Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 7

Quỷ Quỷ Mộng Du

26/05/2016

Tịch Tình Nhi suy nghĩ một chút, ” Ý ngươi là tinh thần lực đúng không?”

“Tinh thần lực? Không biết, chủ nhân thử nhìn xem, chỉ cần dùng tinh thần lực mà chủ nhân nói mà nhìn vào bên trong tiểu Ngọc thử đi.” Khẩu khí của Tiểu Ngọc không có khẳng định lắm.

Tịch Tình Nhi không có nghĩ nhiều đến vậy, ở trong lòng thầm nhớ lại không gian trong ngọc bội, quả nhiên rất nhanh nhìn thấy không gian bên trong tiểu Ngọc, có điều…

“Tiểu Ngọc, đây thật sự là không gian bên trong của ngươi sao? Như thế nào không giống lúc trước vậy?”

Không gian vốn không có một bóng người nay lại xuất hiện một đứa bé trai, phấn đô đô, thoạt nhìn chỉ có ba, bốn tuổi, vô cùng khả ái.

“Ngươi là Tiểu Ngọc?”

“Là Tiểu Ngọc, chủ nhân thật ngốc, nơi này là nhà của Tiểu Ngọc, đương nhiên ta chính là Tiểu Ngọc.” Tiểu Ngọc bay tới trước mặt Tịch Tình Nhi, từ trên cao nhìn thẳng vào nàng, xem ra việc bay theo nàng trong hai năm nàng làm quỷ đã thành thói quen của nó rồi, “Nơi này chính là nhà của tiểu Ngọc, trước đây là do tiểu Ngọc chưa có hoàn chỉnh, bây giờ đã hòan chỉnh nên nơi này mới khôi phục lại như cũ.”

Tịch Tình Nhi vươn hai tay , ôm lấy Tiểu Ngọc, mềm, rất có xúc cảm, trên thực tế cả hai đều là ý thức , nên ôm như vậy không có gì mà khó hiểu hết.

Hai năm nay trong không gian luôn có sương mù vây quanh, vốn không thấy rõ được gì, giờ sương mù tan hết, nàng cảm gíac được không gian này rất là lớn, liếc mắt cũng không thấy điểm dừng, cách đ1o không xa có một tòa cung điện, Tiểu Ngọc hào hứng chỉ tòa cung điện đó, “Chủ nhân, đó là nhà của Tiểu Ngọc, là dựa theo cung điện của chủ nhân trước mà xây, rất đẹp nha.”

Tịch Tình Nhi hơi xuất thần, vì chủ nhân trong miệng tiểu Ngọc nói không phải là nàng, mà là người trước nàng, hắn là tiền chủ nhân, “Tiểu Ngọc, ngươi là con trai hay con gái vậy?”

Tiểu Ngọc trợn mắt trừng nàng, che đi cái xấu hổ không thể thấy, “Tiểu Ngọc đương nhiên là con trai rồi, chủ nhân thật ngốc, như vậy mà cũng không có nhìn ra được.”

Tịch Tình Nhi như mèo xù lông, “Chủ nhân chỉ muốn đùa ngươi mà thôi, ta đương nhiên biết Tiểu Ngọc là con trai rồi, Tiểu Ngọc không phải muốn dẫn ta đến nhà của ngươi sao?”

Nói đến đây ,Tiểu Ngọc lập tức tựu đã quên chuyện vừa rồi, hưng phấn kéo ống tay áo của nàng, “Đúng vậy, đến nhà của Tiểu Ngọc, nhà Tiểu Ngọc rất đẹp.”

Từ xa nhìn thấy thì không có gì đặc biệt, nhưng khi đến mới chân chính biết được, cung điện này rất lớn, rất khí thế, mở rộng cửa chính đi vào, Tịch Tình Nhi chỉ có hai loại cảm giác, một là linh khí cực kỳ nhiều, hai là nơi này quá lạnh.

Dạo qua một vòng, rồi xoa xoa mặt của Tiểu Ngọc, “Cung điện này dùng cái gì để xây thế?”

Tiểu Ngọc cười hắc hắc không ngừng, “Đều dùng linh ngọc để xây đó, chủ nhân trước còn đem rất nhiều đồ vật khác ném vào đây cho tiểu Ngọc tha hồ dùng, càng ngày càng nhiều thứ, Tiểu Ngọc rất thích cung điện do chủ nhân trước xây lắm đó, Tiểu Ngọc không thể ra ngoài, cho nên mới xây giống cung điện bên ngoài, chủ nhân trước mỗi khi có thời gian đều vào đây bồi tiểu Ngọc, được rồi, chủ nhân, bên trong có rất nhiều thứ, tiểu Ngọc dẫn chủ nhân đi xem , tất cả đều là bảo bối mà chủ nhân trước bỏ vào.”

Tịch Tình Nhi đương nhiên biết tiểu Ngọc nói chủ nhân nào rồi, nói chung, người đó đối với nó rất tốt, còn cho nó nhiều đồ, lúc rãnh sẽ vào đây bồi nó chỉ có thể là chủ nhân trước, đồng thời cũng là người cứu mạng của nó, cho nên mấy món đồ này không cái nào không dùng được, vị tiền chủ nhân này hẳn là một người rất có năng lực nên mới ném nó đến nơi này.

Theo ngón tay tiểu Ngọc chỉ, Tịch Tình Nhi đẩy cửa của một gian phòng, “Đây là phòng của tiểu Ngọc, những thứ kia đều là của tiểu Ngọc, cũng là của chủ nhân, nếu chủ nhân thích thì cứ việc lấy.”

Nàng nhịn không được sờ mặt tiểu Ngọc, thằng bé này là một đứa nhỏ tịch mịch, khó có thể thấy người nào lại đi dùng bảo bối của mình để giữ người khác lại chơi đùa với mình.

“Gọi ta là tỷ tỷ, đừng có gọi chủ nhân nữa.”

Tiểu Ngọc chớp mắt nhìn Tịch Tình Nhi, tỷ tỷ. . . Hắn biết, “Thế nhưng, Tiểu Ngọc không phải là đệ đệ của chủ nhân, không phải con người luôn nói có quan hệ huyết thống mới gọi là huynh đệ tỷ muội sao?”



Lưu lạc nhân gian mấy năm, hắn học không ít thứ, cái hiểu cái không, Tịch Tình Nhi lại nói, “Tuy rằng chúng ta không có quan hệ máu mủ, thế nhưng ở thế giới này ta chỉ quen biết có tiểu Ngọc thôi, Tiểu Ngọc không phải chỉ có quen biết một mình ta ư? Tiểu Ngọc xem, quan hệ giữa hai chúng ta tốt như vậy, ngươi lại không có thân nhân, ta cũng không có thân nhân, sau khi làm tỷ đệ, chúng ta lại là thân nhân của nhau, tỷ đệ khác máu mủ có gì không tốt sao?”

Nghi hoặc trong mắt Tiểu Ngọc biến mất, chỉ còn lại ánh sáng quang mang, “Có thể ư? Thế nhưng. . . Tiểu Ngọc không phải là người, Tiểu Ngọc chỉ là một khối linh ngọc tu thành ý thức, không thể ra ngoài được.”

Nhìn mặt thằng bé có chút ảm đạm, Tịch Tình Nhi không tự chủ đem nó ôm chặc lấy, “Không quan hệ a, ta có thể vào đây bồi tiểu Ngọc mà, lúc bình thường tỷ tỷ không có luyện công, tiểu Ngọc có thể tùy thời tim tỷ nói chuyện.”

(Hai người lúc này thành tỷ đệ nên chuyển ngôi xưng hô nhé)

“Thật vậy chăng? Đệ có thể làm đệ đệ của chủ nhân.”

“Đúng vậy, sau này đừng có gọi là chủ nhân nữa, gọi tỷ tỷ nào.” Tịch Tình Nhi cảm giác mình đây là đang dụ dỗ con nít, còn phi thường đắc ý nữa chứ.

“Tỷ tỷ.” Tiểu Ngọc cười cong mắt, cực kỳ vui sướng.

“Đúng rồi, sau này đều gọi vậy đi, Tiểu Ngọc giới thiệu cho tỷ bảo bối của tiểu Ngọc đi nào.” Đặt tiểu Ngọc xuống đất, để nó có thể chạy, Tịch Tình Nhi tìm một cái ghế ngồi xuống, ung dung chờ đệ đệ mới nhận đưa bảo bối đến cho mình xem.

Tiểu Ngọc cảm giác mình trước nay chưa bao giờ có lúc hài lòng như thế, so với chủ nhân trước luôn cho nó bảo bối nó càng cảm thấy hài lòng hơn, so với chủ nhân trước luôn gọi nó là bảo bối càng hài lòng hơn, thật tốt, nó có thân nhân rồi.

Bò lên cái giường lớn, từ bên trong giường nó lôi ra một cái hộp lớn hơn cả người mình, đẩy đến trước mặt Tịch Tình Nhi “Chủ, không phải, tỷ tỷ, đây là bảo bối mà tiểu Ngọc thích nhất.”

Mở hộp ra, bên trong đều là ngọc, hình dạng khác nhau đều có, nếu Tịch Tình Nhi không có hiểu biết cũng biết đống ngọc này đều là cực phẩm ngọc, nếu không có tiền chỉ cần bảo tiểu Ngọc cho một mảnh đem bán cũng đủ sống hết ba đời.

“Tỷ tỷ không vui sao?” Tiểu Ngọc thấy tỷ tỷ không có bộ dáng vui vẻ, ngẹo đầu hỏi.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Bộ dạng khả ái như thế khiến Tịch Tình Nhi nhịn không được nhéo má, ”Đương nhiên là thích, nhưng mấy món đồ này là bảo bối của tiểu Ngọc, tỷ tỷ đương nhiên không thể lấy.”

“Thế nhưng tỷ là tỷ tỷ của Tiểu Ngọc mà !” Tiểu Ngọc nóng nảy, nhét một mảnh ngọc vào tay Tịch Tình Nhi, hy vọng có thể đổi lấy niềm vui từ tỷ tỷ.

Tịch Tình Nhi ôm tiểu Ngọc ngồi lên chân mình, “Tiểu Ngọc không có quên là tỷ đang dùng tinh thần lực để đi vào đây chứ, thân thể còn đang ở ngoài kia, ở đó còn có người khác, không thể có một món đồ lạ đột nhiên xuất hiện trong tay được.”

Tiểu Ngọc nghĩ thấy cũng phải, “Như vậy lúc nào tỷ tỷ cần, có thể tùy thời gọi tiểu Ngọc.”

“Được.” Nhìn gian phòng lớn này, làm cho tâm nàng cảm thấy lạnh, “Tiểu Ngọc, chỉ có một phòng này sao?”

Khinh bỉ liếc nhìn tỷ tỷ mới nhận, Tiểu Ngọc bĩu môi, “Dĩ nhiên là không phải, đây là phòng của tiểu Ngọc, còn rất nhiều phòng trống khác, ở đây chỉ có một mình Tiểu Ngọc, không giống cung điện của chủ nhân trước, có thật nhiều người.”

Trầm mặt nhìn Tiểu Ngọc, Tịch Tình Nhi đứng dậy, “Đi thôi, dẫn tỷ tỷ đi tham quan nào.”



“Hảo, Tiểu Ngọc dẫn tỷ tỷ đi xem những vật chủ nhân trước lưu lại, Tiểu Ngọc đều bỏ vào trong bảo thất.”

Tịch Tình Nhi sờ đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ này thật khiến cho người ta phải đau lòng, còn nhỏ như vậy, sao nó có thể chịu được?

Còn rất nhiều gian phòng, có một gian phòng rất lớn, vừa nhìn là biết đây là phòng ngủ chính, Tiểu Ngọc giới thiệu: “Đây là phòng ngủ của chủ nhân trước, được thiết kế giống phòng ngủ bên ngoài của chủ nhân.”

Tịch Tình Nhi không có hứng thú lớn với mấy thứ này, nhưng đối với bảo thất tiểu Ngọc cất giữ bảo bối thì cảm thấy hứng thú vô cùng, có điều khi nhìn thấy bộ dạng líu lo không ngừng của tiểu Ngọc, cũng đi theo nó dạo qua một gian rồi một gian, cho đến khi đi đến một gian phòng, “Nơi này chính là bảo thất để cất giữ bảo bối.”

Đẩy cửa ra, Tịch Tình Nhi theo bản năng nhắm mắt lại, hào quang vạn trượng chính là hình dung cho cảnh tượng này sao? Gian phòng này rất lớn , là căn phòng rộng nhất, trong lúc nhất thời Tịch Tình Nhi không biết nên đưa mắt nhìn vào đâu, chỗ này đều để bảo vật.

Có cái dùng hộp để đựng, có cái thì đặt lung tung, còn có những cuốn sách bị mở ra nửa chừng, trên mặt đất lăn đầy viên tròn, chắc là dạ minh châu, “Tiểu Ngọc, đã bao lâu rồi đệ không sắp xếp lại nơi này?”

Tiểu Ngọc giống như giận dỗi nhìn mọi vật trong phòng đều bay tứ tung,”Sau khi linh thể của tiểu Ngọc bị thương, lúc đầu mỗi khi nhàm chán đệ sẽ tốn chút linh lực sắp xếp lại, sau chủ nhân trước qua một thời gian không tìm tiểu Ngọc , nhất định là không cần Tiểu Ngọc nữa, những thứ này đều là bảo bối của chủ nhân, không phải của tiểu Ngọc, cho nên tiểu Ngọc không cần giúp chủ nhân trước sắp xếp lại”

Rõ ràng là vì tức giận, tưởng rằng bị người bên cạnh bỏ rơi mình, nên tiểu Ngọc mới thương tâm, “Ngoan, không sao, tỷ tỷ vĩnh viễn không bỏ rơi tiểu Ngọc.”

Tiểu Ngọc quay đầu lại nhìn nàng, sau đó mỉm cười ngọt ngào, “Hảo, Tiểu Ngọc cũng sẽ không rời xa tỷ tỷ.”

Tịch Tình Nhi trêu ghẹo nói: “Vậy nếu đệ tìm được chủ nhân thì sao?”

Tiểu Ngọc cân nhắc một chút, thử thăm dò: “Có thể đem những bảo bối này trả lại cho chủ nhân, rồi bảo chủ nhân đem tiểu Ngọc cho tỷ, như vậy, Tiểu Ngọc không phải có thể đi theo tỷ tỷ?”

Tịch Tình Nhi thế nào cũng không nghĩ đến đáp án sẽ là như vậy, sửng sốt một hồi, nhưng lại khiến cho tiểu Ngọc hiểu lầm, lẽ nào tỷ tỷ nghĩ bảo bối còn quan trọng hơn so với tiểu Ngọc? Tiểu Ngọc không phải là bảo bối ư? Còn kém hôn thứ đồ nào khác à?”

Thấy tiểu Ngọc chu miệng nhỏ lên, Tịch Tình Nhi biết nó đang nghĩ gì, nhanh ngồi xổm xuống ôm nó lại, “Tỷ đương nhiên không bỏ tiểu Ngọc rồi, tỷ tỷ mới vừa rồi là kinh ngạc, còn tưởng rằng Tiểu Ngọc sẽ chọn theo chủ nhân trước chứ!”

Tiểu Ngọc đỏ mặt, “Chủ nhân có nhiều người theo cùng, không có Tiểu Ngọc cũng không sao, thế nhưng tỷ tỷ mới vừa nói chỉ có một mình Tiểu Ngọc a, cho nên tiểu Ngọc phải bồi tỷ tỷ.”

hôn lên khuôn mặt nhỏ vài cái, Tịch Tình Nhi hiếm khi nở nụ cười, “Thật ngoan, mấy món đồ kia chúng ta sẽ không động đến, chờ ngày nào đó chủ nhân tìm được Tiểu Ngọc, chúng ta liền đem mấy thứ này trả cho hắn, có điều trước đó, tiểu Ngọc, đệ nên sửa sang lại nơi này đi, loạn quá rồi.”

Tiểu Ngọc le lưỡi, “Đã biết.”

Tịch Tình Nhi nghĩ tới một chuyện, “Tiểu Ngọc, mấy món đồ tỷ ném vào đây đâu?”

Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút, “Thực vật thì ném ra ngoài, còn dư lại …đang ở chỗ khác đi?”

“Chỗ khác?”

Mặt Tiểu Ngọc đỏ lên, giọng nói nhỏ rất nhiều, lo lắng nói, “Cái kia. . . Đệ cho rằng tỷ tỷ bỏ, nên ném ở nơi đầy bụi bặm.”

Tịch Tình Nhi đổ đầy hắc tuyến, nhưng lại luyến tiếc không dám trách cứ, “Dẫn tỷ tỷ đi xem, có thể có mấy món dùng được cho thế giới này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook