Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải
Chương 75: Việc vặt lúc mang thai 2
Khán Tuyền Thính Phong
05/07/2013
“Cô cô… cô cô…” Mèo Con đang cùng Xuân Nha chuẩn bị may cho đứa con sắp chào đời một bộ quần áo mới, đột nhiên nghe được tiếng của tiểu Trụ Tử kêu từ xa truyền đến, ban đầu nàng còn tưởng rằng là nghe lầm, nhưng thanh âm càng ngày càng gần, nàng không khỏi vui sướng đứng dậy: “Là tiểu Trụ Tự đến đây sao?” Vãn Chiếu cười dẫn tiểu Trụ Tử tiến vào nói: “Phu nhân, ngày hôm qua gia bảo người suốt đêm đến Cố gia truyền tin, hôm nay sáng sớm liền mời thiếu gia cùng thân gia thái thái đến đây” “Cô cô!”. Tiểu Trụ Tử vừa thấy Mèo Con định bổ nhào vào trong lòng của nàng, thì bị Xuân Nha ngăn lại: “Tiểu tổ tông của nô tỳ ơi, không được, phu nhân đang có thai !” Mèo Con cười nói: “Nào có yếu ớt như vậy. Tiểu Trụ Tử, đến đây, để cô cô ôm một cái”. Nàng ngồi ở trên ghế, vỗ vỗ chân của mình, tiểu Trụ Tử thấy thế vội đi đến trong lòng của nàng, vươn tay ôm cổ của nàng, hôn thật mạnh lên mặt nàng, nãi thanh nãi khí nói: “Cô cô, con nhớ người muốn chết, người có nhớ con không?” Mèo Con cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của hắn nói: “Rất nhớ, cô cô cũng nhớ con muốn chết”. Nàng ngẩng đầu nghi hoặc hỏi Vãn Chiếu: “Mẹ của ta đâu? Không phải nói hai người cùng nhau tới sao? Như thế nào chỉ thấy mỗi tiểu Trụ Tử?” Vãn Chiếu cười nói: “Thiếu gia thấy bọn Bạch Cập cưỡi ngựa, la hét cũng muốn cưỡi ngựa, cho nên Bạch Cập liền mang theo thiếu gia cưỡi ngựa về trước, thân gia thái thái ngồi xe ngữa đến sau, theo Trừng Tâm tính toán thì chắc cũng sắp đến” Mèo Con buông tiểu Trụ Tử nói: “Đi, chúng ta đi đón bà nội nào” “Dạ!”. Tiểu Trụ Tử sôi nổi đi theo cô cô ra ngoài cửa phòng. Mèo Con lôi kéo tiểu Trụ Tử, đứng ở cổng chờ Vương thị, vừa thấy Vương thị đến, hốc mắt của nàng liền đỏ. Vương thị xuống xe ngựa, lôi kéo tay con gái, tinh tế đánh giá. Con gái thay đổi một thân trang phục thiếu phụ, lại càng hấp dẫn hơn, khí sắc so với trước kia cũng hồng nhuận hơn, Vương thị không khỏi vui mừng nở nụ cười, bọn họ cuối cùng không phó thác sai người. Vãn Chiếu thấy mẹ con hai người đứng ở cửa khóc, liền tiến lên nói: “Phu nhân, thân gia thái thái, ngoài cửa gió lớn, không bằng đi vào trong nói chuyện đi!” “Đúng!”. Mèo Con vội vàng gật đầu, lôi kéo Vương thị đi vào nội phòng. Hai người ngồi ở trong phòng, sau khi nha hoàn thượng trà, Vãn Chiếu liền dẫn bọn nha hoàn lui ra, để cho hai mẹ con có thể trò chuyện với nhau, còn dụ cả tiểu Trụ Tử ra ngoài, bảo Trừng Tâm dẫn hắn đi cưỡi ngựa. Mèo Con không khỏi cảm kích Vãn Chiếu săn sóc, chờ sau khi mọi người lui xuống, nàng bổ nhào vào trong lòng Vương thị: “Mẹ, con rất nhớ người” Vương thị yêu thương vuốt ve đầu con gái nói: “Mẹ cũng nhớ bé ngoan của mẹ !”