Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 10

Quỷ Quỷ Mộng Du

26/05/2016

Ôm Tiểu Ngọc nhìn sang một hướng khác, bờ cỏ xanh thật dài không thấy điểm cuối, Tịch Tình Nhi đổ hắc tuyến, đây có phải là bãi đua ngựa không vậy, hay là thảo nguyên? Bãi cỏ này thật khác mấy bãi cỏ khác ở đại cầu, phải chăng là vì có linh khí? Có lẽ vậy, vì nơi này sạch đến mức không có một chút ô nhiễm nào và cây cối không có bị chặt.

“Tiểu Ngọc, sau này nếu có cơ hội tỷ tỷ sẽ bắt vài con thú đẹp đẽ đến cho đệ chơi được không?” Không biết động vật vào đây có bị biến dị không…

Hai mắt Tiểu Ngọc sáng ngời, gật đầu như trống bỏi, “Được.”

Sờ đầu cậu nhóc, đúng là một đứa trẻ cô độc, “Đi xem thành quả lao động của đệ nha.”

Tiểu Ngọc khoanh tay trước ngực, “Đều sắp xếp gọn gàng rồi, chỗ này là nhà Tiểu Ngọc, vật gì ở đây đều chịu khống chế của Tiểu Ngọc.”

Mở cửa bảo thất, có kích thích lần trước, lần này Tịch Tình Nhi bình tĩnh không kích động nữa, giống như nhân viên ngân hàng mà thôi. Mỗi ngày đều nhận giữ nhiều tiền, cũng không phải của mình, bộ dáng bây giờ của nàng giống vậy đấy, bảo bối tuy nhiều, có thể doạ chết người, nhưng không phải của nàng, có nhiều hơn nữa cũng không dùng được.

Từng món từng món đều được sắp xếp gọn gàng, mỗi thứ đều chia khu vực để riêng nữa, mấy thứ như ngọc, trân châu thì bỏ vào hộp gỗ, xếp chồng lên, Tịch Tình Nhi không keo kiệt mà khích lệ Tiểu Ngọc, “Làm tốt lắm, Tiểu Ngọc thật giỏi, trong thời gian ngắn như vậy đã dọn dẹp xong, nếu đổi lại thành tỷ, không biết phải mất bao nhiêu ngày đây.”

Tiểu Ngọc ngoác miệng cười, tỷ tỷ khen hắn nha.

Đi dạo bên trong vài vòng, cái gì cũng có, chỉ tuỳ tiện lấy ra một món cũng đều đáng gái hết, cước bộ bỗng dừng lại trước bộ sách trước mặt, Tịch Tình Nhi thuận tay cầm lên nhìn xem, lật vài trang, hay quá, chữ này giống ở thế giới của nàng, mặc kệ nó có tác dụng gì, có ích lợi gì, mỗi ngày nhàm chán có thể lấy ra đọc để giết thời gian, không chừng còn biết thêm về không gian kia [nơi mà chủ nhân trước của tiểu Ngọc sống]? Giống như đọc truyện thần thoại mà thôi.

Để sách xuống, sau này rãnh rỗi đến lấy đọc là được, những thứ này nàng không thể mang ra ngoài được, ở đây xem thì được, hơn nữa Tiểu Ngọc cũng không nói là không thể.

“Tỷ tỷ, tỷ vào phòng tỷ xem không?” Tiểu Ngọc kéo ống tay áo của nàng, hắn biết tỷ tỷ sắp đi ra ngoài.

Tịch Tình Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ mang đầy tâm sự, yêu thương nói,”Tỷ tỷ cũng không phải là không đến, tỷ sẽ thường xuyên đến, đệ còn phải tu luyện công pháp mà chủ nhân trước của đệ đã dạy đã, nói không chừng còn có thể tu luyện thành linh thể mà đi ra ngoài nữa đó.”

Hái mắt Tiểu Ngọc sáng rực, lại ảm đạm, “Chủ nhân cũng đã nói như vậy, Tiểu Ngọc rất nghiêm túc tu luyện, nhưng mãi đến bây giờ vẫn không thể đi ra ngoài.”

“Không nên gấp gáp, đệ nói cho tỷ tỷ nghe xem, từ khi bắt đầu tu luyện đến khi có linh thức, rồi linh thể cần mất bao nhiêu năm?”

Tiểu Ngọc tính toán một chút, “Hình như là một vạn năm, không, một vạn hai nghìn năm.”

“Vậy đệ tu luyện thành linh thể đến bây giờ có đã mất bao nhiêu năm?”

Tiểu Ngọc nhíu mày tính toán, bộ dáng thật đáng yêu làm cho Tịch Tình Nhi nhịn không được muốn hôn hắn, đây là bồi thường của lão thiên đối với nàng ư? Vừa mất đi thân nhân, lại có thêm một thân nhân nữa.

” Sau khi Tiểu Ngọc tu thành linh thể , ở cùng chủ nhân hai nghìn năm, lại rơi xuống tinh cầu kia thêm bốn nghìn năm nữa, cộng lại đã là sáu nghìn năm rồi.”

Tịch Tình Nhi mỉm cười, “Nhất định là muốn từ linh thể tu luyện thành thực thể để ra ngoài phải mất rất nhiều sức mạnh, cho nên Tiểu Ngọc phải cố gắng tu luyện hơn nữa.”

Tiểu Ngọc vừa nghĩ đến điều này, gật đầu, “Đã biết tỷ tỷ, Tiểu Ngọc sẽ cố gắng.”



“Tỷ tỷ đi ra trước nha.”

“Vâng”

Thấy trên mặt tiểu Ngọc không có vẻ cô đơn nữa, Tịch Tình Nhi mới ly khai, mặc kệ hắn sống bao nhiêu năm, ở trong mắt nàng, cũng chỉ là một đứa trẻ cô độc, nàng nhất định sẽ không để cho sự cô độc này xuất hiện trên mặt Tiểu Ngọc lần nữa.

Thu hồi ý thức, Tịch Tình Nhi mở mắt, nhìn Chung Ly Dạ cẩn thận đặt bọc y phục trên bàn chuẩn bị rời đi, trong lòng cảm thấy ấm áp, thân là hoàng tử, lại yêu thương muội muội ruột như vậy, thì tốt cỡ nào đây.

“Ca ca.”

Chung Ly Dạ dừng bước lại, quay đầu nhìn muội muội, “Tình Nhi, đánh thức muội sao?”

“Không có, chỉ là ngủ thiếp một lúc thôi, đây là quần áo ca ca mua cho muội sao?”

“Chúng ta bây giờ không có tiền,c hỉ có thể mua loại quần áo vải thô này, muội mặc đỡ đi, đợi A Thì quay lại ca ca sẽ mua cho muội loại tốt hơn.”

Tịch Tình Nhi lắc đầu, ngồi cạnh bàn trà rót hai ly trà, “Ca ca cũng ngồi đi.”

Chung Ly Dạ ngồi bên cạnh nàng, đối với vị muội muội có chút thần bí này, hắn không biết nên nói cái gì, có điều hắn biết, muội muội sẽ không làm thương tổn hắn, nếu quả thật có ý đó, thì nàng đã không đỡ một kiếm đó, thì hắn đã mất mạng.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc ống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)

“Ca ca, chúng ta bây giờ phải giấu hành tung, cho nên mặc áo vải là thích hợp nhất, trên người có ít bạc là được.”

Nhấp một ngụm trà, Tịch Tình Nhi tiếp tục nói: “Sau này nếu như không cần thiết, tận lực đừng lui lại trên trấn, cũng tạm thời không nên liên lạc cùng. . .

Phụ thân, việc ca ca ra ngoài cung, rất ít người biết, huống chi, đối phương còn biết con đường chúng ta phải đi, muội tin rằng phụ thân sẽ không gây bất lợi cho chúng ta, thế nhưng bí mật của phụ thân khó mà có nhiều người biết, hành tung của chúng ta rất dễ bị lộ lần nữa, đối với chúng ta sẽ bất lợi vô cùng.”

Thấy muội muội nói không ngừng, Chung Ly Dạ trầm mặc, hắn đúng là nghĩ đến việc liên lạc với phụ thân, ai cũng có thể hại hắn, nhưng là tuyệt đối không phải phụ hoàng, điều ấy hắn rất chắc chắn, thế nhưng muội muội nói rất đúng, bên cạnh phụ hoàng không chỉ có thị vệ, thái gíam thân cận mà còn có mấy cung nữ khác, căn bản không giấu được bí mật, còn không bằng biến mất một thời gian xem sao.

Những gì hắn suy nghĩ đến không hoàn mỹ lắm, thế nhưng muội muội sao có thể nhìn thấu như vậy? Một đứa trẻ mười tuổi, thông minh đi nữa cũng phải có giới hạn, huống chi, phụ hoàng và mẫu hậu bảo vệ muội muội vô cùng tốt, căn bản không để cho muội muội nhìn thấy vết đen của chốn thâm cung, muội muội làm sao biết người bên cạnh phụ hoàng không đáng tin?

Nhìn sắc mặt Chung Ly Dạ biến đổi, Tịch Tình Nhi nhấp một ngụm trà, nàng không giải thích được, mà có giải thích cũng sẽ không có người tin “Ca ca, muội sẽ không hại huynh.”

“Ca đương nhiên biết.” Nói ra lời này, Chung Ly Dạ hiểu ra, đúng vậy Tình Nhi sẽ không hại hắn, hắn nghĩ nhiều như thế làm gì, hiện tại nên nghĩ cách giữ tính mạng, tìm ra hung thủ sát hại mẫu hậu, đem kẻ đó nhốt vào xử trí.

Suy cho cùng, Chung Ly Dạ cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi , vẫn chưa có học cách ẩn dấu hoàn toàn, suy nghĩ vẫn còn đơn giản, cho đến khi Tịch Tình Nhi xuất hiện, hắn còn chưa học được

Tịch Tình Nhi mỉm cười, “Vậy là tốt rồi.”

Ở khách điếm chừng bốn ngày, cho đến khi trời tối, Thì Văn Chi phong trần mệt mỏi đến trước mặt bọn họ, “Thiếu gia, tiểu thư, thuộc hạ quay về chậm.”



“Không sao, ngồi xuống nghỉ ngơi chút, rất nhanh Hùng chưởng quỹ sẽ mang đồ ăn lên.” Chung Ly Dạ kéo Thì Văn Chi có chút chần chờ ngồi xuống.

Tịch Tình Nhi thuận tay rót cho y ly trà, Thì Văn Chi có chút kinh ngạc, đường đường là công chúa, được hoàng thượng hoàng hậu cưng chiều vô đối, bây giờ lại rất tự nhiên hành động như thế, từ lúc rời khỏi hoàng cung, mọi gian khổ, mệt nhọc , nguy hiểm đều cắn răng chịu đựng, chưa từng nói ra lời kiêu căng với hộ vệ, hài tử như vậy, thảo nào hai người tôn quý nhất hoàng tộc đều yêu thương.

“Cám ơn tiểu thư.”

“Ở bên ngoài không cần quan tâm nhiều như vậy, ngươi cũng nên thoải mái chút đi.”

“Vâng.”

Khách điếm này là tiền viện nhà Hùng lão bản được sửa chữa để kinh doanh, cũng không có nhiều người, vì ít có người đến ở trọ lắm, có thể nói tạm thời ẩn náu ở đây rất thích hợp, rất nhanh Hùng lão bản đem bốn món ăn lên , tất cả chỉ dùng mười phút là xong, có điều hương vị không ngon mấy.

Mấy ngày nay, hai người đã ăn quen mấy món này, hơn nữa lúc đói bụng, ăn gì cũng đều ngon hết, huống chi vị đạo không phải không tốt.

Sau khi ăn xong, ba người đến phòng của Chung Ly Dạ, Thì Văn Chi bao lớn đặt trên bàn, bên trong đa số là bạc, còn có vài đỉnh vàng, còn từ trong ngực lấy ra vài tấm ngân phiếu bỏ trên bàn, “Lúc thuộc hạ đến Lương châu vừa lúc có đại hội đấu giá một tháng một lần, giá vòng ngọc này tăng liên tục, cuối cùng bán được tám vạn bốn nghìn lượng, chiết khấu cho tổ chức đấu giá, còn lại đều đổi thành ngân phiếu, ngân lượng.”

Chung Ly Dạ vỗ vai y, “Làm rất tốt, so với dự định còn tốt hơn.”

“Đây là việc thuộc hạ phải làm.”

Theo Tịch Tình Nhi, Thì Văn Chi cũng là một người thông minh, mặc kệ nàng và Chung Ly Dạ ở trong tình huống khó khăn thế nào, y cũng không phản bội, vẫn tận trách với chức trách của mình, người như vậy nếu tới lúc ban thưởng tuyệt đối không thiếu y.

“A Thì, bây giờ nhiệm vụ của ngươi là trở về phòng nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ bận rộn, ta và Tình Nhi cái gì cũng đều không hiểu, đến lúc đó đại khái chỉ có thể dựa vào ngươi.”

“Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ xin cáo lui.”

Đúng là một người có quy củ, có điều người như vậy rất được lòng chủ tử, Chung Ly Dạ xoay người nói với Tịch Tình Nhi: “Tình Nhi, muội cũng nghỉ ngơi đi, ca đi tìm Hùng chưởng quỹ hỏi thăm một chút việc.”

“Hảo, muội về phòng trước, ca ca cũng sớm nghỉ ngơi một chút.” Tịch Tình Nhi làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, rời khỏi gian phòng, thời điểm này, Chung Ly Dạ không có cảm gíac an toàn, coi như là đối với nàng, sợ rằng đã có lòng đề phòng, đây là bản tính của con người, chính hắn còn không có phát hiện.

Chung Ly Dạ ở dưới lầu tìm được lão bản tính tiền, vừa xuống lầu đã lấy bạc ra, “Đây là tiền trả cho phí dụng mấy ngày qua.”

Hùng chưởng quỹ cầm lấy, cân nhắc một chút, liền bỏ xuống, “Tịch công tử, quá nhiều, ta là một người thành thật, không phải là người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Sau khi quyết định mai danh ẩn tích, Tịch Tình Nhi nói họ đổi sang họ Tịch, Chung Ly Dạ liền theo ý nàng, hai huynh muội đều mang họ Tích, Tịch Dạ, Tịch Tình Nhi.

Chung Ly Dạ cười, đẩy bạc lại, “Nếu không phải lão bản thiện tâm, chúng ta đại khái không có chỗ để đặt chân, chút bạc này xem như là chút lòng thành, lão bản không cần khách khí.” Nhìn Hùng lão bản còn có ý muốn từ chối, Chung Ly Dạ tiếp tục nói: “Nếu như Hùng chưởng quỹ nghĩ không muốn nhận quá nhiều tiền miễn phí như thế, vậy giúp ta một chút việc đi.”

Hùng chưởng quỹ liên tục gật đầu, “Mời nói.”

“Cách nơi này bảy, tám dặm có một mảnh rừng trúc, ta nghĩ muốn mua lại, không biết nên tìm ai hỏi mau mới tốt, còn phải xây một tòa trang viên cũng phải tìm người đến, cho nên muốn thỉnh Hùng chưởng quỹ hỗ trợ giới thiệu một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook