Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 3: Nam qua - 2
Khán Tuyền Thính Phong
05/07/2013
Trên đường về Vương Thế Trạch cười nói: “Thế nào? Ta thấy người không tồi đâu? Có đứa nhỏ này, muội cũng thoải mái hơn”
Vương thị vừa lòng gật gật đầu nói: “Đại ca xem trọng nhất định là tốt”, nàng quay đầu lại cười hỏi Nam Qua: “Con có biết nấu cơm không?” Nam Qua thấy Vương thị ý cười hòa thuận vui vẻ, sợ hãi khẩn trương trong lòng vơi đi không ít, liền gật gật đầu nói: “Biết một chút” Vương thị nói: “Lát nữa trở về con nấu cho ta xem”. Nàng suy nghĩ nói, trong nhà còn ít đậu phụ vàng và bắp cải trắng, nếu đứa nhỏ này có thể nấu được thì tài nấu nướng cũng không tệ! Về sau để cho con bé nấu cơm, bọn họ đều là nhà nghèo, sao có thể mỗi ngày đều ăn thịt? “Ai”. Nam Qua khiếp sợ kêu lên một tiếng, vụng trộm liếc nhìn Vương thị một cái, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mẹ chồng nhìn qua thật hiền lành! Chỉ cần nàng chăm chỉ làm việc, hẳn là sẽ không đuổi nàng đi? Khi về đến nhà, Vương thị thấy sắc trời không còn sớm, bảo ca ca lưu lại ăn cơm chiều. Đất Ngô giàu có và đông đúc, ở chỗ bình thường này dân chúng cũng một ngày ba bữa, gia đình không thể nói rõ là giàu có, nhưng cũng không lo ăn uống. Nam Qua vừa tới nơi, không cần để Vương thị phân phó, đầu tiên là múc nước hầu hạ Vương Thế Trạch và Vương thị rửa mặt, sau đó mới tới bản thân, vào phòng bếp, cuộn tay áo lên, nhóm lửa, một bên chưng đậu phụ, một bên nhặt bắp cải trắng, hành động rất là lưu loát. Vương thị ở bên cạnh quan sát, trong lòng rất vừa ý, sau khi pha một ấm trà, để lại Nam Qua ở một mình trong phòng bếp làm việc. Vương Thế Trạch tiếp trà liền cười nói: “Mấy thứ ta đưa tới lúc lễ mừng năm mới đến bây giờ vẫn còn chưa dùng hết?” Vương thị cười nói: “Vật quý giá như vậy, bình thường cũng chỉ có khách quý mới lấy ra pha trà chiêu đãi thôi” Vương Thế Trạch cười nói: “Cái gì mà quý giá chứ? Chỉ là mấy thứ bình thường thôi, muội nếu thích, lần sau ta lại mang đến một chút cho muội” Vương thị nói: “Không cần, trong nhà còn đủ dùng mà!” Nàng thân thủ ôm con gái qua, sờ sờ phía dưới tã thấy không ướt, liền đem bé để qua một bên, lại ôm lấy con trai, thấy mông hắn ướt hỏi: “Toàn Nhi và Mèo Con cùng ăn cháo phải không? Toàn Nhi tiểu rồi?” Cố Phúc đáp: “Toàn Nhi ăn hai lần, Mèo Con chưa ăn. Toàn Nhi tiểu hai lần, ị một lần, tã trong nhà đều dùng hết rồi, con không để nó mặc nữa” Vương thị nghi hoặc hỏi: “Mèo Con chưa tiểu sao?” Cố Phúc sủng ái nhìn tiểu muội nói: “Chưa tiểu, muội muội rất ngoan, trước khi tiểu thì kêu vài tiếng, không để tã ướt. Mẹ. Đệ Đệ rất nghịch ngợm! Vẫn là muội muội ngoan nhất!” Vương thị đột nhiên cười lên: “Trước đây con so với đệ đệ còn bướng bỉnh hơn!” Cố Phúc lầu bầu một tiếng: “Con không tin đâu!” Vương Thế Trạch ở một bên thú vị nghe: “Tiểu Miêu ngoan như vậy sao?”. Hắn thân thủ đùa với cháu gái. Hoa Minh Minh vừa lúc tò mò vật quý giá là cái gì vậy? Có bao nhiêu tinh quý? Thấy Vương Thế Trạch thân thủ, nàng vươn tay nhỏ bé đón Vương Thế Trạch, chân nhỏ cố gắng đứng lên, chậm rãi ngồi dậy, Vương thị nhìn thấy vừa mừng vừa sợ: “Ca! Bé ngồi dậy kìa!” Vương Thế Trạch cũng nhìn cười nói: “Tam phiên lục tọa cửu lai ba*, nha đầu này chưa đến bảy tháng đã có thể ngồi, trước kia bé chưa từng đứng dậy à?” *Tam phiên lục tọa cửu lai ba: nghĩa là ba tháng thì biết trở mình, sáu tháng biết ngồi, chín tháng thì biết bò. Vương thị lắc đầu nói: “Lúc ôm vào ngực, cảm giác eo nhỏ thân thể khỏe mạnh, nhưng huynh khiến cho bé ngồi xuống, bé bất quá một hồi sau sẽ lại nằm, không cho bé nằm, còn cáu kỉnh với muội” Vương Thế Trạch trêu tức nhẹ chỉ vào cái mũi nhỏ của cháu gái: “Xem ra nha đầu này về sau là mệnh thái thái (thái thái là vợ của quan tuần phủ trở lên, ý bảo chị có số lấy chồng làm quan)!” Vương thị cười khúc khích: “Bọn muội bất quá là người bình thương, sao có thể có phúc khí làm thái thái?”. Thấy con gái mở mắt tròn vo, tò mò thân thủ ôm cậu một cái, không khỏi vui mừng cười nói: “Đều nói cháu ngoại thân với cậu, quả nhiên là sự thật!” Vương Thế Trạch thấy tiểu oa nhi vươn tay nhỏ bé đô đô thịt, không hướng được trong lòng ngựa của hắn, liền cười buôn chén trà ra, tiếp nhận tiểu người ngọc trắng trẻo, yêu thương hôn một cái: “Làm thái thái không cần thiết là phúc khí, tương lai tìm cho Tiểu Miêu một người chồng thành thật mới quan trọng!”. Ngữ khí cực kỳ sủng nịch. Vương thị cười nói: “Muội cũng nghĩ như vậy, đều nói thái thái nhà giàu khó mà làm, chúng ta nhà nghèo cửa nhỏ, làm sa trèo cao đây?” Hoa Minh Minh lúc này mới nhìn rõ, cái gọi là vật quý giá chính là cây ô – liu, nàng không khỏi có chút thất vọng, nhiều hơn chính là sợ hãi cổ đại, ngay cả cây ô – liu đều cho là tinh quý, nàng có thể thích ứng với cổ đại thiếu thốn vật chất này sao? Hơn nữa bản thân lại đầu thai vào một gia đình nông dân. Vương Thế Trạch thấy Hoa Minh Minh đối với vật quý giá tựa hồ cảm thấy hứng thú, liền lấy ra, dùng răng cắn nhỏ đút cho nàng, Hoa Minh Minh vội vàng bổ nhào vào lòng Vương thị, nàng cũng không muốn ăn nước miếng người khác. Vương thị cười ôm lấy con gái nói: “Nha đầu kia trừ bỏ uống sữa, ngay cả nước cháo cũng không chịu ăn đâu!” Vương Thế Trạch cười lắc đầu: “Con bé thật khó nuôi!” (Nguyên tác là “tiểu nương ngư”, mà muội thì không biết tiểu nương ngư dịch sang tiếng Việt là gì cho lưu loát, nên edit thoáng là con bé, mọi người thông cảm! =.=) Vương thị cùng Vương Thế Trạch nói chút chuyện nhà, cũng mau hết giờ. Bất tri bất giác, Cố Tứ Ngưu đã trở lại. Vương thị bước lên phía trước giúp Cố Tứ Ngưu múc nước rửa mặt: “Lộc Nhi, đi gọi đệ đệ con trở về, thằng nhóc này, không biết lại đến chỗ nào chơi rồi!” Cố Lộc lên tiếng cười chạy ra ngoài, chờ lúc Cố Lộc đem Cố Quý bẩn như khỉ trở về, Nam Qua đã làm xong cơm chiều, đang dọn đồ ăn lên bàn. Mọi người tò mò đánh giá Nam Qua, Nam Qua khẩn trương không biết trốn ở chỗ nào! Cố Quý xem xét Nam Qua vài lần, bĩu môi nói: “Không đẹp, không bằng Hoa Đào tỉ! Mẹ, vì sao không để Hoa Đào tỉ làm tẩu tử của con!” Nam Qua vừa nghe, da mặt càng tái, thần sắc buồn bã, bất an xoa xoa tay, nàng cũng biết mình không đẹp. Nhưng nếu mình đẹp, không chừng cha kế lại muốn đem nàng đến chỗ khác! Vương thị một tát một cái: “Tiểu tử thối! Dám nói hưu nói vượn!”. Nói xong nhéo lỗ tai Cố Quý, đem hắn đi rửa mặt, Cố Quý một bên gào lên một bên để cho Vương thị rửa mặt cho mình, trở lại nhà thay quần áo. Hai người Cố Tứ Ngưu cùng Vương Thế Trạch nếm thử đồ ăn Nam Qua làm, ngọt mặn thích hợp, tư vị ngon miệng, không khỏi vừa lòng gật gật đầu, Cố Tứ Ngưu cười nói với Vương thị: “Tài nghệ nấu nướng cũng không tệ lắm, giống nàng vài phần, về sau nàng có thể thoải mái nhiều!” Vương thị cười gật đầu, nói với Nam Qua: “Còn không mau bái kiến cha con!” Nam Qua cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quỳ xuống hướng Cố Tứ Ngưu dập đầu một cái, gọi một tiếng: “Cha” Cố Tứ Ngưu gật gật đầu: “Về sau giúp đỡ mẹ con làm một chút việc trong nhà, còn phải chiếu cố tốt đệ đệ và muội muội, nhất là muội muội của con, cẩn thận một chút, đừng ẩu tả!” Nam Qua lặng lẽ nhìn tiểu nữ oa trong lòng Vương thị, bộ dạng giống búp bê, nàng nhu thuận lên tiếng, thuần thục tiếp nhận tiểu oa nhi ôm vào trong ngực nói: “Con biết rồi!” Cố Tứ Ngưu thấy động tác nàng nhanh nhẹn, không khỏi vừa lòng gật gật đầu, nói với Vương Thế Trạch: “Ca, lần này cần phải cảm ơn huynh nhiều!” Vương Thế Trạch xua tay nói: “Người một nhà nói cái gì như người hai nhà!” Vương thị thấy Cố Tứ Ngưu chấp nhận Nam Qua, mới mở miệng giới thiệu mấy đứa con trai với Nam Qua, người Nam Qua so với mấy đứa con trai đều lớn hơn, cho nên tất cả mọi người gọi nàng là đại tỷ. Lúc Cố Phúc vừa lo xong mọi chuyện, liền cẩn thận đánh giá nàng, trong lòng rất là thất vọng. Hắn tuy nói năm nay mới mười tuổi, nhưng ở đồng ruộng nghe không ít lời thô tục, đối với việc nam nữ cũng hiểu được một ít, hiện tại vừa thấy Nam Qua như thế, trong lòng rất là thất vọng. Nhưng nghĩ lại, hôn nhân đại sự cha mẹ làm chủ, người vợ này lại là do mẹ hắn chọn, hắn nếu ghét bỏ người vợ này, không phải đối với mẹ hắn là đại bất hiếu sao? Lại nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, hắn há có thể quên thánh nhân dạy bảo, trầm mê nữ sắc đây? Suy nghĩ một chút, hắn không khỏi mặt đỏ bừng, hận không thể hung hăng đánh mình mấy bạt tai. Mọi người thấy hắn mặt đỏ bừng, còn tưỡng rằng hắn thẹn thùng! Vương thị thấy không khỏi che miệng cười không ngừng, ngay cả Cố Tứ Ngưu cùng Vương Thế Trạch cùng cười ha ha. Hoa Minh Minh ngẩng đầu nhìn Nam Qua, thấy cha mẹ đối với nàng không để ý lắm, cũng biết ở cổ đại con dâu nuôi từ bé không dễ làm, nói thật dễ nghe thì là người vợ, nhưng thực tế chính là một người hầu. Thấy đại ca sắc mặt thất vọng, thì biết hắn ghét bỏ diện mạo không xinh đẹp của Nam Qua, trong lòng không khỏi thở dài, lúc này trong lòng chỉ có một ý tưởng duy nhất là may mắn mình đầu thai thành người cũng không tệ lắm, nếu mình thân thế giống Nam Qua, nàng còn không biết mình có thể hay không sống sót đây! Nam Qua thấy muội muội dựa vào trong lòng nàng, không khóc không nháo, rất là im lặng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thật sự sợ muội muội khóc! Nàng cũng biết làm con dâu nuôi từ bé không công của người ta, làm tốt mới có đường sống, phàm có một chút nhàn hạ, liền bị người ta đánh mắng! Nhưng cho dù là như thế này, nàng cũng không nghĩ muốn bán mình làm nô tỳ, dù sao làm con dâu nuôi từ bé, một khi viên phòng sinh con nàng còn có ngày nở mày nở mặt, nếu làm nô tỳ, nàng cả đời vốn không có ngày tươi sáng! Tướng công so với nàng cũng chỉ nhỏ hơn nàng năm tuổi, so với vợ mười tám chồng ba tuổi tốt hơn nhiều! Nghĩ một chút, Nam Qua trong lòng hạ quyết định quyết tâm như thế nào cũng không thể để cho họ đuổi mình đi! Từ khi Nam Qua đến đây, làm việc cực kỳ chịu khó, cơ hồ trừ bỏ ở ngoài, tất cả mọi hàng thủ công trong nhà đều làm hết, hằng ngày hai đứa trẻ cũng do nàng trông. Thời gian rãnh rỗi của Vương thị rất nhiều, không chỉ có thể lên trấn mua một ít kim chỉ về may vá, còn gia tăng nuôi tằm, trong gia đình dần dần cũng dư chút tiền. Lúc hai đứa trẻ được một tuổi, Vương thị thậm chí còn làm cho hai đứa trẻ mỗi đứa một cái khóa bạc. Sau khi trải qua một cái tết Âm lịch náo nhiệt, đầu xuân, Cố Tứ Ngưu liền khẩn trương đem hạt giống mà Vương Thế Trạch cho đem gieo trồng. Vương Thế Trạch nói đúng, Cố Tứ Ngưu đối với nông sự rất giỏi, bất quá một năm công phu, nhưng hắn lại có thể trồng nên những ruộng ngô, hoa màu tốt tươi, mảnh đất sau nhà cũng bị hắn khai khẩn trồng khoai tây, khoai lang. Ngay từ đầu Hoa Minh Minh còn không biết cậu mang về cái gì, sau lại chờ phụ thân trồng xong, mắt nàng tràn đầy sao nhìn về cậu, cậu rất giỏi, cư nhiên biết đem thứ đồ tốt này mang về, có thứ này, cho dù là năm thiên tai cũng không sợ đói a! Nàng cong cong đầu, trước mắt cũng chỉ biết hiện tại là năm Thiên Khải, hoàng đế họ gì a? Rốt cuộc là cái triều đại gì? Có phải hay không mất quyền lực lịch sử? Nàng cũng không rõ ràng lắm, trong một cái sơn thôn nhỏ, làm sao biết mà được quốc gia đại sự? Nàng cũng không có cái bản lãnh nghe thấy niên hiệu liền biết triều đại gì, Trung Hoa trên dưới 5000 năm, niên hiệu nhiều quá nhiều a! Chính là nhìn đến thời điểm thu hoạch, nàng mơ hồ có chút xác định, chính mình tựa hồ xuyên qua đến một thời không xa lạ! Bởi vì nông sản thu hoạch được không giống thổ sản của Trung Quốc, thời gian tìm thấy mấy thứ này ở Trung Quốc cũng khác, chậm hơn, phần lời là vào thời Minh Thanh, nhất là khoai tây, nàng nhớ rất rõ, sớm nhất cũng là vào thời Khang Hi. Hoa Minh Minh không khỏi 囧 một chút, chẳng lẽ hiện tại là thời Thanh? Nàng thành cô gái Thanh xuyên?! Bất quá nàng lập tức phủ định phán đoán của mình, bởi vì nàng không có nhìn thấy phụ thân cạo phần đầu tết tóc đuôi sam! Kiếp trức xem qua mấy bộ phim thời Thanh, nàng cơ bản biết niên hiệu của hoàng đế thời Thanh, nàng xác định không có niên hiệu gọi là Thiên Khải. Xem ra là một thời không không biết tên! Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu thực xuyên qua đến thời Thanh, nàng sẽ phi thường buồn bực! Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị một bên quét tước trong kho lúa, một bên cười nhìn lương thực trong nhà, cười đến toe toét. Kho lúa của gia đình Cố Tứ Ngưu là do thái tổ gia gia của hắn bỏ tiền xây dựng, dựng ở trong núi, đem một vách núi đào rỗng, bốn phía xung quanh đều dẫn nước ra ngoài, bên trong kín đáo không thông gió, ngay cả con kiến cũng không đi vào được. Bên ngoài lấy khóa lớn khóa kỹ, lại thêm một tầng cơ quan giống như vách núi, còn có không ít cây cỏ che dấu, từ bên ngoài nhìn không khác ra bên trong có sơn động. Năm xưa nơi này không phải dùng để chứa lương thực, mà là cất giấu tài sản của gia đình, đáng tiếc ngân khố lớn như vậy, tới thời tổ gia gia của Cố Tứ Ngưu, toàn bộ đều tiêu hết. May mắn Cố Tứ Ngưu không phải là một người chịu thua kém, chăm chỉ làm lụng tránh khỏi việc bại gia tán nghiệp. Cố Tứ Ngưu nhìn kho lúa tràn đầy nói: “Trước đây ta từng nghe cha nói qua, khoai tây là thứ tốt, dễ trồng cũng dễ chăm sóc, không cần ruộng tốt” Vương thị cười tủm tỉm nói: “Mới đây ta cũng nếm qua khoai nướng, hương vị kia rất ngọt ngào!” Cố Tứ Ngưu nói: “Nghe nói cây ngô cũng là thứ tốt, thân ngô còn có thể dùng để nuôi heo. Tất cả đều là thứ tốt, rất tốt, chính thế nếu có gặp năm mất mùa cũng không sợ. Kho lúa lại xây dựng ở trên núi, nước có đến dâng cũng không sợ kho lúa bị hỏng” Hai người cẩn thận đem kho lúa sửa sang lại sạch sẽ, nhìn lương thực chiếm hết chỗ, không khỏi nhìn nhau cười. Vương thị nói: “Ta lấy một ít bột mì, mấy đứa nhỏ trong nhà đều thích ăn” Cố Tứ Ngưu nói: “Con gái là nữ hài tử, nàng cưng chiều thì cưng chiều, tiểu hài tử này cũng không thể quá cưng chiều, bằng không dạy dỗ thành hư hỏng” Vương thị nói: “Trong lòng ta đều biết, mấy đứa nhỏ nhà của chúng ta đều rất ngoan!” Nhắc tới con, Vương thị vẻ mặt kiêu ngạo. Nàng một bên lấy bột mì, bột bên thở dài nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy kho lúa đầy” Cố Tứ Ngưu một phen lau mồ hôi, cộc lốc cười nói: “Ta cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đấy! Nghe mẹ từng nói, nơi này trước kia đều là vàng bạc châu báu!” Nói lên hoàn cảnh huy hoàng của gia đình trước đó, thần sắc hắn hơi ảm đạm. Vương thị an ủi trượng phu nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, hiện tại chúng ta không phải rất tốt sao? Trong nhà ngày một khấm khá hơn!” Cố Tứ Ngưu nhớ đến đứa con cả liền kiêu ngạo: “Phúc Nhi giống như ông nội ta, mẹ từng nói, ông nội cũng rất thích đọc sách”. Hắn nắm tay nói: “Ta cho dù mệt chết, cũng không thể để mấy đứa nhỏ giống ta, cả đời chỉ biết làm ruộng! Nhất là Phúc Nhi, hắn nhất định phải thi công danh! Chúng ta lo cho gia đình không thể để con cháu đời đời đều ở làm nông!” Vương thị nói: “Phúc Nhi nhất định thi đậu! Ngay cả lão sư đều nói nó có năng khiếu. Còn có Quý Nhi, chàng xem nó mới đến học đường có hai tháng, liền có thể đem Tam Tự Kinh đọc thuộc lòng, con người ta đều đến 8 tuổi mới làm được, Quý Nhi chỉ mới có 6 tuổi!” Cố Tứ Ngưu nghe vậy kiêu ngạo cười cười: “Bọn chúng đều là những hài tử hiểu chuyện” Vương thị trở mình xem thường một cái, nói: “Biết hiểu chuyện, bình thường cũng đánh mắng bọn chúng cũng không ít, mấy đứa nhỏ này xem chàng là cái gì! Còn con gái, bị chàng sủng thành bộ dạng gì nữa?” Cố Tứ Ngưu không cho là đúng, nói: “Mẹ đã sớm nói với ta rồi, con trai phải nghiêm khắc, con gái phải nuông chiều, lại nói con gái nhà chúng ta còn nhỏ như vậy, nàng sợ cái gì? Sủng không xấu” Vương thị nói: “Ta không phải nói tính tình bé không tốt, chàng xem bộ dáng bé nũng nịu, việc nặng gì đều làm không được, tương lai làm sao mà làm việc nhà chồng?” Cố Tứ Ngưu lắc đầu nói: “Ngốc ngếch! Con gái nhà chúng ta trưởng thành xinh đẹp như vậy, tương lai thế nào có thể lại làm nông a? Chờ bọn Phúc Nhi làm quan, chúng ta tìm cho con gái một gia đình tốt, không làm thiếu nãi nãi cũng có thể có nha hoàn sai sử” Vương thị cười mắng nói: “Phi! Chuyện tình còn chưa đến đó đâu! Chàng nằm mơ đi!” Cố Tứ Ngưu không cho là đúng, nói: “Lão đại nhất định sẽ thi đậu!” Vương thị cười lắc đầu, cũng không cho là đúng. Cố Tứ Ngưu cũng không cùng thê tử già mồm, đem kho lúa che giấu kĩ, nhìn xung quanh không có người, sau mới yên tâm cùng Vương thị xuống núi. P/s mọi người tí về cách xưng hô của mọi người với nữ chính. Bởi vì Tiểu Miêu nghĩa đen là mèo con, mà Quảng Hằng tỉ và mình thấy gọi Mèo Con nghe dễ thương và gần gũi nên quyết định sẽ để cha me, anh chị em, và sau này là nam chính gọi nữ chính là Mèo Con. Còn đối với những người khác thì sẽ để là Tiểu Miêu… Với lại, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần vì Nam Qua nhé!!! ^^
Vương thị vừa lòng gật gật đầu nói: “Đại ca xem trọng nhất định là tốt”, nàng quay đầu lại cười hỏi Nam Qua: “Con có biết nấu cơm không?” Nam Qua thấy Vương thị ý cười hòa thuận vui vẻ, sợ hãi khẩn trương trong lòng vơi đi không ít, liền gật gật đầu nói: “Biết một chút” Vương thị nói: “Lát nữa trở về con nấu cho ta xem”. Nàng suy nghĩ nói, trong nhà còn ít đậu phụ vàng và bắp cải trắng, nếu đứa nhỏ này có thể nấu được thì tài nấu nướng cũng không tệ! Về sau để cho con bé nấu cơm, bọn họ đều là nhà nghèo, sao có thể mỗi ngày đều ăn thịt? “Ai”. Nam Qua khiếp sợ kêu lên một tiếng, vụng trộm liếc nhìn Vương thị một cái, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mẹ chồng nhìn qua thật hiền lành! Chỉ cần nàng chăm chỉ làm việc, hẳn là sẽ không đuổi nàng đi? Khi về đến nhà, Vương thị thấy sắc trời không còn sớm, bảo ca ca lưu lại ăn cơm chiều. Đất Ngô giàu có và đông đúc, ở chỗ bình thường này dân chúng cũng một ngày ba bữa, gia đình không thể nói rõ là giàu có, nhưng cũng không lo ăn uống. Nam Qua vừa tới nơi, không cần để Vương thị phân phó, đầu tiên là múc nước hầu hạ Vương Thế Trạch và Vương thị rửa mặt, sau đó mới tới bản thân, vào phòng bếp, cuộn tay áo lên, nhóm lửa, một bên chưng đậu phụ, một bên nhặt bắp cải trắng, hành động rất là lưu loát. Vương thị ở bên cạnh quan sát, trong lòng rất vừa ý, sau khi pha một ấm trà, để lại Nam Qua ở một mình trong phòng bếp làm việc. Vương Thế Trạch tiếp trà liền cười nói: “Mấy thứ ta đưa tới lúc lễ mừng năm mới đến bây giờ vẫn còn chưa dùng hết?” Vương thị cười nói: “Vật quý giá như vậy, bình thường cũng chỉ có khách quý mới lấy ra pha trà chiêu đãi thôi” Vương Thế Trạch cười nói: “Cái gì mà quý giá chứ? Chỉ là mấy thứ bình thường thôi, muội nếu thích, lần sau ta lại mang đến một chút cho muội” Vương thị nói: “Không cần, trong nhà còn đủ dùng mà!” Nàng thân thủ ôm con gái qua, sờ sờ phía dưới tã thấy không ướt, liền đem bé để qua một bên, lại ôm lấy con trai, thấy mông hắn ướt hỏi: “Toàn Nhi và Mèo Con cùng ăn cháo phải không? Toàn Nhi tiểu rồi?” Cố Phúc đáp: “Toàn Nhi ăn hai lần, Mèo Con chưa ăn. Toàn Nhi tiểu hai lần, ị một lần, tã trong nhà đều dùng hết rồi, con không để nó mặc nữa” Vương thị nghi hoặc hỏi: “Mèo Con chưa tiểu sao?” Cố Phúc sủng ái nhìn tiểu muội nói: “Chưa tiểu, muội muội rất ngoan, trước khi tiểu thì kêu vài tiếng, không để tã ướt. Mẹ. Đệ Đệ rất nghịch ngợm! Vẫn là muội muội ngoan nhất!” Vương thị đột nhiên cười lên: “Trước đây con so với đệ đệ còn bướng bỉnh hơn!” Cố Phúc lầu bầu một tiếng: “Con không tin đâu!” Vương Thế Trạch ở một bên thú vị nghe: “Tiểu Miêu ngoan như vậy sao?”. Hắn thân thủ đùa với cháu gái. Hoa Minh Minh vừa lúc tò mò vật quý giá là cái gì vậy? Có bao nhiêu tinh quý? Thấy Vương Thế Trạch thân thủ, nàng vươn tay nhỏ bé đón Vương Thế Trạch, chân nhỏ cố gắng đứng lên, chậm rãi ngồi dậy, Vương thị nhìn thấy vừa mừng vừa sợ: “Ca! Bé ngồi dậy kìa!” Vương Thế Trạch cũng nhìn cười nói: “Tam phiên lục tọa cửu lai ba*, nha đầu này chưa đến bảy tháng đã có thể ngồi, trước kia bé chưa từng đứng dậy à?” *Tam phiên lục tọa cửu lai ba: nghĩa là ba tháng thì biết trở mình, sáu tháng biết ngồi, chín tháng thì biết bò. Vương thị lắc đầu nói: “Lúc ôm vào ngực, cảm giác eo nhỏ thân thể khỏe mạnh, nhưng huynh khiến cho bé ngồi xuống, bé bất quá một hồi sau sẽ lại nằm, không cho bé nằm, còn cáu kỉnh với muội” Vương Thế Trạch trêu tức nhẹ chỉ vào cái mũi nhỏ của cháu gái: “Xem ra nha đầu này về sau là mệnh thái thái (thái thái là vợ của quan tuần phủ trở lên, ý bảo chị có số lấy chồng làm quan)!” Vương thị cười khúc khích: “Bọn muội bất quá là người bình thương, sao có thể có phúc khí làm thái thái?”. Thấy con gái mở mắt tròn vo, tò mò thân thủ ôm cậu một cái, không khỏi vui mừng cười nói: “Đều nói cháu ngoại thân với cậu, quả nhiên là sự thật!” Vương Thế Trạch thấy tiểu oa nhi vươn tay nhỏ bé đô đô thịt, không hướng được trong lòng ngựa của hắn, liền cười buôn chén trà ra, tiếp nhận tiểu người ngọc trắng trẻo, yêu thương hôn một cái: “Làm thái thái không cần thiết là phúc khí, tương lai tìm cho Tiểu Miêu một người chồng thành thật mới quan trọng!”. Ngữ khí cực kỳ sủng nịch. Vương thị cười nói: “Muội cũng nghĩ như vậy, đều nói thái thái nhà giàu khó mà làm, chúng ta nhà nghèo cửa nhỏ, làm sa trèo cao đây?” Hoa Minh Minh lúc này mới nhìn rõ, cái gọi là vật quý giá chính là cây ô – liu, nàng không khỏi có chút thất vọng, nhiều hơn chính là sợ hãi cổ đại, ngay cả cây ô – liu đều cho là tinh quý, nàng có thể thích ứng với cổ đại thiếu thốn vật chất này sao? Hơn nữa bản thân lại đầu thai vào một gia đình nông dân. Vương Thế Trạch thấy Hoa Minh Minh đối với vật quý giá tựa hồ cảm thấy hứng thú, liền lấy ra, dùng răng cắn nhỏ đút cho nàng, Hoa Minh Minh vội vàng bổ nhào vào lòng Vương thị, nàng cũng không muốn ăn nước miếng người khác. Vương thị cười ôm lấy con gái nói: “Nha đầu kia trừ bỏ uống sữa, ngay cả nước cháo cũng không chịu ăn đâu!” Vương Thế Trạch cười lắc đầu: “Con bé thật khó nuôi!” (Nguyên tác là “tiểu nương ngư”, mà muội thì không biết tiểu nương ngư dịch sang tiếng Việt là gì cho lưu loát, nên edit thoáng là con bé, mọi người thông cảm! =.=) Vương thị cùng Vương Thế Trạch nói chút chuyện nhà, cũng mau hết giờ. Bất tri bất giác, Cố Tứ Ngưu đã trở lại. Vương thị bước lên phía trước giúp Cố Tứ Ngưu múc nước rửa mặt: “Lộc Nhi, đi gọi đệ đệ con trở về, thằng nhóc này, không biết lại đến chỗ nào chơi rồi!” Cố Lộc lên tiếng cười chạy ra ngoài, chờ lúc Cố Lộc đem Cố Quý bẩn như khỉ trở về, Nam Qua đã làm xong cơm chiều, đang dọn đồ ăn lên bàn. Mọi người tò mò đánh giá Nam Qua, Nam Qua khẩn trương không biết trốn ở chỗ nào! Cố Quý xem xét Nam Qua vài lần, bĩu môi nói: “Không đẹp, không bằng Hoa Đào tỉ! Mẹ, vì sao không để Hoa Đào tỉ làm tẩu tử của con!” Nam Qua vừa nghe, da mặt càng tái, thần sắc buồn bã, bất an xoa xoa tay, nàng cũng biết mình không đẹp. Nhưng nếu mình đẹp, không chừng cha kế lại muốn đem nàng đến chỗ khác! Vương thị một tát một cái: “Tiểu tử thối! Dám nói hưu nói vượn!”. Nói xong nhéo lỗ tai Cố Quý, đem hắn đi rửa mặt, Cố Quý một bên gào lên một bên để cho Vương thị rửa mặt cho mình, trở lại nhà thay quần áo. Hai người Cố Tứ Ngưu cùng Vương Thế Trạch nếm thử đồ ăn Nam Qua làm, ngọt mặn thích hợp, tư vị ngon miệng, không khỏi vừa lòng gật gật đầu, Cố Tứ Ngưu cười nói với Vương thị: “Tài nghệ nấu nướng cũng không tệ lắm, giống nàng vài phần, về sau nàng có thể thoải mái nhiều!” Vương thị cười gật đầu, nói với Nam Qua: “Còn không mau bái kiến cha con!” Nam Qua cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, quỳ xuống hướng Cố Tứ Ngưu dập đầu một cái, gọi một tiếng: “Cha” Cố Tứ Ngưu gật gật đầu: “Về sau giúp đỡ mẹ con làm một chút việc trong nhà, còn phải chiếu cố tốt đệ đệ và muội muội, nhất là muội muội của con, cẩn thận một chút, đừng ẩu tả!” Nam Qua lặng lẽ nhìn tiểu nữ oa trong lòng Vương thị, bộ dạng giống búp bê, nàng nhu thuận lên tiếng, thuần thục tiếp nhận tiểu oa nhi ôm vào trong ngực nói: “Con biết rồi!” Cố Tứ Ngưu thấy động tác nàng nhanh nhẹn, không khỏi vừa lòng gật gật đầu, nói với Vương Thế Trạch: “Ca, lần này cần phải cảm ơn huynh nhiều!” Vương Thế Trạch xua tay nói: “Người một nhà nói cái gì như người hai nhà!” Vương thị thấy Cố Tứ Ngưu chấp nhận Nam Qua, mới mở miệng giới thiệu mấy đứa con trai với Nam Qua, người Nam Qua so với mấy đứa con trai đều lớn hơn, cho nên tất cả mọi người gọi nàng là đại tỷ. Lúc Cố Phúc vừa lo xong mọi chuyện, liền cẩn thận đánh giá nàng, trong lòng rất là thất vọng. Hắn tuy nói năm nay mới mười tuổi, nhưng ở đồng ruộng nghe không ít lời thô tục, đối với việc nam nữ cũng hiểu được một ít, hiện tại vừa thấy Nam Qua như thế, trong lòng rất là thất vọng. Nhưng nghĩ lại, hôn nhân đại sự cha mẹ làm chủ, người vợ này lại là do mẹ hắn chọn, hắn nếu ghét bỏ người vợ này, không phải đối với mẹ hắn là đại bất hiếu sao? Lại nói cưới vợ phải cưới vợ hiền, hắn há có thể quên thánh nhân dạy bảo, trầm mê nữ sắc đây? Suy nghĩ một chút, hắn không khỏi mặt đỏ bừng, hận không thể hung hăng đánh mình mấy bạt tai. Mọi người thấy hắn mặt đỏ bừng, còn tưỡng rằng hắn thẹn thùng! Vương thị thấy không khỏi che miệng cười không ngừng, ngay cả Cố Tứ Ngưu cùng Vương Thế Trạch cùng cười ha ha. Hoa Minh Minh ngẩng đầu nhìn Nam Qua, thấy cha mẹ đối với nàng không để ý lắm, cũng biết ở cổ đại con dâu nuôi từ bé không dễ làm, nói thật dễ nghe thì là người vợ, nhưng thực tế chính là một người hầu. Thấy đại ca sắc mặt thất vọng, thì biết hắn ghét bỏ diện mạo không xinh đẹp của Nam Qua, trong lòng không khỏi thở dài, lúc này trong lòng chỉ có một ý tưởng duy nhất là may mắn mình đầu thai thành người cũng không tệ lắm, nếu mình thân thế giống Nam Qua, nàng còn không biết mình có thể hay không sống sót đây! Nam Qua thấy muội muội dựa vào trong lòng nàng, không khóc không nháo, rất là im lặng, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thật sự sợ muội muội khóc! Nàng cũng biết làm con dâu nuôi từ bé không công của người ta, làm tốt mới có đường sống, phàm có một chút nhàn hạ, liền bị người ta đánh mắng! Nhưng cho dù là như thế này, nàng cũng không nghĩ muốn bán mình làm nô tỳ, dù sao làm con dâu nuôi từ bé, một khi viên phòng sinh con nàng còn có ngày nở mày nở mặt, nếu làm nô tỳ, nàng cả đời vốn không có ngày tươi sáng! Tướng công so với nàng cũng chỉ nhỏ hơn nàng năm tuổi, so với vợ mười tám chồng ba tuổi tốt hơn nhiều! Nghĩ một chút, Nam Qua trong lòng hạ quyết định quyết tâm như thế nào cũng không thể để cho họ đuổi mình đi! Từ khi Nam Qua đến đây, làm việc cực kỳ chịu khó, cơ hồ trừ bỏ ở ngoài, tất cả mọi hàng thủ công trong nhà đều làm hết, hằng ngày hai đứa trẻ cũng do nàng trông. Thời gian rãnh rỗi của Vương thị rất nhiều, không chỉ có thể lên trấn mua một ít kim chỉ về may vá, còn gia tăng nuôi tằm, trong gia đình dần dần cũng dư chút tiền. Lúc hai đứa trẻ được một tuổi, Vương thị thậm chí còn làm cho hai đứa trẻ mỗi đứa một cái khóa bạc. Sau khi trải qua một cái tết Âm lịch náo nhiệt, đầu xuân, Cố Tứ Ngưu liền khẩn trương đem hạt giống mà Vương Thế Trạch cho đem gieo trồng. Vương Thế Trạch nói đúng, Cố Tứ Ngưu đối với nông sự rất giỏi, bất quá một năm công phu, nhưng hắn lại có thể trồng nên những ruộng ngô, hoa màu tốt tươi, mảnh đất sau nhà cũng bị hắn khai khẩn trồng khoai tây, khoai lang. Ngay từ đầu Hoa Minh Minh còn không biết cậu mang về cái gì, sau lại chờ phụ thân trồng xong, mắt nàng tràn đầy sao nhìn về cậu, cậu rất giỏi, cư nhiên biết đem thứ đồ tốt này mang về, có thứ này, cho dù là năm thiên tai cũng không sợ đói a! Nàng cong cong đầu, trước mắt cũng chỉ biết hiện tại là năm Thiên Khải, hoàng đế họ gì a? Rốt cuộc là cái triều đại gì? Có phải hay không mất quyền lực lịch sử? Nàng cũng không rõ ràng lắm, trong một cái sơn thôn nhỏ, làm sao biết mà được quốc gia đại sự? Nàng cũng không có cái bản lãnh nghe thấy niên hiệu liền biết triều đại gì, Trung Hoa trên dưới 5000 năm, niên hiệu nhiều quá nhiều a! Chính là nhìn đến thời điểm thu hoạch, nàng mơ hồ có chút xác định, chính mình tựa hồ xuyên qua đến một thời không xa lạ! Bởi vì nông sản thu hoạch được không giống thổ sản của Trung Quốc, thời gian tìm thấy mấy thứ này ở Trung Quốc cũng khác, chậm hơn, phần lời là vào thời Minh Thanh, nhất là khoai tây, nàng nhớ rất rõ, sớm nhất cũng là vào thời Khang Hi. Hoa Minh Minh không khỏi 囧 một chút, chẳng lẽ hiện tại là thời Thanh? Nàng thành cô gái Thanh xuyên?! Bất quá nàng lập tức phủ định phán đoán của mình, bởi vì nàng không có nhìn thấy phụ thân cạo phần đầu tết tóc đuôi sam! Kiếp trức xem qua mấy bộ phim thời Thanh, nàng cơ bản biết niên hiệu của hoàng đế thời Thanh, nàng xác định không có niên hiệu gọi là Thiên Khải. Xem ra là một thời không không biết tên! Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu thực xuyên qua đến thời Thanh, nàng sẽ phi thường buồn bực! Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị một bên quét tước trong kho lúa, một bên cười nhìn lương thực trong nhà, cười đến toe toét. Kho lúa của gia đình Cố Tứ Ngưu là do thái tổ gia gia của hắn bỏ tiền xây dựng, dựng ở trong núi, đem một vách núi đào rỗng, bốn phía xung quanh đều dẫn nước ra ngoài, bên trong kín đáo không thông gió, ngay cả con kiến cũng không đi vào được. Bên ngoài lấy khóa lớn khóa kỹ, lại thêm một tầng cơ quan giống như vách núi, còn có không ít cây cỏ che dấu, từ bên ngoài nhìn không khác ra bên trong có sơn động. Năm xưa nơi này không phải dùng để chứa lương thực, mà là cất giấu tài sản của gia đình, đáng tiếc ngân khố lớn như vậy, tới thời tổ gia gia của Cố Tứ Ngưu, toàn bộ đều tiêu hết. May mắn Cố Tứ Ngưu không phải là một người chịu thua kém, chăm chỉ làm lụng tránh khỏi việc bại gia tán nghiệp. Cố Tứ Ngưu nhìn kho lúa tràn đầy nói: “Trước đây ta từng nghe cha nói qua, khoai tây là thứ tốt, dễ trồng cũng dễ chăm sóc, không cần ruộng tốt” Vương thị cười tủm tỉm nói: “Mới đây ta cũng nếm qua khoai nướng, hương vị kia rất ngọt ngào!” Cố Tứ Ngưu nói: “Nghe nói cây ngô cũng là thứ tốt, thân ngô còn có thể dùng để nuôi heo. Tất cả đều là thứ tốt, rất tốt, chính thế nếu có gặp năm mất mùa cũng không sợ. Kho lúa lại xây dựng ở trên núi, nước có đến dâng cũng không sợ kho lúa bị hỏng” Hai người cẩn thận đem kho lúa sửa sang lại sạch sẽ, nhìn lương thực chiếm hết chỗ, không khỏi nhìn nhau cười. Vương thị nói: “Ta lấy một ít bột mì, mấy đứa nhỏ trong nhà đều thích ăn” Cố Tứ Ngưu nói: “Con gái là nữ hài tử, nàng cưng chiều thì cưng chiều, tiểu hài tử này cũng không thể quá cưng chiều, bằng không dạy dỗ thành hư hỏng” Vương thị nói: “Trong lòng ta đều biết, mấy đứa nhỏ nhà của chúng ta đều rất ngoan!” Nhắc tới con, Vương thị vẻ mặt kiêu ngạo. Nàng một bên lấy bột mì, bột bên thở dài nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy kho lúa đầy” Cố Tứ Ngưu một phen lau mồ hôi, cộc lốc cười nói: “Ta cũng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đấy! Nghe mẹ từng nói, nơi này trước kia đều là vàng bạc châu báu!” Nói lên hoàn cảnh huy hoàng của gia đình trước đó, thần sắc hắn hơi ảm đạm. Vương thị an ủi trượng phu nói: “Đừng nghĩ ngợi nhiều, hiện tại chúng ta không phải rất tốt sao? Trong nhà ngày một khấm khá hơn!” Cố Tứ Ngưu nhớ đến đứa con cả liền kiêu ngạo: “Phúc Nhi giống như ông nội ta, mẹ từng nói, ông nội cũng rất thích đọc sách”. Hắn nắm tay nói: “Ta cho dù mệt chết, cũng không thể để mấy đứa nhỏ giống ta, cả đời chỉ biết làm ruộng! Nhất là Phúc Nhi, hắn nhất định phải thi công danh! Chúng ta lo cho gia đình không thể để con cháu đời đời đều ở làm nông!” Vương thị nói: “Phúc Nhi nhất định thi đậu! Ngay cả lão sư đều nói nó có năng khiếu. Còn có Quý Nhi, chàng xem nó mới đến học đường có hai tháng, liền có thể đem Tam Tự Kinh đọc thuộc lòng, con người ta đều đến 8 tuổi mới làm được, Quý Nhi chỉ mới có 6 tuổi!” Cố Tứ Ngưu nghe vậy kiêu ngạo cười cười: “Bọn chúng đều là những hài tử hiểu chuyện” Vương thị trở mình xem thường một cái, nói: “Biết hiểu chuyện, bình thường cũng đánh mắng bọn chúng cũng không ít, mấy đứa nhỏ này xem chàng là cái gì! Còn con gái, bị chàng sủng thành bộ dạng gì nữa?” Cố Tứ Ngưu không cho là đúng, nói: “Mẹ đã sớm nói với ta rồi, con trai phải nghiêm khắc, con gái phải nuông chiều, lại nói con gái nhà chúng ta còn nhỏ như vậy, nàng sợ cái gì? Sủng không xấu” Vương thị nói: “Ta không phải nói tính tình bé không tốt, chàng xem bộ dáng bé nũng nịu, việc nặng gì đều làm không được, tương lai làm sao mà làm việc nhà chồng?” Cố Tứ Ngưu lắc đầu nói: “Ngốc ngếch! Con gái nhà chúng ta trưởng thành xinh đẹp như vậy, tương lai thế nào có thể lại làm nông a? Chờ bọn Phúc Nhi làm quan, chúng ta tìm cho con gái một gia đình tốt, không làm thiếu nãi nãi cũng có thể có nha hoàn sai sử” Vương thị cười mắng nói: “Phi! Chuyện tình còn chưa đến đó đâu! Chàng nằm mơ đi!” Cố Tứ Ngưu không cho là đúng, nói: “Lão đại nhất định sẽ thi đậu!” Vương thị cười lắc đầu, cũng không cho là đúng. Cố Tứ Ngưu cũng không cùng thê tử già mồm, đem kho lúa che giấu kĩ, nhìn xung quanh không có người, sau mới yên tâm cùng Vương thị xuống núi. P/s mọi người tí về cách xưng hô của mọi người với nữ chính. Bởi vì Tiểu Miêu nghĩa đen là mèo con, mà Quảng Hằng tỉ và mình thấy gọi Mèo Con nghe dễ thương và gần gũi nên quyết định sẽ để cha me, anh chị em, và sau này là nam chính gọi nữ chính là Mèo Con. Còn đối với những người khác thì sẽ để là Tiểu Miêu… Với lại, mọi người hãy chuẩn bị tinh thần vì Nam Qua nhé!!! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.