Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 72: Một chén canh gà

A Muội

25/12/2015

Cẩm Thư lại hỏi vài câu, nghe nói quả thật không có phòng trống, liền đi về báo cho Lí Thư, oán giận nói. “Còn bảo nhà họ Trương là nhà giàu trong thôn, ngay cả phòng cho người hầu ở cũng không có”.

Một tức phụ tử phát sầu nói. “Cái này phải làm thế nào đây, học gia đình thím Dương, đến bên cạnh dựng căn nhà cỏ tranh?”.

Vì buổi sáng Trương Bá Lâm chê Lí Thư đen, cô đang ngồi xoa phấn, đợi đến biến trắng mới nói. “Có gì to tát, chúng ta dựng căn nhà là được”.

Cẩm Thư cao hứng. “Cao kiến, nông thôn không thể so trong thành, mua đất dựng nhà giá rẻ thật sự, chúng ta đi nói với lý chính một tiếng, ngày mai liền khởi công”.

Lí Thư cầm loa tử đại vẽ mi. “Đừng quên hiện giờ trên đầu ta có mẹ chồng, mọi việc phải nghĩ đến mẹ chồng trước”.

Cẩm Thư vội nói. “Cái này dễ, nô tỳ đi hỏi”.

Cẩm Thư đợi Lí Thư gật đầu liền đi hướng phòng Phương thị. Phương thị đang cầm đôi hoa tai vàng Lí Thư tặng ướm tới ướm lui trước gương, thấy Cẩm Thư tiến vào, vô cùng cao hứng đón tiếp, nói. “Có việc?”.

Cẩm Thư thấy bà ta gấp gáp thử hoa tai như vậy, trong lòng có chút khinh thường, đáp. “Người hầu của hồi môn do Đại thiếu phu nhân mang tới không có phòng ở, chúng ta tính toán lại xây một dãy bên cạnh, đặc biệt tới hỏi ý Nhị phu nhân”.

Phương thị nghĩ đến Lí Thư tính bắt bà ta bỏ tiền ra, trên mặt lập tức tắt cười, nói. “Mấy đứa hầu mà thôi, sao phải đặc biệt xây nhà cho ở, đắp cái phòng cỏ tranh là xong”.

Cẩm Thư thầm mắng : người hầu nhà họ Lí chúng tôi ăn mặc tiêu phí còn tốt hơn phu nhân nhà họ Trương nhiều lắm, có thể để bà bạc đãi như vậy sao. Cô nàng mắng trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười, nhỏ nhẹ. “Đại thiếu phu nhân không chỉ muốn xây nhà mới cho người hầu ở, là muốn xây cả một viện lớn, đến lúc đó người một nhà đều dời đi ở nhà lớn, sân hiện tại liền sửa thành nhà cho người hầu, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?”.

Thì ra sân nhà chủ tử họ Trương đang ở chỉ xứng cho người hầu nhà họ Lí ở, Phương thị có chút mất hứng, đang muốn mở miệng trách cứ, thím Nhâm lại lên tiếng. “Đại thiếu phu nhân thật là hiền lành, mới gả vào nhà họ Trương đã muốn xây nhà cho gia đình phu quân ở”. Nói xong lại chúc mừng Phương thị. “Nhị phu nhân có phúc, cưới được con dâu ngoan”.

Phương thị bị câu này kích, không nói tiếp được gì, chỉ phải gật đầu với Cẩm Thư. Chờ Cẩm Thư rời đi, bà ta lập tức mắng thím Nhâm. “Nha đầu kia nói gì bà nghe không hiểu?”.

Thím Nhâm hoàn toàn ngây ra. “Chúng ta không cần bỏ tiền, lại có nhà mới ở, vì sao Nhị phu nhân mất hứng?”.

Bình thường chỉ có người khác nói, Phương thị không hiểu mô tê gì, nay chính bà ta nếm trải cảm giác ngược lại, phất tay đuổi thím Nhâm ra ngoài. Qua một chút, thím Dương đến xin chỉ thị cơm trưa nấu gì. Phương thị đang bực bội, không kiên nhẫn nói. “Việc nhỏ như vậy còn đi hỏi ta”.

Thím Dương đáp. “Đại thiếu phu nhân vừa gả đến, nên bày mấy món ngon”.

Phương thị thấy hai bà hầu đều nói chuyện bênh Lí Thư, tức giận dồn thành cục, trước mắng thím Dương một trận té tát, trách cứ. “Trên bàn không có thức ăn mặn, ngoài ruộng trồng cái gì thì ăn cái nấy”.

Thím Dương không dám cãi, vội dạ liên tục, chạy ra khỏi cửa. Phương thị gọi bà lại, kể chuyện Lí Thư muốn xây nhà mới, hỏi. “Bà thấy việc này sao?”.

Cả nhà thím Dương đều đang ở trong phòng lợp cỏ tranh, nếu Lí Thư xây nhà mới, bà có thể vào ở nhà ngói, nào có ai không muốn, lập tức cười. “Đây là chuyện tốt nha, không cần Nhị phu nhân tiêu một xu, còn có nhà mới ở”.

Phương thị nghe thím ta nói y như thím Nhâm, sắc mặt lập tức trầm xuống. Thím Nhâm xem xét thời thế, vội chen vào. “Nhị phu nhân ngẫm lại, đợi đến lúc nhà mới xây xong, chỉ có Nhị phòng chúng ta được dời qua ở, Đại phòng vẫn phải ở nhà cũ, sau này phu nhân đứng trước mặt Đại phu nhân đã cao hơn cả cái đầu”.

Phương thị chưa từng nghĩ đến chuyện đó, nghe xong lí do này, tâm tình lập tức tốt hơn hẳn, khen. “Ta thấy bà khôn khéo hơn thím Dương chút”.



Thím Dương thấy Phương thị gỡ bỏ bộ mặt âm trầm, nhẹ nhàng thở ra, nhân cơ hội lui ra ngoài, ra vườn nhổ rau củ nấu cơm.

Cẩm Thư báo cho Lí Thư biết Phương thị đồng ý xây nhà mới, lại nói. “Nô tỳ thấy Nhị phu nhân không vui lắm”.

Lí Thư từ nhỏ được Cẩm Thư hầu hạ, hiểu rõ Cẩm Thư, nghe vậy lập tức nhìn cô ta một cái, nói. “Có nhà mới ở miễn phí, nào có ai không muốn, nhất định là ngươi nói không lọt tai”.

Cẩm Thư vội cúi đầu gục xuống, không dám lên tiếng nữa. Lí Thư sai người cầm bản vẽ đến, nói. “Ta đã sớm dự đoán được phòng ốc ở nông thôn sẽ ở không quen, bởi vậy mang theo bản vẽ đến, ngươi trước mang đi cho Nhị phu nhân nhìn một cái, ngày mai lại tìm thợ mộc, mau chóng xây căn đại trạch năm dãy”.

Cẩm Thư nhận bản vẽ, theo lời đi tìm Phương thị. Phương thị xem cũng chẳng hiểu, chỉ nghe được là tòa nhà năm dãy, lập tức lắc đầu. “Không được, trong thôn không ai xây nhà như vậy hết, liền xây ba viện hợp lại là được”.

Cẩm Thư nói. “Nữ quyến phải ở viện trong, sao dễ dàng để người ta thấy mặt?”.

Phương thị tỏ ra hờn giận. “Đó là quy củ của người trong thành, nông thôn không cố kị này, các ngươi xây nhà cao cửa rộng, ta làm sao gặp tá điền được? Còn nữa, thời điểm ngày mùa đến, phụ nữ trong nhà phải ra ruộng canh chừng, đâu để tùy các người trốn trong phòng hưởng phúc nhàn”.

Cẩm Thư muốn tranh luận, lại nhớ tới lời Lí Thư nói, đành cầm bản vẽ về phòng, thuật lại ý kiến của Phương thị cho Lí Thư nghe. Lí Thư kinh ngạc nói. “Ngày mùa còn phải ra ruộng ư?”.

Một tức phụ tử từng làm ruộng nói. “Có tá điền, không cần Đại thiếu phu nhân phải tự mình động tay, chỉ cần đứng bên canh chừng là được”.

Cẩm Thư hỏi. “Đại thiếu phu nhân, rốt cuộc chúng ta xây nhà năm dãy hay ba viện hợp lại?”.

Lí Thư thở dài. “Nhập gia tùy tục, trong thôn ai cũng xây ba viện hợp lại thì chúng ta cũng xây vậy đi”.

Cẩm Thư liền gọi quản sự đến, sai hắn vào thành tìm người vẽ bản vẽ khác, thuận tiện tìm thợ mộc. Giữa trưa ăn cơm, trên bàn ăn Nhị phòng ngoại trừ củ cải cũng chỉ có cải trắng, quả nhiên một vụn thịt cũng không thấy, ngược lại Đại phòng làm thịt gà, hầm một nồi canh gà, hương thơm ngào ngạt không cản nổi cứ phả vào phòng ăn Nhị phòng. Bếp hai nhà sát cạnh nhau, Lí Thư cứ tưởng rằng Nhị phòng làm thịt gà, liền hỏi. “Đã hầm gà, sao không bưng lên?”.

Phương thị đen mặt. “Cô hâm mộ người khác được ăn thịt gà thì qua Đại phòng mà sống”.

Trương Lương không vừa lòng thái độ của bà ta, nghĩ muốn dùng đũa đánh, lại ngại có tiểu bối ở đây, đành phải trừng mắt liếc một cái, nói. “Nhà chúng ta không phải cũng có gà sao, sao không làm thịt một con cho con dâu ăn?”.

Phương thị thấy ông ta che chở Lí Thư cách trắng trợn, nổi trận lôi đình, đập đũa xuống bàn cái rầm, nói. “Con gà kia là giữ lại đẻ trứng, muốn giết là giết sao?”.

Trương Bá Lâm thấy cha mẹ cãi nhau trước mặt tân nương tử, cảm giác xấu hổ cực độ, đầu muốn chúc luôn vào bát cơm. Lí Thư ở nhà mẹ đẻ đều là nam nữ tách ra ăn riêng, rất ít có cơ hội ngồi ăn chung bàn với phụ thân, hôm nay trên bàn có cha chồng, còn có chú em, cô đã cảm thấy cực ngại ngùng, lại gặp cha mẹ chồng cãi nhau, chân tay luống cuống không biết khuyên can thế nào. Trương Trọng Vi bản thân tự mình lùa mấy miếng cơm, nói “Con ăn no”, lập tức chuồn. Trương Bá Lâm nhìn bóng dáng em trai mà hâm mộ không thôi, đột nhiên cảm thấy vẫn là không thành thân tốt hơn.

Lí Thư thấy Trương Bá Lâm ngồi yên bất động, liền nói nhỏ. “Quan nhân, chàng khuyên nhủ đi”.

Trương Bá Lâm ngẩn người, giật mình nhận ra tiếng cô gọi “Quan nhân” là gọi mình, nói. “Quản nhiều như vậy làm chi, ăn cơm đi”.

Lí Thư biết phu quân ngại mình đen, nhưng cứ ngỡ anh ta sẽ nể mặt nhà họ Lí, đối xử với mình khách khí chút, không ngờ tùy tiện nói một câu, khẩu khí của anh ta vẫn lạnh lùng như vậy, cô có chút khổ sở, cúi gầm mặt xuống. Cẩm Thư thấy Trương Lương và Phương thị càng cãi càng ầm ĩ, không yên được một phút, lặng lẽ kéo tay áo Lí Thư, nhỏ giọng nói. “Đại thiếu phu nhân, chúng ta về phòng thôi”.



Lí Thư vừa chịu ấm ức, cũng lười bận tâm, đứng phắt dậy vén váy hành lễ chào vợ chồng Trương Lương, tự mình về phòng. Cô có thủ đoạn, biết tính kế, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ mới mười bảy tuổi, lại là tân hôn, bị quan nhân lạnh nhạt, ngoại trừ thương tâm vẫn là thương tâm, ngồi một mình trước bàn trang điểm rơi lệ, Cẩm Thư cũng không khuyên được.

Đột nhiên tiểu nha hoàn báo lại. “Đại thiếu phu nhân, Thanh Miêu trong phòng Lâm Tam nương đến”.

Lí Thư vội lau nước mắt, bổ lại phấn trang, Cẩm Thư đứng bên nhỏ giọng kể. “Lâm Tam nương là vị hôn thê của Nhị thiếu gia, trong nhà cha mẹ song vong, hiện thuê phòng của Đại phòng ở, Thanh Miêu là nha hoàn của cô ấy”.

Lí Thư khẽ gật đầu, đánh phấn xong, sai tiểu nha hoàn mời Thanh Miêu vào trong.

Thanh Miêu hai tay đang bưng một chén lớn, cười. “Tam nương tử nhà nô tỳ mua của Đại phu nhân con gà mời mọi người, bảo nô tỳ bưng cho Đại thiếu phu nhân một chén canh, Đại thiếu phu nhân ăn sơn trân hải vị quen rồi, nhưng chớ ghét bỏ nhà chúng nô tỳ ăn đồ ăn thực thô bỉ”.

Lí Thư vội xua. “Làm sao nói vậy, ta cảm kích còn không kịp”.

Cẩm Thư cười. “Tam nương tử nhà các người thật hào phóng, không giống nhà chúng ta, trên bàn ngay cả bột thịt cũng không có”.

Thanh Miêu không tin, nói. “Nhị phu nhân nuôi gà nhiều gấp đôi Đại phòng, trên bếp còn treo thịt khô tận mấy khối, sao không có thịt ăn được”.

Cẩm Thư lập tức sáng tỏ, hôm nay đồ ăn là Phương thị cố ý làm như vậy, đang định bất bình thay Lí Thư, Lí Thư đã mở miệng trước, hướng Thanh Miêu nói. “Thay ta tạ ơn Tam nương tử nhà các người”. Nói xong sai Cẩm Thư bốc tiền thưởng cho Thanh Miêu.

Thanh Miêu được thưởng, vô cùng vui sướng về phòng, vừa đếm vừa nói cho Lâm Y. “Vị Đại thiếu phu nhân này ghê gớm thật, tùy tay thưởng cũng không thèm đếm”.

Lâm Y chê cười cô. “Đặc biệt giữ việc đếm lại cho em đó”.

Thanh Miêu chuyên tâm đếm xong, cao hứng nói. “Tam nương tử, được năm mươi mốt văn”. Nói xong đưa tiền qua. “Chủ tử thu”.

Lâm Y không nhận, nói. “Chính em giấu đi, ta không có tiền thưởng cho em thì thôi, sao còn thu tiền thưởng của em”.

Thanh Miêu cố ý nhét vào tay nàng. “Tam nương tử mọi chuyện đều nghĩ thay cho em, em có tiền cũng chẳng có gì dùng, chủ tử cầm đi”.

Lâm Y nghĩ nghĩ, nói. “Vậy được, ta giữ giúp em, để dành đặt mua đồ cưới”.

Thanh Miêu xấu hổ, xoay tới xoay lui. “Tam nương tử đừng mãi nói em, đồ cưới của chủ tử thì sao?”.

Cho tới bây giờ, Lâm Y chỉ nghĩ đến làm thế nào sống tạm, sống sao cho an phận, thật đúng là chưa từng lo lắng đến đồ cưới, nghe vậy ngẩn người, chậm rãi nói. “Có lý, nên tính toán thôi”.

Thanh Miêu lập tức ôm sổ sách đến, nói. “Vậy chủ tử mau nhanh tính đi”.

Lâm Y ngạc nhiên. “Sao em lại hứng thú với đồ cưới của ta như vậy?”.

Thanh Miêu chỉ tay ra ngoài. “Trong nhĩ phòng chất đầy toàn là của hồi môn của Đại thiếu phu nhân, đến lúc đó chủ tử là chị em bạn dâu với Đại thiếu phu nhân, cho dù không có nhiều đồ cưới bằng Đại thiếu phu nhân, ít nhất không thể kém quá xa, bằng không sẽ bị người chê cười”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook