Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 46: Đất bằng khởi phong ba 1

Khán Tuyền Thính Phong

05/07/2013

“Đem thịt heo, thịt cá, trần bì cùng mã thầy, dùng sức trộn lại với nhau…”. Mèo Con cúi đầu trầm mặc uống một ngụm cháo thịt trần bì, nghe bà tử bên cạnh giải thích. Ba đời tiêu xài, bốn đời trọc phú, năm đời văn vẻ, Nhiếp gia này quả nhiên là đại thế tộc, ăn mặc không sao mà kể xiết. Về điểm này nàng cho dù là người hiện đại, so sánh cùng người ta vẫn còn kém xa. Nghe nói Nhiếp gia chỉ là bốn mùa đều ăn cháo, liền nhớ một quyển sách dạy nấu ăn, nhưng mà nàng chưa từng thể hiện trước mặt người khác, bằng không liền nổi tiếng nha. “Miêu Nhi, con ăn nhiều một chút, cháo này có tác dụng khai vị, có thể tiêu đàm”. Nhan thị thân thiết nói: “Ta xem mấy ngày nay tựa hồ con ăn uống không tốt” Mèo Con vội đứng dậy nói lời cảm tạ, mấy ngày này thời tiết nóng, nàng vốn không muốn ăn gì, lại lo lắng tiểu Trụ Tử trong nhà… Vân Nương che miệng cười nói: “Từ lúc tỷ tỷ đến đây, tổ mẫu liền không thương con nữa” Nhan thị cười chỉ vào nàng nói: “Tiểu mồm mép này, nói ta giống như là người bất công a! Miêu Nhi tỷ tỷ bình thường ta không gặp được, ngươi thường thường ở bên người ta, ta đương nhiên phải thương nhiều hơn nàng!” Vân Nương sóng mắt lưu chuyển, cười lôi kéo Mèo Con nói: “Nếu Miêu Nhi tỷ tỷ có thể theo chúng ta cùng nhau về nhà thì tốt rồi” Nhan thị cười nói: “Nói hưu nói vượn, nhà Miêu Nhi tỷ tỷ ở đây, như thế nào có thể cùng ngươi về nhà?” Vân Nương chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Miêu Nhi tỷ tỷ có thể theo con cùng nhau về nhà chơi a! Tỷ tỷ, muội nói với tỷ, nhà của muội rất đẹp nha! Trong nhà có một cái hồ thật to, mùa hè chúng ta còn có thể ở trong hồ chèo thuyền!” Mèo Con nghe xong chỉ cười, Liễu phu nhân cười nói: “Nói đến chèo thuyền, trong nhà cũng có một cái thuyền hoa, ngươi nếu thích, ngày mai chúng ta đi du hồ” Vân Nương lập tức vỗ tay cười nói: “Được!”. Nhưng mà nàng vừa mới dứt lời, liền sợ hãi nhìn Nhan thị liếc mắt một cái, Nhan thị cười nói: “Được rồi!” Vân Nương cúi đầu hoan hô một tiếng, bị Nhan thị sẳng giọng: “Không có bộ dạng của cô nương! Nhìn Miêu Nhi tỷ tỷ xem, thật là văn tĩnh” Mèo Con nghe xong cúi đầu mặt đỏ bừng nói: “Nhiếp phu nhân lại giễu cợt ta, Nhiếp cô nương là tiểu thư khuê các, con chỉ là một nha đầu ở nông thôn như thế nào có thể son sánh cùng Nhiếp cô nương!” Nhan thị yêu thương vỗ tay nàng cười nói: “Ai nói con là nha đầu ở nông thôn, ca ca con hiện tại là tiến sĩ, con là tiểu thư nhà quan, về sau phải ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn người khác, như vậy mới không bị kẻ khác đè ép” Mèo Con nghe xong gật đầu nói đúng, Liễu phu nhân cười nói: “Tẩu tẩu không vội, về sau chậm rãi dạy dỗ là được” Vân Nương nghe xong hé miệng mỉm cười, ánh mắt của nàng mang theo một tia thương hại. Nhan thị cười nói: “Ta thật là, ai, tuổi lớn rồi liền thích nói chuyện. Nha đầu, con cũng đừng chê ta phiền nha!” Mèo Con vội vàng nói: “Nhiếp phu nhân dạy bảo, con bình thường làm gì có thể nghe, như thế nào lại sợ ngại ngài phiền !” Nhan thị vừa nghe, mặt mày cười, vỗ nhẹ tay nhỏ bé của nàng, cùng Liễu phu nhân cười khanh khách liếc mắt một cái, lại nói đùa vài câu, đem đề tài nói sang cái khác. Liễu phu nhân cùng Nhiếp phu nhân tuổi lớn, thói quen ăn sáng sớm, lúc gần chín giờ thì lại ăn thêm một chút điểm tâm nhẹ, chỉ là điểm tâm này, khiến cho nàng mở ra nhãn giới không ít, nàng trước kia thật sự là thiếu hiểu biết a! Phỏng chừng chút tâm tư này của nàng, Nhiếp công tử đều thấy chướng mắt đi? Khích lệ vài câu cũng là nể mặt mũi của ca ca? Sau khi ăn cháo xong, Liễu phu nhân gọi hai nữ tiên sinh lại đây kể chuyện, đàn tỳ bà, kể chuyện Mạnh Lệ Quân, Nhan thị sau khi nghe xong, cười nói: “Quả nhiên là nói bậy, triều đình thủ sĩ này, loại nào đại sự, như thế nào có thể để cho một nữ tử xen lẫn vào trong một đám nam nhân, còn thi đậu trạng nguyên, thật sự là chuyện cười lớn nhất thiên hạ” Hai nữ tiên sinh cũng cười làm lành nói: “Tiểu nhân tùy ý tìm chuyện xưa, cho phu nhân, cô nương một cái chuyện vui, cười cười một chút, không bằng chúng ta lại đổi một chuyện khác?” Nhan thị gật gật đầu, ý bảo hai người kể chuyện khác. Nghe xong kể chuyện, đi dạo một vòng vườn, cũng tới giờ ăn cơm trưa, Vân Nương ở một bên hầu hạ Nhan thị dùng bữa, Mèo Con cúi đầu có chút tọa lập nan an (bất an khi được ngồi), dù sao trừ bỏ Nhiếp phu nhân cùng Liễu phu nhân ra, chỉ có nàng ngồi, Liễu Văn Lệ cùng Vân Nương đều là đứng . Vân Nương này trên danh nghĩa là cháu gái Nhan thị, kỳ thật cũng giống như nha hoàn. Liễu phu nhân cười nói: “Con là khách, ngồi đó là đúng, chờ sau khi con lấy chồng sẽ phải đứng bên cạnh hầu hạ mẹ chồng dùng bữa” Mèo Con vội đứng dậy tạ ơn Liễu phu nhân dạy bảo, Nhan thị cười nói: “Ngồi xuống từ từ ăn cơm đi, muội muội sao lại đem hài tử người ta dọa” Cơm trưa qua đi, Liễu phu nhân bảo mọi người lui ra, chỉ để lại tâm phúc, sau đó cười nói với Nhan thị: “Tẩu tẩu, tẩu xem ánh mắt của ta như thế nào?” Nhan thị gật đầu nói: “Rất tốt. Tuy gia thế kém một chút, nhưng công dung ngôn hạnh đều thật tốt” Liễu phu nhân cười nói: “Cố gia dòng dõi tuy kém một chút, nhưng đều là người trong sạch, trong nhà vừa làm ruộng vừa đi dạy học, cha mẹ đều được học hành, đại ca lại là tu biên trong Hàn Lâm viện. Tẩu cũng thấy đấy, đứa trẻ này gia giáo không tồi. Chẳng phải, phụ thân của tiên hoàng hậu cũng chỉ là tú tài” Nhiếp phu nhân vừa nghe liền sẳng giọng: “Nói hưu nói vượn, chuyện triều đình, cũng không phải chúng ta có thể tùy tiện thảo luận?”