Cuộc Sống Nhàn Nhã Của Nhạc Tư Trà
Chương 9
Từ Từ Tiêu
11/03/2016
Vòng sơ tuyển thuận lợi trôi qua. Mọi ngưởi cùng nhau chúc mừng một chút rồi tiếp tục chuẩn bị cho buổi diễn sau.
Mấy việc này Nhạc Tư Trà không cần phải làm. Có thời gian rảnh rỗi, cậu cũng vui vẻ để ý tới mấy vấn đề trong không gian. Trong không gian, trúc ốc vẫn để trống, có chút lãng phí. Cậu định mua một ít vật dụng gia đình để vào đó, nhưng rồi lại cảm thấy không ổn, cậu không biết giải thích thế nào cho hàng xóm rằng tại sao lại mua mấy thứ này, rồi vì sao lại không thấy đâu.
Vật lớn tuy rằng không được nhưng mà đồ nhỏ có lẽ không sao.
Cải trang một chút (đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thường ngày của cha), cậu đi tới cửa hàng bán đồ gia dụng gần đó, mua một ít đồ đạc thích hợp, đều là đồ gỗ, giống như bàn, ghế, …v..v.., trong đó lớn nhất là một bồn tắm bằng gỗ cùng một chiếc ghế hoàng gia. (chẳng hiểu bạn ấy mua cái này làm gì, nhưng nhìn hình có vẻ rất thoải mái ^^)
Đồ vật nhờ người ta đưa tới một nơi vắng vẻ, mấy người đó vừa đi, cậu nhìn quanh thấy không có ai liền thu vào không gian.
Cậu còn mua năm con gà, vịt đang trong thời gian ấp trứng, bỏ vào cái chuồng gà đơn giản vừa mới được làm trong không gian, cảnh cáo Miêu Miêu không được bắt nạt chúng nó, hái một chút rau dưa, làm bộ như vừa đi mua thức ăn về.
Đem nước thuốc đã pha xong vào bình nước khoáng, đua cho Trương Cầm. Dặn dì mỗi lần chỉ cần một chén là đủ rồi. Tiện thể đem rượu thuốc cho Triệu Kỳ Hoa, cũng tặng cho những nhà hàng xóm khác mỗi nhà một lọ. Nếu là người khác đưa, nhựng vị giáo sư này nhất định sẽ nghĩ là hối lộ, nhưng nếu là Nhạc Tư Trà làm, mọi người liền vui vẻ nhận lấy, còn khen cậu ngoan ngoãn, nhu thuận.
Mọi nhà đều đã tặng, không lí nào mà người ở sát vách lại không có. Vì vậy cậu lựa lúc Diệp Kình ở nhà, gõ nhẹ cửa phòng bên cạnh.
“Là cậu sao? Có chuyện gì không?” Chẳng nhẽ là đã tới thời điểm thu tiền thuê nhà?
“Đây.” Cậu lấy bình rượu trong tay đưa cho anh ta.
Chỉ là Diệp Kình không nhận, mà nghi hoặc hỏi cậu “Tại sao lại cho tôi cái này?” Anh biết mấy ngày nay Nhạc Tư Trà tặng rượu cho mọi nhà xung quanh, nhưng không ngờ cả mình cũng có phần.
“Học trưởng chẳng phải cũng là hàng xóm của tôi sao?”
Nhìn dáng vẻ chân thành của cậu ta, Diệp Kinh do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy: “Cám ơn!”
“Rượu này rất tốt cho dạ dày, hẳn là thích hợp với anh. Vậy thôi, không làm phiền anh nữa.” Nhìn anh ta bình thường bận rộn nhiều việc, chắc là không thể ăn cơm đúng giờ, bị đau bao tử cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
“…Ừm.”
Kỳ tập quân sự của học sinh mới cuối cùng cũng xong, trong sân trường có thể dễ dàng thấy được những học sinh năm nhất mới từ quân doanh trở về, tuy rằng đen và gầy đi nhưng tinh thần vẫn còn không ít. Nhưng sinh viên năm cũ cảm khái không thôi, năm ấy bọn họ cũng là thế này trở về a!
Nhạc Tư Trà lại không có cảm giác gì đặc biệt, bởi kỳ tập quân sự năm trước, hơn một nửa thời gian là cậu ở trong phòng y tế của quân doanh do ___ cảm nắng.
Cũng chính vì sự kiện ấy, mọi người đối với vấn đề sức khỏe của cậu đều biết rõ.
Tiệc tối đón sinh viên mới đã được ấn định vào tối thứ bảy, 7 giờ bắt đầu, 10 giờ kết thúc. Thông qua vòng sơ tuyển có hơn hai mươi tiết mục, bọn họ sẽ lên sân khấu ở thứ tự mười ba.
6 giờ chiều, tất cả những người tham gia diễn tập trung ở hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu. Lớp tài chính thứ 3 năm hai, toàn bộ thành viên đều đã đến đông đủ.
“Mọi người trang điểm trước, chờ lúc nào gần tới lượt hãy thay quần áo. Ai đã trang điểm xong có thể lên trước xem biểu diễn. Nhớ kỹ, chúng ta diễn vào lúc 8 giờ 40 phút, mọi người 8 giờ đúng phải tới đây tập hợp. Nghe rõ không?” Giảo viên chủ nhiệm thống báo một số việc cần chú ý.
“Rõ!”
Bởi vì học sinh nữ trong lớp đều có một chút kĩ năng trang điểm, lại đã được trải qua huấn luyện lúc trước cho nên quá trình trang điểm diễn ra rất nhanh.
Người trang điểm giúp Nhạc Tư Trà là Lâm Thanh Nhã, chỉ là vẽ mắt một chút thế nhưng vẫn khiến mọi người kinh diễm.
“Tư…Tư Trà? Thì ra cậu lại xinh … không đẹp trai vậy! ” Cao Dương thấy Nhạc Tư Trà đang có nguy cơ bộc phát liền nhanh chóng sửa lại. Những nữ sinh khác cũng vây đến, sờ sờ, mó mó. Các nam sinh nhìn vậy thì không ngừng hâm mộ.
“Không ngờ da của Nhạc Tư Trà lại tốt vậy, vừa trắng vừa mềm, mình ghen tị chết mất.”
“Đúng thế, Tư Trà của chúng là lớn lên thật tốt, nhìn khuôn mặt này xem, một cái mụn nhỏ cũng không có. Đúng là vẻ đẹp tự nhiên a.”
“Mình nghĩ vị trí hoa khôi của mình phải nhường cho cậu thôi.”
“Nhạc Tư Trà, hôm nào rảnh, chúng ta đi hẹn hò được không?”
Vì thế, Nhạc Tư Trà do không địch nổi cuộc vây hãm của các mỹ nữ bèn chụp lấy chiếc mũ lưỡi trai bên cạnh, bỏ chạy.
Đội mũ vào, Nhạc Tư Trà chạy đến thính phòng phía trước xem diễn.
Lần này đến xem ngoài các giáo sư và sinh viên trong trường còn có không ít cư dân phụ cận. Cậu đứng xen lãn trong đám người, ai cũng không tìm được.
7 giờ đúng, bốn người dẫn chương trình bước ra mở màn, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Không thể không nói, buổi tiệc này chất lượng rất cao, hơn năm trước rất nhiều, chắc hẳn là do phần thưởng dành cho tiết mục tốt nhất.
Ca hát, khiêu vũ, tiểu phẩm, tấu hài…. Nhạc Tư Trà xem say sưa, mà thời gian cũng chầm chậm trôi qua.
Đến 8 giờ, Nhạc Tư Trà tâm trạng thấp thỏm, trở lại hậu trường. Lần này mọi người không làm khó cậu, đều là lần đầu tiên lên sân khấu, bất cứ ai cũng đều khẩn trương.
Nhưng là, sau khi đã thay trang phục xong, mọi người không có thời gian khẩn trương. Các nam sinh bận xem mỹ nữ, mà bọn họ thì ____ tiếp tục đùa giỡn Nhạc Tư Trà.
Nhạc Tư Trà khóc không ra nước mắt, bị vây quanh đến độ không thể động đậy, hướng những người khác kêu cứu cũng không ai phản ứng, không phải vì sắc quên bạn, mà là vui sướng khi người gặp họa.Một lũ xấu xa, độc ác, xứng đáng độc thân cả đời!!! (tra: 渣 nghĩa là “cặn bã” nhưng mà thấy hơi nặng nên đi một chút; giờ thì mình đã biết “tra công” là gì =.=)
Gần đến giờ diễn, mọi người đến xếp hàng phía sau tấm màn che, chuẩn bị lên sân khấu, ở hậu trường không ít sinh viên đến vây xem – bởi vì bọn họ ăn mắc rất hoa lệ – khiến ai cũng phổng mũi.
Từ nơi này nhìn xuống, khán đài đông nghìn nghịt những người, Nhạc Tư Trà có chút luống cuống.
“Đừng lo lắng, mọi người đều ở đây cả mà.” Lâm Thanh Nhã thấy được sự khác thường của cậu, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng an ủi.
“Dạ.” Nhạc Tư Trà nghĩ tới lát nữa mọi người sẽ cùng đi lên, cũng không còn lo lắng nữa.
“… Hiện tại, xin mời mọi người thưởng thức bộ kịch COS do lớp tài chính thứ ba, năm hai mang đến >!” Sau khi người dẫn chương trình lui ra, đèn trên sân khấu đều được tắt đi.
Nhạc Tư Trà mang theo nữ sinh đóng vai thị đồng đi lên sân khấu trong bóng tối, tới địa điểm đã được chỉ định – phía cánh trái sân khấu – nhân viên công tác đã đặt trước đệm hương bồ và án kỉ ở đó. Đặt đàn tranh lên bàn, ngồi xếp bằng xong xuôi, sửa sang lại trang phục, quay đầu nhìn thị đồng, tháng cô ấy cũng đã chuẩn bị tốt, vỗ nhẹ vào micro bên cạnh, ám chỉ họ đã chuẩn bị tốt.
“Như kim hưu khứ tiện hưu khứ, nhược mịch liễu thì vô liễu thì. Minh tín phiến ngô tự sinh lai bất tế thể, trích hạ vân nghê tác tăng y” Giọng của Lâm Thanh Nhã thông qua dàn âm thanh truyền khắp toàn trường. Đó là câu thơ của Nhã tăng phật công tử trong Phích Lịch. Sau đó là một luồng ánh sáng trắng từ ngọn đèn sân khấu chiếu vào bọn họ.
Hít một hơi thật sâu, tay bắt đầu gẩy.
“Tinh tính tình tình tình tính tinh …” âm thanh thanh thoát của tiếng đàn theo đầu ngón tay chảy ra, ở phía sau, tiếng tiêu cũng khẽ vang lên, thanh âm du dương, quấn lấy, hòa quyện cùng tiếng đàn.
Lúc này lại một luồng ánh sáng chiếu vào trung tâm sân khấu, Từ Tuyết sắm vai Khuynh Quân Liên, đang múa kiếm, phía sau cô chính là kẻ “cọc gỗ” may mắn, trên sân khấu vang lên hai câu thơ riêng của Khuynh Quân Liên.
“Hận quân bất tự giang lâu nguyệt, nam bắc đông tây; Nam bắc đông tây, chích hữu tương tùy vô biệt li.
Hận quân khước tự giang lâu nguyệt, tạm mãn hoàn khuy, tạm mãn hoàn khuy, đãi đắc đoàn viên thị kỉ thì? “
Tiếng đàn cùng tiếng tiêu khi thì tạm ngừng, khi thì lại cùng hợp tấu, biến hóa không ngừng, khi ánh đèn ở trung tâm sân khấu tối đi, người diễn lại thay đổi, phối hợp với câu thơ gắn với người, tất cả nhân vật đều kết thành đôi, luân phiên cùng nhau diễn trên sân khấu một vòng. Khi khúc nhạc chuẩn bị kết thúc, đèn trên sân khấu đều tỏa sáng, tất cả nhân vật cùng xuất hiện, sau đó ánh sáng được tắt đi, trên sân khấu lại trở nên tối đen.
Nhạc Tư Trà đứng dậy, ôm đàn đi xuống, tập hợp cùng mọi người, tiếp tục màn diễn tiếp theo.
Âm nhạc trở nên tràn đầy mạnh mẽ, vang dội, mọi người cùng lên sân khấu, đứng ở vị trí đã được chỉ định. Chính tà đối lập, hai bên bắt đầu lao vào chém giết.
Vị trí không ngừng thay đổi, biến hóa, ai cũng nỗ lực nhập vai vào nhân vật của mình.
Cuối cùng là một bản hợp vũ đơn giản.
Đến khi chào cảm ơn, dưới khán đài đều là những tiếng vỗ tay.
Sau khi xuống sân khấu, giáo viên chủ nhiệm vừa cười vừa đi tới “Phản ứng dưới khán đài vô cùng tốt, phần thắng cho giải tiết mục xuất sắc nhất của chúng ta là rất lớn. Nếu thắng, tôi sẽ mời tất cả cùng đi ăn!” Thực ra, nếu thắng hẳn là sẽ có tiền thưởng a.
Đáp lại những lời ấy là tiếng hoan hô của mọi người.
“Hiện tại mọi người nhất định muốn biết, tiết mục xuất sắc nhất của đêm nay sẽ rơi vào ai, tuy nhiên, tin tưởng rằng trong lòng mỗi người đều đã có thể đoán được, ngay bây giờ đây, hiệu trưởng của chúng ta sẽ vì mọi người công bố kết quả.”
“Tiết mục xuất sắc nhất của đem nay là …….. lớp tài chính thứ ba năm hai!!!”
“A a a … Là chúng ta, muôn năm!! Chúng ta thắng!!” Mọi người ôm chầm lẫn nhau, người được hưởng lợi nhiều nhất chính là các nam sinh.
“Ăn mừng, nhất định phải tổ chức ăn mừng thật hoành tráng!!!”
Mọi người vây quanh giáo viên chủ nhiệm, lên sân khấu lĩnh thưởng. Thành viên trong câu lạc bộ COS vô cùng hưng phấn, bởi vì hội học sinh vừa cho người tới nói, đồng ý tăng kinh phí cho câu lạc bộ.
Vội vàng thay đồ diễn, mặc lại quần áo của mình, bọn họ phấn khởi lao thẳng ra cửa trường, tìm một nàh hàng lớn lớn, gọi đồ ăn cùng vài thùng bia. Mọi người bắt đầu ăn mừng.
Chén qua chén lại, trên bàn, đã phần cả lũ đã say mèm, không thì cũng có vài phàn men say.
Thấy thời gian không còn nhiều, nếu uống tiếp sẽ lỡ giờ đóng cổng trường, chủ nhiệm lớp thanh toán hoá đơn, dẫn mọi người trở về.
.
.
Mấy việc này Nhạc Tư Trà không cần phải làm. Có thời gian rảnh rỗi, cậu cũng vui vẻ để ý tới mấy vấn đề trong không gian. Trong không gian, trúc ốc vẫn để trống, có chút lãng phí. Cậu định mua một ít vật dụng gia đình để vào đó, nhưng rồi lại cảm thấy không ổn, cậu không biết giải thích thế nào cho hàng xóm rằng tại sao lại mua mấy thứ này, rồi vì sao lại không thấy đâu.
Vật lớn tuy rằng không được nhưng mà đồ nhỏ có lẽ không sao.
Cải trang một chút (đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo thường ngày của cha), cậu đi tới cửa hàng bán đồ gia dụng gần đó, mua một ít đồ đạc thích hợp, đều là đồ gỗ, giống như bàn, ghế, …v..v.., trong đó lớn nhất là một bồn tắm bằng gỗ cùng một chiếc ghế hoàng gia. (chẳng hiểu bạn ấy mua cái này làm gì, nhưng nhìn hình có vẻ rất thoải mái ^^)
Đồ vật nhờ người ta đưa tới một nơi vắng vẻ, mấy người đó vừa đi, cậu nhìn quanh thấy không có ai liền thu vào không gian.
Cậu còn mua năm con gà, vịt đang trong thời gian ấp trứng, bỏ vào cái chuồng gà đơn giản vừa mới được làm trong không gian, cảnh cáo Miêu Miêu không được bắt nạt chúng nó, hái một chút rau dưa, làm bộ như vừa đi mua thức ăn về.
Đem nước thuốc đã pha xong vào bình nước khoáng, đua cho Trương Cầm. Dặn dì mỗi lần chỉ cần một chén là đủ rồi. Tiện thể đem rượu thuốc cho Triệu Kỳ Hoa, cũng tặng cho những nhà hàng xóm khác mỗi nhà một lọ. Nếu là người khác đưa, nhựng vị giáo sư này nhất định sẽ nghĩ là hối lộ, nhưng nếu là Nhạc Tư Trà làm, mọi người liền vui vẻ nhận lấy, còn khen cậu ngoan ngoãn, nhu thuận.
Mọi nhà đều đã tặng, không lí nào mà người ở sát vách lại không có. Vì vậy cậu lựa lúc Diệp Kình ở nhà, gõ nhẹ cửa phòng bên cạnh.
“Là cậu sao? Có chuyện gì không?” Chẳng nhẽ là đã tới thời điểm thu tiền thuê nhà?
“Đây.” Cậu lấy bình rượu trong tay đưa cho anh ta.
Chỉ là Diệp Kình không nhận, mà nghi hoặc hỏi cậu “Tại sao lại cho tôi cái này?” Anh biết mấy ngày nay Nhạc Tư Trà tặng rượu cho mọi nhà xung quanh, nhưng không ngờ cả mình cũng có phần.
“Học trưởng chẳng phải cũng là hàng xóm của tôi sao?”
Nhìn dáng vẻ chân thành của cậu ta, Diệp Kinh do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy: “Cám ơn!”
“Rượu này rất tốt cho dạ dày, hẳn là thích hợp với anh. Vậy thôi, không làm phiền anh nữa.” Nhìn anh ta bình thường bận rộn nhiều việc, chắc là không thể ăn cơm đúng giờ, bị đau bao tử cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
“…Ừm.”
Kỳ tập quân sự của học sinh mới cuối cùng cũng xong, trong sân trường có thể dễ dàng thấy được những học sinh năm nhất mới từ quân doanh trở về, tuy rằng đen và gầy đi nhưng tinh thần vẫn còn không ít. Nhưng sinh viên năm cũ cảm khái không thôi, năm ấy bọn họ cũng là thế này trở về a!
Nhạc Tư Trà lại không có cảm giác gì đặc biệt, bởi kỳ tập quân sự năm trước, hơn một nửa thời gian là cậu ở trong phòng y tế của quân doanh do ___ cảm nắng.
Cũng chính vì sự kiện ấy, mọi người đối với vấn đề sức khỏe của cậu đều biết rõ.
Tiệc tối đón sinh viên mới đã được ấn định vào tối thứ bảy, 7 giờ bắt đầu, 10 giờ kết thúc. Thông qua vòng sơ tuyển có hơn hai mươi tiết mục, bọn họ sẽ lên sân khấu ở thứ tự mười ba.
6 giờ chiều, tất cả những người tham gia diễn tập trung ở hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu. Lớp tài chính thứ 3 năm hai, toàn bộ thành viên đều đã đến đông đủ.
“Mọi người trang điểm trước, chờ lúc nào gần tới lượt hãy thay quần áo. Ai đã trang điểm xong có thể lên trước xem biểu diễn. Nhớ kỹ, chúng ta diễn vào lúc 8 giờ 40 phút, mọi người 8 giờ đúng phải tới đây tập hợp. Nghe rõ không?” Giảo viên chủ nhiệm thống báo một số việc cần chú ý.
“Rõ!”
Bởi vì học sinh nữ trong lớp đều có một chút kĩ năng trang điểm, lại đã được trải qua huấn luyện lúc trước cho nên quá trình trang điểm diễn ra rất nhanh.
Người trang điểm giúp Nhạc Tư Trà là Lâm Thanh Nhã, chỉ là vẽ mắt một chút thế nhưng vẫn khiến mọi người kinh diễm.
“Tư…Tư Trà? Thì ra cậu lại xinh … không đẹp trai vậy! ” Cao Dương thấy Nhạc Tư Trà đang có nguy cơ bộc phát liền nhanh chóng sửa lại. Những nữ sinh khác cũng vây đến, sờ sờ, mó mó. Các nam sinh nhìn vậy thì không ngừng hâm mộ.
“Không ngờ da của Nhạc Tư Trà lại tốt vậy, vừa trắng vừa mềm, mình ghen tị chết mất.”
“Đúng thế, Tư Trà của chúng là lớn lên thật tốt, nhìn khuôn mặt này xem, một cái mụn nhỏ cũng không có. Đúng là vẻ đẹp tự nhiên a.”
“Mình nghĩ vị trí hoa khôi của mình phải nhường cho cậu thôi.”
“Nhạc Tư Trà, hôm nào rảnh, chúng ta đi hẹn hò được không?”
Vì thế, Nhạc Tư Trà do không địch nổi cuộc vây hãm của các mỹ nữ bèn chụp lấy chiếc mũ lưỡi trai bên cạnh, bỏ chạy.
Đội mũ vào, Nhạc Tư Trà chạy đến thính phòng phía trước xem diễn.
Lần này đến xem ngoài các giáo sư và sinh viên trong trường còn có không ít cư dân phụ cận. Cậu đứng xen lãn trong đám người, ai cũng không tìm được.
7 giờ đúng, bốn người dẫn chương trình bước ra mở màn, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Không thể không nói, buổi tiệc này chất lượng rất cao, hơn năm trước rất nhiều, chắc hẳn là do phần thưởng dành cho tiết mục tốt nhất.
Ca hát, khiêu vũ, tiểu phẩm, tấu hài…. Nhạc Tư Trà xem say sưa, mà thời gian cũng chầm chậm trôi qua.
Đến 8 giờ, Nhạc Tư Trà tâm trạng thấp thỏm, trở lại hậu trường. Lần này mọi người không làm khó cậu, đều là lần đầu tiên lên sân khấu, bất cứ ai cũng đều khẩn trương.
Nhưng là, sau khi đã thay trang phục xong, mọi người không có thời gian khẩn trương. Các nam sinh bận xem mỹ nữ, mà bọn họ thì ____ tiếp tục đùa giỡn Nhạc Tư Trà.
Nhạc Tư Trà khóc không ra nước mắt, bị vây quanh đến độ không thể động đậy, hướng những người khác kêu cứu cũng không ai phản ứng, không phải vì sắc quên bạn, mà là vui sướng khi người gặp họa.Một lũ xấu xa, độc ác, xứng đáng độc thân cả đời!!! (tra: 渣 nghĩa là “cặn bã” nhưng mà thấy hơi nặng nên đi một chút; giờ thì mình đã biết “tra công” là gì =.=)
Gần đến giờ diễn, mọi người đến xếp hàng phía sau tấm màn che, chuẩn bị lên sân khấu, ở hậu trường không ít sinh viên đến vây xem – bởi vì bọn họ ăn mắc rất hoa lệ – khiến ai cũng phổng mũi.
Từ nơi này nhìn xuống, khán đài đông nghìn nghịt những người, Nhạc Tư Trà có chút luống cuống.
“Đừng lo lắng, mọi người đều ở đây cả mà.” Lâm Thanh Nhã thấy được sự khác thường của cậu, ghé vào lỗ tai nhẹ giọng an ủi.
“Dạ.” Nhạc Tư Trà nghĩ tới lát nữa mọi người sẽ cùng đi lên, cũng không còn lo lắng nữa.
“… Hiện tại, xin mời mọi người thưởng thức bộ kịch COS do lớp tài chính thứ ba, năm hai mang đến >!” Sau khi người dẫn chương trình lui ra, đèn trên sân khấu đều được tắt đi.
Nhạc Tư Trà mang theo nữ sinh đóng vai thị đồng đi lên sân khấu trong bóng tối, tới địa điểm đã được chỉ định – phía cánh trái sân khấu – nhân viên công tác đã đặt trước đệm hương bồ và án kỉ ở đó. Đặt đàn tranh lên bàn, ngồi xếp bằng xong xuôi, sửa sang lại trang phục, quay đầu nhìn thị đồng, tháng cô ấy cũng đã chuẩn bị tốt, vỗ nhẹ vào micro bên cạnh, ám chỉ họ đã chuẩn bị tốt.
“Như kim hưu khứ tiện hưu khứ, nhược mịch liễu thì vô liễu thì. Minh tín phiến ngô tự sinh lai bất tế thể, trích hạ vân nghê tác tăng y” Giọng của Lâm Thanh Nhã thông qua dàn âm thanh truyền khắp toàn trường. Đó là câu thơ của Nhã tăng phật công tử trong Phích Lịch. Sau đó là một luồng ánh sáng trắng từ ngọn đèn sân khấu chiếu vào bọn họ.
Hít một hơi thật sâu, tay bắt đầu gẩy.
