Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 12: Máu mủ tình thâm

Khán Tuyền Thính Phong

05/07/2013

"Tứ Ngưu!” Cố Đại Ngưu khiêng cái cuốc tiến tới: “Đi, chúng ta đến nhà Nhị Ngưu uống rượu đi”

Cố Tứ Ngưu lắc đầu: “Không được, đại ca, đệ muốn về nhà sớm một chút, đệ còn phải làm việc”. Mấy ngày nay làm việc mệt nhọc, làm cho hắn già đi rất nhiều. Cố Đại Ngưu giữ chặt hắn nói: “Sự tình dù khẩn cấp, cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, đi, chúng ta đến nhà Nhị Ngưu”. Nói xong không để ý Cố Tứ Ngưu cự tuyệt, lôi kéo hắn đến nhà Cố Nhị Ngưu. “Kỳ quái, giờ mà còn chưa về?” Vương thị dựa cánh cửa, miệng thì thào nói. “Tứ thẩm, tứ thúc giờ đang ở nhà của con, mẹ con bảo con đến nói với người một tiếng”. Đứa con cả nhà Cố Nhị Ngưu là Kim Cẩu cộc lốc đi tới nói. Vương thị nói: “Tứ thúc ở nhà con? Còn có ai ở đấy không?” Kim Cẩu nói: “Còn có đại bá, tam thúc” Vương thị nghe xong cười nói: “Tứ thẩm biết rồi, Kim Cẩu ăn cơm chưa? Có muốn vào ăn cơm với thẩm không?” Kim Cẩu cười ngây ngô nói: “Không được, con phải về nhà trước, mẹ còn đang chờ con ăn cơm!” Vương thị quay đầu lại, nói với Nam Qua: “Cha con không về ăn cơm, chúng ta ăn trước đi”. Nàng ôm lấy Cố Toàn đút hắn ăn cơm. Mèo Con nhất quyết cự tuyệt Nam Qua đút cơm, cầm lấy cái bát gỗ mà cha nàng làm cho, tự múc cơm ăn. Mọi người đều không có tâm tư ăn cơm, qua loa cho xong bữa, rồi bắt đầu làm việc. Vương thị sờ sờ đầu nhỏ của con gái nói: “Bé ngoan, đi chơi với Toàn ca đi, không cần lúc nào cũng thắt kết lạc” Mèo Con ngẩng đầu nhỏ nói: “Mẹ, con thích thắt, không thích cùng ca ca đi chơi. Mẹ, dạy con thêu hoa đi” Vương thị nghe xong lời nói trẻ con của con gái, muốn cười nhưng mà nước mắt lại nhịn không được chảy xuống, mọi người đều nói con nhà nghèo sớm trưởng thành, nhưng Mèo Con cũng còn quá nhỏ, Toàn Nhi cũng lớn bằng nàng, nhưng cái gì cũng đều không hiểu! “Mẹ, người đừng khóc, người khóc, trong lòng con rất khó chịu”. Mèo Con ôm cổ Vương thị nũng nịu nói. “Được, mẹ không khóc, bé ngoan là tâm can của mẹ”. Vương thị ôm tiểu thân thể nói: “Đến đây, mẹ dạy con may, để bé ngoan tự may cho mình một cái khăn tay” “Dạ!” Mèo Con cười, cười đến thực thỏa mãn. Tuy rằng bản thân biết kiếp này rơi vào gia đình rất nghèo, nhưng nàng thật sự rất hạnh phúc. Ngay thời điểm Mèo Con đang may khăn tay cho mình thì Cố Tứ Ngưu uống say khướt trở về, Vương thị vội vàng bảo Nam Qua rót cho Cố Tứ Ngưu chén trà. Bản thân thì giúp Cố Tứ Ngưu uống, nói: “Làm sao mà uống say như thế này?” Cố Tứ Ngưu hai mắt đỏ bừng, mơ hồ nói: “Ta không có say” Vương thị tức niận nói: “Đúng! Chàng không có say!” Cố Tứ Ngưu nấc một tiếng, một cỗ mùi rượu trộn với thuốc lá từ trong miệng hắn phả ra, Mèo Con lập tức bưng kín cái mũi, mặt nhăn thành một đoàn: “Cha, thối quá!” Cố Tứ Ngưu cười ha ha: “Cha thối, bé ngoan thơm, bé ngoan làm cho thơm lây đi nào!”. Nói xong ôm lấy con gái hôn nhẹ nhàng vào khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của nàng. “Mẹ!…” Tiểu nha đầu chân đá loạn xạ: “Cha hư, cha hư …” Vương thị vừa bực mình vừa buồn cười ôm con gái đang chu cái miệng nhỏ nhắn lên: “Phúc Nhi, đỡ cha con vào trong phòng đi. Đã lớn tuổi như thế, còn khi dễ con gái!” Cố Phúc vốn vẫn buồn phiền lo lắng, nhìn thấy phụ thân trêu ghẹo muội muội, rốt cục nhịn không được nở nụ cười: “Dạ!” Cố Tứ Ngưu đẩy tay con cả ra, nói: “Ta không có say, ta hôm nay rất vui vẻ!” Vương thị bất đắc dĩ nói: “Được, được! Chàng vui vẻ! Chàng nói xem chàng vui vẻ cái gì?” Cố Tứ Ngưu từ trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ, lảo đảo bước đến trước bàn, mở bao ra, bên trong rõ ràng là một bao bạc vụn: “Mọi người xem!” “Chàng làm sao có nhiều tiền như vậy?” Vương thị chấn động, vội vàng đứng lên, phỏng chừng có tới mười bảy mười tám vụn bạc. “Là của các ca ca cho ta”. Cố Tứ Ngưu đỏ mắt hồng nói: “Đây là của đại ca, nhị ca, tam ca cùng nhau đưa cho”. Cố Tứ Ngưu dừng một chút nói: “Châu Nương, mặc kệ trước kia bọn họ đã làm việc gì, bọn họ đều là ca ca của ta, nhà ai có cái gì khó khăn, tất cả mọi người đều sẽ hỗ trợ. Chuyện quá khứ, cứ để nó đi vào quá khứ đi!” Vương thị lau nước mắt nói: “Chàng nghĩ ta là người nhỏ mọn như vậy sao? Chàng xem chuyện của Mèo Con đi, ta đã nói cái gì? Ta có đi gây sự sao?” Cố Tứ Ngưu mỉm cười nói: “Ta chỉ biết nàng không phải người keo kiệt ” Mèo Con ghé vào trước ngực Vương thị trong lòng rất cảm động, người thân chung quy vẫn là người thân, máu dù sao cũng đậm hơn nước. Mà một chuyện kinh hỉ hơn nữa là khi mọi người đang ở nhà đếm bạc thì Vương Thế Trạch cưỡi một con la đến tặng năm mươi lượng bạc. “Đại ca…” Cố Tứ Ngưu thân thể run nhè nhẹ, miệng mở rồi lại khép. Vương Thế Trạch nói: “Đừng nói nữa! Các ngươi nếu là còn xem ta là đại ca, thì đem số tiền này cất đi!”. Hắn trảm đinh tiệt thiết nói: “Ta biết đệ là muốn đem đất đai đi bán! Nhưng mà đệ đã quên, trong nhà đệ còn năm đứa nhỏ a! Bán đất, tương lai mọi người sẽ ra sao? Tiền, ta không phải cho đệ, mà là cho đệ mượn, chờ bọn trẻ thi đậu, rồi từ từ trả cho ta” Cố Tứ Ngưu nói: “Đại ca, chỗ này có hơn hai mươi lượng bạc vụn, đệ không cần nhiều tiền như vậy. Nhiều tiền như vậy, đệ không thể…” Vương Thế Trạch phất tay đánh gảy lời của hắn, nói: “Đừng khách khí với ta, về sau bọn trẻ còn cần tiền đọc sách này nọ, tiền này xem như là cho Phúc Nhi và Ngọc Nhi mượn, ta chờ chúng nó trả cho ta!” Cố Tứ Ngưu hốc mắt đỏ hồng, nếu hắn chỉ có này hai người con trai, hắn khẳng định sẽ không lấy tiền của ca ca và cữu huynh! Nhưng mà… Vương thị dùng ống tay áo lau một chút nước mắt, hướng Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc nói: “Phúc Nhi, Ngọc Nhi, các con lại đây, quỳ xuống vái cậu một cái” Hai người bùm một tiếng quỳ xuống, Vương Thế Trạch vội vàng bọn họ nâng dậy nói: “Các con làm cái gì vậy?!” “Ca, muội…” Vương thị nghẹn ngào một tiếng. Vương Thế Trạch thở dài nói: “Tiền kiếm thì lại có, nhưng mà tiền đồ của Phúc Nhi và Ngọc Nhi không thể trì hoãn được” Cố Phúc nói: “Cậu, chúng con không cần số tiền này, con cũng không tin, dựa vào bản lĩnh của chúng con lại không thi được tú tài! Làm gì phải cần nhiều tiền uổng phí như vậy!” Trần Quân Ngọc cũng gật đầu nói: “Đúng, con