. Nàng thở dài một hơi nói: “Tố Nương, vì đứa nhỏ Trí Viễn này, tâm của ta đều nát cả, nhưng mà thanh danh của nó như thế kia, làm cho nhà nào cũng không chịu đem con gái gả cho, có nhà chịu gả thì nữ hài tử cũng có hôn phu bị chết. Thiếu chút nữa là thành, nữ hài tử này ngay cả ta đều xem được, càng không cần nói là Trí Viễn. Ai, rốt cuộc, vẫn là ta làm hỏng hết! Lúc trước một lòng bảo hắn sớm thành gia lập thất để ôm tôn tử, kết quả hiện tại biến thành cái dạng này” Liễu phu nhân nói: “Đại tẩu, tẩu yên tâm, đứa trẻ Miêu Nhi này muội nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ sinh ra trong gia cảnh không tốt mấy, những mặt khác đều tốt. Đứa trẻ này muội thật lòng yêu thương, nàng sinh ra như thế, không muốn trèo cao; gả cho người ta bình thường thì cảm thấy ủy khuất cho nàng, muội nghĩ tới nghĩ lui, đem con bé gả cho Trí Viễn là tốt nhất” Nhiếp phu nhân gật đầu nói: “Ừm, nhưng mà đứa trẻ này vì sao đã mười lăm còn chưa có đính hôn sự ?” Liễu phu nhân cười nói: “Cho nên muội mới nói chúng nó có duyên phận ! Vốn lúc Miêu Nhi mười hai tuổi, Cố gia muội muội liền chuẩn bị cấp nàng làm mai, nhưng mà vài vị thầy bói đều nói là nhân duyên đứa nhỏ này chưa tới, phải mười lăm tuổi mới có thể tính chuyện hôn sự, cho nên Cố gia liền trì hoãn” Nhiếp phu nhân vừa nghe vội thân thiết hỏi: “Bát tự của con bé không có vấn đề đi?” Liễu phu nhân lắc đầu nói: “Có vấn đề thì muội làm sao dám gả cho Trí Viễn? Muội đã đem cho nhiều người xem, đều nói đứa nhỏ này là người có phúc khí, cả đời có hai con trai, phú quý bình an, còn có vận giúp phu a! Ta lấy bát tự của Trí Viễn cùng bát tự của nàng đến Tây Viên tự, Linh Ẩn phương trượng đều tự mình xem qua, đều nói là tuyệt phối!” Nhiếp phu nhân nghe xong mới mặt mày hớn hở nói: “Nói như vậy, chờ sau khi ta hỏi qua ý tứ của Trí Viễn, đi cầu hôn là được, Ký Châu cùng Tô Châu gần nhất, chờ thêm ít lâu nữa đã hết nửa năm!” Liễu phu nhân gật đầu nói: “Muội có hỏi qua Cố gia muội muội vài lần, nàng nghe xong lời nói của thầy tướng số, một lòng đợi Miêu Nhi tròn mười lăm tuổi mới tính tiếp. Tẩu yên tâm, Cố gia bên kia cùng nhà của chúng ta đi lại gần gũi, có cái gì gió thổi cỏ lay, muội lập tức có thể biết” Nhiếp phu nhân nghĩ nghĩ lại thân thiết hỏi: “Vậy Cố gia có chịu đem con gái gả cho Trí Viễn không? Dù sao thanh danh Trí Viễn cũng bị rêu rao khắp nơi” Liễu phu nhân cười nói: “Tẩu thật hồ đồ. Cố gia là ai, Nhiếp gia chúng ta lại là ai ? Cửa hôn sự này Cố gia có được là tổ tiên tích phúc, họ làm sao lại không muốn? Lại nói một chút, nếu không phải Trí Viễn có thanh danh, làm sao mà có thể tránh được mấy vụ hôn sự ? Tẩu đừng xem phu quân muội bình thường đều khen mấy đứa trẻ Cố gia kia không dứt miệng. Nếu hắn lại có thêm mấy thứ nữ đều sẽ đem gả cho Cố gia , nhưng mà muốn cho Văn Lí của chúng ta thú Miêu Nhi, hắn sẽ ngàn vạn lần không muốn”(Nói chuyện nghe thấy mắc ghét! Không biết là ai có phúc à nha! Xí!!!) Một tu biên ở Hàn Lâm Viện thì như thế nào? Ở Lão Hòe thôn thì hiếm lạ, nhưng mà tới phủ Tô Châu, bất quá chỉ là một tiểu kinh quan không thực quyền mà thôi, Tô Châu lịch đại đều là nơi văn nhân tập trung, lịch đại trạng nguyên, tiến sĩ ùn ùn, Cố Phúc nếu là dựa vào chính mình, hai mươi năm vẫn là một chức biên tu. Liễu phu nhân kỳ thật trong lòng mình cũng có cái tính toán, trượng phu mình tuy nói là dòng chính, nhưng dù sao cũng là con vợ kế, đọc sách lại không giỏi, ở Liễu gia cũng không có địa vị gì. Trong nhà có chuyện gì tốt, nhất định là đến đại phòng rồi mới đến bọn họ. Vài người trong đại phòng đọc sách cũng không tệ, nếu có cơ hội gì, cũng cướp lấy trước rồi mới tới bọn họ. Nếu là Cố gia thật có thể bàn hôn sự với Nhiếp gia, đại ca, đại tẩu sẽ xem mặt mũi Trí Viễn, cũng sẽ hảo hảo đề bạt Cố Phúc, đến lúc đó Cố Phúc tự nhiên sẽ nghĩ đến con rể của mình, trên quan trường quan hệ vốn là một tầng lại một tầng. Chỉ cần con rể nhà mình có tiền đồ, tại sao phải sợ không có ngày xuất đầu? Nhiếp phu nhân cười nói: “Ta thật sự là lo lắng hồ đồ”. Trong thế gia nặng nhất chính là thân phận, Tố Nương nói không sai, vài thứ nữ tùy tiện gả liền gả. Nhưng mà cưới vợ là đại sự, quan hệ đến vấn đề thể diện gia tộc. Mấy gia đình có con dâu nghèo, trước không nói đến mặt khác, chỉ nói các nàng trải qua cuộc sống nghèo hèn, cũng đã bị hạ nhân trong nhà khinh thường, càng không nói đến việc sau này. Hoàng tộc cưới vợ, vì không sợ phiền não, có thể kết hôn với nữ tử bình dân, nhưng thế gia cưới vợ, chưa từng nghe qua có mấy người con trai trưởng thế gia thú nữ tử bình dân. Hai người đang nói hôn sự của Trí Viễn, đột nhiên Chương mụ ở cửa chạy vào nói: “Phu nhân không tốt, Cố đại thiếu gia giống như bệnh tình lại nặng thêm, nghe Bạch Cập truyền đến nói, tựa hồ là nhiễm bệnh sốt rét, Cố cô nương vừa nghe liền ngất đi rồi” Hai người kinh hãi: “Mau gọi đại phu lại đây”. Nói xong liền vội vàng đi ra ngoài, trong phòng khách, chúng nha hoàn bà tử ấn huyệt nhân trung cho Mèo Con tỉnh lại, Mèo Con ho khan vài tiếng. Nhan thị đau lòng ôm nàng nói: “Đứa trẻ này, gấp cái gì, ta vừa mới phái người nói với Trí Viễn nói, ở chỗ hắn có thuốc trị sốt rét” Người bị bệnh sốt rét nhưng mà thực dễ dàng chết, nàng vốn bởi vì tầng tầng quần áo bọc lấy mà cảm thấy được thật nóng, vừa kích động, cái gì cũng không biết đã ngất xỉu. Tròng mắt không ngừng xoay chuyển, nhớ tới lúc trước khi đi, tiểu Trụ Tử còn ôm cổ của nàng, nói chờ nàng trở lại ! Nàng nghẹn ngào nói: “Phu nhân, con muốn trở về nhìn tiểu Trụ Tử” Nhan thị vỗ nhẹ vai của nàng nói: “Con yên tâm, bệnh sốt rét này có thuốc của Trí Viễn là tốt thôi, lúc trước trong nhà của ta cũng có hai người bị bệnh này, ăn xong thuốc của Trí Viễn, nửa đêm liền tốt lên” Mèo Con vừa nghe, vội ngẩng đầu hỏi: “Phu nhân, thuốc kia gọi là gì?” Nhan thị nói: “Ta cũng không biết là thuốc gì, chỉ nhớ tên rất khó đọc, gọi là cái gì kim kê” “Quinin?!”. Mèo Con thốt ra, Quinin là thuốc trị liệu bệnh sốt rét hay nhất, bất quá hình như là nhập khẩu từ nước ngoài. Đúng rồi! Nhiếp gia thường xuyên ra hải ngoại, hẳn là có . “Đúng đúng! Quinin!”. Nhan thị nói: “Con cũng biết?” Mèo Con lắc lắc đầu nói: “Chỉ là nghe người ta nói qua một lần” Lúc này Vãn Chiếu vội vàng đi vào hành lễ nói: “Nô tỳ thỉnh an lão phu nhân, Liễu phu nhân” Nhan thị xua tay nói: “Mau đứng dậy, đừng đa lễ, ta hỏi ngươi, thuốc của Trí Viễn có đem theo không?” Vãn Chiếu nói: “Có đem theo, gia bảo Trừng Tâm mang theo Quinin, cưỡi ngựa đến Lão Hòe thôn trước, mấy vị thiếu gia của Cố gia chờ ở bên Thái Hồ a. Gia bảo nô tỳ tới hỏi cô nương, có muốn về nhà, nếu là muốn về nhà, gia có thể đưa người về” Mèo Con dùng sức gật gật đầu: “Ta muốn đi về, ta muốn về với tiểu Trụ Tử…”. Nàng cắn cắn môi dưới, miễn cưỡng ngừng khóc nói: “Ta đáp ứng với tiểu Trụ Tử phải nhanh một chút về nhà với nó”. Bệnh sốt rét, ở cổ đại tỉ lệ tử vong cao như vậy, tiểu Trụ Tử lại là một đứa trẻ, sức đề kháng kém… Mèo Con cũng không dám tiếp tục nghĩ! Nhan thị nói: “A Ngôn, ngươi cùng Cố cô nương trở về”. Bà quay sang ôn hòa nói với Mèo Con: “A Ngôn hiểu chút y thuật, trở về cũng có thể giúp đỡ con, bảo nha hoàn con mang theo thu thập một ít đồ cho con, ngày mai nàng trở về sau” Mèo Con cảm kích quỳ xuống nói: “Tạ ơn đại ân đại đức của phu nhân!” Nhan thị vội bảo người nâng nàng dậy, ôm nàng nói: “Đứa trẻ ngoan, đừng gấp, bệnh sốt rét này có thuốc kia, sẽ không sao đâu!” Mèo Con gật gật đầu, nhưng nàng cũng không suy nghĩ lạc quan như Nhan thị, thiên hạ không có vạn linh diệu dược gì cả! Nhan thị bảo Mèo Con đi thay quần áo trước, rửa mặt chải đầu một chút, sau đó lén nói với A Ngôn: “Dọc theo đường đi ngươi phải chú ý Cố cô nương và nhị gia một chút, ta cũng không muốn con dâu chưa vào cửa, liền truyền thanh danh không dễ”. Nàng muốn để cho Nhiếp tuyên thú Mèo Con là một chuyện, nhưng là hai người làm chuyện không đứng đắn lại là một chuyện khác! A Ngôn chần chờ nói: “Nô tỳ thấy Cố cô nương là một người thành thật, không giống như là…” Nhan thị nói: “Nha đầu kia hiện tại trong lòng chỉ có cháu của mình, sợ là không còn tâm tư gì cả, ta sợ chính là con trai ta kìa, ngươi đã gặp cho hắn để ý cô nương nào như thế chưa? Biết cháu người ta thân thể không tốt, bảo Bạch Cập lưu lại chiếu cố. Vừa nghe nói người ta nhiễm bệnh, bảo Trừng Tâm đi đưa thuốc, bây giờ còn muốn đích thân tiễn người ta về nhà?” A Ngôn cười làm lành nói: “Nô tỳ thấy nhị gia là một người thủ lễ, sẽ không làm ra loại chuyện này” Nhan thị hừ lạnh nói: “Hai đứa chúng nó, một người chưa lập gia đình, một người chưa chỉ hôn, Trí Viễn là thanh niên cường tráng, tiểu nha đầu kia lại là cô nương mới lớn, dọc theo đường đi cô nam quả nữ, vạn nhất khó kìm lòng nổi, chẳng phải con dâu ta chưa đến tay lại bay đi mất sao? Dù sao ngươi chú ý một chút”. Con dâu của bà dù gia cảnh kém một chút cũng không sao, nhưng mà phải là người trong sạch! “Dạ!” A Ngôn cung kính nói. Lúc này Mèo Con cũng rửa mặt chải đầu ăn mặc thỏa đáng đi ra, A Ngôn tiến lên giúp đỡ Mèo Con nói: “Cố cô nương, nhị gia nói đi thuyền so với xe ngựa nhanh hơn, lại vững chắc” Mèo Con nhẹ giọng nói: “Làm phiền Nhiếp công tử lo lắng”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook