Cuộc Sống Nhàn Nhã Sau Khi Xuyên Không
Chương 63: Nguyên Thu phúc bạc
Tín Dụng Tạp
05/09/2014
Nguyên Thu thấy Lý thị trở về vội đứng lên đỡ Lý thị miệng cười nói “Mẫu thân sao giờ này mới về? Con cho Bích nhi làm cháo tổ yến cho người, đúng lúc ăn một chén” Nguyên Thu nói xong định đứng lên đi lấy chén, Lý thị kéo nàng lại cười nói “Ngươi ngồi xuống đi, ta vừa ăn chỗ lão thái thái”
Nguyên Thu cười nói “Chỗ lão thái thái có gì ăn ngon?”
Lý thị nói “Cũng chỉ là cháo thôi nhưng vì nấu cho lão thái thái nên mềm nát. Đồ ăn kèm toàn là gà này gà nọ, sáng sớm toàn ăn đồ dầu mỡ ta ăn không được. Bánh trứng bột còn được, ăn một bát cháo với bánh trứng bột cũng no rồi. Còn ngươi, ăn điểm tâm chưa? Nhanh gọi Bích nhi hầu hạ ăn điểm tâm”
Bích nhi nghe vội lấy một hộp thức ăn đi vào, mở nắp bưng một chén tổ yến và mấy món thức ăn sáng ra ngoài. Nguyên Thu rót trà cho Lý thị còn mình ngồi cạnh bàn ăn cháo. Lý thị uống trà nhớ đến Tuyền ca và Nữu Nữu liền sai người dẫn hai bọn hắn đến.
Nguyên Thu cười nói “Mẫu thân sao lại quên? Hôm qua phụ thân nói Tuyền ca và Nữu Nữu đã năm tuổi cũng nên nghiêm túc đi học. Sáng sớm hai người bọn chúng đã theo ca ca đi học.
Lý thị lúc này mới nghĩ đến, vỗ trán cười nói “Ta quên mất chuyện này, tuy nói hiện tại không cần để ý việc nhà nhưng mỗi ngày phải ở bên cạnh lão phu nhân lập quy củ cũng so với lúc trước càng mệt hơn”
Nguyên Thu ăn gần nửa chén cháo súc miệng kêu nha hoàn đem đồ xuống. Nàng mới vừa rửa tay, nghe Lý thị nói vậy đến sau lưng Lý thị giúp nàng đấm vai nói “Lúc trước chúng ta ở nhà cũng chỉ là chuyện hằng ngày tuy bân một chút nhưng đều có lệ củ cũng không mệt gì. Nay trở về, lão thái thái thích bắt bẻ sĩ diện, hai thím cũng vô cùng thông minh, mẫu thân vừa muốn cho lão thái thái không tìm được chỗ xấu lại muốn quan hệ tốt với chị em dâu còn không phải là so với lúc trước còn mệt mỏi hơn?”
Lý thị nghe gật đầu cười nói “Ngươi cũng biết, lão thái thái xưa nay không thích một nhà chúng ta, hôm nay vì ngươi cho phép người ta lão thái thái mới không biết đem chúng ta làm như thế nào. Nhưng ta dặn ngươi một chút, hiện tại nàng thương ngươi nhưng ngươi cũng đừng có đến trước mặt nàng làm nũng. Ta sợ qua mấy ngày tam thẩm ngươi ở bên cạnh lão phu nhân nhâm nhai cái lưỡi một chút, lão thái thái thay đổi suy nghĩ lại trút giận lên ngươi”
Nguyên Thu nghe không khỏi kinh ngạc, Lý thị kéo Nguyên Thu đến trước mặt, nhỏ giọng nói “Năm đó phụ thân ngươi thăng quan, tiếng gió vừa truyền ra ngoài là sẽ ra bên ngoài nhậm chức, trong lòng lão thái thái vui mừng nói phụ thân ngươi là nhi tử bảo bối giỏi nhất được làm quan, yêu thương phụ thân ngươi mấy ngày. Kết quả không biết tam thúc tam thẩm ngươi ở bên cạnh nói gì lão thái thái đảo mắt ghét bỏ phụ thân ngươi lại đi yêu thương tam thúc lại”
Nguyên Thu cười nói “Theo lý con không nên nói, lão thái thái đúng là có chút hồ đồ chỉ biết yêu thương cả nhà tam thúc tam thẩm. Ta về nhà mấy ngày, để ý nhìn tam thẩm quản gia mọi chuyện lại lo không đầy đủ, khắp nơi có sơ hở giống như tam thẩm như vậy tay chân quá rộng lại không biết gò bó người làm, không biết bị bao nhiêu người thừa cơ nữa. Không trách lão thái thái luôn nói nhà khẩn trương mấy năm này không biết để cho bọn họ lấy bao nhiêu ngân lượng đi”
Lý thị gật đầu nói “Trước đây lão thái thái không muốn ta quản gia nhưng hôm nay vì việc của ngươi nàng chưa nắm được chủ ý tốt nào. Ta biết tam thẩm ngươi cũng không chịu dễ dàng đưa quyền quản gia ra không chừng mấy ngày nay đi thổi gió gì với lão thái thái đấy”
Nguyên Thu cười nói “Như vậy cũng được, dẫu sao mẫu thân mười năm đã không ở nhà người trong nhà này phân nửa cũng không nhận biết được. Đúng lúc mẫu thân quen thuộc tính tình mỗi người trước lạnh nhạt một chút cũng tốt hơn”
Lý thị nghe vậy từ tù gật đầu, hai mẹ con nói chuyện có người đi vào nói “Nội các học sĩ Lý đại nhân cho người đến tặng đồ cho phu nhân”
Lý thị nghe liền biết là nhà mẹ đẻ mình phái người tới, vội cùng Nguyên Thu đổi xiêm áo cho người đưa người Lý phủ đến nhà trước. Từ nhỏ Nguyên Thu sinh ở Chiết Giang cũng chưa từng thấy người nhà bà ngoại vội đỡ Lý thị đi ra. Trong phòng ngồi hai bà vú mama đang chờ thấy Lý thị vội đứng lên thỉnh an “Cô nãi nãi tốt” Thấy Lý thị gật đầu lại đứng dậy hành lễ với Nguyên Thu.
Lý thị chăm chú nhìn mấy mama phát hiện thấy mama trước mặt hầu hạ Lý lão phu nhân mấy chục năm, còn người là từ nhỏ đến lớn trông mình lớn lên nhất thời rơi lệ.
Mấy mama thấy Lý thị khóc cũng đều nghẹn ngào, Nguyên Thu vội khuyên Lý thị, Lý thị khá hơn một chút cười cười “Nhiều năm không thấy mấy mama làm ta luống cuống”
Mama này có một người là Quách mama của hồi môn của Lý lão phu nhân rất có thể diện, nghe Lý thị nói vội cười “Hôm đó cô nãi nãi sai người đưa thiệp về phủ, lão thái thái biết cô nãi nãi trở về vui mừng cực kì cuối cùng vẫn là khóc rống mấy trận mới khá hơn một chút, hân không thể gặp ngay lập tức. Mấy ngày nay đều đem cô nãi nãi giắt ngoài miệng nói một hai lần mới thôi, lão thái thái thấy cô nãi nãi mấy ngay nay chắc cũng dọn dẹp thỏa đáng mới sai chúng ta qua nhìn xem thế nào, nhìn xem có thiếu thứ gì không nếu không có phương tiện cho người tìm cũng nói cho ta biết cho người về phủ lấy. Còn sai ta tới hỏi xem cô nãi nãi hôm nào rãnh dẫn thiếu gia, biểu tiểu thư đi qua phủ xem một chút cũng để cho lão thái thái nhìn ngoại tôn”
Lý thị nghe không khỏi lau lệ, Nguyên Thu bên cạnh nhìn chỉ đành thay Lý thị nói “Hôm qua đã nói với lão thái thái cũng nói rõ ngày về nhà ngoại, hôm nay tính ngày cho người đi qua nói thật trùng hợp là mama đến nhà”
Lý thị cầm khăn lau nước mắt mới kéo Nguyên Thu nói với mọi người “Đây là đại khuê nữ của ta, nhủ danh gọi là Nguyên Thu”
Quách mama vội cười nói “Suốt ngày nghe lão thái thái nói, nói nhà cô nãi nãi có một tiểu thư rất thông minh dấng dáp lại rất đẹp. Người trong nhà nghe cũng muốn trông thấy” Nguyên Thu ở bên cạnh thi lễ một cái mới đứng sau lưng Lý thị.
Quách mama lại hỏi Lý thị cuộc sống mấy năm nay ở Hàng Châu, Lý thị lại nghe chuyện trong nhà hai người nói nửa canh giờ nhìn thấy nhanh đến trưa Quách mama đứng dậy cáo lui. Lý thị định giữ lại ăn cơm, Quách mama sợ Lý thị không được tự nhiên chỉ nói trong nhà lão thái thái vẫn đang chờ tin. Lý thị nghe vậy đành thôi kêu Thái Tuyết cầm quà tặng ra gọi Quách mama mang về cho Lý lão phu nhân.
Lý thị tiễn người nhà mẹ đẻ đã có người nói lão thái thái truyền đại phu nhân và tam cô nương đi qua. Lý thị cũng không kịp thay xiêm áo vội dẫn theo Nguyên Thu đi phòng lớn.
Lão thái thái lúc này chính là nằm nghiêng trong phòng ngủ gật, Lý thị cũng không dám quấy rầy nàng, chỉ đành đứng đó với Nguyên Thu, cũng không biết qua bao lâu mới nghe lão thái thái hỏi một câu “Đại phu nhân đến chưa?”
Tiểu nha đầu đang quỳ đấm chân cho lão thái thái nghe hỏi vội trả lời “Thưa lão thái thái, đại phu nhân và tam cô nương đã tới từ sớm đang đứng ở đây”
Lão thái thái lúc này mới mở mắt nhìn Nguyên Thu và Lý thị mấy lần mới lên tiếng “Người già cũng dễ dàng ngủ gật, vừa mới bảo hai mẹ con các ngươi qua đây dùng cơm trưa kết quả nói chuyện một lúc là ngủ mất”
Lý thị cười nói “Nếu lão thái thái mệt mỏi trước nằm ngủ một lát” lão thái thái nghe cũng không nói nữa để Lý thị ngồi một bên lại ngoắc Nguyên Thu đến bên cạnh lôi kéo tay nàng quan sát một phen mới nói với Lý thị “Nữu Nữu còn nhỏ chưa nhìn ra bộ dáng, chỉ nói Bảo Châu, Mỹ Ngọc hai người so với Nguyên Thu cũng kém một mảng lớn”
Lý thị vừa định đáp lời, Ngô thị dẫn theo Mỹ Ngọc từ cửa đi vào, Nguyên Thu thấy sắc mặt hai mẹ con tam phòng không tốt chắc là nghe lời vừa nói. Lão thái thái thấy Mỹ Ngọc liền bỏ tay Nguyên Thu ra gọi Mỹ Ngọc lại trước mặt hỏi “Ta nghe nói ngươi hôm qua thân thể lại không tốt, hôm nay sao không ở nhà nằm ra ngoài làm gì?”
Mỹ Ngọc vội trả lời “Thưa lão thái thái, hôm nay thấy trên người khá hơn một chút, liền tới thăm lão thái thái”
Lão thái thái nghe gật đầu một chút lại chỉ vào cái ghế nói với Mỹ Ngọc “Ngươi ngồi đi, chờ Bảo Châu tỉ tỉ đến liền ăn cơm” Mỹ Ngọc luôn ngồi bên cạnh lão thái thái nàng thấy Nguyên Thu ngồi ở vị trí thường ngày của mình, mình ngồi xuống tràn đầy mất hứng.
Lão thái thái cũng không để ý Mỹ Ngọc, lôi kéo Nguyên Thu tiếp tục nói đông nói tây lúc lâu cũng chưa thấy chi thứ hai tới, cau mày sai Ngô thị cho người đi gọi.
Ngô thị cho nha đầu đi gọi chi thứ hai, không bao lâu Tôn thị dẫn theo Bảo Châu đến. Lão thái thái nhìn Tôn thị hừ lạnh “Ngươi thật khó hầu hạ, ăn cơm còn cho người đi mời” Tôn thị nào dám nói gì chỉ cúi đầu im lặng.
Lão thái thái lại nói Tôn thị vài câu mới cho người truyền cơm. Nguyên Thu thấy nha hoàn bắt đầu bày cơm liền đứng dậy muốn xuống bên dưới ngồi, lão thái thái kéo nàng nói “Ngươi ngồi bên cạnh ta ăn đi” Nguyên Thu nghe đành đáp. Mỹ Ngọc thấy lão thái thái gọi Nguyên Thu lại bên cạnh ăn cơm lại quên mình liền tức giận nhìn chằm chằm cái bàn, Bảo Châu đối diện thấy cầm khăn che miệng cười.
Tổ tôn bốn người ngồi xong, ba chị em dâu Lý thị cũng không được ngồi ở một bên bày đũa chia thức ăn. Nguyên Thu ngồi bên cạnh lão thái thái thấy cả người không được tự nhiên, miễn cưỡng ăn hai miếng liền đùa đồ ăn trong chén, thật mệt chờ được lão thái thái ăn no buông đũa mới vội vàng buông bát đũa mình xuống theo.
Lão thái thái thấy trong chén Nguyên Thu cơm chỉ hơi động một chút nói “Quy củ nhà chúng ta không lớn như vậy, ta lớn tuổi ăn không được bao nhiêu, các ngươi tự ăn đi không cần chăm sóc ta” Nguyên Thu cười nói “Đã ăn no rồi ạ” lão thái thái nghe mới nhẹ gật đầu hồi lâu mới nói “Ngươi là hơi gầy phải ăn nhiều một chút, giống như Mỹ Ngọc như vậy mới có phúc tướng, gả cho người thì nhà chồng cũng thích” Nguyên Thu, Bảo Châu, Mỹ Ngọc ba người đều là khuê nữ nghe lời này đều đỏ mặt.
Lão thái thái thấy các cháu không được tự nhiên liền im lặng phân phó mấy con dâu ăn cơm. Nguyên Thu là ăn chưa no đang muốn trở về ăn cơm với Lý thị liền tìm cớ đi theo Lý thị về phòng.
Ngô thị thấy mọi người đều đi liền đuổi Mỹ Ngọc về mình hầu hạ lão thái thái ngủ trưa. Trước khi ăn cơm lão thái thái đã ngủ một chút hôm nay thấy không cần ngủ liền cùng nói chuyện với Ngô thị. Ngô thị đấm chân giúp lão thái thái thuận tiện kéo đề tài đến trên người Nguyên Thu “Đều nói tam cô nương phúc lớn nhưng con nhìn thấy nàng sinh thật mỏng manh cũng không biết có thật có phúc không” lão thái thái nghe có chút không vui liếc mắt Ngô thị một cái không lên tiếng.
Ngô thị làm như không biết tiếp tục cười nói “Tuy nói Quận Vương phủ danh tiếng rất lớn nhưng bọn hắn dù sao vẫn ở Hàng Châu, vậy là tam cô nương cũng lấy chồng xa rồi”
Lão thái thái nhắm hai mắt nói “Ngươi biết cái gì, Giang Nam rất giàu có và đông đúc, rất tốt”
Ngô thị cười nói “Tuy nói là tốt nhưng dù sao cũng có chút xa. Nam Bình Quận Vương nghe nói là Vương gia nhàn tản, ở bên ngoài mấy năm đều chưa một lần vào kinh, tương lai tam cô nương vào Nam Bình Quận Vương phủ chắc vài chục năm không về nhà được một lần”
Lão thái thái nghe gật đầu nói “Cái này cũng đúng Thế tử phi cũng không tốt làm như vậy, vào Quận Vương phủ tất nhiên tuân thủ quy củ của người ta”
Ngô thị cười nói “Nói da mặt dày chút chứ vốn tam cô nương thành Thế tử phi con làm thím cũng dính quang. Hôm nay xem ra không trông cậy được vào cái này. Hàng Châu cách xa kinh thành một chút chính là Quận Vương phủ danh tiếng có lớn hơn nữa con muốn thơm lây cũng không được. Lại nói, con chỉ có thể trông cậy vào khuê nữ nhà con thôi mặc dù Hầu gia không kịp Quận Vương phủ nhưng dù sao cũng ở kinh thành nếu gặp chuyện gì cũng không sợ không tìm được người thì làm sao nói được cái gì”
Lão thái thái nghe liền nhắm mắt lại không nói, Ngô thị nhìn hai lần tiếp tục cười nói “Con nghe nói Nam Bình Quận Vương không thân cận với Liêm Thân Vương không biết thật giả ra sao”
Lão thái thái nghe lập tức mở mắt “Có chuyện này, sao ta không nghe nói?”
Ngô thị vội nhỏ giọng nói “Con nghe tam lão gia nói còn nói vì huynh đệ bọn họ không thuận mắt, Nam Bình Quận Vương mới rời nhà đến Hàng Châu định cư nhiều năm vậy cũng chưa trở về Kinh Thành lần nào”
Lão thái thái nghe hơi nghi ngờ “Không phải nói Lão Vương phi lớn tuổi không chịu nổi mùa đông rét lạnh ở Kinh Thành mới bảo tiểu nhi tử đến phía Nam định cư, mình đi theo dưỡng lão sao?”
Ngô thị nghe cười nói “Lời này là lừa người đời thôi, lão thái thái sao lại tin lời này? Ngài cũng không nghĩ người lớn tuổi là muốn lá rụng về cội nào có người lớn tuổi nguyện ý đi ra ngoài? Còn không phải giúp Liêm Thân Vương và Nam Bình Quận Vương tròn cái hữu huynh đệ sao”
Lão thái thái nghe một hồi không nói gì chỉ trừng tròng mắt ngẩn người. Ngô thị thấy mấy câu chuyện không sai biệt lắm mới đứng dậy cười nói “Lão thái thái nghỉ ngơi đi, con về nhìn Mỹ Ngọc một chút đợi thân thể nàng khá hơn một chút còn đi Hầu phủ nghe ngóng hơn sự của nàng.
Lão thái thái gật đầu nói “Vậy ngươi về đi, trông chừng Mỹ Ngọc cho tốt, sau này chỉ mong Mỹ Ngọc khá hơn một chút. Tổ yến Mỹ Ngọc đã ăn xong chưa? Ngươi lấy thêm một chút trở về”
Ngô thị cười khanh khách chờ lão thái thái mở rương đưa tổ yến thượng hạng cho mình. Nàng thấy lão thái thái lại chú ý Mỹ Ngọc nhất thời cảm thấy hài lòng. Liền nói nhất định tương lai Mỹ Ngọc sẽ chăm sóc trong phủ dụ dỗ lão thái thái vui vẻ mới đi về.
Nguyên Thu cười nói “Chỗ lão thái thái có gì ăn ngon?”
Lý thị nói “Cũng chỉ là cháo thôi nhưng vì nấu cho lão thái thái nên mềm nát. Đồ ăn kèm toàn là gà này gà nọ, sáng sớm toàn ăn đồ dầu mỡ ta ăn không được. Bánh trứng bột còn được, ăn một bát cháo với bánh trứng bột cũng no rồi. Còn ngươi, ăn điểm tâm chưa? Nhanh gọi Bích nhi hầu hạ ăn điểm tâm”
Bích nhi nghe vội lấy một hộp thức ăn đi vào, mở nắp bưng một chén tổ yến và mấy món thức ăn sáng ra ngoài. Nguyên Thu rót trà cho Lý thị còn mình ngồi cạnh bàn ăn cháo. Lý thị uống trà nhớ đến Tuyền ca và Nữu Nữu liền sai người dẫn hai bọn hắn đến.
Nguyên Thu cười nói “Mẫu thân sao lại quên? Hôm qua phụ thân nói Tuyền ca và Nữu Nữu đã năm tuổi cũng nên nghiêm túc đi học. Sáng sớm hai người bọn chúng đã theo ca ca đi học.
Lý thị lúc này mới nghĩ đến, vỗ trán cười nói “Ta quên mất chuyện này, tuy nói hiện tại không cần để ý việc nhà nhưng mỗi ngày phải ở bên cạnh lão phu nhân lập quy củ cũng so với lúc trước càng mệt hơn”
Nguyên Thu ăn gần nửa chén cháo súc miệng kêu nha hoàn đem đồ xuống. Nàng mới vừa rửa tay, nghe Lý thị nói vậy đến sau lưng Lý thị giúp nàng đấm vai nói “Lúc trước chúng ta ở nhà cũng chỉ là chuyện hằng ngày tuy bân một chút nhưng đều có lệ củ cũng không mệt gì. Nay trở về, lão thái thái thích bắt bẻ sĩ diện, hai thím cũng vô cùng thông minh, mẫu thân vừa muốn cho lão thái thái không tìm được chỗ xấu lại muốn quan hệ tốt với chị em dâu còn không phải là so với lúc trước còn mệt mỏi hơn?”
Lý thị nghe gật đầu cười nói “Ngươi cũng biết, lão thái thái xưa nay không thích một nhà chúng ta, hôm nay vì ngươi cho phép người ta lão thái thái mới không biết đem chúng ta làm như thế nào. Nhưng ta dặn ngươi một chút, hiện tại nàng thương ngươi nhưng ngươi cũng đừng có đến trước mặt nàng làm nũng. Ta sợ qua mấy ngày tam thẩm ngươi ở bên cạnh lão phu nhân nhâm nhai cái lưỡi một chút, lão thái thái thay đổi suy nghĩ lại trút giận lên ngươi”
Nguyên Thu nghe không khỏi kinh ngạc, Lý thị kéo Nguyên Thu đến trước mặt, nhỏ giọng nói “Năm đó phụ thân ngươi thăng quan, tiếng gió vừa truyền ra ngoài là sẽ ra bên ngoài nhậm chức, trong lòng lão thái thái vui mừng nói phụ thân ngươi là nhi tử bảo bối giỏi nhất được làm quan, yêu thương phụ thân ngươi mấy ngày. Kết quả không biết tam thúc tam thẩm ngươi ở bên cạnh nói gì lão thái thái đảo mắt ghét bỏ phụ thân ngươi lại đi yêu thương tam thúc lại”
Nguyên Thu cười nói “Theo lý con không nên nói, lão thái thái đúng là có chút hồ đồ chỉ biết yêu thương cả nhà tam thúc tam thẩm. Ta về nhà mấy ngày, để ý nhìn tam thẩm quản gia mọi chuyện lại lo không đầy đủ, khắp nơi có sơ hở giống như tam thẩm như vậy tay chân quá rộng lại không biết gò bó người làm, không biết bị bao nhiêu người thừa cơ nữa. Không trách lão thái thái luôn nói nhà khẩn trương mấy năm này không biết để cho bọn họ lấy bao nhiêu ngân lượng đi”
Lý thị gật đầu nói “Trước đây lão thái thái không muốn ta quản gia nhưng hôm nay vì việc của ngươi nàng chưa nắm được chủ ý tốt nào. Ta biết tam thẩm ngươi cũng không chịu dễ dàng đưa quyền quản gia ra không chừng mấy ngày nay đi thổi gió gì với lão thái thái đấy”
Nguyên Thu cười nói “Như vậy cũng được, dẫu sao mẫu thân mười năm đã không ở nhà người trong nhà này phân nửa cũng không nhận biết được. Đúng lúc mẫu thân quen thuộc tính tình mỗi người trước lạnh nhạt một chút cũng tốt hơn”
Lý thị nghe vậy từ tù gật đầu, hai mẹ con nói chuyện có người đi vào nói “Nội các học sĩ Lý đại nhân cho người đến tặng đồ cho phu nhân”
Lý thị nghe liền biết là nhà mẹ đẻ mình phái người tới, vội cùng Nguyên Thu đổi xiêm áo cho người đưa người Lý phủ đến nhà trước. Từ nhỏ Nguyên Thu sinh ở Chiết Giang cũng chưa từng thấy người nhà bà ngoại vội đỡ Lý thị đi ra. Trong phòng ngồi hai bà vú mama đang chờ thấy Lý thị vội đứng lên thỉnh an “Cô nãi nãi tốt” Thấy Lý thị gật đầu lại đứng dậy hành lễ với Nguyên Thu.
