Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 84
Từ Từ Tiêu
11/03/2016
Hai người sóng vai nhau đi trên đường, mười ngón tay nắm chặt.
Nhạc Tư Trà không buông tay Diệp Kình ra, bây giờ là buổi tối, không còn ai khác ngoài họ, không lo sẽ có người để ý.
Đèn màu và đèn lồng hai bên đường vẫn sáng, cả hai bước chầm chậm tận hưởng thời khắc an bình này.
Một người đi là đơn độc, hai người cùng đi là hạnh phúc!
Bởi vì nhà của Nhạc Tư Trà cách thôn xa, bên cạnh không còn hộ nào nên đèn lồng cũng không được giăng đến trước cửa nhà cậu mà còn cách một khoảng.
Nhạc Tư Trà cầm đèn pin soi đường, ba lô trên lưng cậu đã mở ra, Miêu Miêu đã rúc vào lòng Diệp Kình từ lúc nào, mà tiểu lục, vì chưa thấy Nhạc Tư Trà bảo có thể ra ngoài nên vẫn im lặng trong ba lô.
Về đến nhà, Nhạc Tư Trà cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, ánh sáng đèn pin quơ quơ, ánh mắt cậu chợt dán chặt vào một chỗ trên cửa.
“Có chuyện gì?” Diệp Kình thấy cậu không mở cửa mà ngẩn người, nghi ngờ hỏi.
“Có người.” Nhạc Tư Trà chiếu đèn pin vào một vị trí trên cửa cách mặt đất chừng một mét, nơi đó có một dấu chân, rõ ràng là có người đá cửa, vị trí cao như thế cũng chỉ có thể là có người đi qua.
Diệp Kình cũng nhìn thấy, cau mày hỏi “Là người trưởng thành.” Dấu chân to như vậy không thể là trẻ nhỏ tới đùa.
Nhưng nếu là người lớn, người quen chắc chắn không làm thế.
Có trộm!
Hai người liếc nhau, Diệp Kình đưa Miêu Miêu cho Nhạc Tư Trà bỏ vào không gian, nhận lấy chìa khóa từ tay Nhạc Tư Trà, mở cửa.
Nhạc Tư Trà nương ánh sáng đèn pin quơ quơ chiếu trong sân, không thấy có gì kì lạ. Cậu bật đèn trong sân, cả sân sáng trưng lên. Diệp Kình dò xét một vòng, không phát hiện gì, kẻ trộm nếu không phải đã rời đi thì chỉ có thể còn trong nhà.
Diệp Kình quay lại phía trước, mở cửa, Nhạc Tư Trà theo sau vài bước, chú ý mọi động tĩnh. Nếu tên trộm này trộm từ tầng hai đi xuống cậu có thể phát hiện.
Vừa mở cửa ra, Diệp Kình liền nhận thấy mình quá bất cẩn.
“Đừng nhúc nhích!” một giọng nam khàn khàn vang lên trong bóng tối, có thứ gì để vào thái dương của anh.
Nhạc Tư Trà cũng phát hiện, nhưng cậu cũng không thể làm gì, nương ngọn đèn, cậu thấy một khẩu súng dí vào đầu Diệp Kình.
“Vào, đừng hòng chống cự.” Tên trộm bật đèn trong phòng khách, bảo bọn họ đi vào.
Diệp Kình tranh thủ lúc ánh đèn vừa sáng, mắt tên trộm chưa kịp thích ứng liền bắt lấy tay hắn, dùng khuỷu tay mạnh đánh vào nách hắn, dùng sức vật qua vai khiến hắn ngã xuống đất, thuận tiện tước súng.
“Nói, ai phái tới!” Diệp Kình dẫm lên đầu, chĩa súng vào hắn. Mang theo súng lại có dự mưu trước, không phải là một tên trộm bình thường.
Nhạc Tư Trà tự giác lui ra phía sau, không rành thì tốt nhất không đi làm phiền anh. Nhưng cậu vẫn cảm giác mình nên làm gì.
Nghĩ nghĩ, cậu gỡ ba lô xuống, bảo tiểu lục đi ra, nhỏ giọng dặn “Đi vào trong xem còn ai nữa không, cẩn thận đừng bị phát hiện.” Trong TV chẳng phải vẫn có cảnh như thế này sao? Diễn viên khống chế được kẻ bắt cóc nhưng không phát hiện đồng lõa còn trong góc phòng chờ thời cơ trả thù.
Tiểu lục nghe lời gật gật đầu, nhanh chóng trườn vào trong, núp dưới bóng tối khuất khỏi tầm mắt của họ.
Kẻ bắt cóc bị giẫm lên nên cũng không thấy tiểu lục, bị Diệp Kình ép hỏi nhưng không chịu nói một lời nào.
“Ngươi tới đây để….” Diệp Kình lại giẫm nặng thêm chút.
‘phụp’ một âm thanh kỳ quái vang lên, Nhạc Tư Trà còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì có thứ chất lỏng ấm nóng phun tới mặt cậu.
Ngay sau dó, Diệp Kình ngã xuống.
Chuyện gì? Cậu vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, lăng lăng nhìn Diệp Kình, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, đỏ…là máu….
Trước ngực dk, vệt đỏ cứ thế loang ra.
Không khí ngập mùi tanh của máu!
“Không phải đã bảo mày cẩn thận rồi sao? Bị một thằng nhóc khống chế.” Một kẻ khác đứng trên cầy thang, thổi thổi họng súng, hắn phụ trách điều tra tầng hai, tiện giám thụ tình hình xung quanh nhà, vừa thấy Diệp Kình về liền báo cho đồng bạn, còn mình núp trên tầng hai quan sát, nếu không đã không có chuyện gì xảy ra.
“Hừ!” Kẻ kia đứng lên, xoa xoa gương mặt. nhặt khẩu sứng dưới sàn lên, thuận tiện đá Diệp Kình một cú “Thứ người mua cần còn chưa tới tay, mày đã bắn chết nó, giờ báo cáo công tác sao?”
“Yên tâm, không trúng tim, không chết được, cùng lắm ngất đi thôi.” Kẻ đứng trên cầu thang nhún nhún vai, hắn rất tự tin với tài bắn súng của mình “Hơn nữa, còn một đứa mà?” hắn chĩa súng vào Nhạc Tư Trà đang ngẩn ra.
Kẻ bên dưới dí súng vào đầu Nhạc Tư Trà, hỏi “Phối phương của ‘tiên tích’ ở đâu?”
Nhạc Tư Trà giống như không nghe được lời của hắn, chỉ lăng lăng nhìn Diệp Kình, một lúc lâu mới cẩn thận ôm anh vào ngực, cậu không thể tin được, Diệp Kình, người vẫn luôn bảo vệ cậu lại cứ thế mà ngã xuống.
Mắt cậu nhòe đi.
“Sao, bị dọa khóc? Đúng là vô dụng. Yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn đưa phối phương, chúng ta sẽ không làm gì, nếu không….” Kẻ bắt cóc tưởng cậu bị dọa đến khóc, đắc ý nói.
Không thể tha thứ!
Đáng chết!
Những kẻ gây tương tổn tới người của cậu đều đáng chết!!! Chút lý trí cuối cùng cũng đã bị nỗi hận che phủ.
“Tiểu lục!! Cắn chết chúng!! Không để ai sống!!” Dường như là khóc hô, sau đó, Nhạc Tư Trà ôm Diệp Kình biến mất trước mặt hai kẻ bắt cóc.
Còn chưa kịp phản ứng, tên bắt cóc trên tầng chợt thấy cổ tay truyền lên cảm giác đau, chưa cảm thấy gì, giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, dường như hắn thấy một con rắn xanh biếc bay tới chỗ đồng bạn mình.
Sao có thể chứ…rắn….sao lại bay….
Chuyện xảy ra bên ngoài, Nhạc Tư Trà không biết cũng không muốn biết, cậu ôm Diệp Kình vào không gian, kêu cứu Du Nhiên “Du Nhiên, mau giúp ta cứu anh ấy!”
“Vâng, chủ nhân.”
Giọng nói Du Nhiên vẫn bình tĩnh như thế, nghe vậy, Nhạc Tư Trà cũng dịu đi, cậu thấy Diệp Kình bị một luồng ánh sáng xanh bao lấy, phía ngực anh nhẹ nhàng sáng lên.
“Không cần lo lắng, tuy rằng thương nặng nhưng vẫn có thể cứu. May mà viên đạn xuyên qua phổi của hắn, cũng không ở trong cơ thể.”
Nhạc Tư Trà không nói gì, cậu cởi áo cho Diệp Kình, nhìn vết thương dần dần biến mất, chỉ còn lại dấu hồng nhạt.
“Sao anh ấy chưa tỉnh?” Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình còn hôn mê, lo lắng hỏi.
“Mất máu quá nhiều, uống chút nước trong không gian là được.”
Vì vậy, Nhạc Tư Trà liền lấy một chén nước trong không gian cho anh uống hết.
Không lâu sau, Diệp Kình tình lại, vừa mở mắt liền thấy đôi mắt ngấn nước của Nhạc Tư Trà đăm đăm nhìn mình.
“Anh tỉnh rồi.” Nhạc Tư Trà nở nụ cười, nhưng cậu không biết, trong mắt Diệp Kình, nụ cười ấy so khóc còn đau khổ.
Anh kéo Nhạc Tư Trà vào lòng, ôm chặt lấy, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu “Anh không sao.”
“May mà anh không có việc gì….” Giọng nói khàn khàn, nỗi sợ hãi trong lòng trôi theo dòng nước mắt, ướt đãm áo sơ mi, lại không có tiếng khóc.
“Anh không sao.” Diệp Kình ôm cậu, hôn lêm mái tóc, trấn an.
Lần này là anh không cẩn thận! Không ngờ bên kia sẽ ra tay nhanh thế, không chỉ suýt toi mạng còn khiến Nhạc Tư Trà bị hoảng sợ!
Nghĩ tới khuôn mặt cắt không giọt máu của Nhạc Tư Trà anh nhìn thấy trước lúc hôn mê, Diệp Kình cảm thấy lo lắng vô cùng.
Đợi Nhạc Tư Trà cả hết nỗi lòng, bình tĩnh trở lại mới ngượng ngùng ngẩng đầu lên.
“Thoải mái hơn rồi?” Diệp Kình lau khô nước mắt cho cậu.
“Ừm.” Nhạc Tư Trà gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện bên ngoài, mặt trắng bệch.
“Sao thế?”
“Em….bảo tiểu lục cắn chết họ…không chừa ai…” tiểu lục là rắn độc, còn là loại cực độc, hai người vào không gian đã được một lúc.
Bên ngoài có chuyện gì không cần nói cũng biết.
“…” Diệp Kình không ngờ Nhạc Tư Trà sẽ làm đến thề vì anh, tuy rằng hẳn phần lớn chỉ là tức lên nói thế, liền nhỏ giọng an ủi “Trung Quốc nghiêm cấm dùng súng, bọn họ cầm súng giết người chắc chắn không phải người lương thiên, có chuyện cũng là tự họ tìm đến, không phải lỗi của em.”
“Cũng đúng…”
“Nghe anh, anh ra ngoài gọi người tới xử lý việc này, em cứ ở đây, đừng nghĩ gì, ngủ đi, ngủ một giấc là ổn. Hiểu chưa?”
“Vâng….” Nhạc Tư Trà cũng chỉ có thể gật đầu, cậu không dám nhìn…sự thật…bên ngoài.
Nhạc Tư Trà không buông tay Diệp Kình ra, bây giờ là buổi tối, không còn ai khác ngoài họ, không lo sẽ có người để ý.
Đèn màu và đèn lồng hai bên đường vẫn sáng, cả hai bước chầm chậm tận hưởng thời khắc an bình này.
Một người đi là đơn độc, hai người cùng đi là hạnh phúc!
Bởi vì nhà của Nhạc Tư Trà cách thôn xa, bên cạnh không còn hộ nào nên đèn lồng cũng không được giăng đến trước cửa nhà cậu mà còn cách một khoảng.
Nhạc Tư Trà cầm đèn pin soi đường, ba lô trên lưng cậu đã mở ra, Miêu Miêu đã rúc vào lòng Diệp Kình từ lúc nào, mà tiểu lục, vì chưa thấy Nhạc Tư Trà bảo có thể ra ngoài nên vẫn im lặng trong ba lô.
Về đến nhà, Nhạc Tư Trà cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, ánh sáng đèn pin quơ quơ, ánh mắt cậu chợt dán chặt vào một chỗ trên cửa.
“Có chuyện gì?” Diệp Kình thấy cậu không mở cửa mà ngẩn người, nghi ngờ hỏi.
“Có người.” Nhạc Tư Trà chiếu đèn pin vào một vị trí trên cửa cách mặt đất chừng một mét, nơi đó có một dấu chân, rõ ràng là có người đá cửa, vị trí cao như thế cũng chỉ có thể là có người đi qua.
Diệp Kình cũng nhìn thấy, cau mày hỏi “Là người trưởng thành.” Dấu chân to như vậy không thể là trẻ nhỏ tới đùa.
Nhưng nếu là người lớn, người quen chắc chắn không làm thế.
Có trộm!
Hai người liếc nhau, Diệp Kình đưa Miêu Miêu cho Nhạc Tư Trà bỏ vào không gian, nhận lấy chìa khóa từ tay Nhạc Tư Trà, mở cửa.
Nhạc Tư Trà nương ánh sáng đèn pin quơ quơ chiếu trong sân, không thấy có gì kì lạ. Cậu bật đèn trong sân, cả sân sáng trưng lên. Diệp Kình dò xét một vòng, không phát hiện gì, kẻ trộm nếu không phải đã rời đi thì chỉ có thể còn trong nhà.
Diệp Kình quay lại phía trước, mở cửa, Nhạc Tư Trà theo sau vài bước, chú ý mọi động tĩnh. Nếu tên trộm này trộm từ tầng hai đi xuống cậu có thể phát hiện.
Vừa mở cửa ra, Diệp Kình liền nhận thấy mình quá bất cẩn.
“Đừng nhúc nhích!” một giọng nam khàn khàn vang lên trong bóng tối, có thứ gì để vào thái dương của anh.
Nhạc Tư Trà cũng phát hiện, nhưng cậu cũng không thể làm gì, nương ngọn đèn, cậu thấy một khẩu súng dí vào đầu Diệp Kình.
“Vào, đừng hòng chống cự.” Tên trộm bật đèn trong phòng khách, bảo bọn họ đi vào.
Diệp Kình tranh thủ lúc ánh đèn vừa sáng, mắt tên trộm chưa kịp thích ứng liền bắt lấy tay hắn, dùng khuỷu tay mạnh đánh vào nách hắn, dùng sức vật qua vai khiến hắn ngã xuống đất, thuận tiện tước súng.
“Nói, ai phái tới!” Diệp Kình dẫm lên đầu, chĩa súng vào hắn. Mang theo súng lại có dự mưu trước, không phải là một tên trộm bình thường.
Nhạc Tư Trà tự giác lui ra phía sau, không rành thì tốt nhất không đi làm phiền anh. Nhưng cậu vẫn cảm giác mình nên làm gì.
Nghĩ nghĩ, cậu gỡ ba lô xuống, bảo tiểu lục đi ra, nhỏ giọng dặn “Đi vào trong xem còn ai nữa không, cẩn thận đừng bị phát hiện.” Trong TV chẳng phải vẫn có cảnh như thế này sao? Diễn viên khống chế được kẻ bắt cóc nhưng không phát hiện đồng lõa còn trong góc phòng chờ thời cơ trả thù.
Tiểu lục nghe lời gật gật đầu, nhanh chóng trườn vào trong, núp dưới bóng tối khuất khỏi tầm mắt của họ.
Kẻ bắt cóc bị giẫm lên nên cũng không thấy tiểu lục, bị Diệp Kình ép hỏi nhưng không chịu nói một lời nào.
“Ngươi tới đây để….” Diệp Kình lại giẫm nặng thêm chút.
‘phụp’ một âm thanh kỳ quái vang lên, Nhạc Tư Trà còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì có thứ chất lỏng ấm nóng phun tới mặt cậu.
Ngay sau dó, Diệp Kình ngã xuống.
Chuyện gì? Cậu vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, lăng lăng nhìn Diệp Kình, theo bản năng đưa tay sờ lên mặt, đỏ…là máu….
Trước ngực dk, vệt đỏ cứ thế loang ra.
Không khí ngập mùi tanh của máu!
“Không phải đã bảo mày cẩn thận rồi sao? Bị một thằng nhóc khống chế.” Một kẻ khác đứng trên cầy thang, thổi thổi họng súng, hắn phụ trách điều tra tầng hai, tiện giám thụ tình hình xung quanh nhà, vừa thấy Diệp Kình về liền báo cho đồng bạn, còn mình núp trên tầng hai quan sát, nếu không đã không có chuyện gì xảy ra.
“Hừ!” Kẻ kia đứng lên, xoa xoa gương mặt. nhặt khẩu sứng dưới sàn lên, thuận tiện đá Diệp Kình một cú “Thứ người mua cần còn chưa tới tay, mày đã bắn chết nó, giờ báo cáo công tác sao?”
“Yên tâm, không trúng tim, không chết được, cùng lắm ngất đi thôi.” Kẻ đứng trên cầu thang nhún nhún vai, hắn rất tự tin với tài bắn súng của mình “Hơn nữa, còn một đứa mà?” hắn chĩa súng vào Nhạc Tư Trà đang ngẩn ra.
Kẻ bên dưới dí súng vào đầu Nhạc Tư Trà, hỏi “Phối phương của ‘tiên tích’ ở đâu?”
Nhạc Tư Trà giống như không nghe được lời của hắn, chỉ lăng lăng nhìn Diệp Kình, một lúc lâu mới cẩn thận ôm anh vào ngực, cậu không thể tin được, Diệp Kình, người vẫn luôn bảo vệ cậu lại cứ thế mà ngã xuống.
Mắt cậu nhòe đi.
“Sao, bị dọa khóc? Đúng là vô dụng. Yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn đưa phối phương, chúng ta sẽ không làm gì, nếu không….” Kẻ bắt cóc tưởng cậu bị dọa đến khóc, đắc ý nói.
Không thể tha thứ!
Đáng chết!
Những kẻ gây tương tổn tới người của cậu đều đáng chết!!! Chút lý trí cuối cùng cũng đã bị nỗi hận che phủ.
“Tiểu lục!! Cắn chết chúng!! Không để ai sống!!” Dường như là khóc hô, sau đó, Nhạc Tư Trà ôm Diệp Kình biến mất trước mặt hai kẻ bắt cóc.
Còn chưa kịp phản ứng, tên bắt cóc trên tầng chợt thấy cổ tay truyền lên cảm giác đau, chưa cảm thấy gì, giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, dường như hắn thấy một con rắn xanh biếc bay tới chỗ đồng bạn mình.
Sao có thể chứ…rắn….sao lại bay….
Chuyện xảy ra bên ngoài, Nhạc Tư Trà không biết cũng không muốn biết, cậu ôm Diệp Kình vào không gian, kêu cứu Du Nhiên “Du Nhiên, mau giúp ta cứu anh ấy!”
“Vâng, chủ nhân.”
Giọng nói Du Nhiên vẫn bình tĩnh như thế, nghe vậy, Nhạc Tư Trà cũng dịu đi, cậu thấy Diệp Kình bị một luồng ánh sáng xanh bao lấy, phía ngực anh nhẹ nhàng sáng lên.
“Không cần lo lắng, tuy rằng thương nặng nhưng vẫn có thể cứu. May mà viên đạn xuyên qua phổi của hắn, cũng không ở trong cơ thể.”
Nhạc Tư Trà không nói gì, cậu cởi áo cho Diệp Kình, nhìn vết thương dần dần biến mất, chỉ còn lại dấu hồng nhạt.
“Sao anh ấy chưa tỉnh?” Nhạc Tư Trà nhìn Diệp Kình còn hôn mê, lo lắng hỏi.
“Mất máu quá nhiều, uống chút nước trong không gian là được.”
Vì vậy, Nhạc Tư Trà liền lấy một chén nước trong không gian cho anh uống hết.
Không lâu sau, Diệp Kình tình lại, vừa mở mắt liền thấy đôi mắt ngấn nước của Nhạc Tư Trà đăm đăm nhìn mình.
“Anh tỉnh rồi.” Nhạc Tư Trà nở nụ cười, nhưng cậu không biết, trong mắt Diệp Kình, nụ cười ấy so khóc còn đau khổ.
Anh kéo Nhạc Tư Trà vào lòng, ôm chặt lấy, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu “Anh không sao.”
“May mà anh không có việc gì….” Giọng nói khàn khàn, nỗi sợ hãi trong lòng trôi theo dòng nước mắt, ướt đãm áo sơ mi, lại không có tiếng khóc.
“Anh không sao.” Diệp Kình ôm cậu, hôn lêm mái tóc, trấn an.
Lần này là anh không cẩn thận! Không ngờ bên kia sẽ ra tay nhanh thế, không chỉ suýt toi mạng còn khiến Nhạc Tư Trà bị hoảng sợ!
Nghĩ tới khuôn mặt cắt không giọt máu của Nhạc Tư Trà anh nhìn thấy trước lúc hôn mê, Diệp Kình cảm thấy lo lắng vô cùng.
Đợi Nhạc Tư Trà cả hết nỗi lòng, bình tĩnh trở lại mới ngượng ngùng ngẩng đầu lên.
“Thoải mái hơn rồi?” Diệp Kình lau khô nước mắt cho cậu.
“Ừm.” Nhạc Tư Trà gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện bên ngoài, mặt trắng bệch.
“Sao thế?”
“Em….bảo tiểu lục cắn chết họ…không chừa ai…” tiểu lục là rắn độc, còn là loại cực độc, hai người vào không gian đã được một lúc.
Bên ngoài có chuyện gì không cần nói cũng biết.
“…” Diệp Kình không ngờ Nhạc Tư Trà sẽ làm đến thề vì anh, tuy rằng hẳn phần lớn chỉ là tức lên nói thế, liền nhỏ giọng an ủi “Trung Quốc nghiêm cấm dùng súng, bọn họ cầm súng giết người chắc chắn không phải người lương thiên, có chuyện cũng là tự họ tìm đến, không phải lỗi của em.”
“Cũng đúng…”
“Nghe anh, anh ra ngoài gọi người tới xử lý việc này, em cứ ở đây, đừng nghĩ gì, ngủ đi, ngủ một giấc là ổn. Hiểu chưa?”
“Vâng….” Nhạc Tư Trà cũng chỉ có thể gật đầu, cậu không dám nhìn…sự thật…bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.