Chương 212: Xin nha hoàn
A Muội
01/09/2016
Dương thị thật sự là một người mẹ chồng vừa khai sáng lại còn thú vị, Lâm Y nghe vậy càng vui vẻ hơn, thân thiết đỡ bà ra cửa, ngồi kiệu ra
phố xá.
Qua ngõ Châu Kiều là tới Ngự phố, bước chân khỏi cầu sẽ thấy phồn hoa náo nhiệt nhân lên nhiều lần. Hai bên đường cửa hàng san sát nhau, người đến người đi như nước chảy.
Dương thị nhớ kĩ Lâm Y từ lúc đến Đông Kinh tới giờ chưa bao giờ mua thêm quần áo mới, liền cho kiệu phu dừng trước một nhà bán tơ lụa, dẫn theo Lâm Y vào trong, chọn cho nàng mấy thất vải làm váy.
Chưởng quầy là một đại tẩu, con mắt tinh ý lắm, thấy hai người ngồi kiệu đến, đoán rằng là nhà có tiền, liền nâng ra mấy thất gấm, cho mẹ chồng nàng dâu Dương thị cùng chọn.
Dương thị nhìn lên quầy, vuốt một thất gấm Tứ Xuyên nghi nam bách hoa, hỏi Lâm Y. “Nhìn đi nhìn lại vẫn là gấm Tứ Xuyên chúng ta tốt nhất”.
Lâm Y còn chưa trả lời, chưởng quầy đã lập tức tán thưởng ba tiếng “Đúng” thật lớn, còn liên tục nói Dương thị có con mắt tinh đời, biết nhìn hàng tốt. Dương thị chọn một thất vải có màu vàng cực diễm lệ, Lâm Y không thích lắm, nhưng nàng nhận ra được hoa văn trên vải, cũng hiểu ngụ ý gì, vì thế không tiện từ chối, cũng phải tán dương rằng tốt.
Chưởng quầy nhanh nhẹn, vừa nghe Lâm Y cũng khen tốt, lập tức lấy thước ra giúp nàng đo, chuẩn bị cắt may.
Lâm Y cân nhắc, chỉ một mình mình may đồ mới không thích hợp, liền chọn trong những thất gấm Tứ Xuyên còn lại một thất màu tím hoa tử quỳ cho Dương thị. Dương thị gặp Lâm Y có tâm, liền mỉm cười nhận, cũng gọi chưởng quầy đến đo may, bà hỏi Lâm Y. “Chúng ta cũng chọn cho Nhị lang một thất?”.
Lâm Y cười đáp. “Con dâu nghĩ chàng làm quan, phải thường xuyên gặp gỡ khách bên ngoài, đã sớm may cho chàng mấy thân áo choàng mới, đợi hết quý lại tính đến chàng vậy”.
Thì ra bản thân nàng cần kiệm, lại chịu bỏ ra may quần áo mới cho Trương Trọng Vi, Dương thị thầm khen một câu hiền lành, trong tâm yêu thích Lâm Y hơn mấy phần.
Chưởng quầy cắt vải xong, hỏi. “Hai vị phu nhân muốn may kiểu gì?”.
Lâm Y thế này mới nhận ra, cửa hàng tơ lụa này phục vụ từ đầu đến chân, chẳng những bán vải, còn bao luôn may xiêm y. Nàng chỉ biết quần áo ở nông thôn, không biết ở Đông Kinh lưu hành kiểu dáng gì, mặc dù có xem qua các vị phu nhân ăn diện nhưng lại không thể gọi tên, đành phải hướng mắt qua Dương thị xin thỉnh giáo.
Dương thị là người thích ăn diện, luôn không để bản thân chịu thiệt, lúc trước là vì Tam lang bệnh mới quẫn bách mấy năm, nay trong tay lại có tiền, đương nhiên muốn thật xa xỉ, vì thế dặn chưởng quầy, hai chiếc váy phải lồng nhiều nếp phồng, lại phải tinh tế mát mẻ, trên váy còn phải đính trân châu.
Dương thị nói kiểu dáng, Lâm Y không hiểu, nhưng vừa nghe trân châu liền biết giá cả nhất định không phải rẻ, nàng hơi đau lòng tiêu tiền, nhưng ai mà chẳng thích quần áo đẹp, hơn nữa vừa bán tỳ nữ lời không ít tiền, nàng liền an tâm chịu xa xỉ một hồi.
Dương thị dặn dò chưởng quầy xong, lại dẫn Lâm Y đi mua đồ trang trí, đặt đúc kim khoá cho con trai Lí Thư, trên đường đi dạy dỗ Lâm Y nhiều tri thức phú quý, chọn tơ lụa phải như thế nào, chọn câu đối ra sao là tốt, làm sao phân biệt được tỷ lệ vàng bạc, vân vân.
Lâm Y thập phần dụng tâm ghi nhớ, cố gắng trở thành một phu nhân thượng lưu đủ tư cách theo đúng yêu cầu của Dương thị, mà không phải chỉ là phường trưởng giả học làm sang, nhà giàu mới nổi. Mẹ chồng nàng dâu mua đồ một lúc, về đến nhà, giao đồ đã mua cho người hầu, sai bọn họ bố trí phòng khách.
Chớp mắt hai ngày trôi qua, Lưu Vân bị Lưu Hà thúc giục, tìm được Lâm Y, xưng rằng nữ tỳ giặt quần áo mới tới quá ít việc, ngày nào cũng rảnh rỗi phân nửa thời gian. Lưu Vân oán giận xong, lại bổ sung thêm. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân từng nói, nhà chúng ta không nuôi người rảnh rỗi”.
Nhà họ Trương tính cả gia đinh, người hầu, tổng cộng chỉ bảy, tám người, giặt bấy nhiêu quần áo đối với một tỳ nữ không có việc gì khác thì quả thật là ít. Lâm Y gật đầu. “Đa tạ ngươi nhắc nhở, còn để ta ngẫm xem nên giao cho nó thêm việc gì”.
Lưu Vân thấy Lâm Y đồng ý với cái nhìn của mình, mừng rỡ, vội nói. “Không cần Nhị thiếu phu nhân phí sức, nô tỳ có chủ ý này. Lưu Hà thân là di nương, lại không có nha hoàn để sai bảo, thật là mất thể diện cho nhà chúng ta, không bằng khiến tỳ nữ kia giặt quần áo xong lại đến hầu hạ di nương”.
Lâm Y nhìn cô ta, cười khẽ. “Đây là chủ ý của ngươi hay của Lưu Hà?”.
Lưu Vân vì làm xong chuyện, liền xưng là chủ ý của mình, không liên quan tới Lưu Hà. Nhưng Lâm Y căn bản không tin, Lưu Vân và Lưu Hà vốn quan hệ không tốt, sao lại đột nhiên hảo tâm như thế, xin nha hoàn cho người kia, hẳn là Lưu Hà khuyến khích Lưu Vân, hoặc là hai bọn họ hợp mưu.
Nếu hai người bọn họ muốn một tỳ nữ bình thường, Lâm Y sẽ cố gắng đồng ý, nhưng tỳ nữ này là của Vương hàn lâm đưa tới, đẩy đi càng xa càng tốt, sao có thể đưa vào làm việc trong nhà, hai người này quả thực hồ đồ.
Lưu Vân nhìn trông mong vào Lâm Y, luôn mãi cam đoan. “Lưu Hà cũng không cho cô ta bao nhiêu việc, không làm chậm trễ nhiệm vụ giặt giũ quần áo đâu thiếu phu nhân”.
Lâm Y vốn định kiên nhẫn giải thích cho Lưu Vân, nha hoàn nhà người khác đưa tới chúng ta không thể tuỳ tiện dùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới đạo lý này Lưu Vân không rõ, nhưng Lưu Hà đi theo Dương thị đã lâu, nhất định biết tới, mà chính cô ta biết mà không chịu tới, hẳn là giật dây để Lưu Vân bị ăn mắng.
Đáng thương Lưu Vân trúng bẫy còn không nhận ra, vẫn nói lời hay về Lưu Hà, khiến Lâm Y thực sự buồn cười. Hai thiếp tranh chấp, Lâm Y vốn không nghĩ quản, nhưng Lưu Hà không nên coi người khác là kẻ ngớ ngẩn, cứ gây ra chuyện đến phiền nàng.
Lưu Vân rốt cuộc vẫn là người của Dương thị, tuỳ tiện phạt cô ta chẳng khác nào đánh lên mặt Dương thị, tuy rằng Dương thị từng nói tuỳ ý cho Lâm Y dạy dỗ, nhưng Lâm Y tuyệt nhiên không ngây thơ đến mức làm thật, vì thế nàng nói Lưu Vân. “Chuyện này ta không làm chủ được, ngươi đi hỏi Đại phu nhân đi”.
Nàng nghĩ rằng, Lưu Vân diễn trò đến nàng còn nhận ra, Dương thị nhất định cũng sẽ nhận ra là Lưu Hà gây chuyện, về phần xử phạt như thế nào, để Dương thị tự định đoạt vậy.
Lưu Vân còn tưởng Lâm Y ngầm đồng ý, vui hớn hở đến phòng Dương thị, không ngờ mới nói ra sự tình, đã bị Dương thị hung hăn răn dạy cho một trận, tiếp theo bị ép hỏi người làm chủ là ai.
Lưu Vân nghĩ rằng, mắng cũng mắng rồi, cung ra Lưu Hà cũng không được gì, không bằng gạt đi lấy lòng Lưu Hà. Vì thế cô ta một mực chắc chắn xin nha hoàn là chủ ý của một mình cô ta, không có người thứ hai tham dự.
Dương thị cũng giống Lâm Y, định liệu được việc này có Lưu Hà tham gia, nhưng Lưu Vân không chịu thừa nhận, bà cũng hết cách, chỉ có thể tìm cơ hội khác gõ Lưu Hà.
Lưu Vân ăn mắng xong, đầu óc hỗn độn ra khỏi phòng, tìm Lưu Hà dưới tàng cây, oán giận nói. “Cô ra chủ ý bảo tôi đi xin nha hoàn, kết quả không xin được, ngược lại tôi bị Đại phu nhân răn dạy”.
Lưu Hà nhìn bộ dạng Lưu Vân, trong lòng vụng trộm vui sướng, ngoài miệng lại tỏ ra buồn bã. “Đại phu nhân không đồng ý, tôi cũng đâu dự đoán được, chỉ có thể trách chúng ta vận khí không tốt”.
Lưu Vân liếc cô ta. “Tôi nhớ kĩ tình tỷ muội chúng ta, ngậm chặt miệng không khai ra cô đâu”.
Lưu Hà thầm nghĩ, ai bảo không khai, có khai ta cũng phủi hết được, giờ làm như ta nợ cô ân tình gì vậy.
Lưu Vân không biết suy nghĩ trong đầu Lưu Hà, chỉ nhắc khéo, ám chỉ Lưu Hà phải cho mình thứ tốt để cảm tạ mình đã im lặng.
Lưu Hà buông tay, nói. “Nhờ cô ban tặng, chúng ta không có nhà ở, hiện tại tay nải đều ở trong phòng Đại phu nhân hết, cô bảo tôi đi lấy cách gì?”.
Lưu Vân hừ một tiếng, nói. “Cô đến lấy hành trang của chính cô, chẳng lẽ Đại phu nhân ngăn đón?”.
Lưu Hà không thể, đành phải vào phòng Dương thị, mở rương nhỏ của mình, ánh mắt của Dương thị vẫn dán chặt vào lưng cô ta, khiến cô ta sợ tới mức không dám thở, đợi ra ngoài mới phát hiện, sau lưng áo ướt một mảng lớn. Cô ta ném trâm bạc vào người Lưu Vân, nói. “Trả lại nhân tình cho cô đó, chúng ta huề nhau”.
Lưu Vân nhận lấy trâm, vuốt ve, cười mỉm. “Sao lại nói vậy, sau này có việc cần, cứ nói một tiếng ha”.
“Cần chuyện gì, không ngại nói cho ta biết nữa”. Dương thị từ phòng trong đi ra, lạnh lùng hỏi.
Lưu Vân bị hù mất vía, cây trâm rớt xuống đất ‘keng’ một tiếng nhỏ. Lưu Hà ở trong phòng đã bị doạ một lần, lúc này lại cả kinh, chân nhũn ra như bùn nhão, ngã quỳ xuống đất. Lưu Vân thầm nghĩ một tiếng hỏng rồi, cũng quỳ xuống theo.
Dương thị quét mắt qua hai người bọn họ, không nói gì nữa, xoay người vào phòng, nhưng thẳng tới trời tối, Lưu Vân và Lưu Hà vẫn không dám đứng lên, thẳng đến giờ cơm chiều xong, Dương thị nhớ ra ngày mai là ngày tốt, phải khiển hai người kia đến đưa đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử, lúc này mới khai ân, cho bọn họ đứng lên, nhưng không được ăn cơm chiều.
Đến ngày hôm sau, vì là ngày lành tháng tốt, nhiều người làm việc hỉ, Hành nương tử nhà Âu Dương tham chính cũng xuất giá hôm nay, Dương thị giao đồ cưới của Tiểu Truỵ tử cho Lưu Vân và Lưu Hà, còn bản thân đi cùng với vợ chồng Trương Trọng Vi đến chúc mừng.
Chủ nhân không ở, hậu viện liền không nấu nướng, Lưu Vân và Lưu Hà hai người bụng đói rền vang, đến nhà bếp tửu lâu xin ăn, lại bị Thanh Miêu mắng đuổi đi, đành phải tự moi tiền riêng ra đường mua bánh hấp ăn cho đỡ đói.
Hai gia đinh khiêng rương đi theo sau bọn họ, bởi vậy đoàn người đi chậm, gần giữa trưa, mặt trời chói chang rát cả mặt, Lưu Hà liền lấy dù giấy mang theo, bảo Lưu Vân che nắng cho mình. Lưu Vân không phục, mắng. “Tôi thấy cô chính là muốn sai sử tôi, bằng không đang êm đẹp vì sao phải mang dù theo?”.
Lưu Hà nói đúng lý hợp tình. “Ai bảo cô không bản lãnh, không xin được nha hoàn, tôi cũng đành sai sử cô vậy. Hứ, cô vốn cũng là nha hoàn, sai cô bung dù cũng đúng người đúng việc thôi”.
Lưu Vân không ngờ cô ta trở mặt như vậy, cả giận. “Tiểu nhân, mệt tôi hôm qua còn thay cô gạt Đại phu nhân”.
Lưu Hà chỉ trâm bạc trên đầu Lưu Vân, nói. “Nhân tình của cô tôi đã trả rồi nhé, hơn nữa tôi cũng có chiếm được thứ gì tốt đâu, còn không phải quỳ nửa ngày. Sớm biết như vậy đã chẳng đưa trâm cho cô, tốn tiền”.
Lưu Vân còn muốn cãi lại, gia đinh đằng sau thúc giục. “Mau đi đi, bằng không trễ giờ, cô là nha hoàn, che dù cho di nương thì làm sao?”.
Lúc Lưu Vân ở Cù Châu, có Trương Đống che chở, chưa từng chịu cơn tức như thế này, cô ta trừng mắt hung tợn ra đằng sau, lại không thể làm gì được, tiếp nhận dù trong tay Lưu Hà, gõ xuống đất hai cái thật mạnh, bung lên.
Lưu Hà có Lưu Vân che dù mới thật sự cảm thấy chính mình là một nửa chủ nhân, cô ta đắc ý trong bụng, cũng không so đo chuyện bung dù nữa, chỉ lấy tư thế chủ nhân làm đầu, thúc giục đoàn người đi nhanh kẻo trễ.
Qua ngõ Châu Kiều là tới Ngự phố, bước chân khỏi cầu sẽ thấy phồn hoa náo nhiệt nhân lên nhiều lần. Hai bên đường cửa hàng san sát nhau, người đến người đi như nước chảy.
Dương thị nhớ kĩ Lâm Y từ lúc đến Đông Kinh tới giờ chưa bao giờ mua thêm quần áo mới, liền cho kiệu phu dừng trước một nhà bán tơ lụa, dẫn theo Lâm Y vào trong, chọn cho nàng mấy thất vải làm váy.
Chưởng quầy là một đại tẩu, con mắt tinh ý lắm, thấy hai người ngồi kiệu đến, đoán rằng là nhà có tiền, liền nâng ra mấy thất gấm, cho mẹ chồng nàng dâu Dương thị cùng chọn.
Dương thị nhìn lên quầy, vuốt một thất gấm Tứ Xuyên nghi nam bách hoa, hỏi Lâm Y. “Nhìn đi nhìn lại vẫn là gấm Tứ Xuyên chúng ta tốt nhất”.
Lâm Y còn chưa trả lời, chưởng quầy đã lập tức tán thưởng ba tiếng “Đúng” thật lớn, còn liên tục nói Dương thị có con mắt tinh đời, biết nhìn hàng tốt. Dương thị chọn một thất vải có màu vàng cực diễm lệ, Lâm Y không thích lắm, nhưng nàng nhận ra được hoa văn trên vải, cũng hiểu ngụ ý gì, vì thế không tiện từ chối, cũng phải tán dương rằng tốt.
Chưởng quầy nhanh nhẹn, vừa nghe Lâm Y cũng khen tốt, lập tức lấy thước ra giúp nàng đo, chuẩn bị cắt may.
Lâm Y cân nhắc, chỉ một mình mình may đồ mới không thích hợp, liền chọn trong những thất gấm Tứ Xuyên còn lại một thất màu tím hoa tử quỳ cho Dương thị. Dương thị gặp Lâm Y có tâm, liền mỉm cười nhận, cũng gọi chưởng quầy đến đo may, bà hỏi Lâm Y. “Chúng ta cũng chọn cho Nhị lang một thất?”.
Lâm Y cười đáp. “Con dâu nghĩ chàng làm quan, phải thường xuyên gặp gỡ khách bên ngoài, đã sớm may cho chàng mấy thân áo choàng mới, đợi hết quý lại tính đến chàng vậy”.
Thì ra bản thân nàng cần kiệm, lại chịu bỏ ra may quần áo mới cho Trương Trọng Vi, Dương thị thầm khen một câu hiền lành, trong tâm yêu thích Lâm Y hơn mấy phần.
Chưởng quầy cắt vải xong, hỏi. “Hai vị phu nhân muốn may kiểu gì?”.
Lâm Y thế này mới nhận ra, cửa hàng tơ lụa này phục vụ từ đầu đến chân, chẳng những bán vải, còn bao luôn may xiêm y. Nàng chỉ biết quần áo ở nông thôn, không biết ở Đông Kinh lưu hành kiểu dáng gì, mặc dù có xem qua các vị phu nhân ăn diện nhưng lại không thể gọi tên, đành phải hướng mắt qua Dương thị xin thỉnh giáo.
Dương thị là người thích ăn diện, luôn không để bản thân chịu thiệt, lúc trước là vì Tam lang bệnh mới quẫn bách mấy năm, nay trong tay lại có tiền, đương nhiên muốn thật xa xỉ, vì thế dặn chưởng quầy, hai chiếc váy phải lồng nhiều nếp phồng, lại phải tinh tế mát mẻ, trên váy còn phải đính trân châu.
Dương thị nói kiểu dáng, Lâm Y không hiểu, nhưng vừa nghe trân châu liền biết giá cả nhất định không phải rẻ, nàng hơi đau lòng tiêu tiền, nhưng ai mà chẳng thích quần áo đẹp, hơn nữa vừa bán tỳ nữ lời không ít tiền, nàng liền an tâm chịu xa xỉ một hồi.
Dương thị dặn dò chưởng quầy xong, lại dẫn Lâm Y đi mua đồ trang trí, đặt đúc kim khoá cho con trai Lí Thư, trên đường đi dạy dỗ Lâm Y nhiều tri thức phú quý, chọn tơ lụa phải như thế nào, chọn câu đối ra sao là tốt, làm sao phân biệt được tỷ lệ vàng bạc, vân vân.
Lâm Y thập phần dụng tâm ghi nhớ, cố gắng trở thành một phu nhân thượng lưu đủ tư cách theo đúng yêu cầu của Dương thị, mà không phải chỉ là phường trưởng giả học làm sang, nhà giàu mới nổi. Mẹ chồng nàng dâu mua đồ một lúc, về đến nhà, giao đồ đã mua cho người hầu, sai bọn họ bố trí phòng khách.
Chớp mắt hai ngày trôi qua, Lưu Vân bị Lưu Hà thúc giục, tìm được Lâm Y, xưng rằng nữ tỳ giặt quần áo mới tới quá ít việc, ngày nào cũng rảnh rỗi phân nửa thời gian. Lưu Vân oán giận xong, lại bổ sung thêm. “Nhị thiếu phu nhân, thiếu phu nhân từng nói, nhà chúng ta không nuôi người rảnh rỗi”.
Nhà họ Trương tính cả gia đinh, người hầu, tổng cộng chỉ bảy, tám người, giặt bấy nhiêu quần áo đối với một tỳ nữ không có việc gì khác thì quả thật là ít. Lâm Y gật đầu. “Đa tạ ngươi nhắc nhở, còn để ta ngẫm xem nên giao cho nó thêm việc gì”.
Lưu Vân thấy Lâm Y đồng ý với cái nhìn của mình, mừng rỡ, vội nói. “Không cần Nhị thiếu phu nhân phí sức, nô tỳ có chủ ý này. Lưu Hà thân là di nương, lại không có nha hoàn để sai bảo, thật là mất thể diện cho nhà chúng ta, không bằng khiến tỳ nữ kia giặt quần áo xong lại đến hầu hạ di nương”.
Lâm Y nhìn cô ta, cười khẽ. “Đây là chủ ý của ngươi hay của Lưu Hà?”.
Lưu Vân vì làm xong chuyện, liền xưng là chủ ý của mình, không liên quan tới Lưu Hà. Nhưng Lâm Y căn bản không tin, Lưu Vân và Lưu Hà vốn quan hệ không tốt, sao lại đột nhiên hảo tâm như thế, xin nha hoàn cho người kia, hẳn là Lưu Hà khuyến khích Lưu Vân, hoặc là hai bọn họ hợp mưu.
Nếu hai người bọn họ muốn một tỳ nữ bình thường, Lâm Y sẽ cố gắng đồng ý, nhưng tỳ nữ này là của Vương hàn lâm đưa tới, đẩy đi càng xa càng tốt, sao có thể đưa vào làm việc trong nhà, hai người này quả thực hồ đồ.
Lưu Vân nhìn trông mong vào Lâm Y, luôn mãi cam đoan. “Lưu Hà cũng không cho cô ta bao nhiêu việc, không làm chậm trễ nhiệm vụ giặt giũ quần áo đâu thiếu phu nhân”.
Lâm Y vốn định kiên nhẫn giải thích cho Lưu Vân, nha hoàn nhà người khác đưa tới chúng ta không thể tuỳ tiện dùng, nhưng đột nhiên nghĩ tới đạo lý này Lưu Vân không rõ, nhưng Lưu Hà đi theo Dương thị đã lâu, nhất định biết tới, mà chính cô ta biết mà không chịu tới, hẳn là giật dây để Lưu Vân bị ăn mắng.
Đáng thương Lưu Vân trúng bẫy còn không nhận ra, vẫn nói lời hay về Lưu Hà, khiến Lâm Y thực sự buồn cười. Hai thiếp tranh chấp, Lâm Y vốn không nghĩ quản, nhưng Lưu Hà không nên coi người khác là kẻ ngớ ngẩn, cứ gây ra chuyện đến phiền nàng.
Lưu Vân rốt cuộc vẫn là người của Dương thị, tuỳ tiện phạt cô ta chẳng khác nào đánh lên mặt Dương thị, tuy rằng Dương thị từng nói tuỳ ý cho Lâm Y dạy dỗ, nhưng Lâm Y tuyệt nhiên không ngây thơ đến mức làm thật, vì thế nàng nói Lưu Vân. “Chuyện này ta không làm chủ được, ngươi đi hỏi Đại phu nhân đi”.
Nàng nghĩ rằng, Lưu Vân diễn trò đến nàng còn nhận ra, Dương thị nhất định cũng sẽ nhận ra là Lưu Hà gây chuyện, về phần xử phạt như thế nào, để Dương thị tự định đoạt vậy.
Lưu Vân còn tưởng Lâm Y ngầm đồng ý, vui hớn hở đến phòng Dương thị, không ngờ mới nói ra sự tình, đã bị Dương thị hung hăn răn dạy cho một trận, tiếp theo bị ép hỏi người làm chủ là ai.
Lưu Vân nghĩ rằng, mắng cũng mắng rồi, cung ra Lưu Hà cũng không được gì, không bằng gạt đi lấy lòng Lưu Hà. Vì thế cô ta một mực chắc chắn xin nha hoàn là chủ ý của một mình cô ta, không có người thứ hai tham dự.
Dương thị cũng giống Lâm Y, định liệu được việc này có Lưu Hà tham gia, nhưng Lưu Vân không chịu thừa nhận, bà cũng hết cách, chỉ có thể tìm cơ hội khác gõ Lưu Hà.
Lưu Vân ăn mắng xong, đầu óc hỗn độn ra khỏi phòng, tìm Lưu Hà dưới tàng cây, oán giận nói. “Cô ra chủ ý bảo tôi đi xin nha hoàn, kết quả không xin được, ngược lại tôi bị Đại phu nhân răn dạy”.
Lưu Hà nhìn bộ dạng Lưu Vân, trong lòng vụng trộm vui sướng, ngoài miệng lại tỏ ra buồn bã. “Đại phu nhân không đồng ý, tôi cũng đâu dự đoán được, chỉ có thể trách chúng ta vận khí không tốt”.
Lưu Vân liếc cô ta. “Tôi nhớ kĩ tình tỷ muội chúng ta, ngậm chặt miệng không khai ra cô đâu”.
Lưu Hà thầm nghĩ, ai bảo không khai, có khai ta cũng phủi hết được, giờ làm như ta nợ cô ân tình gì vậy.
Lưu Vân không biết suy nghĩ trong đầu Lưu Hà, chỉ nhắc khéo, ám chỉ Lưu Hà phải cho mình thứ tốt để cảm tạ mình đã im lặng.
Lưu Hà buông tay, nói. “Nhờ cô ban tặng, chúng ta không có nhà ở, hiện tại tay nải đều ở trong phòng Đại phu nhân hết, cô bảo tôi đi lấy cách gì?”.
Lưu Vân hừ một tiếng, nói. “Cô đến lấy hành trang của chính cô, chẳng lẽ Đại phu nhân ngăn đón?”.
Lưu Hà không thể, đành phải vào phòng Dương thị, mở rương nhỏ của mình, ánh mắt của Dương thị vẫn dán chặt vào lưng cô ta, khiến cô ta sợ tới mức không dám thở, đợi ra ngoài mới phát hiện, sau lưng áo ướt một mảng lớn. Cô ta ném trâm bạc vào người Lưu Vân, nói. “Trả lại nhân tình cho cô đó, chúng ta huề nhau”.
Lưu Vân nhận lấy trâm, vuốt ve, cười mỉm. “Sao lại nói vậy, sau này có việc cần, cứ nói một tiếng ha”.
“Cần chuyện gì, không ngại nói cho ta biết nữa”. Dương thị từ phòng trong đi ra, lạnh lùng hỏi.
Lưu Vân bị hù mất vía, cây trâm rớt xuống đất ‘keng’ một tiếng nhỏ. Lưu Hà ở trong phòng đã bị doạ một lần, lúc này lại cả kinh, chân nhũn ra như bùn nhão, ngã quỳ xuống đất. Lưu Vân thầm nghĩ một tiếng hỏng rồi, cũng quỳ xuống theo.
Dương thị quét mắt qua hai người bọn họ, không nói gì nữa, xoay người vào phòng, nhưng thẳng tới trời tối, Lưu Vân và Lưu Hà vẫn không dám đứng lên, thẳng đến giờ cơm chiều xong, Dương thị nhớ ra ngày mai là ngày tốt, phải khiển hai người kia đến đưa đồ cưới cho Tiểu Truỵ tử, lúc này mới khai ân, cho bọn họ đứng lên, nhưng không được ăn cơm chiều.
Đến ngày hôm sau, vì là ngày lành tháng tốt, nhiều người làm việc hỉ, Hành nương tử nhà Âu Dương tham chính cũng xuất giá hôm nay, Dương thị giao đồ cưới của Tiểu Truỵ tử cho Lưu Vân và Lưu Hà, còn bản thân đi cùng với vợ chồng Trương Trọng Vi đến chúc mừng.
Chủ nhân không ở, hậu viện liền không nấu nướng, Lưu Vân và Lưu Hà hai người bụng đói rền vang, đến nhà bếp tửu lâu xin ăn, lại bị Thanh Miêu mắng đuổi đi, đành phải tự moi tiền riêng ra đường mua bánh hấp ăn cho đỡ đói.
Hai gia đinh khiêng rương đi theo sau bọn họ, bởi vậy đoàn người đi chậm, gần giữa trưa, mặt trời chói chang rát cả mặt, Lưu Hà liền lấy dù giấy mang theo, bảo Lưu Vân che nắng cho mình. Lưu Vân không phục, mắng. “Tôi thấy cô chính là muốn sai sử tôi, bằng không đang êm đẹp vì sao phải mang dù theo?”.
Lưu Hà nói đúng lý hợp tình. “Ai bảo cô không bản lãnh, không xin được nha hoàn, tôi cũng đành sai sử cô vậy. Hứ, cô vốn cũng là nha hoàn, sai cô bung dù cũng đúng người đúng việc thôi”.
Lưu Vân không ngờ cô ta trở mặt như vậy, cả giận. “Tiểu nhân, mệt tôi hôm qua còn thay cô gạt Đại phu nhân”.
Lưu Hà chỉ trâm bạc trên đầu Lưu Vân, nói. “Nhân tình của cô tôi đã trả rồi nhé, hơn nữa tôi cũng có chiếm được thứ gì tốt đâu, còn không phải quỳ nửa ngày. Sớm biết như vậy đã chẳng đưa trâm cho cô, tốn tiền”.
Lưu Vân còn muốn cãi lại, gia đinh đằng sau thúc giục. “Mau đi đi, bằng không trễ giờ, cô là nha hoàn, che dù cho di nương thì làm sao?”.
Lúc Lưu Vân ở Cù Châu, có Trương Đống che chở, chưa từng chịu cơn tức như thế này, cô ta trừng mắt hung tợn ra đằng sau, lại không thể làm gì được, tiếp nhận dù trong tay Lưu Hà, gõ xuống đất hai cái thật mạnh, bung lên.
Lưu Hà có Lưu Vân che dù mới thật sự cảm thấy chính mình là một nửa chủ nhân, cô ta đắc ý trong bụng, cũng không so đo chuyện bung dù nữa, chỉ lấy tư thế chủ nhân làm đầu, thúc giục đoàn người đi nhanh kẻo trễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.