Lý thị chăm chú nhìn mấy mama phát hiện thấy mama trước mặt hầu hạ Lý lão phu nhân mấy chục năm, còn người là từ nhỏ đến lớn trông mình lớn lên nhất thời rơi lệ.
Mấy mama thấy Lý thị khóc cũng đều nghẹn ngào, Nguyên Thu vội khuyên Lý thị, Lý thị khá hơn một chút cười cười “Nhiều năm không thấy mấy mama làm ta luống cuống”
Mama này có một người là Quách mama của hồi môn của Lý lão phu nhân rất có thể diện, nghe Lý thị nói vội cười “Hôm đó cô nãi nãi sai người đưa thiệp về phủ, lão thái thái biết cô nãi nãi trở về vui mừng cực kì cuối cùng vẫn là khóc rống mấy trận mới khá hơn một chút, hân không thể gặp ngay lập tức. Mấy ngày nay đều đem cô nãi nãi giắt ngoài miệng nói một hai lần mới thôi, lão thái thái thấy cô nãi nãi mấy ngay nay chắc cũng dọn dẹp thỏa đáng mới sai chúng ta qua nhìn xem thế nào, nhìn xem có thiếu thứ gì không nếu không có phương tiện cho người tìm cũng nói cho ta biết cho người về phủ lấy. Còn sai ta tới hỏi xem cô nãi nãi hôm nào rãnh dẫn thiếu gia, biểu tiểu thư đi qua phủ xem một chút cũng để cho lão thái thái nhìn ngoại tôn”
Lý thị nghe không khỏi lau lệ, Nguyên Thu bên cạnh nhìn chỉ đành thay Lý thị nói “Hôm qua đã nói với lão thái thái cũng nói rõ ngày về nhà ngoại, hôm nay tính ngày cho người đi qua nói thật trùng hợp là mama đến nhà”
Lý thị cầm khăn lau nước mắt mới kéo Nguyên Thu nói với mọi người “Đây là đại khuê nữ của ta, nhủ danh gọi là Nguyên Thu”
Quách mama vội cười nói “Suốt ngày nghe lão thái thái nói, nói nhà cô nãi nãi có một tiểu thư rất thông minh dấng dáp lại rất đẹp. Người trong nhà nghe cũng muốn trông thấy” Nguyên Thu ở bên cạnh thi lễ một cái mới đứng sau lưng Lý thị.
Quách mama lại hỏi Lý thị cuộc sống mấy năm nay ở Hàng Châu, Lý thị lại nghe chuyện trong nhà hai người nói nửa canh giờ nhìn thấy nhanh đến trưa Quách mama đứng dậy cáo lui. Lý thị định giữ lại ăn cơm, Quách mama sợ Lý thị không được tự nhiên chỉ nói trong nhà lão thái thái vẫn đang chờ tin. Lý thị nghe vậy đành thôi kêu Thái Tuyết cầm quà tặng ra gọi Quách mama mang về cho Lý lão phu nhân.
Lý thị tiễn người nhà mẹ đẻ đã có người nói lão thái thái truyền đại phu nhân và tam cô nương đi qua. Lý thị cũng không kịp thay xiêm áo vội dẫn theo Nguyên Thu đi phòng lớn.
Lão thái thái lúc này chính là nằm nghiêng trong phòng ngủ gật, Lý thị cũng không dám quấy rầy nàng, chỉ đành đứng đó với Nguyên Thu, cũng không biết qua bao lâu mới nghe lão thái thái hỏi một câu “Đại phu nhân đến chưa?”
Tiểu nha đầu đang quỳ đấm chân cho lão thái thái nghe hỏi vội trả lời “Thưa lão thái thái, đại phu nhân và tam cô nương đã tới từ sớm đang đứng ở đây”
Lão thái thái lúc này mới mở mắt nhìn Nguyên Thu và Lý thị mấy lần mới lên tiếng “Người già cũng dễ dàng ngủ gật, vừa mới bảo hai mẹ con các ngươi qua đây dùng cơm trưa kết quả nói chuyện một lúc là ngủ mất”
Lý thị cười nói “Nếu lão thái thái mệt mỏi trước nằm ngủ một lát” lão thái thái nghe cũng không nói nữa để Lý thị ngồi một bên lại ngoắc Nguyên Thu đến bên cạnh lôi kéo tay nàng quan sát một phen mới nói với Lý thị “Nữu Nữu còn nhỏ chưa nhìn ra bộ dáng, chỉ nói Bảo Châu, Mỹ Ngọc hai người so với Nguyên Thu cũng kém một mảng lớn”
Lý thị vừa định đáp lời, Ngô thị dẫn theo Mỹ Ngọc từ cửa đi vào, Nguyên Thu thấy sắc mặt hai mẹ con tam phòng không tốt chắc là nghe lời vừa nói. Lão thái thái thấy Mỹ Ngọc liền bỏ tay Nguyên Thu ra gọi Mỹ Ngọc lại trước mặt hỏi “Ta nghe nói ngươi hôm qua thân thể lại không tốt, hôm nay sao không ở nhà nằm ra ngoài làm gì?”
Mỹ Ngọc vội trả lời “Thưa lão thái thái, hôm nay thấy trên người khá hơn một chút, liền tới thăm lão thái thái”
Lão thái thái nghe gật đầu một chút lại chỉ vào cái ghế nói với Mỹ Ngọc “Ngươi ngồi đi, chờ Bảo Châu tỉ tỉ đến liền ăn cơm” Mỹ Ngọc luôn ngồi bên cạnh lão thái thái nàng thấy Nguyên Thu ngồi ở vị trí thường ngày của mình, mình ngồi xuống tràn đầy mất hứng.
Lão thái thái cũng không để ý Mỹ Ngọc, lôi kéo Nguyên Thu tiếp tục nói đông nói tây lúc lâu cũng chưa thấy chi thứ hai tới, cau mày sai Ngô thị cho người đi gọi.
Ngô thị cho nha đầu đi gọi chi thứ hai, không bao lâu Tôn thị dẫn theo Bảo Châu đến. Lão thái thái nhìn Tôn thị hừ lạnh “Ngươi thật khó hầu hạ, ăn cơm còn cho người đi mời” Tôn thị nào dám nói gì chỉ cúi đầu im lặng.
Lão thái thái lại nói Tôn thị vài câu mới cho người truyền cơm. Nguyên Thu thấy nha hoàn bắt đầu bày cơm liền đứng dậy muốn xuống bên dưới ngồi, lão thái thái kéo nàng nói “Ngươi ngồi bên cạnh ta ăn đi” Nguyên Thu nghe đành đáp. Mỹ Ngọc thấy lão thái thái gọi Nguyên Thu lại bên cạnh ăn cơm lại quên mình liền tức giận nhìn chằm chằm cái bàn, Bảo Châu đối diện thấy cầm khăn che miệng cười.
Tổ tôn bốn người ngồi xong, ba chị em dâu Lý thị cũng không được ngồi ở một bên bày đũa chia thức ăn. Nguyên Thu ngồi bên cạnh lão thái thái thấy cả người không được tự nhiên, miễn cưỡng ăn hai miếng liền đùa đồ ăn trong chén, thật mệt chờ được lão thái thái ăn no buông đũa mới vội vàng buông bát đũa mình xuống theo.
Lão thái thái thấy trong chén Nguyên Thu cơm chỉ hơi động một chút nói “Quy củ nhà chúng ta không lớn như vậy, ta lớn tuổi ăn không được bao nhiêu, các ngươi tự ăn đi không cần chăm sóc ta” Nguyên Thu cười nói “Đã ăn no rồi ạ” lão thái thái nghe mới nhẹ gật đầu hồi lâu mới nói “Ngươi là hơi gầy phải ăn nhiều một chút, giống như Mỹ Ngọc như vậy mới có phúc tướng, gả cho người thì nhà chồng cũng thích” Nguyên Thu, Bảo Châu, Mỹ Ngọc ba người đều là khuê nữ nghe lời này đều đỏ mặt.
Lão thái thái thấy các cháu không được tự nhiên liền im lặng phân phó mấy con dâu ăn cơm. Nguyên Thu là ăn chưa no đang muốn trở về ăn cơm với Lý thị liền tìm cớ đi theo Lý thị về phòng.
Ngô thị thấy mọi người đều đi liền đuổi Mỹ Ngọc về mình hầu hạ lão thái thái ngủ trưa. Trước khi ăn cơm lão thái thái đã ngủ một chút hôm nay thấy không cần ngủ liền cùng nói chuyện với Ngô thị. Ngô thị đấm chân giúp lão thái thái thuận tiện kéo đề tài đến trên người Nguyên Thu “Đều nói tam cô nương phúc lớn nhưng con nhìn thấy nàng sinh thật mỏng manh cũng không biết có thật có phúc không” lão thái thái nghe có chút không vui liếc mắt Ngô thị một cái không lên tiếng.
Ngô thị làm như không biết tiếp tục cười nói “Tuy nói Quận Vương phủ danh tiếng rất lớn nhưng bọn hắn dù sao vẫn ở Hàng Châu, vậy là tam cô nương cũng lấy chồng xa rồi”
Lão thái thái nhắm hai mắt nói “Ngươi biết cái gì, Giang Nam rất giàu có và đông đúc, rất tốt”
Ngô thị cười nói “Tuy nói là tốt nhưng dù sao cũng có chút xa. Nam Bình Quận Vương nghe nói là Vương gia nhàn tản, ở bên ngoài mấy năm đều chưa một lần vào kinh, tương lai tam cô nương vào Nam Bình Quận Vương phủ chắc vài chục năm không về nhà được một lần”
Lão thái thái nghe gật đầu nói “Cái này cũng đúng Thế tử phi cũng không tốt làm như vậy, vào Quận Vương phủ tất nhiên tuân thủ quy củ của người ta”
Ngô thị cười nói “Nói da mặt dày chút chứ vốn tam cô nương thành Thế tử phi con làm thím cũng dính quang. Hôm nay xem ra không trông cậy được vào cái này. Hàng Châu cách xa kinh thành một chút chính là Quận Vương phủ danh tiếng có lớn hơn nữa con muốn thơm lây cũng không được. Lại nói, con chỉ có thể trông cậy vào khuê nữ nhà con thôi mặc dù Hầu gia không kịp Quận Vương phủ nhưng dù sao cũng ở kinh thành nếu gặp chuyện gì cũng không sợ không tìm được người thì làm sao nói được cái gì”
Lão thái thái nghe liền nhắm mắt lại không nói, Ngô thị nhìn hai lần tiếp tục cười nói “Con nghe nói Nam Bình Quận Vương không thân cận với Liêm Thân Vương không biết thật giả ra sao”
Lão thái thái nghe lập tức mở mắt “Có chuyện này, sao ta không nghe nói?”
Ngô thị vội nhỏ giọng nói “Con nghe tam lão gia nói còn nói vì huynh đệ bọn họ không thuận mắt, Nam Bình Quận Vương mới rời nhà đến Hàng Châu định cư nhiều năm vậy cũng chưa trở về Kinh Thành lần nào”
Lão thái thái nghe hơi nghi ngờ “Không phải nói Lão Vương phi lớn tuổi không chịu nổi mùa đông rét lạnh ở Kinh Thành mới bảo tiểu nhi tử đến phía Nam định cư, mình đi theo dưỡng lão sao?”
Ngô thị nghe cười nói “Lời này là lừa người đời thôi, lão thái thái sao lại tin lời này? Ngài cũng không nghĩ người lớn tuổi là muốn lá rụng về cội nào có người lớn tuổi nguyện ý đi ra ngoài? Còn không phải giúp Liêm Thân Vương và Nam Bình Quận Vương tròn cái hữu huynh đệ sao”
Lão thái thái nghe một hồi không nói gì chỉ trừng tròng mắt ngẩn người. Ngô thị thấy mấy câu chuyện không sai biệt lắm mới đứng dậy cười nói “Lão thái thái nghỉ ngơi đi, con về nhìn Mỹ Ngọc một chút đợi thân thể nàng khá hơn một chút còn đi Hầu phủ nghe ngóng hơn sự của nàng.
Lão thái thái gật đầu nói “Vậy ngươi về đi, trông chừng Mỹ Ngọc cho tốt, sau này chỉ mong Mỹ Ngọc khá hơn một chút. Tổ yến Mỹ Ngọc đã ăn xong chưa? Ngươi lấy thêm một chút trở về”
Ngô thị cười khanh khách chờ lão thái thái mở rương đưa tổ yến thượng hạng cho mình. Nàng thấy lão thái thái lại chú ý Mỹ Ngọc nhất thời cảm thấy hài lòng. Liền nói nhất định tương lai Mỹ Ngọc sẽ chăm sóc trong phủ dụ dỗ lão thái thái vui vẻ mới đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.