Chương 124: Thanh Miêu báo thù
A Muội
30/12/2015
Trước giờ cơm chiều, Thanh Miêu ra chợ mua củ cải để dùng cho ngày
hôm sau, mặt khác tiện thể mang về mấy cây sùng thảo, Lâm Y chưa bao giờ gặp qua vật ấy, hỏi. “Cái này ăn như thế nào?”.
Thanh Miêu lắc đầu. “Cây sùng thảo nhiều thứ để làm lắm, mứt sùng thảo, tương sùng thảo, sùng thảo muối, nếu là trời nóng còn có thể trực tiếp trộn ăn”.
Lâm Y học hỏi thêm điều mới, lại hỏi. “Vậy em định làm cái gì?”.
Thanh Miêu ngẫm nghĩ, đáp. “Mứt em không biết làm, mấy thứ sau, tương là ngon nhất, không bằng em làm tương sùng thảo?”.
Lâm Y cười nói. “Tùy em, làm được thì phân hai đĩa chúng ta nếm thử”.
Thanh Miêu vui vẻ đồng ý, mang giỏ thức ăn ra bếp sau nhà, Lâm Y nhìn bóng dáng cô, cảm thán. “Thanh Miêu bận rộn, em lại nhàn rỗi, chưa từng nghĩ người kiếm ra tiền nhất trong nhà chúng ta bây giờ lại là cái nha đầu”.
Nàng nói vu vơ nhưng Trương Trọng Vi nghe lại hổ thẹn, thầm ngóng trông thư từ Nhã Châu mau tới, để sớm xuất sĩ làm quan.
Cơm chiều, Trương Đống không hề cảm ơn ba mươi văn tiền của Lâm Y, Lưu Hà cũng không nói đến việc ngày mai không có tiền mua thức ăn, đại khái nghĩ Lâm Y hù dọa cô ta. Trương Trọng Vi vài lần định mở miệng đều bị Lâm Y trừng mắt nuốt trở lại, đành vùi mặt vào chén cơm, không dám ngẩng đầu lên nữa. Dương thị tự giác không còn mặt mũi gặp Lâm Y, hơi động mấy đũa liền vào phòng trong.
Cơm xong, vợ chồng Lâm Y về phòng, Trương Trọng Vi khó hiểu, hỏi. “Nương tử, ngày mai không nấu nướng gì được, vì sao không cho ta nói trước với phụ thân một tiếng, để phụ thân mẫu thân sớm chuẩn bị?”.
Lâm Y nói. “Em gả vào nhà họ Trương, nên là nhà họ Trương nuôi, có cơm thì ăn, không cơm thì một nắm rau dại em cũng không oán hận”.
Lời này tuyên bố rõ từ này về sau nàng không quan tâm chuyện nhà, phải làm một người nhàn tản, Trương Trọng Vi đầu tiên là sửng sốt, sau nghĩ nghĩ, khẽ thở dài. “Như vậy cũng tốt”.
Lâm Y thấy Trương Trọng Vi không hề phản đối, âm thầm cao hứng, lấy bàn cờ ra chơi cờ năm quân với chàng, rồi rửa mặt nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, Trương Đống ngủ lại phòng Lưu Hà, mây mưa mấy độ, rất sung sướng. Đáng tiếc tuổi tác cao, ngày hôm sau tinh thần không tốt, Lưu Hà đau lòng, nói. “Em ra ngõ mua cho lão gia một chén canh huyết, lại qua đối diện mua cút rượu, thế nào?”.
Trương Đống thật vừa lòng, vui vẻ gật đầu, Lưu Hà liền đi, nhưng sạp đồ ăn ngoài ngõ không biết nhà họ Trương, không chịu cho kí sổ, Lưu Hà tốn nước bọt nửa ngày không có kết quả, đành vòng về xin tiền Lâm Y.
Lâm Y vừa thỉnh an buổi sáng Dương thị xong, đang nói chuyện phiếm trong phòng bà, Lưu Hà đi tìm, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, khi nào dọn điểm tâm ăn sáng? Đại lão gia muốn ăn canh huyết nóng, còn muốn một cút rượu mật”.
Lâm Y tỏ ra rất hiền lành, cười nói. “Ta đâu có quản gia, hỏi ta làm chi?”.
Nàng nói thập phần rõ ràng, lời vừa thốt ra có khả năng sẽ đắc tội Dương thị, nhưng nàng thật sự không muốn làm kẻ coi tiền như rác nữa, quyết tâm tâm huyết, bằng bất cứ giá nào phải nói rõ.
Dương thị không tức giận, chỉ hận Trương Đống không biết cách làm người, đắc tội con dâu. Bà trầm mặt nói với Lưu Hà. “Không có tiền thì ăn canh huyết cái gì, xuống bếp hâm nóng thức ăn thừa ngày hôm qua dọn lên, tạm chấp nhận một chút”.
Lưu Hà sao dám tranh luận với Dương thị, vội vâng dạ đi xuống. Cô ta xuống bếp gọi Thanh Miêu, Thanh Miêu ngáp ngắn ngáp dài đi ra. “Lưu Hà tỷ tỷ, đang chờ cô nấu cơm đó, tôi phụ cô”.
Lưu Hà tự cho rằng bản thân cao hơn Thanh Miêu một cấp, rất bất mãn thái độ của cô, nói. “Vừa rồi lúc tôi đang bận, cô phải nấu xong điểm tâm rồi mới đúng, còn chờ tôi đến”.
Thanh Miêu tựa khung cửa, cười. “Lưu Hà tỷ tỷ bận cái gì nha?”.
Lưu Hà đỏ mặt lên, trừng Thanh Miêu, thúc giục. “Cô đừng làm biếng nữa, nhanh nhóm lửa đi”.
Thanh Miêu cố ý chậm chạp, xếp củi từng cây từng cây một, Lưu Hà lo Trương Đống chờ sốt ruột, đành phải tự động tay làm, vừa nhóm lửa vừa mắng Thanh Miêu. Thanh Miêu cũng không tức, nhưng giúp đỡ cũng chập chạp cực kì, thỉnh thoảng quấy rối, nhét thêm củi vào chặn mất lỗ bếp. Lưu Hà điên tiết, nhấc tay định đánh, Thanh Miêu chậm rì rì nói. “Đại lão gia không kịp ăn điểm tâm, thể nào cũng phát giận, tôi không sợ, chẳng biết Lưu Hà tỷ tỷ có sợ không ha”.
Lưu Hà oán giận bỏ tay xuống, đuổi cô vào nhà, miễn cho gây trở ngại chính mình nấu cơm. Thanh Miêu vui vẻ thanh nhàn, nhưng vẫn đứng ngay cửa, bảo rằng phải nhìn chằm chằm lỡ có kẻ làm chuyện xấu.
Lưu Hà bận bịu mướt một đầu mồ hôi, còn phải nghe mấy câu xóc xỉa, tức đến phun khói lên đầu. Đồ ăn hâm xong, Lưu Hà đang định bưng, Thanh Miêu giành trước một bước, săn sóc nói. “Tôi đến, tôi đến, cô đi gọi Đại lão gia tới ăn đi”.
Gọi Trương Đống đương nhiên quan trọng, nhưng Lưu Hà càng muốn đến trước mặt Dương thị lấy lòng, chỉ nói. “Không cần cô hỗ trợ, tôi bưng vào phòng xong lại đi gọi Đại lão gia…”.
Thanh Miêu có tâm muốn trả đũa, chưa đợi cô ta nói xong đã bước nhanh đi xa. Lưu Hà đuổi theo định đoạt lại, Thanh Miêu hất luôn nửa bát canh lên người cô ta, Lưu Hà há hốc mồm, đợi cô ta phục hồi tinh thần lại, Thanh Miêu đã rẽ qua góc tường khuất dạng. Lưu Hà vừa tức vừa vội, lại phải về phòng thay quần áo.
Thanh Miêu bưng vào phòng Dương thị, đặt thức ăn lên bàn, mời Dương thị và vợ chồng Lâm Y ăn cơm. Dương thị thấy chỉ có mình cô, hỏi. “Lưu Hà đâu?”.
Thanh Miêu trả lời vang dội. “Lưu Hà tỷ tỷ nói muốn tự mình đi gọi Đại lão gia, bởi vậy nói nô tỳ bưng đồ ăn lên trước”.
Lâm Y đang ngồi cạnh Dương thị, tinh tường nhìn thấy tay Dương thị nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Nàng nhìn lướt qua Thanh Miêu, cười thầm, cô nàng này đang muốn báo thù, cho Lưu Hà một bài học đây.
Mọi người ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, Trương Đống đi vào, quét mắt qua bàn, nhăn mặt. “Không phải nói có canh huyết và rượu sao, ở đâu?”.
Lâm Y mặc niệm Mình không quản gia, mắt điếc tai ngơ. Dương thị nói. “Ai nói thì ông đi mà tìm người đó, tôi không hề nói câu này”.
Trương Đống đưa mắt tìm Lưu Hà, không thấy người, đang định hỏi, Lưu Hà vội vàng vào trong, nói với Dương thị. “Đại phu nhân thứ tội, nô tỳ đến muộn”.
Dương thị ban nãy nghe Thanh Miêu nói đã tức Lưu Hà rồi, giờ phút này nhìn cô ta, thấy cô ta trong nháy mắt đã thay váy áo khác, càng bực mình, lạnh như băng nói. “Nhà ngươi vất vả, nghỉ ngơi là được, còn hầu hạ làm chi”.
Lưu Hà biện hộ. “Là Thanh Miêu hất nước canh lên người nô tỳ, nô tỳ phải đi thay đồ, do đó đến muộn”.
Thanh Miêu khinh thường nói. “Lưu Hà tỷ tỷ, muộn thì là muộn, Đại phu nhân còn chưa nói phải phạt cô, cô hoảng cái gì vậy. Điểm tâm là một mình tôi làm, cô căn bản không đến gần bếp, làm sao dính nước canh?”.
Lưu Hà không dám tin, nhìn Thanh Miêu, Thanh Miêu là tồn ý định trả thù, lưng đứng thẳng hiên ngang, vẻ mặt đúng lý hợp tình. Dương thị nhìn thấy liền tin Thanh Miêu, mắt lạnh xem Lưu Hà, cắn môi không lên tiếng. Lưu Hà cực kì ấm ức, nhìn trộm sang Trương Đống, hy vọng ông ta có thể nói đỡ cho mình hai câu, không ngờ Trương Đống cũng đang bực bội, thầm nghĩ, cô ta vừa không đi mua canh huyết, vừa không đi gọi ta, thật sự chỉ biết lười nhác, không được tích sự gì hết.
Lưu Hà không đợi được Trương Đống cứu giúp, đành phải dập đầu xuống cầu Dương thị tha thứ. Dương thị căn bản không để ý tới cô ta, chậm rãi gắp thức ăn, chậm rãi lùa cơm, xem ra là tính để cô ta quỳ một trận.
Trương Đống cũng thấy Lưu Hà thiếu giáo huấn, không thèm nhìn cô ta nửa mắt, chỉ lên bàn, oán giận nói. “Cái này gọi người ăn thế nào đây?”.
Dương thị ôn tồn nói. “Trong nhà không có tiền, Đại lão gia chấp nhận mấy bữa vậy, đợi lão gia lĩnh chức quan có bổng lộc, muốn ăn cái gì thì mua cái ấy”.
