Chương 110: Cùng xây bếp lò
A Muội
29/12/2015
Lưu Hà và Thanh Miêu dọn bánh bao lên, Lâm Y tiện thể hỏi một câu. “Bánh bao thịt này bao nhiêu tiền một cái?”.
Thanh Miêu trả lời. “Năm văn một cái”.
Dương thị nói. “Quả là rẻ”. Nói xong, tiếp tục ý kiến ban nãy. “Con dâu xem, ta nói có đúng không, mua thức ăn bên ngoài bán lợi hơn chúng ta tự nấu nhiều”.
Lâm Y không phản bác, lặng lẽ chú ý mọi người ăn, đợi cơm nước xong về phòng, hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng ăn có no không?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ bụng, ngượng ngùng nói. “Lửng dạ mà thôi, nhưng ta đã ăn bốn cái rồi, ngại không dám lấy nữa”.
Lâm Y cười gọi Thanh Miêu, sang cô lại đi mua mấy cái bánh bao thịt về, cho Trương Trọng Vi khỏi bị đói. Tiếp theo tính toán giá bánh bao thịt. Một nhà từ trên xuống dưới tổng cộng sáu người, ăn mười lăm cái bánh, mỗi cái năm văn, tổng cộng bảy mươi lăm văn. Tính xong, vừa vặn có một bà đi ngang qua, nàng thăm dò hỏi thử giá thịt heo, bà kia đáp. “Năm mươi văn tiền một cân”.
Cái này ngay cả Trương Trọng Vi cũng hoảng hốt la lên bị hố, mười lăm cái bánh bao kia đừng nói một cân, chỉ sợ ngay cả tám lạng thịt cũng chưa tới.
Lâm Y hỏi chàng. “Vậy em đắp bếp sau nhà nhé?”.
Trương Trọng Vi liên tục gật đầu. “Làm đi”.
Lâm Y lại hỏi. “Nếu mẫu thân vì việc này mà trách cứ em, thì sao?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, trả lời. “Nói là chủ ý của ta đi, có mắng thì mắng ta”.
Lâm Y vỗ tay cười xấu xa. “Tốt lắm, cứ như vậy đi”.
Bánh bao đã mua về, Thanh Miêu nhăn nhó nói. “Hồi nãy em mới ăn có hai cái, cũng chưa no”.
Lâm Y mở gói ra, Thanh Miêu tổng cộng mua bốn cái, nàng cười nói. “Em một cái, ta một cái, Nhị thiếu gia hai cái?”.
Thanh Miêu nhanh chóng gật đầu, đỏ mặt. Lâm Y cười. “Bình thường nhìn em nhanh nhảu như vậy, sao bây giờ ăn có mỗi cái bánh bao mà cũng ngượng”. Nói xong đưa bánh cho cô. “Ăn cơm là việc quan trọng, ăn no mới làm việc được, nhà chúng ta có nghèo mấy đi nữa, chỉ cần ta có một chén cháo, cũng sẽ chia cho em phân nửa”.
Lâm Y nói bình thường, lại làm Thanh Miêu đỏ hoe đôi mắt, dập đầu một cái mới lui ra ngoài.
Lâm Y có chút kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, Trương Trọng Vi ăn bánh bao, giải thích. “Người khác nghèo, đầu tiên là nghĩ đến bán nha hoàn lấy tiền qua ngày, em ngược lại, chẳng những không bán, còn muốn phân nửa chén cháo cho”.
Lâm Y trừng mắt liếc chàng, nói. “Em cũng không phải người thiện tâm, chẳng qua những năm tháng lẻ loi một mình chỉ có cô nàng làm bạn, phần cảm tình đó chàng không hiểu”.
Trương Trọng Vi hiền lành, chọn cái bánh bao to nhất nhét vào tay nàng. “Rồi, rồi, có cảm tình, sau này ta chắc chắn cẩn thận, ngàn vạn lần không để đắc tội cô nàng kia”.