cũng không tin, con không có bản lĩnh thi đậu kì thi tú tài này!” Vương Thế Trạch tức niận nhìn bọn họ: “Hai tiểu tử ngu ngốc các ngươi không biết trời cao đất rộng là gì, nghĩ rằng chỉ cần thi tốt là sẽ đậu tú tài? Các ngươi không chuẩn bị bạc cho bọn họ, thì ở trên trường thi bọn họ cũng có thể đem các ngươi chỉnh đến chết đi sống lại!” Ngay cả Cố Tứ Ngưu cũng lắc đầu thở dài nói: “Tú tài nghèo, tú tài nghèo, nhưng mà để thi đậu thì chính xác được mấy người? Con xem trong thôn chúng ta có được mấy người đọc sách a? Các con a…” hắn nhìn Vương Thế Trạch nói: “Đại ca, bạc này đệ nhận, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tương lai huynh có chuyện gì muốn bọn đệ làm, một câu, bọn đệ liều chết cũng phải giúp huynh làm được!” Vương Thế Trạch vỗ bờ vai của hắn nói: “Vẫn là câu nói kia, người một nhà cần gì nói lời hai nhà! Chỉ cần bọn trẻ tốt thì cái gì cũng tốt! Đệ cũng là người có phúc khí, có thể có nhiều đứa con tốt như vậy! Ai…” Vương thị hốc mắt đỏ lên, Vương Thế Trạch cái gì cũng không thiếu, tiếc nuối duy nhất chính là vợ cả Tôn thị chỉ sinh cho hắn một đứa con gái. Sau khi Vương Thế Trạch nói vài câu, liền lại vội vàng cưỡi con la đi về, Cố Tứ Ngưu quay đầu lại nói với mấy đứa con: “Các con nhất định phải nhớ kỹ, hôm nay là người nào giúp các con! Nếu sau này các con quên thì ra khỏi nhà cho ta!” “Dạ!” mọi người cùng nói. Mèo Con nhà của cậu so với nhà nàng tốt hơn rất nhiều, nhưng mà một lần xuất liền năm mươi lượng bạc cũng không phải chuyện dễ dàng! Còn có ba vị bá phụ, bọn họ cả đời đều là nông phu bán mặt cho đất, có thể đem ra hơn hai mươi lượng bạc… nàng vụng trộm lau nước mắt, nàng vẫn là may mắn, có thể có được người thân tốt như thế này. Mỗi ngày kiếm tiền thật vất vả, cho dù được các ba vị bá phụ và cữu cữu tặng bạc, người trong nhà cũng không vì thế mà nghỉ ngơi, đều hy vọng có thể mau chóng làm thêm được tiền hơn. Mỗi ngày tuy vất vả, nhưng thật sự rất vui, loại cảm giác đồng tâm hiệp lực này, làm cho tâm mọi người càng gần hơn. Ngay cả Nam Qua, mọi người trong nhà đối với nàng tốt hơn không ít, nhất là đại ca, đối với Nam Qua tốt hơn rất nhiều. Điều này làm cho Mèo Con thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với vị đại tẩu này, Mèo Con luôn luôn có cảm tình tốt, bởi vì Nam Qua phù hợp với hình tượng người con gái cổ đại trong lòng của nàng… cần lao, thiện lương, đồng thời cũng yếu đuối! Nàng hy vọng Nam Qua có thể quá hạnh phúc. Vì cuộc thi của Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc phải vất vả hơn nửa năm, nhưng kết quả thật tốt, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc cùng thi với năm thí sinh độ tuổi trung niên khác, nhưng cả hai người đều không thua kém, thậm chí hai người còn có tên trong danh sách hai mươi người đỗ đầu trong kì thi ở Ngô huyện, còn được cấp bổng lộc! Lúc tin tức truyền đến, Vương thị thậm chí vui sướng đến hôn mê bất tỉnh! Mèo Con suy nghĩ, nghe nói bổng lộc mỗi tháng là sáu đấu gạo, hàng năm còn phát năm mươi hai lượng. Mà mọi người trong nhà cho dù liều chết để làm việc thì mỗi năm cũng chỉ kiếm được sáu bảy lượng bạc, hai người bọn họ về sau mặc kệ làm gì, hàng năm còn có thể lấy nhiều tiền như vậy, quả nhiên nuôi sống gia đình cần có nam nhân. Mèo Con hạ quyết tâm, nhất định phải hảo hảo giám sát hai vị ca ca cố gắng đọc sách, lo cho gia đình thoát khỏi nghèo khó làm giàu toàn bộ phải dựa vào hai người đó! Kiếm tiền thật sự rất vất vả a, thật sự không thích hợp với nàng, nàng trước đây vốn là sâu lười a. “Hảo tiểu tử, có tiền đồ! So với chúng ta đều có tiền đồ!” Vương Thế Trạch một bên dùng sức vỗ bả vai của Cố Phúc và Trần Quân Ngọc, một bên chậc luỡi nói: “Tứ Ngưu, không uổng phí đệ khổ tâm một phen!” Cố Tứ Ngưu cũng có chút say, một bên uống rượu một bên vui vẻ nhìn về phía hai người con trai. Về phần Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc đã sớm bị mọi người khen ngợi đến nỗi chỉ biết cười ngây ngô. Sau khi biết hai người thi đậu, hương thân trong thôn đều lại đây chúc mừng, yến hội cũng từ giữa trưa tới khuya, tất cả mọi người ăn uống rất thỏa mãn. Nhà Vương Thế Trạch ở trong trấn, Vương thị thấy hắn uống đến say khướt, lo lắng hắn đi đường nguy hiểm, liền bảo hắn ở lại, không nghĩ được Vương Thế Trạch tự nhiên hứng chí thấy trong nhà còn mấy vại rượu nho liền bảo Vương thị đem ra cùng cố Tứ Ngưu tiếp tục uống. Nhìn hai người uống rượu, Mèo Con không nói gì cả. Vương thị tức niận liếc bọn họ một cái, lôi kéo con gái nói: “Bé ngoan, chúng ta vào phòng bếp nấu canh giải rượu” Mèo Con rối rắm nhìn rượu do mình làm ra bị uống như thế! Rất… rất niận dữ! Nếu không phải mỗi ngày Cố Tứ Ngưu đều phải uống chút rượu, nàng sẽ cảm thấy dùng lương thực làm rượu thật lãng phí, nàng cũng sẽ không leo núi hái nho dại mà làm rượu. May mắn ở đây sớm đã có rượu trái cây và rượu hoa, lấy nho làm rượu không tính là quái lạ gì. Quên đi, chỉ cần mọi người uống vui vẻ là tốt rồi! Mèo Con tự an ủi bản thân. “Nam Qua, con đi nấu một chút cháo cho bọn họ đi” Vương thị cười nói, lại nhìn bụng của Nam Qua, trong lòng vui vẻ. Phúc Nhi thi đậu tú tài, Nam Qua cũng có thai hai tháng, gia đình bọn họ cũng sắp có cuộc sống tốt hơn rồi! “Vâng!” Nam Qua cũng vui vẻ cười toe toét, đang nấu nước sôi pha trà để sang một bên, chuẩn bị nước để nấu cháo. Mèo Con biết sau khi uống rượu mà uống trà ngay là không tốt cho sức khỏe, nàng cũng dám ngăn cản, liền lôi kéo tay Nam Qua nói: “Mẹ, đại tẩu, cho hai người ăn cái này”. Nàng từ trong phòng bếp ôm lấy một cái bình nhỏ, gỡ giấy dán trên miệng bình ra, tìm một đôi đũa sạch, đem thứ bên trong bình gắp ra. “Đây là cái gì?” Vương thị ngạc nhiên hỏi, từng viên tròn tròn đen đen rơi ra, bên ngoài tựa hồ còn bao một tầng lá. “Quả mơ a!” Mèo Con nói: “Đại tráng thẩm chỉ con làm mơ chua, mẹ, người nếm thử xem” Vương thị nhìn một chút, bỏ đi lớp lá bên ngoài, nếm một chút: “Đây là mơ chua? Chua chua ngọt ngọt, thật là ngon a! Mơ chua đại tráng tẩu làm cũng không ngon như vậy!” Mèo Con cười tủm tỉm nói: “Dạ! Nương, con ngại làm mơ không ngọt được bèn lén bỏ thêm cây sơn trà, bên ngoài bọc lá bạc hà, cho nên so với đại tráng thẩm ăn ngon hơn” Vương thị cười mắng: “Hảo nha đầu a!” nàng quay đầu lại nói với Nam Qua: “Con cũng nếm thử đi, hiện tại đang mang thai, ăn cái này càng ngon” Nam Qua lên tiếng, cũng cầm lấy một cái cắn ở miệng, nhãn tình không khỏi sáng lên: “Ăn ngon thật!” Mèo Con thấy các nàng đều thích ăn, không khỏi cười loan cả mắt, đứng dậy nói: “Mẹ, hai người nghỉ ngơi một chút đi, con pha trà giải rượu cho cha” Nam Qua vội vàng đứng dậy nói: “Không cần, để tẩu làm” Vương thị cười lôi kéo nàng nói: “Con cũng nghỉ ngơi một chút đi, con đã bận rộn cả ngày, sức khỏe là quan trọng nhất. Để muội muội con làm là được rồi!” Nam Qua hốc mắt đỏ lên, có chút thụ sủng nhược kinh “Dạ” một tiếng. Mèo Con lấy một cái siêu, đổ vào ít nước ấm, lấy một chút mật, thêm vào ít mơ chua, kỳ thật là nàng muốn làm một thang thuốc giải rượu nhưng trong nhà lại không có điều kiện, chỉ cần dùng mật và mơ chua là được rồi. Nàng yêu quý sờ sờ bình mật, ở hiện đại mật ong ngày ngày đều uống nhưng chưa từng đem nó để vào mắt? Nhưng mà khi đến cổ đại, một chút mật cũng đủ để Nam Qua bồi bổ thân thể, là thứ cực kỳ trân quý. “Các người đang ăn cái gì đấy?” Cố Tứ Ngưu lắc lắc thân người mang đầy mùi rượu đi đến, Vương thị vội vàng đứng lên, đỡ hắn sẳng giọng: “Chàng thế nào lại vào đây? Uống nhiều như vậy” Cố Tứ Ngưu chậc lưỡi nói: “Ta khát” Mèo Con vội vàng đem thuốc giải rượu ra, rót vào mấy bát, Vương thị hầu hạ Cố Tứ Ngưu uống xong, Nam Qua bê mấy bát còn lại ra bên ngoài. Sau khi Cố Tứ Ngưu uống xong, thanh tỉnh một chút, thấy trên bàn có một đĩa mơ chua, liền cầm lên cho vào miệng, cảm thấy mùi vị không tệ, không khỏi nói với Mèo Con: “Mơ chua này ăn thật ngon, con đưa ra cho cậu con ăn đi” Mèo Con cười lên tiếng bưng mơ chua đi ra ngoài, bảo cậu cùng ca ca ngừng uống rượu, uống thuốc giải rượu, ăn chút mơ chua. Vương Thế Trạch rung đùi đắc nếm một miếng, chậm rãi bỏ đi lớp lá bạc hà bên ngoài, một cỗ vị ngọt the lạnh xông vào mũi, cả miệng sinh ra vị ngọt ngào, chua ngọt cũng thích hợp, trong lòng sảng khoái: “Mơ chua này ăn ngon quá!” Mèo Con cười nói: “Cậu thích ăn, cậu mang một vò về nhà đi, trong nhà có rất nhiều!” Đại tráng tẩu có dạy nàng làm dương mai chua, nhưng mà cái này thật ra chỉ là ngụy trang, mơ chua này là nàng làm theo như trên mạng chỉ dẫn, bên trong mặc dù không có trân quý dược liêu gì, nhưng cũng không ít vị thuốc bồi bổ cơ thể, tỷ như cây sơn trà, bạc hà. Vương Thế Trạch cười nói: “Được! Ta đây liền không khách khí!” Lúc này Cố Lộc tiêu sái bước đến: “Cậu, con theo người học buôn bán, được không?”. Vì uống rượu mà vẻ mặt hắn đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng nhìn Vương Thế Trạch. Vương Thế Trạch lắc đầu cười nói: “Như thế này sao được? Con không cố gắng đọc sách, học buôn bán làm cái gì?” Cố Lộc ngẩng đầu nói: “Con không thích đọc sách, đọc sách không thể kiếm tiền, con muốn kiếm tiền, con muốn mua một căn nhà lớn cho cả nhà! Con muốn giống như cậu!” Lúc Cố Lộc cùng Vương Thế Trạch nói chuyện thanh âm “loảng xoảng” của chiếc bát rơi xuống đất, đem tất cả mọi người đã say khướt đều tỉnh dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook