Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 45: Bốn cô nha hoàn

A Muội

11/12/2015

Lâm Y nhắm mắt, lời khuyên cũng thật không sáng suốt chút nào, khi mở mắt ra gặp thấy Trương Lương tức giận, đẩy thím Dương lảo đảo, hét lên. “Một kẻ hầu mà dám ăn nói lung tung”.

Chung quanh có người chê cười nhà họ Trương nghèo túng, càng làm ông ta để ý, máu nóng dồn lên đầu, nhất thời xúc động phẫn nộ, chỉ thêm ba nha đầu nữa, nói. “Bốn nha đầu, đàn ông nhà họ Trương, mỗi người một nha đầu, vừa vặn”.

Thím Dương cả kinh, khuyên nữa lại bị đẩy ngã nhào ra đất, bà lớn tuổi tay chân già cả, không dám tiến lên nữa, đành phải trơ mắt nhìn Trương Lương mang theo bốn nha đầu và người môi giới đi hướng nhà họ Trương. Lâm Y chen vào đám người, đỡ thím Dương ra, ân cần hỏi. “Bị thương ở đâu, cần đi lang trung xem sao?”.

Thím Dương lắc đầu nói. “Không sao, nào yếu ớt như vậy, Nhị lão gia về nhà, Nhị phu nhân nhất định phát giận, chúng ta nhanh về nhìn xem”.

Lâm Y nâng bà đi, bước chậm chậm, nói. “Chúng ta không cần đi xui xẻo, đợi Nhị phu nhân phát giận xong rồi hẵng đi vào”.

Thím Dương xoa xoa khuỷu tay vẫn còn ê ẩm, gật đầu nghe nàng, hai người đi chậm đến cửa nhà họ Trương, chỉ ở ngoài cửa viện trốn tránh không vào.

Trương Lương đã mang người đến trước mặt Phương thị, Phương thị đứng ở cửa nhà chính nghe ông ta nói nguyên do, cũng chưa làm ầm ĩ, nhưng cương quyết không chịu trả tiền, người môi giới thấy thế, đành phải đến sau lưng Trương Lương, kéo bốn nha đầu đi, nói. “Đã không trả nổi tiền, tôi lại mang về, hộ trưởng nói còn muốn chọn một đứa, đừng làm trễ nãi việc buôn bán của tôi”.

Trương Lương vừa rồi bị khích tướng một hơi chọn luôn bốn nha đầu, nếu lại bị dẫn trở về, chẳng phải càng mất mặt, ông ta vội vàng nhanh chân ngăn người môi giới lại, thanh âm từ tốn nói. “Cứ từ từ, ta đi lấy tiền”. Ông ta mới mắng Phương thị, không có kết quả, lúc này thay đổi cách khác, kéo bà ta ra chỗ kín đáo, ôn tồn giải thích nói. “Tôi thấy phu nhân ở nhà vất vả, mua đứa nha hoàn hầu hạ phu nhân mà thôi, phu nhân nghĩ mà xem, nhà chúng ta còn đang để tang, làm sao tôi nạp thiếp được?”.

Lời này coi như xuôi tai, còn mang chút lý lẽ, sắc mặt Phương thị hòa hoãn một chút, hỏi. “Hầu hạ tôi một đứa đủ rồi, ông mua bốn làm gì?”.

Trương Lương đỏ mặt, nói. “Đã mua nha hoàn, chỉ mua cho chúng ta có vẻ keo kiệt, bởi vậy tôi mua thêm vài đứa, phân cho đại ca và các con”.

Con trai là ruột thịt, mua hai cái nha hoàn sai sử, Phương thị không nói gì, nhưng nghe nói còn muốn tặng một nha hoàn cho Trương Đống, lông mi lập tức nhíu lại. Trương Lương vội vã giục bà ta ra tiền, vội nói. “Bình thường nhờ vả ai chẳng phải tặng một phần lễ vật, các con sau này còn phải trông cậy vào đại ca, có thể không nịnh nọt trước?”.

Mỗi lần có việc, luôn lấy cớ này thoái thác, Phương thị buồn bực trừng ông ta, nhưng vẫn coi trọng con trai của mình, gật đầu đồng ý, lập tức xuống nước, hỏi người môi giới. “Một nha đầu bao nhiêu tiền?”.

Người môi giới thấy Trương Lương thuyết phục được bà ta, âm thầm giơ ngón tay cái lên, khen. “Vị phu nhân này quả thật hiền lành”. Mới báo giá tiền. “Bốn nha đầu đều là dung mạo xinh đẹp, mỗi người một quan tiền”.

Phương thị nhìn bốn nha đầu kia ai cũng dung mạo như hoa, trong nội tâm trăm lần không muốn, nghe xong giá tiền xoay người bước đi, nói. “Nhà chúng ta là nhà nông, mua nha hoàn là để làm việc nặng nhọc, muốn xinh đẹp làm chi, dẫn về đi”.

Người môi giới sợ mất mối làm ăn, kéo một cái nha đầu cho bà ta nhìn, nói. “Tay chân cũng linh hoạt, khó được nhất là thành thật”.

Trương Lương cũng hát đệm một bên. “Tuổi chỉ mới mười ba mười bốn, bà nghĩ dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế ấy”.



Lời này Phương thị thích nghe, kéo qua xem xét, nhìn chân tay, nhìn ánh mắt, hỏi vài câu quê quán nơi nào, tại sao bị bán đi, lại cò kè mặc cả với người môi giới. “Nữ hài mười mấy tuổi ăn nhiều, khí lực lại ít, ta mất nhiều hơn được, mỗi người hai trăm văn, được thì bán”.

Người môi giới sững sờ. “Phu nhân ép giá hơi quá đáng”.

Trương Lương thấy Phương thị trả giá quá mức, vội dàn hòa. “Bớt bớt chút đi, năm trăm văn”.

Người môi giới không ưng, Phương thị bắt đầu vạch lá tìm sâu, đứa này tay quá nhỏ, đứa kia chỉ biết dụ dỗ người. Người môi giới nghe được bực mình, nói. “Dụ dỗ người tính tật xấu gì, nếu bán làm thiếp, bao nhiêu người tranh nhau mua đấy”.

Đại khái là Lưu Hà nghe ngóng báo tin, Dương thị ra cửa, nói. “Nha đầu ngươi bán, ngoại trừ xinh xắn chút, còn lại ca hát cũng không, múa cũng không, đại lão gia nhà nào muốn mua làm thiếp, gạt ai đó”.

Phương thị thấy Dương thị giúp mình trả giá, rất là kinh ngạc, nghiêng đầu liếc nhìn bà. Người môi giới ngẩng lên, thấy Dương thị dù ăn mặc sơ sài, nhưng khí độ ung dung, đang ngẫm xem cãi lại thế nào, Lưu Hà ở một bên xen vào. “Đại phu nhân chúng tôi là người Đông Kinh, chuyện gì chưa thấy qua, đừng bịa đặt lường gạt làm chi”.

Người môi giới bị nói trúng tâm đen, xấu hổ cười, không dám nói tiếp, y theo giá Trương Lương ra, thu hai ngàn văn, bán bốn tiểu nha đầu cho nhà họ Trương.

Bởi vì Dương thị hỗ trợ trả giá, Phương thị xem bà thuận mắt rất nhiều, không đợi bà trở về phòng, dẫn nha đầu dung mạo xuất chúng nhất đi đến, cười nói. “Gia đình đại tẩu ba người lại chỉ có một nha hoàn hầu hạ, trước nay ít nhiều không tiện, chúng em đặc biệt mua thêm một đứa, tặng cho đại tẩu sai bảo”.

Dương thị cũng không chối từ, chỉ hỏi. “Xác định là tặng cho tôi?”.

Phương thị gật đầu. “Dạ phải”.

Dương thị lại hỏi. “Tùy tôi xử trí?”.

Phương thị đưa khế bán mình của nha đầu kia qua, cười nói. “Đã là nha đầu của đại tẩu, muốn đánh muốn chửi tự nhiên liền tùy đại tẩu nha”.

Dương thị tiếp khế, tạ ơn bà ta, nói. “Em dâu tặng cho, đương nhiên phải nể mặt, sao có thể nói đánh là đánh”. Bà nhìn sắc mặt Phương thị mỉa mai, xem thường bà ta, rũ mắt xuống, vịn tay Lưu Hà đi vào trong nhà. Trương Đống đang ngồi trước bàn xem một phong thư đồng nghiệp ngày xưa gởi, thấy bà dẫn nha đầu mới tiến đến, ngẩng đầu hỏi. “Ở đâu ra?”.

Dương thị ngồi xuống, nói. “Động tĩnh bên ngoài ông đúng là không nghe thấy? Nhị đệ dẫn trở về, em dâu tặng cho”.

Trương Đống đánh giá nha đầu kia mấy lần, mặt lộ vẻ hài lòng, phất tay gọi Lưu Hà dẫn xuống dưới, lại hướng Dương thị thương lượng. “Con trai mất, bà dù sao cũng phải để cho tôi nối dõi tông đường, mấy người thiếp trước đây không sinh con được, bán đi thì thôi, nha đầu này nuôi sai sử vài năm, đợi đến hết tang kì giữ hiếu, cho nó chải tóc vào phòng tôi hầu hạ, được chứ?”.

Dương thị nhắm mắt nghĩ đến dung mạo nha đầu kia, lắc đầu nói. “Hai mươi bảy tháng chịu hiếu, chỉ còn hai năm, nha đầu kia tôi vừa hỏi qua, mới mười ba tuổi, chừng hai năm nữa cũng mới mười lăm, sợ là sinh con không tốt. Hơn nữa chúng ta bây giờ còn chưa trả hết nợ, không có tiền nhàn rỗi để nuôi thêm một miệng ăn, chi bằng bán đi, đợi ra hiếu kì, tôi chọn cho lão gia một đứa khác tốt hơn”.



Trương Đống luyến tiếc, nhưng lo lắng các mặt một phen vẫn là Dương thị có lý, lại nghĩ dù sao Dương thị không ngăn đón ông ta nạp thiếp, nạp sớm hay muộn cũng như nhau, đồng ý. “Theo ý phu nhân đi, gọi ngay người môi giới ban nãy, khỏi mất công”.

Dương thị đáp, gọi Lưu Hà vào, sai đi hỏi Lâm Y xem người môi giới ở đâu. Lưu Hà đi qua, về báo. “Lâm Tam nương nói ngay tại đầu thôn Đông, chỗ có đám đông vây quanh là chính nó”.

Dương thị nghe vậy, kêu Lưu Hà dẫn nha đầu kia đi tìm người môi giới trả lại tiền. Lưu Hà nghe lệnh đi, người môi giới kia không muốn, miệng nói hàng đã bán không đổi trả. Nhưng nha đầu này dung mạo tốt nhất, không cần Lưu Hà biện giải đã bị lão gia giàu có khác nhìn trúng, Lưu Hà là người linh hoạt, liền không nói trả người nữa, trực tiếp bán cho người khác, ngược lại lời thêm năm mươi văn, về báo cáo sổ sách, được Dương thị khen ngợi vài câu.

Phương thị tặng nha đầu xinh đẹp nhất cho Đại phòng, muốn nhìn xem Dương thị khốn đốn, ngồi trong phòng cười trộm, chợt thấy thím Nhâm chạy vào nói. “Nhị phu nhân, Đại phu nhân quả là lợi hại, quay đầu liền đem bán nha đầu đó đi, Đại lão gia không tằng hắng một tiếng”.

Phương thị không tin, tự mình đến phòng Dương thị, liếc tứ phía, hỏi. “Sao không thấy nha hoàn mới hầu hạ đại tẩu?”.

Dương thị giải thích, nói thêm. “Thùng gạo cạn, Đại ca thím muốn bán nha đầu thím tặng, tôi ngăn không kịp, cũng đành theo ý lão gia”.

Phương thị tỏ vẻ hoài nghi. “Đàn ông trên đời này ai cũng như ai, Đại ca chủ động bán nha đầu? Là đại tẩu bán phải không?”.

Dương thị cười, cũng không cãi, sai Lưu Hà châm trà cho Nhị phu nhân. Phương thị thấy bà cam chịu, trong lòng vừa bội phục vừa buồn bực, không nhịn được hâm mộ một phen. “Đại tẩu thật là bản lĩnh, bán nha đầu sạch sẽ lưu loát, cũng không thấy Đại ca oán giận”.

Dương thị nhấp ngụm trà, nói như không. “Sớm muộn cũng nạp, phải nối dõi tông đường chứ”. Than thở xong khuyên khuyên Phương thị. “Tôi là vì con nối dòng, không thể không nạp, thím con cái đề huề, tùy ý Nhị đệ mua nha đầu làm chi, nếu thật sự thiếu người hầu, xung quanh thiếu gì phụ nữ có chồng cần làm công, mướn hai người về là xong”.

Bà dốc sức khuyên Phương thị bán nha đầu mới mua đi, Phương thị cũng muốn lắm, nhưng sờ sờ thái dương, cục u ngày xưa đã biến mất mà dường như vẫn ẩn ẩn đau, bà ta sợ bán mất bảo bối trong lòng Trương Lương, lại chịu đánh đập, nghĩ trước nghĩ sau, nói. “Em phải làm người vợ hiền”.

Dương thị và Lưu Hà che miệng cười trộm, Phương thị vẫn hồn nhiên tỉnh bơ, mặt không tình lòng không nguyện đứng dậy cáo từ. Bà ta tốc tốc trở về phòng, Trương Lương đang phân phát nha hoàn cho hai đứa con, bà ta thấy bộ dạng ba người đều bình bình như nhau, không nói gì, tùy tiện Trương Lương.

Trương Bá Lâm và Trương Trọng Vi mỗi người được phân một, hai người bốn mắt nhìn nhau đều kinh ngạc không hiểu, Trương Bá Lâm to gan trực tiếp hỏi Trương Lương. “Cha, người ta đọc sách đều có thư đồng đi theo, vì sao chúng con lại là nha hoàn?”.

Trương Trọng Vi cũng gật đầu lia lịa. “Sai nha hoàn ôm sách vở đi thư viện, quá mất mặt”.

Trương Lương bị hai đứa con ngây thơ nói đỏ mặt tía tai, nhưng lời nói thô tục khó mở miệng, đành phải đánh trống lảng. “Đâu có nói hai con sai nha hoàn như thư đồng, đây là thấy các con đã lớn, tặng cho các con trải giường chiếu”. Ông ta mập mờ nói về nha hoàn thông phòng, Trương Bá Lâm lớn hơn, nghe hiểu, có chút ngượng ngùng, nhưng hơn là vui mừng, cười cảm tạ phần thưởng của cha, lôi kéo Trương Trọng Vi ra ngoài.

Trương Trọng Vi vẫn không nghĩ ra, chân bước theo Trương Bá Lâm vào phòng, chỉ vào nha hoàn của mình, hỏi. “Ca ca, em có vú nuôi hầu hạ, muốn nha hoàn trải giường làm chi?”.

Trương Bá Lâm đang bận xem xét nha đầu của chính mình, không rảnh quan tâm chàng, bực mình nói. “Mệt cậu đọc nhiều sách như vậy, bản thân tự cân nhắc đi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook