Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 250: Tra ra manh mối

A Muội

11/10/2016

Thì Côn dỏng tai lên nghe, ngoài tường vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, anh giật mình, lại nhìn sang Thanh Miêu, thấy cô đang nghe được hăng hái. Anh chưa bao giờ biết nương tử nhà mình thích hóng chuyện, cảm thấy hứng thú, liền kéo tay Thanh Miêu, thì thầm. “Chúng ta ra cửa viện xem náo nhiệt đi”.

Thanh Miêu mừng rỡ, hai người tay nắm tay ra cửa viện, nép mình sau tường, lén lút nhìn ra ngoài. Chỉ thấy thương gia Thiểm Bắc đang cầm một cây gậy lớn chừng bắp tay, đánh lên người gia đinh khai man ban nãy, khiến hắn liên tục kêu la, chọc hai gia đinh giữ cửa nhà họ Trương tò mò cũng kéo ra cửa xem náo nhiệt.

Thanh Miêu nhìn, quay sang Thì Côn tặc lưỡi. “Cây gậy kia là của nhà họ Trương đó, dự phòng đuổi trộm, lại bị bạn chàng dùng đánh người hầu, đúng là nhẫn tâm quá đi”.

Thì Côn nén cười khục khục. “Hậu nha quan phủ có trộm dám vô? Gậy này không dùng sẽ mục mất, nhà họ Trương nên cảm ơn bạn ta mới đúng”.

Trong lúc hai người nói qua lại, bên kia đã ngừng đánh, thương gia Thiểm Bắc đại khái là mệt, chống gậy xuống, thở hồng hộc, hỏi gia đinh kia. “Có chịu khai thật không? Không nói ta tiếp tục đánh”.

Gia đinh quặc tay ra sau ôm lưng, nói. “Lão gia, nô tài bị đánh không sao hết, cẩn thận lão gia mệt muốn chết”.

Thương gia Thiểm Bắc thấy hắn vẫn không chịu mở miệng, cả giận. “Ngươi sợ ta không có sức đánh ngươi?”. Ông ta chỉ vào hai gia đinh nhà họ Trương ở nhĩ phòng, nói. “Bọn họ có, ta gọi bọn họ tới đánh ngươi được chưa?”. Nói xong quả thật đến cửa nhĩ phòng, đưa gậy ra, nói. “Làm phiền hai vị tiếp tay, đánh mạnh vào, đợi đánh xong không thể thiếu tiền vất vả cho hai vị”.

Nhà họ Trương quy củ nghiêm cẩn, hai gia đinh không dám tiếp gậy, nhưng cười hì hì chỉ điểm thương gia. “Quan nhân tội gì phiền toái như vậy, nếu đã là gia nô nhà quan nhân, cứ đưa tới nha môn, nhét cho ít tiền, thỉnh nha dịch đánh cho mấy gậy là được chứ gì?”.

Thương gia Thiểm Bắc khen. “Ý kiến hay, ta đi ngay”. Nói xong định xách gia đinh nhà mình đi.

Thương gia Thiểm Bắc tuy cũng mạnh, nhưng đánh không đồng đều, gia đinh miễn cưỡng chịu được, vừa nghe sắp bị nha dịch đánh, mặt liền tái rồi, nghe nói nha dịch đánh người cực có kỹ xảo, đánh chết người mà không hề một vết bầm tím, thật là đáng sợ. Hắn nghĩ tới đó, sống chết không chịu theo thương gia Thiểm Bắc, quỳ xuống cầu xin tha thứ. “Lão gia tha mạng, nô tài không phải không muốn nói, nhưng lão gia thường xuyên dạy, làm người phải giữ chữ tín, nếu nô tài nói ra chẳng phải biến thành phường bất nghĩa hay sao?”.

Thương gia Thiểm Bắc trách mắng. “Ngươi là thân nô bộc, hai chữ trung tâm phải đặt lên đầu, ngay cả chuyện căn bản như vậy cũng quên mất còn nhắc gì tới hai chữ tín nghĩa?”. Nói xong lấy gậy gộc chọt gia đinh hai cái, uy hiếp. “Nếu ngươi không nói, ta trói ngươi lại dìm nước bây giờ”.

Gia đinh nằm gục xuống, liên tục dập đầu, cầu xin. “Lão gia, nô tài nói, nô tài nói hết, chỉ cầu lão gia tha cho Thạch Lựu một mạng”.

Thương gia Thiểm Bắc giận dữ. “Thì ra ngươi cắn răng không nói là vì đàn bà”.

Bên kia tường viện, Thanh Miêu đứng nghe lén hiểu được, chắc hẳn Thạch Lựu là tiểu nha hoàn đi bán quần áo thay Điền thị, gia đinh này là người yêu của cô ta, vì bảo hộ cô ta mới cam tâm bị đánh.

Thì Côn ghé vào tai cô nói. “Tuy rằng không phải thứ gì đáng gờm, nhưng hắn đối đãi nha đầu kia tình nghĩa như vậy, đúng là khiến người ta động lòng”.

Thanh Miêu không đồng tình. “Sao lại vì tình ý của bản thân mà hại người khác? Nếu ai cũng giống hắn thì thiên hạ lộn xộn hết”.

Thì ra nương tử nhà mình là bậc đại trí tuệ, hiểu đạo lý, Thì Côn nghiêm túc khởi kính. Anh đứng bên tường viện, thấy thương gia Thiểm Bắc gô cổ gia đinh đi vào, vội kéo tay Thanh Miêu. “Mau mau, chúng ta về đại sảnh”.



Thanh Miêu vừa theo anh vừa oán giận. “Đều do chàng ngắt lời, hại ta không nghe gia đinh cung khai”.

Thì Côn nói. “Tiếc gì, vào đại sảnh hắn vẫn phải khai lại thôi mà”.

Thanh Miêu thế mới nở nụ cười, hai vợ chồng đi xa hơn thương gia Thiểm Bắc một đoạn dài mới thả chậm bước chân, làm như vừa tản bộ về, thong thả đi vào trong sảnh.

Bọn họ vừa ngồi vào chỗ, thương gia Thiểm Bắc liền túm gia đinh tới, bước chân vào liền xin lỗi Dương thị. “Dương phu nhân, là tôi quản giáo không nghiêm mới để người hầu phạm đại sai, mong phu nhân tha thứ”.

Dương thị đoán đã tra ra manh mối, liền rộng lượng nói. “Nhà nào chẳng có điêu nô, không có gì, nếu đã hỏi rõ thì bảo hắn nói ra đi”.

Thương gia Thiểm Bắc kéo gia đinh vào, đá hắn một cái khiến hắn quỳ xuống, lại khiển trách. “Còn không mau chóng thành thật khai từ đầu đến cuối”.

Gia đinh vừa bị đánh một trận, thêm một cước đá vào chân, đau đến nhe răng, nghiêng qua một bên hít thở xong mới kể lại sự tình.

Thì ra quần áo của Điền thị chỉ là việc nhỏ thôi, chuyện mấu chốt không nằm ở đó. Điền thị lúc còn ở Đông Kinh chưa khởi hành, đã lặng lẽ nhờ tiểu nha hoàn Thạch Lựu đổi sáu quan tiền thành ba cây trâm bạc mạ đồng, sáu quan tiền thật sự quá nặng, Thạch Lựu một mình không mang nổi, liền gọi người yêu của mình – chính là gia đinh bị đánh – tới hỗ trợ, hai người thừa lúc thương gia Thiểm Bắc ra ngoài thuê thuyền, chuyển rương tiền của Điền thị ra cửa hàng vàng bạc, đổi thành ba cây trâm bạc mạ đồng bên ngoài.

Bọn họ lo xong xuôi, trở về gặp Điền thị lĩnh thưởng, không ngờ Điền thị đã đổi hết toàn bộ tiền bạc thành trâm, ngay cả một xu lẻ cũng không đào đâu ra được. Gia đinh và tiểu nha hoàn sốt ruột, thúc giục mãi, thẳng đến khi ra bến tàu, bọn họ uy hiếp Điền thị rằng sẽ bắt cô ta đi bán, Điền thị mới miễn cưỡng đồng ý giao hai bộ quần áo cho bọn họ đi bán, đổi thành tiền thưởng. Tiểu nha hoàn mượn một gian nhà dân, lại lấy ra quần áo cũ của mình đẩy Điền thị vào đổi. Đợi Điền thị đổi xong, tiểu nha hoàn giấu vào trong bao, mới đưa Điền thị lên thuyền nhà họ Thì.

Chân tướng rõ ràng, ánh mắt mọi người lập tức tụ lại trên người Điền thị, Điền thị khóc lên. “Tôi bị ép buộc, bọn họ nhất định đòi tiền thưởng, bất đắc dĩ tôi…”.

Dương thị thấy cô ta đã chết đến nơi còn không chịu nói vào trọng điểm, chỉ biết lau nước mắt, liền lười để ý cô ta, quay đầu phân phó Lưu Hà đi lục tung phòng ở của cô ta.

Lưu Vân đã thấy ba cây trâm mạ đồng kia, hưng phấn đứng lên, vội bẩm báo Dương thị rồi đi theo. Cô ta vừa phụ Lưu Hà lật đông lật tây tìm kiếm, vừa hối hận nói. “Nếu tôi biết sớm trâm kia không phải đồng mà là vàng tôi đã cướp lấy một cây rồi”.

Lưu Hà liếc cô ta. “Sao không cướp đi, hồi đó cướp, bây giờ người quỳ trong đại sảnh liền thêm bản mặt cô nữa”.

Lưu Vân bị chế nhạo, lại không cãi được, đành nhịn xuống, qua một lúc mới lầm bầm. “Chúng ta tìm ra cây trâm là có công, không biết Đại phu nhân có thưởng một cây cho tôi không”.

Hai người đã lục hết căn phòng, thậm chí cả dưới giường nhưng không thu hoạch được gì, Lưu Hà nghe vậy liền đổ giận lên người Lưu Vân, nguýt miệng. “Đi nằm mơ bắt con tưởng bở đi, đó là trâm bạc, một đứa nha hoàn như cô cũng xứng mang?”.

Lưu Vân trừng mắt, muốn phản bác, Lưu Hà giành trước chặn đứng lời nói của cô ta. “Có bản lĩnh cô tìm ra đi”.



Lưu Vân nghẹn lời, lại lục tung lên một lượt nhưng không thấy tung tích cây trâm đâu, Lưu Hà nhân cơ hội chế nhạo thêm một lượt. Lưu Vân bị tức, đá mạnh vào đồ đạc, đập cửa ra ngoài, thẳng đến chính sảnh, bẩm lại Dương thị. “Đại phu nhân, trong phòng không có, nhưng mấy ngày nay Điền thị chưa bao giờ bước chân ra cửa, nhất định vẫn còn, hoặc là giấu trên người cô ta hoặc là chôn dưới đất”.

Dương thị khen ngợi. “Nói có lý, lục trên người cô ta đi, nếu không có thì kiểm tra bậu cửa và dưới sàn trong phòng xem có dấu vết đào bới hay không”.

Lưu Hà không ngờ Lưu Vân không tìm ra được cây trâm nhưng vẫn tranh được công, vừa hận vừa tiếc, không muốn lại bị tranh lần nữa, vội vàng sấn tới kéo Điền thị đi, Lưu Vân không cam lòng yếu thế, túm cánh tay còn lại của Điền thị, hai người hợp lực lôi cô ta vào tây sương phòng.

Điền thị đã sợ run, nói. “Tôi chỉ muốn tái giá thôi, vì sao các người phải ép tôi vào đường cùng?”.

Lưu Hà nói. “Đâu có ai ngăn cấm cô tái giá, cô tái thì tái giá thì giá, giấu giếm tiền bạc làm chi?”.

Điền thị khóc. “Nói là chuẩn bị đồ cưới cho tôi nhưng không có nổi một thứ đáng giá, mấy cây trâm vẫn là ngọc lưu ly. Tôi ở nhà họ Trương nhiều năm, dù không có công lao cũng có khổ lao, nên cho tôi ít tiền dằng túi, chẳng lẽ sáu quan tiền này tôi không đáng nhận?”.

Lưu Hà ở cùng cô ta rất nhiều năm, thấy cô ta nói thương tâm, cũng hơi tội nghiệp, liền kéo cô ta sang một bên, lén nói sau lưng Lưu Vân. “Tới bây giờ cô vẫn còn hồ đồ, ngay cả tôi cũng chịu bó tay. Không phải cô tự ý đi câu dẫn Thì đại quan nhân, rước lấy Đại phu nhân và Nhị thiếu phu nhân cùng giận dữ thì đã chẳng rơi vào kết cục như bây giờ”.

Điền thị không ngờ chuyện cô ta câu dẫn Thì Côn mà Lưu Hà cũng biết, hai mắt đẫm lệ trợn to.

Lưu Vân không ưa hai người bọn họ nói thầm, mới thúc giục Lưu Hà. “Nói gì mà nói lắm vậy, mau lục tìm cây trâm ra đây”. Nói xong liền đưa tay vào người Điền thị tìm kiếm.

Điền thị liều mạng phản kháng, chạy ra chỗ khác, Lưu Vân đuổi theo, chưa kịp bắt được, Điền thị đã đập đầu vào cây cột, máu chảy xuống mặt, hôn mê bất tĩnh ngã ra sàn.

Lưu Vân và Lưu Hà đều thất kinh, người trước người sau chạy ra, kêu lên. “Đại phu nhân, không tốt, Điền thị đập đầu tự tử”.

Dương thị cả kinh đứng lên, nhưng không hề kích động, hỏi. “Tìm được cây trâm chưa?”.

Lưu Hà sửng sốt, Lưu Vân quay về tây sương, một lúc sau đi ra, trong tay cầm ba cây trâm mạ đồng, nói. “Đại phu nhân, tìm được rồi”.

Dương thị gật đầu, sai Lưu Hà mời lang trung, lại bảo Lưu Vân và Tiểu Khấu tử nâng Điền thị về phòng cô ta.

Thương gia Thiểm Bắc xin cây trâm từ Dương thị, đưa cho Thì Côn bẻ ra, bên trong quả nhiên là bạc, ước thử nặng nhẹ cũng đoán được cơ bản bao nhiêu tiền, vì vậy đứng dậy cáo từ. Ông ta không lấy lại cây trâm mà xưng rằng Điền thị gặp chuyện không may, ông ta không muốn đòi lại nữa, bởi vậy để cây trâm lại lo liệu thuốc thang cho Điền thị.

Dương thị biết thương gia Thiểm Bắc cam nguyện ngàn dặm xa xôi chạy tới mà không lấy một xu là mong tương lai đến Tường Phù buôn bán, Trương Trọng Vi có thể chiếu cố, vì thế không khách sáo, nhận ba cây trâm kia.

Chân tướng chuyện lễ hỏi đã rõ ràng, Điền thị lại nằm trên giường, sống chết chưa rõ, người nhà họ Trương quả thật không biết nên nói là hỉ hay ưu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook