Chương 262: Phương pháp phá giải
A Muội
19/10/2016
Trương Lương bị dốc ngược trên vai nhàn hán, người thì đau, đầu thì
quay cuồng, cuống quít mắng chửi hắn dừng lại. Nhàn hán kia không chịu
nghe, chạy thẳng đến một con phố khác mới thả ông ta xuống. Trương Lương mong gặp bà mối, vừa được đặt xuống đất liền định xoay người chạy, bị
nhàn hán ngăn cản. Hắn uy hiếp ông ta. “Trương lão gia, tôi khoẻ lắm đấy nhá, ông còn chạy nữa, tôi khiêng ông một mạch về Tường Phù luôn”.
Trương Lương oán giận dậm chân đành đạch, lại chẳng thể làm gì hắn được, đành phải nói. “Lão gia ta đi nhìn phu nhân nhà ta”.
Nhàn hán cho phép yêu cầu này, lại trở thành cái đuôi theo Trương Lương tới hậu viện tửu lâu nhà họ La. Phương thị nhìn thấy Trương Lương, mừng lắm, nhưng không biết ông ta đến để đưa tiền sinh hoạt hay đến đón mình về Tường Phù, đôi mắt ngóng trông nhìn ông ta, chờ ông ta mở miệng.
Trương Lương nhìn nhàn hán trong viện, ngoắc kêu Phương thị ra chỗ khác, nhỏ giọng nói. “Bà lén ra cửa tìm bà mối, đừng mời về đây, trực tiếp kêu bà ta đưa thảo thiếp, điền ngày sinh tháng đẻ của Bá Lâm, đưa đến quý phủ Vương hàn lâm”.
Điền thảo thiếp? Chẳng phải là định cưới vợ sao? Phương thị ngây ra, nói. “Đưa tới nhà Vương hàn lâm làm chi?”.
Trương Lương cười. “Nhà chúng ta sắp phất lên rồi, Vương hàn lâm cố ý gả con gái cho Bá Lâm nhà chúng ta, mau chạy nhanh đi cầu hôn đi”.
Phương thị còn trông cậy vào Lí Thư thiếu mình ân tình để có cơ hội đến Tường Phù sống, bởi vậy vừa nghe liền kiên quyết phản đối, chết sống không chịu ra ngoài tìm bà mối. Trương Lương cứ tưởng Phương thị ghét Lí Thư, hiện tại có cơ hội cưới con dâu mới vào, cớ sao không muốn? Ông ta không giải thích được, chuẩn bị động tay chân.
Thím Nhâm nhìn có gì đó sai sai, nhảy ra phía trước, nói. “Nhị lão gia, chỉ cần lão gia đồng ý đón chúng ta về Tường Phù, Nhị phu nhân sẽ lập tức đi tìm bà mối”.
Phương thị khó khăn chờ được nhà mẹ đẻ Lí Thư thất thế, sao lại chấp nhận cưới thêm cô con dâu khó chơi nữa về? Bà ta hận thím Nhâm nói càn, vươn bàn tay quăng cho một cái tát, mắng. “Ai nói ta muốn đi mời bà mối?”.
Trương Lương vốn không trông cậy vào Phương thị, hiện giờ lại chỉ có bà ta, đành phải nhẫn nại, nói. “Vì sao phu nhân không đồng ý hôn sự này? Vương hàn lâm là người như thế nào, nếu Bá Lâm cưới tiểu nương tử nhà ấy, còn sầu không làm quan to sao?”.
Phương thị mới không thèm quan hay không quan, anh trai ruột của bà ta làm quan, con trai Bá Lâm cũng từng làm quan, hiện giờ kết cục như thế nào? Bà ta mong mỏi khác hoàn toàn với Trương Lương, bà ta chỉ nguyện trong nhà bình an, ăn uống không lo, có cô con dâu ngoan biết nghe lời, ôm hai đứa cháu bụ bẫm, đời này liền thoả mãn.
Hai người trong lòng bất đồng ý kiến, làm sao nói thông được, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, nhao nhao ồn ào một trận vẫn không có kết quả gì. Trương Lương quyết tâm, ra sạp tướng số đối diện mượn cây bút viết ngày sinh tháng đẻ của Trương Bá Lâm xuống giấy, giao cho thím Nhâm. “Việc này giao cho ngươi, nếu làm tốt, có thưởng to”.
Thím Nhâm vừa nghe có tiền, thập phần vui ý, nhận lệnh liền lập tức đi. Phương thị xông lên, ngăn bà ta ở cửa, mắng. “Bà rốt cuộc là nha hoàn hồi môn của ai? Nếu bà dám đi tìm bà mối, quay đầu ta lập tức bán bà đi”.
Thím Nhâm còn chưa trả lời, nhàn hán ngồi xổm ngoài cửa nghe được hai chữ “bà mối”, lập tức vọt lại, la lên. “Ai định đi tìm bà mối, ăn một quyền của ta trước!”.
Phương thị vui vẻ, vội chỉ vào thím Nhâm. “Chính là mụ ta, mau ngăn cản”.
Nhàn hán sấn tới, bắt chéo hai cánh tay của thím Nhâm ra sau lưng, Phương thị thừa cơ hội lục tìm tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ của Trương Bá Lâm, xé tan tành.
Trương Lương đi ra cửa, nhìn thấy màn này, tức giận tới run người. “Phản! Phản?!”.
Nhàn hán sợ Trương Lương ở lâu nơi này, tiền công của hắn sẽ ngâm nước nóng, vì thế buông thím Nhâm ra, quay qua Trương Lương thở dài thườn thượt. “Trương lão gia, nếu lão gia tìm bà mối, già trẻ nhà tôi ngày mai phải ăn không khí mất”.
Câu này chỉ nói một nửa, Trương Lương đang chờ hắn tiếp tục thì đã bị khiêng lên vai, tức giận la lên oá oá. Nhàn hán mặc kệ ông ta, cắm cổ chạy như điên, thẳng đến lúc nhìn thấy Trương Bá Lâm mới buông xuống, xoè tay đòi tiền công.
Trương Bá Lâm nghe nhàn hán kể lại, khen ngợi hắn, thanh toán tiền công ngay trước mặt Trương Lương, lại dặn hắn đi theo canh chừng ông ta tiếp. Trương Lương mắng Trương Bá Lâm bất hiếu, khiến rất nhiều đệ tử trong học quán thò đầu ra thăm dò, Trương Bá Lâm cố ý lớn tiếng trả lời. “Con sợ cha trên đường sơ suất, cố ý mướn người theo bảo vệ, sao lại nói con bất hiếu?”.
Vừa nói xong, bao nhiêu cái đầu lại rụt về, xem ra là đồng quan điểm, Trương Lương khóc không ra nước mắt, đành phải về nhà ngồi trong phòng giận dỗi, cả Tiểu Truỵ tử bưng trà đến cũng bị ông ta đuổi đi. Ông ta cẩn thận ngẫm nghĩ, vì sao Trương Bá Lâm không muốn cưới con gái nhà Vương hàn lâm, chỉ nhớ nhung Lí Thư, xem ra nếu muốn hôn sự này thành công phải xuống tay chỗ Lí Thư.
Ông ta ngẫm nghĩ, sắp xếp kế sách xong, lập tức đề bút viết cho Lí Thư một phong thư, đại ý rằng Trương Bá Lâm có một hôn sự tốt, vì tránh cho gia đình nhà gái hiểu lầm, hy vọng Lí Thư có thể hiểu đại nghĩa, sớm tìm nhà khác gả đi.
Lí Thư đang ở nhà, cao hứng chuẩn bị tham gia tiệc sinh nhật của Trương Tuấn Minh, chờ đợi ngày tái hợp với Trương Bá Lâm, không ngờ lại chờ tới phong thư như vậy, khiến cô nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa phái gia đinh đạp đổ cổng trước nhà họ Trương.
Thím Chân khuyên cô bình tình, nói. “Việc này có gì đó mờ ám bên trong, cứ tìm Trương Đại thiếu gia hỏi rõ cái đã”.
Lí Thư lắc đầu. “Có gì mà hỏi nữa đây, chúng ta ngại mắt người ta, mau chóng thu dọn về với cha mẹ đi thôi”.
Thím Chân vội la lên. “Sao lại chưa tìm hiểu rõ ràng mà đã bước đi, lỡ đâu không phải do ý Trương Đại thiếu gia thì sao?”.
Lí Thư nói. “Ta biết, chuyện này tám chín phần mười không phải ý của anh ta, nhưng cho dù ta quay về nhà họ Trương cũng phải được hai trưởng bối nhà ấy đồng ý đúng không? Nếu không dù có về, ngày ngày nhìn sắc mặt bọn họ mà sống, cuộc sống còn gì ý nghĩa nữa?”.
Câu này có lý lắm, thím Chân thở dài, không nói nữa. Lí Thư bế con trai, bắt đầu chỉ huy người hầu thu dọn hành lý, chuẩn bị trong vòng ba ngày sẽ rời khỏi Tường Phù, quay về quê cũ Tứ Xuyên.
Bên phía Đại phòng, Lâm Y vừa hay tin Trương Lương muốn kết thân gia với Vương hàn lâm, vội vàng chạy đến nhà Lí Thư, nhìn thấy chính cảnh tượng bận rộn sắp chuyển nhà đó. Nàng sợ hãi quá, cuống quít hỏi Lí Thư. “Thư tỷ tỷ, chị sắp dọn đi đâu vậy?”.
Lí Thư đứng dưới mái hiên, nhìn người hầu cột dây ràng rương đồ, trả lời. “Quay về Tứ Xuyên, còn ở Mi Châu hay Nhã Châu thì chưa quyết định được”.
Lâm Y đoán cô đã nghe được tiếng gió, vội nói. “Chị chớ nghe bên ngoài đồn đãi bậy bạ, Đại ca luôn toàn tâm toàn ý muốn đón chị quay về”.
Lí Thư buồn rầu quá độ, chỉ im lặng, trực tiếp lôi bức thư Trương Lương gửi ra cho Lâm Y đọc. Lâm Y cũng là con dâu nhà họ Trương, đọc xong tức giận không kềm nổi, ném bức thư đi, nói. “Thúc thúc đúng là càng già càng lú lẫn”.
Lí Thư thấy nàng ném bức thư đi, ngược lại nở nụ cười, hỏi. “Em nói chị nên quay về quê cũ hay nên ở Tường Phù chờ tái giá?”.
Lâm Y không đáp được, chỉ có thể cười khổ. Nàng tận mắt nhìn căn phòng dần dần trống không, trong lòng biết thời gian không còn nhiều, vội vàng cáo từ, thúc giục kiệu phu chạy với tốc độ nhanh nhất, vọt tới học quán, tìm Trương Bá Lâm. “Đại ca, Đại ca còn chờ gì nữa, mau đến nhà Thư tỷ tỷ nhìn đi, không nhanh chân người ta sẽ đi mất”.
Trương Bá Lâm kinh ngạc hỏi. “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lâm Y tức giận nói. “Anh đi mà hỏi cha anh đó”.
Trương Bá Lâm không biết vì sao nàng lại phát giận như vậy, đợi ba chân bốn cẳng chạy đến nhà Lí Thư xong, nhìn cảnh tượng đại đội dời nhà, nhặt bức thư dưới đất lên đọc mới hiểu ngọn nguồn căn cơ.
Lí Thư ôm Trương Tuấn Hải, đứng cách xa anh ta ba bước, lạnh lùng nói. “Con trai còn nhỏ, tôi không muốn tái giá, chỉ sợ khiến cha anh thất vọng rồi. Dù vậy tôi không muốn ngại mắt ai cả, lập tức dọn về quê cũ, không chậm trễ Trương Đại thiếu gia thành thân”.
Thím Chân ném một túi tiền ra, rơi bịch dưới chân Trương Bá Lâm, nói. “Trước xin chúc mừng Trương Đại thiếu gia tân hôn đại cát, số tiền này coi như mừng cưới”.
Trương Bá Lâm trong lòng không có quỷ nên không có gì chột dạ, chỉ áy náy vô cùng, anh ta nhìn Lí Thư, lại nhìn con trai đã biết vỗ tay gọi cha ơi trong lòng cô, đột nhiên sấn bước đến gần, ôm lấy Trương Tuấn Hải, nói với Lí Thư. “Về quê không có gì không tốt, ta theo nàng cùng về luôn”.
Lí Thư không bao giờ nghĩ tới Trương Bá Lâm sẽ hành động như vậy, ngây ngẩn cả người. Thím Chân cao hứng thay chủ nhân, cũng không quên nhắc nhở Trương Bá Lâm. “Dù thiếu gia đi rồi, hai vị trưởng bối nhà họ Trương vẫn có thể cưới tiểu nương tử nhà họ Vương vào cửa, tới lúc đó Lí nương tử nhà chúng tôi bị coi là gì?”.
Lí Thư nghe xong, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, đoạt lấy con trai ôm chặt, nói. “Nếu như vậy, Tuấn Hải của tôi từ con vợ cả lại biến thành thứ xuất sao?”.
Cùng Lí Thư về quê cũ chỉ là Trương Bá Lâm nhất thời nảy lòng tham, thật sự chưa suy nghĩ chu toàn, bây giờ nghe thím Chân nói xong cũng hiểu không ổn, phiền não ghê gớm.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói. “Còn tưởng hai người đang do dự cái gì, chẳng phải mới đặt mấy bàn tiệc ngoài tửu lâu sao, mau nhanh chóng đổi thành rượu mừng, khỏi sợ gì nữa”.
Hai người quay đầu lại, thì ra là Lâm Y. Lâm Y đi tới trước mặt bọn họ, cười nói. “Thứ lỗi cho em nhiều chuyện, lo lắng chạy đến xem, nhưng em chịu không được, tốt xấu cũng có người ra chủ ý”.
Trương Bá Lâm cẩn thận ngẫm nghĩ, mạnh vỗ tay, xoay người chạy đi, không quên nói với lại. “Chủ ý của Tam nương không tồi, ta chạy về nhà sửa thiếp mời”.
Lí Thư đuổi theo mấy bước, la lên. “Khỏi cần sửa, ngoài phố có bán sẵn thiếp cưới”. Nói xong, thấy mọi người đều che miệng cười trộm, liền ngượng ngùng, đỏ bừng mặt chui vào phòng.
Cô và Trương Bá Lâm hai người xem như chuyện tình gian nan, Lâm Y không đành lòng trêu, bế Trương Tuấn Hải, cáo từ rời đi, giúp đỡ Trương Bá Lâm chuẩn bị tiệc cưới.
Cứ như vậy, tiệc sinh nhật của Trương Tuấn Minh bị lâm thời sửa thành tiệc cưới, thiếp mời ban đầu bị huỷ, thiếp mới phát ra thông báo cho thân bằng bạn hữu, vợ chồng Trương Bá Lâm và Lí Thư sắp tái hợp.
Ở Đại Tống, người vợ bị bỏ xong lại đón về nhà chồng không nhiều nhưng chẳng phải hiếm gặp, có điều thông thường chỉ lén lút thông báo bạn bè, không rêu rao tứ phía. Mà Trương Bá Lâm vì chặt đứt suy nghĩ của Trương Lương, hô hào cho náo nhiệt nhất có thể, chỉ cần là người quen lập tức nhận được thiếp, còn cố ý tặng cho cả Vương hàn lâm nữa, vào thành mua một chuỗi pháo to, mua treo lên đốt tưng bừng.
Trương Lương oán giận dậm chân đành đạch, lại chẳng thể làm gì hắn được, đành phải nói. “Lão gia ta đi nhìn phu nhân nhà ta”.
Nhàn hán cho phép yêu cầu này, lại trở thành cái đuôi theo Trương Lương tới hậu viện tửu lâu nhà họ La. Phương thị nhìn thấy Trương Lương, mừng lắm, nhưng không biết ông ta đến để đưa tiền sinh hoạt hay đến đón mình về Tường Phù, đôi mắt ngóng trông nhìn ông ta, chờ ông ta mở miệng.
Trương Lương nhìn nhàn hán trong viện, ngoắc kêu Phương thị ra chỗ khác, nhỏ giọng nói. “Bà lén ra cửa tìm bà mối, đừng mời về đây, trực tiếp kêu bà ta đưa thảo thiếp, điền ngày sinh tháng đẻ của Bá Lâm, đưa đến quý phủ Vương hàn lâm”.
Điền thảo thiếp? Chẳng phải là định cưới vợ sao? Phương thị ngây ra, nói. “Đưa tới nhà Vương hàn lâm làm chi?”.
Trương Lương cười. “Nhà chúng ta sắp phất lên rồi, Vương hàn lâm cố ý gả con gái cho Bá Lâm nhà chúng ta, mau chạy nhanh đi cầu hôn đi”.
Phương thị còn trông cậy vào Lí Thư thiếu mình ân tình để có cơ hội đến Tường Phù sống, bởi vậy vừa nghe liền kiên quyết phản đối, chết sống không chịu ra ngoài tìm bà mối. Trương Lương cứ tưởng Phương thị ghét Lí Thư, hiện tại có cơ hội cưới con dâu mới vào, cớ sao không muốn? Ông ta không giải thích được, chuẩn bị động tay chân.
Thím Nhâm nhìn có gì đó sai sai, nhảy ra phía trước, nói. “Nhị lão gia, chỉ cần lão gia đồng ý đón chúng ta về Tường Phù, Nhị phu nhân sẽ lập tức đi tìm bà mối”.
Phương thị khó khăn chờ được nhà mẹ đẻ Lí Thư thất thế, sao lại chấp nhận cưới thêm cô con dâu khó chơi nữa về? Bà ta hận thím Nhâm nói càn, vươn bàn tay quăng cho một cái tát, mắng. “Ai nói ta muốn đi mời bà mối?”.
Trương Lương vốn không trông cậy vào Phương thị, hiện giờ lại chỉ có bà ta, đành phải nhẫn nại, nói. “Vì sao phu nhân không đồng ý hôn sự này? Vương hàn lâm là người như thế nào, nếu Bá Lâm cưới tiểu nương tử nhà ấy, còn sầu không làm quan to sao?”.
Phương thị mới không thèm quan hay không quan, anh trai ruột của bà ta làm quan, con trai Bá Lâm cũng từng làm quan, hiện giờ kết cục như thế nào? Bà ta mong mỏi khác hoàn toàn với Trương Lương, bà ta chỉ nguyện trong nhà bình an, ăn uống không lo, có cô con dâu ngoan biết nghe lời, ôm hai đứa cháu bụ bẫm, đời này liền thoả mãn.
Hai người trong lòng bất đồng ý kiến, làm sao nói thông được, hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, nhao nhao ồn ào một trận vẫn không có kết quả gì. Trương Lương quyết tâm, ra sạp tướng số đối diện mượn cây bút viết ngày sinh tháng đẻ của Trương Bá Lâm xuống giấy, giao cho thím Nhâm. “Việc này giao cho ngươi, nếu làm tốt, có thưởng to”.
Thím Nhâm vừa nghe có tiền, thập phần vui ý, nhận lệnh liền lập tức đi. Phương thị xông lên, ngăn bà ta ở cửa, mắng. “Bà rốt cuộc là nha hoàn hồi môn của ai? Nếu bà dám đi tìm bà mối, quay đầu ta lập tức bán bà đi”.
Thím Nhâm còn chưa trả lời, nhàn hán ngồi xổm ngoài cửa nghe được hai chữ “bà mối”, lập tức vọt lại, la lên. “Ai định đi tìm bà mối, ăn một quyền của ta trước!”.
Phương thị vui vẻ, vội chỉ vào thím Nhâm. “Chính là mụ ta, mau ngăn cản”.
Nhàn hán sấn tới, bắt chéo hai cánh tay của thím Nhâm ra sau lưng, Phương thị thừa cơ hội lục tìm tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ của Trương Bá Lâm, xé tan tành.
Trương Lương đi ra cửa, nhìn thấy màn này, tức giận tới run người. “Phản! Phản?!”.
Nhàn hán sợ Trương Lương ở lâu nơi này, tiền công của hắn sẽ ngâm nước nóng, vì thế buông thím Nhâm ra, quay qua Trương Lương thở dài thườn thượt. “Trương lão gia, nếu lão gia tìm bà mối, già trẻ nhà tôi ngày mai phải ăn không khí mất”.
Câu này chỉ nói một nửa, Trương Lương đang chờ hắn tiếp tục thì đã bị khiêng lên vai, tức giận la lên oá oá. Nhàn hán mặc kệ ông ta, cắm cổ chạy như điên, thẳng đến lúc nhìn thấy Trương Bá Lâm mới buông xuống, xoè tay đòi tiền công.
Trương Bá Lâm nghe nhàn hán kể lại, khen ngợi hắn, thanh toán tiền công ngay trước mặt Trương Lương, lại dặn hắn đi theo canh chừng ông ta tiếp. Trương Lương mắng Trương Bá Lâm bất hiếu, khiến rất nhiều đệ tử trong học quán thò đầu ra thăm dò, Trương Bá Lâm cố ý lớn tiếng trả lời. “Con sợ cha trên đường sơ suất, cố ý mướn người theo bảo vệ, sao lại nói con bất hiếu?”.
Vừa nói xong, bao nhiêu cái đầu lại rụt về, xem ra là đồng quan điểm, Trương Lương khóc không ra nước mắt, đành phải về nhà ngồi trong phòng giận dỗi, cả Tiểu Truỵ tử bưng trà đến cũng bị ông ta đuổi đi. Ông ta cẩn thận ngẫm nghĩ, vì sao Trương Bá Lâm không muốn cưới con gái nhà Vương hàn lâm, chỉ nhớ nhung Lí Thư, xem ra nếu muốn hôn sự này thành công phải xuống tay chỗ Lí Thư.
Ông ta ngẫm nghĩ, sắp xếp kế sách xong, lập tức đề bút viết cho Lí Thư một phong thư, đại ý rằng Trương Bá Lâm có một hôn sự tốt, vì tránh cho gia đình nhà gái hiểu lầm, hy vọng Lí Thư có thể hiểu đại nghĩa, sớm tìm nhà khác gả đi.
Lí Thư đang ở nhà, cao hứng chuẩn bị tham gia tiệc sinh nhật của Trương Tuấn Minh, chờ đợi ngày tái hợp với Trương Bá Lâm, không ngờ lại chờ tới phong thư như vậy, khiến cô nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa phái gia đinh đạp đổ cổng trước nhà họ Trương.
Thím Chân khuyên cô bình tình, nói. “Việc này có gì đó mờ ám bên trong, cứ tìm Trương Đại thiếu gia hỏi rõ cái đã”.
Lí Thư lắc đầu. “Có gì mà hỏi nữa đây, chúng ta ngại mắt người ta, mau chóng thu dọn về với cha mẹ đi thôi”.
Thím Chân vội la lên. “Sao lại chưa tìm hiểu rõ ràng mà đã bước đi, lỡ đâu không phải do ý Trương Đại thiếu gia thì sao?”.
Lí Thư nói. “Ta biết, chuyện này tám chín phần mười không phải ý của anh ta, nhưng cho dù ta quay về nhà họ Trương cũng phải được hai trưởng bối nhà ấy đồng ý đúng không? Nếu không dù có về, ngày ngày nhìn sắc mặt bọn họ mà sống, cuộc sống còn gì ý nghĩa nữa?”.
Câu này có lý lắm, thím Chân thở dài, không nói nữa. Lí Thư bế con trai, bắt đầu chỉ huy người hầu thu dọn hành lý, chuẩn bị trong vòng ba ngày sẽ rời khỏi Tường Phù, quay về quê cũ Tứ Xuyên.
Bên phía Đại phòng, Lâm Y vừa hay tin Trương Lương muốn kết thân gia với Vương hàn lâm, vội vàng chạy đến nhà Lí Thư, nhìn thấy chính cảnh tượng bận rộn sắp chuyển nhà đó. Nàng sợ hãi quá, cuống quít hỏi Lí Thư. “Thư tỷ tỷ, chị sắp dọn đi đâu vậy?”.
Lí Thư đứng dưới mái hiên, nhìn người hầu cột dây ràng rương đồ, trả lời. “Quay về Tứ Xuyên, còn ở Mi Châu hay Nhã Châu thì chưa quyết định được”.
Lâm Y đoán cô đã nghe được tiếng gió, vội nói. “Chị chớ nghe bên ngoài đồn đãi bậy bạ, Đại ca luôn toàn tâm toàn ý muốn đón chị quay về”.
Lí Thư buồn rầu quá độ, chỉ im lặng, trực tiếp lôi bức thư Trương Lương gửi ra cho Lâm Y đọc. Lâm Y cũng là con dâu nhà họ Trương, đọc xong tức giận không kềm nổi, ném bức thư đi, nói. “Thúc thúc đúng là càng già càng lú lẫn”.
Lí Thư thấy nàng ném bức thư đi, ngược lại nở nụ cười, hỏi. “Em nói chị nên quay về quê cũ hay nên ở Tường Phù chờ tái giá?”.
Lâm Y không đáp được, chỉ có thể cười khổ. Nàng tận mắt nhìn căn phòng dần dần trống không, trong lòng biết thời gian không còn nhiều, vội vàng cáo từ, thúc giục kiệu phu chạy với tốc độ nhanh nhất, vọt tới học quán, tìm Trương Bá Lâm. “Đại ca, Đại ca còn chờ gì nữa, mau đến nhà Thư tỷ tỷ nhìn đi, không nhanh chân người ta sẽ đi mất”.
Trương Bá Lâm kinh ngạc hỏi. “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Lâm Y tức giận nói. “Anh đi mà hỏi cha anh đó”.
Trương Bá Lâm không biết vì sao nàng lại phát giận như vậy, đợi ba chân bốn cẳng chạy đến nhà Lí Thư xong, nhìn cảnh tượng đại đội dời nhà, nhặt bức thư dưới đất lên đọc mới hiểu ngọn nguồn căn cơ.
Lí Thư ôm Trương Tuấn Hải, đứng cách xa anh ta ba bước, lạnh lùng nói. “Con trai còn nhỏ, tôi không muốn tái giá, chỉ sợ khiến cha anh thất vọng rồi. Dù vậy tôi không muốn ngại mắt ai cả, lập tức dọn về quê cũ, không chậm trễ Trương Đại thiếu gia thành thân”.
Thím Chân ném một túi tiền ra, rơi bịch dưới chân Trương Bá Lâm, nói. “Trước xin chúc mừng Trương Đại thiếu gia tân hôn đại cát, số tiền này coi như mừng cưới”.
Trương Bá Lâm trong lòng không có quỷ nên không có gì chột dạ, chỉ áy náy vô cùng, anh ta nhìn Lí Thư, lại nhìn con trai đã biết vỗ tay gọi cha ơi trong lòng cô, đột nhiên sấn bước đến gần, ôm lấy Trương Tuấn Hải, nói với Lí Thư. “Về quê không có gì không tốt, ta theo nàng cùng về luôn”.
Lí Thư không bao giờ nghĩ tới Trương Bá Lâm sẽ hành động như vậy, ngây ngẩn cả người. Thím Chân cao hứng thay chủ nhân, cũng không quên nhắc nhở Trương Bá Lâm. “Dù thiếu gia đi rồi, hai vị trưởng bối nhà họ Trương vẫn có thể cưới tiểu nương tử nhà họ Vương vào cửa, tới lúc đó Lí nương tử nhà chúng tôi bị coi là gì?”.
Lí Thư nghe xong, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, đoạt lấy con trai ôm chặt, nói. “Nếu như vậy, Tuấn Hải của tôi từ con vợ cả lại biến thành thứ xuất sao?”.
Cùng Lí Thư về quê cũ chỉ là Trương Bá Lâm nhất thời nảy lòng tham, thật sự chưa suy nghĩ chu toàn, bây giờ nghe thím Chân nói xong cũng hiểu không ổn, phiền não ghê gớm.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói. “Còn tưởng hai người đang do dự cái gì, chẳng phải mới đặt mấy bàn tiệc ngoài tửu lâu sao, mau nhanh chóng đổi thành rượu mừng, khỏi sợ gì nữa”.
Hai người quay đầu lại, thì ra là Lâm Y. Lâm Y đi tới trước mặt bọn họ, cười nói. “Thứ lỗi cho em nhiều chuyện, lo lắng chạy đến xem, nhưng em chịu không được, tốt xấu cũng có người ra chủ ý”.
Trương Bá Lâm cẩn thận ngẫm nghĩ, mạnh vỗ tay, xoay người chạy đi, không quên nói với lại. “Chủ ý của Tam nương không tồi, ta chạy về nhà sửa thiếp mời”.
Lí Thư đuổi theo mấy bước, la lên. “Khỏi cần sửa, ngoài phố có bán sẵn thiếp cưới”. Nói xong, thấy mọi người đều che miệng cười trộm, liền ngượng ngùng, đỏ bừng mặt chui vào phòng.
Cô và Trương Bá Lâm hai người xem như chuyện tình gian nan, Lâm Y không đành lòng trêu, bế Trương Tuấn Hải, cáo từ rời đi, giúp đỡ Trương Bá Lâm chuẩn bị tiệc cưới.
Cứ như vậy, tiệc sinh nhật của Trương Tuấn Minh bị lâm thời sửa thành tiệc cưới, thiếp mời ban đầu bị huỷ, thiếp mới phát ra thông báo cho thân bằng bạn hữu, vợ chồng Trương Bá Lâm và Lí Thư sắp tái hợp.
Ở Đại Tống, người vợ bị bỏ xong lại đón về nhà chồng không nhiều nhưng chẳng phải hiếm gặp, có điều thông thường chỉ lén lút thông báo bạn bè, không rêu rao tứ phía. Mà Trương Bá Lâm vì chặt đứt suy nghĩ của Trương Lương, hô hào cho náo nhiệt nhất có thể, chỉ cần là người quen lập tức nhận được thiếp, còn cố ý tặng cho cả Vương hàn lâm nữa, vào thành mua một chuỗi pháo to, mua treo lên đốt tưng bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.