Lời này đúng y chóc suy nghĩ trong lòng Lâm Y, âm thầm vỗ tay ủng hộ Dương thị, kêu một tiếng Hay!
Thanh Miêu lắc đầu. “Cây sùng thảo nhiều thứ để làm lắm, mứt sùng thảo, tương sùng thảo, sùng thảo muối, nếu là trời nóng còn có thể trực tiếp trộn ăn”.
Lâm Y học hỏi thêm điều mới, lại hỏi. “Vậy em định làm cái gì?”.
Thanh Miêu ngẫm nghĩ, đáp. “Mứt em không biết làm, mấy thứ sau, tương là ngon nhất, không bằng em làm tương sùng thảo?”.
Lâm Y cười nói. “Tùy em, làm được thì phân hai đĩa chúng ta nếm thử”.
Thanh Miêu vui vẻ đồng ý, mang giỏ thức ăn ra bếp sau nhà, Lâm Y nhìn bóng dáng cô, cảm thán. “Thanh Miêu bận rộn, em lại nhàn rỗi, chưa từng nghĩ người kiếm ra tiền nhất trong nhà chúng ta bây giờ lại là cái nha đầu”.
Nàng nói vu vơ nhưng Trương Trọng Vi nghe lại hổ thẹn, thầm ngóng trông thư từ Nhã Châu mau tới, để sớm xuất sĩ làm quan.
Cơm chiều, Trương Đống không hề cảm ơn ba mươi văn tiền của Lâm Y, Lưu Hà cũng không nói đến việc ngày mai không có tiền mua thức ăn, đại khái nghĩ Lâm Y hù dọa cô ta. Trương Trọng Vi vài lần định mở miệng đều bị Lâm Y trừng mắt nuốt trở lại, đành vùi mặt vào chén cơm, không dám ngẩng đầu lên nữa. Dương thị tự giác không còn mặt mũi gặp Lâm Y, hơi động mấy đũa liền vào phòng trong.
Cơm xong, vợ chồng Lâm Y về phòng, Trương Trọng Vi khó hiểu, hỏi. “Nương tử, ngày mai không nấu nướng gì được, vì sao không cho ta nói trước với phụ thân một tiếng, để phụ thân mẫu thân sớm chuẩn bị?”.
Lâm Y nói. “Em gả vào nhà họ Trương, nên là nhà họ Trương nuôi, có cơm thì ăn, không cơm thì một nắm rau dại em cũng không oán hận”.
Lời này tuyên bố rõ từ này về sau nàng không quan tâm chuyện nhà, phải làm một người nhàn tản, Trương Trọng Vi đầu tiên là sửng sốt, sau nghĩ nghĩ, khẽ thở dài. “Như vậy cũng tốt”.
Lâm Y thấy Trương Trọng Vi không hề phản đối, âm thầm cao hứng, lấy bàn cờ ra chơi cờ năm quân với chàng, rồi rửa mặt nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, Trương Đống ngủ lại phòng Lưu Hà, mây mưa mấy độ, rất sung sướng. Đáng tiếc tuổi tác cao, ngày hôm sau tinh thần không tốt, Lưu Hà đau lòng, nói. “Em ra ngõ mua cho lão gia một chén canh huyết, lại qua đối diện mua cút rượu, thế nào?”.
Trương Đống thật vừa lòng, vui vẻ gật đầu, Lưu Hà liền đi, nhưng sạp đồ ăn ngoài ngõ không biết nhà họ Trương, không chịu cho kí sổ, Lưu Hà tốn nước bọt nửa ngày không có kết quả, đành vòng về xin tiền Lâm Y.
Lâm Y vừa thỉnh an buổi sáng Dương thị xong, đang nói chuyện phiếm trong phòng bà, Lưu Hà đi tìm, hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, khi nào dọn điểm tâm ăn sáng? Đại lão gia muốn ăn canh huyết nóng, còn muốn một cút rượu mật”.
Lâm Y tỏ ra rất hiền lành, cười nói. “Ta đâu có quản gia, hỏi ta làm chi?”.
Nàng nói thập phần rõ ràng, lời vừa thốt ra có khả năng sẽ đắc tội Dương thị, nhưng nàng thật sự không muốn làm kẻ coi tiền như rác nữa, quyết tâm tâm huyết, bằng bất cứ giá nào phải nói rõ.
Dương thị không tức giận, chỉ hận Trương Đống không biết cách làm người, đắc tội con dâu. Bà trầm mặt nói với Lưu Hà. “Không có tiền thì ăn canh huyết cái gì, xuống bếp hâm nóng thức ăn thừa ngày hôm qua dọn lên, tạm chấp nhận một chút”.
Lưu Hà sao dám tranh luận với Dương thị, vội vâng dạ đi xuống. Cô ta xuống bếp gọi Thanh Miêu, Thanh Miêu ngáp ngắn ngáp dài đi ra. “Lưu Hà tỷ tỷ, đang chờ cô nấu cơm đó, tôi phụ cô”.
Lưu Hà tự cho rằng bản thân cao hơn Thanh Miêu một cấp, rất bất mãn thái độ của cô, nói. “Vừa rồi lúc tôi đang bận, cô phải nấu xong điểm tâm rồi mới đúng, còn chờ tôi đến”.
Thanh Miêu tựa khung cửa, cười. “Lưu Hà tỷ tỷ bận cái gì nha?”.
Lưu Hà đỏ mặt lên, trừng Thanh Miêu, thúc giục. “Cô đừng làm biếng nữa, nhanh nhóm lửa đi”.
Thanh Miêu cố ý chậm chạp, xếp củi từng cây từng cây một, Lưu Hà lo Trương Đống chờ sốt ruột, đành phải tự động tay làm, vừa nhóm lửa vừa mắng Thanh Miêu. Thanh Miêu cũng không tức, nhưng giúp đỡ cũng chập chạp cực kì, thỉnh thoảng quấy rối, nhét thêm củi vào chặn mất lỗ bếp. Lưu Hà điên tiết, nhấc tay định đánh, Thanh Miêu chậm rì rì nói. “Đại lão gia không kịp ăn điểm tâm, thể nào cũng phát giận, tôi không sợ, chẳng biết Lưu Hà tỷ tỷ có sợ không ha”.
Lưu Hà oán giận bỏ tay xuống, đuổi cô vào nhà, miễn cho gây trở ngại chính mình nấu cơm. Thanh Miêu vui vẻ thanh nhàn, nhưng vẫn đứng ngay cửa, bảo rằng phải nhìn chằm chằm lỡ có kẻ làm chuyện xấu.
Lưu Hà bận bịu mướt một đầu mồ hôi, còn phải nghe mấy câu xóc xỉa, tức đến phun khói lên đầu. Đồ ăn hâm xong, Lưu Hà đang định bưng, Thanh Miêu giành trước một bước, săn sóc nói. “Tôi đến, tôi đến, cô đi gọi Đại lão gia tới ăn đi”.
Gọi Trương Đống đương nhiên quan trọng, nhưng Lưu Hà càng muốn đến trước mặt Dương thị lấy lòng, chỉ nói. “Không cần cô hỗ trợ, tôi bưng vào phòng xong lại đi gọi Đại lão gia…”.
Thanh Miêu có tâm muốn trả đũa, chưa đợi cô ta nói xong đã bước nhanh đi xa. Lưu Hà đuổi theo định đoạt lại, Thanh Miêu hất luôn nửa bát canh lên người cô ta, Lưu Hà há hốc mồm, đợi cô ta phục hồi tinh thần lại, Thanh Miêu đã rẽ qua góc tường khuất dạng. Lưu Hà vừa tức vừa vội, lại phải về phòng thay quần áo.
Thanh Miêu bưng vào phòng Dương thị, đặt thức ăn lên bàn, mời Dương thị và vợ chồng Lâm Y ăn cơm. Dương thị thấy chỉ có mình cô, hỏi. “Lưu Hà đâu?”.
Thanh Miêu trả lời vang dội. “Lưu Hà tỷ tỷ nói muốn tự mình đi gọi Đại lão gia, bởi vậy nói nô tỳ bưng đồ ăn lên trước”.
Lâm Y đang ngồi cạnh Dương thị, tinh tường nhìn thấy tay Dương thị nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Nàng nhìn lướt qua Thanh Miêu, cười thầm, cô nàng này đang muốn báo thù, cho Lưu Hà một bài học đây.
Mọi người ngồi xuống, chẳng bao lâu sau, Trương Đống đi vào, quét mắt qua bàn, nhăn mặt. “Không phải nói có canh huyết và rượu sao, ở đâu?”.
Lâm Y mặc niệm Mình không quản gia, mắt điếc tai ngơ. Dương thị nói. “Ai nói thì ông đi mà tìm người đó, tôi không hề nói câu này”.
Trương Đống đưa mắt tìm Lưu Hà, không thấy người, đang định hỏi, Lưu Hà vội vàng vào trong, nói với Dương thị. “Đại phu nhân thứ tội, nô tỳ đến muộn”.
Dương thị ban nãy nghe Thanh Miêu nói đã tức Lưu Hà rồi, giờ phút này nhìn cô ta, thấy cô ta trong nháy mắt đã thay váy áo khác, càng bực mình, lạnh như băng nói. “Nhà ngươi vất vả, nghỉ ngơi là được, còn hầu hạ làm chi”.
Lưu Hà biện hộ. “Là Thanh Miêu hất nước canh lên người nô tỳ, nô tỳ phải đi thay đồ, do đó đến muộn”.
Thanh Miêu khinh thường nói. “Lưu Hà tỷ tỷ, muộn thì là muộn, Đại phu nhân còn chưa nói phải phạt cô, cô hoảng cái gì vậy. Điểm tâm là một mình tôi làm, cô căn bản không đến gần bếp, làm sao dính nước canh?”.
Lưu Hà không dám tin, nhìn Thanh Miêu, Thanh Miêu là tồn ý định trả thù, lưng đứng thẳng hiên ngang, vẻ mặt đúng lý hợp tình. Dương thị nhìn thấy liền tin Thanh Miêu, mắt lạnh xem Lưu Hà, cắn môi không lên tiếng. Lưu Hà cực kì ấm ức, nhìn trộm sang Trương Đống, hy vọng ông ta có thể nói đỡ cho mình hai câu, không ngờ Trương Đống cũng đang bực bội, thầm nghĩ, cô ta vừa không đi mua canh huyết, vừa không đi gọi ta, thật sự chỉ biết lười nhác, không được tích sự gì hết.
Lưu Hà không đợi được Trương Đống cứu giúp, đành phải dập đầu xuống cầu Dương thị tha thứ. Dương thị căn bản không để ý tới cô ta, chậm rãi gắp thức ăn, chậm rãi lùa cơm, xem ra là tính để cô ta quỳ một trận.
Trương Đống cũng thấy Lưu Hà thiếu giáo huấn, không thèm nhìn cô ta nửa mắt, chỉ lên bàn, oán giận nói. “Cái này gọi người ăn thế nào đây?”.
Dương thị ôn tồn nói. “Trong nhà không có tiền, Đại lão gia chấp nhận mấy bữa vậy, đợi lão gia lĩnh chức quan có bổng lộc, muốn ăn cái gì thì mua cái ấy”.
Lời này đúng y chóc suy nghĩ trong lòng Lâm Y, âm thầm vỗ tay ủng hộ Dương thị, kêu một tiếng Hay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.