. Bà ôm con gái lo lắng hỏi: “Cô gia đối với con có tốt không?” Mèo Con nhớ tới sau khi kết hôn Nhiếp Tuyên săn sóc đủ điều, trong lòng ngọt ngào, gật gật đầu nói: “Tốt, chàng đối với con tốt lắm” “Vậy là được rồi!”. Vương thị nghe chính miệng con gái thừa nhận, không khỏi yên tâm, lại thân thiết hỏi: “Đúng rồi, mẹ nghe nói, mấy ngày nay con có chút không vui, ăn cũng ít, có phải hay không thân thể không thoải mái?” Mèo Con lắc đầu nói: “Không có a, trừ bỏ nôn mửa có chút lợi hại, cả ngày chỉ muốn ngủ ra, không có chỗ nào không thoải mái hết” “Nôn rất nhiều sao?” Vương thị thân thiết hỏi. Mèo Con đáng thương hề hề gật gật đầu: “Dạ… ăn cái gì đều nôn ra cái đấy…” có vài lần nàng nôn đến thực quản bị thương, nôn ra cả máu. Vương thị đau lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nói: “Lúc vừa mới mang thai đều giống nhau, chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì tốt rồi. Con muốn ăn cái gì, mẹ nấu cho con ăn” Mèo Con nằm ở trong lòng Vương thị nói: “Cái gì con cũng không muốn ăn…” hiện tại nàng ngửi được mùi thức ăn liền muốn nôn rồi. “Không thể không ăn, không ăn thì ngay cả sức để nôn con cũng không có”. Vương thị nói: “Trước tiên ta làm chút mứt gừng cho con đi, gừng có thể chống ói, lúc con muốn ói, ngậm một chút mứt gừng là được rồi!” nói xong định đứng dậy đi. “Vãn Chiếu đã làm cho con một bình rồi, con cũng thử ngậm vài lần, cũng không có tác dụng hiệu quả gì, lúc muốn nôn thì cũng vẫn cứ nôn”. Mèo Con giữ chặt Vương thị nói. “Tại sao có thể như vậy ?”. Vương thị có chút kinh ngạc hỏi, mỗi lần bà mang thai cũng chỉ có khoảng thời gian đầu thì nôn qua vài ngày thì tốt rồi. Lúc mấy người con dâu cũng tương tự như thế, không đến nỗi như thế nào, tại sao đến phiên Mèo Con lại thế ? “Con cũng không biết, mẹ…” Mèo Con hữu khí vô lực gọi Vương thị một tiếng. “Hửm?”. Vương thị thấy bộ dạng con gái yếu ớt, không khỏi đau lòng nói: “Làm sao vậy? Lại muốn nôn” “Không phải…” Mèo Con chôn mặt ở trong lòng Vương thị, rầu rĩ nói: “Mẹ, nếu lần này con sinh con gái thì làm sao bây giờ?” “Sẽ không”. Vương thị khẳng định nói: “Con nôn đến lợi hại như vậy, nhất định là sinh con trai. Ta sinh tám đứa con trai, mới một bảo bối là con, con xem mấy bá phụ trong nhà, chẳng phải nhiều con trai, ít con gái. Con gái Cố gia lấy chồng cũng không nghe thấy người ta nói là sinh không được con trai, lần này con nhất định sinh con trai” “Thật vậy chăng?” Mèo Con ngửa đầu nhìn Vương thị. “Thật sự!” Vương thị khẳng định nói. “Nhưng lỡ như là con gái …” Mèo Con không buông tha hỏi. “Vậy sinh thêm lần nữa là được, lần đầu tiên không phải con trai, thì lần thứ hai khẳng định sẽ là con trai” Vương thị nói. “Vạn nhất giống như mợ thì sao ?”. Vành mắt Mèo Con đỏ lên, hỏi: “Chỉ sinh có mỗi một người con gái !” “Nói bậy!” Vương thị nói: “Lúc mợ của con có Nhân tỷ thì cơ thể sinh bệnh, cho nên không thể tiếp tục sinh con được!” “Nếu con với mợ cũng giống nhau thì sao?”. Mèo Con hấp hấp cái mũi, khóc thút thít nói. “Đừng nói bừa, tình huống của mợ con khi đó như thế nào, còn con hiện tại ra sao chứ?” Vương thị vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Lúc trước là do bà ngoại con vừa qua đời, mợ con lo lắng tang sự giữ tròn đạo hiếu, ngay cả bản thân có con cũng không biết, cho nên mới khiến thân thể bị tổn thương. Hiện tại bên người con hạ nhân hầu hạ nhiều như vậy, làm sao lại giống mợ con chứ?” “Nếu con vẫn sinh ra con gái thì sao đây?”. Mèo Con rốt cục nhịn không được khóc lên: “Oa… mẹ… con rất sợ…” Vương thị vội vàng vỗ thân mình con gái nói: “Không sợ, không sợ, nếu sinh con gái thì như thế nào? Vậy thì giống như cậu con, tìm người ở rể, con xem Nhân tỷ của con, mang thai lần đầu chẳng phải là con trai sao? Chờ con bé dưỡng thân thể xong, lại sinh thêm một đứa con trai nữa, Vương gia chúng ta không phải còn có hậu sao?” “Nhưng mà… nhưng mà… Trí Viễn muốn con trai như vậy… oa…”. Mèo Con nhớ đến lúc Nhiếp Tuyên nghe thấy tin nàng mang thai, bộ dạng hưng phấn la hét bản thân muốn có con trai kia, trong lòng liền lo lắng. Nếu nàng sinh con gái, làm sao bây giờ? Có phải hắn sẽ rất thất vọng hay không? Hắn có thể bởi vì vậy mà nạp thiếp hay không? Vương thị luống cuống tay chân dỗ con gái nói: “Sẽ không! Con sẽ sinh được con trai mà!”. Nói xong vội vàng lấy khăn ra giúp con gái nước mắt. Mèo Con tiếp nhận khăn trong tay Vương thị, lung tung lau nước mắt: “Con thích con gái, con không thích con trai! Oa…” “Được, được, chúng ta thích con gái!”. Vương thị cũng rớt nước mắt, gắt gao ôm con gái nói: “Sẽ không, sẽ không, mệnh bé ngoan của ta sẽ không khổ như vậy ! Con nhất định sẽ sinh con trai” Sau khi Mèo Con ôm Vương thị khóc lớn quá một hồi, mặc dù không có đem chuyện nàng lo lắng giải quyết xong, nhưng cũng gạt bỏ được chút buồn khổ trong lòng, tâm tình cũng tốt hơn đôi chút. Lúc chiều, nàng lôi kéo Vương thị chọn một ít vải, hai người thương lượng sẽ may quần áo thế nào cho đứa trẻ, lại cùng tiểu Trụ Tử chơi một chút. Buổi tối, lúc Nhiếp Tuyên trở về, thấy mắt Mèo Con có chút sưng đỏ, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười, không khỏi hơi hơi cười, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, âm thầm may mắn bản thân đã nhanh chóng mời nhạc mẫu đến đây. “Gia, chàng đã trở về!”. Mèo Con vui vẻ nghênh đón. Nhiếp Tuyên vẫy lui nha hoàn, mỉm cười ôm nàng, cảm thấy lưng áo vẫn mảnh khảnh như cũ, ôn nhu hỏi: “Hôm nay ăn uống có tốt hơn chút nào không?” Mèo Con nghe vậy cau cái mũi, lắc lắc đầu. Nhiếp Tuyên thở dài một hơi, lo lắng nói: “Người ta mang thai thì càng ngày càng béo, thế nhưng nàng mang thai càng ngày càng gầy”. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn thật sự sợ lúc nàng sinh sẽ gặp nguy hiểm, dù sao bản chất của việc sinh con vốn là chuyện nguy hiểm, suy nghĩ một chút, hắn hơi hơi dùng sức ôm lấy nàng, nàng không thể xảy ra chuyện gì cả! Mèo Con quyệt miệng nói: “Nào có! Mẹ còn nói thiếp béo ra !” Nhiếp Tuyên ôm lấy nàng, Mèo Con vội vàng ôm cổ hắn, Nhiếp Tuyên ước chừng sức nặng trong ngực, cười nói: “Ta chỉ cảm thấy càng ngày càng nhẹ!”. Nói xong buông Mèo Con ra, ôn nhu nói: “Chúng ta ăn cơm chiều được không? Gần đây nàng nôn lợi hại như thế, không thể không ăn gì cả” Mèo Con gật gật đầu: “Dạ!” Từ sau khi Mèo Con mang thai, phòng bếp chuẩn bị thức ăn bổ dưỡng phi thường phong phú, ba bữa cộng thêm điểm tâm mỗi ngày, đều là do Bạch Cập định ra. Cũng may hiện tại đã là cuối hạ đầu thu, rau quả tươi ngon gì đều có đủ. Nếu như đang ở mùa đông, phỏng chừng Nhiếp Tuyên càng đau đầu hơn, Mèo Con hiện tại ngửi được mùi thịt liền nôn. Mấy ngày này phản ứng nôn nghén càng lợi hại, nhìn một bàn thức ăn phong phú, Mèo Con cũng muốn ăn gì nhiều, bất quá vì đứa con trong bụng, nàng vẫn cố gắng chậm rãi ăn từng ngụm từng ngụm, mỗi một món ăn đều để ở trong miệng từ từ nhai, rồi mới chậm rãi nuốt xuống, chỉ sợ ăn quá mau, ngược lại sẽ nôn ra. Nhiếp Tuyên ở bên cạnh kiên nhẫn cùng Mèo Con ăn cơm, vừa kể cho nàng nghe những chuyện kì thú lúc trước của hắn, vừa dỗ nàng ăn nhiều thêm một chút. “Thiếp no rồi…” Mèo Con buông chiếc đũa, tay để trên bụng khẽ nhíu mày nói. “Muốn nôn sao?”. Nhiếp Tuyên có chút khẩn trương hỏi, chỉ sợ nàng vừa mới ăn cái gì cũng đều nôn cả ra. Mèo Con lắc đầu, che miệng ngáp một cái nói: “Thiếp có chút mệt”. Hôm nay nàng không có ngủ trưa, vừa mới ăn no thì liền cảm thấy buồn ngủ. Nhiếp Tuyên nói: “Ta bảo Vãn Chiếu vào trải giường chiếu” “Dạ!”, Mèo Con lại che miệng ngáp một cái. Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng liên tục ngáp, vội vàng đứng dậy gọi Vãn Chiếu vào trải giường chiếu, dìu nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Mắt Mèo Con đều nhanh khép lại, nhưng lại cố gắng nắm tay Nhiếp Tuyên nói: “Trí Viễn, một lát chàng có về không?” Nhiếp Tuyên yêu thương vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: “Sẽ trở về. Ta đi rửa mặt chải đầu một chút, một hồi sẽ quay về với nàng”. Từ sau khi Mèo Con mang thai, thế nhưng càng ngày càng thích dán vào hắn, loại thay đổi này làm cho Nhiếp Tuyên rất là kinh hỉ. “Dạ…” Mèo Con nghe được cam đoan của Nhiếp Tuyên, ánh mắt khép lại, chớp mắt liền ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.