“Tinh tính tình tình tình tính tinh …” âm thanh thanh thoát của tiếng đàn theo đầu ngón tay chảy ra, ở phía sau, tiếng tiêu cũng khẽ vang lên, thanh âm du dương, quấn lấy, hòa quyện cùng tiếng đàn.
Lúc này lại một luồng ánh sáng chiếu vào trung tâm sân khấu, Từ Tuyết sắm vai Khuynh Quân Liên, đang múa kiếm, phía sau cô chính là kẻ “cọc gỗ” may mắn, trên sân khấu vang lên hai câu thơ riêng của Khuynh Quân Liên.
“Hận quân bất tự giang lâu nguyệt, nam bắc đông tây; Nam bắc đông tây, chích hữu tương tùy vô biệt li.
Hận quân khước tự giang lâu nguyệt, tạm mãn hoàn khuy, tạm mãn hoàn khuy, đãi đắc đoàn viên thị kỉ thì? “
Tiếng đàn cùng tiếng tiêu khi thì tạm ngừng, khi thì lại cùng hợp tấu, biến hóa không ngừng, khi ánh đèn ở trung tâm sân khấu tối đi, người diễn lại thay đổi, phối hợp với câu thơ gắn với người, tất cả nhân vật đều kết thành đôi, luân phiên cùng nhau diễn trên sân khấu một vòng. Khi khúc nhạc chuẩn bị kết thúc, đèn trên sân khấu đều tỏa sáng, tất cả nhân vật cùng xuất hiện, sau đó ánh sáng được tắt đi, trên sân khấu lại trở nên tối đen.
Nhạc Tư Trà đứng dậy, ôm đàn đi xuống, tập hợp cùng mọi người, tiếp tục màn diễn tiếp theo.
Âm nhạc trở nên tràn đầy mạnh mẽ, vang dội, mọi người cùng lên sân khấu, đứng ở vị trí đã được chỉ định. Chính tà đối lập, hai bên bắt đầu lao vào chém giết.
Vị trí không ngừng thay đổi, biến hóa, ai cũng nỗ lực nhập vai vào nhân vật của mình.
Cuối cùng là một bản hợp vũ đơn giản.
Đến khi chào cảm ơn, dưới khán đài đều là những tiếng vỗ tay.
Sau khi xuống sân khấu, giáo viên chủ nhiệm vừa cười vừa đi tới “Phản ứng dưới khán đài vô cùng tốt, phần thắng cho giải tiết mục xuất sắc nhất của chúng ta là rất lớn. Nếu thắng, tôi sẽ mời tất cả cùng đi ăn!” Thực ra, nếu thắng hẳn là sẽ có tiền thưởng a.
Đáp lại những lời ấy là tiếng hoan hô của mọi người.
“Hiện tại mọi người nhất định muốn biết, tiết mục xuất sắc nhất của đêm nay sẽ rơi vào ai, tuy nhiên, tin tưởng rằng trong lòng mỗi người đều đã có thể đoán được, ngay bây giờ đây, hiệu trưởng của chúng ta sẽ vì mọi người công bố kết quả.”
“Tiết mục xuất sắc nhất của đem nay là …….. lớp tài chính thứ ba năm hai!!!”
“A a a … Là chúng ta, muôn năm!! Chúng ta thắng!!” Mọi người ôm chầm lẫn nhau, người được hưởng lợi nhiều nhất chính là các nam sinh.
“Ăn mừng, nhất định phải tổ chức ăn mừng thật hoành tráng!!!”
Mọi người vây quanh giáo viên chủ nhiệm, lên sân khấu lĩnh thưởng. Thành viên trong câu lạc bộ COS vô cùng hưng phấn, bởi vì hội học sinh vừa cho người tới nói, đồng ý tăng kinh phí cho câu lạc bộ.
Vội vàng thay đồ diễn, mặc lại quần áo của mình, bọn họ phấn khởi lao thẳng ra cửa trường, tìm một nàh hàng lớn lớn, gọi đồ ăn cùng vài thùng bia. Mọi người bắt đầu ăn mừng.
Chén qua chén lại, trên bàn, đã phần cả lũ đã say mèm, không thì cũng có vài phàn men say.
Thấy thời gian không còn nhiều, nếu uống tiếp sẽ lỡ giờ đóng cổng trường, chủ nhiệm lớp thanh toán hoá đơn, dẫn mọi người trở về.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.