Chương 63: Trọng Vi tặng chó
A Muội
25/12/2015
Tiết trời dần ấm, tiểu mạch vụ đông trổ xanh mơn mởn, các tá điền vội vàng cuốc tơi, bón thúc, Lâm Y và Thanh Miêu thay phiên nhau canh
ruộng. Phương thị không gieo tiểu mạch, thời gian gieo lúa nước lại chưa tới, thật sự nhàn, ý niệm muốn lựa người “giúp đỡ” Trương Bát nương lại rục rịch, dẫn theo thím Nhâm tự mình vào thành tìm người môi giới mua
một nha hoàn bộ dạng bình thường, tính tình trung thành tận tâm, tặng
qua nhà họ Phương. Hai anh em Trương Bá Lâm Trương Trọng Vi sắp đi Nhã
Châu, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách ra còn lại chuẩn bị văn vẻ trình cho
Lí Giản Phu lúc gặp mặt. Gia đình Đại phòng không có con cái, chẳng có
gì cần làm lụng vất vả, ru rú trong nhà, người khác nhìn vào thật cảm
thấy vài phần chua xót.
Ngày hôm đó, Lâm Y rốt cuộc rảnh rang, liền thương lượng với Thanh Miêu, khai khẩn một khối đất sau nhà trồng rau để ăn hằng ngày. Thanh Miêu lập tức đi tìm cái cuốc, nói. “Tam nương tử, ý kiến hay, em thấy Đại phòng cũng không phải quen việc nhà nông, rau củ không biết trồng, gà cũng nuôi chẳng béo, nào có ai sống ở nông thôn còn đi mua rau củ về ăn”.
Lâm Y hỏi. “Trồng rau, mỗi ngày ngoài đi cắt cỏ cho heo ăn, em phải làm thêm một phần công việc nữa, có làm nổi không?”.
Thanh Miêu nói. “Làm được làm được, em cũng không phải Đông Mạch”.
Lâm Y nhớ tới vụ đào hố xí, liền bật cười, cũng cầm cuốc cùng cô ra sau nhà xới đất, dọn cỏ, bận rộn hai ngày, khai khẩn được ba khối đất trồng rau lớn. Thanh Miêu vào thành mua hạt giống, nói. “Giẫy đất xong, em nghĩ chờ rau củ thu hoạch được, ăn không hết còn có thể mang vào thành bán”.
Lâm Y cười. “Đi vào thành một chuyến phải mất hơn nửa ngày, chỉ cần em không chê mệt, muốn bán cứ bán, tiền đó cho em”.
Thanh Miêu gặp đại sự không hề hồ đồ. “Tam nương tử có tiền em mới sống tốt được, bản thân tích cóp vốn riêng cần gì dùng”.
Lâm Y thấy cô biết suy nghĩ, rất là vui lòng, thầm than : vẫn là người thành thật mới tốt, đỡ quản giáo, lại tri kỷ.
Đợi đất trồng gieo hạt, mọc lên tươi tốt, sau nhà đột nhiên xuất hiện một vườn rau xanh mướt, người hầu nhà họ Trương lẫn hàng xóm cách vách đều hiếu kì đến xem. Vợ Lí Tam vừa nhìn vừa nói. “Khoảnh này trồng dưa leo, khoảnh này là cà, chỗ kia lại là bí đao”. Vợ Trương Lục khen. “Khó trách nhà họ Trương giàu, thật biết cách sống quá, đất trống sau nhà còn trồng rau ăn”.
Thím Dương cười. “Nhà chúng tôi đâu có ai tài ba như vậy, đây là Lâm Tam nương trồng”.
Thím Nhâm nói thầm. “Đây là đất nhà họ Trương chúng ta, cô ta trồng cũng không sợ Nhị phu nhân trách cứ?”.
Thanh Miêu đứng ngay cạnh bà ta, phản bác. “Trên mặt đất cũng không viết chữ ‘Trương’, rõ ràng là vô chủ, nói bậy gì vậy”.
Thím Nhâm đang muốn nổi đóa, thím Dương kéo bà ta một phen, chỉ vào gian nhà trước vườn rau. “Hai gian này là của Đại phòng, đất sau nhà dù có chủ cũng không liên quan đến Nhị phòng”.
Thím Nhâm nhìn lên, quả thế, bà ta đâu dám đụng đến Đại phòng, đành phải im miệng.
Lâm Y cười. “Trước kia trồng trọt ngoài ruộng phải bán lấy tiền, không thể tặng các vị hương thân được, chờ rau trong vườn ăn được, các vị tùy tiện đến hái”.
Người hào phóng ai không thương, ngay cả thím Nhâm cũng cười tươi như hoa.
Thanh Miêu chờ mọi người rời đi, nói nhỏ với Lâm Y. “Em nhìn thím Nhâm liền thấy nản hết cả người, chờ rau củ chín, chi bằng em canh chừng bà ta chặt chút, miễn cho bị bà ta hái hết”.
Lời này tuy có chút trẻ con nhưng là sự thật, y theo tính thím Nhâm thì đúng là sẽ làm vậy, Lâm Y gật gù. “Âm thầm canh chừng là được, ngoài mặt phải cấp đủ nhân tình, người ta khỏi nói chúng ta keo kiệt”.
Thanh Miêu dạ, chờ rau củ chín sẽ canh chừng thím Nhâm chặt chẽ, không ngờ thím Nhâm động tác nhanh, đảo mắt đã đi nói cho Phương thị, Phương thị từ lúc Đông Mạch tố thím Nhâm đã nhìn bà ta không vừa mắt, thản nhiên đáp. “Không phải cái vườn rau nho nhỏ thôi sao, có gì đáng nói, cô ta còn nuôi cả heo kìa, vài cọng rau cũng đáng bà đặc biệt chạy đến kể lể với ta?”.
Thím Nhâm nghe ra Phương thị tỏ ý xa cách, vội suy nghĩ chủ ý lấy lòng bà ta. “Nhị phu nhân, gà nhà chúng ta đang lo không có thức ăn nuôi, tôi thả vào vườn rau của Lâm Tam nương nhé?”.
Hại Lâm Y, Phương thị trước nay chưa bao giờ cự tuyệt, đang buồn rầu chuồng heo khóa cả ngày không xuống tay được đây, hiện giờ cơ hội trước mắt không thể bỏ qua, liền gật đầu, dặn dò thêm. “Chờ bọn nó đi đâu hãy làm, đừng để bị người ta thấy”.
Thím Nhâm đáp lời, đi ra ngoài vừa làm việc vừa nhìn chằm chằm cửa phòng Lâm Y, chờ hai ba ngày mới tìm được cơ hội, vội vội vàng vàng chạy ra sau nhà, đuổi mấy con gà Nhị phòng nuôi từ hướng đông qua hướng tây thẳng tới vườn rau của Lâm Y.
Đợi buổi chiều Lâm Y và Thanh Miêu kết thúc công việc quay về, vườn rau đã tan tành, Thanh Miêu ức đến độ khóc lớn, mắng. “Kẻ thiếu đạo đức nào làm việc này? Chờ ta bắt được cho ngươi đẹp mặt!”.
Lâm Y cũng tức, bước vào vườn rau tìm tòi, nhặt lên một cọng lông gà trống nhìn kĩ, Thanh Miêu cũng ghé lại gần nhìn vài lần, nói. “Em biết rồi, nhất định là thím Nhâm làm, đây là lông gà của Nhị phu nhân, mấy hộ cách vách cũng không có gà màu này”. Thanh Miêu nóng tính, còn chưa nói dứt đã chạy đi mất, tìm thím Nhâm tính sổ. Lúc Lâm Y đuổi tới nơi, cả hai đã cãi ầm ĩ, Thanh Miêu nắm chặt cánh tay thím Nhâm, mắng. “Đồ tiện phụ lòng dạ hiểm độc, không trông kĩ gà nhà bà, thả vô vườn rau nhà ta bươi loạn”.
Thím Nhâm chối. “Con mắt nào của mày nhìn thấy là gà nhà ta? Nhà Đại phu nhân cũng nuôi gà, sao không nói là gà nhà bọn họ?”.
Thanh Miêu giơ cọng lông gà lên trước mặt bà ta, lớn giọng. “Đây là lông của gà nhà các người”.
Thím Nhâm có chút chột dạ, lùi về sau hai bước. “Bậy bạ, ai biết mày nhặt được nó ở đâu”.
Thanh Miêu cả giận. “Là nhặt được trong vườn rau nhà ta đó”.
Thím Nhâm nói. “Ai làm chứng?”.
Thanh Miêu chỉ ra sau. “Tam nương tử cũng nhìn thấy”.
Thím Nhâm xì một tiếng, cười gian xảo. “Ai biết được chủ tớ các người có thông đồng hay không”.
Thanh Miêu thấy bà ta không nhận, bị cắn ngược một cái, tức giận nhảy xổ lên, đánh nhau với bà ta. Lâm Y vội vàng gọi thím Dương hỗ trợ, kéo Thanh Miêu và thím Nhâm ra. Thanh Miêu không phục, hét lên. “Bà ta làm chuyện đê tiện”.
Lâm Y đánh giá thím Nhâm, áo trên người bà ta bị Thanh Miêu xé tả tơi, liền trách cứ Thanh Miêu. “Em đánh thì đánh, phải cẩn thận một chút, xé rách áo thím Nhâm làm chi, không biết được bà ta chỉ có mỗi bộ quần áo này sao”.
Nàng mượn cơ hội chế nhạo thím Nhâm, Thanh Miêu lại không nhận ra, ngốc ngốc nói. “Chỉ có mỗi bộ này? Lễ mừng năm mới năm ngoái, Nhị phu nhân không may đồ mới cho bà ta?”.
Thím Nhâm nghe câu này còn thấy chói tai hơn câu Lâm Y vừa nói, âm thầm mắng Phương thị keo kiệt, trên mặt không dám tỏ vẻ, sợ lại bị Đông Mạch tố cáo nữa.
Lâm Y thấy mặt bà ta trắng đỏ xen lẫn, cũng biết nên thôi, dẫn theo Thanh Miêu về phòng, sửa sang lại vườn rau. Thím Dương cũng đến giúp đỡ, hối hận nói. “Thím ở phòng bếp nghe thấy tiếng gáy, lẽ ra nên đi xem thử, không thì vườn rau cũng chẳng bị phá nát thế này”.
Lâm Y nói. “Thôi, gieo lại còn kịp”. Nàng lo Phương thị và thím Nhâm lại quấy rối, liền sai Thanh Miêu tìm cây gai, suốt đêm dựng hàng rào bao quanh vườn.
Hàng rào chống súc vật, lại không ngăn được người, không đến mấy ngày, vườn rau lại có dấu hiệu bị gà bới, Thanh Miêu cẩn thận xem xét một phen, thì ra có một góc hàng rào bị người vạch một lỗ hổng lớn nhỏ vừa đẹp đủ cho một người chui qua. Lâm Y nghe được Thanh Miêu báo tin, đến xem tình hình, cả giận. “Khó được bà ta cũng chịu mệt, không sợ bị gai đâm”.
Thanh Miêu không nói hai lời, lại chạy vào trong viện, muốn tìm thím Nhâm đánh nhau. Lâm Y giữ chặt cô. “Đánh nhau cũng vô dụng, bà ta làm trò xấu xa, chúng ta trước phải nghĩ cách bảo vệ vườn rau đã, chuyện khác tính sau”.
Thanh Miêu khổ sở. “Ngoài ruộng càng lúc càng nhiều việc, tổng không thể canh ở vườn rau mãi, không bằng nói cho Đại phu nhân nghe?”.
Lâm Y lắc đầu. “Chúng ta không có chứng cứ xác thực, Đại phu nhân cũng hết cách”.
Chủ tớ hai người vừa dọn dẹp vườn rau, vừa nghĩ, nhưng thẳng đến khi vườn rau sửa xong, hàng rào cũng tu bổ lại, vẫn không nghĩ ra được phương pháp nào. Ăn cơm chiều, Dương thị nghe được việc vườn rau bị hại, hỏi. “Ngày ấy các người cãi nhau ta có thấy, nhưng không có chứng cứ rõ ràng ta không giúp được. Nếu không, ta gọi Lưu Hà ban ngày giúp hai cô canh?”.
Lâm Y vội từ chối. “Lưu Hà còn nhiều việc phải làm, sao có thể khiến cô ấy phí sức, đa tạ Đại phu nhân quan tâm, bản thân tôi nghĩ thêm đi”.
Dương thị không hiểu việc nhà nông, chẳng có chủ ý gì để hiến kế, liền gật đầu, để nàng tự giải quyết.
Lâm Y và Thanh Miêu về phòng, ngồi xuống im lặng, nhìn mảnh vườn bên ngoài song cửa sổ, không biết ngày mai về nhà có phải lại là một đống hỗn hộn nữa không. Đang phát sầu, ngoài cửa có tiếng chó sủa gâu gâu, hai người kinh ngạc quay đầu lại, thì ra Trương Trọng Vi đang ôm một chú chó đen còn choai choai, đứng ngay cửa.
Lâm Y nhìn thoáng qua phía nhà chính, không thấy Phương thị, cũng không thấy thím Nhâm, lúc này mới đứng dậy nghênh đón. “Chó con ở đâu ra vậy?”.
Trương Trọng Vi nói. “Nghe nói vườn rau của em hay bị gà bới, tôi đi xin nhà nuôi chó một con, cho em bảo vệ vườn”.
Lâm Y còn chưa nói chuyện, Thanh Miêu đã vui mừng hoan hỉ ôm lấy chó con. “Chó con khỏe mạnh, nhưng còn hơi nhỏ, chưa hù được người ta”.
Trương Trọng Vi đại khái cũng nghe đồn đãi, hiểu được Phương thị là người đứng sau vụ vườn rau bị phá, nghe xong Thanh Miêu nói, sắc mặt hơi đỏ. “Người không hù được, đuổi được gà là tốt rồi”.
Thanh Miêu vẫn lo lắng, ngồi xuống ôm chó, nhìn nó, ngước lên nhìn Lâm Y. “Có thể bị thím Nhâm bắt mất làm thịt không?”.
Thật đúng là tính kĩ, Lâm Y muốn cười, nhưng nhớ đến Trương Trọng Vi ý tốt, chỉ có thể nghẹn. Trương Trọng Vi lúng túng nói. “Chó lớn nhanh, không đến mấy tháng đã lớn, người thấy cũng sợ”.
Thanh Miêu cười. “Rau củ nhà nô tỳ còn lớn nhanh hơn”.
Trương Trọng Vi lúng túng, “Ta ta ta” một hồi, nghẹn ra được một câu. “Ta canh chung với nó”.
Thanh Miêu nhìn chàng, lại nhìn chú chó đen dưới đất, không để ý Lâm Y đứng bên, ôm bụng cười lăn lộn. Lâm Y lòng đầy cảm kích, không muốn Trương Trọng Vi quẫn bách, vội trừng Thanh Miêu, mới khiến cô ngừng cười.
Trương Trọng Vi xoay người ôm lấy chú chó, ngập ngừng nói. “Vậy tôi đem trả…”.
Lâm Y ngăn chàng lại. “Giữ lại đi, tôi cho ăn, đảo mắt sẽ lớn”.
Trương Trọng Vi cười, đưa chó cho Thanh Miêu. “Khỏi cần cho ăn thịt, ăn cơm rau là được”.
Lâm Y hiểu chó ở nông thôn chỉ được nuôi bằng thức ăn chay, không quái lạ lắm, gật đầu, sai Thanh Miêu xuống bếp xem còn cơm thừa không.
Ngày hôm đó, Lâm Y rốt cuộc rảnh rang, liền thương lượng với Thanh Miêu, khai khẩn một khối đất sau nhà trồng rau để ăn hằng ngày. Thanh Miêu lập tức đi tìm cái cuốc, nói. “Tam nương tử, ý kiến hay, em thấy Đại phòng cũng không phải quen việc nhà nông, rau củ không biết trồng, gà cũng nuôi chẳng béo, nào có ai sống ở nông thôn còn đi mua rau củ về ăn”.
Lâm Y hỏi. “Trồng rau, mỗi ngày ngoài đi cắt cỏ cho heo ăn, em phải làm thêm một phần công việc nữa, có làm nổi không?”.
Thanh Miêu nói. “Làm được làm được, em cũng không phải Đông Mạch”.
Lâm Y nhớ tới vụ đào hố xí, liền bật cười, cũng cầm cuốc cùng cô ra sau nhà xới đất, dọn cỏ, bận rộn hai ngày, khai khẩn được ba khối đất trồng rau lớn. Thanh Miêu vào thành mua hạt giống, nói. “Giẫy đất xong, em nghĩ chờ rau củ thu hoạch được, ăn không hết còn có thể mang vào thành bán”.
Lâm Y cười. “Đi vào thành một chuyến phải mất hơn nửa ngày, chỉ cần em không chê mệt, muốn bán cứ bán, tiền đó cho em”.
Thanh Miêu gặp đại sự không hề hồ đồ. “Tam nương tử có tiền em mới sống tốt được, bản thân tích cóp vốn riêng cần gì dùng”.
Lâm Y thấy cô biết suy nghĩ, rất là vui lòng, thầm than : vẫn là người thành thật mới tốt, đỡ quản giáo, lại tri kỷ.
Đợi đất trồng gieo hạt, mọc lên tươi tốt, sau nhà đột nhiên xuất hiện một vườn rau xanh mướt, người hầu nhà họ Trương lẫn hàng xóm cách vách đều hiếu kì đến xem. Vợ Lí Tam vừa nhìn vừa nói. “Khoảnh này trồng dưa leo, khoảnh này là cà, chỗ kia lại là bí đao”. Vợ Trương Lục khen. “Khó trách nhà họ Trương giàu, thật biết cách sống quá, đất trống sau nhà còn trồng rau ăn”.
Thím Dương cười. “Nhà chúng tôi đâu có ai tài ba như vậy, đây là Lâm Tam nương trồng”.
Thím Nhâm nói thầm. “Đây là đất nhà họ Trương chúng ta, cô ta trồng cũng không sợ Nhị phu nhân trách cứ?”.
Thanh Miêu đứng ngay cạnh bà ta, phản bác. “Trên mặt đất cũng không viết chữ ‘Trương’, rõ ràng là vô chủ, nói bậy gì vậy”.
Thím Nhâm đang muốn nổi đóa, thím Dương kéo bà ta một phen, chỉ vào gian nhà trước vườn rau. “Hai gian này là của Đại phòng, đất sau nhà dù có chủ cũng không liên quan đến Nhị phòng”.
Thím Nhâm nhìn lên, quả thế, bà ta đâu dám đụng đến Đại phòng, đành phải im miệng.
Lâm Y cười. “Trước kia trồng trọt ngoài ruộng phải bán lấy tiền, không thể tặng các vị hương thân được, chờ rau trong vườn ăn được, các vị tùy tiện đến hái”.
Người hào phóng ai không thương, ngay cả thím Nhâm cũng cười tươi như hoa.
Thanh Miêu chờ mọi người rời đi, nói nhỏ với Lâm Y. “Em nhìn thím Nhâm liền thấy nản hết cả người, chờ rau củ chín, chi bằng em canh chừng bà ta chặt chút, miễn cho bị bà ta hái hết”.
Lời này tuy có chút trẻ con nhưng là sự thật, y theo tính thím Nhâm thì đúng là sẽ làm vậy, Lâm Y gật gù. “Âm thầm canh chừng là được, ngoài mặt phải cấp đủ nhân tình, người ta khỏi nói chúng ta keo kiệt”.
Thanh Miêu dạ, chờ rau củ chín sẽ canh chừng thím Nhâm chặt chẽ, không ngờ thím Nhâm động tác nhanh, đảo mắt đã đi nói cho Phương thị, Phương thị từ lúc Đông Mạch tố thím Nhâm đã nhìn bà ta không vừa mắt, thản nhiên đáp. “Không phải cái vườn rau nho nhỏ thôi sao, có gì đáng nói, cô ta còn nuôi cả heo kìa, vài cọng rau cũng đáng bà đặc biệt chạy đến kể lể với ta?”.
Thím Nhâm nghe ra Phương thị tỏ ý xa cách, vội suy nghĩ chủ ý lấy lòng bà ta. “Nhị phu nhân, gà nhà chúng ta đang lo không có thức ăn nuôi, tôi thả vào vườn rau của Lâm Tam nương nhé?”.
Hại Lâm Y, Phương thị trước nay chưa bao giờ cự tuyệt, đang buồn rầu chuồng heo khóa cả ngày không xuống tay được đây, hiện giờ cơ hội trước mắt không thể bỏ qua, liền gật đầu, dặn dò thêm. “Chờ bọn nó đi đâu hãy làm, đừng để bị người ta thấy”.
Thím Nhâm đáp lời, đi ra ngoài vừa làm việc vừa nhìn chằm chằm cửa phòng Lâm Y, chờ hai ba ngày mới tìm được cơ hội, vội vội vàng vàng chạy ra sau nhà, đuổi mấy con gà Nhị phòng nuôi từ hướng đông qua hướng tây thẳng tới vườn rau của Lâm Y.
Đợi buổi chiều Lâm Y và Thanh Miêu kết thúc công việc quay về, vườn rau đã tan tành, Thanh Miêu ức đến độ khóc lớn, mắng. “Kẻ thiếu đạo đức nào làm việc này? Chờ ta bắt được cho ngươi đẹp mặt!”.
Lâm Y cũng tức, bước vào vườn rau tìm tòi, nhặt lên một cọng lông gà trống nhìn kĩ, Thanh Miêu cũng ghé lại gần nhìn vài lần, nói. “Em biết rồi, nhất định là thím Nhâm làm, đây là lông gà của Nhị phu nhân, mấy hộ cách vách cũng không có gà màu này”. Thanh Miêu nóng tính, còn chưa nói dứt đã chạy đi mất, tìm thím Nhâm tính sổ. Lúc Lâm Y đuổi tới nơi, cả hai đã cãi ầm ĩ, Thanh Miêu nắm chặt cánh tay thím Nhâm, mắng. “Đồ tiện phụ lòng dạ hiểm độc, không trông kĩ gà nhà bà, thả vô vườn rau nhà ta bươi loạn”.
Thím Nhâm chối. “Con mắt nào của mày nhìn thấy là gà nhà ta? Nhà Đại phu nhân cũng nuôi gà, sao không nói là gà nhà bọn họ?”.
Thanh Miêu giơ cọng lông gà lên trước mặt bà ta, lớn giọng. “Đây là lông của gà nhà các người”.
Thím Nhâm có chút chột dạ, lùi về sau hai bước. “Bậy bạ, ai biết mày nhặt được nó ở đâu”.
Thanh Miêu cả giận. “Là nhặt được trong vườn rau nhà ta đó”.
Thím Nhâm nói. “Ai làm chứng?”.
Thanh Miêu chỉ ra sau. “Tam nương tử cũng nhìn thấy”.
Thím Nhâm xì một tiếng, cười gian xảo. “Ai biết được chủ tớ các người có thông đồng hay không”.
Thanh Miêu thấy bà ta không nhận, bị cắn ngược một cái, tức giận nhảy xổ lên, đánh nhau với bà ta. Lâm Y vội vàng gọi thím Dương hỗ trợ, kéo Thanh Miêu và thím Nhâm ra. Thanh Miêu không phục, hét lên. “Bà ta làm chuyện đê tiện”.
Lâm Y đánh giá thím Nhâm, áo trên người bà ta bị Thanh Miêu xé tả tơi, liền trách cứ Thanh Miêu. “Em đánh thì đánh, phải cẩn thận một chút, xé rách áo thím Nhâm làm chi, không biết được bà ta chỉ có mỗi bộ quần áo này sao”.
Nàng mượn cơ hội chế nhạo thím Nhâm, Thanh Miêu lại không nhận ra, ngốc ngốc nói. “Chỉ có mỗi bộ này? Lễ mừng năm mới năm ngoái, Nhị phu nhân không may đồ mới cho bà ta?”.
Thím Nhâm nghe câu này còn thấy chói tai hơn câu Lâm Y vừa nói, âm thầm mắng Phương thị keo kiệt, trên mặt không dám tỏ vẻ, sợ lại bị Đông Mạch tố cáo nữa.
Lâm Y thấy mặt bà ta trắng đỏ xen lẫn, cũng biết nên thôi, dẫn theo Thanh Miêu về phòng, sửa sang lại vườn rau. Thím Dương cũng đến giúp đỡ, hối hận nói. “Thím ở phòng bếp nghe thấy tiếng gáy, lẽ ra nên đi xem thử, không thì vườn rau cũng chẳng bị phá nát thế này”.
Lâm Y nói. “Thôi, gieo lại còn kịp”. Nàng lo Phương thị và thím Nhâm lại quấy rối, liền sai Thanh Miêu tìm cây gai, suốt đêm dựng hàng rào bao quanh vườn.
Hàng rào chống súc vật, lại không ngăn được người, không đến mấy ngày, vườn rau lại có dấu hiệu bị gà bới, Thanh Miêu cẩn thận xem xét một phen, thì ra có một góc hàng rào bị người vạch một lỗ hổng lớn nhỏ vừa đẹp đủ cho một người chui qua. Lâm Y nghe được Thanh Miêu báo tin, đến xem tình hình, cả giận. “Khó được bà ta cũng chịu mệt, không sợ bị gai đâm”.
Thanh Miêu không nói hai lời, lại chạy vào trong viện, muốn tìm thím Nhâm đánh nhau. Lâm Y giữ chặt cô. “Đánh nhau cũng vô dụng, bà ta làm trò xấu xa, chúng ta trước phải nghĩ cách bảo vệ vườn rau đã, chuyện khác tính sau”.
Thanh Miêu khổ sở. “Ngoài ruộng càng lúc càng nhiều việc, tổng không thể canh ở vườn rau mãi, không bằng nói cho Đại phu nhân nghe?”.
Lâm Y lắc đầu. “Chúng ta không có chứng cứ xác thực, Đại phu nhân cũng hết cách”.
Chủ tớ hai người vừa dọn dẹp vườn rau, vừa nghĩ, nhưng thẳng đến khi vườn rau sửa xong, hàng rào cũng tu bổ lại, vẫn không nghĩ ra được phương pháp nào. Ăn cơm chiều, Dương thị nghe được việc vườn rau bị hại, hỏi. “Ngày ấy các người cãi nhau ta có thấy, nhưng không có chứng cứ rõ ràng ta không giúp được. Nếu không, ta gọi Lưu Hà ban ngày giúp hai cô canh?”.
Lâm Y vội từ chối. “Lưu Hà còn nhiều việc phải làm, sao có thể khiến cô ấy phí sức, đa tạ Đại phu nhân quan tâm, bản thân tôi nghĩ thêm đi”.
Dương thị không hiểu việc nhà nông, chẳng có chủ ý gì để hiến kế, liền gật đầu, để nàng tự giải quyết.
Lâm Y và Thanh Miêu về phòng, ngồi xuống im lặng, nhìn mảnh vườn bên ngoài song cửa sổ, không biết ngày mai về nhà có phải lại là một đống hỗn hộn nữa không. Đang phát sầu, ngoài cửa có tiếng chó sủa gâu gâu, hai người kinh ngạc quay đầu lại, thì ra Trương Trọng Vi đang ôm một chú chó đen còn choai choai, đứng ngay cửa.
Lâm Y nhìn thoáng qua phía nhà chính, không thấy Phương thị, cũng không thấy thím Nhâm, lúc này mới đứng dậy nghênh đón. “Chó con ở đâu ra vậy?”.
Trương Trọng Vi nói. “Nghe nói vườn rau của em hay bị gà bới, tôi đi xin nhà nuôi chó một con, cho em bảo vệ vườn”.
Lâm Y còn chưa nói chuyện, Thanh Miêu đã vui mừng hoan hỉ ôm lấy chó con. “Chó con khỏe mạnh, nhưng còn hơi nhỏ, chưa hù được người ta”.
Trương Trọng Vi đại khái cũng nghe đồn đãi, hiểu được Phương thị là người đứng sau vụ vườn rau bị phá, nghe xong Thanh Miêu nói, sắc mặt hơi đỏ. “Người không hù được, đuổi được gà là tốt rồi”.
Thanh Miêu vẫn lo lắng, ngồi xuống ôm chó, nhìn nó, ngước lên nhìn Lâm Y. “Có thể bị thím Nhâm bắt mất làm thịt không?”.
Thật đúng là tính kĩ, Lâm Y muốn cười, nhưng nhớ đến Trương Trọng Vi ý tốt, chỉ có thể nghẹn. Trương Trọng Vi lúng túng nói. “Chó lớn nhanh, không đến mấy tháng đã lớn, người thấy cũng sợ”.
Thanh Miêu cười. “Rau củ nhà nô tỳ còn lớn nhanh hơn”.
Trương Trọng Vi lúng túng, “Ta ta ta” một hồi, nghẹn ra được một câu. “Ta canh chung với nó”.
Thanh Miêu nhìn chàng, lại nhìn chú chó đen dưới đất, không để ý Lâm Y đứng bên, ôm bụng cười lăn lộn. Lâm Y lòng đầy cảm kích, không muốn Trương Trọng Vi quẫn bách, vội trừng Thanh Miêu, mới khiến cô ngừng cười.
Trương Trọng Vi xoay người ôm lấy chú chó, ngập ngừng nói. “Vậy tôi đem trả…”.
Lâm Y ngăn chàng lại. “Giữ lại đi, tôi cho ăn, đảo mắt sẽ lớn”.
Trương Trọng Vi cười, đưa chó cho Thanh Miêu. “Khỏi cần cho ăn thịt, ăn cơm rau là được”.
Lâm Y hiểu chó ở nông thôn chỉ được nuôi bằng thức ăn chay, không quái lạ lắm, gật đầu, sai Thanh Miêu xuống bếp xem còn cơm thừa không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.