Lâm Y ngửi ra mùi dấm chua, ngạc nhiên hỏi. “Chàng đang ghen tị cái gì?”. Cắn hai miếng bánh bao, giật mình nhận ra, vội sáp vào dỗ chàng. “Trước kia là Thanh Miêu theo cùng em, sau này phải đổi thành chàng, chàng không được ngại phiền”.
Trương Trọng Vi rốt cuộc cũng nghe được câu mình muốn nghe, lập tức nhoẻn miệng cười, hôn lên mặt Lâm Y một cái, nói. “Cao hứng còn không kịp, làm sao ngại phiền”.
Lâm Y bị chàng hôn dính mỡ lên mặt, dở khóc dở cười, vội lấy khăn tay ra lau, bị Trương Trọng Vi giận “Em ghét bỏ ta”, nhất thời lau cũng không được, không lau cũng không được, ngẫm nghĩ, vẫn là dỗ phu quân quan trọng hơn, vì thế bỏ khăn xuống, để nguyên vết môi bóng nhẫy đó tiếp tục gặm bánh bao.
Thẳng đến ăn xong, Lâm Y muốn gọi Thanh Miêu vào phân phó sự tình, Trương Trọng Vi mới khai ân, tự mình cầm khăn lau cho nàng, lại lau miệng mình, thuận thế hôn thêm cái nữa.
Thanh Miêu đi vào, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân gọi em? Là muốn đắp bếp lò?”.
Lâm Y gật đầu nói. “Đi ra ngõ tìm một thợ xây, đến sau nhà chúng ta, hoặc trước phòng của em, đắp một cái bếp, không cần quá lớn, đủ dùng là được”.
Thanh Miêu nói. “Cần gì mời thợ xây đến, Nhị thiếu phu nhân cho chút tiền, em đi mua mấy cục gạch với ít đất sét, đắp hai ba cái là xong”.
Lâm Y nhớ tới lúc bọn họ ở nông thôn, mọi thứ đều tự mình làm lấy, liền nở nụ cười. “Em nói có lý, tiết kiệm được ở đâu thì tiết kiệm, ta vào thành xong, chưa bắt đầu kiếm tiền đã bị nhiễm chút tật xấu”.
Thanh Miêu cười to. “Nhị thiếu phu nhân chỉ là chưa nghĩ tới mà thôi”.
Lâm Y giở gói tiền ra, lại phát hiện tiền đồng đã hết, vội nói. “Đi Nhị phòng hỏi một chút, Đại thiếu phu nhân nếu chịu đổi cho ta thì tốt, còn nếu không, chúng ta cùng đi đổi”.
Mắt thấy sắc trời đã tối muộn, nếu không đổi được phải chờ đến ngày mai, Thanh Miêu chạy đến chỗ Lí Thư, thuật lại lời Lâm Y nói. Lí Thư cười. “Đang chuẩn bị đến hỏi Nhị thiếu phu nhân, ngươi đã đến rồi, ta và Nhị thiếu phu nhân quả là không mưu mà hợp”.
Vì thế Trương Bá Lâm mang theo vài tên gia đinh, cho Trương Trọng Vi mượn một tên, hai huynh đệ thuê xe ngựa, chất rương vàng bạc lên, đi tìm cửa hàng vàng bạc đổi.
Lâm Y tiễn bọn họ ra khỏi ngõ, quay về, sai Thanh Miêu lấy bàn tính, chủ tớ hai người giở sổ sách, cẩn thận nhớ lại, ghi tất cả các khoản chi tiêu trên đường lên kinh, tính toán cẩn thận một phen. Từ lúc lên thuyền ở Mi Châu, tới lúc cập bến Đông Kinh, người vẫn ở trên thuyền, chỉ là tốn tiền cơm canh, tiêu dùng không lớn, thêm phí thuê thuyền, tổng cộng hai mươi mốt quan; ở lại Tiếp Châu mấy ngày trong khách điếm, cho Trương Trọng Vi xem bệnh, tiêu phí nhiều chút, tổng cộng ba quan năm trăm văn; đến Đông Kinh, thuê kiệu mướn ngựa, mua mũ trùm đầu, thuê nhà, mua bánh bao, tổng cộng gần ba mươi bảy quan năm trăm văn.
Thanh Miêu lúc trên thuyền không có việc gì, cũng học được gảy bàn tính, mặc dù không thuần thục lắm, nhưng cũng ra khuôn ra dạng, cô gảy nhất thời, báo lại cho Lâm Y. “Tổng cộng chừng sáu mươi hai quan, tiền đồng”. Báo xong ngẩng lên nhìn Lâm Y, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, em tính có đúng không?”.
Lúc cô gảy bàn tính, Lâm Y đã tính nhẩm trong đầu rồi, gật gật trả lời. “Không tệ nha, luyện thêm chút nữa, không nói làm tiên sinh phòng thu chi, chỉ quản gia thôi cũng không tồi”.
Thanh Miêu được khen, vui vẻ nở nụ cười, lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, số tiền chủ tử mang đến kinh thành có thể nuôi sống cả nhà chúng ta bao lâu?”.
Mấy năm nay Lâm Y kiếm được không ít tiền, hơn nữa trước khi đi, bán ruộng cỏ linh lăng và chuồng heo vân vân các thứ, trong tay có chừng tám ngàn quan tiền sắt, nàng vốn đắc chí, nghĩ đến có nhiều tiền như vậy, chỉ có ngồi ăn nằm uống thôi cũng bám trụ được ở Đông Kinh trong vòng hai năm, quên mất tính toán tỉ giá giữa tiền sắt và tiền đồng là mười đổi một, tám ngàn quan của nàng ở Tứ Xuyên, tới Đông Kinh chỉ đáng tám trăm quan, nàng vốn nghĩ số lượng tuy giảm, nhưng chỉ là tiền đồng có giá trị cao hơn, còn tiêu dùng vẫn vậy, ai ngờ Đông Kinh đắt đỏ, hoàn toàn xài tiền đồng như người ta xài tiền sắt.
Ngay cả Thanh Miêu cũng rầu rĩ. “Cho dù không ăn không uống, một năm tiền thuê nhà cũng đã hơn bốn trăm quan, làm sao mới được đây”.
Lâm Y lại nói. “Chúng ta cũng không nhất định ở Đông Kinh lâu, mấy tháng chi tiêu vẫn chịu đựng nổi”.
Thanh Miêu hỏi. “Vậy nếu Nhị thiếu gia ở kinh thành làm quan thì sao?”.
Lâm Y trả lời. “Biết tiêu xài mới biết kiếm thêm, nếu thật phải ở lâu tại Đông Kinh, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền”. Nói xong chỉ vào gian phòng Thanh Miêu đang ở, nói. “Gian của em chỉ ở ban đêm, ban ngày để không, nếu chúng ta thật phải ở lại Đông Kinh, hãy sửa nó thành cửa hàng nho nhỏ, ban ngày bán hàng, buổi tối đóng cửa lại là phòng ngủ của em và Lưu Hà”.
Trong lòng Thanh Miêu lập tức dấy lên hy vọng, khen ngợi không dứt. “Nhị thiếu phu nhân sao nghĩ ra được chủ ý hay như vậy, nháy mắt đã có thể kiếm ra tiền”.
Đang nói, Trương Trọng Vi được Trương Bá Lâm phụ, khiêng rương tiền vào nhà. Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Nhanh như vậy đã đổi xong rồi?”.
Trương Trọng Vi lau mồ hôi, đáp. “Ra khỏi ngõ rẽ một cái, bên đường có cửa hàng vàng bạc, rất gần”.
Trương Bá Lâm mặt mày sáng rỡ, nói. “Không ngờ cổng Chu Tước môn lại phồn hoa như vậy, khó trách giá thuê nhà đắt đỏ”.
Lâm Y thấy anh ta biểu tình kì quái, đợi anh ta đi rồi mới hỏi Trương Trọng Vi. “Nếu phụ cận cổng Chu Tước môn không phồn hoa, vụ lâu điếm xây phòng thượng đẳng ở đây cho thuê làm chi, có gì ngạc nhiên đâu?”.
Trương Trọng Vi ấp úng, chỉ nói Trương Bá Lâm lúc trước cũng không biết ở đây náo nhiệt như vậy.
Vừa nghe đã biết là đang có lệ nàng, nhưng mặc cho Lâm Y hỏi thế nào, Trương Trọng Vi vẫn cắn chặt răng không buông một tiếng. Tính chàng một khi đã cương quyết, Lâm Y cũng hết cách, đành phải thôi, chuyển qua hỏi cái khác. “Chàng kể chuyện Hồng viên ngoại cho Đại ca?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Ta chỉ là đề cập đôi chút, không ngờ Đại ca lại để bụng, bảo rằng phải viết thư đến Nhã Châu hỏi Lí thái thú”.
Lâm Y nói. “Chuyện quan trường em không hiểu, chàng mau đến hỏi phụ thân, Đại ca làm vậy có ổn thỏa hay không”.
Trương Trọng Vi thấy nàng nói có lý, sắp xếp xong rương tiền, lập tức đi.
Lâm Y đóng hết cửa, mở rương kiểm kê số lượng tiền một phen, lấy ra tiền tiêu dùng hằng ngày, còn lại cùng Thanh Miêu hợp lực đẩy sâu vào trong gầm giường. Thanh Miêu cười. “May mà Đại thiếu phu nhân phái gia đinh tuần tra hằng đêm, bằng không để nhiều tiền như thế trong nhà, đúng là lo lắng”.
Lâm Y cũng nói. “Quả thật nên cảm tạ Đại thiếu phu nhân, chờ chúng ta đắp xong bếp lò, mời Đại thiếu phu nhân đến ăn cơm đi”. Nói xong, sổ mấy trăm văn, cất vào túi không quá bắt mắt, đưa cho Thanh Miêu. “Em đi hỏi Đại thiếu phu nhân xem có muốn đắp bếp lò luôn không, nếu muốn thì cùng đi mua gạch, mua nhiều hẳn sẽ được giảm giá ít nhiều”.
Thanh Miêu vâng lệnh, đi hỏi Lí Thư. Lí Thư có tiền, vốn định ngày ngày vào tửu điếm ăn, bởi vậy do dự, Cẩm Thư lại nói. “Đại thiếu phu nhân có bầu, nói không chừng sẽ hay bị đói bụng, vẫn là có bếp sẽ tiện hơn”.
Lí Thư liền gật. “Vậy cũng đắp đi, nấu nước cũng dễ”. Vì thế sai Cẩm Thư lấy tiền, gọi một tiểu nha hoàn và một tên gia đinh lực lưỡng cùng Thanh Miêu đi mua gạch.
Lâm Y đoán đúng, người bán gạch thấy bọn họ mua một lần số lượng nhiều, liền giảm bớt mấy văn, cuối cùng tính ra, mỗi khối gạch mười văn, một thùng đất sét hai mươi văn, không đắt như bọn họ tưởng.
Gia đinh Lí Thư phái đi quả nhiên khỏe, một người khiêng hết mọi thứ, trước đưa đến phòng Thanh Miêu, cô cảm ơn anh ta xong, lập tức bắt tay vào đắp bếp lò. Lâm Y nhìn qua song cửa sổ thấy được, vội xắn tay áo đi ra hỗ trợ, sẵng giọng. “Nha đầu này, trở về cũng không bẩm báo một tiếng, chẳng lẽ tiêu tiền quá lố, sợ bị ta mắng?”.
Thanh Miêu trả lời. “Năm văn một cái”.
Dương thị nói. “Quả là rẻ”. Nói xong, tiếp tục ý kiến ban nãy. “Con dâu xem, ta nói có đúng không, mua thức ăn bên ngoài bán lợi hơn chúng ta tự nấu nhiều”.
Lâm Y không phản bác, lặng lẽ chú ý mọi người ăn, đợi cơm nước xong về phòng, hỏi Trương Trọng Vi. “Chàng ăn có no không?”.
Trương Trọng Vi sờ sờ bụng, ngượng ngùng nói. “Lửng dạ mà thôi, nhưng ta đã ăn bốn cái rồi, ngại không dám lấy nữa”.
Lâm Y cười gọi Thanh Miêu, sang cô lại đi mua mấy cái bánh bao thịt về, cho Trương Trọng Vi khỏi bị đói. Tiếp theo tính toán giá bánh bao thịt. Một nhà từ trên xuống dưới tổng cộng sáu người, ăn mười lăm cái bánh, mỗi cái năm văn, tổng cộng bảy mươi lăm văn. Tính xong, vừa vặn có một bà đi ngang qua, nàng thăm dò hỏi thử giá thịt heo, bà kia đáp. “Năm mươi văn tiền một cân”.
Cái này ngay cả Trương Trọng Vi cũng hoảng hốt la lên bị hố, mười lăm cái bánh bao kia đừng nói một cân, chỉ sợ ngay cả tám lạng thịt cũng chưa tới.
Lâm Y hỏi chàng. “Vậy em đắp bếp sau nhà nhé?”.
Trương Trọng Vi liên tục gật đầu. “Làm đi”.
Lâm Y lại hỏi. “Nếu mẫu thân vì việc này mà trách cứ em, thì sao?”.
Trương Trọng Vi ngẫm nghĩ, trả lời. “Nói là chủ ý của ta đi, có mắng thì mắng ta”.
Lâm Y vỗ tay cười xấu xa. “Tốt lắm, cứ như vậy đi”.
Bánh bao đã mua về, Thanh Miêu nhăn nhó nói. “Hồi nãy em mới ăn có hai cái, cũng chưa no”.
Lâm Y mở gói ra, Thanh Miêu tổng cộng mua bốn cái, nàng cười nói. “Em một cái, ta một cái, Nhị thiếu gia hai cái?”.
Thanh Miêu nhanh chóng gật đầu, đỏ mặt. Lâm Y cười. “Bình thường nhìn em nhanh nhảu như vậy, sao bây giờ ăn có mỗi cái bánh bao mà cũng ngượng”. Nói xong đưa bánh cho cô. “Ăn cơm là việc quan trọng, ăn no mới làm việc được, nhà chúng ta có nghèo mấy đi nữa, chỉ cần ta có một chén cháo, cũng sẽ chia cho em phân nửa”.
Lâm Y nói bình thường, lại làm Thanh Miêu đỏ hoe đôi mắt, dập đầu một cái mới lui ra ngoài.
Lâm Y có chút kinh ngạc, sững sờ tại chỗ, Trương Trọng Vi ăn bánh bao, giải thích. “Người khác nghèo, đầu tiên là nghĩ đến bán nha hoàn lấy tiền qua ngày, em ngược lại, chẳng những không bán, còn muốn phân nửa chén cháo cho”.
Lâm Y trừng mắt liếc chàng, nói. “Em cũng không phải người thiện tâm, chẳng qua những năm tháng lẻ loi một mình chỉ có cô nàng làm bạn, phần cảm tình đó chàng không hiểu”.
Trương Trọng Vi hiền lành, chọn cái bánh bao to nhất nhét vào tay nàng. “Rồi, rồi, có cảm tình, sau này ta chắc chắn cẩn thận, ngàn vạn lần không để đắc tội cô nàng kia”.
Lâm Y ngửi ra mùi dấm chua, ngạc nhiên hỏi. “Chàng đang ghen tị cái gì?”. Cắn hai miếng bánh bao, giật mình nhận ra, vội sáp vào dỗ chàng. “Trước kia là Thanh Miêu theo cùng em, sau này phải đổi thành chàng, chàng không được ngại phiền”.
Trương Trọng Vi rốt cuộc cũng nghe được câu mình muốn nghe, lập tức nhoẻn miệng cười, hôn lên mặt Lâm Y một cái, nói. “Cao hứng còn không kịp, làm sao ngại phiền”.
Lâm Y bị chàng hôn dính mỡ lên mặt, dở khóc dở cười, vội lấy khăn tay ra lau, bị Trương Trọng Vi giận “Em ghét bỏ ta”, nhất thời lau cũng không được, không lau cũng không được, ngẫm nghĩ, vẫn là dỗ phu quân quan trọng hơn, vì thế bỏ khăn xuống, để nguyên vết môi bóng nhẫy đó tiếp tục gặm bánh bao.
Thẳng đến ăn xong, Lâm Y muốn gọi Thanh Miêu vào phân phó sự tình, Trương Trọng Vi mới khai ân, tự mình cầm khăn lau cho nàng, lại lau miệng mình, thuận thế hôn thêm cái nữa.
Thanh Miêu đi vào, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân gọi em? Là muốn đắp bếp lò?”.
Lâm Y gật đầu nói. “Đi ra ngõ tìm một thợ xây, đến sau nhà chúng ta, hoặc trước phòng của em, đắp một cái bếp, không cần quá lớn, đủ dùng là được”.
Thanh Miêu nói. “Cần gì mời thợ xây đến, Nhị thiếu phu nhân cho chút tiền, em đi mua mấy cục gạch với ít đất sét, đắp hai ba cái là xong”.
Lâm Y nhớ tới lúc bọn họ ở nông thôn, mọi thứ đều tự mình làm lấy, liền nở nụ cười. “Em nói có lý, tiết kiệm được ở đâu thì tiết kiệm, ta vào thành xong, chưa bắt đầu kiếm tiền đã bị nhiễm chút tật xấu”.
Thanh Miêu cười to. “Nhị thiếu phu nhân chỉ là chưa nghĩ tới mà thôi”.
Lâm Y giở gói tiền ra, lại phát hiện tiền đồng đã hết, vội nói. “Đi Nhị phòng hỏi một chút, Đại thiếu phu nhân nếu chịu đổi cho ta thì tốt, còn nếu không, chúng ta cùng đi đổi”.
Mắt thấy sắc trời đã tối muộn, nếu không đổi được phải chờ đến ngày mai, Thanh Miêu chạy đến chỗ Lí Thư, thuật lại lời Lâm Y nói. Lí Thư cười. “Đang chuẩn bị đến hỏi Nhị thiếu phu nhân, ngươi đã đến rồi, ta và Nhị thiếu phu nhân quả là không mưu mà hợp”.
Vì thế Trương Bá Lâm mang theo vài tên gia đinh, cho Trương Trọng Vi mượn một tên, hai huynh đệ thuê xe ngựa, chất rương vàng bạc lên, đi tìm cửa hàng vàng bạc đổi.
Lâm Y tiễn bọn họ ra khỏi ngõ, quay về, sai Thanh Miêu lấy bàn tính, chủ tớ hai người giở sổ sách, cẩn thận nhớ lại, ghi tất cả các khoản chi tiêu trên đường lên kinh, tính toán cẩn thận một phen. Từ lúc lên thuyền ở Mi Châu, tới lúc cập bến Đông Kinh, người vẫn ở trên thuyền, chỉ là tốn tiền cơm canh, tiêu dùng không lớn, thêm phí thuê thuyền, tổng cộng hai mươi mốt quan; ở lại Tiếp Châu mấy ngày trong khách điếm, cho Trương Trọng Vi xem bệnh, tiêu phí nhiều chút, tổng cộng ba quan năm trăm văn; đến Đông Kinh, thuê kiệu mướn ngựa, mua mũ trùm đầu, thuê nhà, mua bánh bao, tổng cộng gần ba mươi bảy quan năm trăm văn.
Thanh Miêu lúc trên thuyền không có việc gì, cũng học được gảy bàn tính, mặc dù không thuần thục lắm, nhưng cũng ra khuôn ra dạng, cô gảy nhất thời, báo lại cho Lâm Y. “Tổng cộng chừng sáu mươi hai quan, tiền đồng”. Báo xong ngẩng lên nhìn Lâm Y, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, em tính có đúng không?”.
Lúc cô gảy bàn tính, Lâm Y đã tính nhẩm trong đầu rồi, gật gật trả lời. “Không tệ nha, luyện thêm chút nữa, không nói làm tiên sinh phòng thu chi, chỉ quản gia thôi cũng không tồi”.
Thanh Miêu được khen, vui vẻ nở nụ cười, lại hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, số tiền chủ tử mang đến kinh thành có thể nuôi sống cả nhà chúng ta bao lâu?”.
Mấy năm nay Lâm Y kiếm được không ít tiền, hơn nữa trước khi đi, bán ruộng cỏ linh lăng và chuồng heo vân vân các thứ, trong tay có chừng tám ngàn quan tiền sắt, nàng vốn đắc chí, nghĩ đến có nhiều tiền như vậy, chỉ có ngồi ăn nằm uống thôi cũng bám trụ được ở Đông Kinh trong vòng hai năm, quên mất tính toán tỉ giá giữa tiền sắt và tiền đồng là mười đổi một, tám ngàn quan của nàng ở Tứ Xuyên, tới Đông Kinh chỉ đáng tám trăm quan, nàng vốn nghĩ số lượng tuy giảm, nhưng chỉ là tiền đồng có giá trị cao hơn, còn tiêu dùng vẫn vậy, ai ngờ Đông Kinh đắt đỏ, hoàn toàn xài tiền đồng như người ta xài tiền sắt.
Ngay cả Thanh Miêu cũng rầu rĩ. “Cho dù không ăn không uống, một năm tiền thuê nhà cũng đã hơn bốn trăm quan, làm sao mới được đây”.
Lâm Y lại nói. “Chúng ta cũng không nhất định ở Đông Kinh lâu, mấy tháng chi tiêu vẫn chịu đựng nổi”.
Thanh Miêu hỏi. “Vậy nếu Nhị thiếu gia ở kinh thành làm quan thì sao?”.
Lâm Y trả lời. “Biết tiêu xài mới biết kiếm thêm, nếu thật phải ở lâu tại Đông Kinh, đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền”. Nói xong chỉ vào gian phòng Thanh Miêu đang ở, nói. “Gian của em chỉ ở ban đêm, ban ngày để không, nếu chúng ta thật phải ở lại Đông Kinh, hãy sửa nó thành cửa hàng nho nhỏ, ban ngày bán hàng, buổi tối đóng cửa lại là phòng ngủ của em và Lưu Hà”.
Trong lòng Thanh Miêu lập tức dấy lên hy vọng, khen ngợi không dứt. “Nhị thiếu phu nhân sao nghĩ ra được chủ ý hay như vậy, nháy mắt đã có thể kiếm ra tiền”.
Đang nói, Trương Trọng Vi được Trương Bá Lâm phụ, khiêng rương tiền vào nhà. Lâm Y ngạc nhiên hỏi. “Nhanh như vậy đã đổi xong rồi?”.
Trương Trọng Vi lau mồ hôi, đáp. “Ra khỏi ngõ rẽ một cái, bên đường có cửa hàng vàng bạc, rất gần”.
Trương Bá Lâm mặt mày sáng rỡ, nói. “Không ngờ cổng Chu Tước môn lại phồn hoa như vậy, khó trách giá thuê nhà đắt đỏ”.
Lâm Y thấy anh ta biểu tình kì quái, đợi anh ta đi rồi mới hỏi Trương Trọng Vi. “Nếu phụ cận cổng Chu Tước môn không phồn hoa, vụ lâu điếm xây phòng thượng đẳng ở đây cho thuê làm chi, có gì ngạc nhiên đâu?”.
Trương Trọng Vi ấp úng, chỉ nói Trương Bá Lâm lúc trước cũng không biết ở đây náo nhiệt như vậy.
Vừa nghe đã biết là đang có lệ nàng, nhưng mặc cho Lâm Y hỏi thế nào, Trương Trọng Vi vẫn cắn chặt răng không buông một tiếng. Tính chàng một khi đã cương quyết, Lâm Y cũng hết cách, đành phải thôi, chuyển qua hỏi cái khác. “Chàng kể chuyện Hồng viên ngoại cho Đại ca?”.
Trương Trọng Vi trả lời. “Ta chỉ là đề cập đôi chút, không ngờ Đại ca lại để bụng, bảo rằng phải viết thư đến Nhã Châu hỏi Lí thái thú”.
Lâm Y nói. “Chuyện quan trường em không hiểu, chàng mau đến hỏi phụ thân, Đại ca làm vậy có ổn thỏa hay không”.
Trương Trọng Vi thấy nàng nói có lý, sắp xếp xong rương tiền, lập tức đi.
Lâm Y đóng hết cửa, mở rương kiểm kê số lượng tiền một phen, lấy ra tiền tiêu dùng hằng ngày, còn lại cùng Thanh Miêu hợp lực đẩy sâu vào trong gầm giường. Thanh Miêu cười. “May mà Đại thiếu phu nhân phái gia đinh tuần tra hằng đêm, bằng không để nhiều tiền như thế trong nhà, đúng là lo lắng”.
Lâm Y cũng nói. “Quả thật nên cảm tạ Đại thiếu phu nhân, chờ chúng ta đắp xong bếp lò, mời Đại thiếu phu nhân đến ăn cơm đi”. Nói xong, sổ mấy trăm văn, cất vào túi không quá bắt mắt, đưa cho Thanh Miêu. “Em đi hỏi Đại thiếu phu nhân xem có muốn đắp bếp lò luôn không, nếu muốn thì cùng đi mua gạch, mua nhiều hẳn sẽ được giảm giá ít nhiều”.
Thanh Miêu vâng lệnh, đi hỏi Lí Thư. Lí Thư có tiền, vốn định ngày ngày vào tửu điếm ăn, bởi vậy do dự, Cẩm Thư lại nói. “Đại thiếu phu nhân có bầu, nói không chừng sẽ hay bị đói bụng, vẫn là có bếp sẽ tiện hơn”.
Lí Thư liền gật. “Vậy cũng đắp đi, nấu nước cũng dễ”. Vì thế sai Cẩm Thư lấy tiền, gọi một tiểu nha hoàn và một tên gia đinh lực lưỡng cùng Thanh Miêu đi mua gạch.
Lâm Y đoán đúng, người bán gạch thấy bọn họ mua một lần số lượng nhiều, liền giảm bớt mấy văn, cuối cùng tính ra, mỗi khối gạch mười văn, một thùng đất sét hai mươi văn, không đắt như bọn họ tưởng.
Gia đinh Lí Thư phái đi quả nhiên khỏe, một người khiêng hết mọi thứ, trước đưa đến phòng Thanh Miêu, cô cảm ơn anh ta xong, lập tức bắt tay vào đắp bếp lò. Lâm Y nhìn qua song cửa sổ thấy được, vội xắn tay áo đi ra hỗ trợ, sẵng giọng. “Nha đầu này, trở về cũng không bẩm báo một tiếng, chẳng lẽ tiêu tiền quá lố, sợ bị ta mắng?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.