Chương 116: Chương 116: Đàm phán thành công
Kẹo Vitamin C
28/06/2018
EDIT: JULIA
Đến ngày hai mươi lăm tháng hai, Triệu Tín Lương một mình đem hương liệu chở lên trấn trên, đến Vạn Phúc Lâu, dựa theo trình tự Mạc lão bản cùng hắn đến phòng thu chi thương lượng hay tâm sự với nhau.
Mấy năm qua, Triệu Tín Lương hợp tác buôn bán với Vạn Phúc Lâu rất tốt, còn có quan hệ huynh đệ chi giao với Mạc lão bản, cho nên hai gia đình thân thiết càng thêm thân thiết hơn.
Sau khi hàn huyên xong, Triệu Tín Lương lúc này mới đem ý tưởng của mình nói ra cho Mạc lão bản nghe, nói xong còn rất khẩn trương nhìn Mạc lão bản, chẳng biết trong lòng ông có suy nghĩ gì không.
Mạc lão bản không có mở miệng nói, chỉ ngồi ở một bên trầm ngâm như đang dự tính gì đó, thỉnh thoảng còn nhấc chén trà nhấp nhấp môi, hành động tuy đơn giản nhưng có vẻ rất nặng nề, khiến cho Triệu Tín Lương càng thêm căng thẳng, mơ hồ bất an.
Một hồi lâu, đột nhiên Mạc lão bản nở nụ cười, nhìn Triệu Tín Lương, như là lần đầu gặp mặt, quan sát hắn từ đầu đến chân, sau đó gật đầu, rất là tán thưởng nói rằng: “Xem ra phu nhân nhà ta nói rất đúng.”
Triệu Tín Lương không ngờ Mạc lão bản vừa mở miệng nhắc đến Trần thị, đầu óc như rơi vào sương mù, thân tình có chút mê hoặc nhìn Mạc lão bản.
Mạc lão bản chỉ cười, sau đó nhắc nhở Triệu Tín Lương: “Còn nhớ rõ tháng giêng hai năm trước, khi ba cha con đệ lần đầu tiên đến nhà ta chúc tết không, phu nhân ta khi nhìn thấy đệ, đã nói với đệ gì đó, lời thìu ta quên mất nhưng nhớ đại khái là ‘tiền đồ ngày sau của đệ sẽ rộng mở’, hôm nay ta nghe đệ nhắc đến ý định của mình, ngẫm lại lời phu nhân ta nói, thấy rất đúng.”
“Mạc lão bản quá khen, kỳ thực ta không có giỏi như lời lão bản nói, chỉ vì cuộc sống sau này của cả nhà mà cố gắng thôi. Nói đơn giản là bị cuộc sống bắt buộc.” Triệu Tín Lương vẫn như trước một bộ dáng khiêm tốn nói
Mạc lão bản gật đầu, sau đó cúi đầu trầm ngâm một hồi..
Kỳ thực, không cần Triệu Tín Lương nói đến lợi hại trong chuyện này, Mạc lão bản cũng rất cẩn thận nghĩ đến những tình huống xấu nhất rồi. Ví dụ như chi tiết lợi nhuận, lỗ vốn mà mấy hôm trước, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi nhắc đến.
Cho nên Mạc lão bản suy nghĩ rất cẩn thận, không mở miệng đáp ứng ngay với Triệu Tín Lương, chẳng qua là đang nghiêm túc nhớ lại cảnh gặp gỡ Triệu Tín Lương vào mấy năm về trước, ông đương nhiên là biết rất rõ tính tình người này, suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc từ khi nào mà Triệu Tín Lương lại bắt đầu trở nên cường đại như thế.
Dùng hai từ ‘cường đại’ cho nam nhân này, thực không quá khoa trương.
Mạc lão bản rất muốn biết, nam nhân này từng bước từng bước đi lên, rốt cuộc ô tâm tình như thế nào đây, có thật đúng như lời hắn nói, chỉ là vì cuộc sống bắt buộc hay không?
Thời gian từng giây cứ trôi qua, trong lòng Triệu Tín Lương vì thế mà ngày càng bất an hơn, rất sợ Mạc lão bản không đáp ứng yêu cầu của mình, càng sợ Mạc lão bản đáp ứng rồi, lại ở thế khó xử, vì thế mà tình cảm của hai nhà cũng nhạt nhào hơn, đối với ngày sau chẳng những không có lợi mà còn có hại hơn.
Ước chừng chưa tới nửa khắc, rốt cuộc Mạc lão bản đã ngẩng đầu lên, thở dài một cái, sau đó trịnh trọng đề cao giọng nói lên: “Hảo, theo lời đệ nói mà làm thì ta cũng không phải mang danh ỷ thế hiếp người, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hương liệu cho tửu lâu mới bên kia có thể miễn tiền, nhưng ta sẽ không nhận lợi nhuận lớn như vậy, từ hai thành giảm xuống một thành đi, cũng không cần thu đến mười năm, năm năm cũng đủ rồi.”
“Mạc lão bản... Này, làm sao có thể làm như vậy được, điều kiện lúc nãy tốt lắm rồi, không cần đổi đâu? Nhà ta không thấy có lỗ lã gì cả, ngược lại còn phải cảm ơn Mạc lão bản ngài thành toàn, dù sao Vạn Phúc Lâu này cũng là tâm huyết của ngài.” Triệu Tín Lương kiên trì yêu cầu điều kiện ban đầu.
Mạc lão bản lại lắc đầu nở nụ cười: “Có đôi khi ta thực sự không rõ, đệ sao lại ngốc đến vậy, cái lợi đặt ngay trước mắt cư nhiên không chút suy nghĩ mà cự tuyệt. Nhưng ta ngẫm lại một hồi, cảm giác được đệ làm như vậy cũng có đạo lí, cũng rất đúng.” Mạc lão bản dần thu lại ý cười, rất nghiêm túc nói, trong giọng nói còn có tia tán thưởng đối với Triệu Tín Lương, “Hai chữ ‘bỏ được’ này, có ‘bỏ’ mới có ‘được’, Tín Lương lão đệ à, mấy năm qua ta cũng học ở đệ không ít điều, nhất là hai chữ này. Ta dần dần phát hiện ra, vô luận là việc buôn bán hay là giao hảo với mọi người, thì hai chữ này rất là trọng yếu. Ngay cả cách hành xử, đệ vẫn luôn làm cho người ta nghĩ chính họ ở trên người đệ chiếm được một điểm tiện nghi, như vậy họ lần sau có gặp lại cũng đối xử tốt với đệ hơn, nếu đệ lại cho họ có cảm gíac đệ chiếm tiện nghi của họ, thì họ sẽ cho rằng đệ al2 người không thể giao hảo nhiều, cũng sẽ không có tình bằng hữu thật sự, càng không có người nguyện ý giúp đỡ đệ.”
“Mạc lão bản, ngài nói những lời này rất hay, tuy rằng ta không có đọc sách, cũng không hiểu sâu xa, nhưng cũng hiểu được đạo lý ngài nói, làm người đều phải như vậy.” Triệu Tín Lương thờ dài, đồng thời mỉm cười như trút được gánh nặng.
Mạc lão bản khoát khoát tay, đứng dậy: “Những đạo lý này mặc dù do ta nói ra, chính là ở trên người lão đệ ngươi học được, lại nói, gặp được ngươi là do trời cao an bài cho duyên phận này.”
Triệu Tín Lương cũng đứng dậy theo, nhưng lại nghe thấy Mạc lão bản nói: “Được rồi, ta đáp ứng yêu cầu của đệ, chẳng qua điều kiện phải như ta nói lúc nãy, lợi nhuận ta chỉ lấy một thành, hơn nữa ta thực không thiếu tiền, cũng không cần phải chiếm tiện nghi lớn như vậy của đệ đâu. Số tiền kia đối với ta là nhỏ, nhưng đối với đệ, có thể trợ giúp rất lớn ở trấn Thanh Hà này mà phát triển, xem như đây là việc tốt mà ta làm giúp cho huynh đệ mình đi, ta đây cũng nguyện làm thế.”
” Có những lời này của Mạc lão bản thật sự quá tốt rồi, ta mặc dù là nông dân, nhưng cũng rất vui khi có bằng hữu tốt như Mạc lão bản đây.” Nghe những lời nói này của Mạc lão bản, nội tâm Triệu Tín Lương cũng kích động theo.
Thậm chí sau khi rời khỏi Vạn Phúc Lâu, lên xe bò đi về thôn, Triệu Tín Lương khó mà bình tĩnh cho bằng được.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ -^^-)
Cho đến lúc này cái suy nghĩ mua lại Vạn Phúc Lâu vẫn là chuyện mà hắn thấy kh1o thực hiện nhất, nhưng giờ chân chân thật thật đàm phán ổn thỏa rồi.
Hơn nữa Mạc lão bản đối với giá tiền hắn đưa ra xem như rất có công đạo mà giảm xuống, còn có mặt bằng ở Vạn Phúc Lâu rất lớn, một cửa hàng hai tầng toàn bộ đều bán cho Triệu Tín Lương, mà Triệu Tín Lương chỉ cần trả năm mươi lượng bạc mà thôi.
Năm mươi lượng bạc đối với Triệu gia lúc trước mà nói là một con số lớn, ăn cơm trấu, nuốt rau khoai, trên bàn ăn không có một chút thức ăn mặn, cả nhà đều ăn như vậy thì tiền tiêu xài một năm tối đa chỉ có bốn xâu tiền, tức là bốn lượng bạc mà thôi. Vì vậy, muốn được số tiền năm mươi lượng bạc này, cũng không biết pah3i đợi đến bao giờ.
Nhưng hiện tại, tình huống nhà họ so với lúc trước không có giống nhau.
Chỉ tính vào nguồn tiêu thụ hương liệu thì số tiền mà nhà họ mấy năm nay kiếm được cũng không có ít, hơn nữa mấy năm nay nhà họ cũng không có dùng bạc nhiều,nên bạc tích trữ cũng hơn trăm lượng rồi.
Vì vậy, số tiền cần chi ra không ít hơn năm mươi lượng, tiền mua lại Vạn Phúc Lâu, sửa sang lại cửa hiệu, mua đồ dùng trang trí thêm, tiền mời hỏa kế, đầu bếp, cộng lại cũng chưa đến một trăm lượng bạc, điều này đối với một tửu lâu mà Triệu Tín Lương định bỏ một à không hai trăm lượng để mua mà nói, đã rất tiết kiệm rồi.
Còn số tiền tích góp dư lại kia, Triệu Tín Lương dự định chia làm làm vài phần, một phần giữ lại để khi nào cần, một phần khác thì dùng chi trả cho chi tiêu hằng ngày, mà tiêu dùng của cả nhà cũng không nhiều lắm. Còn có một phần dùng để thuê nhà ở trên trấn nữa, Triệu Tín Lương dự trù hết xong, cũng biết rằng nếu nhà họ định tiếp quản Vạn Phúc Lâu, thì mọi người phải dọn lên trấn ở hết.
Hơn nữa, nếu không phải Triệu Hoằng Lâm vừa vặn ở trên trấn đọc sách, thì Triệu Tín Lương chỉ muốn một mình lên trấn tiếp quản tửu lâu thôi, như vậy hắn có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà, mỗi ngày có thể ở lại trong phòng thu chi của Vạn Phúc Lâu, những ngày cực khổ ấy hắn không sợ, chỉ cần phấn đấu thêm vài năm, thì cuộc sống sau này của hai con sẽ ít khổ hơn so với hắn, sau đó hắn sẽ đưa người nhà lên trấn ở, mọi người có thể ăn được đồ ngon, đi chơi khắp nơi, thì cớ sao hắn không làm?
Chỉ là bây giờ Triệu Hoằng Lâm đã chuyển lên trấn để học, mà đi lại giữ trấn trên và nông thôn có chút bất tiện, lúc thì đi dưới trời tối lúc thì đi khi trời rạng sáng, cũng không an toàn. Lo lắng những điều này, Triệu Tín Lương cắn môi quyết định, đem Hoằng Lâm theo bên người, ở lại trấn trên cùng hắn, như vậy đến học đường đọc sách cũng tiện hơn, lại càng không cần ở trong học đường chịu khổ, tóm lại là thoải mái hơn, ngày thưng có thể ở cùng với người nhà, cũng khiến trong lòng hắn thấy nhẹ nhõm.
Nếu Triệu Hoằng Lâm muốn ở trên trấn trên thì Triệu Tương Nghi đương nhiên sẽ đòi đi theo, như thế, Triệu Tín Lương lại cẩn thận suy nghĩ thêm, lúc trước hắn có thể một mình lên trấn xông pha vài năm, đương nhiên có thể ủy khuất chính mình, nhưng hắn tuyệt không thể ủy khuất hai đứa con của mình được.
Bọn nhỏ nếu lên trấn trên mà nói, thì hắn phải chuẩn bị một căn nhà sạch sẽ cho hai đứa ăn ngủ, ở lại, như thế cũng phải chi thêm ít tiền.
Triệu Tín Lương vừa đánh xe bò, vừa suy nghĩ xem sẽ tìm lúc nào đến chỗ nào để thuê nhà, không bao lâu xe bò đã về tới Triệu gia thôn.
Từ xa hắn đã thấy con gái đang đứng ở đầu thôn, nhìn ngón chân cũng biết con bé đang đợi hắn.
Tới gần, Triệu Tương Nghi lập tức chạy đến chỗ phụ thân, lúc chạy đến gần không khỏi thở hổn hển, Triệu Tín Lương bế nàng lên xe bò ngồi, sau đó hai cha con từ từ đi về nhà
Trên xe bò, Triệu Tương Nghi sau khi ngồi ổn rồi, hỏi phụ thân: “Thế nào, chuyện này có đàm phán thành công không?”
Triệu Tín Lương cũng không thích dài dòng, liền gật đầu nói: “Thành công, hơn nữa Mạc lão bản rất tốt, đem điều kiện ban đầu giảm đi một nửa, lợi nhuận chỉ thu một thành, thời gian thu từ mười năm thành năm năm.”
“Đàm phán thành công? Thật tốt quá” Triệu Tương Nghi không khỏi cười hoan hô nói
Hai cha con nàng về đến nhà, đem kết quả cùng dự định nói cho mọi người trong nhà biết, Triệu Nguyệt Cầm không có ý kiến gì, trái lại thập phần tán thành cách làm của Triệu Tín Lương
Nhưng lão Triệu lão gia tử rất lo lắng, cau mày khuyên Triệu Tín Lương cứ làm việc như bây giờ, nói là buôn bán phiêu lưu quá lớn, như hiện tại là tốt rồi, cũng không lo không có tiền tiêu, vì sao còn muốn mạo hiểm đi buôn bán lớn? Đến lúc đó làm không tốt, lại lỗ vốn, như vậy phải giao lợi nhuận cho người ta thế nào?
Triệu Tín Lương cũng giải thích sơ qua cho Triệu lão gia tử hiểu, nhưng cũng không có đề cập đến vấn đề Lã thị mà lần trước ba cha con nói, triệu lão gai tử có chút dao động, nhưng thấy Triệu Tín Lương ý đã định, thập phần kiên quyết, cũng không khuyên nữa. Dù sao tiền cũng là do chính tay Triệu Tín Lương kiếm được, mà hắn đối ông và Phương thị lại hei61u thuận, cho nên đứa con trai này không còn điểm tốt nào để khen nữa
Chỉ cầu mong mọi chuyện sẽ diễn ra thật tốt.
Đến ngày hai mươi lăm tháng hai, Triệu Tín Lương một mình đem hương liệu chở lên trấn trên, đến Vạn Phúc Lâu, dựa theo trình tự Mạc lão bản cùng hắn đến phòng thu chi thương lượng hay tâm sự với nhau.
Mấy năm qua, Triệu Tín Lương hợp tác buôn bán với Vạn Phúc Lâu rất tốt, còn có quan hệ huynh đệ chi giao với Mạc lão bản, cho nên hai gia đình thân thiết càng thêm thân thiết hơn.
Sau khi hàn huyên xong, Triệu Tín Lương lúc này mới đem ý tưởng của mình nói ra cho Mạc lão bản nghe, nói xong còn rất khẩn trương nhìn Mạc lão bản, chẳng biết trong lòng ông có suy nghĩ gì không.
Mạc lão bản không có mở miệng nói, chỉ ngồi ở một bên trầm ngâm như đang dự tính gì đó, thỉnh thoảng còn nhấc chén trà nhấp nhấp môi, hành động tuy đơn giản nhưng có vẻ rất nặng nề, khiến cho Triệu Tín Lương càng thêm căng thẳng, mơ hồ bất an.
Một hồi lâu, đột nhiên Mạc lão bản nở nụ cười, nhìn Triệu Tín Lương, như là lần đầu gặp mặt, quan sát hắn từ đầu đến chân, sau đó gật đầu, rất là tán thưởng nói rằng: “Xem ra phu nhân nhà ta nói rất đúng.”
Triệu Tín Lương không ngờ Mạc lão bản vừa mở miệng nhắc đến Trần thị, đầu óc như rơi vào sương mù, thân tình có chút mê hoặc nhìn Mạc lão bản.
Mạc lão bản chỉ cười, sau đó nhắc nhở Triệu Tín Lương: “Còn nhớ rõ tháng giêng hai năm trước, khi ba cha con đệ lần đầu tiên đến nhà ta chúc tết không, phu nhân ta khi nhìn thấy đệ, đã nói với đệ gì đó, lời thìu ta quên mất nhưng nhớ đại khái là ‘tiền đồ ngày sau của đệ sẽ rộng mở’, hôm nay ta nghe đệ nhắc đến ý định của mình, ngẫm lại lời phu nhân ta nói, thấy rất đúng.”
“Mạc lão bản quá khen, kỳ thực ta không có giỏi như lời lão bản nói, chỉ vì cuộc sống sau này của cả nhà mà cố gắng thôi. Nói đơn giản là bị cuộc sống bắt buộc.” Triệu Tín Lương vẫn như trước một bộ dáng khiêm tốn nói
Mạc lão bản gật đầu, sau đó cúi đầu trầm ngâm một hồi..
Kỳ thực, không cần Triệu Tín Lương nói đến lợi hại trong chuyện này, Mạc lão bản cũng rất cẩn thận nghĩ đến những tình huống xấu nhất rồi. Ví dụ như chi tiết lợi nhuận, lỗ vốn mà mấy hôm trước, Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi nhắc đến.
Cho nên Mạc lão bản suy nghĩ rất cẩn thận, không mở miệng đáp ứng ngay với Triệu Tín Lương, chẳng qua là đang nghiêm túc nhớ lại cảnh gặp gỡ Triệu Tín Lương vào mấy năm về trước, ông đương nhiên là biết rất rõ tính tình người này, suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc từ khi nào mà Triệu Tín Lương lại bắt đầu trở nên cường đại như thế.
Dùng hai từ ‘cường đại’ cho nam nhân này, thực không quá khoa trương.
Mạc lão bản rất muốn biết, nam nhân này từng bước từng bước đi lên, rốt cuộc ô tâm tình như thế nào đây, có thật đúng như lời hắn nói, chỉ là vì cuộc sống bắt buộc hay không?
Thời gian từng giây cứ trôi qua, trong lòng Triệu Tín Lương vì thế mà ngày càng bất an hơn, rất sợ Mạc lão bản không đáp ứng yêu cầu của mình, càng sợ Mạc lão bản đáp ứng rồi, lại ở thế khó xử, vì thế mà tình cảm của hai nhà cũng nhạt nhào hơn, đối với ngày sau chẳng những không có lợi mà còn có hại hơn.
Ước chừng chưa tới nửa khắc, rốt cuộc Mạc lão bản đã ngẩng đầu lên, thở dài một cái, sau đó trịnh trọng đề cao giọng nói lên: “Hảo, theo lời đệ nói mà làm thì ta cũng không phải mang danh ỷ thế hiếp người, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hương liệu cho tửu lâu mới bên kia có thể miễn tiền, nhưng ta sẽ không nhận lợi nhuận lớn như vậy, từ hai thành giảm xuống một thành đi, cũng không cần thu đến mười năm, năm năm cũng đủ rồi.”
“Mạc lão bản... Này, làm sao có thể làm như vậy được, điều kiện lúc nãy tốt lắm rồi, không cần đổi đâu? Nhà ta không thấy có lỗ lã gì cả, ngược lại còn phải cảm ơn Mạc lão bản ngài thành toàn, dù sao Vạn Phúc Lâu này cũng là tâm huyết của ngài.” Triệu Tín Lương kiên trì yêu cầu điều kiện ban đầu.
Mạc lão bản lại lắc đầu nở nụ cười: “Có đôi khi ta thực sự không rõ, đệ sao lại ngốc đến vậy, cái lợi đặt ngay trước mắt cư nhiên không chút suy nghĩ mà cự tuyệt. Nhưng ta ngẫm lại một hồi, cảm giác được đệ làm như vậy cũng có đạo lí, cũng rất đúng.” Mạc lão bản dần thu lại ý cười, rất nghiêm túc nói, trong giọng nói còn có tia tán thưởng đối với Triệu Tín Lương, “Hai chữ ‘bỏ được’ này, có ‘bỏ’ mới có ‘được’, Tín Lương lão đệ à, mấy năm qua ta cũng học ở đệ không ít điều, nhất là hai chữ này. Ta dần dần phát hiện ra, vô luận là việc buôn bán hay là giao hảo với mọi người, thì hai chữ này rất là trọng yếu. Ngay cả cách hành xử, đệ vẫn luôn làm cho người ta nghĩ chính họ ở trên người đệ chiếm được một điểm tiện nghi, như vậy họ lần sau có gặp lại cũng đối xử tốt với đệ hơn, nếu đệ lại cho họ có cảm gíac đệ chiếm tiện nghi của họ, thì họ sẽ cho rằng đệ al2 người không thể giao hảo nhiều, cũng sẽ không có tình bằng hữu thật sự, càng không có người nguyện ý giúp đỡ đệ.”
“Mạc lão bản, ngài nói những lời này rất hay, tuy rằng ta không có đọc sách, cũng không hiểu sâu xa, nhưng cũng hiểu được đạo lý ngài nói, làm người đều phải như vậy.” Triệu Tín Lương thờ dài, đồng thời mỉm cười như trút được gánh nặng.
Mạc lão bản khoát khoát tay, đứng dậy: “Những đạo lý này mặc dù do ta nói ra, chính là ở trên người lão đệ ngươi học được, lại nói, gặp được ngươi là do trời cao an bài cho duyên phận này.”
Triệu Tín Lương cũng đứng dậy theo, nhưng lại nghe thấy Mạc lão bản nói: “Được rồi, ta đáp ứng yêu cầu của đệ, chẳng qua điều kiện phải như ta nói lúc nãy, lợi nhuận ta chỉ lấy một thành, hơn nữa ta thực không thiếu tiền, cũng không cần phải chiếm tiện nghi lớn như vậy của đệ đâu. Số tiền kia đối với ta là nhỏ, nhưng đối với đệ, có thể trợ giúp rất lớn ở trấn Thanh Hà này mà phát triển, xem như đây là việc tốt mà ta làm giúp cho huynh đệ mình đi, ta đây cũng nguyện làm thế.”
” Có những lời này của Mạc lão bản thật sự quá tốt rồi, ta mặc dù là nông dân, nhưng cũng rất vui khi có bằng hữu tốt như Mạc lão bản đây.” Nghe những lời nói này của Mạc lão bản, nội tâm Triệu Tín Lương cũng kích động theo.
Thậm chí sau khi rời khỏi Vạn Phúc Lâu, lên xe bò đi về thôn, Triệu Tín Lương khó mà bình tĩnh cho bằng được.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ -^^-)
Cho đến lúc này cái suy nghĩ mua lại Vạn Phúc Lâu vẫn là chuyện mà hắn thấy kh1o thực hiện nhất, nhưng giờ chân chân thật thật đàm phán ổn thỏa rồi.
Hơn nữa Mạc lão bản đối với giá tiền hắn đưa ra xem như rất có công đạo mà giảm xuống, còn có mặt bằng ở Vạn Phúc Lâu rất lớn, một cửa hàng hai tầng toàn bộ đều bán cho Triệu Tín Lương, mà Triệu Tín Lương chỉ cần trả năm mươi lượng bạc mà thôi.
Năm mươi lượng bạc đối với Triệu gia lúc trước mà nói là một con số lớn, ăn cơm trấu, nuốt rau khoai, trên bàn ăn không có một chút thức ăn mặn, cả nhà đều ăn như vậy thì tiền tiêu xài một năm tối đa chỉ có bốn xâu tiền, tức là bốn lượng bạc mà thôi. Vì vậy, muốn được số tiền năm mươi lượng bạc này, cũng không biết pah3i đợi đến bao giờ.
Nhưng hiện tại, tình huống nhà họ so với lúc trước không có giống nhau.
Chỉ tính vào nguồn tiêu thụ hương liệu thì số tiền mà nhà họ mấy năm nay kiếm được cũng không có ít, hơn nữa mấy năm nay nhà họ cũng không có dùng bạc nhiều,nên bạc tích trữ cũng hơn trăm lượng rồi.
Vì vậy, số tiền cần chi ra không ít hơn năm mươi lượng, tiền mua lại Vạn Phúc Lâu, sửa sang lại cửa hiệu, mua đồ dùng trang trí thêm, tiền mời hỏa kế, đầu bếp, cộng lại cũng chưa đến một trăm lượng bạc, điều này đối với một tửu lâu mà Triệu Tín Lương định bỏ một à không hai trăm lượng để mua mà nói, đã rất tiết kiệm rồi.
Còn số tiền tích góp dư lại kia, Triệu Tín Lương dự định chia làm làm vài phần, một phần giữ lại để khi nào cần, một phần khác thì dùng chi trả cho chi tiêu hằng ngày, mà tiêu dùng của cả nhà cũng không nhiều lắm. Còn có một phần dùng để thuê nhà ở trên trấn nữa, Triệu Tín Lương dự trù hết xong, cũng biết rằng nếu nhà họ định tiếp quản Vạn Phúc Lâu, thì mọi người phải dọn lên trấn ở hết.
Hơn nữa, nếu không phải Triệu Hoằng Lâm vừa vặn ở trên trấn đọc sách, thì Triệu Tín Lương chỉ muốn một mình lên trấn tiếp quản tửu lâu thôi, như vậy hắn có thể tiết kiệm được tiền thuê nhà, mỗi ngày có thể ở lại trong phòng thu chi của Vạn Phúc Lâu, những ngày cực khổ ấy hắn không sợ, chỉ cần phấn đấu thêm vài năm, thì cuộc sống sau này của hai con sẽ ít khổ hơn so với hắn, sau đó hắn sẽ đưa người nhà lên trấn ở, mọi người có thể ăn được đồ ngon, đi chơi khắp nơi, thì cớ sao hắn không làm?
Chỉ là bây giờ Triệu Hoằng Lâm đã chuyển lên trấn để học, mà đi lại giữ trấn trên và nông thôn có chút bất tiện, lúc thì đi dưới trời tối lúc thì đi khi trời rạng sáng, cũng không an toàn. Lo lắng những điều này, Triệu Tín Lương cắn môi quyết định, đem Hoằng Lâm theo bên người, ở lại trấn trên cùng hắn, như vậy đến học đường đọc sách cũng tiện hơn, lại càng không cần ở trong học đường chịu khổ, tóm lại là thoải mái hơn, ngày thưng có thể ở cùng với người nhà, cũng khiến trong lòng hắn thấy nhẹ nhõm.
Nếu Triệu Hoằng Lâm muốn ở trên trấn trên thì Triệu Tương Nghi đương nhiên sẽ đòi đi theo, như thế, Triệu Tín Lương lại cẩn thận suy nghĩ thêm, lúc trước hắn có thể một mình lên trấn xông pha vài năm, đương nhiên có thể ủy khuất chính mình, nhưng hắn tuyệt không thể ủy khuất hai đứa con của mình được.
Bọn nhỏ nếu lên trấn trên mà nói, thì hắn phải chuẩn bị một căn nhà sạch sẽ cho hai đứa ăn ngủ, ở lại, như thế cũng phải chi thêm ít tiền.
Triệu Tín Lương vừa đánh xe bò, vừa suy nghĩ xem sẽ tìm lúc nào đến chỗ nào để thuê nhà, không bao lâu xe bò đã về tới Triệu gia thôn.
Từ xa hắn đã thấy con gái đang đứng ở đầu thôn, nhìn ngón chân cũng biết con bé đang đợi hắn.
Tới gần, Triệu Tương Nghi lập tức chạy đến chỗ phụ thân, lúc chạy đến gần không khỏi thở hổn hển, Triệu Tín Lương bế nàng lên xe bò ngồi, sau đó hai cha con từ từ đi về nhà
Trên xe bò, Triệu Tương Nghi sau khi ngồi ổn rồi, hỏi phụ thân: “Thế nào, chuyện này có đàm phán thành công không?”
Triệu Tín Lương cũng không thích dài dòng, liền gật đầu nói: “Thành công, hơn nữa Mạc lão bản rất tốt, đem điều kiện ban đầu giảm đi một nửa, lợi nhuận chỉ thu một thành, thời gian thu từ mười năm thành năm năm.”
“Đàm phán thành công? Thật tốt quá” Triệu Tương Nghi không khỏi cười hoan hô nói
Hai cha con nàng về đến nhà, đem kết quả cùng dự định nói cho mọi người trong nhà biết, Triệu Nguyệt Cầm không có ý kiến gì, trái lại thập phần tán thành cách làm của Triệu Tín Lương
Nhưng lão Triệu lão gia tử rất lo lắng, cau mày khuyên Triệu Tín Lương cứ làm việc như bây giờ, nói là buôn bán phiêu lưu quá lớn, như hiện tại là tốt rồi, cũng không lo không có tiền tiêu, vì sao còn muốn mạo hiểm đi buôn bán lớn? Đến lúc đó làm không tốt, lại lỗ vốn, như vậy phải giao lợi nhuận cho người ta thế nào?
Triệu Tín Lương cũng giải thích sơ qua cho Triệu lão gia tử hiểu, nhưng cũng không có đề cập đến vấn đề Lã thị mà lần trước ba cha con nói, triệu lão gai tử có chút dao động, nhưng thấy Triệu Tín Lương ý đã định, thập phần kiên quyết, cũng không khuyên nữa. Dù sao tiền cũng là do chính tay Triệu Tín Lương kiếm được, mà hắn đối ông và Phương thị lại hei61u thuận, cho nên đứa con trai này không còn điểm tốt nào để khen nữa
Chỉ cầu mong mọi chuyện sẽ diễn ra thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.