Chương 4: Giới thiệu 4
Quỷ Quỷ Mộng Du
26/05/2016
Ra khỏi không gian
đến sân bay, bay đến chỗ khuất sáng nàng đưa mắt nhìn máy bay cất cánh,
Tịch Tình Nhi dù tiếc hận nhưng cũng chỉ đành chúc phúc, sau này khó mà
có thể gặp lại được, ba, mẹ, Thiến Nhi, cả ba phải sống thật tốt
Không còn chuyện gì nữa, Tịch Tình Nhi cảm thấy cả người mệt mỏi cực kỳ, liền đi vào trong không gian, nàng phải nghỉ ngơi vài ngày mới được.
Giấc ngủ này, không biết đã bao lâu, chờ đến khi Tịch Tình Nhi tỉnh lại, cảm giác thân thể như có thật, thầm vui mừng, chẳng lẽ mình có thể tu luyện thành người sao?Có thực thể? Vậy không phải là nàng có thể xuất hiện trước mặt ba mẹ? ý nghĩ vừa động, lại cảm thấy đây có phải là mộng không.
Vòng ngọc này biết nàng không thể đứng dưới nắng được, cho nên mỗi lần nàng đi ra ngoài vào buổi sáng thường đứng ở nơi có bóng râm, cũng không sợ bị ánh nắng gây nguy hiểm.
Duỗi người, trong đầu nghĩ đến muốn ra ngoài, thì đã thấy chính mình đứng an tĩnh ở trong một góc phòng, bên ngoài trời đã tối đen, trời tối như vậy không biết có gặp phải quỷ không, trong sách đều viết là quỷ thường đi lại vào buổi tối.
Theo dự định trước đây thì nàng muốn đi du lịch ở vài địa danh nổi tiếng, không biết có phải trở thành quỷ hay không mà giờ nàng không còn hứng thú, ngược lại đến trong chốn thâm sâu cùng cốc này này nàng lại cảm thấy thoải mái tự tại hơn. vì vậy cũng có nhiều lúc nàng thường bay đến mấy nơi như vầy, gặp được rất loài động vật quý hiếm mà ít khi nào có thể thấy được, bọn chúng rất cảnh giác, thường đối với cái thứ không xác định được trên không trung cảnh giác, nhưng khi Tịch Tình Nhi bay xa thì chúng liền dở bỏ cảnh giác. Thử vài lần, Tịch Tình Nhi rốt cuộc tin những động vật từ ở phương diện khác mà nói, quả thực vượt qua nhân loại.
Hôm nay Tịch Tình Nhi thức dậy , bay ra khỏi không gian trong vòng ngọc, tinh thần phấn chấn, theo thói quen nhìn trên trời trước, trời đang mưa, nghĩ đến cuộc hành trình của mình lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình, trước khi nàng vào vòng ngọc nghỉ ngơi, nơi này rõ ràng là một cánh rừng, phủ đầy bóng râm nhưng mà bây giờ…Cây cối ngã đổ khắp nơi, đất đá lỏm chỏm nhô lên như quái thú mở miệng.
Chỉ có một khả năng rằng nơi này đã chịu một trận động đất, Tịch Tình Nhi nhanh chóng bay lên núi nhìn xem, cả ngọn núi đều bị tàn phá, vậy thị trấn dưới núi sẽ ra thảm trạng như thế nào?
Bay đến thị trấn dưới núi, Tịch Tình Nhi thiếu chút nữa còn cho là mình thấy được ngày tận thế, nhà cao tầng sập xuống, trên mặt đất xuất hiện nhiều hố sâu, còn có tiếng khóc của người bị nạn, khắp nơi là tiếng chó mèo kêu như là đang tìm chủ nhân, có người thì chỉ còn lại nửa thân, còn giữ được một chút hơi thở, không có cánh tay, không có chân, hiện trường xảy ra động đất này làm cho người có trái tim sắt đá như Tịch Tình Nhi cũng phải thổn thức thay.
Trong TV , trên internet, báo chí cũng hay nhắc tới những trận động đất như thế này, nếu ở xa thì lực lượng cứu hộ không tới kịp cũng là chuyện thường, Tịch Tình Nhi nhìn chung quanh một lần, cả con đường bị đất đá chặn lại, muốn chạy đến tiếp cứu thì còn phải chờ thêm nữa, trước khi họ đến, nàng có thể giúp được gì đây.
Bay tới một một cửa hàng vốn là một cửa tiệm tạp hóa, nơi này chính là tâm của cơn địa chấn, cửa hàng sập xuống, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một đống đổ nát, cũng không thấy người đâu hết, hay là đã chết bên trong rồi, nhưng đối với Tịch Tình Nhi mà nói muốn biết cũng không phải là khó, cứ trực tiếp xuyên tường vào xem là xong.
Vươn hai tay thử một chút, xém chút nữa quên , nàng cầm đồ không được, làm sao bây giờ? Nếu có thể đem một ít thức ăn vào trong, biết đâu có thể cứu được mấy người còn sống, nàng rất muốn dùng phương pháp này để chuộc lại tội lỗi mà nàng đã làm trước kia, mặc dù không phải là do nàng tự nguyện, thế nhưng những người đó là mất mạng trong tay nàng.
Thử vài lần, cũng không được, nhớ đến chỗ thần kỳ của vòng ngọc, nhãn tình sáng lên, Tịch Tình Nhi tin rằng cổ vật kỳ lạ này có thể nghe hiểu lời nàng nói, bèn giơ cổ tay lên: “Tiểu Ngọc, ngươi có thể giúp ta đem tất cả đồ ăn này vào trong không gian được không?”
Vòng ngọc không có động tĩnh, Tịch Tình Nhi không ngừng cố gắng, “Ta biết những đồ vật này có thể làm dơ không gian, nhưng chờ ta sau khi làm xong chuyện ta nhất định dọn dẹp sạch sẽ lại cho ngươi, cho nên ngươi giúp ta chuyện này được không?”
Vẫn là không có động tĩnh, Tịch Tình Nhi không tiếp tục dụ dỗ, “Không giúp ta chuyện này, ta liền đem ngươi bỏ chỗ nào đó, không cần ngươi nữa.”
Vòng ngọc lúc này mới giật mình, phảng phất như không tình nguyện rời khỏi cổ tay của Tịch Tình Nhi, khôi phục lại bộ dạng vốn có của mình, rồi bay một vòng phía trên, đem mọi thứ hút vào trong không gian.
Tịch Tình Nhi lúc này mới cao hứng tiếp tục đến nhà thứ hai, nàng tin rằng cái không gian này rộng vô cùng này chắc chắn sẽ chứa được hết đồ vật còn sót trên đường, nàng không quản đó là những thứ gì, toàn bọ đều để vòng ngọc bay một vòng thu hết. Một đường càn quét từ đầu đường đến cuối đường, nếu bị mọi người nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa cho sợ, tại sao trong mấy cửa hàng lại sạch sẻ đến vậy…
“Tiểu Ngọc, quay trở lại đây, cám ơn ngươi.’ Tịch Tình Nhi nhẹ giọng nói cám ơn,”còn nữa, ta nhất định sẽ không bỏ ngươi đâu, có ngươi đi cùng, ta mới biết rằng mình không có cô đơn, chúng ta hãy dựa vào nhau mà sống đi.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y-Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Tiểu Ngọc phảng phất như nghe hiểu vậy, liền biến thành trong suốt sờ sờ mặt Tịch Tình Nhi, rất thoải mái, giống như đồng ý
Tịch Tình Nhi quyết định buổi tối sẽ hành động, nếu ban ngày đột nhiên xuất hiện mấy thứ đồ ăn này không phải sẽ hù chết người sao, buổi tối đen kịt, không ai thấy, dễ dàng hành động hơn.
Bay vào trong không gian nhìn đống đồ chất cao như núi đó, nàng chỉ đành tấm tắc líu cả lưỡi, hình như nàng rất có tiềm chất làm cường đạo. Ngồi xếp bằng trên không trung,nàng không thể cầm được vật này nọ, phải sắp xếp làm sao đây, ngẫm lại, rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngọc, toàn bộ đồ vật trong này ngươi có thể khống chế được không, ngươi có thể đem đống đồ vật này phân loại ra không? Nếu được thì chia làm hai phần giúp ta, đồ ăn và những món đồ khác, còn nữa lát nữa ngươi giúp ta đem đồ ăn ra bên ngoài, ta cầm không được, phiền ngươi giúp cho.”
Tiểu Ngọc rất hợp tác, trong chớp mắt một núi đồ lớn trước mặt đã phân ra làm hai núi nhỏ , đồ ăn thì mặc kệ , Tịch Tình Nhi bay tới núi đồ tạp vật xem trước, đúng là đủ loại mà, cái gì cũng có, quên đi, trước đặt ở đây, dù sao có đem ra cũng chả dùng được.
Suy nghĩ một chút, trời lúc này chắc cũng tối rồi, Tịch Tình Nhi liền bay ra khỏi không gian, quả nhiên cứu viện còn chưa tới, thế nhưng trên bầu trời có tiếng phi cơ trực thăng rất lớn, chắc là bay đến đây để quan sát tình huống trước, thừa dịp trời còn tối, nàng bay đi tìm người nào còn sống thì lén lút ném cho họ một chút đồ ăn, dù chỉ một ít, nhưng cũng có thể giúp họ trụ vững trước khi cứu viện đến.
Lấy tốc độ của nàng, chỉ mất thời nửa buổi tối đã đem tất cả đồ ăn trong vòng ngọc chia ra hết, thấy còn thời gian, nàng lập tức đi tìm thêm đồ ăn, nàng căn bản không có suy nghĩ đến những người bị nạn đó có bị những thứ đồ ăn đột nhiên xuất hiện bên cạnh dọa sợ như thế nào, nhưng ai nấy đều giống như chết đói mà nhào lấy mà ăn.
Mãi cho đến hừng đông Tịch Tình Nhi mới trờ về không gian để nghỉ ngơi, tuy rằng mệt chết đi được, thế nhưng. . .Trong lòng cũng thư thái không ít, vướng bận trong lòng cũng có thể gỡ xuống, con người đúng là không nên làm chuyện xấu, nếu không sẽ cảm thấy tội lỗi cả đời.
Chuyện tiếp theo nàng không thể quản được, Tịch Tình Nhi tiếp tục bay vào trong núi sâu, mệt mỏi thì vào trong không gain nghỉ ngơi, để cho tiểu Ngọc đưa nàng bay tiếp, cái tên tiểu Ngọc này là do nàng cứng rắn đặt ra, lại nói tiểu Ngọc không thể nói chuyện, cho dù có phản đối cũng không được.
Không biết có phải hay là do thân thể nàng có biến hòa gì hay không, mà càng ngày càng giống như ngưng tụ lại thành thực thể, còn có thể cảm ứng được linh khí trong trời đất , cho nên nàng cho rằng, nếu mình ở những nơi có linh khí này lâu một chút nhất định sẽ có lợi, ấy thế mỗi lần tìm được những nơi thế này, nàng luôn dừng lại trong một thời gian dài , có khi còn ngủ say trong một đoạn thời gian, thời gian ngủ say dài nhất chính là hai tháng, ngắn thì có vài ngày, tùy theo linh khí mà quyết định, sau này nàng còn tìm thêm những chỗ như thế này nữa, quy lại thực tế thì nàng cũng không có mất mát gì, trong lòng chỉ là hy vọng thôi.
Ở nơi thâm sâu cùng cốc này đã tám tháng, thấy phía trước có một cái hang động, tuy rằng nàng cảm giác được lần này khác mấy lần trước, nhưng nàng vẫn theo thói quen đi vào. Vừa bước vào trong động, Tịch Tình Nhi cảm nhận được một đoàn linh khí mạnh mẽ đập vào mặt, đi ra ngoài thì cảm giác đó không còn, rõ ràng hai bên trong ngoài khác nhau, đây là có chuyện gì?
Đây là một cái sơn động bình thường, phía trước sẽ có một cửa hang, một lối nhỏ có thể đi vào, Tịch Tình Nhi đi vào, bên trong sơn động làm cho người ta cảm giác được rất sạch sẽ, chắc chắn là từng có người sống ở đây, bên phía tay phải nàng là một khối ngọc bích lớn gắn liền với sơn động, được điêu khắc thành một cái giường ngọc, Tịch Tình Nhi bay tới nằm lên thử, linh khí lập tức tràn vào trong cơ thể, cảm giác như là hút phải thuốc phiện.
Nơi này chắc chắn là đã có người ở qua, trong lòng thầm kết luận, nhanh chóng bò dậy, người đó hẳn không phải là người thường, nàng phải cẩn thận một chút mới được.
Toàn bộ sơn động vừa nhìn là biết được, trên tường khảm một viên dạ minh châu, chiếu sáng khắp cả sơn động, mặt đất khô ráo, không nhiễm một hạt bụi, ngay đối diện giường ngọc là một bàn gỗ nhỏ, chắc là giống như bàn học, trên bàn để hai chiếc hộp đàn tử một lớn một nhỏ, dựa vào vách tường ngồi là một….bộ xương khô.
Tịch Tình Nhi bay đến gần quan sát, người này chết lâu rồi, y phục trên người đã phong hóa , mơ hồ đoán được, người này ở nơi này tọa háo [ Đạo phật chỉ hòa thượng ngồi chết], tâm trạng không tự chủ nhớ lại trên TV thường nói đến mấy cái loại như kỳ ngộ…
Mở cái hộp gỗ lớn kia ra xem thử, phía trên đặt một phong thư, Tịch Tình Nhi lấy ra, mở lá thư thấy trên đó chỉ đơn giản viết mấy câu, “Người đến hữu duyên, ta trong lúc vô tình phát hiện ra hang động này, linh khí sung mãn hơn bất cứ địa phương nào ta đến, liền ở đây lâu dài, chuyên tâm nghiên cứu điển tịch của sư môn truyền lại, nhưng đại nạn đã đến, ta tìm kiếm vài thập niên cũng không tìm được người nào ưng ý để truyền lại , người hữu duyên đến đây, ‘vọng nhữ dụng tâm tu tập, thành tựu vô thượng đại đạo’ *. Còn nữa, trong hộp gỗ này có ngọc bội thầy ta truyền lại để làm tín vật, để lại cho người đến làm kỷ niệm”
*Có tâm tu tập sẽ đắc đạo
Lật qua lật lại nhìn mấy lần, Tịch Tình Nhi hắc tuyến chảy ra, cuối thư cũng không nói sư môn tên gì, cũng không nói đến tên của mình là gì, là hắn quên hay là do cố ý? Cầm lấy mấy cuốn sách trong hộp lật ra, quyển đầu tiên là công pháp nhập môn, Tịch Tình Nhi mở ra nhìn một chút, lại là tu tập linh khí , cái sư môn này khẳng định không đơn giản, dựa theo công pháp tập thử một chút, linh khí trong cơ thể liền rục rịch, Tịch Tình Nhi kinh hỉ, cũng không quản những vật khác, bay tới trên giường ngọc bắt đầu tu tập.
Cảm thấy linh khí trong cơ thể đang vận chuyển giống như công pháp đề cập, vòng bởi vì chưa quen thứ nhất rất chậm bởi vì chưa quen, cũng may là học y với Hoàng gia gia, cấu tạo trên thân thể cùng huyệt đạo nàng đều nắm rõ, nên chuyển động nhanh hơn. Vòng thứ hai, thứ ba….Dần dần nhanh lên, Tịch Tình Nhi hoàn toàn chìm vào trong đó.
Khi tỉnh lại, cũng không biết đã mấy ngày, cúi đầu nhìn thân thể, đã ngưng tụ thành thực thể không ít , rồi thử chạm lên giường ngọc, nàng cảm giác được không khỏi mừng như điên, giơ cổ tay lên, như là đang nói chuyện với người: “Tiểu Ngọc, ta có thể cầm được đồ vật rồi.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần muốn cầm lấy cái gì, đều là do tiểu Ngọc đem năng lực biến đến tay của nàng, nàng có thể trong một thời gian ngắn cầm lấy đồ vật này nọ, mới có thể mở được hộp gổ ra là nhờ như vậy.
Bay tới cái bàn gỗ nhỏ, đem cuốn thứ hai lấy ra, trên viết là công pháp cao cấp, lật ra nhìn nội dung bên trong, rồi tham khảo với quyển công pháp nhập môn, đây chắc là bản công pháp nội môn rồi , để qua một bên, lấy thêm cái quyển phía dưới, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, trận pháp a, bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn có người học được cái món đồ chơi này, không phải là nói trận pháp này không tốt, đây thật là đồ tốt, vấn đề chính là quá khó khăn khi học nó, phải có một sư phụ tốt mới được, hơn nữa nói đến mới nhớ đầu năm nay , muốn tìm người giỏi giống như là tìm lông phượng, sừng lân.
Cái gì gọi là việc làm vô bổ? Cái này không gọi là việc làm vô bổ sao, đem cuốn sách để lại trong hộp gỗ tử đàn, nói với tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, giúp ta đem hộp gỗ này bỏ vào trong không gian đi.”
Vừa dứt lời, hộp gỗ đã không thấy đâu, trên bàn giờ chỉ còn lại một hộp gỗ nhỏ, thứ bên trong chắc là tín vật của sư môn, Tịch Tình Nhi cũng không khách khí, mở nắp hộp ra, còn chưa kịp thấy rõ thứ gì, đã cảm thấy tiểu Ngọc có dị động.
Nhìn tiểu Ngọc nhanh chóng quay trở lại hình dạng của mình, lại thấy miếng ngọc trong hộp rung động, Tịch Tình Nhi thầm mắng to ‘cẩu huyết a’ , nàng còn cho rằng vòng ngọc biến động là do trong không gian có gì đó, ai ngờ là do mảnh ngộc trong hộp này.
Mở to hai mắt nhìn động tác của hai miếng ngọc, tiểu Ngọc dường như không nhịn được, trực tiếp bay đến gần mảnh ngọc trong hộp, đâm vào giữa mảnh ngọc kia, Tịch Tình Nhi chỉ nghe được một hồi âm thanh, sơn động tức khắc như được chiếu sáng làm cho Tịch Tình Nhi theo bản năng nhắm mắt lại, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nàng cảm gíac được một cỗ áp lực to lớn hút lấy mình, còn chưa phản ứng kịp, liền rơi vào trong bóng đêm.
Không còn chuyện gì nữa, Tịch Tình Nhi cảm thấy cả người mệt mỏi cực kỳ, liền đi vào trong không gian, nàng phải nghỉ ngơi vài ngày mới được.
Giấc ngủ này, không biết đã bao lâu, chờ đến khi Tịch Tình Nhi tỉnh lại, cảm giác thân thể như có thật, thầm vui mừng, chẳng lẽ mình có thể tu luyện thành người sao?Có thực thể? Vậy không phải là nàng có thể xuất hiện trước mặt ba mẹ? ý nghĩ vừa động, lại cảm thấy đây có phải là mộng không.
Vòng ngọc này biết nàng không thể đứng dưới nắng được, cho nên mỗi lần nàng đi ra ngoài vào buổi sáng thường đứng ở nơi có bóng râm, cũng không sợ bị ánh nắng gây nguy hiểm.
Duỗi người, trong đầu nghĩ đến muốn ra ngoài, thì đã thấy chính mình đứng an tĩnh ở trong một góc phòng, bên ngoài trời đã tối đen, trời tối như vậy không biết có gặp phải quỷ không, trong sách đều viết là quỷ thường đi lại vào buổi tối.
Theo dự định trước đây thì nàng muốn đi du lịch ở vài địa danh nổi tiếng, không biết có phải trở thành quỷ hay không mà giờ nàng không còn hứng thú, ngược lại đến trong chốn thâm sâu cùng cốc này này nàng lại cảm thấy thoải mái tự tại hơn. vì vậy cũng có nhiều lúc nàng thường bay đến mấy nơi như vầy, gặp được rất loài động vật quý hiếm mà ít khi nào có thể thấy được, bọn chúng rất cảnh giác, thường đối với cái thứ không xác định được trên không trung cảnh giác, nhưng khi Tịch Tình Nhi bay xa thì chúng liền dở bỏ cảnh giác. Thử vài lần, Tịch Tình Nhi rốt cuộc tin những động vật từ ở phương diện khác mà nói, quả thực vượt qua nhân loại.
Hôm nay Tịch Tình Nhi thức dậy , bay ra khỏi không gian trong vòng ngọc, tinh thần phấn chấn, theo thói quen nhìn trên trời trước, trời đang mưa, nghĩ đến cuộc hành trình của mình lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình, trước khi nàng vào vòng ngọc nghỉ ngơi, nơi này rõ ràng là một cánh rừng, phủ đầy bóng râm nhưng mà bây giờ…Cây cối ngã đổ khắp nơi, đất đá lỏm chỏm nhô lên như quái thú mở miệng.
Chỉ có một khả năng rằng nơi này đã chịu một trận động đất, Tịch Tình Nhi nhanh chóng bay lên núi nhìn xem, cả ngọn núi đều bị tàn phá, vậy thị trấn dưới núi sẽ ra thảm trạng như thế nào?
Bay đến thị trấn dưới núi, Tịch Tình Nhi thiếu chút nữa còn cho là mình thấy được ngày tận thế, nhà cao tầng sập xuống, trên mặt đất xuất hiện nhiều hố sâu, còn có tiếng khóc của người bị nạn, khắp nơi là tiếng chó mèo kêu như là đang tìm chủ nhân, có người thì chỉ còn lại nửa thân, còn giữ được một chút hơi thở, không có cánh tay, không có chân, hiện trường xảy ra động đất này làm cho người có trái tim sắt đá như Tịch Tình Nhi cũng phải thổn thức thay.
Trong TV , trên internet, báo chí cũng hay nhắc tới những trận động đất như thế này, nếu ở xa thì lực lượng cứu hộ không tới kịp cũng là chuyện thường, Tịch Tình Nhi nhìn chung quanh một lần, cả con đường bị đất đá chặn lại, muốn chạy đến tiếp cứu thì còn phải chờ thêm nữa, trước khi họ đến, nàng có thể giúp được gì đây.
Bay tới một một cửa hàng vốn là một cửa tiệm tạp hóa, nơi này chính là tâm của cơn địa chấn, cửa hàng sập xuống, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một đống đổ nát, cũng không thấy người đâu hết, hay là đã chết bên trong rồi, nhưng đối với Tịch Tình Nhi mà nói muốn biết cũng không phải là khó, cứ trực tiếp xuyên tường vào xem là xong.
Vươn hai tay thử một chút, xém chút nữa quên , nàng cầm đồ không được, làm sao bây giờ? Nếu có thể đem một ít thức ăn vào trong, biết đâu có thể cứu được mấy người còn sống, nàng rất muốn dùng phương pháp này để chuộc lại tội lỗi mà nàng đã làm trước kia, mặc dù không phải là do nàng tự nguyện, thế nhưng những người đó là mất mạng trong tay nàng.
Thử vài lần, cũng không được, nhớ đến chỗ thần kỳ của vòng ngọc, nhãn tình sáng lên, Tịch Tình Nhi tin rằng cổ vật kỳ lạ này có thể nghe hiểu lời nàng nói, bèn giơ cổ tay lên: “Tiểu Ngọc, ngươi có thể giúp ta đem tất cả đồ ăn này vào trong không gian được không?”
Vòng ngọc không có động tĩnh, Tịch Tình Nhi không ngừng cố gắng, “Ta biết những đồ vật này có thể làm dơ không gian, nhưng chờ ta sau khi làm xong chuyện ta nhất định dọn dẹp sạch sẽ lại cho ngươi, cho nên ngươi giúp ta chuyện này được không?”
Vẫn là không có động tĩnh, Tịch Tình Nhi không tiếp tục dụ dỗ, “Không giúp ta chuyện này, ta liền đem ngươi bỏ chỗ nào đó, không cần ngươi nữa.”
Vòng ngọc lúc này mới giật mình, phảng phất như không tình nguyện rời khỏi cổ tay của Tịch Tình Nhi, khôi phục lại bộ dạng vốn có của mình, rồi bay một vòng phía trên, đem mọi thứ hút vào trong không gian.
Tịch Tình Nhi lúc này mới cao hứng tiếp tục đến nhà thứ hai, nàng tin rằng cái không gian này rộng vô cùng này chắc chắn sẽ chứa được hết đồ vật còn sót trên đường, nàng không quản đó là những thứ gì, toàn bọ đều để vòng ngọc bay một vòng thu hết. Một đường càn quét từ đầu đường đến cuối đường, nếu bị mọi người nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa cho sợ, tại sao trong mấy cửa hàng lại sạch sẻ đến vậy…
“Tiểu Ngọc, quay trở lại đây, cám ơn ngươi.’ Tịch Tình Nhi nhẹ giọng nói cám ơn,”còn nữa, ta nhất định sẽ không bỏ ngươi đâu, có ngươi đi cùng, ta mới biết rằng mình không có cô đơn, chúng ta hãy dựa vào nhau mà sống đi.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y-Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Tiểu Ngọc phảng phất như nghe hiểu vậy, liền biến thành trong suốt sờ sờ mặt Tịch Tình Nhi, rất thoải mái, giống như đồng ý
Tịch Tình Nhi quyết định buổi tối sẽ hành động, nếu ban ngày đột nhiên xuất hiện mấy thứ đồ ăn này không phải sẽ hù chết người sao, buổi tối đen kịt, không ai thấy, dễ dàng hành động hơn.
Bay vào trong không gian nhìn đống đồ chất cao như núi đó, nàng chỉ đành tấm tắc líu cả lưỡi, hình như nàng rất có tiềm chất làm cường đạo. Ngồi xếp bằng trên không trung,nàng không thể cầm được vật này nọ, phải sắp xếp làm sao đây, ngẫm lại, rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngọc, toàn bộ đồ vật trong này ngươi có thể khống chế được không, ngươi có thể đem đống đồ vật này phân loại ra không? Nếu được thì chia làm hai phần giúp ta, đồ ăn và những món đồ khác, còn nữa lát nữa ngươi giúp ta đem đồ ăn ra bên ngoài, ta cầm không được, phiền ngươi giúp cho.”
Tiểu Ngọc rất hợp tác, trong chớp mắt một núi đồ lớn trước mặt đã phân ra làm hai núi nhỏ , đồ ăn thì mặc kệ , Tịch Tình Nhi bay tới núi đồ tạp vật xem trước, đúng là đủ loại mà, cái gì cũng có, quên đi, trước đặt ở đây, dù sao có đem ra cũng chả dùng được.
Suy nghĩ một chút, trời lúc này chắc cũng tối rồi, Tịch Tình Nhi liền bay ra khỏi không gian, quả nhiên cứu viện còn chưa tới, thế nhưng trên bầu trời có tiếng phi cơ trực thăng rất lớn, chắc là bay đến đây để quan sát tình huống trước, thừa dịp trời còn tối, nàng bay đi tìm người nào còn sống thì lén lút ném cho họ một chút đồ ăn, dù chỉ một ít, nhưng cũng có thể giúp họ trụ vững trước khi cứu viện đến.
Lấy tốc độ của nàng, chỉ mất thời nửa buổi tối đã đem tất cả đồ ăn trong vòng ngọc chia ra hết, thấy còn thời gian, nàng lập tức đi tìm thêm đồ ăn, nàng căn bản không có suy nghĩ đến những người bị nạn đó có bị những thứ đồ ăn đột nhiên xuất hiện bên cạnh dọa sợ như thế nào, nhưng ai nấy đều giống như chết đói mà nhào lấy mà ăn.
Mãi cho đến hừng đông Tịch Tình Nhi mới trờ về không gian để nghỉ ngơi, tuy rằng mệt chết đi được, thế nhưng. . .Trong lòng cũng thư thái không ít, vướng bận trong lòng cũng có thể gỡ xuống, con người đúng là không nên làm chuyện xấu, nếu không sẽ cảm thấy tội lỗi cả đời.
Chuyện tiếp theo nàng không thể quản được, Tịch Tình Nhi tiếp tục bay vào trong núi sâu, mệt mỏi thì vào trong không gain nghỉ ngơi, để cho tiểu Ngọc đưa nàng bay tiếp, cái tên tiểu Ngọc này là do nàng cứng rắn đặt ra, lại nói tiểu Ngọc không thể nói chuyện, cho dù có phản đối cũng không được.
Không biết có phải hay là do thân thể nàng có biến hòa gì hay không, mà càng ngày càng giống như ngưng tụ lại thành thực thể, còn có thể cảm ứng được linh khí trong trời đất , cho nên nàng cho rằng, nếu mình ở những nơi có linh khí này lâu một chút nhất định sẽ có lợi, ấy thế mỗi lần tìm được những nơi thế này, nàng luôn dừng lại trong một thời gian dài , có khi còn ngủ say trong một đoạn thời gian, thời gian ngủ say dài nhất chính là hai tháng, ngắn thì có vài ngày, tùy theo linh khí mà quyết định, sau này nàng còn tìm thêm những chỗ như thế này nữa, quy lại thực tế thì nàng cũng không có mất mát gì, trong lòng chỉ là hy vọng thôi.
Ở nơi thâm sâu cùng cốc này đã tám tháng, thấy phía trước có một cái hang động, tuy rằng nàng cảm giác được lần này khác mấy lần trước, nhưng nàng vẫn theo thói quen đi vào. Vừa bước vào trong động, Tịch Tình Nhi cảm nhận được một đoàn linh khí mạnh mẽ đập vào mặt, đi ra ngoài thì cảm giác đó không còn, rõ ràng hai bên trong ngoài khác nhau, đây là có chuyện gì?
Đây là một cái sơn động bình thường, phía trước sẽ có một cửa hang, một lối nhỏ có thể đi vào, Tịch Tình Nhi đi vào, bên trong sơn động làm cho người ta cảm giác được rất sạch sẽ, chắc chắn là từng có người sống ở đây, bên phía tay phải nàng là một khối ngọc bích lớn gắn liền với sơn động, được điêu khắc thành một cái giường ngọc, Tịch Tình Nhi bay tới nằm lên thử, linh khí lập tức tràn vào trong cơ thể, cảm giác như là hút phải thuốc phiện.
Nơi này chắc chắn là đã có người ở qua, trong lòng thầm kết luận, nhanh chóng bò dậy, người đó hẳn không phải là người thường, nàng phải cẩn thận một chút mới được.
Toàn bộ sơn động vừa nhìn là biết được, trên tường khảm một viên dạ minh châu, chiếu sáng khắp cả sơn động, mặt đất khô ráo, không nhiễm một hạt bụi, ngay đối diện giường ngọc là một bàn gỗ nhỏ, chắc là giống như bàn học, trên bàn để hai chiếc hộp đàn tử một lớn một nhỏ, dựa vào vách tường ngồi là một….bộ xương khô.
Tịch Tình Nhi bay đến gần quan sát, người này chết lâu rồi, y phục trên người đã phong hóa , mơ hồ đoán được, người này ở nơi này tọa háo [ Đạo phật chỉ hòa thượng ngồi chết], tâm trạng không tự chủ nhớ lại trên TV thường nói đến mấy cái loại như kỳ ngộ…
Mở cái hộp gỗ lớn kia ra xem thử, phía trên đặt một phong thư, Tịch Tình Nhi lấy ra, mở lá thư thấy trên đó chỉ đơn giản viết mấy câu, “Người đến hữu duyên, ta trong lúc vô tình phát hiện ra hang động này, linh khí sung mãn hơn bất cứ địa phương nào ta đến, liền ở đây lâu dài, chuyên tâm nghiên cứu điển tịch của sư môn truyền lại, nhưng đại nạn đã đến, ta tìm kiếm vài thập niên cũng không tìm được người nào ưng ý để truyền lại , người hữu duyên đến đây, ‘vọng nhữ dụng tâm tu tập, thành tựu vô thượng đại đạo’ *. Còn nữa, trong hộp gỗ này có ngọc bội thầy ta truyền lại để làm tín vật, để lại cho người đến làm kỷ niệm”
*Có tâm tu tập sẽ đắc đạo
Lật qua lật lại nhìn mấy lần, Tịch Tình Nhi hắc tuyến chảy ra, cuối thư cũng không nói sư môn tên gì, cũng không nói đến tên của mình là gì, là hắn quên hay là do cố ý? Cầm lấy mấy cuốn sách trong hộp lật ra, quyển đầu tiên là công pháp nhập môn, Tịch Tình Nhi mở ra nhìn một chút, lại là tu tập linh khí , cái sư môn này khẳng định không đơn giản, dựa theo công pháp tập thử một chút, linh khí trong cơ thể liền rục rịch, Tịch Tình Nhi kinh hỉ, cũng không quản những vật khác, bay tới trên giường ngọc bắt đầu tu tập.
Cảm thấy linh khí trong cơ thể đang vận chuyển giống như công pháp đề cập, vòng bởi vì chưa quen thứ nhất rất chậm bởi vì chưa quen, cũng may là học y với Hoàng gia gia, cấu tạo trên thân thể cùng huyệt đạo nàng đều nắm rõ, nên chuyển động nhanh hơn. Vòng thứ hai, thứ ba….Dần dần nhanh lên, Tịch Tình Nhi hoàn toàn chìm vào trong đó.
Khi tỉnh lại, cũng không biết đã mấy ngày, cúi đầu nhìn thân thể, đã ngưng tụ thành thực thể không ít , rồi thử chạm lên giường ngọc, nàng cảm giác được không khỏi mừng như điên, giơ cổ tay lên, như là đang nói chuyện với người: “Tiểu Ngọc, ta có thể cầm được đồ vật rồi.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi lần muốn cầm lấy cái gì, đều là do tiểu Ngọc đem năng lực biến đến tay của nàng, nàng có thể trong một thời gian ngắn cầm lấy đồ vật này nọ, mới có thể mở được hộp gổ ra là nhờ như vậy.
Bay tới cái bàn gỗ nhỏ, đem cuốn thứ hai lấy ra, trên viết là công pháp cao cấp, lật ra nhìn nội dung bên trong, rồi tham khảo với quyển công pháp nhập môn, đây chắc là bản công pháp nội môn rồi , để qua một bên, lấy thêm cái quyển phía dưới, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, trận pháp a, bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn có người học được cái món đồ chơi này, không phải là nói trận pháp này không tốt, đây thật là đồ tốt, vấn đề chính là quá khó khăn khi học nó, phải có một sư phụ tốt mới được, hơn nữa nói đến mới nhớ đầu năm nay , muốn tìm người giỏi giống như là tìm lông phượng, sừng lân.
Cái gì gọi là việc làm vô bổ? Cái này không gọi là việc làm vô bổ sao, đem cuốn sách để lại trong hộp gỗ tử đàn, nói với tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc, giúp ta đem hộp gỗ này bỏ vào trong không gian đi.”
Vừa dứt lời, hộp gỗ đã không thấy đâu, trên bàn giờ chỉ còn lại một hộp gỗ nhỏ, thứ bên trong chắc là tín vật của sư môn, Tịch Tình Nhi cũng không khách khí, mở nắp hộp ra, còn chưa kịp thấy rõ thứ gì, đã cảm thấy tiểu Ngọc có dị động.
Nhìn tiểu Ngọc nhanh chóng quay trở lại hình dạng của mình, lại thấy miếng ngọc trong hộp rung động, Tịch Tình Nhi thầm mắng to ‘cẩu huyết a’ , nàng còn cho rằng vòng ngọc biến động là do trong không gian có gì đó, ai ngờ là do mảnh ngộc trong hộp này.
Mở to hai mắt nhìn động tác của hai miếng ngọc, tiểu Ngọc dường như không nhịn được, trực tiếp bay đến gần mảnh ngọc trong hộp, đâm vào giữa mảnh ngọc kia, Tịch Tình Nhi chỉ nghe được một hồi âm thanh, sơn động tức khắc như được chiếu sáng làm cho Tịch Tình Nhi theo bản năng nhắm mắt lại, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nàng cảm gíac được một cỗ áp lực to lớn hút lấy mình, còn chưa phản ứng kịp, liền rơi vào trong bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.