Cuộc Sống Nuôi Dạy Trẻ Của Tay Xăm Trổ Và Trai Ưu Tú
Chương 27: Phiên ngoại 5. Ba lần gặp mặt của Lão Tam và anh cảnh sát
Trà Lậu
09/07/2020
[ Lần đầu gặp mặt ]
Nghiệt duyên giữa Lão Tam và anh cảnh sát bắt đầu từ một hiểu nhầm.
Một hôm nọ, lúc Lão Tam đi qua một con ngõ nhỏ, vừa hay nhìn thấy mấy cậu học sinh cấp III diễn màn bắt nạt bạn học —- Mấy cậu học sinh vừa hút thuốc vừa dồn một cậu học sinh đeo kính gầy guộc vào góc tường còn cậu học sinh kia đang lấy tiền ra.
Lão Tam ở với Vương Hổ lâu ngày, bản thân mắc bệnh anh hùng và có tính cách theo đuổi chính nghĩa lạ kỳ, sao có thể chấp nhận chuyện này? Lập tức một mình một ngựa xông vào ngõ nhỏ chuẩn bị đối đầu với mấy cậu thanh niên kia!
“Mấy cậu làm gì đó hả? Bắt nạt bạn à?”
Nghe thấy tiếng, mấy cậu kia trước tiên quay đầu lại, kết quả vừa thấy Lão Tam liền xoay người chạy biến còn nhanh hơn thỏ. Chỉ còn lại mình cậu nhóc đáng thương nhìn chằm chằm nền đất, đến đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.
“Nhóc con, lần sau đừng đi vào mấy cái ngõ vắng này nữa, người khác lại làm thịt con dê béo cậu.”
Cậu học sinh nhận ra Lão Tam là người tốt, vừa tính nói lời cảm ơn thì thấy Lão Tam bị một anh công an tóm từ phía sau. Anh ta tóm xong còn lấy đầu gối chọc chân Lão Tam tỏ ý hắn đừng phản kháng, quay đầu lại nói với cậu học sinh kia —-
“Đừng sợ, tôi đã khống chế được hắn rồi.”
Lão Tam khóc không ra nước mắt.
Trông tôi dọa người thế sao?!
Về sau anh công an kể hắn nghe: “Em hôm đó, tóc nhuộm vàng, quần áo trên người chẳng có món nào không có lỗ rách. Tai trái đeo hai khuyên, tai phải đeo hai khuyên, cái sợi dây xích trên quần lúc đi còn cứ loảng xoảng loảng xoảng. Hơn nữa em với cậu nhóc đó có đúng hai người trong ngõ, cậu ta còn chưa cất ví đi, bộ dạng thì chực khóc. Anh có thể không hiểu nhầm sao?!”
Hình như cũng có chút lý lẽ.
Cậu học sinh phải mất một lúc mới khiến anh tin Lão Tam là tới giúp cậu chứ không phải tới bắt cóc cậu. Anh công an xấu hổ xin lỗi, đang chuẩn bị lấy chìa khóa thả Lão Tam ra thì chiếc chìa khóa nhỏ nhỏ vì anh công an hơi thả tay ra, rơi xuống cống.
“Chuyện này….. Đồng chí, làm phiền cậu theo tôi tới đồn công an một chuyến. Tôi sẽ tìm cách thả cậu ra.”
Lão Tam còn đang rưng rưng nước mắt cảm động, nhưng ngay khi ra khỏi đồn công an thì bị 99+ cái tin nhắn Weixin dọa cho tóc vàng dựng đứng, biến thành con sư tử chúa lông vàng.
Có người bạn quen biết đăng ảnh chụp Trương Lão Tam với anh công an, cái còng trên tay Lão Tam còn lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Lão Tam, mày bị bắt rồi?!” Vương Hổ nhắn tin gửi.
Cảm thấy nói ra sự thật hay không nói ra sự thật cũng rất xấu mặt.
Nước mắt của Lão Tam, cuối cùng cũng rơi.
[ Lần thứ hai gặp mặt ]
Lần thứ hai Lão Tam và anh công an gặp mặt là cái hôm đêm Giao thừa ở dưới chân tòa nhà của đối tượng nhà anh Hổ.
Trên đường Vương Hổ đưa nhóc con về nhà tìm kiếm rất nhiều chiêu tỏ tinh dịp Giao thừa, phát hiện pháo hoa là một vũ khí thượng hàng cho việc tỏ tình. Thế là bắt Lão Tam nhanh chóng tới các cửa tiệm mua đủ loại pháo hoa bảy sắc cầu vồng, đẹp đẽ lung linh.
Người đưa ra nhiệm vụ cùng người nhận nhiệm vụ hình như đều quên mất, trong thành phố cấm bắn pháo hoa, đốt pháo nổ.
Lão Tam bê cái ghế đẩu cắn hạt dưa, đang chuẩn bị đi coi tình hình tỏ tình của đại ca, kết quả phát hiện tấm rèm lụa to lớn đẹp đẽ đã bị Vương Hổ kéo đóng.
Dùng xong là vứt, Vương Hổ tra nam đáng ghét.
Nhưng bạn nói xem trên đời này sao có thể có chuyện tình cơ như thế. Anh công an vừa hay đang trực ở gần đó, vừa hay thấy pháo hoa phóng lên, đuổi tới nơi thì Lão Tam vừa hay chưa đi (đang rất tận chức tận trách nhặt rách), vì thế —
Lão Tam lại vô dồn.
Lần này không phải vào để cởi còng. Lần này hàng thật giá thật bị còng lại dẫn vào.
Có tiến bộ!
Anh công an ngồi ngoài cửa sổ song sắt nhà giam nói chuyện với Lão Tam.
“Cậu bắn pháo làm gì, sinh nhật à?”
Lão Tam nước mắt nước mũi chảy ròng, “Bạn tôi hôm nay tỏ tình nên kêu tôi giúp tạo bầu không khí. Tôi cũng đi thôi! Sau đó, tôi không chỉ không thấy được kết quả mà còn bị tóm vô đây!”
“Anh nói tôi có lỗ không?”
Anh cảnh sát thông cảm cho hắn: “Lỗ, lỗ lắm.”
Lão Tam vì chuyện Vương Hổ mà bận rộn cả hôm nay, còn chưa ăn uống gì. Anh cảnh sát nghe thấy tiếng bụng hắn sôi ùng ục, lúc úp mì thì úp thêm một bát.
“Nhưng mà không tháo còng ra cho cậu được, tôi đút cho cậu ăn được không?”
“Được được được, người anh em, chỉ cần được ăn thì tôi đều có thể.”
Hai người một người đút, một người ăn. Nếu không nhìn khung cảnh xung quanh với bộ đồng phục thì cũng có thể coi như phim tình yêu đô thị nhẹ nhàng.
Thêm khung cảnh xung quang với bộ đồng phục thì lại thấy như Lão Tam đang ăn bữa cơm cuối trước khi bị chém đầu.
Hôm sau Vương Hổ tới bảo lãnh cho hắn ra. Khi thấy nụ cười chế giễu của Vương Hổ, Lão Tam lần đầu tiên trong đời muốn đấu tranh —-
Hắn gào lên giận dữ với đại ca nhà mình: “Nếu không phải vì anh thì em sẽ vào đây à?! Em nói anh nghe, lần này anh gặp phiền phức lớn rồi, ít nhất phải mời em đi ăn tôm hùm!”
….. Thật sự dễ xử lý mà.
[ Lần thứ ba gặp mặt ]
Lần thứ ba Lão Tam với anh công an gặp mặt là ở chỗ làm của Lão Tam.
Lão Tam tuy trông cà lơ phất phơ không nghề không nghiệp nhưng thực ra hắn cũng có một công việc hẳn hoi! Hắn theo Vương Hổ hướng thiện. Vương Hổ làm thợ xăm hình, Lão Tam suy ngẫm thấy đại ca nhà mình làm nhà nghệ thuật da thịt thì còn mình! Sẽ làm nhà tạo mẫu tóc!
Không sai, Lão Tam là một thợ cắt tóc. Tục xưng giang hồ: thầy Tony.
Lão Tam năm nay tự mở một tiệm cắt tóc, việc kinh doanh khá ổn. Hôm nay, Lão Tam hiếm khi ở trong tiệm thì thấy một bóng người quen thuộc bước vào — sống lưng thẳng tắp.
Sao lại là tên này?!
Lão Tam gặp người quen, quyết định tự mình ra trận.
Anh cảnh sát cũng rất ngạc nhiên. Hai người hàn huyên mấy câu rồi bắt đầu cắt tóc. Anh cảnh sát lấy tay ướm độ dài: “Cắt tầm này.”
Kéo Lão Tam ‘loẹt xoẹt’ hai cái trong không trung tỏ ý đã rõ.
Ban đầu vẫn còn hoàn hảo, mãi tới khi Lão Tam vì dị ứng thay đổi thời tiết mà mũi càng ngày càng ngứa….. càng ngày càng ngứa…. Cuối cùng, hắn nhịn không được mà hắt xì.
Trực tiếp cắt mất một nhúm tóc của người bên dưới.
Lão Tam thấy ánh mắt anh cảnh sát như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vội vàng giải thích: “Đây là vì….. Người anh em! Tôi cố ý đấy! Tôi muốn cắt cho anh một kiểu tóc mạnh mẽ đang thịnh hành năm nay! Đặc biệt thiết kế cho công việc của anh! Anh phải tin tôi!”
Lão Tam nhìn thẳng vào ánh mắt u oán của anh cảnh sát cố gắng gỡ gạc, sau khi nhốn nha nhốn nháo, gà bay chó sủa, tóc gió thôi bay hết 20 phút, tóc người đang ngồi thành công bị cắt thành quả trứng bắc thảo gắn lông.
Lão Tam cầm gương cố gắng thể hiện vẻ đẹp của kiểu tóc này từ mọi góc độ xa gần —
Đây là kiểu tóc húi cau mà. Cậu không thể nói năng liên thiên lừa gạt anh công an như vậy được! Cậu đang nhớ mong cảm giác kỳ diệu còng sắt mang tới sao?!
Cuối cùng, Lão Tam dùng combo ưu đãi “lần này miễn phí tặng kèm một thẻ khách VIP được giảm giá 60%” để có thể tươi cười tiễn quý đại thần này ra về. Kẻ vắt cổ chày ra nước như hắn nhìn bóng lưng thẳng tắp kia mà rớt nước mắt.
Bọn họ đều mong chờ, mong chờ lần thứ tư gặp mặt.
Hoặc là lần thứ một trăm.
Nghiệt duyên giữa Lão Tam và anh cảnh sát bắt đầu từ một hiểu nhầm.
Một hôm nọ, lúc Lão Tam đi qua một con ngõ nhỏ, vừa hay nhìn thấy mấy cậu học sinh cấp III diễn màn bắt nạt bạn học —- Mấy cậu học sinh vừa hút thuốc vừa dồn một cậu học sinh đeo kính gầy guộc vào góc tường còn cậu học sinh kia đang lấy tiền ra.
Lão Tam ở với Vương Hổ lâu ngày, bản thân mắc bệnh anh hùng và có tính cách theo đuổi chính nghĩa lạ kỳ, sao có thể chấp nhận chuyện này? Lập tức một mình một ngựa xông vào ngõ nhỏ chuẩn bị đối đầu với mấy cậu thanh niên kia!
“Mấy cậu làm gì đó hả? Bắt nạt bạn à?”
Nghe thấy tiếng, mấy cậu kia trước tiên quay đầu lại, kết quả vừa thấy Lão Tam liền xoay người chạy biến còn nhanh hơn thỏ. Chỉ còn lại mình cậu nhóc đáng thương nhìn chằm chằm nền đất, đến đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.
“Nhóc con, lần sau đừng đi vào mấy cái ngõ vắng này nữa, người khác lại làm thịt con dê béo cậu.”
Cậu học sinh nhận ra Lão Tam là người tốt, vừa tính nói lời cảm ơn thì thấy Lão Tam bị một anh công an tóm từ phía sau. Anh ta tóm xong còn lấy đầu gối chọc chân Lão Tam tỏ ý hắn đừng phản kháng, quay đầu lại nói với cậu học sinh kia —-
“Đừng sợ, tôi đã khống chế được hắn rồi.”
Lão Tam khóc không ra nước mắt.
Trông tôi dọa người thế sao?!
Về sau anh công an kể hắn nghe: “Em hôm đó, tóc nhuộm vàng, quần áo trên người chẳng có món nào không có lỗ rách. Tai trái đeo hai khuyên, tai phải đeo hai khuyên, cái sợi dây xích trên quần lúc đi còn cứ loảng xoảng loảng xoảng. Hơn nữa em với cậu nhóc đó có đúng hai người trong ngõ, cậu ta còn chưa cất ví đi, bộ dạng thì chực khóc. Anh có thể không hiểu nhầm sao?!”
Hình như cũng có chút lý lẽ.
Cậu học sinh phải mất một lúc mới khiến anh tin Lão Tam là tới giúp cậu chứ không phải tới bắt cóc cậu. Anh công an xấu hổ xin lỗi, đang chuẩn bị lấy chìa khóa thả Lão Tam ra thì chiếc chìa khóa nhỏ nhỏ vì anh công an hơi thả tay ra, rơi xuống cống.
“Chuyện này….. Đồng chí, làm phiền cậu theo tôi tới đồn công an một chuyến. Tôi sẽ tìm cách thả cậu ra.”
Lão Tam còn đang rưng rưng nước mắt cảm động, nhưng ngay khi ra khỏi đồn công an thì bị 99+ cái tin nhắn Weixin dọa cho tóc vàng dựng đứng, biến thành con sư tử chúa lông vàng.
Có người bạn quen biết đăng ảnh chụp Trương Lão Tam với anh công an, cái còng trên tay Lão Tam còn lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Lão Tam, mày bị bắt rồi?!” Vương Hổ nhắn tin gửi.
Cảm thấy nói ra sự thật hay không nói ra sự thật cũng rất xấu mặt.
Nước mắt của Lão Tam, cuối cùng cũng rơi.
[ Lần thứ hai gặp mặt ]
Lần thứ hai Lão Tam và anh công an gặp mặt là cái hôm đêm Giao thừa ở dưới chân tòa nhà của đối tượng nhà anh Hổ.
Trên đường Vương Hổ đưa nhóc con về nhà tìm kiếm rất nhiều chiêu tỏ tinh dịp Giao thừa, phát hiện pháo hoa là một vũ khí thượng hàng cho việc tỏ tình. Thế là bắt Lão Tam nhanh chóng tới các cửa tiệm mua đủ loại pháo hoa bảy sắc cầu vồng, đẹp đẽ lung linh.
Người đưa ra nhiệm vụ cùng người nhận nhiệm vụ hình như đều quên mất, trong thành phố cấm bắn pháo hoa, đốt pháo nổ.
Lão Tam bê cái ghế đẩu cắn hạt dưa, đang chuẩn bị đi coi tình hình tỏ tình của đại ca, kết quả phát hiện tấm rèm lụa to lớn đẹp đẽ đã bị Vương Hổ kéo đóng.
Dùng xong là vứt, Vương Hổ tra nam đáng ghét.
Nhưng bạn nói xem trên đời này sao có thể có chuyện tình cơ như thế. Anh công an vừa hay đang trực ở gần đó, vừa hay thấy pháo hoa phóng lên, đuổi tới nơi thì Lão Tam vừa hay chưa đi (đang rất tận chức tận trách nhặt rách), vì thế —
Lão Tam lại vô dồn.
Lần này không phải vào để cởi còng. Lần này hàng thật giá thật bị còng lại dẫn vào.
Có tiến bộ!
Anh công an ngồi ngoài cửa sổ song sắt nhà giam nói chuyện với Lão Tam.
“Cậu bắn pháo làm gì, sinh nhật à?”
Lão Tam nước mắt nước mũi chảy ròng, “Bạn tôi hôm nay tỏ tình nên kêu tôi giúp tạo bầu không khí. Tôi cũng đi thôi! Sau đó, tôi không chỉ không thấy được kết quả mà còn bị tóm vô đây!”
“Anh nói tôi có lỗ không?”
Anh cảnh sát thông cảm cho hắn: “Lỗ, lỗ lắm.”
Lão Tam vì chuyện Vương Hổ mà bận rộn cả hôm nay, còn chưa ăn uống gì. Anh cảnh sát nghe thấy tiếng bụng hắn sôi ùng ục, lúc úp mì thì úp thêm một bát.
“Nhưng mà không tháo còng ra cho cậu được, tôi đút cho cậu ăn được không?”
“Được được được, người anh em, chỉ cần được ăn thì tôi đều có thể.”
Hai người một người đút, một người ăn. Nếu không nhìn khung cảnh xung quanh với bộ đồng phục thì cũng có thể coi như phim tình yêu đô thị nhẹ nhàng.
Thêm khung cảnh xung quang với bộ đồng phục thì lại thấy như Lão Tam đang ăn bữa cơm cuối trước khi bị chém đầu.
Hôm sau Vương Hổ tới bảo lãnh cho hắn ra. Khi thấy nụ cười chế giễu của Vương Hổ, Lão Tam lần đầu tiên trong đời muốn đấu tranh —-
Hắn gào lên giận dữ với đại ca nhà mình: “Nếu không phải vì anh thì em sẽ vào đây à?! Em nói anh nghe, lần này anh gặp phiền phức lớn rồi, ít nhất phải mời em đi ăn tôm hùm!”
….. Thật sự dễ xử lý mà.
[ Lần thứ ba gặp mặt ]
Lần thứ ba Lão Tam với anh công an gặp mặt là ở chỗ làm của Lão Tam.
Lão Tam tuy trông cà lơ phất phơ không nghề không nghiệp nhưng thực ra hắn cũng có một công việc hẳn hoi! Hắn theo Vương Hổ hướng thiện. Vương Hổ làm thợ xăm hình, Lão Tam suy ngẫm thấy đại ca nhà mình làm nhà nghệ thuật da thịt thì còn mình! Sẽ làm nhà tạo mẫu tóc!
Không sai, Lão Tam là một thợ cắt tóc. Tục xưng giang hồ: thầy Tony.
Lão Tam năm nay tự mở một tiệm cắt tóc, việc kinh doanh khá ổn. Hôm nay, Lão Tam hiếm khi ở trong tiệm thì thấy một bóng người quen thuộc bước vào — sống lưng thẳng tắp.
Sao lại là tên này?!
Lão Tam gặp người quen, quyết định tự mình ra trận.
Anh cảnh sát cũng rất ngạc nhiên. Hai người hàn huyên mấy câu rồi bắt đầu cắt tóc. Anh cảnh sát lấy tay ướm độ dài: “Cắt tầm này.”
Kéo Lão Tam ‘loẹt xoẹt’ hai cái trong không trung tỏ ý đã rõ.
Ban đầu vẫn còn hoàn hảo, mãi tới khi Lão Tam vì dị ứng thay đổi thời tiết mà mũi càng ngày càng ngứa….. càng ngày càng ngứa…. Cuối cùng, hắn nhịn không được mà hắt xì.
Trực tiếp cắt mất một nhúm tóc của người bên dưới.
Lão Tam thấy ánh mắt anh cảnh sát như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, vội vàng giải thích: “Đây là vì….. Người anh em! Tôi cố ý đấy! Tôi muốn cắt cho anh một kiểu tóc mạnh mẽ đang thịnh hành năm nay! Đặc biệt thiết kế cho công việc của anh! Anh phải tin tôi!”
Lão Tam nhìn thẳng vào ánh mắt u oán của anh cảnh sát cố gắng gỡ gạc, sau khi nhốn nha nhốn nháo, gà bay chó sủa, tóc gió thôi bay hết 20 phút, tóc người đang ngồi thành công bị cắt thành quả trứng bắc thảo gắn lông.
Lão Tam cầm gương cố gắng thể hiện vẻ đẹp của kiểu tóc này từ mọi góc độ xa gần —
Đây là kiểu tóc húi cau mà. Cậu không thể nói năng liên thiên lừa gạt anh công an như vậy được! Cậu đang nhớ mong cảm giác kỳ diệu còng sắt mang tới sao?!
Cuối cùng, Lão Tam dùng combo ưu đãi “lần này miễn phí tặng kèm một thẻ khách VIP được giảm giá 60%” để có thể tươi cười tiễn quý đại thần này ra về. Kẻ vắt cổ chày ra nước như hắn nhìn bóng lưng thẳng tắp kia mà rớt nước mắt.
Bọn họ đều mong chờ, mong chờ lần thứ tư gặp mặt.
Hoặc là lần thứ một trăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.