Tôn, đường kính rộng tới gần một mét, Diệp Kình nhìn mà không nói nên lời.
“Nó lớn vậy, chúng ta có thể đẩy sao?”
Nhạc Tư Trà chưa kịp nói thì Tôn Lệ Tú đứng bên cạnh đã hì hì lên tiếng “Anh Diệp thực ngốc, lớn vậy đương nhiên mọi người không đẩy được, đương nhiên là phải nhờ Tiểu Hoa nha.”
“Tiểu Hoa?” Diệp Kình nhìn về Nhạc Tư Trà đầy nghi hoặc.
“Tiểu Hoa là con lừa bác Toàn nhà bên nuôi.” Nhạc Tư Trà đáp.
Cuối cùng Diệp Kình cũng hiểu.
Ngay sau đó, Tôn Thích dắt một con lừa vào, đi tới phía trước, buộc cán cối xay vào nó “Các cháu đứng đây làm gì, qua giúp chú đi.”
“Dạ.” Nhạc Tư Trà kéo Diệp Kình lại, nhận muôi sắt từ tay Tôn Thích.
“Phải làm như thế nào ạ?”
“Cho đậu vào cối xay, nhớ thêm nước.” Tôn Thích chỉ chỉ vào miệng cối “Cụ thể thế nào Nhạc Tư Trà sẽ nói cho cháu, chú còn có việc, này nhờ các cháu vậy.” Nói rồi ông liền dắt Tôn Lệ Tú đi.
“Anh đuổi lừa đi, việc này cứ để em.”
“Có phải chú ý gì không?” Diệp Kình làm theo lời Nhạc Tư Trà, quất roi làm con lừa bắt đầu di chuyền quanh cối xay.
Tôn Thích đã khuất bóng. Nhạc Tư Trà vừa thêm đậu và nước vào cối xay, vừa nói “Việc này cũng là cả một nghệ thuật đấy nhé. Cần thêm bao nhiêu đậu, bao nhiêu nước, bao lâu lại thêm một lần đều cần kỹ thuật. Đậu xay ra có mịn hay không, đều hay không đều phụ thuộc vào công đoạn này. Làm tốt, bột đậu sẽ có màu trắng ngà, có chất dàng sáng bóng; thêm không tốt thì nhìn vừa vàng vừa trắng. ”
“Không ngờ việc này cần chú ý nhiều như vậy.” Diệp Kình vô cùng ngạc nhiên.
“Đương nhiên, em cũng phải luyện tập lâu lắm mới làm được đấy, anh có muốn thử không?” Nhạc Tư Trà đắc ý cực kỳ, những phương diện cậu có thể giỏi hơn Diệp Kình không nhiều, chỉ có một chút, một chút thôi.
“Không sợ anh làm hỏng?” Diệp Kình đứng khoanh tay, nhếch mi.
“Làm để người nhà mình ăn, không cần chú ý nhiều thế.” Nhạc Tư Trà đưa muôi cho anh, đứng một bên chỉ đạo.
Nhưng Diệp Kình lại cảm thấy những thứ này rất mới lạ, anh hớn hở thắp hương theo mọi người, còn đứng suốt dưới bếp – nơi mà bình thường anh sẽ không bao giờ xuống, chờ hương đốt xong, còn lấy không ít hoa quả, chia cho Nhạc Tư Trà cùng ăn, mặc dù Diệp Kình không hề thích đồ ngọt.
Nhạc Tư Trà thấy anh thực sự vui, cũng không nói gì.
Trải qua lễ cúng Táo quân, vài vị trưởng bối sau khi thương lượng đều quyết định năm nay sẽ tổ chức đón năm mới tại nhà họ Nhạc, chỗ ông bà Tôn ở chỉ cần quét tước qua là được. Thứ nhất là vì năm nay các vị khách đều cảm thấy hứng thú với tập tục đón tân niên, muốn được tham gia; thứ hai là vì Diệp Kình.
Vài vị trưởng bối từng lén hỏi Nhạc Tư Trà về bối cảnh gia đình nhà Diệp Kình, Diệp Kình không tỏ vẻ kiêng kị nên Nhạc Tư Trà cũng chọn vài chuyện có thể nói kể cho bọn họ.
Nghe xong chuyện của Diệp Kình, vài vị trưởng bối đều cảm thấy thương cảm, nhất trí rằng nếu cậu đã tới đây để trải qua năm mới thì nhất định sẽ cho cậu một lễ tân niên đúng chất.
Vậy nên, hôm sau, ông Tôn lôi kéo Diệp Kình cùng viết câu đối với mình.
Ông Tôn đã rèn luyện lối cuồng thảo vài chục năm, viết ra đương nhiên rất có phong cách quý phái, thường xuyên có người nhờ ông viết, lễ mừng tân niên năm nay đương nhiên cũng không thể bớt đi tay bút của ông.
Không ngờ tới là tay bút lông của Diệp Kình cũng rất tốt.
“Không tồi, không tồi, bút pháp mạnh mẽ hữu lực, hàm súc, tiêu sái, phi thường tốt.” Ông Tôn nhìn chữ Diệp Kình viết ra, khen không dứt miệng, ông vẫn cho rằng nét chữ nết người, mà chữ của Diệp Kình rất hợp ý ông, vì vậy ấn tượng đối với Diệp Kình lại càng tốt hơn.
“Hồi còn nhỏ cháu vẫn nghịch ngợm, vì thế từ sáu tuổi mẹ đã mời thầy tới dạy để cháu yên tĩnh hơn.”
“Đúng là danh sư xuất cao đồ, không giống Tư Trà….aiz!” vừa nghĩa tới chữ của Nhạc Tư Trà, ông Tôn chỉ biết lắc đầu.
“Cháu sao ạ?” Nhạc Tư Trà chỉ nghe thấy ông Tôn nhắc đến tên mình, không biết mới hỏi.
“Làm sao? Cháu nhìn nét chữ của Diệp Kình xem, lại nhớ tới của cháu, xem làm sao!” Ông Tôn nói móc.
Nhạc Tư Trà nhìn chữ của Diệp Kình, lại nhớ tới chữ mình, cảm thấy ghen tị vô cùng.
Cậu vốn được ông Tôn dạy nhiều năm vậy mà giờ cũng chỉ được xem là có quy củ, không có gì xuất sắc, ông Tôn vẫn thường than thở nếu chữ cậu cũng được như tài đánh đàn thì tốt biết bao.
“Mọi người đều có sở trường riêng, giờ ông chẳng phải đã gặp được người có thiên phú rồi sao, hai người cứ vui vẻ nói chuyện đi thôi.” Nói xong, cậu bỏ xuống mấy thứ đang cầm xuống, chạy nhanh như chớp.
“Xem, lần nào cũng bỏ chạy như thế.” Ông Tôn bất đắc dĩ lắc đầu “Kệ đi, ông cháu mình tiếp tục, vẫn còn nhiều chữ chưa viết mà.”
“Vâng.” Diệp Kình vui vẻ đồng ý.
“Thế nào? Viết xong hết rồi?” trong phòng, Nhạc Tư Trà thấy Diệp Kình tiến vào liền ngừng tay, hỏi.
“Ừ.” Nhu nhu cánh tay đã đau nhức, Diệp Kình ngồi xuống cạnh cậu “Lâu rồi không viết, đúng là vẫn không quen.”
“Để em giúp anh xoa bóp.” Nhạc Tư Trà cầm lấy tay anh, mát xa.
“Anh viết thêm một phần để dán trong không gian của em này.” Diệp Kình đưa thứ đang cầm cho cậu.
Nhạc Tư Trà mở ra thì thấy “ [Lục trúc biệt kỳ tam phân cảnh, hồng mai chính báo vạn gia xuân, hoành phê: xuân hồi đại địa], đúng là thích hợp với tiểu viện của em.” Cậu vừa lòng gật đầu, tiếp tục mát xa.
“Em thích là tốt rồi.” Diệp Kình nhìn giấy đỏ tán loạn khắp nơi, tiện tay cầm một tờ giở ra, giấy đỏ lại thành hoa văn.
“Này?! Em cắt giấy dán cửa sổ, mọi năm đều là bà cắt, nhưng giờ bà lại bận giúp dì nên mấy mẫu đơn giản thì đưa em cắt.”
“Em biết làm thứ này sao?” Diệp Kình hoài nghi nhìn cậu.
“Là bà dạy em, tuy rằng những hình phức tạp em không biết cắt nhưng đơn giản thì không thành vấn đề, muốn em dạy không?”
“Được.”
Nhạc Tư Trà đưa kéo cho anh, chọn mẫu đơn giản nhất, cẩn thận dạy.
“Bắt đầu từ đây….cắt dọc theo đường ….. cẩn thận đừng cắt đứt…đúng rồi, chính thế…..”
“Nghệ thuật cắt giấy đúng là không hợp với anh.” Diệp Kình nhìn thành quả của mình, thở dài nói.
Bởi vì Diệp Kình mới học nên Nhạc Tư Trà chọn hình mẫu đơn giản nhất cho anh: cá – ý nghĩa là cả năm dư dật.
“Khá tốt đấy chứ.” Nhạc Tư Trà cầm lại tác phẩm của anh, giơ lên cao “Dù có lẹm một chút nhưng cũng không bị hỏng mà, vậy là tốt lắm rồi, anh cắt thêm vài cái đi, em dán ở tiểu viện trong không gian, dù gì cũng năm mới, phải có chút không khí chứ.”
“Chỉ cần em không chê tay nghề anh kém là được.”
“Vậy tiếp đi.” Nhạc Tư Trà lại chọn vài kiểu mẫu đơn giản cho anh, chính mình cũng bắt tay vào cắt.
“Hôm nay muốn làm gì?”
“Ừm…đậu hủ ma bà đi.” Nhạc Tư Trà nghĩ nghĩ, nói.
“Xay bằng máy sao?”
“Không, xay bằng máy không thơm bằng cối xay đá, năm mới đương nhiên phải dùng cối xay rồi.” Nhạc Tư Trà lắc đầu đáp.
“Cối xay đá? Dường như nơi này không có.” Diệp Kình chắc chắn rằng ở nhà vườn không có thứ đó.
“Trong thôn có, dượng và mọi người đã ngâm đậu rồi, chắc cũng đã mang cối xay qua, anh có muốn đi xem không? ”
“Đương nhiên.”
Cối xay đá được đặt ở phía sau nhà ông Tôn, đường kính rộng tới gần một mét, Diệp Kình nhìn mà không nói nên lời.
“Nó lớn vậy, chúng ta có thể đẩy sao?”
Nhạc Tư Trà chưa kịp nói thì Tôn Lệ Tú đứng bên cạnh đã hì hì lên tiếng “Anh Diệp thực ngốc, lớn vậy đương nhiên mọi người không đẩy được, đương nhiên là phải nhờ Tiểu Hoa nha.”
“Tiểu Hoa?” Diệp Kình nhìn về Nhạc Tư Trà đầy nghi hoặc.
“Tiểu Hoa là con lừa bác Toàn nhà bên nuôi.” Nhạc Tư Trà đáp.
Cuối cùng Diệp Kình cũng hiểu.
Ngay sau đó, Tôn Thích dắt một con lừa vào, đi tới phía trước, buộc cán cối xay vào nó “Các cháu đứng đây làm gì, qua giúp chú đi.”
“Dạ.” Nhạc Tư Trà kéo Diệp Kình lại, nhận muôi sắt từ tay Tôn Thích.
“Phải làm như thế nào ạ?”
“Cho đậu vào cối xay, nhớ thêm nước.” Tôn Thích chỉ chỉ vào miệng cối “Cụ thể thế nào Nhạc Tư Trà sẽ nói cho cháu, chú còn có việc, này nhờ các cháu vậy.” Nói rồi ông liền dắt Tôn Lệ Tú đi.
“Anh đuổi lừa đi, việc này cứ để em.”
“Có phải chú ý gì không?” Diệp Kình làm theo lời Nhạc Tư Trà, quất roi làm con lừa bắt đầu di chuyền quanh cối xay.
Tôn Thích đã khuất bóng. Nhạc Tư Trà vừa thêm đậu và nước vào cối xay, vừa nói “Việc này cũng là cả một nghệ thuật đấy nhé. Cần thêm bao nhiêu đậu, bao nhiêu nước, bao lâu lại thêm một lần đều cần kỹ thuật. Đậu xay ra có mịn hay không, đều hay không đều phụ thuộc vào công đoạn này. Làm tốt, bột đậu sẽ có màu trắng ngà, có chất dàng sáng bóng; thêm không tốt thì nhìn vừa vàng vừa trắng. ”
“Không ngờ việc này cần chú ý nhiều như vậy.” Diệp Kình vô cùng ngạc nhiên.
“Đương nhiên, em cũng phải luyện tập lâu lắm mới làm được đấy, anh có muốn thử không?” Nhạc Tư Trà đắc ý cực kỳ, những phương diện cậu có thể giỏi hơn Diệp Kình không nhiều, chỉ có một chút, một chút thôi.
“Không sợ anh làm hỏng?” Diệp Kình đứng khoanh tay, nhếch mi.
“Làm để người nhà mình ăn, không cần chú ý nhiều thế.” Nhạc Tư Trà đưa muôi cho anh, đứng một bên chỉ đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.